Cầu Đạo

Chương 225: Chương 225: Giao đấu (tiếp)




Trần Nguyên có chút kinh ngạc nhìn qua Hàn Ngạo Kỳ, nữ tử giờ đây bễ nghễ giữa không gian, tản mát ra cỗ khí tức khủng bố không gì sánh bằng, khí chất cả người, vốn đã oai hùng bất phàm, nay càng trở nên vĩ đại kinh khủng, chẳng khác nào một tôn chiến thần vô địch giáng lâm trần gian. Sau khi cởi bỏ phong ấn, Trần Nguyên có thể nhìn ra chính xác, nữ tử này phải mạnh hơn so với trước đó đến mười lần, cũng chính là so với một tên Tứ phẩm tầng ba vừa đột phá không lâu, mạnh hơn trọn vẹn một trăm lần. Nếu như chỉ luận về cường độ thể nội linh lực, Hàn Ngạo Kỳ hoàn toàn đã sánh ngang với một tôn Tứ phẩm tầng sáu trung, cao giai.

Tứ phẩm tầng sáu? Đây là tồn tại có thể ấn chết Tứ phẩm sơ kỳ chỉ bằng một đầu ngón tay.

Trần Nguyên không khỏi hiếu kỳ, sử dụng Khởi Nguyên nhãn thăm dò Hàn Ngạo Kỳ một phen. Quả nhiên, nàng là người mang thể chất đặc thù: Bá Chiến Linh thể. Bá Chiến Linh thể, lấy chiến đấu để mạnh lên, dùng chiến đấu để phát triển tự thân, lấy chiến đấu để tôi luyện thân thể.

“Không trách, nàng mạnh đến bất thường.” Hắn nghĩ thầm. Bí pháp cô đọng linh lực thông thường còn lâu mới có thể khiến cho một tu sĩ ngưng tụ linh lực hùng hậu gấp một trăm lần người thường. Vấn đề không nằm tại truyền thừa, như thế chỉ có thể xuất hiện trên thể chất.

Bất quá, để cho Trần Nguyên cảm thấy kinh ngạc nhất là ý thức chiến đấu, tốc độ phản ứng cùng khả năng xử lý tình huống của Hàn Ngạo Kỳ. Những thứ trên hoàn toàn không có chút liên quan nào đến công pháp truyền thừa, hạch tâm bí pháp cả; ngay cả đối với Linh thể đặc biệt như Bá Chiến Linh thể cũng có trợ giúp rất nhỏ. Ý thức chiến đấu, năng lực xử lý tình huống và tốc độ phản ứng,... hết thảy những điều này chỉ có thể thông qua hàng ngàn, hàng vạn trận chiến khốc liệt, không ngừng mài dũa, ma luyện mới hình thành được. Điều này tuyệt đối không nên xuất hiện trên một tên nữ tử, niên kỷ chưa tròn một trăm như Hàn Ngạo Kỳ. Chưa một tên đệ tử trẻ tuổi nào mà Trần Nguyên gặp qua có thể đạt đến độ thuần thục trong chiến đấu tới cấp bậc của nàng, ngay cả hắn cũng xa xa không bằng. Hắn thật muốn biết, tại cái nơi gọi là chiến trường phương Bắc kia, nàng đã làm những gì.

Tất nhiên, chỉ dựa vào chừng này là không đủ để Trần Nguyên e ngại Hàn Ngạo Kỳ. Hắn chờ đối phương ổn định lại khí tức, đợi cho đến khi cỗ khí thế phô thiên cái địa của nàng không thể tăng thêm được nữa, hắn mới hỏi, thanh âm bình thản:

“Đã xong?”

“Hừ.” Hàn Ngạo Kỳ lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng: “Tiếp chiêu. Phá Thiên Thương.”

Cỗ năng lượng khổng lồ quán trú vào trường thương, khiến cho mũi thương sắc nhọn lấp lóe rồi trong nháy mắt, giải phóng ra mũi thương hư ảnh, dài đến một trượng, xuyên thủng không gian, phá hư hết thảy, mang theo uy thế không gì có thể ngăn cản, trực diện công kích Trần Nguyên. Một chiêu này của nàng, so với trước đó còn mạnh hơn gấp mười lần.

Trần Nguyên ngay tức khắc điều động thể nội linh lực, rót vào thanh kiếm Tứ giai hạ phẩm pháp khí. Lực lượng linh lực khổng lồ khiến cho thanh kiếm run lên bần bật, tựa như sắp đến giới hạn cao nhất mà nó có thể chịu đựng. Lực lượng lôi đình lấp lóe, không ngừng nhảy múa quanh thân kiếm tựa như những con rắn nhỏ, mang theo cỗ khí tức hủy diệt kinh khủng, phát ra thanh âm tạch tạch giòn tan.

“Bạo Lôi Đình kiếm.”

Một kiếm vung ra, lôi đình kiếm khí nở rộ thành hình bán nguyệt, bề rộng đến ngàn trượng, che phủ một nửa lôi đài giao đấu. Lực lượng của nó khủng bố đến mức, toàn bộ kết giới, trận pháp hạn chế xung quanh lôi đài đều bắt đầu phải run rẩy, không gian vặn vẹo trước những đợt lôi đình tàn phá không kiêng nể.

Mũi thương hư ảnh và lôi đình kiếm khí va chạm. Lực lượng giữa hai bên chênh lệch quá lớn. Mũi thương chìm vào trong kiếm khí mênh mông tựa như cục đá ném vào biển lớn, biến mất không thấy tăm hơi. Tốc độ lôi đình kiếm khí giảm chậm lại một chút rồi thẳng tiến không ngừng, hướng về phía Hàn Ngạo Kỳ đánh tới.

Thế nhưng là, Hàn Ngạo Kỳ từ lâu đã rời khỏi vị trí ban đầu. Lôi đình kiếm khí quét ngang qua hư không trước khi va chạm với kết giới, tạo ra vụ nổ dữ dội khiến cả lôi đài rung chuyển không ngừng, kết giới có dấu hiệu phai mờ khiến các đạo sư không thể không bổ sung thêm linh lực gia trì.

“Bên trái.” Trần Nguyên khẽ nói.

Gần như cùng một lúc, hắn cảm nhận một cỗ lực xung kích, bén nhọn cực kỳ, lấy tốc độ cực nhanh đánh tới phía hắn từ sườn trái. Không phải một mà là năm công kích đồng thời. Là năm mũi thương, nhanh chớp nhoáng như một tia chớp, hướng thẳng đến cổ, thái dương, bả vai, lồng ngực và đùi của hắn mà công kích. Trần Nguyên không chút do dự, vung lên trường kiếm đón đỡ công kích của đối phương.

Đinh. Đinh. Đinh. Đinh. Đinh…

Thanh âm chát chúa của kim loại va chạm khiến khán giả quan chiến bên ngoài lôi đài phải nổi da gà. Xung lực mạnh mẽ từ thân trường thương truyền lại khiến cho Hàn Ngạo Kỳ bị đánh bật lui về phía sau mấy chục trượng giữa không trung. Cuộc tập kích bất ngờ của nàng tuyên cáo thất bại.

Bất quá, Hàn Ngạo Kỳ không từ bỏ. Nàng cần phải xác định, năng lực cận chiến của đối phương mạnh đến nhường nào. Đây là thế mạnh của Hàn Ngạo Kỳ nàng, cũng rất có thể là điểm mà nàng chiếm lấy ưu thế trong cuộc giao đấu này.

Thế là, chân nàng đạp hư không, thể nội linh lực tuôn trào, tốc độ của nàng đạt đến trình độ khó có thể tưởng tượng, thân ảnh của nàng chỉ để lại một vệt tàn ảnh dài trong không khí. Trường thương một lần nữa hướng giữa trán Trần Nguyên đâm tới. Người sau chỉ khẽ nghiêng người, tránh đi quỹ tích mũi thương rồi phản kích bằng thanh trường kiếm trong tay. Hàn Ngạo Kỳ cấp tốc thu hồi trường thương, xoay tròn trong cổ tay, đón đỡ lấy lưỡi kiếm.

Bang…

Cỗ lực va chạm dữ dội khiến sóng xung kích khuếch tán đến phạm vi ngàn trượng xung quanh, làm cả lôi đài khẽ rung lên. Hàn Ngạo Kỳ bị đẩy lui về phía sau một mạch dài mấy trăm trượng thế nhưng, nàng không quên bồi mấy cái pháp thuật Hỏa Thương, nhám thẳng đến đối thủ mà đánh.

Trần Nguyên đều chẳng nhìn công kích của đối phương. Theo một cái giậm chân giữa hư không khiến không gian rung động như thủy tinh, hắn phóng đi với tốc độ còn nhanh hơn cả trăm lần tốc độ một viên đạn. Dọc theo đường đi, trường kiếm trong tay vung vẩy nhẹ nhàng, đánh tan những Hỏa pháp thuật công kích của Hàn Ngạo Kỳ. Không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn tiện tay phát động mấy đòn lôi đình kiếm khí hướng về phía đối thủ.

“Thật nhanh.” Hàn Ngạo Kỳ con ngươi co rụt lại.

Khoảng cách giữa hai người vốn chỉ còn lại không đến hai trăm trượng, còn không bằng một nửa bề rộng của lôi đình kiếm khí. Ở khoảng cách này, công kích chỉ trong chớp mắt mà đến. Không có thời gian do dự, nàng lần đầu tiên tế ra pháp khí phòng ngự: Thủ Linh Thuẫn, một kiện Tứ giai thượng phẩm pháp khí.

Theo linh lực điên cuồng rót vào, Thủ Linh Thuẫn tản mát ra ánh sáng chói lọi,kích thước bành trướng đến ba trượng có thừa, che lại thân thể của chủ nhân nó. Ba đạo lôi đình kiếm khí mang theo sức hủy diệt khủng bố không gì sánh được mạnh mẽ công kích pháp khí phòng ngự khiến nó rung chuyển kịch liệt, quang mang nhanh chóng ảm đạm nhưng rồi vẫn là thành công chống cự cho đến khi công kích đối phương tan biến.

Bất quá, Hàn Ngạo Kỳ không kịp thở phào. Từng lông tơ trên cơ thể nàng dựng đứng lên, điên cuồng cảnh báo cho chủ nhân nó nguy hiểm đến gần.

“Trên đầu.” Bản năng của nàng mách bảo. Thậm chí, đầu óc còn chẳng kịp suy nghĩ mà đâm ra một thương thật mạnh về phía đó.

Một thương này để cho Trần Nguyên có điểm ngoài ý muốn. Hắn chưa từng nghĩ, đối phương có thể theo kịp tốc độ khi hắn thi triển Tung Địa Kim Quang.

“Không đúng. Không phải là nàng theo kịp mà là bản năng nguyên thủy thôi thúc hành động.” Thế nhưng, nhìn đến cách nàng phát động công kích có phần bị động mà không phải tính toán trước, hắn nhanh chóng đưa ra kết luận khác.

Mặc kệ là thế nào, hắn đều đang chiếm ưu thế tương đối mạnh. Hơn nữa, đây còn là trong tình huống, hắn sử dụng lực lượng của Tứ phẩm tầng sáu, so với đối phương không chênh lệch bao nhiêu. Trường kiếm chém xuống, thân kiếm va chạm với trường thương, lực lượng của cả hai mới miễn cưỡng duy trì cân bằng.

Đúng lúc này, tay còn lại của Trần Nguyên khẽ động. Xung quanh Hàn Ngạo Kỳ bỗng chốc xuất hiện chín thanh hạo nhiên kiếm khí, thân dài ba thước, sắc bén kinh người, hung hăng hướng về phía nàng chém tới. Hàn Ngạo Kỳ không còn cách nào khác ngoài cố gắng hết sức điều động linh lực, hất văng ra trường kiếm đối phương, vũ động trường thương ở tốc độ tối đa, đánh tan chín thanh hạo nhiên kiếm khí thành khói bụi.

Trần Nguyên không bỏ qua cơ hội tập kích tốt như vậy. Hắn nâng lên trường kiếm, lấy tốc độ cực nhanh, tựa như một tia chớp, lóe lên giữa không trung, thẳng tiến công kích Hàn Ngạo Kỳ. Người sau vừa mới đánh tan mấy đợt hạo nhiên kiếm khí, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, gặp đối thủ công kích dồn dập như thế, chỉ có thể cắn răng, cầm trường thương chống đỡ.

Cứ như vậy, Trần Nguyên và Hàn Ngạo Kỳ, một trước một sau, liên tục truy đuổi không dứt, ở tốc độ cực cao giao chiến ở tầm gần. Thân ảnh của bọn hắn, bởi vận tốc di chuyển quá nhanh, mà tàn ảnh xuất hiện khắp nơi bên trong lôi đài, giăng kín không gian, tựa như có hàng ngàn, hàng vạn Trần Nguyên và Hàn Ngạo Kỳ cùng một lúc giao chiến vậy. Thanh âm kim loại vang vọng khắp không gian, từng đợt sóng xung kích điên cuồng oanh tạc bốn phương tám hướng, những cơn chấn động linh lực khủng khiếp làm cả tòa kết giới khổng lồ rung chuyển dữ dội, cho dù là sàn lôi đài, xây nên từ Tứ giai đá Bạch Ngọc cũng ẩn ẩn có dấu hiệu sinh ra những đường nứt dài. Nếu như không phải có mấy tòa đỉnh cấp tứ giai trận pháp liên hợp với nhau che đậy lại, kiềm hãm sức ảnh hưởng, chỉ bằng hai người Trần Nguyên và Hàn Ngạo Kỳ liên tục giao chiến ở cường độ cao mấy chục hơi thở, đầy đủ để đánh băng liệt phiến đại địa, sơn mạch, sông ngòi trong bán kính gần trăm vạn dặm.

Hình ảnh đáng sợ này để cho mấy vạn học sinh và đạo sư quan chiến kinh hãi không thôi, trong lòng càng là dâng lên vô số cảm xúc ngổn ngang: có sợ hãi, có chấn kinh, có khiếm đảm, lại có kính ngưỡng, hâm mộ,... thậm chí còn có một chút ghen tỵ và một một số nhỏ bộ phận càng nổi lên chiến ý không gì sánh bằng.

Mà hãi nhiên nhất không ai bằng chính là những thiên kiêu mang danh xưng Thập kiệt. Bởi vì sự tồn tại của trận pháp và kết giới xung quanh lôi đài, người ngoài quan sát là không thể nào cảm nhận đến khí thế khủng bố và sức mạnh hủy thiên diệt địa đang không ngừng lan tràn bên trong phiến không gian nhỏ bé mấy ngàn trượng kia. Thành phần khán giả quan chiến phần lớn là học sinh học phủ, tu vi đều dừng tại Nhị phẩm, Tam phẩm tầng thứ, làm sao có thể nhìn ra sự kinh khủng trong này? Ở trong mắt một tôn Tam phẩm hậu kỳ Đại tu sĩ, nếu như vị trận pháp ngăn cản cảm giác, thì Tứ phẩm sơ kỳ và Tứ phẩm hậu kỳ bạo phát ra uy lực đều không có gì khác nhau. Chỉ có những thiên kiêu đứng hàng Thập Kiệt, niên kỷ tiếp cận một trăm, tu vi càng là thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân, bằng cách tự đặt mình vào trong lôi đài, bọn hắn mới hiểu ra, Hàn Ngạo Kỳ lúc này mạnh mẽ đến nhường nào, kinh khủng đến trình độ để ngay cả Thập Kiệt cũng phải sợ hãi.

Không đúng, nào chỉ có Hàn Ngạo Kỳ, người nam tử hiện tại còn đè ép nàng lên đánh, Trần Nguyên, so với bọn hắn còn kinh khủng hơn nhiều. Đặc biệt là những thành viên Thập Kiệt trước đây từng khiêu chiến qua Trần Nguyên, giờ đây trong lòng đắng chát nhận ra, mấy tháng trước bọn hắn là cỡ nào cuồng vọng.

“Thật không nghĩ tới, hắn mạnh đến như vậy, mạnh đến trình độ để người ta khó có thể hình dung.”

Lúc này, một vị nam tử, thân mặc áo bào xanh, gương mặt tuấn tú, khí chất ôn hòa nho nhã nhưng không kém phần oai hùng tuấn lãng, tu vi càng là mạnh mẽ khó lường, đột ngột tiến đến phía Khương Liên Tuyết, dọa đến mấy vị tùy tùng của vị Thập Kiệt đứng hàng đệ nhất giật mình. Giờ đây, hắn nhìn chằm chặp vài hai thân ảnh di chuyển nhanh đến đáng sợ trên lôi đài, sắc mặt lộ ra đã có kinh nghi lại có e ngại cùng ngoài ý muốn.

Khương Liên Tuyết khẽ liếc mắt nhìn người đến, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt sắc chưa bao giờ lộ ra ngoài ý muốn. Lâm Huyền, sáu năm trước Thập Kiệt bảng đứng hàng thứ tư. Khương Liên Tuyết cũng không nhìn nhiều hắn thêm một chút. Ánh mắt một lần nữa tập trung vào hai người trên lôi đài. Một nửa gương mặt nàng bị che đi bởi tấm lụa mỏng, vừa thần bí lại cuốn hút, để cho người ta nhìn vào không tự chủ sinh ra vô tận mơ màng. hai con ngươi xinh đẹp động lòng người của nàng cực kỳ hiếm khi sinh ra dao động; người khác khó mà thông qua đó đoán được bất cứ ý nghĩ nào của nàng.

Qua thật lâu, Khương Liên Tuyết rốt cuộc lên tiếng, giọng nói mang theo thanh lãnh xa cách, tựa như cự người ngoài ngàn dặm: “Ngươi rất để ý hắn?”

“Nói không để ý là không thể nào.” Lâm Huyền xòe tay, thẳng thắn nói. Ở học phủ đột nhiên toát ra một nhân vật, chẳng những thiên phú xuất chúng, mà ngay cả chiến lực cũng nghịch thiên như thế, hắn làm sao có thể bàng quan như không có chuyện gì xảy ra.

Kỳ thực, ngay từ rất sớm, hắn đã âm thầm quan sát Trần Nguyên. Chỉ là, hắn vạn vạn không ngờ tới, đối phương kinh khủng đến trình độ này. Hoặc nên nói, những thiên kiêu xếp hạng phía sau của Thập Kiệt quá yếu, không đủ để kẻ kia phô bày ra thực lực thật sự.

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy có chút may mắn, trước đó không lỗ mãng trực tiếp đi khiêu chiến đối phương. Lấy thực lực Trần Nguyên phô diễn ra trước mắt, hắn có thể chống đỡ mười chiêu, không, ba chiêu hay không còn là một vấn đề rất lớn.

Bất quá, những điều này chỉ là suy nghĩ trong lòng, nào có thể nói ra miệng. Thay vào đó, hắn mỉm cười, đối với Khương Liên Tuyết nói: “Còn Khương tiên tử, tiên tử chẳng lẽ không có chút nào chú ý tới Hàn Ngạo Kỳ hay sao? Nàng đột ngột bộc phát thực lực kinh khủng như vậy, tiên tử một chút ý nghĩ cũng không có?”

Khương Liên Tuyết và Hàn Ngạo Kỳ xưa nay quan hệ không được tốt, đây là sự thật mà cả học phủ đều biết đến. Không có ai lấy làm lạ về điều này, hai người là hai nữ tử trẻ tuổi xuất chúng nhất Bách Linh Hoàng triều, dung mạo cũng lần lượt tịnh xưng là thế hệ trẻ tuổi đứng hàng thứ nhất và thứ hai, tính cách cũng đối lập hoàn toàn: người trước thì thuần khiết, cao quý, trang nhã, tựa như một đóa bạch liên hoa tinh khiết không nhiễm bụi trần; mà người sau thì anh tư bừng bừng phấn chấn, hào hùng phóng khoáng, khí chất càng là oai hùng rộng rãi, tựa như một tôn võ thần, chiến tướng. Giữa hai con người như vậy, sinh ra một chút ma sát nhỏ đều là lẽ tự nhiên.

Cho nên, Lâm Huyền cũng thật muốn biết, vị này Khương tiên tử, luôn luôn thánh khiết, cao cao tại thượng, một bộ không màng thế sự, không dính bụi trần, khi nhìn thấy đối thủ của mình đột ngột trở nên mạnh đến khó có thể tin như thế sẽ lại có suy nghĩ gì.

Nào có thể ngờ, Khương Liên Tuyết biểu cảm vẫn lạnh nhạt như chưa từng để ý, nói ra: “Này lại có gì đáng để ý, trước đây nàng vẫn vậy, sau này nàng vẫn thế. Tại sao phải đi suy nghĩ nhiều?”

“Nói như vậy, sáu năm trước đây cùng Khương tiên tử tranh đoạt trong học phủ thi đấu, nàng không dùng hết sức, tiên tử cũng chưa từng để ý?” Lâm Huyền lại hỏi.

Sáu năm trước, Bách Linh học phủ thi đấu, Khương Liên Tuyết vượt qua Hàn Ngạo Kỳ ở vòng bán kết sau một hồi ác chiến. Mấy ngày sau, Hàn Ngạo Kỳ lại chiến thắng Lâm Huyền ở trận tranh hạng ba, bởi vậy mới có thành tích như hiện tại.

Thế nhưng, thời điểm khí đó, Hàn Ngạo Kỳ chưa từng để lộ ra một chút nào về phong ấn, nàng khi ấy cũng không mạnh đến đáng sợ như bây giờ. Lúc đó, nàng tu vi chỉ vừa bước vào Tứ phẩm tầng hai không lâu, cường độ linh lực chỉ miễn cưỡng chạm đến Tứ phẩm tầng ba, như vậy cũng đủ để nghiền ép Lâm Huyền.

Bây giờ thấy nàng tiến bộ khủng khiếp đến như vậy, hắn có chút không cam tâm, đặc biệt là khi nghĩ đến đối phương còn chưa từng nghiêm túc đối đãi chính mình.

Khương Liên Tuyết nhìn thoáng qua đối phương một chút. Nàng không thích người này. Bề ngoài nhìn ôn tồn, phong độ, nho nhã, thế nhưng bụng dạ tương đối hẹp hòi. Nàng bình thản đáp: “Hàn Ngạo Kỳ nàng có sử dụng hết thực lực hay không, đối với ta mà nói có quan trọng gì sao? Chỉ là một trận thắng thua nhất thời mà thôi, không đáng để nhớ mãi không quên.”

Lâm Huyền sững sờ một chút, rất nhanh hiểu ra, đối phương đây đang nói bóng nói gió đến hắn. Mặc dù hắn đối với vị đệ nhất mỹ nhân của Bách Linh Hoàng triều này mang theo tâm tư khác, từng tìm cơ hội thân cận nàng, thế nhưng bị nàng nói như vậy, hắn sinh ra một chút tức giận.

“Nói như vậy, Khương tiên tử đối với Hàn Ngạo Kỳ bây giờ có nắm chắc cầm xuống nàng?”

“Có thể cầm xuống nàng hay không, ta không dám nói chắc. Bất quá, ta có thể khẳng định, Hàn Ngạo Kỳ hiện tại còn chưa sử dụng toàn bộ thực lực.”

Câu nói đơn giản của Khương Liên Tuyết khiến cho Lâm Huyền đầu óc ông ông chấn động. Thực lực của Hàn Ngạo Kỳ hiện tại đã đầy đủ kinh khủng rồi; hắn tự nhận, ngoại trừ Khương Liên Tuyết và vị kia Thập Kiệt đứng hàng thứ hai thực lực sâu không lường được ra, bảy người còn lại của Thập Kiệt, bao quát cả hắn, nếu như cùng một lúc đối đầu với Hàn Ngạo Kỳ, chính bọn hắn đều không đủ chống đỡ mười chiêu.

Hiện giờ, Khương Liên Tuyết lại nói, người kia còn chưa dùng toàn bộ thực lực?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.