Cầu Đạo

Chương 272: Chương 272: Gặp lại trưởng bối




Khi Trần Nguyên nhận được ‘lệnh triệu tập’ từ Lữ Như Yên thì Khinh Vũ Chân quân và Liên Tuyết Chân quân, đã an tĩnh ngồi trong sân nhỏ trước động phủ của nàng. Hai vị Chân quân giáng lâm không hề gây kinh động đến bất cứ người nào. Các nàng không sử dụng thân phận chân thật, dịch dung thay đổi gương mặt và che giấu tu vi đi vào trụ sở của Thanh Châu Thái Linh học viện. Mà chỉ khi đã chắc chắn nhấc lên mấy tầng kết giới che giấu ánh mắt, ngăn chặn thần thức thăm dò, hai vị Chân quân mới dỡ bỏ tất cả ngụy trang.

“Học sinh gặp qua hai vị Khinh Vũ Đạo sư, Liên Tuyết Chân quân.” Trần Nguyên đi vào, chắp tay chào hỏi với hai vị tiền bối.

Lúc này, ánh mắt của hắn nhìn xung quanh một vòng thì mới phát hiện khoảng sân nhỏ này lại đông đúc lạ thường. Ngoại trừ Lữ Như Yên và có chút ngoài ý muốn Thiên Lan cũng tại, Khinh Vũ Chân quân cùng Liên Tuyết Chân quân còn mang theo bốn người khác nữa. Ba nữ một nam. Trong đó, có hai người đứng ngay phía sau Liên Tuyết Chân quân lại là hai gương mặt quen thuộc: Thanh Minh Chân nhân và Yên Nguyệt Thượng nhân. Trần Nguyên không có bao nhiêu ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hai vị này. Lữ Như Yên gặp kỳ ngộ tại đây, hai người, thân là sư phụ và sư nương, đến thăm đồ đệ là điều không thể bình thường hơn được. Ngược lại, hai vị nữ tử dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, toàn thân váy trắng thánh khiết, dáng người thướt tha yểu điệu mê hồn, đứng tại sau lưng Khinh Vũ Chân quân thì lại có vẻ lạ mặt. Trần Nguyên chắc chắn, hắn chưa gặp qua hai nàng bao giờ. Bất quá, nếu như có thể xuất hiện tại đây, đứng ở vị trí này, không khó để đoán ra, cả hai nàng là đệ tử thân truyền của Khinh Vũ Chân quân. Mặc dù tuổi tác các nàng còn trẻ, niên kỷ chưa đến hai trăm, nhưng một thân khí tức hùng hậu, tu vi bất thình lình đã đến Tứ phẩm hậu kỳ.

“Nha, tiểu tử ngươi rốt cuộc đã đến.” Khinh Vũ Chân quân nhìn thấy hắn, tùy ý cười một tiếng. Tại mấy năm trước đây, thái độ của nàng đối với hắn cũng không hẳn là thật chào đón. Thế nhưng, kể từ thời điểm Liên Tuyết Chân quân mang theo hai đồ đệ tới Thái Linh nội viện, Khinh Vũ Chân quân đối với hắn trở nên thân thiện hơn rất nhiều.

Trái ngược lại, biểu cảm của Liên Tuyết Chân quân có vẻ lãnh đạm hơn nhiều. Nàng chỉ khẽ gật đầu, thanh âm lạnh nhạt như miễn cưỡng gạt ra từ kẽ môi đỏ son: “Ừm.”

Thanh Minh Chân nhân vẫn đóng vai một ông bố vợ khó tính còn Yên Nguyệt Thượng nhân thì cười hiền từ, bí mật ra hiệu với hắn rằng sư phụ nàng không có ý xa lánh.

“Tốt.” Khinh Vũ Chân quân cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Nguyên, nói: “Nếu như tiểu tử ngươi đã tới thì ngồi xuống rồi nói chuyện.”

Trần Nguyên nghe vậy, lại quan sát một vòng. Hắn chần chờ. Bố mẹ vợ còn đứng đó, hắn làm sao dám ngồi? Lữ Như Yên cũng không. Chỉ có Thiên Lan một mặt lạnh nhạt, bình tâm như vại, thoải mái ngồi ngang hàng với hai vị Chân quân, nhẹ nhõm thưởng thức Linh trà.

Khinh Vũ Chân quân nhìn biểu lộ của hắn. Nàng hiểu ra, lại cũng chẳng nói thêm điều gì. Thay vào đó, Khinh Vũ Chân quân trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Kỳ ngộ của các ngươi, Như Yên đã nói với chúng ta, bao quát chuyện các ngươi đánh giết Phục Ma tông tu sĩ, trợ giúp Hoa Vận tông tông chủ, cho đến sự tình các ngươi khai phá phương này tiểu thế giới, thăm dò nó và đạt được tạo hóa.” Nói đến đây, nàng dừng tạm, dường như có cảm thán: “Không thể không nói, mấy người các ngươi khí vận quả thực kinh người. Bình sinh, ta là lần thứ nhất thấy được đệ tử trẻ tuổi mà có tạo hóa kinh khủng như vậy. Dù là ta loại này Lục phẩm Chân quân tầng chín tu sĩ. Không, dẫu có là Thất phẩm Tôn giả đối với cơ duyên của các ngươi cũng sẽ động tâm.”

Trần Nguyên khẽ gật đầu, không phủ nhận. Bạch Ngọc Thanh Liên, Thánh phẩm cấp bậc bảo vật quả thực là quá mức chân quý. Đừng nói là Thất phẩm Tôn giả, đoán chừng, Cửu phẩm, Hợp Đạo, thậm chí Thánh Vị cấp bậc Đại Năng đều sẽ nổi lên tham niệm đối với nó.

Chỉ là, Khinh Vũ Chân quân nhìn thấy thái độ của Trần Nguyên tỏ ra bình thản ngoài ý muốn. Nàng khẽ nhíu mày, có cảm tưởng như hắn không thật sự nghiêm túc với lời của nàng. Khinh Vũ Chân quân nghiêm giọng: “Ngươi thế nhưng phải biết, phóng nhãn toàn bộ Minh Nguyệt giới, không có bao nhiêu thứ có thể khiến cho các ngươi dạng này thiên kiêu trẻ tuổi có thể trong nửa năm ngắn ngủi, vượt qua mấy tầng cảnh giới, thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân mà không để lại tai họa ngầm, mà trái lại, căn cơ hùng hậu, thực lực mạnh mẽ. Dạng này cơ duyên, thông thường, chỉ xuất hiện ở Thương giới. Mà dẫu là có thì cũng là tu sĩ đại năng tranh đoạt, đâu đến phiên các ngươi những cái này hậu bối đạt được.”

Dừng tạm, Khinh Vũ Chân quân tiếp lời: ”Cho nên, có thể điều này các ngươi đã nghe, thế nhưng, ta vẫn phải trịnh trọng nhắc nhở. Phần cơ duyên này mang trên người, các ngươi tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Chí ít, trước khi các ngươi có năng lực tự vệ thì không thể rêu rao ra ngoài. Không phải tu sĩ nào, đạo đức cùng đạo hạnh đã tương xứng với nhau. Trên đời, sẽ không có ít kẻ vì cơ duyên trong tay các ngươi mà làm ra chuyện trái với đạo đức… “

Trần Nguyên đứng đó lắng nghe Khinh Vũ Chân quân dạy bảo, chưa từng ngắt lời. Hắn có loại cảm giác thật giống như người ta vẫn nói ở kiếp trước: mẹ già dạy con, nhiều lời, nhưng tràn đầy ân cần. Đáng tiếc, một thế trước, hắn là cô nhi, chưa từng chân chính trải nghiệm qua loại cảm giác này. Một thế này thật không nghĩ đến lại được một nữ tử xa lạ, xinh đẹp hơn cả thiên tiên, mang đến cảm xúc đó. Bất quá, Trần Nguyên cũng rõ ràng: có lẽ, Khinh Vũ Chân quân không hẳn là quan tâm tới hắn nhiều đến như vậy; thay vào đó, nàng càng là xem trên quan hệ của hắn với Lữ Như Yên mà nói nhiều vài lời.

— QUẢNG CÁO —

Quả thức lạ như vậy. Trên đời này, người ta chỉ nguyện ý hao phí thời gian, dành thêm vài lời nói có ích với kẻ mà người ta quan tâm. Hai vị đệ tử thân truyền của Khinh Vũ Chân quân tấm tắc lấy làm kỳ lạ khi nhìn sư tôn của các nàng nghiêm túc dạy dỗ nam tử trẻ tuổi trước mặt. Sư tôn của các nàng tu vi đã là Lục phẩm hậu kỳ Chân quân, thân phận lại là phong chủ một phong lớn tại Thái Linh nội viện, bất luận là tu vi hay địa vị đều cao cao tại thượng, xa xa không phải tu sĩ thông thường có thể so sánh. Đã bao lâu rồi nàng mới hạ mình, tự thân răn dạy một tên vãn bối? Lại còn là một tên nam tính đệ tử nữa. Đối với Nguyệt Vũ phong xưa nay chỉ có thu nhận nữ đệ tử, điều trước mắt các nàng hiện nay, cơ hồ là lần đầu tiên xảy ra. Chỉ là, kỳ là về phần kỳ lạ, nhưng mỗi lần nghĩ đến mấy vị sư đệ, sư muội này tu vi, độ tuổi cùng thiên phú tu luyện. Các nàng liền cảm thấy trên đời chẳng thể còn điều gì lạ lùng hơn thế được nữa.

Không chỉ có Khinh Vũ Chân quân răn dạy. Liên Tuyết Chân quân có đôi khi cũng xen vào vài lời: “Không đến ba mươi tuổi, Tứ phẩm Thượng nhân. Ta không biết phải nói gì với các ngươi mấy tên tiểu tử, tiểu nha đầu này nữa. Bất quá, cây cao chịu gió lớn. Tu vi này của các ngươi nếu như lộ ra ngoài tuyệt không phải là điều tốt đẹp gì. Cho nên, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, cũng không bị dồn vào đường cùng, các ngươi tốt nhất không nên để lộ tu vi thật sự ra ngoài ánh sáng, cho dù là trước mặt Thái Linh học viện đạo sư cũng không.”

Trần Nguyên yên lặng lắng nghe hai vị Chân quân. Lữ Như Yên không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh hắn, lẳng lặng ở tại đó. Từ người ngoài nhìn vào, ngược lại thật giống như một đôi vợ chồng trẻ chịu lời dạy bảo của bậc trưởng bối. Một bức tranh hòa hợp mà đẹp đẽ không nói nên lời. Đến nỗi, Yên Nguyệt Thượng nhân từ bên cạnh nhìn vào, ánh mắt sáng rực rồi trở nên nhu hòa. Nàng lặng lẽ lôi kéo ống tay áo của phu quân, hướng hắn chỉ chỉ. Tuy nhiên, Thanh Minh Chân quân chỉ nhíu lông mày thành một đoàn, biểu cảm gương mặt hơi nhăn nhó, rõ ràng chẳng nghĩ đến tốt đẹp như thê tử của mình.

Trần Nguyên còn chưa kịp chú ý đến cái nhìn của cha mẹ vợ tương lai. Hắn vẫn đang cẩn thận ngẫm lại lời nói của hai vị Chân quân. Từ đây, hắn có thể nhìn ra không ít điều. Một trong số đó là Lữ Như Yên không phải thật sự đem tất cả mọi chuyện liên quan đến bọn hắn đều kể cho Khinh Vũ Chân quân và Liên Tuyết Chân quân. Tỷ như hai vị Chân quân chỉ biết rằng Trần Nguyên nhân họa đắc phúc, thu phục được một con Linh Quỷ nhưng lại không biết Nguyệt Nhi là Thượng giai Linh Quỷ, có ý thức độc lập, có thể tự mình lĩnh ngộ đại đạo, thực lực đã tương dương với Tứ phẩm tầng chín Thượng nhân và thậm chí thể chất của nàng sánh ngang với Vương thể. Hai vị Chân quân cũng không biết rằng, Trần Nguyên có cuộc gặp gỡ riêng với Trần Nguyên Bá, cùng đối phương tiến hành một hồi giao dịch và thu về một món Thất giai đỉnh tiêm bảo vật, Cửu U Huyền Châu... Và còn không ít chuyện khác liên quan đến việc riêng tư của hắn nữ. Hết thảy những điều này, Lữ Như Yên đều thay hắn che giấu đi.

Có lẽ là cảm thấy không sai biệt lắm đã đầy đủ, Khinh Vũ Chân quân lúc này nói: “Những điều ta có thể căn dặn các ngươi cũng chỉ có vậy. Nếu như các ngươi, trong khoảng thời gian này có phiền phức gì không giải quyết được, tùy thời nói với ta. Tùy vào tình huống, ta sẽ tận lực trợ giúp các ngươi.” Dừng tạm, nàng nói tiếp: “Mặt khác, sự hiện diện của ta tại Càn Nguyên thành này, các ngươi không thể tiết lộ ra ngoài. Chúng ta lần này tới đây cũng không phải chỉ để ghé thăm các ngươi mấy người đơn giản như vậy. Chúng ta trên thân còn có nhiệm vụ.”

Trần Nguyên đồng tình gật đầu. Không nói những điều khác, sự hiện diện của một vị Lục phẩm hậu kỳ Chân quân tại mảnh đất mà ngay cả Ngũ phẩm sơ kỳ cũng là một huyền thoại này, không hề nghi ngờ sẽ là một sự kiện chấn động, nhấc lên sóng thần kinh khủng quét ngang mọi thứ, khiến cho các thế lực chao đảo không yên. Tôn chỉ của Thái Linh học viện là không can thiệp vào sự tình giữa các thế lực khác, một nguyên do trong đó chính là muốn duy trì cục diện ổn định, cân bằng. Nếu như Khinh Vũ Chân quân hiện thân, sự cân bằng ấy chắc chắn sẽ bị xao động.

Đổi ngược lại, Lữ Như Yên không có nghĩ nhiều như vậy. Nàng ngạc nhiên: “Đạo sư đang chấp hành nhiệm vụ?” Thời gian trò chuyện trước đó, đối phương vẫn chỉ luôn quan tâm tới các vấn đề của nàng, chưa từng có một lời đề cập đến vấn đề này. Nàng hoàn toàn chẳng biết gì cả.

Khinh Vũ Chân quân khẽ gật đầu. Nàng lại dời ánh mắt về phía Trần Nguyên, nhẹ giọng nói: “Nhắc tới, chuyện này hoặc nhiều hoặc ít có liên quan tới tiểu tử ngươi.”

“Liên quan tới học sinh?” Trần Nguyên ngoài ý muốn.

“Hoặc nhiều hoặc ít. Bất quá không phải trực tiếp.” Khinh Vũ Chân quân đáp: “Ngươi còn nhớ rõ, mấy năm trước, ngươi tại ngoại vi Thái Linh học viện bị tập kích bởi một đám khôi lỗi?”

“Trần công tử, công tử bị tập kích?” Lữ Như Yên phản ứng đầu tiên. Nàng giật mình, rồi sau đó là gấp gáp. Chuyện này trước đó chưa từng có một ai nhắc với nàng.

— QUẢNG CÁO —

“Không có gì. Lữ cô nương không cần lo lắng. Chúng bất quá chỉ là một đám Nhị giai Thượng đẳng khôi lỗi. Thực lực không mạnh, đối với chúng ta không có sức uy hiếp.”

Nói tới đây, Lữ Như Yên mới thoáng yên tâm. Đích thực là như vậy, thời điểm nhập học, tu vi của bọn hắn đã là Tam phẩm Đại tu sĩ. Nhị giai khôi lỗi hoàn toàn chính xác không thể tạo thành nguy hiểm cho bọn hắn những cái này thiên chi kiêu tử vượt cấp khiêu chiến như ăn cơm uống nước.

“Thế nhưng, Khinh Vũ đạo sư, chuyện này lạ rốt cuộc là như thế nào? Ngay cả Thái Linh nội viện học sinh cũng có thể bị tập kích bên trong học viện?” Lữ Như Yên kinh nghi hỏi thăm.

Khinh Vũ Chân quân không che giấu, tỉ mỉ thuật lại cho thiếu nữ trẻ tuổi những điều mà nàng đã từng nói cho Trần Nguyên trước đây. Đều là người mình, mà lại, nàng còn trân trọng Lữ Như Yên hơn nhiều Trần Nguyên, tự nhiên là không có nhất thiết phải che giấu.

Thế rồi, Khinh Vũ Chân quân nói: “Trước đây không lâu, Thái Linh học viện nhận được tình báo, có Lục phẩm Chân quân của phe thế lực này xuất hiện tại Thanh Châu, dường như cũng một phe thế lực thuộc Ma đạo gọi là Phục Ma tông có liên hệ. Cho nên, ta mang theo Tuyết Linh, Tuyết Thanh tới đây để điều tra chuyện này.”

Tuyết Linh, Tuyết Thanh, ấy chính là hai vị nữ tử xinh đẹp tuyệt trần đứng sau lưng Khinh Vũ Chân quân, cũng là hai vị đệ tử nhỏ tuổi nhất mà nàng thu nhập môn hạ. Lần này mang theo hai người các nàng ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cũng là một phen lịch luyện cho hai nữ tử.

“Khinh Vũ đạo sư có nhiệm vụ, vậy còn Thái Sư phụ?” Lữ Như Yên kinh ngạc nhìn qua một bên khác.

Liên Tuyết Chân quân lườm thiếu nữ. Còn chưa đợi Khinh Vũ Chân quân nói bất cứ lời nào, vị Chân quân này đã cướp lời: “Thế nào? Không chào đón ta? Hay là tiểu nha đầu ngươi chê lão bà này lắm lời phá hỏng thế giới hai người của các ngươi?”

“Thái sư phụ sao có thể nói như vậy đâu? Như Yên ngày nào cũng mong nhớ người, làm sao có thể ghét bỏ người. Lại nói, Thái sư phụ vẫn còn trẻ trung, phong hoa tuyệt đại, dung nhan càng là khuynh quốc khuynh thành khiến cho Như Yên cũng phải hâm mộ, lại có thể nào là già đâu?” Lữ Như Yên vừa nói, vừa nhanh nhẹn chạy tới phía sau nàng, nhẹ nhàng vì nàng đấm lưng, bóp vai.

Quả nhiên, Liên Tuyết Chân quân nghe vậy, biểu lộ có chút hòa hoãn hơn., nhẹ giọng cười mắng: “Ngươi cái tiểu nha đầu này, chỉ được cái ngọt mồm ngọt miệng.” Tuy nhiên, ngay tại thời điểm Lữ Như Yên tưởng rằng đã qua cửa thì lời nói tiếp theo của đối phương để nàng sững sờ: “Đã tiểu nha đầu ngươi mong nhớ ta đến vậy, thế này đi, sau lần này, ngươi cùng ta trở về Tô Châu, không cần thiết ở lại Thái Linh học viện.”

“Cái này...” Lữ Như Yên sửng sốt, khóc không ra nước mắt, chẳng biết nên đáp ra làm sao.

“Tốt. Tốt. Tốt...” May mắn, Khinh Vũ Chân quân lúc này kịp thời can thiệp. Nàng không có chút nào che giấu sự mỉa mai, nói: “Ngươi lão thái bà này cũng đã đã trên dưới hai ngàn tuổi, già đến một chân đặt vào quan tài rồi còn chấp nhặt với tiểu hài tử.”

— QUẢNG CÁO —

Khinh Vũ Chân quân không nói thì thôi, nàng vừa nói, Liên Tuyết Chân quân giận dữ đến trợn trừng mắt, gương mặt co giật liên tục. Nếu như không phải đám hậu bối vẫn còn tại đây, chỉ e nàng lúc nào cũng có thể trở mặt, cùng đối phương quyết chiến mười ngày mười đêm. Sự tình này, trong quá khứ không phải chưa từng xảy ra. Còn đám đệ tử, bao quát Thanh Minh Chân nhân, Yên Nguyệt Thượng nhân cùng với Tuyết Linh, Tuyết Thanh thì im thin thít, ánh mắt nhìn trời, làm bộ như điều gì cũng không nghe thấy, thứ gì cũng không nhìn thấy. Chuyện này, các nàng không dám xen vào.

Khinh Vũ Chân quân làm bộ như không để ý đến người bạn cũ nổi giận đùng đùng. Nàng đối với Lữ Như Yên ôn nhu nói: “Như Yên, ngươi không cần để ý đến Thái sư phụ của ngươi. Có ta ở đây, ngươi không cần đi đâu cả. Mạnh dạn ở lại đây nói chuyện yêu đương. Đó mới là việc mà người tuổi trẻ nên làm.”

Thiếu nữ bị lời nói của nàng làm cho đỏ bừng cả mặt, gương mặt nóng hôi hổi nhưng ánh mắt chỉ có thể hướng xuống dưới, không dám thừa nhận nhưng cũng chẳng phản bác. Liên Tuyết Chân quân trợn trừng mắt, phẫn nộ quát: “Khinh Vũ lão bà, ngươi đừng quá phận. Như Yên là đệ tử của Kính Nguyệt hồ chúng ta. Sự tình của nàng khi nào đến ngươi quyết định?”

“Như Yên là đệ tử của Kính Nguyệt hồ không sai. Thế nhưng ngươi đừng quên, nàng hiện tại cũng là một phần của Nguyệt Vũ phong. Sự tình của Nguyệt Vũ phong do ta làm chủ.” Khinh Vũ Chân quân nào có cam chịu yếu thế. Nàng cứng giọng đáp lại. Liên Tuyết Chân quân vốn định lật bàn trở mặt, nào ngờ, nàng lại bị Khinh Vũ Chân quân dội cho một gáo nước lạnh: “Thế nào? Không phục?” Thanh âm của Khinh Vũ Chân quân tràn đầy khiêu khích: “Không phục thì đến đánh một trận. Ai sợ ai.”

Nguyên bản định bạo phát, Liên Tuyết Chân quân chợt ngừng lại. Nàng không phải là đối thủ của đối phương. Đây là sự thật không thể chối cãi. Chênh lệch giữa Lục phẩm tầng năm và Lục phẩm tầng chín cũng xa cách như trời và đất vậy. Từ trước tới này, nàng chưa từng thắng qua đối phương. Bây giờ lại càng không thể. Thật khó khăn lắm nàng mới nuốt xuống cơn giận này, Liên Tuyết Chân quân mới lạnh mặt, thanh lãnh nói: “Khinh Vũ lão thái bà, ngươi đừng quá phận. Kính Nguyệt hồ chúng ta không phải dễ bị ngươi bắt nạt. Chúng ta tại Thượng giới còn có không ít trưởng bối đâu.”

Nghe lời đe dọa này, Khinh Vũ Chân quân chẳng những không sợ mà còn phá lên cười, tự do tự tại như một nữ tử trẻ tuổi. Trần Nguyên hơi giật mình. Nếu như không phải hắn sớm biết nàng là Nguyệt Vũ phong phong chủ, nếu như không phải là hắn nhìn ra nàng là Lục phẩm tầng chín Chân quân, cũng không phải là hắn biết nàng niên kỷ đã tiếp cận hai ngàn, hắn sẽ còn tưởng đứng trước mặt hắn còn là một thiếu nữ chưa hoàn toàn trưởng thành.

Nàng chê cười Liên Tuyết Chân quân: “Nha, đánh không lại thì kêu gọi trưởng bối. Liên Tuyết lão thái bà nhà ngươi, già rồi đều chẳng đối tính. Lại nói, ngươi có Kính Nguyệt Hồ, ta chẳng phải là không có chỗ dựa, ai sợ ai?”

“Ngươi...” Liên Tuyết Chân quân giận dữ trợn trừng mắt. Sau cùng, chẳng làm được gì, nàng quay mặt đi, không muốn phản ứng đối phương. Măt không thấy, tâm không phiền.

Đổi ngược lại là Trần Nguyên, hắn một lần nữa kinh ngạc. Hắn trước đó biết đến, thế lực Kính Nguyệt hồ tại Thượng giới không tầm thường, chí ít là có thể dễ dàng điều động lực lượng của Cửu phẩm đại năng. Thế nhưng, hắn cũng chưa từng biết đến, phía sau lưng Khinh Vũ Chân quân dường như cũng có chỗ dựa chẳng thua kém. Hơn nữa, từ biểu hiện tới xem, phe thế lực này chỉ e không có bao nhiêu liên quan tới Thái Linh học viện, bởi vì, học viện sẽ chẳng bao giờ can thiệp vào loại ân oán giữa các các nhân, càng nói gì đến loại tranh chấp như hai thiếu nữ tranh đoạt đồ chơi như thế này.

Chỉ bất quá, vốn còn đang tương đối cao hứng, Khinh Vũ Chân quân chợt nhớ ra, bên cạnh mình vẫn còn một đám tiểu bối đây. “Khục...” Nàng ho nhẹ một tiếng. Gương mặt tuyệt mỹ đến cực hạn bỗng chốc trở nên nghiêm nghị và lạnh nhạt, thần thánh không thể xâm phạm. Nàng nghiêm túc nói: “Tốt, không nói lời đùa giỡn. Ta nói chính sự.” Khinh Vũ Chân quân nghiêm túc nhìn Trần Nguyên: “Cách đây mấy năm, những kẻ tấn công tiểu tử ngươi, nếu như chúng ta đoán không sai hẳn là thuộc về Nguyên Ma tông, một phe thế lực mới xuất hiện không lâu tại phía Bắc Nam Hoàng vực. Những năm này, bọn chúng một mực điên cuồng bành trướng, tốc độ mở rộng phạm vi thế lực cực nhanh. Sự tính bọn hắn hướng ánh mắt đến Thanh Châu chỉ bất quá là việc sớm hay muộn mà thôi, không có bao nhiêu ngoài ý muốn. Điều duy nhất nằm ngoài dự đoán của chúng ta là, bọn hắn vậy mà phái ra Lục phẩm Chân quân hướng về nơi này. Hơn nữa, tình báo của chúng ta cũng cho thấy, Phục Ma tông tổng đàn có đến chín thành sẽ phái ra Lục phẩm Chân quân tiếp xúc với đối phương.”

Nói đến đây, nàng dừng lại, ánh mắt không rời khỏi Trần Nguyên. Nàng nói: “Ta nghe Như Yên thuật lại, các ngươi đánh giết năm người kia cũng là người của Phục Ma tông?”

Những anh hùng lịch sử Đại Việt giáng lâm càn quét dị giới, chiến trường khốc liệt đẫm máu, hãy đến với #Đế chế Đại Việt Đế Chế Đại Việt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.