Đệ Nhất lão tổ của Thanh Lạc Vương triều ngã xuống, không hề nghi ngờ, là tổn thất nặng nề đối với Vương triều, và là tin vui đối với hầu như toàn bộ phần còn lại của Ngọc Hòa Châu. Mặc dù Thanh Lạc Vương triều cố gắng hết sức ngăn chặn tin đồn và phủ nhận việc này, thế nhưng, không có bức tường nào là không lọt gió. Đứng trước các phe thế lực đẩy mạnh nỗ lực thu thập tình bào kết hợp với nhiều hành động thăm dò - bao quát cả trên phương diện lợi ích tài nguyên, liên minh chính trị cùng các sự kiện giao lưu khác - sự thật này rốt cuộc cũng bộc lộ ra ngoài ánh sáng.
Tất nhiên, tất cả các phe thế lực, cả đồng minh thân cận lẫn kẻ thù của Thanh Lạc Vương triều, đều không vội vã hành động. Đây không phải là tiểu thuyết huyền huyễn, nơi mà người ta lúc nào cũng sẵn sàng nhấc hết cả nội tình và cao thủ đi liều sống liều chết với kẻ thù chỉ bằng một, hai tin đồn thất thiệt. Đứng ở vị trí càng cao, nắm trong tay quyền lực càng lớn, con người ta càng học được cách thận trọng. Thân là một phương Vương triều, Tông môn, Thế gia cai trị phía trên hàng triệu tỷ sinh linh, thời gian tồn tại kéo dài hàng chục vạn, thậm chí lên đến trăm vạn năm, kiên nhẫn và cẩn trọng là những đặc tính mà bọn hắn học được nhiều nhất. Mỗi một quyết định đưa ra, mỗi một hành động được triển khai, tất cả đều phải trải qua hàng chục lần bàn bạc qua lại, tính toán cẩn thận, cân nhắc suy diễn.
Huống chi, Thanh Lạc Vương triều cũng không phải là hoàn toàn suy vọng. Bọn hắn chẳng qua là nhận lấy tổn thương nặng mà thôi. Nội tình một trăm vạn năm vẫn còn tại đó. Một tôn Ngũ phẩm tầng năm, được trang bị đầy đủ pháp khí, đan dược, phù lục, trận pháp,... liền có thể đối chiến, thậm chí chém ngược Ngũ phẩm tầng sáu. Có một sự thật mà ai cũng biết, Thanh Lạc Vương triều vẫn còn... không chỉ một tôn Ngũ phẩm tầng năm. Tại thời điểm này, hành động lỗ mãng rất dễ dàng lâm vào phản sát. Chỗ tốt chẳng những không thu được mà còn trở thành mục tiêu nhắm vào của các phe thế lực còn lại. Càng là thời điểm này, tầng lớp cao tầng càng trở nên bình tĩnh, lạnh lùng và tỉnh táo đến đáng sợ.
Suốt mấy chục năm sau đó, các phe thế lực bắt đầu tiến hành chèn ép Thanh Lac Vương triều.
Kẻ địch của bọn hắn sẵn sàng nhấc lên những cuộc chiến tranh quy mô nhỏ xâm lấn lãnh thổ biên giới Thanh Lạc Vương triều. Có hàng chục vụ tranh chấp nổ ra mỗi năm mà mâu thuẫn chỉ là một vùng mỏ kim loại nhỏ hay một mảnh dược viên giá trị không cao. Trong khi tầng lớp cap giai tu sĩ thì từng bước ép tới, chậm rãi nhưng chắc chắn đoạt đi từng mảng lợi ích lớn của Hoàng thất Thanh Lạc Vương triều như cắn xuống miếng thịt trên người con quái vật khổng lồ.
Ngay cả đồng minh cũng không buông tha cho bọn hắn. Không phải là các đồng minh hùa vào cùng một chỗ, gây nên chiến tranh và chiếm đoạt tài nguyên, truyền thừa của Thanh Lạc Vương triều. Hoàn toàn ngược lại, bọn hắn vô cùng nhiệt tình trợ giúp Vương triều này. Tuy nhiên, cái giá để mỗi một lần ra tay trợ giúp lại tăng lên theo từng ngày. Không chỉ có như thế, trên các mối quan hệ hợp tác, Thanh Lạc Vương triều luôn rơi vào thế yếu, chịu đến đối phương ép buộc nhiều điều khoản bất lợi, khiến cho lợi ích bị suy giảm trên diện rộng.
Suốt mấy chục năm, Thanh Lạc Vương triều rơi vào thế bị động, nhận hết các phe thế lực chèn ép. Thu hoạch tài nguyên và lợi ích của bọn hắn giảm mạnh. Lãnh thổ Vương triều cũng thu hẹp gần một phần năm. Vì để duy trì Vương triều vận hành, lại cung cấp đầy đủ tài nguyên cho lớp đệ tử thiên kiêu trẻ tuổi tu luyện, nội tình của Vương triều vì đó mà bị hao mòn không ít.
Những tưởng rằng, Thanh Lạc Vương triều nhẫn nhịn cắt ra một phần lợi ích, lại thi hành chính sách thắt lưng buộc bụng, cắt giảm chi tiêu thì có thể an toàn vượt qua tràng tai nạn này. Nào có thể ngờ, năm mươi năm trước, một tràng biến cố kinh thiên khác lại xảy đến.
Đệ Nhị lão tổ của Thanh Lạc Vương triều Hoàng thất, vì nóng lòng đột phá, tu luyện sinh ra đường rẽ, nửa đường tẩu hỏa nhập ma. Hắn mặc dù không có vẫn lạc bỏ mình, thế nhưng đạo tâm hao tổn, tu vi rơi xuống hai tầng cảnh giới, bản thân càng là trọng thương, không biết ngày tháng năm nào mới có thể khôi phục.
Kết quả này đã ra ngoài mọi người dự đoán trước nhưng lại không quá bất ngờ. Dẫu sao, Thanh Lạc Vương triều Đệ Nhị lão tổ đã tu luyện đến Ngũ phẩm tầng năm đỉnh phong, chỉ kém một bước nữa là bước vào tầng sáu. Chỉ cần hắn thành công đột phá, hắn sẽ trở thành cây định hải thần châm mới của Thanh Lạc Vương triều, một lần nữa chống lên cả đất nước, đưa nó quay trở lại những ngày huy hoàng quá khứ.
Đáng tiếc, vận khí một lần nữa không đứng về phe Thanh Lạc Vương triều.
Tin tức này truyền ra như một trận bão quét ngang Ngọc Hòa Châu. Vô số thế lực sửng sốt. Thái độ của bọn họ đầu tiên là nghi ngờ. Chẳng lẽ, khí vận của Thanh Lạc Vương triều kém đến như vậy? Liên tiếp thiệt hai hai tôn lão tổ, còn là hai tôn lão tổ mạnh nhất.
Tuy nhiên, bọn hắn nhanh chóng tiến thêm một bước điều tra. Mất không đến mười năm, bọn hắn triệt để xác nhận sự chính xác của tình báo này.
Thế là, các phe thế lực một lần nữa hân hoan tiến thêm một bước chèn ép Thanh Lạc Vương triều, muốn từ trên thân bọn hắn lấy được tới càng nhiều tài nguyên và lợi ích. Thậm chí, ngay cả các đồng minh đáng tin cậy cũng muốn đào xuống một miếng thịt từ người bọn hắn. Vì cái gì kẻ thù của bọn hắn có thể làm được, mà thân là đồng minh bọn hắn lại không nhận được bất cứ lợi ích nào? Đã phần tài nguyên đó có thể rơi vào tay kẻ địch, chẳng bằng làm lợi cho chính những đồng minh bọn hắn. Trong khi đó, một số phe thế lực từng hợp tác với Thanh Lạc Vương triều, những kẻ thông minh và tỉnh táo hơn, bắt đầu giữ khoảng cách với Vương triều này. Các quan hệ hợp tác lui tới cũng thưa thớt dần và chỉ giữ ở mức tối thiểu để ngăn trở hai phe thế lực chưa hoàn toàn vạch mặt. Thậm chí, một số thế lực nhỏ, phụ thuộc của Thanh Lạc Vương triều đã âm thầm tìm đến đường ra mới cho bản thân. Làm phản theo kẻ thù hay chỉ đơn giản là tìm kiếm sự độc lập mới, bọn hắn thử hết mọi cách để không phải chôn cùng Vương triều trong tương lai nếu như biến cố xảy ra.
Trước biến cố đau lòng một lần nữa xảy ra cùng một loạt những động thái - trong tối hay ngoài sáng - từ các phe thế lực, nội bộ Thanh Lạc Vương triều hỗn loạn thành một mảnh. Rất nhiều tồn tại ẩn mình trong bóng tối nhăm nhe dị động, muốn tranh thủ thời gian hỗn loạn tìm kiếm cơ hội thu lời. Rất nhiều ngành sản xuất, giao dịch và trao đổi của tu sĩ nhận lấy đả kích nặng nề. Có nơi còn sụp đổ. Thậm chí, nhiều vùng đã xuất hiện phản loạn. Có kẻ muốn vạch đất phong hầu, tự lập một phương.
Thanh Lạc Vương triều Hoàng thất phải gấp rút điều động tất cả những Ngũ phẩm Chân nhân không bế tử quan mới miễn cưỡng trấn áp lại tình huống. Cho đến lúc này, rất nhiều kẻ sinh dị tâm và thế lực mới chấn kinh nhận ra, Thanh Lạc Vương triều vẫn còn là con quái vật khổng lồ, sở hữu thứ sức mạnh kinh khủng mà không phải bọn hắn một đám lâu la này có thể so sánh. Mảnh Vương triều này cũng không phải là miếng thơm ngon nhưng yếu ớt, mặc cho người ta cắn xé. Thân là đã từng đỉnh tiêm trung đẳng Vương triều, cứ việc bọn hắn tổn thất mất hai hai tôn lão tổ đứng đầu, thế nhưng, nội tình của bọn hắn vẫn còn ở đó. Không giống như Đại Càn, Đại Nguyên mấy cái tiểu Vương triều chỉ mà Hoàng thất chỉ có thể suất động nhiều nhất mười, mười lăm cái Ngũ phẩm tầng một, tầng hai Chân nhân. Một lần này, kẻ hữu tâm đã phát hiện ra, Thanh Lạc Vương triều điều động tiếp cận một trăm tôn Ngũ phẩm Chân nhân; và con số này vẫn chỉ đơn thuộc về Hoàng thất mà thôi, chưa tính đến các gia tộc, tông môn, tướng lĩnh,... các loại thế lực phụ thuộc.
Thanh Lạc Vương triều có thể chịu suy giảm về mặt chiến lực đỉnh tiêm. Dẫu vậy, nó vẫn còn là con quái vật dữ dằn không dung người ta cưỡi lên đầu lên cổ.
Bất quá, Thanh Lạc Vương triều lần này dù thành công trấn áp phản loạn, ổn định tình hình trong Vương triều, tuy nhiên, bọn hắn vẫn chịu thiệt hại nặng nề. Không nói đến một bộ phận không nhỏ tu sĩ tử chiến khi dẹp loạn, ngay cả nền sản xuất, giao dịch cũng chịu tàn phá nặng nề mà có lẽ phải mất hàng trăm năm mới có khả năng khôi phục. Hơn thế nữa, có rất nhiều thương hội, đối tác làm ăn cùng các đội lữ hành, vận chuyển, bởi vì tình hình chính trị bất ổn của Vương triều mà lựa chọn quay đầu, rời khỏi phạm vi cương vực Vương triều này. Chỉ một điểm này khiến cho hoạt động thương mại của Vương triều giảm mạnh, dẫn đến Vương triều muốn khôi phục kinh tế sản xuất, tích lũy lại nội tình đã khó lại càng thêm khó. Càng đáng chết hơn là rất nhiều tu sĩ lựa chọn rời bỏ Vương triều do các thương đội không đến, hàng hóa và tài nguyên tu luyện thiếu hụt. Thực lực của Thanh Lạc Vương triều giảm mạnh.
Để bảo đảm tình trạng vận hành tối thiểu của Vương triều, nội tình tích lũy trăm vạn năm của Thanh Lạc Vương triều một lần nữa bị lấy ra, tiêu hao con số không nhỏ trong sự đau lòng của Hoàng thất. Cho đến lúc này, tích lũy của Thanh Lạc Hoàng thất đã tổn hại đến gần ba thành.
Vậy mà, thảm họa của Thanh Lạc Vương triều không chỉ dừng lại ở đây.
Hai mươi năm trước, Đệ Tam lão tổ của Thanh Lạc Vương triều bị kẻ thù dùng thủ đoạn độc ác nguyền rủa, bản thân phát điên, đạo tâm tan vỡ, triệt để rơi vào Tà đạo. Tai thời khắc trước khi vị này triệt để mất đi lý trí, hắn đã tự phế đi tu vi của bản thân, cam nguyện vĩnh viễn bị giam cầm trong ngục tối để tránh gây hại cho đồng tộc.
Tin tức này chỉ giữ bí mật được tám năm trước khi bị các phe thế lực đào bới ra. Cả Ngọc Hòa Châu một lần nữa rơi vào chấn động. Vô số thế lực vì tin tức này mà sửng sốt, chấn kinh và hãi hùng.
Cho đến lúc này, dù là kẻ ngu ngốc đi chăng nữa cũng đã nhận ra, Thanh Lạc Vương triều bị người ám toán. Nếu như sự tình chỉ xảy ra một lần, đó còn có thể là ngẫu nhiên; nếu sự tình lặp lại thêm một lần nữa, đó chỉ có thể đổ cho vận khí đã suy kiệt; thế nhưng lặp lại đến lần thứ ba, vậy nó chắc chắn chẳng phải trùng hợp, càng chẳng phải là đen đủi. Hơn nữa, gặp họa lại là ba vị lão tổ tu vi cao nhất, thực lực mạnh nhất và - không thể nghi ngờ - là ba cây định hải thần châm chống lên toàn bộ Thanh Lạc Vương triều.
Rõ ràng, có kẻ thù có chủ đích nhằm vào bọn hắn.
Các phe phái thế lực vừa suy đoán đến đây thì kẻ nào kẻ nấy đều hãi nhiên. Chẳng có một ai vui vẻ với điều này cả. Ngọc Hòa Châu không phải là một châu mạnh bên trong Thủy Linh vực. Ở nơi này, Thanh Lạc Vương triều đã xem như một phương thế lực khổng lồ, nội tình thâm hậu, truyền thừa lâu đời. Cứ như vậy, nó vẫn bị người tính toán, ám hại suốt một thời gian dài mà không ai hay biết gì. Hơn nữa, đối phương còn rất thành công và chỉ có đến khi mọi thứ xong xuôi trong thời gian dài, người ta mới nhận ra.
Thanh Lạc Vương triều còn như thế, vậy nếu đến lượt bọn hắn bị nhắm vào thì như thế nào?
Trong lúc nhất thời, bầu không khí của Ngọc Hòa Châu lâm vào trong tĩnh lặng quỷ dị. Áp lực vô hình mà nặng nề đè nặng lên tất cả các phe thế lực, khiến cho lòng người bàng hoàng không thôi. Chí ít, tại trước khi tra rõ ai là kẻ chủ mưu phía sau hay động cơ của chúng là gì, không một ai dám hành động bất cẩn. Giờ đây, ai nấy đều như chim sợ cành cong, ngày đêm lo lắng thế lực nhà mình lọt vào ám toán.
Tuy nhiên, tình huống kiềm chế và căng thẳng này chỉ kéo dài đúng bảy năm.
Năm năm trước, Đệ Ngũ lão tổ bị người ám toán, bản thân trúng độc nặng, thực lực hao tổn nặng nề, năng lực chiến đấu so với thời kỳ đỉnh phong mười không còn một. Gần như ngay sau đó, tin tức này bị người cố ý lan truyền. Thời gian chưa đầy nửa tháng, cả Ngọc Hoa Châu đều biết, Thanh Lạc Vương triều một lần nữa mất đi thêm một vị lão tổ.
Không lâu sau, lại có một tin tức khác truyền ra ngoài, cả Thanh Lạc Vương triều chỉ còn lại duy nhất một vị Ngũ phẩm tầng năm lão tổ tọa trấn.
Lập tức, tất cả các phe thế lực điên cuồng.
Trong hơn một trăm vạn năm lập quốc, Thanh Lạc Vương triều chưa bao giờ suy yếu đến như vậy. Vị Ngũ phẩm tầng sáu Chân nhân duy nhất vẫn lạc. Bốn vị Ngũ phẩm tầng năm, người chết thì chết, bị thương thì bị thương, nhập ma thì nhập ma, duy nhất còn lại năng lực chống đỡ chỉ có một người.
Cho nên, đến lúc này còn không thừa cơ đòi mệnh bọn hắn, tước đoạt lãnh thổ của bọn hắn, chiếm lấy tài nguyên, truyền thừa của bọn hắn thì còn đợi đến khi nào?
Rất nhiều phe thế lực đã mài sẵn gươm đao, tập kết tu sĩ, chuẩn bị hậu cần. Chỉ cần chờ một hiệu lệnh mà thôi, bọn hắn sẵn sàng xuất phát, san bằng Thanh Lạc Vương triều, xé toạc trên cơ thể khổng lồ này những tảng thịt lớn, rút đến tận xương tủy của nó giọt dinh dưỡng cuối cùng. Đứng trước lợi ích khổng lồ như thế, sự cẩn trọng và đề phòng phe thế lực thần bí cùng âm mưu đã bị bọn hắn gạt ra sau gáy. Không ai muốn chậm chân đằng sau khi tham gia bữa tiệc thịnh soạn khổng lồ này. Chậm một bước, lợi ích có thể thua thiệt nhiều lắm. Và sự thua thiệt này có thể để cho bọn hắn yếu thế trước đối thủ trong một quãng thời gian dài.
Bất quá, vẫn chưa một phe thế lực nào động. Một chút lý trí còn sót lại kiềm chế bọn hắn. Bọn hắn sợ là kẻ đầu tiên xông ra rồi lọt vào Thanh Lạc Vương triều liều mạng phản kích, cũng sợ lọt vào nhiều phe phái khác tính toán. Tất cả đều đang chờ đợi. Tựa như một bầy sói lặng lẽ nhìn chăm chú con mồi, chờ đợi thời cơ thích hợp nhất để cắt một nhát trí mạng vào cổ họng.
Thế rồi, có phe động. Thái Nguyên Vương triều, kẻ thù truyền kiếp của Thanh Lạc Vương triều, là con sói đầu tiên lao vào con mồi. Bọn hắn đã chờ đợi cơ hội này hàng vạn năm rồi. Bọn hắn đã quá gấp rút để chờ đến ngày nhìn thấy Thanh Lạc Vương triều bị san thành bình địa, hoàng cung Thanh Lạc Vương triều bị đốt thành tro tàn, tận diệt dòng máu hoàng gia Thanh Lạc.
Những phe thế lực khác hồi hộp theo dõi tình huống.
Một lần, hai lần rồi ba lần thăm dò, Thái Nguyên Vương triều đều giành chiến thắng vang dội trước Thanh Lạc Vương triều, liên tục đánh lui bọn hắn. Trong ba trận này, bọn hắn thậm chí còn chém xuống bốn vị Ngũ phẩm Chân nhân, bảy mươi ba vị Tứ phẩm Thượng nhân, Tam phẩm đại tu sĩ phải tính bằng hàng ngàn.
Thế là, những phe thế lực khác đã không kịp chờ đợi. Lo lắng Thái Nguyên Vương triều chiếm được tiên cơ, giành được phần lợi lớn, bọn hắn như những con sói bị bỏ đói nhiều ngày trời, điên cuồng lao vào tấn công Vương triều đã đứng ở buổi hoàng hôn cuối ngày.