Đối mặt với Ngọc Huyền Vương đe dọa, Hoàng Yên quận chúa đã không e ngại. Nói chính xác hơn, nàng dị dồn vào đường cùng, nàng đã không còn gì để e ngại. Hoàng Yên quận chúa trả lời Ngọc Huyền Vương: “Vương gia hiểu nhầm tiểu nữ như vậy, tiểu nữ cũng không còn cách nào.”
Ngọc Huyền Vương không đáp. Sau lưng hắn, sáu tên tùy tùng đã yên lặng rời khỏi vị trí. Khí thế trên thân sáu người dâng lên, tư thế sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. Chỉ bất quá, không ai biết mục tiêu của bọn hắn là ai.
Mạnh Kha cũng nhận ra sự biến hóa vi diệu của nhóm người Ngọc Huyền Vương. Hắn truyền âm cho chín tên sư đệ, cẩn thận đề phòng cả hai nhóm người. Pháp khí trên tay bọn hắn lúc nào cũng có thể phát huy ra công kích mạnh nhất.
Một khoảnh khắc này, bầu không khí trở nên căng thẳng tới cực điểm.
...
Ở nơi xa, ngoại trừ Dược Linh Nhi không thể nhìn xa quang cảnh bên ngoài ba trăm dặm, mấy người Trần Nguyên, Thanh Uyển và Dược Huyên Huyên theo dõi sự tình diễn ra hết thảy từ đầu đến cuối.
Thanh Uyển có chút không hiểu: “Những tên đệ tử nội môn này của Cửu Tuyên tông vì sao dễ dàng bị người xoay chuyển đến như vậy? Một gốc Huyết Dương Sâm dễ dàng để bọn hắn đối chọi gắt gao với người của Ngọc Huyền Vương. Sau đó, vị kia nói mấy lời đơn giản liền khiến bọn hắn quay đầu, đối với Hoàng Yên quận chúa mấy người xuất thủ? Bọn hắn cứ như vậy dễ dàng bị người sử dụng?”
Trần Nguyên cười, giải thích: “Bọn hắn hành xử như vậy, nguyên do không gì hơn nằm ngoài hai điều: một là nhân tính tham lam, mà hai đâu, chính là tầm mắt cùng kiến thức.”
Thanh Uyển hiếu kỳ: “Lời ấy của Trần công tử giải thích như thế nào?”
Trần Nguyên chậm rãi nói: “Nhân tính tham lam thì không cần nhiều lời. Khác biệt giữa mỗi người chỉ là lớn hay nhỏ, nhiều hay ít, biểu hiện dưới dạng này hay dạng khác mà thôi.”
Thanh Uyển vô ý thức gật đầu đồng tình. Đây chẳng phải là đạo lý to lớn gì. Chỉ cần không phải là người tối cổ, hầu như ai nấy đều đã một lần nghe qua.
Thanh Uyển hỏi tiếp: “Thế còn tầm mắt và kiến thức thì lại là chuyện như thế nào?”
Trần Nguyên không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “Thanh Uyển cô nương, cô nương cho rằng, mười tên đệ tử của Cửu Tuyên tông không biết rằng, trên thân của Hoàng Yên quận chúa mang theo rất nhiều bảo vật?”
“Hẳn là... có đi.”
“Ừm. Bọn hắn biết. Bọn hắn cũng biết bảo vật trên người Hoàng Yên quận chúa sẽ thụa về bọn hắn nếu như bọn hắn tóm được nàng. Tuy nhiên, hạn chế về thực lực, địa vị khiến cho bọn hắn không biết chắc liệu chỗ bảo vật ấy đáng giá bao nhiêu. Kiến thức hạn chế sức tưởng tượng của bọn chúng. Cho nên, khi thấy một gốc tám vạn năm Huyết Dương Sâm, trong kích động bọn hắn vô ý thức cho rằng, đó là món đồ giá trị nhất trên người Hoàng Yên quận chúa. Lúc này, trong mắt bọn hắn tự nhiên chỉ còn lại gốc kia tám vạn năm Huyết Dương Sâm.”
“Thế nhưng sau đó, vì sao bọn hắn dễ dàng như vậy tin tưởng lời Ngọc Huyền Vương, quay sang đối đầu với Hoàng Yên quận chúa?”
“Bởi vì, đó là người của Ngọc Huyền Vường nói ra. Hắn nói, trên người đối phương có bảo vật còn giá trị hơn cả tám vạn năm Huyết Dương Sâm, vậy thì trên người đối phương nhất định là sẽ có.”
“Cứ như vậy liền tin?” Thanh Uyển hồ nghi nhìn Trần Nguyên.
Đối phương tùy tiện nói ra lời nói, làm sao lại nhanh chóng như vậy nghe lời. Nàng cảm thấy đầu óc mấy tên nội môn đệ tử của Cửu Tuyên tông này không quá tốt.
Bất quá, Trần Nguyên trả lời chắc chắn: “Chính là như vậy thì sẽ tin.”
Gặp nàng còn chưa bị thuyết phục, hắn lại nói thêm: “Ta lấy một ví dụ cho Thanh Uyển cô nương vậy. Giả dụ như bây giờ ta nói, có kẻ có thể đi từ Tam phẩm tầng bảy tu vi đến thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân trong nửa năm mà không ảnh hưởng căn cơ, không hủy bỏ tiền đồ phía sau, thể nội linh lực vẫn hùng hậu như kẻ đó bế quan khổ tu nhiều năm, thậm chí, lĩnh hội pháp tắc còn vô cùng thâm ảo, Thanh Uyển cô nương phải chăng có tin tưởng?'
“Làm sao có thể?' Thanh Uyển gần như theo bản năng đáp lại.
Chính bản thân nàng cũng là Tam phẩm tầng năm tu sĩ. Chính bản thân nàng cũng sở hữu tư chất tu luyện thuộc hàng tuyệt thế thiên tài. Nàng rõ ràng hơn ai hết, ở cảnh giới Tam phẩm tu luyện cần nỗ lực như thế nào. Có lẽ độ khó về bình cảnh không đến nỗi cao bao nhiêu, thế nhưng tu vi cần từng bước tích góp, căn cơ cần tích lũy từng ngày.
Từ Tam phẩm tầng bảy đến thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân?
Đừng nói là sáu tháng, cho dù là tuyệt thế thiên tài như nàng lấy sáu năm cũng không đủ. Mười năm cũng chưa chắc có thể.
Trần Nguyên mỉm cười: “Thế nhưng, nếu đó là một vị Thánh Vị cấp bậc đại năng nói như vậy đâu?”
“Cái này...” Thanh Uyển lâm vào trong do dự. Quả thực, lấy góc nhìn của nàng, điều đó là không thể. Thậm chí, chính là tu vi cao cường như Ngũ Thái gia gia của nàng cũng không có cách nào cho Tam phẩm tầng bảy tu sĩ thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân trong nửa năm mà không ảnh hưởng căn cơ.
Chỉ bất quá, Thánh Vị cấp bậc đại năng thì...
Thanh Uyển cũng không dám nói chắc. Quyền năng của Thánh Vị, không, chỉ là Cửu phẩm cấp bậc đại năng đã không phải là hạng người như nàng hay Ngũ Thái gia gia của nàng có thể hiểu. Nếu như có một vị Cửu phẩm Đại năng nói như vậy với nàng, có lẽ... nàng là thật nguyện ý tin tưởng.
Nghĩ đến đây, Thanh Uyển chợt hiểu điều Trần Nguyên muốn nói về đám đệ tử nội môn Cửu Tuyên tông.
Con người chính là như vậy, cùng là một sự thật, nhưng người khác nhau tuyên bố sẽ lại mang đến những hiệu quả khác nhau. Có kẻ thao thao thuyết giảng cả ngày nhưng lại chẳng nhận được mấy người đồng tình. Trong khi đó, có người chỉ qua loa vài câu nhưng lại dễ dàng nhận được hàng tỷ người hưởng ứng. Đây là sự khác biệt bởi địa vị, thân phận, danh tiếng và thực lực quyết định người ta liệu có hay không nguyện ý tin tưởng.
Những tên nội môn đệ tử của Cửu Tuyên tông bị choáng ngợp trước danh tiếng cùng thân phận của vị Ngọc Hòa Châu thế hệ trẻ tuổi đệ nhất nhân, cho nên rất nhanh chóng nguyện ý tin tưởng đối phương. Mà đổi lại Thanh Uyển, bất luận là tu vi hay thân phận, nàng đều không thua đối phương, cho nên, nàng đối với lời nói của đối phương ôm lấy hoài nghi.
...
Ở một bên khác, cũng nghe Trần Nguyên giải thích, Dược Huyên Huyên cười nói: “Nha, thật không nghĩ tới Trần công tử còn có kiến giải sâu sắc như vậy về nhân tâm. Thanh Uyển muội muội thế nhưng phải cẩn thận, có dạng này Trần công tử ở bên cạnh, tâm của ngươi bị người ta nắm lúc nào không hay.”
Trần Nguyên lắc đầu: “Để cho Dược cô nương chê cười. Ta bất quá là quan sát nhiều một chút mà thôi.”
Về phần lời trêu chọc phía sau, hắn trực tiếp không nhìn. Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng có ý tưởng với Thanh Uyển. Ở nơi khác, hắn vẫn ngày ngày bồi bạn với Lữ Như Yên đâu, nào có tịch mịch như thế, cũng chẳng có chỗ mà nghĩ đến nữ tử khác.
Thanh Uyển thì hơi đỏ mặt một chút rồi cũng lắc đầu phủ nhận: “Huyên Huyên tỷ đừng trêu đùa Thanh Uyển. Thanh Uyển và Trần công tử chỉ là bằng hữu thông thường mà thôi. Chúng ta không phải là loại quan hệ kia.”
Nàng đích thực chưa từng có một khắc nào cân nhắc loại chuyện này với Trần Nguyên. Một là quan hệ giữa nàng và hắn không có gần như vậy. Mỗi lần nàng cùng hắn tiếp xúc đều là thông qua Thái Nhạc Chân nhân, còn đối phương cũng là vì Ngũ Thái gia gia của nàng mà đến. Giao thiệp giữa hai người nhạt vô cùng.
Hai là, trong cảm quan của nàng, bất luận là tu vi vượt trội hay hành động cùng một chỗ hạ cờ, luận đạo, đàm luận thế sự với Thái Nhạc Chân nhân, Trần Nguyên đều khiến nàng cảm giác hắn thuộc về tu sĩ thế hệ trước chứ không phải một tên đệ tử trẻ tuổi như nàng. Như thế, trong tâm thức của nàng, cả hai có khoảng cách nhất định.
Và quan trọng nhất, nàng không phải là nữ tử tự do. Nàng có ràng buộc tại thân... Mỗi lần nghĩ đến đây, nàng liền buồn rầu. Cũng vì phản đối chuyện kia mà nàng mới phải trốn tới nơi đây, cũng làm khổ Ngũ Thái gia gia theo cùng nàng tới chốn thâm sơn cùng cốc tại một phương tiểu thế giới này.
“Thanh Uyển... Thanh Uyển... Thanh Uyển...”
Thanh Uyển vốn đang suy nghĩ viển vông thì đột nhiên bị Dược Huyên Huyên kéo trở về hiện thực.
“Thanh Uyển muội muội, ngươi đang suy nghĩ điều gì mà thất thần như vậy?”
“A. Không có gì?” Thanh Uyển khẽ lắc đầu, từ chối.
“Có thật không?” Dược Huyên Huyên hồ nghi nhìn nàng.
“Là thật. Đích thực là không có gì.” Thanh Uyển từ chối nói. Nàng vội vàng đánh nhịp sang chủ đề khác: “Lại nói, Huyên Huyên tỷ, tỷ thế nhưng nhưng có biết, vị này Ngọc Huyền Vương là ai? Xem ở phản ứng của bọn hắn, vị Vương gia này còn rất nổi danh đâu. Dương như, hắn còn có danh xưng Ngọc Hòa Châu thế hệ trẻ đệ nhất nhân, thiên kiêu số một Chân Võ Vương triều, Vương gia trẻ tuổi nhất Ngọc Hòa Châu,... các loại danh hiệu. Hắn hẳn là nhân vật tương đối nổi bật.”
Nguyên bản, đó là một câu hỏi tương đối bình thường. Thế mà, cả Trần Nguyên và Thanh Uyển nào có thể ngờ, phản ứng của Dược Huyên Huyên lại trở nên quá khích. Nàng đấm ngực, dậm chân, biểu lộ nghiến răng nghiến lợi tựa như một con mèo bị giẫm lên đuôi vậy.
Nàng nói: “Cái gì mà thế hệ trẻ đệ nhất nhân, cái gì mà thiên kiêu số một, cái gì mà nhân vật thủ lĩnh,... các loại loạn thất bát tao danh hiệu. Lừa người.” Nàng hận hận quát lên: “Hết thảy đều là lừa người, là mua danh chuộc tiếng mà thôi. Bất quá là một hạng dâm tặc, cấu kết thông đồng làm bậy. Rồi sẽ có ngày, bản cô nương nhất định phải dạy cho hắn một bài học.”
Thanh Uyển giật mình. Nàng đâu có thể nghĩ đến, vốn thường ngày đoan trang, nhã nhặn, lễ nghĩa Dược Huyên Huyên lại có lúc nổi bão tố đến như vậy khi nói về một người khác. Trong lúc nhất thời, nàng hướng ánh mắt về phía Trần Nguyên tìm lời giải thích.
Người sau đối với nàng khẽ nhún vai, biểu thị chính hắn cũng không rõ ràng. Về trường hợp này, hắn đích thực là bó tay.
Chẳng lẽ, vị kia Ngọc Huyền Vương lại đối với Dược Huyên Huyên làm điều gì không nói lên lời không thành?
Đúng lúc này, Dược Linh Nhi đang ngoan ngoãn ăn linh quả xen vào. Nàng nháy nháy đôi mắt to, tròn, thành thật nói ra: “Con cảm thấy, Từ thúc thúc là người rất tốt.”
Dược Huyên Huyên trợn trừng mắt, nổi giận mắng con gái: “Tốt cái gì tốt. Hắn có cái gì mà tốt. Ngươi sau này cũng không thể lại gần hắn một bước. Có biết rõ hay không?”
Thái độ hung dữ của mẹ dọa đến Dương Linh Nhi một trận sợ hãi. Nàng buông xuống Linh quả trên tay, oa oa khóc, khóc đến rất thương tâm.
Thanh Uyển không nhìn được, vội vàng ôm lấy Dược Linh Nhi vừa dỗ dành, vừa xoa dịu cho cô bé. Đồng thời, nàng còn không quên trợn mắt với Dược Huyên Huyên, nói: “Huyên Huyên tỷ, Linh Nhi còn nhỏ, ngươi cũng không thể hung dữ với nàng như vậy. Có chuyện gì đều có thể từ từ dạy nàng.”
Dược Huyên Huyên có khổ mà không nói được. Nàng đâu phải là không muốn từ từ dạy dỗ con gái nàng. Nhưng là, nàng làm không được. Kẻ kia như có ma lực vậy, nói cái gì, Linh Nhi cũng đều nghe theo.
Bất đắc dĩ, Dược Huyên Huyên chỉ có thể giải thích: “Thanh Uyển muội muội, ngươi không hiểu. Tên kia không phải hạng tốt lành gì, lại rất giỏi dỗ dành trẻ con, lừa gạt người ngoài. Linh Nhi đều răm rắp nghe theo hắn hơn cả ta người mẹ này. Ta càng không thể để hắn tới gần Linh Nhi một bước. Tuyệt đối không thể.”
Nghe hai nữ tử đàm luận, Trần Nguyên đã chắc chắn, giữa Dược Huyên Huyên và vị kia Ngọc Huyền Vương chắc chắn có chuyện gì đó không muốn người biết. Có thể là khúc mắc hiểu lầm, cũng có thể là vị kia Vương gia làm ra chuyện gì đó có lỗi với Dược Huyên Huyên. Bất quá, loại chuyện này đã để lại trong lòng Dược Huyên Huyên ấn tượng cực kỳ kém.
Trần Nguyên đi đến bên người Dược Linh Nhi, đưa cho nàng một viên Linh quả khác, an ủi nàng. Sau đó, hắn mới hỏi: “Linh Nhi nói cho ta biết, vì sao Từ thúc thúc lại là người tốt?”
Dược Linh Nhi ngoan ngoãn tiếp nhận viên linh quả, đưa lên miệng cắn xuống một miếng, nhai, nuốt, rồi mới nấc lên trả lời: “Bởi vì, Từ thúc thúc cho Linh Nhi nhiều đồ ăn ngon.”
Thanh Uyển: “...”
Trần Nguyên: “...”
Hắn liền biết ngay từ đầu là không nên hỏi một cô bé sáu tuổi loại chuyện này mà.
Bất quá, hắn xem như biết một sự thật, đó là Dược Huyên Huyên cùng vị kia Ngọc Huyền Vương đã từng đi lại tương đối gần, hơn nữa, thời gian không ngắn. Nếu không, Ngọc Huyền Vương đã không để lại ấn tượng sâu sắc như vậy trong lòng Dược Linh Nhi.
Cùng lúc đó, tình huống bên phía Hoàng Yên quận chúa, Mạnh Kha và bọn người Ngọc Huyền Vương mỗi lúc một căng thẳng. Tình thế giờ đây tựa như một quả bom hẹn giờ mà lúc nào cũng có thể phát nổ vậy. Không chỉ có thế, viện quân của Cửu Tuyên tông chắc hẳn đang trên đường chạy đến.
Đây không phải là tình cảnh mà Trần Nguyên muốn xem.
Hắn xoa đầu Dược Linh Nhi, lại đối với Thanh Uyển và Dược Huyên Huyên nói ra: “Có lẽ là lúc, ta nên ra tay.”
“Trần công tử muốn làm như thế nào?” Thanh Uyển tò mò hỏi.
“Nhìn đây.” Trần Nguyên vừa đáp, thân hình của hắn đã đằng không mà lên, qua không đến mấy hơi thở đã hoàn toàn biến mất trong đám mây trời dày đặc. Cùng biến mất còn có khí tức và hơi thở của hắn.