Khổ chiến một ngày một đêm, Trần Nguyên rốt cuộc tìm đến thời cơ. Hắn, đột phá.
Nguyên bản trước đó, hắn sử dụng Tử Tiểu Lôi Linh quả làm chất dẫn, hấp thu đến càng nhiều hơn năng lượng từ Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên, đẩy tu vi của bản thân đến Tứ phẩm tầng một đỉnh phong. Lúc này, hắn đã đứng ở trạng thái tùy thời có thể phá vỡ chướng ngại mà vào tầng thứ hai ở cảnh giới Tứ phẩm.
Bất quá, hắn phải áp chế. Bộ phân thân này của hắn tu là Đạo Cực hạn. Hắn nào chấp nhận dễ dàng như thế buông tha mà đột phá. Hắn cần một lần nữa rèn luyện, cả nhục thân, thể nội linh lực và tinh thần đi đến cực hạn của tầng cảnh giới này.
Rốt cuộc, trải qua áp lực cực lớn từ Bất Tử Hỏa lĩnh vực của Bích Phượng Chân nhân mài dũa, lại cộng thêm năng lực thích ứng đặc thù của thể chất, cùng với sự trợ giúp khổng lồ từ Thần Lôi bản nguyên và cuối cùng là ngộ tính kinh khủng để hoàn thiện Ngụy lôi đình lĩnh vực, Trần Nguyên đã đẩy bản thân đi đến điểm tới hạn của Tứ phẩm tầng một. Đây đã là cực hạn. Hắn sẽ không thể tăng trưởng thêm bất kỳ điều gì nếu như không đột phá tu vi.
Thanh thế đột phá của Trần Nguyên cực lớn. Bất kỳ một kẻ nào quan chiến đều có thể nghi ngờ, phải chăng là một tôn Ngũ phẩm Chân nhân nào đó đang đột phá chứ không phải chỉ là một cái Tứ phẩm sơ kỳ Thượng nhân. Thâm chí, cả Khinh Vũ Chân quân và Liên Tuyết Chân quân đều phải choáng ngợp và rồi hoài nghi bản thân khi chứng kiến tầm cỡ quy mô này. Đến cả Ngụy Lĩnh vực cũng đi ra, nếu như hai nàng không phải tận mắt chứng kiến quá trình từ đầu đến cuối, hai nàng có thể còn cho rằng, Trần Nguyên vốn che giấu tu vi và rằng hắn đã nhảy vào Ngũ phẩm Chân nhân tầng thứ.
Ngược lại, khi nhìn thấy kẻ địch đột phá, Bích Phượng Chân nhân đã buông bỏ hết thảy công kích. Nàng đã từng nghĩ đến đánh gãy đối phương đột phá, có thể mượn nhờ đó khiến hắn gặp phản phệ. Thế nhưng, nàng không thành công. Dường như có một cỗ sức mạnh kinh khủng, khổng lồ ngăn cản hết thảy nỗ lực tấn công của nàng. Cũng là trách nội tình của đối phương tích lũy quá sâu. Nàng không thăm dò được.
Giờ đây, trong con mắt Bích Phượng Chân nhân chỉ còn lại tuyệt vọng và bi thương. Bởi, nàng biết, nếu không có điều gì ngoài ý muốn, nàng đời này sẽ không còn bất cứ cơ hội nào chống lại kẻ này. Hơn nữa, nàng còn phải nơm nớp lo sợ đối phương tìm đến trả thù.
Cùng lúc, một ý nghĩ khác lóe lên trong đầu nàng khi mà thần trí thanh tỉnh hơn một chút: Trốn. Trốn đi càng xa càng tốt. Tận lực tránh né kẻ yêu nghiệt này. Một khi hắn hoàn thành đột phá, nàng chưa chắc đã có cơ hội lành lặn rời đi, nhất là trong tình huống trạng thái thân thể nàng hỏng bét đến trình độ này, gần như chẳng còn sức mà chống cự.
Không chút do dự, Bích Phượng Chân nhân xé rách một tấm Ngũ giai na di phù. Cả thân thể nàng hóa thành một đường ánh sáng, phóng thẳng lên trời, vạch qua bầu trời đêm rồi biến mất tại nơi sâu của tiểu thế giới. Lúc rời đi, nàng còn không quên mang theo linh hồn của Thiên Quỷ Thượng nhân. Cũng chẳng phải Bích Phượng Chân nhân thương cảm thuộc hạ của nàng bao nhiêu. Nàng lo lắng rằng, đối phương có thể thông qua thủ đoạn sưu hồn Thiên Quỷ Thượng nhân để rồi tìm đến nhiều hơn tình báo liên quan đến nàng.
“Ngươi không chặn nàng lại?” Giấu ở nơi sâu, Liên Tuyết Chân quân nhìn theo phương hướng Bích Phượng Chân nhân biến mất, đối với Khinh Vũ Chân quân hỏi.
“Ngươi không phải cũng bỏ mặc nàng chạy?” Khinh Vũ Chân quân hỏi lại.
Liên Tuyết Chân quân lườm nàng một cái, nói: “Việc điều tra Phục Ma tông và Nguyên Ma tông là việc của Thái Linh học viện các ngươi. Điều này lại có liên quan gì đến ta. Đến nỗi nữ tử kia lại càng không có thù oán gì với ta, ta tại sao phải bắt nàng?”
Khinh Vũ Chân quân sững sờ. Đối phương dường như nói không sai. Nhưng là, nàng luôn cảm thấy lời của đối phương có chút khó nghe.
“Ngươi đừng quên, đồ tôn của ngươi lúc này vẫn còn là một học sinh của Thái Linh học viện. Ngươi chẳng lẽ không muốn vì nàng trợ giúp một chút sức lực?”
“Trợ giúp?” Liên Tuyết Chân quân cười cợt: “Là giúp nàng hay giúp ngươi? Truy tra Nguyên Ma tông và Phục Ma tông cỡ này nhiệm vụ, như thế nào rơi đến trên đầu tiểu nha đầu kia? Lấy thực lực của nàng hiện tại, xa xa còn không đụng đến vũng nước đục này.” Dừng một chút, nàng tiếp lời: “Đừng nghĩ rằng ta không biết lão thái bà ngươi đánh tính toán gì. Ta nói cho ngươi biết, Như Yên là người của Kính Nguyệt hồ, là đồ tôn của Liên Tuyết này. Đi tiếp qua mấy năm, ta liền mang nha đầu Như Yên về Kính Nguyệt hồ, tới lúc đó, nàng cùng với Thái Linh học viện, cùng với Nguyệt Vũ phong các ngươi chẳng còn chút nào liền quan.”
“Ngươi…” Khinh Vũ Chân quân giận dữ. Đôi mắt đẹp của nàng trừng lên, bộ ngực đầy đặn, căng tràn sức sống dưới lớp váy áo trắng tinh phập phồng lên xuống theo nhịp.
Trong khi hai vị Chân quân vẫn còn đang so đo miệng lưỡi thì Trần Nguyên đã bắt đầu bước vào giai đoạn đột phá thiết yếu. Không biết từ khi nào, Nguyệt Nhi đã từ bỏ bọn người Liễu Yên, Ngọc Thiền, quay trở lại bên người hắn, vì hắn hộ pháp.
Quá trình đột phá kéo dài trọn vẹn một canh giờ mới kết thúc. Không có bất kỳ khó khăn hay cản trở nào. Trần Nguyên thuận lợi bước vào Tứ phẩm tầng hai. Chỉ là đột phá một tầng cảnh giới, còn không phải là đi qua sơ, trung, hậu kỳ trong một đại cảnh giới, sẽ không có nhiều nguy hiểm trong quá trình này. Đối với đại đa số tu sĩ tới nói, chỉ cần tích lũy đầy đủ thì tu vi sẽ tự động tăng lên. Chớ nói đến Trần Nguyên đã cố gắng áp chế lâu đến như vậy.
Liễu Yên cùng với sáu người Ngọc Thiền cũng chưa hề rời đi. Các nàng còn chưa biết bản thân các nàng đến cùng là bị kéo đến chỗ xa lạ nào, cũng chưa biết phải chăng khu vực quanh đó có còn hay không kẻ địch. Ngược lại, thực lực khủng bố mà Trần Nguyên bày ra để các nàng cảm thấy an tâm. Ở lại bên cạnh người này là quyết định không sai.
Đồng thời, Ngọc Thiên cũng liên hệ với người của Ngọc La tông trình bày những gì đã xảy ra. Những người sau cũng đáp lại rằng, họ đã đón được Hiểu Mộng tiên tử gần Thiết Mộc sơn cốc. Điều này để Liễu Yên có chút không hiểu ra làm sao. Bất quá, nàng rất nhanh hiểu ra rồi thở phào nhẹ nhõm. Tiểu nha đầu này vẫn chưa khi nào khiến nàng hết lo lắng.
Pháp khí truyền hình ảnh với Trần Nguyên Bá đã sớm bị Ngọc Thiền thu hồi khi Bích Phượng Chân nhân bỏ chạy.
Hai vị Chân quân gặp Trần Nguyên thuận lợi đột phá liền quay đầu rời đi. Các nàng đều không muốn hiện thân. Nếu chạm mặt với Trần Nguyên, sự tình giữa các nàng và hắn có thể trở nên rắc rối không cần thiết.
Càng quan trọng hơn, các nàng bây giờ đã vững chắc quyết tâm, muốn âm thầm theo dõi Trần Nguyên. Những gì hắn bộc lộ ra khiến cho cả hai nàng cũng phải kinh hãi. Các nàng không muốn đối phương nhìn ra ý định để rồi sinh ra cảnh giác với cả hai người.
Một đường lặng lẽ trở về Càn Nguyên thành, Liên Tuyết Chân quân mới hiếu kỳ hỏi bạn đồng hành: “Ngươi thật sự không bắt lại nữ tử kia. Ngũ phẩm Chân nhân cũng không phải là tầng lớp tiểu lâu la gì. Nàng có thể là cao tầng của Phục Ma tông. Bỏ qua nàng, ngươi chính là bỏ qua đầu mối quan trọng.”
Khinh Vũ Chân quân nở nụ cười xinh đẹp, đáp: “Nàng vẫn còn ở trong phương này tiểu thế giới. Có ta tọa trấn tại lối ra duy nhất này, ta còn phải e sợ nàng thoát đi hay sao?” Dừng lại trong chốc lát, nàng bổ sung: “Lại nói, nàng thật có thể thoát khỏi tay ta sao?”
Liên Tuyết Chân quân kinh ngạc: “Ngươi hạ ấn ký theo dõi trên người nàng?”
Khinh Vũ Chân mỉm cười không đáp. Người còn lại thì mở to mắt, kinh ngạc không nói nên lời. Cùng lúc, trong lòng nàng sinh ra cảm giác buồn man mác xen lẫn mất mát của thất bại.
Khinh Vũ Chân quân và Liên Tuyết Chân quân quen biết nhau gần hai ngàn năm. Cũng là chừng ấy thời gian, hai nàng, trong tối lẫn ngoài sáng, quang minh hay âm thầm, ganh đua, đọ sức lẫn nhau. Ngay từ lần đầu gặp mặt, tại cái thời điểm mà cả hai vị Chân quân vẫn chỉ là thiếu nữ ngây ngô chưa hiểu sự đời, khi mà cả hai vẫn còn được người ta tung hô là thiên chi kiều nữ, tiên tử tuổi trẻ xuất chúng nhất Nam Hoàng vực, là nữ thần trong mộng của vô số tu sĩ, các nàng đã lẫn nhau nhận định, kẻ còn lại nhất định là đối thủ của mình.
Sự cạnh tranh giữa hai vị thiên chi kiều nữ luôn là câu chuyện hấp dẫn giới tu sĩ thời bấy giờ. Rất nhiều người đều vì sự đối lập của hai nàng mà bàn tán say sưa.
Tuy nhiên, đến bây giờ nhìn lại, Liên Tuyết Chân quân mới thấy, gần hai nghìn năm tranh đua với nhau có bao nhiêu vô nghĩa, lại có bao nhiêu buồn cười.
Tại các cảnh giới phía trước: Nhất phẩm, Nhị phẩm, Tam phẩm, thậm chí Tứ phẩm, khoảng cách giữa hai người có lẽ không lớn đến như vậy và có thể dễ dàng san lấp bằng một, hai lần cơ duyên. Chỉ một chuyến thăm dò bí cảnh có thu hoạch liền có thể khiến cho bất kỳ ai trong hai người chiếm được lợi thế to lớn trước đối thủ.
Thế rồi, theo thời gian trôi qua, cả hai nàng đều đạt tới cảnh giới cao hơn, Ngũ phẩm và Lục phẩm. Lúc này đây, thiên phú, tư chất và ngộ tính mới lộ ra tầm quan trọng của chúng. Cảnh giới càng cao, tu hành càng khó khăn. Cũng từ đây, khoảng cách giữa hai vị Chân quân càng lúc càng lớn. Chênh lệch giữa hai người đã không phải một chút cơ duyên, một chuyến lịch luyện bí cảnh là có thể san bằng.
Cũng tựa như lúc này đây, Khinh Vũ Chân quân đã là Lục phẩm tâng chín trong khi Liên Tuyết nàng chỉ là Lục phẩm tầng năm. Đừng nhìn cách biệt chỉ là bốn tầng, khác biệt về thực lực lại là như trời với đất.
Không phải sao?
Trước đó, dẫu rằng Liên Tuyết Chân quân đứng ngay bên cạnh, nàng vẫn không thể nhận ra Khinh Vũ Chân quân ra tay khi nào.
Bốn tầng cảnh giới, Liên Tuyết Chân quân tự nhận, nàng cần ít nhất hơn một ngàn năm mới có thể đuổi kịp. Hơn một ngàn năm. Lấy chừng ấy thời gian, lấy tư chất của Khinh Vũ Chân quân, người kia chỉ sợ đã sớm bước vào Thất phẩm trung kỳ Tôn giả.
Từ thật lâu trước đây, Liên Tuyết Chân quân đã sớm biết khoảng cách giữa hai người chỉ càng ngày càng xa mà thôi. Trong cuộc đua này, nàng đã trú định là kẻ thua cuộc.
Khinh Vũ Chân quân vốn còn muốn thảo luận với người còn lại về sự tình liên quan đến Trần Nguyên. Thế nhưng, khi nhìn thấy biểu cảm của người sau, nàng im lặng. Cả hai ăn ý với nhau, đều không nói một lời.
- -------------------------------
Một bên khác, nơi ẩn thân Trần Nguyên Bá và Hạo Nguyệt Chân quân.
Pháp khí chiếu hình đã tắt được một đoạn thời gian. Cả hai người vẫn giữ trầm lặng một lúc lâu.
Sau cùng, Trần Nguyên Bá rốt cuộc lên tiếng, thanh âm mang theo cảm khái: “Thật đúng là ngoài ý muốn. Chúng ta đã sớm biết, Phục Ma tông đưa Ngũ phẩm Chân nhân giấu vào trong phương này tiểu thế giới. Thế nhưng, ai lại ngờ rằng, từ một cái Liễu Yên cỏn con lại còn có thể chọc ra nhân vật cấp bậc này.”
Hạo Nguyệt Chân quân đồng tình gật đầu: “Điện Hạ nói phải. Nguyên bản kế hoạch chỉ là chém vài cái Tứ phẩm, phá rối kế hoạch của Phục Ma tông, thuận tiện, dẫn dắt sự chú ý của chúng sang Ngọc La tông và Trần Nguyên. Không ngờ, chúng ta lại câu ra con cá lớn. Lần này, Phục Ma tông coi như thua thiệt nặng.”
Dừng tạm một lúc, nàng băn khoăn: “Bất quá, thưa Điện hạ, chúng ta cứ như vậy để cho nàng chạy sao? Nếu như tranh thủ lúc ấy đánh lên trên nữ tử kia ấn ký theo dõi, chưa biết chừng, chúng ta lại có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Rõ ràng, Hạo Nguyệt Chân quân nghĩ đến cùng một chỗ với Khinh Vũ Chân quân. Chỉ cần tìm ra hang ổ của kẻ địch, bằng một lần tiến đánh bất ngờ, các nàng có thể quét sạch bọn chúng, một lần và mãi mãi.
Nào có thể ngờ, Trần Nguyên Bá nở nụ cười, khẽ lắc đầu “Hạo Nguyệt ngươi nghĩ quá đơn giản. Cách làm của ngươi bất quá chỉ là hạ sách mà thôi. Tìm được hang ổ của bọn chúng đích xác là một chuyện tốt. Bất quá, sau đó thì sao? Bằng lực lượng của chúng ta quét sạch bọn chúng? Hạo Nguyệt, ngươi nên biết, Thanh Châu Phục Ma tông chỉ bất quá là một chi nhánh của chân chính Phục Ma tông mà thôi. Nếu như là chúng ta hay bất cứ kẻ nào diệt trừ đi nó, Phục Ma tông tổng bộ nhất định sẽ cử số lượng lớn cao giai tu sĩ tới điều tra và thăm dò tính huống. Các thế lực và hành động liên quan tới chúng ta nhắm vào Phục Ma tông nhất định sẽ bị lật ra tới, cũng sẽ bị bọn chúng trọng điểm nhìn vào.
Đến lúc đó, chúng ta vốn đã thiếu thốn nhân lực, giờ đây sẽ lại càng bất lợi. Là kẻ khác diệt đi Phục Ma tông còn tốt, chúng ta cùng lắm chỉ là chịu đề phòng một chút. Thế nhưng, nếu chính tay chúng ta diệt đi Phục ma tông, lúc đó đối mặt với bọn hắn trả thù, kế hoạch của chúng ta tại Thanh Châu sẽ sụp đổ, thẩm chí là liên lụy đến những nơi khác nữa.”
Trần Nguyên Bá kết luận: “Cho nên, trước khi đại thế của chúng ta tại Thanh Châu hình thành, những thế lực như Phục Ma tông là không thể lung lay quá nhiều. Đã vậy, có biết hay không vị trí hang ổ của bọn chúng lúc này cũng không quan trọng. Loại tình báo này, lấy thủ đoạn của chúng ta, sau này tùy thời có thể tìm ra.”
Hạo Nguyệt Chân quân khom người: “Là Hạo Nguyệt suy nghĩ không kỹ lưỡng.”
Trần Nguyên Bá không để ý đến nàng, mà nói tiếp: “Ngược lại, để nữ tử kia chạy thoát mới là kết cục tốt nhất. Chỉ có nàng chạy thoát rồi, Phục Ma tông mới biết Trần Nguyên rốt cuộc có bao nhiêu khủng bố, có bao nhiêu đáng sợ. Bọn hắn sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ trước một mối đe dọa tiềm tàng như thế. Nếu ta đoán không nhầm, tiếp theo đây, Hắc Diện đường sẽ nâng lên toàn lực, tìm cách tiêu diệt mối hiểm họa này. Như thế, chúng ta còn lo lắng không lần ra được ổ chuột của bọn hắn sao? Lại thuận tiện, toàn bộ lực chú ý của bọn hắn bị dồn về phía Trần Nguyên. Một mũi tên trúng hai đích.”
“Điện hạ anh minh.” Hạo Nguyệt Chân quân nói: “Bất quá, Trần Nguyên một kẻ này đủ sức chống lại cả Phục Ma tông sao?”
“Hắn có hay không năng lực vặn ngã cả Phục Ma tông, chúng ta không biết. Ta cũng không cần hắn có năng lực này. Ta chỉ biết rằng, lấy năng lực của hắn, Phục Ma tông là không làm gì được hắn. Chỉ vậy thôi là đủ. Một mình Trần Nguyên đủ để khiến cho Phục Ma tông thiệt hại nặng, cũng đủ để khiến bọn chúng đau đầu, che đi tầm mắt của chúng, để chúng tạm thời không nhìn thấy hành động của chúng ta. Đó mới là những gì chúng ta cần.”
Đến đây, Trần Nguyên Bá chợt dừng. Nàng xoay người lại, đối mặt với Hạo Nguyệt Chân quân, nhìn chằm chằm vào người sau bằng hai con mắt đầy bá khí. Nàng cảm khái nói: “Mặt khác, thu hoạch lớn nhất của chuyến này là thăm dò ra thực lực chân thực của Trần Nguyên. Không thể không nói, kẻ này thực khủng bố, nằm ngoài cả ta, cả ngươi và tất cả mọi người dự tính trước. Hắn đã không phải là Đạo Cực hạn đơn giản như vậy. Hắn so với ta còn đặc thù hơn nhiều, thậm chí, hắn chỉ e là so với bất kỳ kẻ nào từng xuất hiện trên Ba ngàn thế giới còn kinh khủng hơn nhiều. Nếu là trước đây, ta nhiều nhất chỉ nổi lên tâm tư giao kết thiện duyên, làm một chút lôi kéo. Có thể bây giờ...”
Nàng bá khí tuyên bố: “KẺ NÀY, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI CÓ ĐƯỢC.”