Bầu không khí căng thẳng bao trùm lên ba phe thế lực. Bất kỳ một hành động nông nổi nho nhỏ nào đều có thể kích hoạt quả bom kìm nén đã lâu trong lòng mỗi người. Tuy nhiên, lý trí và sự tỉnh táo mà mỗi kẻ còn đang liều mình giữ lại lúc này vẫn tại khắc chế những cảm xúc bồng bột đó. Trong tình huống mà không ai biết kẻ khác sẽ hành động như thế nào, nóng nảy sẽ chỉ làm hỏng việc và tình huống xấu đi mà thôi.
Mạnh Kha lạnh lùng nói: “Hoàng Yên quận chúa, Thiên Tuyết Quý phi. Ta khuyên quận chúa và Quý phi vẫn là ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi, miễn cho phải chịu nỗi đau khổ không cần thiết. Giờ đây, Ngọc Huyền Vương gia sẽ không giúp các ngươi. Các người không còn bất cứ cơ hội nào.”
Giọng nói của Mạnh Kha tràn ngập sự tự tin và hăm dọa đối với đối phương. Bất quá, hắn chưa từng hành động, bởi hắn không nắm rõ ý định của Ngọc Huyền Vương là như thế nào. Không ai dám nói chắc, Ngọc Huyền Vương có hay không bị Hoàng Yên quận chúa sử dụng Huyết Dương Sâm bức bách, thay các nàng công kích bọn hắn. Dẫu sao, từ tình huống đến xem, Ngọc Huyền Vương dường như rất cần Huyết Dương Sâm.
Tất nhiên, càng kéo dài thời gian, đối với bọn người Mạnh Kha tới nói lại càng có lợi. Tiếp viện từ Cửu Tuyên tông còn đang trên đường chạy tới đây.
So với Mạnh Kha suy tình bất định trong lòng. Ngọc Huyền Vương mới là lạnh nhạt hơn nhiều. Hắn chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Yên quận chúa. Hắn chưa từng để ý đến đám nội môn đệ tử của Cửu Tuyên tông. Trong mắt hắn từ đầu đến cuối chỉ có tám vạn năm Huyết Dương Sâm mà thôi. Hắn không thích cảm giác bị người sai xử. Thế nhưng, hắn thật không dám nói chắc, Hoàng Yên quận chúa có hay không bị dồn vào đường cùng mà làm liều.
Ngọc Huyền Vương truyền âm cho mấy tên tùy tùng. Bọn hắn bắt đầu di chuyển. Hai phe thế lực còn lại cảnh giác nhìn qua đối phương. May mắn, người của Ngọc Huyền Vương chỉ có xu thế phong tỏa lai khu vực mà không ra tay.
Tại đây, căng thẳng nhất không ai bằng nhóm người tàn dư của Thanh Lạc Vương triều. Bất lợi nhất cũng là bọn họ. Đừng nhìn bọn hắn nắm trong tay Huyết Dương Sâm, điểm yếu của Ngọc Huyền Vương, mà cho rằng bọn hắn có quyền chủ động. Đây cũng là con bài duy nhất mà bọn hắn có thể dùng lúc này. Chỉ một sơ xuất nhỏ cũng có thể khiến bọn hắn lọt vào hai phe tập kích.
Hít một hơi thật sâu, cố gắn làm cho nội tâm trở nên cứng rắn, Hoàng Yên quận chúa nói: “Như thế nào, Ngọc Huyền Vương? Vương gia đã suy nghĩ lời của tiểu nữ? Vương gia nên biết, chỉ còn lại duy nhất một gốc tám vạn năm Huyết Dương Sâm này. Nếu như tiểu nữ lỡ tay... như vậy, thật không biết đến bao lâu Vương gia ngài mới có thể tìm đến cái thứ hai.”
Ngọc Huyền Vương lạnh lùng nói: “Ngày hôm nay, gốc Huyết Dương Sâm trong tay ngươi chỉ cần có một chút tổn hại, dù là người của Cửu Tuyên tông không làm gì ngươi, ta đảm bảo, người cũng rời được khỏi đây.”
Nói xong, hắn cũng chưa có ý định trợ giúp Hoàng Yên quận chúa.
Hoàng Yên quận chúa bất đắc dĩ đến cực điểm. Huyết Dương Sâm chỉ có thể lấy ra đe dọa, lại không thể thật hủy đi. Nếu hủy đi, các nàng mới là xong rồi.
Đây là chiến tranh tâm lý.
Bầu không khí căng thẳng đến cực điểm. Không một ai chịu lui lại nửa bước. Tình thế lâm vào tiến thoái lưỡng nan với tất cả các phe.
Đúng lúc này, trong tai năm người Hoàng Yên quận chúa, Lục Thiên Tuyết Quý phi bỗng nhiên vang lên một giọng nói xa lạ: “Chỉ cần các ngươi có thể cho ta nhìn qua Thanh Lạc Vương triều chí bảo truyền thừa. Ta có thể đảm bảo các ngươi an toàn rời đi nơi này.”
Cả năm người sửng sốt, giật mình, tiếp đến sau đó là kinh hãi. Bọn họ hai mắt nhìn nhau, đều phát hiện ra dị thường từ trên gương mặt đối phương. Bấy giờ, mấy người mới xác định là bọn hắn không có nghe nhầm.
Bởi vì không biết đối phương là ai, không biết hắn ở đâu, không thể truyền âm trở lại, Hoàng Yên quận chúa chỉ có thể trầm giọng nói lớn: “Các hạ rốt cuộc là ai?”
Những người còn lại, vì không biết tình huống, nên kinh nghi nhìn chằm chằm Hoàng Yên quận chúa.
Mạnh Kha nhịn không được hỏi: “Hoàng Yên quận chúa, ngươi rốt cuộc đang nói chuyện với ai?”
Tình huống hiện tại hẳn là có lợi nhất đối với bọn hắn. Bây giờ xuất hiện thêm một kẻ mới, dị số hiện lên, hắn không nguyện nhìn thấy điều này.
Ngọc Huyền Vương chưa từng lên tiếng, thế nhưng, ánh mắt của hắn lấp lóe nhìn chằm chằm Hoàng Yên Quận chúa không chớp mắt như muốn xem thấu nàng.
Hoàng Yên quận chúa chưa từng phản ứng với đám người. Nàng vẫn yên lặng. Lòng nàng căng thẳng chờ đợi người kia đáp lại. Cùng lúc, thần thức của nàng bắt đầu tìm kiếm đối phương. Chỉ là, nàng phát hiện ra... nàng tìm không thấy bất cứ một ai.
Điều này nói rõ... tu vi của đối phương cao hơn nàng nhiều lắm.
Vừa lúc này, thanh âm kia trong đầu năm người một lần nữa vang lên: “Ta là ai? Không quan trọng. Bởi vì, danh hào của ta các ngươi chưa từng nghe qua. Bất quá, các ngươi chỉ cần biết rằng, ta có thể trợ giúp các ngươi đuổi đi lũ đệ tử của Cửu Tuyên tông.”
Đuổi đi đệ tử của Cửu Tuyên tông?
Điều này, Hoàng Yên quận chúa tin tưởng. Tu vi của đối phương hơn xa nàng, nàng dự đoán, đối phương chí ít cũng là Tam phẩm trung kỳ trở lên. Không, thậm chí còn cao hơn nhiều.
Vì sao?
Không phải là ngay cả đệ tử của Cửu Tuyên tông, thậm chí cả Ngọc Huyền Vương đều đang kinh nghi nhìn nàng mà vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của đối phương sao.
Cho nên, Hoàng Yên quận chúa tin tưởng, người này có tu vi cao hơn tất cả những kẻ có mặt ở đây. Tuy nhiên, tu vi cao là một chuyện, có thể trợ giúp nàng hay không là một chuyện khác. Và quan trọng nhất, nàng có thể hay không tin tưởng đối phương lại là một chuyện khác nữa.
“Nếu như không biết lai lịch, thân phận các hạ là ai, ta lại làm sao có thể tin tưởng các hạ?” Hoàng Yên quận chúa hỏi lại. Lúc này, vì để tránh náo loạn ra tình huống bất ổn, nàng đã đạt được đối phương linh lực dẫn dắt, sử dụng phương pháp truyền âm để giao lưu.
Người kia không nhanh, không chậm, bình thản đáp lại: “Ngoại trừ tin tưởng ta, các ngươi còn lựa chọn nào khác sao?”
Hoàng Yên quận chúa sững sờ. Lời nói này đi thẳng vào tâm khảm của nàng. Thanh âm kia vẫn tiếp tục vang lên trong đầu nàng: “Ngọc Huyền Vương chậm chạp không trợ giúp các ngươi. Ngươi đe dọa hắn là đã chạm đến chỗ không vui của hắn, đắc tội hắn. Hắn sở dĩ còn kiềm chế chưa ra tay là vì Huyết Dương Sâm không đến được tay. Một khi đạt được Huyết Dương Sâm, ngươi lấy gì đảm bảo, hắn sẽ không tính toán trả thù ngươi?”
Hoàng Yên quận chúa trầm mặc. Trước đó, nàng không để ý chuyện Ngọc Huyền Vương có hay không trả thù. Bây giờ, bị người xa lạ này điểm ra, trong lúc nhất thời, nàng có chút không dám nói chắc. Lỡ như, Ngọc Huyền Vương thật ghi thù thì sao?
Con người chính là có lúc dễ dàng bị xoay chuyển như vậy. Đặc biệt là tình huống tiến thoái lưỡng nan, tâm lý đang căng thẳng, do dự không quyết mà bầu không khí thì lâm vào kiềm chế như thế này. Ở thời điểm như thế, đầu óc của đại đa số con người sẽ cho rằng, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Do đó, con người ta lại càng do dự khó quyết, càng dễ dàng bị xoay chuyển.
Đối phương tiếp tục trình bày: “Không chỉ có thế. Ngươi nên rõ ràng, Mạnh Kha và đám người của Cửu Tuyên tông đã phát tín hiệu thông báo cho sư huynh đệ tại tông môn bọn hắn. Có thể là sau nửa ngày, có thể là sau một canh giờ, có thể là sau một khắc, cũng có thể là vài hơi thở nữa, tiếp viện của Cửu Tuyên tông sẽ kéo tới. Cho đến lúc đó, dù là Ngọc Huyền Vương có nguyện ý giúp đỡ ngươi, ngươi cũng không làm sao xoay chuyển được cục diện. Về phần ta? Ha ha... Ngươi đoán xem?”
Lòng của Hoàng Yên quận chúa căng thẳng. Đích thực là người của Cửu Tuyên tông mang đến áp lực cho nàng quá lớn. Hơn nữa, đám người Mạnh Kha gửi tín hiệu không phải là chuyện giấu diếm. Càng thêm nhiều đệ tử khác của Cửu Tuyên tông bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện mới làm cho nàng nàng lo lắng. Một thanh gươm kề kề bên cổ mà không biết lúc nào sẽ chém xuống là loại cảm giác lo sợ nhất người ta phải đối mặt.
Và quan trọng nhất, thái độ mập mờ của Ngọc Huyền Vương mới khiến cho Hoàng Yên quận chúa không yên tâm. Mặc cho nàng biết sự thật rằng, Ngọc Huyền Vương rất cần tám vạn năm Huyết Dương Sâm, nhưng hành vi của đối phương để nàng nghi ngờ, hắn sẽ làm ra điều gì?
Trầm tư trong chốc lát, suy nghĩ cũng rất nhiều, Hoàng Yên quận chúa mới cắn răng nói: “Các hạ, có thể. Chỉ cần các hạ làm được điều đó, tiểu nữ sẽ nhớ ân tình của các hạ. Bất quá...” Nàng dừng tạm một chút mới nói: “Trong tay tiểu nữ tử đích thực không có Thanh Lạc Vương triều truyền thừa chí bảo. Tuy nhiên, tiểu nữ tử nguyện ý lấy bảo vật khác đến thay thế.”
“Ngươi không có?” Thanh âm kia mang theo khinh khỉnh, biểu lộ rõ ràng sự không tin tưởng: “Ngươi thân là đã từng đệ nhất thiên kiêu của Thanh Lạc Vương triều, bọn hắn muốn gửi gắm hy vọng quật khởi Vương triều, tái dựng Lạc gia đều phải dựa vào kẻ như ngươi, bọn hắn như thế nào không giao một kiện chí bảo truyền thừa cho ngươi?”
Hoàng Yên quận chúa cười khổ: “Các hạ hiểu lầm, tiểu nữ tử đích thực là không mang theo truyền thừa chí bảo trên tay. Chí bảo bực ấy, lại có thể làm sao rơi vào trên tay một tên đệ tử trẻ tuổi như tiểu nữ tử? Các trưởng lão, lão tổ trong gia tộc chắc chắn sẽ không làm loại chuyện không suy nghĩ như vậy. Tiêu nữ cũng đâu có thực lực bảo vệ bực ấy chí bảo.”
Thanh âm kia không còn đáp lại. Hoàng Yên quận chúa hơi gấp, lo rằng đối phương không tin, cho rằng nàng nói dối mà bỏ đi. Nàng vội vã giải thích: “Huống chi, mặc tiền bối có tin hay không. Hai năm trước tiểu nữ đã bắt đầu chạy khỏi Thanh Lạc Vương triều kinh thành. Mất thời gian hơn một năm cải trang, dịch dung, thay đổi thân phận mới trốn thoát khỏi vòng vây chặt chẽ của đám người Cửu Tuyên tông, Thái Nguyên Vương triều bủa vây xung quanh Thanh Lạc Vương triều. Lại mất thêm mấy tháng, tiểu nữ tử mới chạy thoát ra khỏi lãnh địa Thanh Lạc Vương triều cũ, một đường xuôi nam tới đây. Cho tới tận khi rời đi kinh thành, chí bảo truyền thừa vẫn luôn nằm trong bảo khố hoàng gia, tiểu nữ còn không có cơ hội nhìn thấy, chớ nói chi là cầm đến. Thân phận của tiểu nữ không đủ. Mong các hạ hiểu cho. Trên tay tiểu nữ đích thực là không có Thanh Lạc Vương triều chí bảo truyền thừa.”
Thanh âm của nàng chân thành và tha thiết, nghe qua quả thực rất khó phân biệt thật giả.
Một bên khác, Trần Nguyên đang ẩn nấp trên chín tầng trời, lâm vào trầm tư. Lời nói của Hoàng Yên quận chúa, hắn là không tin. Nhưng là, thái độ cường ngạnh của nàng giống như liều chết cũng không muốn giao ra.
Này cũng dễ hiểu, chí bảo truyền thừa từ đời tổ tiên để lại nào có dễ để ra bên ngoài như vậy. Không giống như Trái Đất, nơi con người được quán thâu tư tưởng mạng sống quan trọng hơn hết thảy. Ở thế giới này, có quá nhiều thứ còn đáng giá hơn tính mạng của con người.
Trần Nguyên lúc này đang nghĩ, có nên hay không tiến thêm một bước ép tới.
Không gặp Trần Nguyên đáp lại, Hoàng Yên vội vã lên tiếng: “Các hạ, nếu như người nguyện ý cứu chúng ta một lần, mặc dù trong tay tiểu nữ tử không có truyền thừa chí bảo, thế nhưng, chúng ta vẫn là có lấy không ít bảo vật. Tam giai, Tứ giai dược tài, pháp khí, đan dược, công pháp bí tịch, các vị Trưởng lão trước đó đưa cho chúng ta không ít. Thậm chí, ta còn có một viên Ngũ giai hạ cấp đan dược Tẩy Tủy Bảo đan, có thể gia tăng một đoạn tư chất của tu sĩ. Nếu như các hạ chịu ra tay giúp đỡ, ta nguyện ý dâng lên bảo vật.”
Ngũ giai hạ phẩm đan dược? Tẩy Tủy Bảo đan. Đoán chừng, đan dược này là Lạc gia trước đó chuẩn bị cho chính bản thân nàng đi. Vật này, đối với đại bộ phận tu sĩ tới nói là chí bảo, là thiên đại cơ duyên chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Bất quá, loại đan dược này không phải có tác dụng như nhau với tất cả mọi người. Người thường phục dụng có thể mang lại hiệu quả rất lớn. Tư chất tốt một chút có lẽ sẽ có hiệu quả thấp hơn một chút. Tư chất xuất chúng thì chỉ có hiệu quả rất nhỏ. Đến nỗi đã bước vào hàng ngũ thiên tài, có thể thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ trước ba mươi tuổi như vị kia Ngọc Huyền Vương, viên này Ngũ giai đan dược gần như đã vô dụng. Còn đến cấp bậc cỡ bọn người Trần Nguyên... Ha ha...
Hắn chẳng có chút nào động tâm với Tẩy Tủy Bảo Đan, chớ nói chi là những cái Tam giai, Tứ giai bảo vật khác.
“Bên ngoài Thanh Lạc chí bảo truyền thừa, ta không có hứng thú với bất kỳ món đồ nào khác.” Trần Nguyên lạnh nhạt từ chối.
“Các hạ, tiểu nữ thực sự không có Thanh Lạc Vương triều chí bảo trên người.” Hoàng Yên quận chúa buồn bã nói.
“Nếu đã như vậy, giữa chúng ta không còn gì để nói.”
“Các hạ...”
Đúng lúc này, một thanh âm tai, mềm nhũn chen vào giữa hai người bọn họ: “Thanh Lạc Vương triều chí bảo truyền thừa, ta có. Điều kiện của các hạ, ta đáp ứng. Nếu như các hạ không chê, có thể cùng ta làm giao dịch.”
Trần Nguyên kinh ngạc dời ánh mắt về nữ tử xinh đẹp nhất trong năm người.
Hoàng Yên quận chúa trừng to mắt, khó có thể tin nhìn sang. Bờ môi nàng không ngừng mấp máy, mãi mới có thể nói lên mấy tiếng rời rạc: “Lục... Thiên... Tuyết... ngươi... ngươi....”