Trong xe ngựa, nghe thanh âm ngạo mạn đến từ người Tôn gia, Tống gia lão tổ che miệng khẽ cười:
“Tôn Mạnh Vũ tiểu tử kia thật đúng là chẳng bao giờ thay đổi. Tính cách lúc nào cũng ngạo mạn như vậy. Không biết, Tôn lão đầu nghĩ như thế nào để hắn thượng vị vị trí gia chủ?”
Tôn Mạnh Vũ là gia chủ Tôn gia, năm nay năm mươi ba tuổi, tu vi là Nhị phẩm tầng hai, thiên phú không phải mạnh nhất trong gia tộc, tính tình nóng nảy, háo thắng.
Mà Tôn lão đầu trong lời nàng nói chính là vị Nhị phẩm tầng năm tu sĩ duy nhất của Tôn gia.
“Cũng bởi có hắn một tên gia chủ như vậy, Tôn gia mới có ngày hôm nay.” Hoàng gia lão tổ cười nói.
“Lư gia lại chẳng khá hơn. Nghe nói, Minh Thiết nửa năm trước thao tác khiến bọn hắn một đợt thiệt hại nặng, nguyên bản tài nguyên bồi dưỡng hai tôn Nhị phẩm tu sĩ cũng bởi Lư Nguyên Phong hành động xốc nổi, một đi mất sạch.” Triệu gia lão tổ bình tĩnh nói.
Tất cả mọi người không có một ai lộ ra lo lắng. Nói đùa, tại đây còn mấy tôn Nhị phẩm trung, hậu kỳ tu sĩ, Tôn, Lư hai nhà còn muốn lật trời?
Ấy là chưa kể đến Dương Ly Tình vị này Tam phẩm đại tu sĩ. Tàn sát mấy chục tên tu sĩ Tôn, Lư hai nhà còn chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay?
Hồng gia lão tổ lúc này nhìn về phía Dương Ly Tình, thấy nàng đăm chiêu, không khỏi hỏi:
“Ly Tình lão tổ, mặc dù có ngài vị này Tam phẩm đại tu sĩ tọa trấn, thế nhưng bên ngoài kia Dương gia nhân số vẫn là bị áp chế một đầu. Chúng ta không ra, liệu có ổn chứ?”
Dương Ly Tình không do dự đáp:
“Tin tưởng Minh Thiết. Hắn tự có sắp xếp của mình.”
Mấy vị lão tổ nghe vậy thì nhao nhao gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Bản thân Dương Dương Ly Tình ghé mắt liếc nhìn qua Trần Nguyên một cái rồi thôi. Nàng dường như có điều gì muốn nói nhưng rồi nhịn xuống trong lòng.
Bên ngoài, hai bên sau một phen đấu pháo miệng thì đại chiến chính thức mở màn.
Lư gia lão tổ không nói hai lời, trực tiếp tế ra một bả trường đao, thân dày và nặng, thình lình lại là một kiện hạ đẳng Nhị phẩm pháp khí. Hắn không nói hai lời, hùng hùng hổ hổ xông vào phía Dương gia lão tổ.
Đây là Tôn, Lư hai nhà bọn hắn đã thương định trước. Hai tôn lão tổ, một kẻ kiềm chế Dương gia lão tổ, một kẻ ra tay đánh giết Dương Minh Thiết. Theo bọn hắn thấy, Dương gia có khả năng quật khởi đều nhờ vào người này. Chỉ cần Dương Minh Thiết chết, hết thảy Dương gia không đáng ngại.
Quả nhiên, Dương gia lão tổ bị kìm hãm xuống, những tôn Nhị phẩm tu sĩ khác của hai nhà cũng lần lượt tiến hành vây công Nhị phẩm tu sĩ của Dương gia
Một lần này, bọn hắn giật mình phát hiện, Dương gia ngoại trừ lão tổ và Dương Minh Thiết, thế mà còn có đến bốn vị Nhị phẩm sơ kỳ tu sĩ khác. Điều này dọa cho bọn hắn một trận.
Quả nhiên, Dương Minh Thiết giấu đủ sâu.
May mà bọn hắn ra tay sớm. Nếu để lại mấy năm nữa, chỉ sợ cơ hội cũng không có.
Bất quá hiện tại nha.
Bọn hắn có chín tên Nhị phẩm sơ kỳ tu sĩ, vây công bốn tên còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay?
Chớp mắt, Nhị phẩm tu sĩ đồng loạt khai chiến, Nhất phẩm tu sĩ theo hiệu lệnh cũng sát nhập chiến đấu.
Trên chiến trường chỉ còn lại Dương Minh Thiết và Tôn gia lão tổ.
Kẻ sau thích thù nhìn Dương Minh Thiết một mình đối đầu với mình, ánh mắt hiện lên vẻ tự tin không gì sánh bằng. Tại trong mắt hắn, Dương Minh Thiết bất quá chỉ là một tên mào đầu tiểu tử, vắt mũi chưa sạch. Nhị phẩm tầng hai mà thôi, trong thế hệ trẻ tuổi có thể coi như tuấn kiệt, nhưng đứng trước bọn hắn tu sĩ thế hệ trước, quả thực là không đáng nhắc tới. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi khoái trá nhìn về phía Dương Minh Thiết, nói:
“Thế nào, Dương tiểu tử, ngươi sợ sao? Nếu sợ, bây giờ đầu hàng còn kịp, miễn đi chịu đau đớn thể xác, cũng là mưu cầu cho Dương gia một con đường sống.”
Dương Minh Thiết khinh bỉ nhìn qua phía hắn, cười nói:
“Tôn lão đầu, ta thật không hiểu Tôn gia các ngươi sinh sống kiểu gì, có phải hay không càng sống càng ngu, càng già càng lẫn? Lời ngu xuẩn như vậy cũng nói ra được. Chẳng trách các ngươi Tôn gia luân lạc đến mức đường này. Không, tổ tiên các ngươi vốn chưa bao giờ khá hơn được.”
Dương Minh Thiết biết nói năng dễ nghe, đồng thời, trào phúng người khác hắn cũng không kém. Ngược lại, Tôn lão tổ, sống một đời người cũng là người trên người, đường đường một tôn lão tổ, Nhị phẩm trung kỳ tu vi, có bao giờ bị người chửi bới qua?
Hắn giận quá, gương mặt vặn vẹo méo xệch, gầm thét:
“Tiểu tử, ta nhất định để ngươi sống cũng không được, chết cũng không xong.”
Nói rồi, hắn tế ra một cây chiến phủ, một thanh Hạ đẳng Nhị phẩm Pháp khí khác, xông về Dương Minh Thiết, vung hết toàn lực chém xuống. Tại trong mắt hắn, hắn đã tưởng tượng ra đối phương bị lưỡi rìu to lớn chặt ngang nửa người dưới, đau đớn mà vùng vẫy giữa lấy giọt sinh cơ cuối cùng.
Leng Keng…
Chỉ là, tràng cảnh huyết tinh như trong tưởng tượng không hề xảy ra. Lưỡi chiến phủ nặng nề của hắn thế mà lại bị cản lại bởi một mặt lá chắn rộng hai thước khi chỉ còn cách mục tiêu ba ba tấc. Tay cầm chiến phủ của hắn tê rần, tựa như bổ vào đại thụ nghìn năm, không thể tiến thêm một li.
Dương Minh Thiết cười nói: “Thế nào? Tôn lão đầu, già rồi nên xương cốt yếu kém sao? Ngươi đánh đấm như chưa được ăn vậy.”
Không để ý đến Dương Minh Thiết một bên trào phúng, Tôn lão tổ ánh mắt trợn trừng, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi… ngươi… dĩ nhiên là Nhị phẩm trung kỳ rồi?”
“Chuyện ngươi chưa biết còn nhiều lắm.”
Dương Minh Thiết nói xong, hắn tế ra một cây trường kiếm. Một kiếm một thuẫn, cả hai đều là Trung đẳng Nhị phẩm pháp khí. Đối mặt với Tôn lão tổ trong tay chỉ có một kiện Hạ đẳng Nhị phẩm pháp khí, Dương Minh Thiết thế mà chiếm phần ưu.
Không chỉ có hắn, trên chiến trường, Dương gia, mặc cho bất lợi về nhân số, thế mà không mảy may kém chút nào Tôn Lư hai nhà liên thủ.
Nhất phẩm tu sĩ nhờ chiến thuật kết đoàn, kết đội, cùng với trang bị nổi trội, không thua kém đối phương.
Nhị phẩm sơ kỳ tu sĩ, cả bốn người đều được trang bị Nhị phẩm Pháp khí, chất lượng không thua kém hai vị lão tổ Tôn, Lư, đấu với chín vị tu sĩ đồng cấp không mang pháp khí, ẩn ẩn còn chiếm thượng phong.
Dương gia lão tổ tay mang Thượng đẳng Nhị phẩm Pháp khí, hoành ép hoàn toàn Lư gia lão tổ.
Tất cả nguyên do chỉ có một. Pháp khí mạnh hơn.
Tôn, Lư hai nhà kém sao?
Không. Đại đa số Trung đẳng Nhị phẩm thế gia chỉ có một, hai kiện Nhị phẩm Pháp khí truyền thừa. Chỉ có dạng giàu có như Dương gia mới thỏa sức, một hơi bỏ ra gần mười kiện Nhị phẩm Pháp khí trang bị cho tộc nhân như vậy.
Tôn gia lão tổ gấp quá.
Hắn không nghĩ tới Dương gia ẩn giấu lại sâu như vậy. Chẳng trách Dương Minh Thiết tiểu tử kia đối mắt với hắn chẳng có chút nào sợ hãi.
“Không được.” Tôn gia lão tổ thầm kêu.
Bởi vì, thanh danh của Tôn, Lư hai nhà đã bị Dương gia làm cho quét đất. Bởi vì, sinh ý của Tôn, Lư hai nhà bị Dương gia chèn ép không ngóc đầu lên nổi. Bởi vì, tiền đồ của Tôn, Lư hai nhà đã bị Dương gia ép vào tuyệt lộ.
Cho nên, hai nhà Tôn, Lư không thể không đi đến hạ sách ngày hôm nay. Nếu như bây giờ không cầm xuống Dương gia, bọn họ sau này sẽ không còn cơ hội ngóc đầu trở lại.
Thế là, Tôn lão tổ hét lớn:
“Viên lão tổ, ngươi còn chờ gì nữa mà không ra tay.”
Ngay sau đó, từ nơi xa, một tiếng cười lớn vang lên:
“Tôn lão tổ, các ngươi đây là không được. Đối phó một cái Dương gia, hai nhà cũng làm không xong.”
Cả chiến trường chấn kinh. Vậy mà còn ẩn giấu một tôn Nhị phẩm trung kỳ khác. Viên lão tổ, lão tổ nhà họ Viên, nhiều năm thông hôn với Tôn gia.
Thế nhưng, Viên lão tổ chưa cười được mấy hơi, gương mặt liền cứng lại, bởi đứng trước mặt hắn là một người đàn ông cao gầy, trên tay cầm một thanh trường thương màu xanh nước biển. Triệu gia lão tổ xuất trận theo hiệu lệnh của Dương Minh Thiết. Triệu gia lão tổ vừa ra, liền đã đứng chắn trước mặt Viên gia lão tổ, không để kẻ sau tiến lên một bước.
Tôn lão tổ, Lư lão tổ thấy cảnh này, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng. Viên lão tổ khó khăn nói:
“Triệu lão tổ, ngươi… làm sao cũng ở đây?”
“Thế nào? Chỉ cho phép Viên lão quái ngươi tới đây mà không cho phép ta ở đây sao?”
“Ngươi nhất định phải đứng ra giúp đỡ Dương gia?” Viên lão tổ chất vấn.
Triệu lão tổ thở dài:
“Câu này đáng lẽ phải là ta hỏi ngươi mới đúng. Lão đầu ngươi nhất định phải tranh vào vũng nước đục này?”
Hắn thế nhưng là biết, bên trong chiếc xe ngựa kia có đến hai tôn Tam phẩm đại tu sĩ tồn tại. Tùy tiện một người đều có thể giết sạch những kẻ ở đây.
Không, chẳng cần đến họ ra tay, hai tôn Nhị phẩm hậu kỳ cũng đủ để áp chế Tôn, Lư hai nhà.
“Đánh đi.” Viên lão tổ dứt khoát nói. Trên tay không biết từ lúc nào xuất ra hai thanh đoản đao, một kiện không tệ Trung đẳng Nhị phẩm pháp khí.
“Tốt.” Triệu lão tổ cũng không yếu thế, hô ứng đáp lại.
Không ra ba hơi thở thời gian, hai vị lão tổ đã đánh thành một đoàn, ngươi tới ta đi vô cùng tấp nập, khí thể bị đẩy lên hừng hực. Hai người thế trận cân sức cân tài, trong lúc nhất thời không thể phân ra thắng thua.
Nhận thấy Viên lão tổ không mang lại trợ giúp gì, Lư lão tổ cũng không nhìn được la lên:
“Ung lão tổ. Đã đến lúc thực hiện giao dịch giữa hai chúng ta.”
Theo sau tiến nói là một người đàn ông thâm trầm, trên người khoác áo bào đen, gương mặt bị mũ trùm che khuất phân nửa. Kẻ này là Ung gia lão tổ, tu vi cũng tại Nhị phẩm trung kỳ. Mà Ung gia cùng Lư gia cũng là quan hệ thông gia, chỉ là qua lại không mấy gần gũi. Chỉ sợ Lư gia đã bỏ ra cái giá không nhỏ để mời đến vị này.
Tại trong xe ngựa, Hoàng lão tổ nhận ra tình huống bên ngoài có biến, hắn hướng những người còn lại chắp tay, cười khà khà:
“Các vị, xem ra là đến lượt ta ra tay. Thứ lỗi, Hoàng mỗ đi trước một bước.”
Nói rồi, hắn vác chiến phủ khổng lồ lên vai, nghênh ngang vọt qua cửa xe, không nói hai lời, tiến thẳng đến trước mặt Ung lão tổ.
Hắn tại bên trong xe ngựa đã sớm ngứa chân ngứa tay, nhìn không được muốn tìm đối thủ luận bàn. Vừa gặp Ung lão tổ, hắn không nói hai lời liền trực tiếp vung chiến phủ, lao vào chiến đấu.
Vừa vặn, tính cách của Ung lão tổ cũng là âm trầm ít nói. Gặp đối phương không nói hai lời liền trực tiếp công kích, hắn cũng tế ra pháp khí của mình, đánh thành một đoàn.
Hai vị tu sĩ Tôn, Lư hai nhà mời tới ngay lập tức bị giữ chân bên ngoài chiến trường, thoát thân không được.
Chiến cục đối với Tôn, Lư hai nhà vô cùng bất lợi.