Cầu Đạo

Chương 273: Chương 273: Gặp lại Hiểu Mộng tiên tử




Trước đó, Lữ Như Yên từng đề cập qua với Khinh vũ Chân quân và Liên Tuyết Chân quân lai lịch năm người từng vây giết Tứ Tuyết Nguyệt đến là đến từ Phục Ma tông. Vì giúp Trần Nguyên che giấu một vài bí mật mà nàng không nói cụ thể nguồn tin tức đến từ đâu, chỉ khai báo rằng các nàng ngẫu nhiên biết được lai lịch của bọn chúng. Hai vị Chân quân cũng chưa từng xoắn xuýt ở vấn đề này. Cái các nàng quan tâm là hành động này của bọn hắn xem như đứng tại thế đối lập với Phục Ma tông. Không ai biết, Phục Ma tông coi trọng việc này đến đâu và quyết tâm đến nhường nào để trả thù cho việc này. Bất quá, có sự xuất hiện của Lục phẩm Chân quân từ Phục Ma tông tại Thanh Châu đã đầy đủ khiến cho sự tình trở nên phức tạp.

“Gần đây, có tin đồn rằng người của Phục Ma tông như có như không xuất hiện tại địa phận Đại Nguyên Vương triều và Đại Càn Vương triều. Thậm chí, có khả năng không nhỏ rằng bọn hắn hiện nay cũng đang có mặt tại đây, ngay trong Càn Nguyên thành này.” Khinh Vũ Chân quân dặn dò: “Trước đó, các ngươi đánh đuổi năm tên Tam phẩm Đại tu sĩ của bọn chúng, ngăn cản kế hoạch đánh giết Hoa Vận tông tông chủ. Từ ta xem ra, bọn hắn hẳn là muốn can thiệp vào Đại Càn Vương triều cuộc chiến tranh đoạt Hoàng vị sắp tới, hơn nữa, còn bỏ vào đó không ít công sức. Các ngươi phá vỡ kế hoạch của bọn hắn, ta e rằng, chính mấy tên tiểu tử các ngươi sẽ trở thành mục tiêu trả thù của bọn chúng. Chúng ta không thể nào thời thời khắc khắc đi kèm, bào hộ lấy mấy tên tiểu tử, tiểu nha đầu các ngươi. Cho nên, trong thời gian tới, các ngươi tốt nhất vẫn là nên chú ý an toàn, không nên tùy tiện hành động một mình.”

Trần Nguyên khẽ gật đầu. Lữ Như Yên cũng ngoan ngoãn điểm vâng lời dù biểu cảm trên gương mặt không có xuất hiện bao nhiều ngoài ý muốn. Những điều này, các nàng trước đó đều đã nghĩ qua, cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ đón chờ Phục Ma tông trả đũa. Chỉ bất quá, các nàng vốn tưởng rằng, thực lực cao nhất mà Thanh Châu Phục Ma tông có thể điều động là Ngũ phẩm hậu kỳ Chân nhân, nào có thể ngờ, hiện tại, ngày cả Lục phẩm Chân quân từ tổng đàn Phục Ma tông cũng bắt đầu xuất hiện.

Lữ Như Yên có chút bận tâm, hỏi thăm: “Khinh Vũ Đạo sư, Lục phẩm Chân quân của Phục Ma tông sẽ không nhằm vào chúng ta để trả thù chứ?”

Liên Tuyết Chân quân lườm nàng một cái, không mặn không nhạt nói: “Tiểu nha đầu ngươi coi Lục phẩm Chân quân là cái gì? Cỏ dại mọc ven đường chỗ nào cũng có? Người ta đường đường Lục phẩm Chân quân, nơi nào sẽ đi để ý đến một đám tiểu tu sĩ các ngươi? Lại nói, các ngươi bất quá là chặn ngang một chân kế hoạch của bọn hắn, chẳng phải là phá hủy hoàn toàn không thể vãn hồi, bọn chúng sẽ không điên rồ tới mức cử ra một tên Lục phẩm Chân quân đuổi tận giết tuyệt mấy tên tiểu tu sĩ các ngươi.”

Lữ Như Yên khẽ gật đầu, thưa vâng. Bất quá, trong lòng nàng vẫn còn có chút bất đắc dĩ. Bởi vì, nàng từ Trần Nguyên biết được, vị kia Trần Nguyên Bá, Trần sư huynh, có mục đích nhất định mâu thuẫn với Phục Ma tông. Hơn nữa, chính bản thân Trần Nguyên, vì Nguyệt Nhi, cũng sẽ nhắm vào Phục Ma tông tiến hành công kích và thăm dò. Trước đó, bọn hắn chỉ có Ngũ phẩm Chân nhân tại Thanh Châu, hiện giờ lại càng có cả Lục phẩm Chân quân cấp bậc nhân vật, sự tình ngày càng phức tạp. Chỉ là, trở ngại vấn đề liên quan đến bí mật của Trần Nguyên, hắn không ra chủ ý, nàng không muốn tùy tiện tiết lộ.

Khinh Vũ Chân quân quan sát thần sắc của Lữ Như Yên, tưởng rằng nàng vẫn còn lo lắng liền cho nàng thêm một liều thuốc an thần: “Ngươi yên tâm, trừ khi Lục phẩm Chân quân của đối phương sở hữu tu vi Lục phẩm tầng chín đỉnh phong, nửa bước Thất phẩm Tôn giả như Hạo Nguyệt Chân quân, nếu không, chỉ cần hắn đến gần, chúng ta nhất định có thủ đoạn phát hiện. Chỉ cần hắn dám xuất hiện, chúng ta sẽ nhìn hắn chằm chằm. Hắn sẽ không dám, cũng không có cơ hội ra tay, trừ khi là hắn muốn bị tiêu diệt ngay lập tức.”

Khinh Vũ Chân quân nói chuyện này hời hợt như vậy, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, ẩn đằng sau nó là sự tự tin tuyệt đối về thực lực và sức mạnh. Đích thực, nàng có vốn liếng cho sự tự tin đó. Bản thân có tu vi Lục phẩm tầng chín, thể chất đã là Vương thể cấp bậc, thiên phú tu luyện lại thuộc về cấp bậc đỉnh tiêm thiên kiêu khiến cho thể nội Linh lực của nàng hùng hậu ngang bằng tu sĩ cao hơn mấy tầng cảnh giới. Và quan trọng nhất, nói về mức độ lĩnh hội đạo pháp, pháp tắc và vận dụng thần thông, nàng còn nổi trội hơn cả một số Thất phẩm Tôn giả thông thường nhờ vào ngộ tính kinh khủng cùng thời gian dài tiếp xúc với kinh thư, đạo pháp, công pháp, bí thuật huyền diệu. Bởi vậy, nàng, mặc dù cảnh giới vẫn là Lục phẩm, thế nhưng thực lực thật sự của nàng đã thuộc về tầng thứ Thất phẩm Tôn giả. Ở cái thời đại mà Thất phẩm ẩn thế không ra, sự tồn tại của bọn hắn gần như trở thành truyền thuyết như thế này, Khinh Vũ Chân quân chính là có thể xưng là vô địch, quét ngang hết thảy kẻ địch trong thiên hạ.

Kế tiếp, cuộc trò chuyện trở nên nhẹ nhàng rất nhiều. Trần Nguyên và Lữ Như Yên kẻ lại hành trình mấy tháng này của bọn hắn. Những sự kiện quan trọng, hai vị Chân quân đều đã nắm được, bây giờ bọn hắn thuật lại, đa phần là những chuyện lẻ tẻ, vụn vặt. Hai vị Chân quân thì nói nhiều về các sự tình của Thái Linh học viện trong mấy tháng gần đây. Chẳng có bao nhiêu thay đổi. Điều duy nhất để Khinh Vũ Chân quân nhấn mạnh là Thái Linh học viện đã quyết định trao tặng cho ba người Trần Nguyên, mỗi người một vạn điểm cống hiến vì đóng góp trong sự phát hiện ra phương này tiểu thế giới. Con số phần thưởng cùng với Vũ Tuyết Lạc, Vũ đạo sư trước đó nói đến không chênh lệch là bao.

Ngược lại với hai vị Chân quân, trong ánh mắt chỉ có những sự kiện trọng đại, hai vị đệ tử thân truyền của Khinh Vũ Chân quân, bỏ qua thời điểm ban đầu có chút xa cách, thời điểm sau đó lại tương đối hòa nhập với bọn người Trần Nguyên. Các nàng thuộc về loại người kia, không phải thật sự giỏi ăn nói nhưng lại dễ gần gũi, cũng tương đối thân thiết. Có lẽ cũng bởi Khinh Vũ Chân quân luôn xem Lữ Như Yên như đệ tử thân truyền đối đãi, thậm chí còn thân thiết hơn, cho nên hai nàng đối đãi bọn người Trần Nguyên như người một nhà. Thông qua hai vị sư tỷ này, Trần Nguyên biết đến, khoảng thời gian gần một năm qua, trong lớp học sinh mới nhập Thái Linh nội viện có không ít đệ tử trẻ tuổi tỏa sáng, khiến cho không học sinh thế hệ trước, thậm chí là các đạo sư phải trố mắt mà nhìn. Nổi bật nhất không ai bằng chính là mấy vị Đại Khí Vận giả. Từng người, từng người tỏa sáng lấp lánh như những vì sao sáng nhất, lấp lánh giữa màn trời đêm, che lấp đi hết thảy hào quang từ những thiên kiêu tuổi trẻ khác, để cho Ngũ phẩm Chân nhân, thậm chí là Lục phẩm Chân quân tầng thứ đạo sư cũng phải thưởng thức. Chính là hai vị sư tỷ đứng tại trước mặt Trần Nguyên này, dù là thành danh lâu năm, tu vi cao thâm, thân phận tôn quý hơn người, cũng phải dành thật nhiều lời tán thưởng cho bọn hắn.

Cuộc gặp gỡ kéo dài trọng vẹn gần hai canh giờ mới kết thúc. Hai vị Chân quân cùng với bốn người đệ tử của các nàng, vì bảo trì thân phận bí mật và không muốn để lộ hành tung nên không lựa chọn ở lại trụ sở của Thái Linh học viện. Các nàng, rời đi, chọn một tòa động phủ lớn, tương đối giàu có linh khí, bầu không khí thanh tĩnh tọa lạc tại khu vực phía đông Càn Nguyên thành, cách quảng trường trung tâm gần một trăm dặm, làm chốn dừng chân. Trước khi đi, Liên Tuyết Chân quân còn không quên để lại cho Lữ Như Yên một kiện Lục phẩm đỉnh tiêm pháp khí che giấu khí tức, Ngọc Vân Ẩn Nặc Châu. Có nó, dù là Lục phẩm đỉnh phong Chân quân, nếu như không có thủ đoạn thăm dò cực kỳ cao minh, chắc chắn sẽ không nhìn ra tu vi thật sự, cũng không thôi diễn được thiên cơ của nàng. Dẫu rằng, Ngọc Vân Ẩn Nặc Châu có điểm không sánh bằng Tỵ Thiên Ngọc của Trần Nguyên, nhưng lại thắng ở điểm, có thể kết hợp với phép Giả Hình, trợ giúp Lữ Như Yên thay hình đổi dạng càng thêm thông thuận, càng thêm kín đáo.

— QUẢNG CÁO —

...

Đưa tiễn Khinh Vũ Chân quân và Liền Tuyết Chân quân rời đi, Trần Nguyên nói với Lữ Như Yên và Thiên Lan rằng, hắn muốn đi gặp Hiểu Mộng để xác nhận lại chuyện mà đối phương nói với Lữ Như Yên trong buổi thiên kiêu thịnh hội trước đó mười ngày. Lữ Như Yên tỏ ý muốn đi cùng. Tuy nhiên, Trần Nguyên từ chối. Hắn cảm thấy, chuyến đi này càng ít người, càng khó để lộ sơ hở, lại càng tránh khỏi phiền toái và rủi ro ngoài ý muốn. Một lý do khác và quan trọng hơn, hắn chưa bao giờ muốn Lữ Như Yên phải lo lắng và khổ cực vì những vấn đề thế này.

Ấn lấy tình huống bình thường mà nói, muốn đơn độc gặp gỡ Đệ Nhất Hoa khôi của Thanh Tiên Lâu là việc khó như lên trời. Đừng nói là một mình gặp mặt riêng tư nàng ở vào một ngày chẳng có chút nào đặc biệt như thế này, chính là số lần nàng xuất các, xuất hiện trước mặt chúng người cũng ít ỏi đến thảm thương, cơ hồ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Có lẽ, lần duy nhất ngoại lệ mà nàng nói chuyện riêng cùng nam tử trẻ tuổi chính là một lần cùng Tô Thần tại đình các giữa Thanh Liễu hồ lần trước. Vật quý thì hiếm, ấy là lý do bất biến dù có ở thế giới nào đi chăng nữa. Cho nên, mỗi lần Hiểu Mộng xuất hiện là đầy đủ khiến cho các thiên kiêu chi tử, thanh niên tài tuấn, không ngại vứt đi số lượng Linh thạch khổng lồ, ném đi thân phận đệ tử, truyền thân cao quý của tông môn, vọng tộc, hạ tư thái xuống thấp nhất chỉ để theo đuổi nàng.

Tất nhiên, hết thảy những điều trên chỉ áp dụng đối với các tu sĩ trẻ tuổi bình thường mà thôi. Có thể là do thực lực, cũng có thể là do thân phận đặc thù, cũng có thể là hắn nắm giữ tình báo và lực lượng nằm ngoài lý lẽ thông thường, Trần Nguyên nhận được đãi ngộ hoàn toàn khác biệt. Hắn vẫn là dùng gương mặt phổ thông không có bao nhiêu điểm nổi bật khi lần đầu tiên chạm trán với Hiểu Mộng, tiến vào tầng ba Thanh Tiên Lâu, vẫn chọn bàn là lần đầu tiên hắn chọn, điểm một bình Tam giai Linh tửu cùng một đĩa thịt Tam giai Linh Ngưu sấy khô. Chẳng cần chờ đợi bao lâu, khi mà bình Linh tửu vẫn còn lại đến hai phần ba, một tên tỳ nữ trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc mà thậm chí còn thắng qua đến tám, chín phần mười cô nương bình thường của Thanh Tiên Lâu khéo léo đi tới bên bàn của hắn, cung kính mà nhỏ nhẹ nói: “Trần công tử, tiểu thư nhà chúng ta ngưỡng mộ công tử đã lâu muốn mời công tử một ly, không biết công tử có thể hay không cho tiểu thư vinh hạnh này.”

Trần Nguyên gật đầu, cười nói: “Ồ, làm phiền cô nương dẫn đường.”

“Xin mời công tử đi theo nô tỳ.” Vị thiếu nữ trẻ tuổi nhã nhặn bày ra tư thái mời, rồi đưa Trần Nguyên tiến về phía sau tòa nhà chính của Thanh Tiên Lâu theo một lối đi bên hông, rộng chừng năm thước, rải sỏi, hai bên có trồng đủ loại kỳ hoa rực rỡ sắc màu, tỏa hương thơm ngát. Đáng nhắc tới chính là, lối đi này, dù rằng rất đẹp, trang nhã, nhưng lại tương đối kín đáo. Nó được bố trí để cho khách làng chơi của Thanh Tiên Lâu không thể nào phát hiện ra từ góc nhìn của bọn hắn. còn người của Thanh Tiên Lâu, dường như được nhận lệnh từ trước, chẳng có mấy ai dám lảng vảng lại gần con đường nhỏ này. Chẳng những thế, dọc theo con đường dài chưa tới năm mươi trượng này, hai người Trần Nguyên còn phải vượt qua không ít hơn sáu lần trạm canh gác. Mỗi nơi có ít nhất hai đến ba vị nữ thủ vệ, thân mang nội giáp ẩn giấu bên dưới lớp váy áo mượt mà, phẳng phiu, tay cầm bội kiếm sắc bén, ánh mắt lạnh lẽo. Mỗi một người trong bọn hắn đều sở hữu tu vi ít nhất là Nhị phẩm hậu kỳ, thậm chí có thể hơn. Và cuối cùng, sau khi vượt qua một chiếc cầu gỗ nhỏ, vắt ngang một con suối nhân tạo rộng chưa đầy một trượng rưỡi, băng qua ba ba lớp trận pháp thủ hộ, mỗi một lớp đều có thể cảm ứng và chống đỡ một kích toàn lực từ một Tứ phẩm Thượng nhân sơ kỳ, Trần Nguyên rốt cuộc đặt chân vào một căn tiểu viện trang nhã, đơn giản, tinh tế và thanh u, hầu như cách biệt hoàn toàn với phần còn lại nhộn nhịp, náo nhiệt, ồn ào của chốn ăn chơi bậc nhất Càn Nguyên thành.

Phía trước tiểu viện có một khoảng sân nhỏ, giữa sân có một bộ bàn ghế trúc đơn sơ mà đẹp đẽ, nằm dưới một gốc cây già. Xung quanh cành lá xum xuê, rủ xuống dày đặc của nó treo đầy những giỏ hoa lan, hương thơm nhè nhẹ, thanh mát thoang thoảng theo gió khiến tinh thần người ta bỗng nhiên nhẹ bẫng, thoải mái khó nói nên lời. Trên bàn trúc đã bày sẵn mấy bình rượu ngon, hương thơm nồng nặc lan tỏa khắp khoảng sân, hòa cùng hương lan khiến người ta mê say. Bên cạnh đó còn có mấy đĩa thức ăn nhẹ, ba đạo đồ nhắm chế biến từ thịt Linh thú thượng hạng. Sau cùng một ấm trà vẫn đang được đun trên ngọn Linh hỏa nóng hừng hực, hơi khói bốc lên nghi ngút. Chỉ vừa nhìn qua, cảm thụ cỗ năng lượng khổng lồ khó có thể tin từ đó tản mát, bất kể một đạo món ăn, linh tửu hay linh trà nào, nguyên liệu chế biến của chúng chỉ e đều không thấp hơn Tam giai, ngay cả tại Càn Nguyên thành này đều cực kỳ quý giá. Và ngồi ngay tại phía trước của chúng, đang cẩn thận chăm chút cho ngọn lửa, ánh mắt nhìn chăm chú không rời khỏi ấm linh trà, cẩn thận ước chừng nhiệt độ, căn đo thời gian rồi lại ước lượng kích thước, độ tươi và khối lượng mấy phiến linh trà từ chiếc giỏ bên cạnh, là một thiếu nữ trẻ tuổi, cực điểm quyến rũ trong bộ váy màu đỏ nhạt, dẫu kín đáo nhưng lại hấp dẫn mê người, không ngừng khơi gọi ánh mắt người ta. Và chẳng có gì đẹp hơn là gương mặt tuyệt đẹp, khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh của nàng. Đệ Nhất mỹ nhân thế hệ trẻ tuổi của Đại Càn Vương triều, Hoa khôi đầu bảng của Thanh Tiên Lâu, Hiểu Mộng tiên tử.

Từ góc nhìn của Trần Nguyên, hắn chỉ có thể thấy một nửa gương mặt của nàng, gò má trắng hồng không một tia tỳ vết như được đúc từ loại gốm sứ cao cấp nhất. Ánh mắt của nàng tập trung vào bình Linh trà trong tay, hoàn toàn không để ý tới một sợi tóc mai hơi rối, thoát ra khỏi nếp trải, buông xuống một bên mặt. Chỉ bất quá, nó chẳng những làm cho nàng bớt đi chút nào nét đẹp mà lại càng tô điểm thêm sự tuyệt sắc của bức tranh mỹ nhân bên ấm trà hài hòa mà có lẽ, cả thiên hạ không có bao nhiêu người may mắn được chiêm ngưỡng.

Tựa như cảm nhận được người đến, Hiểu Mộng dừng lại động tác trên tay, thu hồi ánh mắt khỏi ấm Linh trà, nhìn về phía Trần Nguyên. Nàng nở nụ cười xinh đẹp, ôn nhu nói: “Trần công tử, cuối cùng, tiểu nữ tử lại có thể gặp được người. Không thể không nói, tiểu nữ tử muốn gặp được công tử, quả thực là khó như lên trời.”

— QUẢNG CÁO —

Cùng lúc, bằng một ánh mắt khéo léo, nàng ra hiệu cho vị thị nữ. Người sau nhận được tín hiệu, lặng yên không một tiếng động, thối lui ra khỏi phạm vi tiểu viện, đồng thời còn không quên nhấc lên một tầng trận pháp che đậy thăm dò bên ngoài.

Trần Nguyên không nhìn động tác từ chủ tớ hai nàng. Hắn bình thản nói: “Muốn gặp ta khó khăn? Theo ta thấy, nó chí ít còn dễ dàng hơn được diện kiến Đại Càn Vương triều đệ nhất mỹ nhân. Lại nói, muốn gặp ta, ngươi có thể trực tiếp tìm đến Thái Linh học viện, chúng ta cũng không phải là đóng cửa không tiếp khách.”

“Đây chẳng phải là tiểu nữ tử e sợ, vị kia Lữ tiên tử hiểu lầm quan hệ của hai chúng ta sao?” Hiểu Mộng tiên tử cười duyên, cực kỳ mê người: “Nếu quả thực là như vậy, Hiểu Mộng chết chưa hết tội. Hiểu Mộng đây cũng là lấy đại cục làm trọng.”

Trần Nguyên không cho ý kiến. Bất quá, sự thật rằng, Hiểu Mộng không trực tiếp tới Thái Linh học viện trụ sở tìm Trần Nguyên, công khải ngoài ánh sáng cho thấy quan hệ của bọn hắn đích thực là một hành vi không sáng suốt. Không phải bởi vì quan hệ tới cảm nghĩ của Lữ Như Yên mà là quan hệ tới các mưu tính của Trần Nguyên Bá. Trần Nguyên không biết chính xác, đối phương đang tính toán những gì, nhưng hắn có thể khẳng định, vị sư huynh này của hắn không muốn để lộ Hiểu Mộng nữ nhân này bộc lộ ra thân phận và mối quan hệ của nàng với mấy vị đệ tử hạch tâm, thân truyền của Thái Linh nội viện.

“Đến, Trần công tử. Mời ngồi.” Hiểu Mộng duyên dáng làm động tác mời: “Công tử sẽ không phải chỉ muốn phí bỏ thời gian tại đây chỉ để so đo thiệt hơn với một nữ tử liễu yếu đào tơ như Hiểu Mộng chứ?”

Trần Nguyên ngồi xuống đối diện với nàng, chưa từng lo lắng bên trong nàng bày đặt ra thủ đoạn gì. Nhìn vào bàn tiệc không nhiều nhưng lại đắt đỏ, quý giá và được chuẩn bị cực kỳ kỳ công, chế biến tinh xảo, hắn có chút ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi đã biết trước là ta sẽ tới?”

“Vâng.” Hiểu Mộng không chút do dự chút nào thừa nhận: “Chỉ là, công tử tới muộn hơn so với Hiểu Mộng dự tính. Dường như, chỉ là một Thế tử của Đại Càn Vương triều có mưu đồ không tốt không đủ lực lượng để khiến cho công tử coi trọng. Chung quy, vẫn là Đại Càn Vương triều mảnh đất này quá nhỏ, Trần công tử xem không lên.”

Trần Nguyên một lần nữa từ chối cho ý kiến. Đối phương nói đích xác là sự thật. Không riêng gì một Thế tử còn chưa chắc đã thành công ngồi vào vị trí Hoàng đế đời tiếp theo của Vương triều, mà chính là toàn bộ Đại Càn Vương triều lực lượng tụ họp lại cùng một chỗ cũng chẳng đủ sức để tạo nên mối uy hiếp đối với Trần Nguyên. Hắn quả thực là có chút xem thường đối phương. Bất quá, xem thường về xem thường; điều đó không có ý nghĩa là hắn sẽ bỏ mặc cho kẻ địch của mình muốn làm gì thì làm. Kiến càng còn có thể lay cây, trên đời này, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Huống chi, đối phương còn là một vị Thế tử Vương triều, tu vi càng là Tứ phẩm Thượng nhân đâu.

Đổi lại là một bên Hiểu Mộng. Nàng cẩn thận quan sát biểu cảm của đối phương. Gặp nam tử trước mặt biểu tình lạnh lùng, không nói một lời, nàng xem như nhìn ra, đối phương tám, chín đích xác là nhìn không lên Đại Càn Vương triều. Nếu là một tháng trước đây, nàng nghe được người ta nói một thiên kiêu tuổi trẻ, niên kỷ còn chưa đầy năm mươi nhìn xuống cả một cái Vương triều, nàng nhất định sẽ cười nhạt, cho rằng kẻ đó nói mơ. Thế nhưng, kể từ thời khắc gặp được Trần Nguyên Bá, nàng mới chợt nhận ra, nguyên lai, thế giới ngoài kia lớn đến như thế, và rằng bất luận điều gì đều có thể xảy ra, dẫu rằng đó là điều khó tin nhất đi chăng nữa.

Trần Nguyên không đáp lời để cho bầu không khí thoáng lâm vào tĩnh mịch. Tuy nhiên, Hiểu Mộng lớn lên tại Thanh Tiên Lâu, đã từng học qua lễ nghĩa tri thức, lại tiếp xúc và chứng kiến biết bao nhiêu nữ tử trẻ tuổi học đủ mọi cách để lấy niềm vui kẻ khác, nàng từ nhỏ đã thông minh và khéo léo, lại có như thế nào để cuộc hội thoại rơi vào ngõ cụt chết chóc như vậy. Nở nụ cười khẽ nhưng vẫn thật đẹp, nàng ôn nhu nói, thanh âm lại mang theo cảm xúc ủy khuất, buồn buồn như có như không: “Trần công tử có thể không tin, bàn tiệc này, kể từ sau buổi thiên kiêu thịnh hội đó, Hiểu Mộng ngày nào cũng bày ra tại đây, dưới gốc cây này.”

— QUẢNG CÁO —

Ý tứ của nàng đã rất rõ ràng: nàng ngày nào cũng ngồi tại sân nhỏ, trông chờ hắn đến tìm.

Trần Nguyên khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: “Tin.” Thế rồi, hai con ngươi sáng ngời như vì sao sáng nhất trên bầu trời đêm của hắn nhìn chằm chằm vào nàng, không có một chút cảm xúc dư thừa nào ngoài sự bình tĩnh đến đáng sợ. Hắn nói: “Tạm thời không nói chuyện Thế tử Ngọc Vương có thật sự hay không lên kế hoạch nhắm vào chúng ta. Bất quá, ở ta xem ra, ngươi hao phí nhiều công sức đến như vậy chỉ để muốn gặp được ta, như thế, hẳn là ngươi có chuyện muốn sở cầu ở ta. Nói đi, mục đích của ngươi là gì?”

- -----------------------------------------

Trước hết mình xin lỗi các bạn vì mấy ngày qua gián đoạn không đăng chương. Nguyên nhân là vì mình bị đau răng, ngồi gõ truyện thì ôi dồi ôi, chẳng nghĩ được gì.

Ngày hôm nay mình đăng lên hai chương, dài hơn bình thường một chút để bù đắp cho hai ngày qua, Bây giờ mình vẫn còn đang gõ bù. Hy vọng tới trưa mai mình bù thêm một chương nữa.

Chân thành cảm ơn các bạn vẫn luôn ủng hộ truyện của mình.

Thân,

Con Cua.

Những anh hùng lịch sử Đại Việt giáng lâm càn quét dị giới, chiến trường khốc liệt đẫm máu, hãy đến với #Đế chế Đại Việt Đế Chế Đại Việt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.