Cầu Đạo

Chương 291: Chương 291: Thiên Thần điện, cộng minh




Ngày hôm nay sẽ được lịch sử ghi chép lại như là ngày cuối cùng của Thanh Lạc Vương triều. Sau gần năm năm tiến công mãnh liệt, đánh lui từng tòa thành trí, phá bỏ từng tòa trận pháp, vượt qua những nơi hiểm yếu mà tu sĩ Thanh Lạc Vương triều dựa vào đại thế tự nhiên chống trả, chiến thắng không ít hơn một trăm trận chiến, phe liên minh tạm thời mà lỏng lẻo cuối cùng cũng đi đến cái đích của nó, hướng trực diện mũi dao găm vào trái tim và bộ não của Thanh Lạc Vương triều - Thanh Lạc kinh đô.

So với ngày xưa phồn vinh, đông vui, náo nhiệt, thì giờ đây, Thanh Lạc kinh đô lộ ra vẻ hoang tàn, tiêu điều rất nhiều. Đại đa số đê giai tu sĩ, những tu sĩ trung lập vào một nhóm lớn người dân, vì không muốn cuốn vào vòng xoáy chiến tranh nên đã lựa chọn rời đi tị nạn từ rất sớm. Những gì bị bỏ lại phía sau họ là các gian nhà trống rỗng, phố xá vắng vẻ và các con đường tĩnh lặng chết chóc. Còn một nhóm người dân khác, vì lý do này hay lý do nọ, không có khả năng rời đi thì lựa chọn đóng kín cửa, cài then khóa, thậm chí là đào hầm ngầm trốn tránh phía dưới. Chỉ là, với cấp bậc cao giai tu sĩ chiến đấu, liệu trốn vào một căn hầm sâu một, hai trượng dưới lòng đất liệu có thực sự hiệu quả?

Thanh Lạc Vương triều hoàng thất chưa bao giờ ngăn cản các tu sĩ và dân chúng bỏ chạy. Đối với tu sĩ cao giai chiến đấu, những người này trợ giúp không đến. Đã như vậy, chẳng bằng phóng bọn họ đi từ sớm để tránh nhân tố không ổn định anh hưởng đến chiến cục thời khắc mấu chốt.

Bất quá, nếu muốn rời khỏi Thanh Lạc kinh đô, vậy thì phải đi từ rất sớm. Cho đến hiện tại, xung quanh kinh đô đã bị bao trùm bởi một lồng ánh sáng mờ, huyền ảo, phủ kín khu vực đường kính hơn một ngàn dặm kinh đô, vươn cao đến tám trăm dặm giữa các tầng mây.

Hộ kinh đại trận.

Tòa đại trận này có hình dáng như một cái bát úp ngược, ôm lấy tòa kinh thành ở phía dưới, che chắn mọi phương hướng. Phẩm giai của nó đạt tới Ngũ phẩm thượng đẳng, đủ mạnh và vững vàng để chống lại một Ngũ phẩm hậu kỳ Thượng nhân công kích thời gian dài dài. Không chỉ có thế, tòa đại trận này còn lồng ghép vào đó các loại trận pháp mê hoặc, sát trận, phản kích,... khác nữa. Đã có mấy đợt tu sĩ kẻ địch liều lĩnh xông trận thì bị trận pháp chém ngược, tổn thất hai tôn Ngũ phẩm sơ kỳ, hơn một trăm tôn Tứ phẩm Thượng nhân, Tam phẩm Đại tu sĩ càng là nhiều vô số kể. Thiệt hại không thể nói là không thảm trọng.

Cùng nhờ vào đại trận này, Thanh Lạc hoàng thất đã thủ vững kinh đô hơn nửa năm trời mà không thất thủ.

Tuy nhiên, hộ kinh đại trận chỉ có thể duy trì chiến tích huy hoàng của nó đến ngày hôm nay mà thôi.

Bên ngoài kinh đô, đại quân một lần nữa tập hợp. Có hàng ngàn những chiếc phi thuyền cổ xưa, hình dáng dữ tợn, kích thước dài đến hàng ngàn trượng, nặng nề và to lớn, lơ lửng giữa các tầng mây như những con quái vật đến từ thời viễn cổ hồng hoang. Xen lẫn giữa nó là hàng vạn, hàng chục vạn những chiếc pháp khí phi hành, các đạo độn quang xanh, đỏ, tím vàng đủ các loại màu sắc, mỗi một đạo độn quang lại đại biểu cho một vị tu sĩ tu vi chí ít đến Tam phẩm đại tu sĩ. Hung thú, dị cầm, linh thú, chiến sủng,... nhiều vô số kể. Có những con hung điểu sải cánh đến vạn trượng che khuất bầu trời, móng vuốt sắc nhọn. Lại có những con mãnh hổ, thân hình to như một quả núi, chân đạp mây trắng, lộ ra ánh mắt sâm nghiêm. Lại có các con giao long, thân dàng hàng chục dặm, lớp vảy xanh như ngọc, bóng bẩy, toàn thân trên dưới tỏa ra cố khí tức khủng bố,... và còn hàng chục triệu đại quân, tổ chức thành những quân đoàn riêng biệt mà kỷ luật, khí thế kinh khủng, quân hồn ngưng kết hùng hậu, sức mạnh chỉ e đã sáng ngang với một tôn Ngũ phẩm Chân nhân chân chính.

Đứng cao hơn hết thảy là gần hai trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân, tọa trấn trên chín tầng trời, trên người như có như không khí áp khủng bố, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống Thanh Lạc kinh đô như thần minh quan sát chúng sinh.

Cảnh tượng này, thật giống như thiên binh thiên tướng của thiên đình giáng lâm trần gian.

“Phá trận.” Một vị Ngũ phẩm Chân nhân quát lớn. Thanh âm của hắn cuồn cuộn như tiếng sấm rền, vang vọng mấy trăm vạn dặm, chấn cho đê giai tu sĩ đầu óc choáng váng, cả người không ngừng nôn nao.

Gần hai trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân cùng trên dưới một vạn Tứ phẩm Thượng nhân cũng nhau quán thâu lực lượng vào hợp kích đại trận. Uy thế trên bầu trời mỗi lúc một tăng lớn, uy áp bao phủ bống phương, lan rộng đến khu vực mười triệu dặm, bao trùm lên toàn bộ cương thổ Thanh Lạc Vương triều. Giờ đây, đứng tại Thanh Lạc kinh đô, người ta sẽ có cảm tưởng như trên đầu đội một trăm khỏa mặt trời nóng bỏng, cuồng nhiệt vậy.

Mà bên trong kinh đô, mặc dù chúng tu sĩ khẩn trương, nhưng lại không thể không quán thâu lực lượng vào đại trận. Một khi hộ kinh đại trận phá, đó cũng là lúc diệt vong của bọn hắn đến.

Tại hoàng cung, Thanh Lạc Hoàng đế đứng bên cạnh Đệ Tứ lão tổ, vị Ngũ phẩm Chân nhân tầng năm duy nhất còn bảo lưu chiến lực đỉnh phong của Hoàng thất. Sắc mặt của cả hai âm trầm, biểu cảm nặng nề đến cực điểm. Nhìn lên bầu trời, nơi đại quân tụ tập lực lượng phá trận, ánh mắt của Thanh Lạc Hoàng đế lóe lên vẻ bi ai. Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, truyền thừa hơn một trăm vạn năm, nội tình thâm hậu, Thanh Lạc Vương triều lại sẽ có một ngày ngã xuống, hơn nữa còn ngã xuống trong tay hắn, trong thời gian ngắn đến như vậy.

— QUẢNG CÁO —

Hắn có lỗi với liệt tổ liệt tông, với lịch đại hoàng đế Thanh Lạc.

Bất quá, đứng trên cương vị một người Hoàng đế, là một vị Hoàng đế cuối cùng, hắn sẽ không khóc lóc kêu gào như một nữ nhân. Hắn im lặng mà kiên cường, hắn sẽ chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng, tới khi giọt máu cuối cùng khô kiệt với thôi. Không phải là bọn chúng muốn cắn xuống một miếng thịt trên người Thanh Lạc Vương triều sao? Vậy hãy để bọn hắn trả cái giá thật đắt trước khi nuốt được bất cứ miếng thịt nào.

Ánh mắt của Hoàng đế lóe lên vẻ lăng lệ. Hắn quét ánh mắt qua bầu trời đã phủ kín đại quân như một đàn châu chấu đông đảo và đói khát. Hắn hỏi vị lão giả bên người: “Tứ thái gia gia, Ngũ phẩm Chân nhân bên bọn chúng có bao nhiêu?”

Lão giả hơi trầm ngâm một chút: “Tại trong cảm nhận của ta, có ít nhất một trăm tám mươi tôn Ngũ phẩm Chân nhân. Trong đó có năm vị Ngũ phẩm tầng năm, mười lăm vị Ngũ phẩm tầng bốn, còn lại là Ngũ phẩm sơ kỳ.”

Hoàng đế yên lặng gật đầu. Không tính đến lực lượng đỉnh tiêm chênh lệch thật lớn, chỉ là số lượng Ngũ phẩm Chân nhân đã đông đảo gấp đôi số lượng Thanh Lạc Vương triều có thể điều động. Trải qua những trận thua liên tiếp, thế bại lui dần hiện ra, ngày càng có nhiều phe thế lực rời bỏ họ mà đi. Cho đến hiện tại, chỉ còn Thanh Lạc hoàng thất và một số rất nhỏ tu sĩ nợ tính mệnh ân tình là còn kiên cường chiến đấu đến cuối cùng.

Lúc này, lão giả lại bổ sung: “Ta còn cảm nhận được từ phía sau đại quân kẻ địch một cỗ cảm giác cực độ uy hiếp, tuyệt đối không thuộc về Ngũ phẩm tầng năm cấp bậc. Tuy so ra mà kém Đại gia gia trước đây, nhưng vượt qua chúng ta nhiều lắm. Đối phương tuyệt đối có Ngũ phẩm tầng sáu Chân nhân tọa trấn.”

Lời nói này của lão giả khiến cho bầu không khí trở nên nặng nề rất nhiều. Có Ngũ phẩm tầng sáu Chân nhân tọa trấn, dù bọn hắn có liều chết cũng chưa chắc khiến cho quân địch thiệt hại nặng bao nhiêu. Đây là chênh lệch. Một Ngũ phẩm tầng sáu có thể nhẹ nhõm đánh giết năm, bảy tôn Ngũ phẩm tầng năm.

Thật lâu, lão giả mới lại hỏi: “Đã an bài chuyện kia như thế nào?”

“Thưa Tứ thái gia gia, ta đã để hậu duệ ưu tú của Hoàng gia chúng ta bí mật đào vong từ năm năm trước, đến một năm trước thì dừng lại. Cho đến bây giờ, dù có một số bị kẻ địch bắt được, nhưng số lượng không lớn. Đại đa số đã an toàn thoát được.”

“Làm không tệ. Bọn hắn là huyết mạch duy nhất còn sót lại của Lạc gia ta, cũng là hy vọng duy nhất của Lạc gia ta. Tương lai, lạc gia có thể hay không một lần nữa trở lại huy hoàng, có thể hay không bao được thù này, vậy chỉ có thể xem ở chúng nó.” Nói đến đây, lão giả lại thở dài: “Cuối cùng vẫn là tội nghiệp những đứa nhỏ kia. Chưa lớn mà đã phải gánh trên vai huyết hải thâm cừu, gánh trên vai hy vọng phục quốc. Là chúng ta những cái này trưởng bối thất bại, không mang đến cho bọn hắn cuộc sống tốt đẹp. Là chúng ta thất bại.”

Hoàng đế cũng cảm khái: “Trẫm cũng là một vị Hoàng đế thất bại. Trẫm có lỗi với liệt tổ liệt tông, với chư vị tiên hiền Lạc gia. Thôi, để chuộc lỗi với chư vị tổ tông, ngày hôm nay, trẫm sẽ lôi những kẻ bên ngoài kia xuống địa ngục, càng nhiều càng tốt.”

“Ngươi làm Hoàng đế, ta nhìn ở trong mắt. Ngươi đã làm rất tốt. Không phải lỗi của ngươi.” Lão giả an ủi: “Muốn trách, thì chỉ trách Thanh Lạc Vương triều chúng ta mệnh số đã cạn, bị kẻ địch ám toán. Trách thì trách thủ đoạn của bọn hắn quá cao minh, dù là chúng ta cũng không có cách nào nhìn ra.”

Đột nhiên, ánh mắt của lão giả trở nên lăng lệ. Hắn hỏi: “Các người thế nhưng đã tra ra được kẻ nào tính kế chúng ta hơn một trăm năm qua?”

“Thưa Tứ thái gia gia, là trẫm vô năng, không nhìn ra kẻ phía sau màn thao túng.”

Lão giả thở dài: “Thôi, kẻ địch đã có năng lực thần không biết, quỷ không hay liên tục ám hại nhóm lão già chúng ta suốt bao lâu nay, lại có thể như thế nào dễ dàng bị các ngươi tra được chân ngựa. Nói đến, phải là chúng ta vô năng mới đúng.”

— QUẢNG CÁO —

“Bất quá... Tứ thái gia gia, chuyện này... trẫm lại tìm được manh mối có liên quan đến Thiên Thần điện. Chỉ là, chúng ta không biết Thiên Thần điện lại đóng vai trò gì trong sự kiện này.”

“Thế nhưng là Ngọc Linh Châu Thiên Thần điện?”

“Vâng. Chính là Ngọc Linh Châu Thiên Thần điện.”

Lão giả cau mày, biểu lộ nặng nề. Không giống như Ngọc Hòa Châu chỉ được coi là xếp hạng trung đẳng chếch xuống dưới tại Thủy Linh vực, Ngọc Linh Châu đứng hàng thứ tư trong mười tám châu của vực này. Bất luận là tài nguyên, nồng độ linh khí, đạo thống truyền thừa, thực lực tu sĩ, Ngọc Linh Châu đều vượt qua Ngọc Hòa châu một mảng lớn. Nếu như phải so sánh, vậy Ngọc Hòa Châu cùng với Thanh Châu không chênh lệch bao nhiêu thì Ngọc Linh Châu cùng với một Châu trung đẳng của Nam Hoàng vực đứng ở cùng một độ cao.

Mà Thiên Thần điện tại Ngọc Linh Châu là một phương thế lực đỉnh tiêm. Tại trong điện có tồn tại cấp bậc Lục phẩm Chân quân chân chính tồn tại. Bọn hắn cùng với Thanh Lạc Vương triều chắc chắn không phải ở cùng một cấp độ tồn tại. Chênh lệch lớn như trời và đất vậy. Thật khó để cho người ta nghĩ ra, Thiên Thần điện vì sao lại xuất hiện trong chuyện này.

“Chẳng lẽ, bọn hắn lại là vì vật kia sao?” Đệ Tứ lão tổ khẽ lẩm bẩm. Giọng của hắn nhỏ gần như chỉ có chính bản thân hắn nghe thấy. Đến cả Hoàng đế ở bên cạnh cũng không hề hay biết.

Trong khi Thanh Lạc Vương triều Hoàng đế và Đệ Tứ lão tổ lặng lẽ bàn luận, phe liên minh đã bắt đầu ra tay phá trận. Hợp kích đại trận hội tụ sức mạnh từ gần hai trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân, khoảng chừng trên dưới một vạn Tứ phẩm Thượng nhân, giáng xuống đại trận một đòn hủy thiên diệt địa.

Đại trận rung chuyển dữ dội. Phía bên ngoài lồng ánh sáng xuất hiện những gợn sóng lớn, lan tỏa khắp mấy ngàn dặm bề mặt. Dẫu cho Đại trận phẩm cấp rất cao, lại nhận được linh mạch địa thế bên dưới gia trì, cùng với gần một trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân bổ trợ, thế nhưng, đối mặt với công kích bực kia, nó cũng phải run rẩy.

OANH...

Lại một đòn công kích nữa giáng xuống. Vùng đất xung quanh kinh đô lún xuống một mảng lớn, khói bụi ngập trời nhấc lên cao hàng nghìn dặm.

OANH... OANH... OANH...

Công kích chưa bao giờ ngừng lại. Thế rồi, sau ba ngày không ngừng tấn công, đại trận... phá.

RĂNG RẮC...

Tiếng nứt vỡ như mảnh thủy tinh giòn tan lan khắp không gian. Lồng ánh sáng xuất hiện những vết nứt loang lổ, chằng chịt như mạng nhện để rồi vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

— QUẢNG CÁO —

Cho đến đây, Thanh Lạc hoàng thất tu sĩ đều phun ra một ngụm máu, thể nội chịu vết thương nhẹ do phản phệ. Vội vàng nuốt vào một viên đan dược làm dịu thương thế, bọn hắn không dám nghỉ ngơi. Ở phía bên ngoài, đại quân kẻ địch còn như một đàn thú hoang đói khát chờ giết vào đây. Tất cả đều lên tình thần, tế ra pháp khí, sẵn sàng nghênh địch.

Đệ Tứ lão tổ và Hoàng đế Thanh Lạc Vương triều lại không có bao nhiêu ngạc nhiên. Đại trận phá là điều nằm trong dự liệu của bọn hắn. Có thể cầm giữa được ba ngày xem như là vượt ngoài dự lệu. Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi không nói một lời, cùng nhau dẫn đầu, phóng thẳng lên chín tầng trời, hướng về nơi xa mà bay.

Gần một trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân, mấy ngàn Tứ phẩm Thượng nhân khác cũng đều đằng không mà lên, nói gót theo phía sau Hoàng đế của bọn hắn.

“Đuổi theo. Giết.” Đằng sau, một vị Ngũ phẩm Chân nhân trung quá lớn. Tu vi của hắn đã đến Ngũ phẩm tầng bốn, nhìn dáng vẻ của hắn thì dường như có vẻ có địa vị không thấp trong liên minh.

Ngay lập tức, gần hai trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân cùng trên dưới một vạn Tứ phẩm Thượng nhân trùng sát mà đến, đuổi theo Chân nhân, Thượng nhân của Thanh Lạc Vương triều, bay lên trên chín tầng trời.

Đây là quy định bất thành văn của thế giới này. Cao giai tu sĩ chiến đấu hướng đến chỗ đất hoang, vắng người hoặc lên chín tầng trời chiến đấu. Bởi vì lực lượng của bọn hắn quá lớn, chỉ một chút dư ba của Ngũ phẩm Chân nhân có thể đánh băng liệt vạn dặm đất đai. Bọn hắn có thể tranh giành lợi ích, nhưng không ai muốn phá hủy thế giới này, cũng không ai muốn tàn sát chúng sinh. Đây chính là lòng từ bi của cao giai tu sĩ. Nếu có thể, bọn hắn sẽ tận lực giảm xuống thương vong cho đê giai tu sĩ và dân thường, cũng hạn chế phá hư thế giới.

Cho nên, tất cả đều lựa chọn rời xa Thanh Lạc kinh đô. Kẻ nào phá hư quy củ, tất cả cùng nhau tru sát.

Trên chín tầng trời, đại chiến cuối cùng cũng nổ ra.

Ở phương xa, bên ngoài mấy trăm vạn dặm, rất nhiều tu sĩ đã tụ tập quan sát cuộc chiến này. Có tư cách bay lên chín tầng trời để nhìn thấy cuộc khoáng thế đại chiến này mấy chục vạn năm mới xuất hiện một lần này, tu vi chí ít đều đạt tới Tứ phẩm Thượng nhân trở lên. Đại đa số những người này đều là tu sĩ đến từ các Châu khác, hoặc là người ưa thích an nhàn, hoặc là kẻ thận trọng không muốn lẫn vào vũng nước đục này khi mà chưa nhìn ra kẻ thao túng phía sau màn hãm hại Thanh Lạc Vương triều và động cơ của hắn.

Bất quá, mặc cho xuất thân, lai lịch như thế nào, bọn hắn đều không có lý do bỏ qua cuộc đại chiến này. Quá một nửa các thế lực của Ngọc Hòa Châu bị kéo vào trong vòng xoáy chiến tranh gần năm năm qua. Không ai muốn bỏ lỡ một cơ hội như vậy.

Trần Nguyên cũng đứng ở một bên, lặng lẽ quan sát cuộc chiến.

Tuy nhiên, lý do chính để hắn có mặt tại đây, không phải chỉ để nhìn mấy trăm tôn Ngũ phẩm Chân nhân đánh lộn. Từ nơi sâu xa, hắn có thể cảm nhận được có một vật gì đó đang sinh ra cộng minh với thân thể của hắn, kêu gọi hắn tới lấy trong cõi u minh. Hắn có thể tinh tế phát giác ra, vị trí của vật kia nằm tại chỗ sâu bên dưới Thanh Lạc Vương đô, bị che giấu bởi tầng tầng lớp lớp trận pháp thủ hộ.

Trần Nguyên rất hiếu kỳ, đến cùng là vật gì lại có thể sinh ra lực hấp dẫn mạnh mẽ và tự nhiên đến thế cho cỗ thân thể này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.