Cầu Đạo

Chương 289: Chương 289: Thanh Lạc Vương triều




Không lâu sau, Trần Nguyên an toàn trở về Thiết Mộc sơn cốc. Quá trình trở về diễn ra vô cùng thuận lợi. Ngọc Thiền mang theo ba tấm truyền tống phù tầm xa. Bọn họ mượn nhờ người của Ngọc La tông đánh xuống tọa độ của Thiết Mộc sơn cốc rồi sử dụng tọa độ đó như mục tiêu dịch chuyển để gán vào truyền tống phù.

Phía bên kia, người của Ngọc La tông đã chờ sẵn. Đội hình của bọn hắn tương đối khoa trương. Cả thảy có hơn ba mươi người, trong đó có năm vị nhân vật cấp bậc trưởng lão, hai người trong đó tu vi càng là đến Tứ phẩm hậu kỳ, ba kẻ còn lại đều có tu vi Tứ phẩm trung kỳ. Ngoài ra, bọn hắn còn mang theo ba mươi tên đệ tử tinh anh, tu vi rải rác từ Tam phẩm trung kỳ đến Tam phẩm hậu kỳ không đều. Ở thế hệ đệ tử này của Ngọc La tông, Ngọc Thiền là nhân vật thủ lĩnh, cũng là người duy nhất thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân, thâm thụ các vị trưởng lão coi trọng.

Căn cứ phản ứng và biểu hiện của những người này, Trần Nguyên có thể kết luận, hết thảy những kẻ ở đây, thậm chí là toàn bộ Ngọc La tông đều đã quy thuận với Trần Nguyên Bá. Nghĩ vậy, hắn không khỏi cảm thán, vị sư huynh trên danh nghĩa kia của hắn vươn bàn tay thật rộng. Tương ứng với đó, mưu đồ cùng dã tâm của hắn chẳng thể có chút nào là nhỏ.

Vì không muốn dính líu quá sâu vào những mưu đồ này, Trần Nguyên chẳng có dự định ở lại hàn huyên với đám người Ngọc La tông. Thời gian ước định thăm dò bí cảnh đã sắp tới, hắn không muốn để Lữ Như Yên lo lắng vô ích. Hắn cần trở về gấp.

Nhìn theo bóng lưng người nam tử trẻ tuổi rời đi, mấy người Liễu Yên, Ngọc Thiên mang theo cảm xúc phức tạp: có kính nể, có tôn trọng, có sùng bái, có hâm mộ đồng thời lại có sợ hãi, có e ngại, có kinh sợ... Không chỉ riêng bọn hắn, nếu như có bất kỳ ai chứng kiến thứ sức mạnh kinh khủng mà hắn phô diễn ra thì biểu cảm của bọn hắn cũng chẳng hơn gì mấy người các nàng. Chỉ là, Trần Nguyên Bá đã hạ tử lệnh, bằng mọi giá phải giữ vững bí mật này, cho nên, loại cảm xúc này, mấy người các nàng chẳng thể chia sẻ với bất cứ ai.

...

Trần Nguyên chỉ dùng chừng ba canh giờ để phi hành trở về Càn Nguyên thành. Khi hắn quay trở lại trụ sở Thái Linh học viện thì ngạc nhiên phát hiện, không chỉ có Lữ Như Yên và Thiên Lan mà Khinh Vũ Chân quân và Liên Tuyết Chân quân cũng đã góp mặt ở đó từ khi nào.

“Trần công tử, người đã trở lại.” Lữ Như Yên mừng rỡ, không kịp chờ đợi mà chạy ra nghênh đón hắn. Gặp cảnh này, Khinh Vũ Chân quân ném cho người ngồi bên cạnh mình một ánh mắt, tựa như muốn nói: Xem, đồ tôn của ngươi chính thức bị người ta ngoặt đi mất.

Liên Tuyết Chân quân hơi lườm nàng một cái, sau cùng chẳng buồn đáp lại.

Trần Nguyên mỉm cười, đáp lại nàng: “Đã trở về.”

“Mọi chuyện thế nhưng có thuận lợi?” Lữ Như Yên hỏi.

“Thuận lợi.” Trần Nguyên nói: “Lữ cô nương, ngươi xem.” Nói rồi, tản mất ra một tia khí tức thuộc về Tứ phẩm tầng hai. Chỉ là một tia, vừa đủ để những người có mặt trong sân nhỏ nhận ra mà không kinh động đến bất cứ ai bên ngoài.

Lữ Như Yên kinh ngạc rồi rất nhanh chuyển thành kinh hỉ: “Trần công tử, ngươi đột phá? Chúc mừng Trần công tử.”

— QUẢNG CÁO —

“Là ta may mắn bắt được một thời cơ. Trước đó, tu vi của ta cũng đã đến tầng một đỉnh phong, tùy thời có thể đột phá. Ta thiếu chỉ là một cơ hội mà thôi. Vừa vặn, lần này có cơ hội ta cần.”

Một bê khác, Thiên Lan thì đối với hắn khẽ gật đầu một cái xem như chào hỏi. Hắn khẽ gật đầu đáp lại. Đây đã xem như là thói quen giữa hai người bọn hắn, bình dị nhưng tương đối gần gũi.

Lúc này, Trần Nguyên mới hướng hai vị Chân quân thi lễ: “Vãn bối gặp qua hai vị Chân quân.”

Thái độ của hắn muốn bao nhiêu cung kính liền có bấy nhiêu cung kính. Từ trước đến nay, hắn đối với hai vị Chân quân này luôn luôn cẩn trọng. Không có cách, ai bảo người ta là nhà vợ tương lai. Chỉ một câu nói của người ta liền có thể vạch ra chuyện của hắn và Lữ Như Yên. Hai người này, hắn đắc tội không được.

Kỳ thực, hắn đã có lúc nghĩ đến tình huống xấu nhất: đến nhà gái cướp cô dâu nếu như chuyện của hắn và Lữ Như Yên vì một lý do nào đó mà không thành. Bất quá, nếu có thể lựa chọn, ai lại nghĩ đi làm loại chuyện phá hoại này đâu?

“Tiểu tử ngươi rốt cuộc đã trở lại.” Khinh Vũ Chân quân khẽ gật đầu, nói ra: “Thời điểm thăm dò bí cảnh còn lại không đến mấy ngày, người thời gian này cũng bớt chạy lung tung.”

“Vâng, vãn bối nghe Chân quân chỉ dạy.” Trần Nguyên lại đáp.

Tiếp đó, hai người này qua loa hỏi hắn đã đi làm những gì. Trần Nguyên lần lượt đáp lại. Hắn không che giấu đại bộ phận những gì đã diễn ra, ngoại trừ việc hắn trực diện giao chiến với một tôn Ngũ phẩm Chân nhân, từ đó lĩnh hội Ngụy Lĩnh vực cùng với một số toan tính liên quan đến Phục Ma tông. May mắn, hai vị Chân quân không quá quan tâm đến điều này, cũng không có ý định thăm dò kỹ lưỡng những gì đã xảy ra.

Chỉ là, Trần Nguyên luôn cảm giác ánh mắt của hai vị Chân quân nhìn hắn có điểm là lạ mặc dù chính hắn cũng không nói lên là lạ ở chỗ nào. Dứt khoát, hắn cũng không nghĩ nhiều đến vấn đề này. Rốt cuộc, ánh mắt của hai nàng cũng không phải hàm chứa sự chán ghét hay căm thù gì, nhiều nhất chỉ gần giống với sự hiếu kỳ, thăm dò. Bất quá, điều này là có thể hiểu được với hắn. Có cha mẹ vợ nào mà không muốn thăm dò tường tận con rể?

...

Còn chừng một ngày trước khi đến thời điểm các phương thế lực thống nhất thăm dò chỗ bí cảnh kia. Trần Nguyên, Lữ NHư Yên và Thiên Lan đều dành thời gian còn lại nghỉ ngơi trong động phủ, điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị cho chuyến thăm dò này. Lời nói lúc trước của Từ Tuyết Nguyệt về phương này bí cảnh một lần nữa vang lên trong đầu hắn. Sự kiện một vị trưởng lão của Hoa Vận tông vì thôi diễn cơ duyên mà gặp phản phệ để hắn có chút bận tâm về chuyến đi này. Rõ ràng, tình huống không đơn giản chỉ là đi dạo một phương bí cảnh. Bởi vậy, hắn cần làm ra chuẩn bị tốt nhất để ứng phó với mọi tình huống có thể xảy ra.

Chỉ là một bộ phân thân này, có mất hay không, hắn không để ý. Thế nhưng, Lữ Như Yên là không thể xảy ra chuyện gì bất trắc. Hắn tuyệt đối không cho phép.

— QUẢNG CÁO —

Cùng lúc đó, tại một nơi khác, có một sự kiện gây nên sự chú ý của Trần Nguyên.

- ----------------------------------

Thủy Linh vực, Ngọc Hòa Châu, Thanh Lạc Vương triều.

Thanh Lạc Vương triều đứng trước nguy cơ hủy diệt. Hơn một trăm vạn năm truyền thừa, Thanh Lạc Vương triều rốt cuộc đi đến hồi kết hành trình của nó. Một Vương triều khổng lồ, sừng sững như một con quái vật, chiếm cứ diện tích cương thổ bao la, cai trị phía trên hàng triệu tỷ sinh mệnh, chưởng quản nguồn tài nguyên bất tận, thống lĩnh vô số tu sĩ cứ như vậy đi đến suy tàn trong mấy năm ngắn ngủi. Tốc độ của quá trình này nhanh chóng khiến cho người bên ngoài nghẹn họng nhìn trân trối.

Ấy vậy mà, đối với tuyệt đại đa số cao giai tu sĩ cùng với những nhân vật cao tầng của các thế lực lớn Ngọc Hòa Châu, chuyện này chẳng có gì đáng nhiên, cứ như thể, sự sụp đổ của Thanh Lạc Vương triều là điều đương nhiên, là thứ lẽ ra nên sớm xảy ra vậy. Tất cả bọn họ, dù là đã từng đồng minh, là kẻ thù hay chỉ là người xa lạ không có quan hệ qua lại với Thanh Lạc Vương triều, mỗi một người đều đang chờ đợi thời khắc này, mỗi một người đều đang ôm lấy tâm tư và tính toán của riêng mình, làm ra hành động nhanh nhất có thể ngay tại thời điểm con quái vật khổng lồ ấy ngã xuống, trút bỏ hơi thở cuối cùng.

Muốn nói lên nguyên nhân gốc gác của chuyện này, hết thảy phải quay ngược trở lại hơn một trăm năm trước. Khi đó, có một tin đồn nói rằng, Đệ Nhất lão tổ của Thanh Lạc Vương triều bất hạnh vẫn lạc bỏ mình. Với tin đồn này, đại đa số các thế lực ban đầu đều bày tỏ thái độ khịt mũi coi thường. Thân là một phương đại thế lực, mỗi một phe phái bọn hắn đều có lực lượng tình báo hữu hiệu giám sát nhất cử nhất động của bất kỳ thế lực nào phạm vi gần xung quanh bản thân. Ở trong tính toán của bọn hắn, vị kia Đệ Nhất lão tổ của Thanh Lạc Vương triều còn ít nhất hơn một trăm năm thọ nguyên nữa mới tới kiếp nạn. Hơn nữa, hơn một trăm năm, ấy là còn chưa tính đến các loại tiên thảo, dược liệu và bảo vật kéo dài sinh mệnh.

Thế nhưng, không đến nửa năm sau, lại có một tin đồn khác truyền ra ngoài. Đệ Nhất lão tổ của Thanh Lạc Vương triều vẫn lạc, không phải bởi vì thọ hết chết già, mà là muốn xung kích cảnh giới cao hơn, kéo dài thêm chút thọ nguyên. Thế nhưng, vì thọ nguyên không còn nhiều, khí huyết suy kiệt, nửa đường đột phá đi ra đường rẽ, tẩu hỏa nhập ma, lại không được cứu chữa kịp thời, cho nên sinh cơ trôi qua, bất hạnh vẫn lạc.

Lần này, cả Ngọc Hòa Châu sôi trào.

So với trước đó, tin tức tình báo này càng thêm chi tiết, càng thêm đáng tin cậy.

Không giống như Đại Càn, Đại Nguyên mấy cái tiểu Vương triều chỉ có thể đi ra Ngũ phẩm sơ kỳ tu sĩ, Thanh Lạc Vương triều thuộc về trung đẳng Vương triều, hơn nữa còn là đỉnh tiêm bên trong trung đẳng Vương triều. Vì sao? Ấy là bởi vì vị kia Đệ Nhất lão tổ của Thanh Lạc Vương triều là Ngũ phẩm tầng sáu Chân nhân, một tôn Ngũ phẩm tầng sáu đỉnh phong chân chính.

Ngũ phẩm tầng sáu mạnh đến mức nào? Một tôn Ngũ phẩm tầng sáu có thể dễ dàng tàn sát cả trăm vị Ngũ phẩm tầng ba cùng một lúc. Đó là lý do vì sao Thanh Lạc Vương triều có thể sừng sững tại vị trí thống trị đỉnh cao như một con quái vật khổng lồ vững vàng đến như vậy.

Đây là điều mà cả Ngọc Hòa Châu đều biết. Nó chẳng phải là bí mật bất truyền gì. Bọn hắn còn biết, vị kia Đệ Nhất lão tổ của Thanh Lạc Vương triều đã kẹt tại Ngũ phẩm tầng sáu đỉnh phong thời gian thật lâu nhưng một mực không có cách nào đột phá đến tầng thứ cao hơn. Cho nên, khả năng hắn còn lại hơn một trăm năm thọ nguyên cuối cùng, tập trung đủ mọi loại bảo vật, quyết định liều lĩnh một phen, nếm thử đột phá không phải là không thể xảy ra.

— QUẢNG CÁO —

Nếu như hắn thành công, tu vi tăng trưởng, cả thực lực và thọ nguyên đều kéo dài thêm một mảng lớn. Khi đó, nội tình của Thanh Lạc Vương triều tăng mạnh. Thực lực tổng thể của cả Vương triều sẽ đạt đến độ cao chưa từng có. Vương triều sẽ đi đến kỷ nguyên sáng chói huy hoàng nhất kể từ khi lập quốc cho đến nay. Dụ hoặc là quá lớn đối với bất cứ kẻ cầm quyền nào.

Còn nếu như thất bại? Một vị lão tổ thọ nguyên sắp hết sẽ vẫn lạc bỏ mình. Thực lực của quốc gia cố nhiên hao mòn. Lợi ích sẽ giảm xuống. Thậm chí, Vương triều có thể sẽ phải nhường ra một bộ phận lãnh thổ. Bất quá, thiệt hại còn xa xa chưa đến tình trạng diệt quốc suy vong. Sở hữu nội tình truyền thưa hơn một trăm vạn năm, Thanh Lạc Vương triều không e ngại bất cứ kẻ địch nào, dù đó có là Ngũ phẩm tầng sáu đi chăng nữa.

Cân nhắc hai mặt lợi hại, cao tầng Hoàng thất của Thanh Lạc Vương triều quyết định đánh cược.

Đáng tiếc, lần này, Thanh Lạc Hoàng thất đánh cược thất bại.

Thứ nhất, đột phá cảnh giới từ trung kỳ lên hậu kỳ không có đơn giản như đột phá từ tầng một lên tầng hai. Cái sau là đột phá vẫn trong phạm vi sơ kỳ còn cái trước thì không phải. Cả hai không thuộc về cùng một phạm trù, độ khó chênh lệch vẫn là rất lớn.

Thứ hai, vị kia Đệ Nhất lão tổ đã quá già rồi. Chẳng những, khí huyết của hắn suy yếu mà ngay cả tinh thần lực cũng suy kiệt. Thể nội linh lực không còn được sung mãn như thời kỳ đỉnh cao. Hết thảy điều này dẫn đến quá trình xung kích bình cảnh gặp trở ngại rất lớn.

Cuối cùng và quan trọng nhất, mặc dù tu vi của hắn là Ngũ phẩm tầng sáu đỉnh phong, thế nhưng hắn không có chạm đến thời cơ đột phá. Dẫu cho khoảng cách giữa hắn và cảnh giới càng cao hơn chỉ chênh lệch có một tia, thế nhưng một tia này lại như lằn ranh như trời với đất, vĩnh viễn ngăn cách hắn. Đây là lý do mà trước nay gần ngàn năm, hắn chưa từng nếm thử đột phá. Nay thọ nguyên còn lại không sai biệt lắm, hắn mới quyết định liều lĩnh. Đệ Nhất lão tổ mượn nhờ một số lượng lớn ngoại vật, cưỡng ép phá vỡ bình cảnh, mạnh mẽ đột phá.

Tổng hợp lại mọi loại lý do, có thể nói, tất cả các yếu tố, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều không ủng hộ vị này Đệ Nhất lão tổ của Thanh Lạc Vương triều.

Hắn thất bại. Kết cục của hắn là vẫn lạc bỏ mình.

Và đây mới chỉ là bước khởi đầu cho sự suy tàn của một Vương triều hùng mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.