Cầu Đạo

Chương 292: Chương 292: Thái Nhạc Chân nhân




Trận khoáng thế đại chiến trên bầu trời Thanh Lạc kinh đô đánh trọn vẹn hơn một tháng trời mới kết thúc.

Sự thật là, cảnh giới càng cao, thể lực, linh lực, tinh thần lực và thủ đoạn có thể sử dụng càng nhiều, tu sĩ càng có năng lực duy trì trạng thái chiến đấu trong thời gian dài hơn. Một Tứ phẩm Thượng nhân, nếu như gặp phải đối thủ ngang tài ngang sức, tu vi không chênh lệch, thủ đoạn không khác biệt, pháp bảo, đan dược cũng không kém cạnh, công pháp, pháp thuật không phân trên dưới,... vậy hắn có thể cùng kẻ địch đọ sức liên tục hàng năm trời mà không biết mệt mỏi.

Trường hợp giống như Trần Nguyên và Bích Phượng Chân nhân có thể phân ra cao thấp chỉ trong một ngày đêm là dị loại, không tĩnh là phổ biến trong giới tu hành.

Còn lấy tình huống hiện tại, dù phe Thanh Lạc Hoàng thất thua thiệt về mặt nhân số nhưng bọn hắn không còn đường lùi, phải ôm lấy ý chí quyết chiến tới cùng. Trong khi đó, phe liên minh ngược lại thận trọng hợp nhiều. Bọn hắn muốn là chắc chắn, đi từng bước một mài chết đối thủ. Không một ai muốn dùng ra tất cả át chủ bài khi mà chưa biết chắc chắn liệu kẻ đứng bên cạnh bọn hắn có đột ngột đâm bọn hắn một dao hay không.

Sau cùng, tiến độ đánh bại Thanh Lạc hoàng thất quá mức chậm chạp để cho vị kia Ngũ phẩm tầng sáu Chân nhân tọa trấn phía sau phe liên minh cũng phải lên tiếng bất mãn. Hắn tự nhiên biết nguyên do trong đó, nhưng phần lớn tu sĩ ở đây không phải là thuộc hạ của hắn, hắn không có khả năng trực tiếp chỉ tay quát tháo. Nếu hắn làm vậy, liên minh càng nhanh hơn đi đến đổ vỡ, thậm chí có nguy cơ trở mặt. Giờ còn chưa phải là lúc bọn hắn có thể chấp nhận rủi ro này. Bọn hắn còn chưa muốn lật thuyền trong mương, tạo cơ hội cho Thanh Lạc Hoàng thất tận dụng cơ hội xoay chuyển tình thế, dù cơ hội đó mỏng manh hơn cả một phần ngàn.

Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì hơn ngoài tự mình ra mặt, trấn sát vài tên Chân nhân của Thanh Lạc Vương triều, đốc xúc tốc độ tiến công.

Mà hắn vừa ra mặt Đế Tứ lão tổ của Thanh Lạc Vương triều ngay lập tức nhận ra lai lịch của hắn: “Linh Nguyên lão quái, thật không nghĩ ra, ngươi cũng dám hiện thân ở đây. Ngươi không sợ rằng, bản thân ngươi xảy ra bất trắc chỗ này, Thái Nguyên Vương triều sẽ nối gót Thanh Lạc Vương triều chúng ta?”

Hóa ra, vị này Ngũ phẩm tầng sáu Chân nhân là Đệ Nhất lão tổ của Thái Nguyên Vương triều, là cây định hải thần châm và cũng là vị Ngũ phẩm tầng sáu lão tổ duy nhất của Vương triều này. Tu vi của hắn so với Đệ Nhất lão tổ của Thanh Lạc Vương triều phải kém hơn không ít, mới chỉ đến tầng sáu trung đoạn, thế nhưng, tuổi tác của hắn cũng rất trẻ trung, thọ nguyên còn thừa những hơn một ngàn năm.

Linh Nguyên Chân nhân hừ lạnh một tiếng: “Chớ có ở đó khiêu khích ta. Thanh Lạc Vương triều, Lạc gia các ngươi có ngày hôm nay là khí số đã hết. Ta lại như thế nào có thể bỏ qua cơ hội này. Ngày hôm nay, phải đến từ chính tay ta kết thúc Lạc gia các ngươi.”

Đệ Tứ lão tổ tức giận, cười dài một tiếng: “Ha ha ha...Tự tay kết thúc Lạc gia chúng ta. Quả nhiên là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Năm đó, ngươi bị Đại gia gia đánh chạy như chó nhà có tang ta còn nhớ rõ đây. Ngày hôm nay, Lạc gia, Thanh Lạc Vương triều chúng ta lọt vào người ám toán, loại tiểu nhân đắc chí như ngươi mới dám ra mặt. Ngươi còn có mặt mũi dám ở trước mặt chúng ta diễu võ giương oai?”

Toàn bộ tu sĩ của Thái Nguyên Vương triều giận dữ. Linh Nguyên Chân nhân cũng nổi gân xanh trên mặt. Hiển nhiên, thất bại trước đây đối với hắn vẫn luôn là một cái gai trong lòng.

“Bất quá là hạng người sính miệng lưỡi mà thôi. Không có thực lực thật sự, Lạc gia của các ngươi hôm nay tất vong.”

“Muốn vong chúng ta, các ngươi phải làm tốt chuẩn bị lột một tầng da.” Đệ Tứ lão tổ quát lên, sau đó lại hướng một đám trưởng lão hoàng gia, nói: “Đến, cùng ta hợp kích, nhất định phải khiến lão quái này ôm hận tại đây.”

Gần như ngay lập tức, phía sau Đệ Tứ lão tổ xuất hiện mười hai tôn Ngũ phẩm Chân nhân khác. Tất cả đều có tu vi Ngũ phẩm tầng bốn. Bọn hắn di chuyển vào vị trí định trước, phương vị tổ hợp thành một trận pháp hợp kích, trợ giúp tất cả tu sĩ hội tụ hoàn mỹ lực lượng trên thân một người.

Một vị Ngũ phẩm tầng năm, mười hai vị Ngũ phẩm tầng bốn. Đây đã là lực lượng mạnh nhất mà Thanh Lạc Vương triều có thể điều động hiện tại. Trận pháp hợp kích cũng là công kích lớn nhất bọn hắn có thể tung ra cho đến lúc này.

“Lão tổ, cẩn thận.” Một vị Chân nhân của Thái Nguyên Vương triều la lên. Hắn muốn tiến lên, phá hư trận pháp hợp kích của đối phương, ngăn cản kẻ địch thi triển đại chiêu.

Bất quá, Linh Nguyên Chân nhân phất tay, ra hiệu cho người kia yên tâm lui lại. Hắn nói: “Không cần lo lắng, bất quá là sâu kiến làm ra sau cùng giãy dụa mà thôi. Ta sẽ làm cho hắn minh bạch, cách biệt giữa Ngũ phẩm tầng năm và tầng sáu là lớn đến nhường nào. Ta sẽ triệt để nghiền nát chút hy vọng sau cùng này của hắn.”

Linh Nguyên Chân nhân nhìn ra, lần ra tay này, chẳng những là cơ hội tốt để thúc đẩy tiến độ đánh giết Thanh Lạc Vương triều, mà còn là một dịp hiếm có để lập uy. Hắn cần tận dụng, để cho những kẻ ở đây biết, chỗ này ai mới là người có quyền nói chuyện lớn nhất.

Mấy hơi thở qua đi, hợp kích đại trận thành công ngưng tụ lực lượng. Tất cả sức mạnh từ mười hai vị Ngũ phẩm tầng bốn, thông qua mạch lạc phức tạp, hoàn mỹ hội tụ lên người, của Đệ Tứ lão tổ. Hắn vung ra một kích. Uy thế hủy thiên diệt địa chiếm trọn không gian. Thứ sức mạnh kinh khủng không gì có thể ngăn cản ép sập không gian trong bán kính một trăm vạn dặm, dọa cho mấy trăm vị Chân nhân tại chỗ này run lên, nhịp tim gấp gáp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Lão tổ.” Một vài vị Chân nhân của Thái Nguyên hoàng thất lo lắng thì thào.

Linh Nguyên Chân nhân biểu tĩnh vẫn duy trì lạnh nhạt. Hắn mở miệng, thanh âm lạnh lùng: “Ta đã nói, bất quá là sâu kiến giãy dụa mà thôi. Châu chấu đã xe, kiến càng lay cây. Lạc gia đã không còn là Lạc gia năm đó. Thanh Lạc Vương triều cũng không còn là Thanh Lạc Vương triều. Không cần phải lo lắng.”

Vừa dứt lời, thể nội linh lực trong thân thể hắn vận chuyển cuồn cuộn như dòng lũ. Linh Nguyên Chân nhân đánh ra một quyền, một quyền mang theo sức mạnh trấn áp thiên địa.

“Thái Nguyên Khai Sơn quyền.”

Dẫu cho giọng nói của hắn mang theo khinh thường, thế nhưng đối mặt với trận thế hợp kích này, hắn nghiêm túc. Đối với bất kỳ kẻ địch nào, hắn đều nghiêm túc, chưa một giây buông lỏng. Sống gần một vạn năm, hắn rõ ràng hơn ai hết, buông lỏng cảnh giác với kẻ thù là loại chuyện ngu ngốc đến nhường nào.

Hai cỗ sức mạnh va chạm. Một cái nháy mắt, trời đất, vạn vật mất đi sắc thái của nó. m thanh dường như bị xóa bỏ. Chỉ còn lại một khoảng không tối đen như mực, nơi mà pháp tắc của hai phe đang đấu tranh lẫn nhau, thôn phệ lẫn nhau, tiêu diệt lẫn nhau. Khoảng không gian tối đen này cấp tốc mở rộng, lan truyền ra mấy chục vạn dặm, làm nhiễu loạn pháp tắc mấy tầng trời, khiến cho cấu trúc thế giới đổ sụp xuống, hóa thành những vùng hỗn loạn, xé rách bất cứ sinh linh, tu sĩ nào chưa đạt tới cảnh giới Ngũ phẩm bước vào. Thậm chí, là Ngũ phẩm Chân nhân cũng phải e ngại tránh xa nơi này. Lĩnh vực của bọn hắn chưa chắc đã đủ mạnh để bảo hộ bọn hắn nếu lưu lại chỗ này trong thời gian dài.

Cuộc đọ sức diễn ra không lâu. Đệ Tứ lão tổ và mười hai vị Ngũ phẩm tầng bốn Chân nhân khác của Thanh Lạc Vương triều bị lực lượng của Linh Nguyên Chân nhân nhanh chóng áp đảo rồi xâm nhập, chấn thành trọng thương. Mười ba người phun ra ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây, bị đánh bay mười mấy vạn dặm, vạch phá mấy tầng trời, để lại một vệt sáng dài như mười ba viên sao băng lóe sáng.

Linh Nguyên Chân nhân không chịu bỏ qua. Đây lại không phải là giao đấu, luận bàn, nào có nhiều quy tắc hay cố kỵ đến như vậy. Thừa dịp hắn bệnh đòi mệnh hắn. Trong sinh tử bác đấu, đây là mới là lựa chọn sáng suốt.

Linh Nguyên Chân nhân phóng thân hình, lao nhanh về phía trước. Tốc độ của hắn nhanh đến độ, Tứ phẩm Thượng nhân thông thường chưa chắc đã theo kịp chuyển động của hắn. Linh Nguyên Chân nhân không sính mạnh. Mục tiêu của hắn là một tên Ngũ phẩm tầng bốn sơ đoạn, bản thân bị thương rất nặng.

“Thái Nguyên Khai Sơn Quyền.”

Hắn một lần nữa vung lên tuyệt học của bản thân. Cũng là toàn lực vận chuyển linh lực. Hắn đánh lên mười phần nghiêm túc.

“Không...”

Vị kia Ngũ phẩm tầng bốn Chân nhân của Thanh Lạc Vương triều tuyệt vọng gào thét. Thanh âm của hắn vang vọng ba trăm vạn dặm, rơi vào tai vô số sinh linh, nghe sao mà thê lương và thảm thiết. Bất quá, có kêu gào to hơn nữa cũng vô dụng. Chênh lệch giữa Ngũ phẩm tầng bốn và Ngũ phẩm tầng sáu là gần hai mươi lần về sức mạnh. Hai mươi vị Ngũ phẩm tầng bốn hợp lại làm một mới có may mắn chặn đứng một quyền này. Một mình hắn... không có khả năng.

Tầng tầng phòng ngự tan ra trước mặt. Trong nháy mắt, nhục thân của vị Ngũ phẩm tầng bốn này nổ tung, hồn phách của hắn đoàn diệt. Hình thần câu diệt. Ngay cả cơ hội chuyển thế luân hồi, hắn cũng không có.

Đệ tứ lão tổ trừng lớn con mắt như muốn nứt ra, gương mặt đỏ bừng, hai bàn tay gắt gao nắm chặt. Hắn đã giận dữ đến cực điểm. Phải thật lâu, hắn mới gạt ra mấy chữ: “Thủ đoạn thật độc ác.”

“Tranh đấu mà thôi. Phải làm tốt chuẩn bị bị đánh giết.” Linh Nguyên Chân nhân hừ lạnh: “Huống chi, Lạc gia các ngươi đã chém giết bao nhiêu người của Thái Nguyên Vương triều chúng ta? Điểm này, ngươi còn không rõ?”

Nói xong, hắn không còn để ý đến Đệ Tứ lão tổ rỗng giận, trực tiếp ra lệnh cho tu sĩ phe mình: “Còn chờ gì nữa. Giết.”

“Giết.”

Mấy trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân, khoảng chừng một vạn vị Tứ phẩm Thượng nhân một lần nữa trùng sát mà lên. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng thét giận dữ, tiếng khóc không cam lòng một lần nữa vọng lên trời xanh.

Trần Nguyên, cùng với rất nhiều tu sĩ khác, đứng ở một bên quan sát hết thảy, chưa từng có ý định ngăn cản. Không ai sẽ làm loại chuyện ngu xuẩn như thế trong tình huống này. Bọn hắn lại không phải là người của lực lượng gìn giữ hòa bình thế giới.

Không thể không nói, hơn một tháng quan chiến để cho Trần Nguyên có dẫn nhiều cảm ngộ và dẫn dắt. Tuy những cảm ngộ này không nói lên trợ giúp hắn tu luyện tốt bao nhiêu, thế nhưng, đối với hắn vận dụng pháp tắc, pháp thuật trong đấu pháp lại có ích rất nhiều. Này cũng xem như là thực lực tăng tiến đôi chút.

Tất nhiên, cái gọi là tăng tiến đôi chút ở đây là đối với phân thân mà không phải là bản tôn. Bản tôn của hắn đã ở một cấp độ hoàn toàn khác với những kẻ này.

Đúng lúc này, không gian ở bên người Trần Nguyên có dị động. Theo từng đợt sóng vô hình khuếch tán như một chiếc lá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, một bóng người nam tử bước đến bên cạnh hắn.

Nam tử này nhìn qua trẻ lắm, bề ngoài chỉ như mới hơn ba mươi mà thôi. Bộ dáng của hắn ở đúng vào cái độ mà đàn ông ở vào đỉnh cao của cuộc đời, cũng là độ tuổi mà đàn ông được cho là cuốn hút nhất. Đặc biệt là dung mạo của nam tử cực kỳ nổi bật, mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, cao cao. Làn da của hắn trắng hồng khỏe khoắn chứ không có loại cảm giác yếu đuối. Dẫu cho vẻ ngoài có phần thư quyển, ôn hòa của thư sinh, nhưng sống lưng thẳng tắp, bờ vai rộng mở lại để hắn mang theo khí thế mạnh mẽ, đáng tin.

Không hề nghi ngờ, nam tử này là một mỹ nam tử cực phẩm.

Bất quá, đừng để vẻ ngoài của hắn đánh lừa. Khí tức mà nam tử này hiển lộ ra ngoài thuộc về Ngũ phẩm hậu kỳ tầng thứ. Hắn có lẽ là lão quái vật đã sống cả ngàn năm chứ chẳng nói chơi.

Nam tử đối với Trần Nguyên mở miệng, nói ra: “Trần tiểu hữu, quan sát lâu như vậy, thế nhưng có thu hoạch?”

Trần Nguyên quay sang, nhìn về nam tử, đáp: “Vãn bối đích thực là có một chút thu hoạch.” Thế rồi, hắn hiếu kỳ hỏi: “Thái Nhạc tiền bối xưa nay ẩn cư không hỏi sự đời, vì sao ngày hôm nay lại đến nơi thị phi này?”

Thái Nhạc Chân nhân, đây là nam tử này tự giới thiệu bản thân. Bảy tháng trước, Trần Nguyên khi đi du lịch ngang qua Ngọc Hòa Châu thì gặp hắn. Tại trong một tòa thành nhỏ, cả Trần Nguyên và đối phương đều nhìn trúng một viên Thiên Địa Linh Tủy ẩn giấu bên trong một tảng đá không có bao nhiêu nổi bật ở quầy hàng rong ven đường. Sau cùng, vẫn là Thái Nhạc Chân nhân nhường lại cho hắn viên kia Thiên Địa Linh Tủy.

Mượn nhờ vào viên Thiên Địa Linh Tủy này, tu vi của hắn tiến một đoạn dài, từ Tứ phẩm tàng một sơ kỳ đã tăng đến trung kỳ, đuổi sát hậu kỳ, trực tiếp tiết kiệm cho hắn hai năm khổ tu.

Thái Nhạc Chân nhân làm người ôn hòa, khiêm cung, nhã nhặn, ưa thích kết giao bằng hữu. Kiến thức của hắn cực kỳ rộng lớn, lại vô cùng am hiểu đạo pháp, đối với chân lý áo nghĩa có lý giải cực kỳ sâu sắc. Đặc biệt hơn cả là hắn sở hữu một kho tàng kinh thư cực kỳ đồ sộ. Nghe nói, hắn đã dành thật nhiều năm, du lịch qua vô số nơi mới sưu tầm được.

Đây chính là lý do mà Trần Nguyên quyết định ở lại Ngọc Hòa Châu mảnh đất chẳng mấy giàu có này một thời gian dài.

Hắn chưa từng giấu diễm mục đích, từng thẳng thắn rằng muốn mượn nhờ cảm ngộ kinh thư của Thái Nhạc Chân nhân, hỗ trợ tu hành. Đổi lại, hắn có thể trả giá bằng linh thạch hoặc bảo vật, hết thảy dựa vào đối phương yêu cầu.

Nào ngờ, Thái Nhạc Chân nhân trả lời: “Ha ha... Linh thạch thì ta không cần. Kinh thư, công pháp, bí tịch,... ta cũng có thể cho tiểu hữu. Bất quá, ta có một điều kiện.”

“Mong tiền bối cứ nói. Nếu như vãn bối có thể thực hiện, vạn bối sẽ không chối từ.”

“Việc này không khó.” Thái Hạo Chân nhân cười nói: “Chỉ cần sau khi tiểu hữu cảm ngộ, lại có thể cùng ta đàm đạo, thảo luận chân lý áo nghĩa là được. Mặt khác, trong lúc rảnh rỗi bồi ta cùng một chỗ hạ mấy ván cờ liền có thể.”

Trần Nguyên mừng rỡ, vội vàng bái tạ. Hắn biết, người này đây là đang nâng đỡ hắn. Có lẽ, đối phương xem ở thiên phú của hắn mà quảng giao kết thiện duyên. Đây chính là chỗ tốt của bày ra thiên phú đủ cao. Chuyện như vậy hắn không phải là lần đầu tiên gặp được. Không, nên nói là hầu hết các tu sĩ, nếu như không có xung đột lợi ích, thì đều sẽ làm ra lựa chọn như vậy.

Tu hành coi trọng là chữ 'duyên'. Nếu như có thể kết thiện duyên, có ai lại không muốn đâu?

Tất nhiên, mấy lần gặp mặt, mượn nhờ kinh thư sau đó, hắn không có khả năng đi tay không đến lấy. Vừa vặn, đối phương có một tên hậu bối tu luyện cần luyện hóa Thiên địa Linh Thủy gia tốc tu hành. Hắn rất sảng khoái lấy ra Tứ giai Linh Thủy đưa cho đối phương. Cả hai bên xem như hòa hợp, chủ vui mà khách cũng vui.

Không phải sao? Từ sau đó, thái độ của đối phương đối với hắn càng cởi mở hơn, đưa cho hắn kinh thư lại càng phong phú, phẩm giai càng cao hơn, áo nghĩa càng huyền diệu hơn. Đây đã không phải chỉ là trông mong vào thiện duyên ở tương lai nữa mà là có lợi ích trực tiếp trước mắt.

Chuyện quá khứ tạm thời không đề cập đến.

Nhấc lên tình huống hiện tại, ánh mắt của Thái Nhạc Chân nhân quét qua chiến trường. Hắn cười, trả lời Trần Nguyên: “Chỗ ta ẩn cư ngay kế bên Thanh Lạc Vương triều. Bây giờ Vương triều xảy ra chuyện lớn như vậy, muốn không quan tâm cũng không được.”

Trần Nguyên khẽ gật đầu. Mặc dù là ẩn cư không hỏi thế sự, thế nhưng nếu như bị người đánh đến cửa nhà thì không thể nào làm như không thấy.

Lúc này, Thái Nhạc Chân nhân nhìn thấy hắn luôn hướng mắt về Hoàng cung, không khỏi hỏi: “Trần tiểu hữu đã để ý đến điều gì sao? Tiểu hữu luôn luôn chú ý đến phương hướng Thanh Lạc kinh đô.”

Trần Nguyên không giấu diếm, nói: “Tiền bối nói không sai. Vãn bối cảm thấy tại phương hướng Hoàng cung Thanh Lạc Vương triều có đồ vật gì đó hấp dẫn lấy vãn bối, dường như đang kêu gọi lấy vãn bối.”

Không phải là hắn mù quáng tin tưởng đối phương mà Trần Nguyên cảm thấy, loại chuyện hư vô mờ mịt, lại có phần không rõ lợi hại này thì chẳng có gì cần giấu diếm. Chia sẻ, chưa biết chừng đối phương còn cho hắn lời khuyên hữu ích.

Mà Thái Nhạc Chân nhân nghe vậy, khẽ vuốt cằm. Hắn trầm tư một lát, sau đó mới nói: “Loại chuyện này ở trong giới tu hành đích thực là có nhiều. Một vài trường hợp có thể là cơ duyên đặc thù chỉ ứng với tu sĩ nhất định mới có tác dụng.”

Trần Nguyên đồng tình. Chuyện như thế không phải là sáo lộ quen thuộc sao?

Chỉ là, Thái Nhạc Chân nhân lúc này lại xoay chuyển thái độ, nghiêm giọng, nói: “Bất quá, loại chuyện này chỉ là số ít. Tiểu hữu phải cẩn thận. Trong đại đa số các trường hợp, rất có thể là bẫy rập bày ra để lừa giết tu sĩ. Ở đời, làm sao có nhiều chỗ tốt như vậy? Tâm đề phòng lúc nào cũng không thể buông xuống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.