Trên Lôi đài, giờ phút này, Hàn Ngạo Kỳ chưa bao giờ cảm thấy áp lực lớn đến như vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy biệt khuất đến như vậy. Giao đấu cùng Trần Nguyên, nàng cho đến lúc này mới hiểu cảm giác tại cùng cảnh giới bị áp chế. Không, nên nói là…
Hoàn toàn bị nghiền ép.
Sáu năm trước, tại Bách Linh học phủ tranh tài, dưới tình huống không mở ra phong ấn, nàng chỉ thua qua một người mà thôi, Khương Liên Tuyết. Hơn nữa, lần đó là một hồi ác chiến, nàng kém Thập Kiệt bảng vị thiên chi kiều nữ chói mắt nhất Bách Linh Hoàng triều chỉ một đường, một tia mà thôi. Nàng có tự tin, tại thời điểm đó, vẫn là không mở ra phong ấn, nếu như đấu lại, thăng thua vào tay ai đều chưa nói chắc đâu.
Mấy năm sau đó, nàng một mực chinh chiến tại chiến trường phương Bắc hòng ma luyện tự thân, lại tìm cơ hội nâng cao Bá Chiến Linh thể thêm một bước. Quả nhiên, vận khí của nàng đại phát. Ba năm trước, nàng thu hoạch được một hồi đại tạo hóa: chẳng những tu vi tinh tiến một bước dài, trực tiếp bước vào Tứ phẩm tầng ba, Bá Chiến Linh thể đạt được tiến bộ khó có thể tin mà thể nội linh lực được cô đặc đến trình độ kinh khủng.
Hàn Ngạo Kỳ thiết tưởng rằng, lấy thực lực của nàng hiện tại, tại bên trong thế hệ trẻ tuổi đã không có đối thủ, có thể bắt đầu khiêu chiến tu sĩ thế hệ trước. Nàng nào có thể ngờ, gặp ngay đối thủ đầu tiên đã để cho nàng ‘kinh hỉ’ đến như vậy. Nàng rõ ràng rằng, nếu như nàng không kịp thời mở ra phong ấn mà lão tổ của Hàn gia đối với nàng hạ xuống khi còn bé nhằm rèn luyện cho nàng, nàng chỉ sợ đã bị hủy diệt chỉ trong vòng năm chiêu đầu tiên.
Ấy vậy mà, để Hàn Ngạo Kỳ càng kinh hãi hơn, cho dù là đã mở ra phong ấn thực lực, bất kể là lực lượng, tốc độ, phản xạ, mỗi một yếu tố của nàng đều mạnh hơn trước gấp mười, nàng vẫn một mực như cũ bị đối thủ này nghiền ép đến không có lấy một cơ hội phản kháng, không có một chiêu, nửa thức có thể vung ra phản kích đối phương. Và Hàn Ngạo Kỳ nàng còn có thể kháng trụ đến bây giờ, ấy là hoàn toàn nương nhờ theo bản năng chiến đấu phi thường mãnh liệt cùng vô số kinh nghiệm liều sống liều chết cùng với kẻ địch phương Bắc.
Chỉ có trực diện đối kháng cùng tên quái vật này, người ta mới hiểu ra hắn có bao nhiêu kinh khủng. Để nàng càng thêm kinh ngạc là vẻ mặt bình thản, biểu lộ thong của hắn như thể hết thảy đối với hắn là một hồi trò đùa vậy. Khí thức bình ổn, hơi thở đều đặn, gương mặt hồng hào, trên trán chưa từng xuất hiện lấy một giọt mồ hôi là minh chứng rõ ràng nhất cho thấy, đối thủ của nàng vẫn còn giữ lại một tay phía sau. Vừa nghĩ đến đây, lòng của Trần Ngạo Kỳ hơi trầm xuống. Kẻ này… quá mạnh. Mạnh đến không hợp thói thường.
Tới thời điểm này, Trần Nguyên và Hàn Ngạo Kỳ đã duy trì loại thế trận ở tốc độ cực cao thời gian hơn một trăm hơi thở. Trung bình mỗi một hơi thở, cả hai tung ra không ít hơn một vạn đòn công kích vào đối phương, mỗi một đòn công kích đều tương đương với một tôn Tứ phẩm tầng năm ra tay toàn lực. Hơn một trăm hơi thở, mỗi người bọn hắn tung ra hơn một trăm vạn công kích. Nếu như không phải nơi đây bị trận pháp áp chế, kết giới ngăn chặn sóng xung kích cùng bản thân Tứ giai đá Bạch Ngọc cứng rắn vô cùng, chỉ e khu vực rộng mấy chục vạn dặm đã bị dư ba của cuộc chiến giữa hai người đánh lật tung lên một lần
Để duy trì loại cường độ cao giao chiến tầm gần như vậy, tiêu hao thể lực, linh lực và tình thần lực cực kỳ khủng khiếp. Điều này cũng giống như chuyện người hiện đại cưỡng ép chạy với cường độ của thi đấu chạy một trăm mét trong quãng đường một cây số vậy. Nó hoàn toàn vắt kiệt đến giọt cuối cùng năng lượng của một vận động viện.
Tình huống của Hàn Ngạo Kỳ không đến mức khoa trương như thế, thế nhưng, từ biểu lộ gương mặt trắng bệch, khí tức bất ổn, hơi thở hỗn loạn của nàng, tình thế của nàng không phải thực sự sáng sủa.
“Hắn đây là muốn sống sờ sờ vắt kiệt ta sao?” Hàn Ngạo Kỳ trong lòng nghĩ thầm.
Nàng muốn thoát ra khỏi loại tình trạng bị động này. Tuy nhiên, nàng khó mà làm được. Tốc đọ của đối phương áp đảo nàng, nguồn linh lực của đối phương dồi dào hơn nàng. Đáng sợ nhất là, thể chất của tên này là quái vật bên trong quái vật, so với nàng có thể tưởng tượng còn mạnh hơn quá nhiều. Cho đến bây giờ, hai tay nàng vẫn còn tê rần rần sau mỗi đường kiếm hắn bổ xuống, mang theo cỗ man lực khủng bố không thể chống cự; ngay cả trường thương trong tay nàng vẫn còn run lên từng đợt bởi những cú va chạm tựa như có thể chém đôi cả một dãy sơn mạch. Hắn một mực áp sát lấy nàng khiến nàng không thể dứt ra được.
“Không thể tiếp tục kéo dài. Ta cần phải nghĩ biện pháp thoát cục.” Hàn Ngạo Kỳ âm thầm hạ quyết tâm.
Trong một khoảnh khắc, nàng buông lỏng tinh thần, động tác lỡ một nhịp, để lộ ra sơ hở bên sườn trái. Đối thủ của nàng quả nhiên không bỏ qua cơ hội đó, mạnh mẽ hướng nơi sơ hở công kích. Hàn Ngạo Kỳ liều mạng sử dụng cân thương cản lại mũi kiếm sắc bén kinh người.
Lúc này, vì thế của nàng bị đánh vỡ, Hàn Ngạo Kỳ lại để lộ ra sơ hở nơi khác. Chín thanh hạo nhiên kiếm khí đột nhiên xuất hiện giữa hư không, nhằm vào chín nơi khác biệt trên thân thể nàng mà công kích. Nàng không còn cách nào khác ngoài liều mình xoay người, vận dụng hết thảy thủ đoạn đánh tan từng đợt hạo nhiên kiếm khí đang cuốn tới không dứt. Giờ phút này, động tác của Hàn Ngạo Kỳ trở nên luống cuống vô cùng, không giống như trước đó thành thục, nhanh gọn, hiệu quả và dứt khoát. Nàng lúc này càng giống như lấy chỗ này, bù chỗ kia, sơ hở hiện ra không hết.
“Là lúc này.” Cơ hồ cùng một thời điểm, cả Trần Nguyên và Hàn Ngạo Kỳ cũng nghĩ tới một chỗ.
Khi mà mọi nỗ lực phòng ngự của Hàn Ngạo Kỳ bị đánh tan, thủ đoạn của nàng đã tung ra gần hết, khoảng trống trước ngực nàng bị oanh mở, không hề có tầng phòng ngự nào, tựa như rộng mở mời chào kẻ địch tiến vào vậy.
Nắm tay của Trần Nguyên nắm lại, cỗ linh lực khổng lồ như một trận đại hồng thủy không gì có thể ngăn cản hội tụ lại phía trước nắm đấm của hắn.
Minh Không quyền.
Một quyền tung ra, mang theo sức mạnh có thể đánh nát cả không gian, ẩn chứa cỗ lực lượng có thể ép sập cả trời đất, thứ mà một khí bùng nổ thì có thể phá toái hết thảy. Cú đấm này là một đòn hoàn hảo để kết thúc trận giao đấu.
Quyền thế của Trần Nguyên mang theo uy thế không thể cản, nhắm ngay đến trước ngực Hàn Ngạo Kỳ mà công kích. Mấy vạn học sinh quan chiến, đại đa số bởi vì tu vi không đủ mà không theo kịp tốc độ của hai người. Trong khi đó, Tứ phẩm Thượng nhân tầng thứ, có thể thấy rõ những gì xảy ra thì không khỏi nín thở ngưng thần, căng thẳng theo dõi một màn này. Bao quát cả những thiên kiêu mang danh Thập Kiệt, sắc mặt đều trở nên nghiêm túc. Dù là luôn luôn thanh lãnh, một bộ thong dong tự tại, siêu phàm thoát tục, không nhiễm bụi trần Khương Liên Tuyết giờ phút này cũng biểu lộ thật ngưng trọng.
Một đòn này, bọn hắn không đón được.
Ấy thế nhưng, vào khoảnh khắc mà nắm đấm của Trần Nguyên còn cách Hàn Ngaoh Kỳ chưa đầy hai thước, khi mà cỗ năng lượng khủng bố, tương đương với hàng vạn quả bom nhiệt hạch lớn nhất mà người Nga từng thử kích nổ tại vùng cực Bắc, chuẩn bị bạo phát, trước người Hàn Ngạo Kỳ đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói lọi. Theo một tiếng ‘Ông’ vang lên, trấn đến những học sinh quan chiến, tu vi thấp một chút, đầu óc choáng váng, một cái la bàn, rộng chừng một thước, có hình bát quái, bề mặt có màu vàng kim, sáng lóng lánh, chặn lại trước ngực Hàn Ngạo Kỳ, mạnh mẽ đón đỡ lấy nắm đấm của Trần Nguyên.
Hoàng Kim La Bàn, một kiện Tứ giải đỉnh tiêm pháp khí phòng ngự, đủ mạnh để trực diện đón đỡ một tôn nửa bước Ngũ phẩm Chân nhân công kích.
Trần Nguyên thi triển Minh Không quyền, uy lực chỉ dừng lại ở Tứ phẩm tầng bảy đỉnh cấp, tự nhiên không đủ lực lượng để công phá phòng ngự. Bất quá, dư chấn từ công kích cỡ này vẫn đủ để đối thủ của hắn ăn thiệt thòi.
Hàn Ngạo Kỳ khẽ kêu oa một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu, cả người gặp chấn động phản kích, bị đánh bay gần một ngàn trượng, mãi cho đến mép lôi đài mới miễn cưỡng dừng lại. Sắc mặt nàng giờ đây trắng bệch, toàn thân khí huyết sôi trào, từng tế bào run lên trong chấn động, khắp cơ thể uể oải đi mấy phần vì kiệt sức, khí thế toàn thân hỗn loạn không chịu được. Tinh thần của nàng, bởi vì bị cưỡng ép duy trì hoạt động hiệu suất quá cao mà sinh ra mấy phần mệt mỏi, sức tập trung giảm mạnh. Trên tay cầm trường thương cũng không còn vững chắc như trước.
Hoàng Kim La Bàn, là Tứ giai đỉnh tiêm phòng ngự pháp khí, nàng lấy linh lực của Tứ phẩm tầng sáu thi triển, lộ ra cực kỳ miễn cưỡng. Hơn nữa, công kích của đối phương quá mạnh, phản chấn khiến cho nàng gặp thiệt thòi lớn.
“Suýt chút nữa, ta đánh gãy luôn cả liên kết tinh thần với Hoàng Kim La Bàn.” Hàn Ngạo Kỳ kiêng dè không thôi nhìn qua đối thủ, ánh mắt bên trong thật hiếm khi lộ ra nghiêm túc vô cùng: “Quyền của hắn có gì đó là lạ, không chỉ là công kích phá hoại thông thường, dường như cả không gian đề bị hắn đánh vỡ, tất cả mọi vật tiếp xúc, bao quát tinh thần, linh lực đều bị hắn đánh sụp đổ.”
Đây là điều mà nàng kiêng kỵ nhất. Đánh vỡ không gian, sụp đổ tinh thần lực cùng tan rã linh lực chỉ trong một quyền, đây tuyệt đối không phải tầng thứ mà Tứ phẩm Thượng nhân có thể chạm đến.
“May mắn, hắn còn chưa chân chính đánh ra uy năng thật sự của môn quyền pháp này.” Hàn Ngạo Kỳ vừa nghĩ vừa kinh sợ không thôi.
Trên thực tế, không phải là Trần Nguyên không chạm đến áo nghĩa chân chính của Minh Không quyền. Chỉ là bộ phân thân này tu vi hạn chế, dẫn đến hắn không có cách nào thi triển uy năng thực sự của quyền pháp. Nếu như bản tôn hắn hiện diện tại đây, như vậy tình huống sẽ khác hoàn toàn. Bất quá, đây không phải là trọng tâm. Để đánh bại Hàn Ngạo Kỳ, nhiêu đây đã quá đầy đủ.
Trong khí đó, Hàn Ngạo Kỳ một bên âm thầm vận chuyển công pháp, hấp thu linh khí xoa dịu thể nội khí huyết sôi trào cùng làm dịu thương thế. Vết thương thể nội của nàng chỉ là do nhận chấn động quá mạnh mà ra thôi, không đến nỗi nghiêm trọng, tiêu hao một chút công sức là có thể áp chế. Để nàng ngoài ý muốn cùng kinh ngạc là, đối phương vậy mà không có nắm lấy cơ hội truy kích nàng? Nếu như hắn làm thế, vậy thì nàng chưa chắc đã dễ chịu mà điều hòa vết thương, thậm chí càng đánh càng thương nặng. Trong trường hợp sinh tử quyết đấu chân thật, một sai lầm nhỏ như vậy rất có thể dẫn đến kết quả toàn cục thay đổi.
“Là hắn cho rằng đã nắm chắc đánh bại ta sao?” Hàn Ngạo Kỳ nghĩ đến, trong lòng âm thầm bĩu môi: “Coi thường ai đây?”
“Ngươi rất mạnh.” Sau chừng hai hơi thở bình ổn khí tức, Hàn Ngạo Kỳ ngạo nghễ mở miệng: “Ta công nhận, ngươi là người mạnh nhất trong cùng thế hệ mà ta từng gặp qua.”
Trần Nguyên bình tĩnh nhìn xem đối phương. Hắn chờ đợi xem đối phương còn con bài nào chưa lật. Quả nhiên, Hàn Ngạo Kỳ dõng dạc nói:
“Lấy trạng thái hiện tại của ta, ta không có lấy một phần trăm cơ hội đánh bại ngươi.”
“Ồ? Và ngươi còn có át chủ bài?” Trần Nguyên hỏi.
Hàn Ngạo Kỳ bễ nghễ gật đầu như thừa nhận: “Tiếp đến, ta sẽ dốc toàn bộ lực lượng để đối phó ngươi.”
Vừa dứt lời, thể nội của nàng nhấc lên một cỗ khí thế kinh khủng không gì sánh bằng, tuôn trào cuồn cuộn, sôi trào sùng sục chỉ trực chờ bạo phát ra bên ngoài, phô diễn cho thiên địa chứng kiến sự khủng bố của nó. Cả người Hàn Ngạo Kỳ giờ đây không khác nào một nồi hơi nước bị đun nóng đến giới hạn sức chịu đựng. Không khí xung quanh nàng vặn vẹo bởi cỗ lực lượng to lớn đang rò rỉ theo mỗi hơi thở, không gian xung quanh nàng trở nên bất ổn định bởi áp lực khủng bố đang gia tăng theo mỗi nhịp tim đập. Khí thế trên thân hàn Ngạo Kỳ, lần thứ hai, lấy tốc độ điên cuồng mà dâng lên.
Bên ngoài lôi đài, bởi vì kết giới ngăn cách mà không ai có thể cảm nhận được cỗ khí tức kinh người đang mỗi lúc một mạnh lên của Hàn Ngạo Kỳ. Đại đa số học sinh quan chiến xem không hiểu cử động của nàng, khó hiểu vì sao nàng đứng bất động lâu đến như thế. Chỉ có Tứ phẩm Thượng nhân, ánh mắt ác độc hơn, mới nhìn ra, Hàn Ngạo Kỳ lại một lần nữa tiêu thăng sức mạnh lên một cấp độ hoàn toàn mới. Chỉ là, bọn hắn không thể chính xác nhìn ra, rốt cuộc lần này nàng lại chạm tới cấp bậc tình trạng nào.
Giờ khắc này, không ai cảm thụ khí thế hùng hậu, mênh mông như đại dương của Hàn Ngạo Kỳ rõ ràng hơn Trần Nguyên. Hắn kinh ngạc vì khí tức của nàng một lần nữa tăng lên gấp mười lần. Nguyên bản, khí thế của nàng đã đầy đủ sáng ngang với một tôn Tứ phẩm tầng sáu cao đoạn thì giờ đây, nó đã bước vào cấp độ của Tứ phẩm tầng tám sơ đoạn.
“Nàng tiếp tục gỡ bỏ một tầng phong ấn?” Trần Nguyên suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu phủ nhận: “Không phải, khí tức này không ổn định như giống như trước. Đây không phải là lực lượng nàng nguyên bản sở hữu.”
Nếu như nói, lần thứ nhất gia tăng khí thế, khí tức của Hàn Ngạo Kỳ vững vàng như thái sơn, trầm ổn không gì sánh bằng; thì lúc này đây, khí tức của nàng phù phiếm, lỏng lẻo tựa như quả bóng bị người ta mạnh mẽ thổi phồng.
“Là bí pháp gia tăng thực lực.” Trần Nguyên đưa ra kết luận.
Đồng thời, hắn cũng âm thầm nới lỏng áp chế trên thân thể, để thể nội linh lực khủng bố một lần nữa dâng lên, xông thẳng đến tận chín tầng trời, cân bằng và đối xứng với khí thế mà Hàn Ngạo Kỳ tỏa ra.
Một màn này toàn bộ thu hết vào mắt Hàn Ngạo Kỳ để nàng chấn động không thôi, hai con ngươi xinh đẹp hiện lên nét kinh dị không thể che giấu:
“Nguyên lai, ngươi còn mạnh đến mức này.” Hàn Ngạo Kỳ nói ra trong sự kinh ngạc.
Nàng sử dụng bí pháp gia tăng lên thực lực gấp mười lần, thời gian không thể duy trì bao lâu. Trái ngược lại, từ dáng vẻ bình thản của đối phương, khí thế mười phần ổn định, hắn rõ ràng không sử dụng bất luận thủ đoạn nào để tạm thời gia tăng lực lượng. Nói cách khác, đây mới vốn là thực lực của hắn, thậm chí, có thể còn chưa phải là toàn bộ.
Từ một điểm này, Hàn Ngạo Kỳ nàng thua xa đối phương. Bất quá, hai con mắt nàng chưa một lần biểu hiện ra sự e ngại. Chỉ có chiến ý mỗi lúc một rực rỡ, một mãnh liệt.
“Ta sẽ không thua.” Hàn Ngạo Kỳ khẽ quát, toàn thân khí thế triệt để bùng nổ.
Lực lượng khổng lồ của một tôn Tứ phẩm hậu kỳ chân chính cấp tốc hội tụ khiến cho cả lôi đài rộng mấy ngàn trượng rung động dữ dội trước cỗ sức mạnh hủy thiên diệt địa. Cây trường thương Tứ giai Thượng phẩm pháp khí giờ đây phát sáng những phù văn cổ lão, phức tạp và huyền diệu. Chỉ có lúc này, nó mới thực sự thể hiện ra uy năng vốn có của một thanh Tứ giai Thượng phẩm công kích pháp khí.
Trần Nguyên cũng âm thầm điều động thể nội linh lực. Trường kiếm trong tay run rẩy trước cỗ lực lượng sắp vượt quá giới hạn chịu đựng của nó, đang không ngừng rót vào. Kiếm khí tung hoành xung quanh không gian mấy trăm trượng, xé nát hết thảy mọi thứ. Lực lượng lôi đình lan tràn, ầm ầm vang lên thanh âm của sự hủy diệt và tàn phá.
Thế mà, một thanh âm già nua, cổ lão, tang thương nhưng ẩn chứa sự uy nghiêm không thể phủ nhận đột nhiên phủ xuống từ trên chín tầng trời:
“Dừng lại tại đây đi thôi.”
Trần Nguyên khẽ giật mình, nhìn lên trên đầu. Hắn cái gì cũng không nhìn thấy, thế nhưng bên tai dường như vẫn còn văng vẳng thanh âm kia. Dù thanh âm ấy không mang lại bất cứ thương tổn thực chất nào, hắn vẫn có thể nhìn ra, chủ nhân của thanh âm ấy, tu vi có bao nhiêu cao thâm, lực lượng mà đối phương lan tỏa càng là kinh khủng cỡ nào, tựa như uy áp đến từ trời xanh giáng xuống vậy.
Đối diện với hắn, khí thế kinh khủng trên thân Hàn Ngạo Kỳ không biết từ khi nào đã bị cưỡng ép áp chế trở lại, khôi phục trạng thái trước khi nàng sử dụng bí pháp. Đồng thời, lực lượng khổng lồ mà nàng ngưng tụ trước đó cũng bị đánh tan từ lúc nào không hay. Mà nàng, nguyên bản chiến ý bừng bừng, giờ đây chẳng thể làm gì hơn ngoài ủ rũ buông xuống hai vai.
Lúc này, phía trước Hàn Ngạo Kỳ đột nhiên xuất hiện một cái bóng mờ, tựa như trong suốt để người ta có thể lờ mờ nhìn xuyên qua. Đó là một lão giả, chiều cao trung bình, lưng còng, râu và tóc đã trắng xóa, lớp da nâu sẫm, có nhiều đồi mồi và nhăn nheo tựa như vỏ cây xù xí. Và dù rằng lão giả gầy mo, chân tay bé tẹo, tựa như chỉ một cơn gió nhẹ có thể thổi lão xuống quan tài, thế nhưng, khí thế tản mát ra trên thân lão giả này tuyệt đối hùng mạnh vô cùng, thậm chí so với rất nhiều Ngũ phẩm Chân nhân còn mạnh hơn rất nhiều.
Nên biết, đây chỉ là một cái bóng mà thôi.
Mà Hàn Ngạo Kỳ thì trừng lớn hai con mắt về phía cái bóng lão giả, sau thật lâu mới lên tiếng, thanh âm có chút ủy khuất, lại có chút không cam lòng:
“Lão tổ.”