Cầu Đạo

Chương 69: Chương 69: Ma tu tái hiện




Tạm không đề cập đến hai vị lão tổ chi viện vị Hoàng gia lão tổ, Triệu gia lão tổ ngăn lại. Cục diện chiến trường bây giờ đã hoàn toàn nghiêng về một phe Dương gia.

Có tiền chính là như vậy, ưu việc về Pháp khí để cho chiến lực người ta tăng vọt. Tựa như không quân thế kỷ hai mươi một dễ dàng nghiền ép không quân Đức tại Thế Chiến thứ hai vậy. Chỉ cần tương quan lực lượng không có quá nhiều khác biệt, kết quá là không thể thay đổi.

“Xem ra, Lư gia lão tổ chẳng thể chịu đựng được lâu.” Chờ trong xe ngựa, Tống gia lão tổ cười khẽ nói.

Hồng gia lão tổ cũng gật đầu:

“Xét theo thế cuộc hiện tại, chỉ cần mặt khác giữ vững chiến trường, chờ cho Dương gia lão tổ trấn áp Lư gia lão tổ rồi chi viện. Khi đó, thế bại của Tôn, Lư hai nhà là không thể chống đỡ.”

Dương gia lão tổ tu vi cùng Lư gia lão tổ không khác biệt nhiều lắm. Người trước cấp trong tay Thượng đẳng Nhị phẩm pháp khí, người sau sở hữu chỉ là Hạ phẩm, chênh lệch không nhỏ chút nào.

Chỉ là, nếu cứ tiếp diễn như thế, ngay cả Dương gia hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ có thương vong. Luận chiến lâu dài, không chịu thiệt hại là không thể nào, trừ phi Dương Ly Tình xuất thủ, một lượt trấn áp hết thảy địch nhân.

Tống gia lão tổ đem điều này nói ra.

Đáp lại, Dương Ly Tình chỉ là khẽ lắc đầu, đáp:

“Tôn, Lư hai nhà vẫn còn có người đứng phía sau.”

Nghe vậy, Hồng gia lão tổ và Tống gia lão tổ giật mình, sắc mặt trở nên ngưng trọng rất nhiều. Bọn hắn thế nhưng không biết đến điều này. Lại liếc nhìn Trần Nguyên, thấy hắn trấn định tự nhiên, dường như đã sớm biết đến sự thật.

Trong nháy mắt, cả hai hiểu rõ chênh lệch to lớn giữa Nhị phẩm và Tam phẩm. Cùng với đó, khao khát tấn thăng Tam phẩm của hai vị lão tổ càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Tống gia lão tổ có thể còn cần một quãng thời gian, nhưng Hồng gia lão tổ chỉ còn một bước xa.

Cho đến đây, hắn càng chắc chắn với ý định bám vào liên minh Dương Minh Thiết.

Thời gian qua không đến một chén trà, Lư gia lão tổ rốt cuộc chịu đựng không nổi, bị Dương gia lão tổ một kích đánh bị thương, thân thể văng xa hai mươi trượng, húc đổ không biết bao nhiêu đại thụ, cán vỡ mấy khối đá lớn, khóe miệng phun ra một búng máu, xương sườn gãy mất mấy cây.

Gương mặt hắn trắng bệch, ánh mắt lộ ra không cam lòng, nhưng rất nhanh liền trở thành quyết tuyệt. Hắn lấy ra từ trong ngực một tấm phù chú, thôi động linh lực rót vào. Quang mang lóe sáng khiến người ta chói mắt, bắn vút lên trời cao, hướng về nơi xa kích xạ.

Lại qua mười hơi thở, hai cỗ khí tức hùng hồn khiến người ta hít thở không thông áp sát chiến trường. Đám Nhất phẩm tiểu tu sĩ trong lúc nhất thời không dám cử động.

Kẻ đến, vậy mà lại là hai tôn Nhị phẩm hậu kỳ tu sĩ.

Tại trong xe ngựa, Hồng gia lão tổ nói khẽ:

“Rốt cuộc vẫn là đến phiên chúng ta.”

Tống gia lão tổ thì cười:

“Hai vị, chúng ta đi trước một bước.”

Nói xong, hai người xốc lên mành che, biến mất tại chỗ.

Trong xe ngựa lúc này chỉ còn lại Trần Nguyên và Dương Ly Tình đơn độc đối diện. Đúng lúc, đôi con ngươi thâm thúy của nàng mở ra, môi đỏ hơi hé: “Ma tu.”

Trần Nguyên kinh ngạc nhìn về phía nàng:

“Dương đạo hữu, ngươi chắc chắn?”

Hắn nhưng không có cảm nhận được ma khí. Hắn từng tiếp xúc qua ma tu, nhưng cũng chỉ là một lần cơ hội tại Thần Hà sơn. So sánh với đó, Dương Ly Tình mấy thập niên kinh nghiệm cùng một thân trọng thương do ma tu ban tặng, hẳn là hiểu rõ hơn hắn. Nghĩ đến đây, Trần Nguyên thấy không có gì kỳ lạ.

Dương Ly Tình cau mày, suy tư chốc lát, nói ra:

“Ừm, chín thành là như vậy. Mặc dù hai kẻ đó cố ý che giấu nhưng trong lúc đấu pháp với Hồng, Tống hai nhà lão tổ đều sẽ vô ý tiết lộ ra một tia.”

Trần Nguyên không nghi ngờ nữa. Không nên nhìn hắn đánh Tứ, Ngũ phẩm chân nhân mà hiểu lầm. Hắn và đối phương không phải cùng một hệ thống tu luyện, cảnh giới khác biệt.

Trên thực tế, tu sĩ thông thường trong một cảnh giới chênh lệch không nhiều. Ngoại trừ cái được gọi là thiên kiêu, thiên tư xuất chúng, một thân thể chất đặc thù ban cho sức mạnh khó lường, thể nội linh lực viễn siêu tu sĩ phổ thông và thủ đoạn nhiều vô số kể, tu sĩ thông thường sẽ không quá chênh lệch trong một cảnh giới. Đấu pháp với đối thủ cùng cảnh giới, kẻ nào không phải là dốc hết tất cả vốn liếng?

“Tôn, Lư hai nhà lại dám mời đến ma tu trợ giúp? Bọn họ không sợ bị khám nhà diệt tộc sao? Nếu như ta nhớ không lầm, tại Đại Ngu Vương triều, cấu kết ma tu là tử tội.”

Dù không thể nói rằng, tất cả ma tu đều là tàn bạo vô nhân tình, tính tình vặn vẹo, tâm lý biến dị hay thích sử dụng những thủ đoạn tàn ác để mưu lợi cho bản thân. Thế nhưng, tại Tô Châu địa giới cũng thuộc về tình trạng người người kêu đánh kêu giết. Đại Ngu Vương triều càng là ra thiết lệnh: cấm đoán hoàn toàn tu sĩ, gia tộc trong phạm vi quản hạt có qua lại với Ma tu, kẻ vi phạm, giết không tha.

Dương Ly Tình không muốn nghĩ nhiều như vậy. Nàng ước gì Tôn, Lư hai nhà ngay tại chỗ diệt vong, làm sao quản chúng có quan hệ với ma tu hay không. Nàng chỉ lạnh nhạt nói:

“Đối phương có lẽ bị bức đến đường cùng đi. Bí quá làm liều.”

Đồng thời, bên ngoài chiến trường, hai tên ma tu xuất hiện cũng không thể làm xoay chuyển cục diện. Tu vi của chúng không cao, một tên nam tử trung niên âm trầm, vác theo một kiện Ma kỳ, tu vi tại Nhị phẩm tầng bảy cùng một tên nữ tử yêu diễm, môi và mắt tô đen nhánh, tay cầm một kiện pháp khí Mộc thuộc tính, tu vi tại Nhị phẩm tầng tám.

Luận tu vi, hai người này kém một chút so với Hồng lão tổ, Tống lão tổ. Luận thủ đoạn, bọn họ so với những vị tu sĩ vùng ‘nông thôn’ lại mạnh mẽ hơn một chút. Tổng thể thực lực là không chênh lệch bao nhiêu.

Hai bên cứ như thế dây dưa với nhau không buông.

Chiến cục bế tắc đối với hai nhà Tôn, Lư tiếp tục kéo dài chừng một khắc đồng hồ. Tu sĩ trẻ tuổi của hai nhà này đã bắt đầu ngã xuống. Tôn, Lư hai vị lão tổ đỏ mắt, gương mặt méo xệch, giận dữ không thôi.

Không chỉ có như thế, Lư lão tổ trang bị kém hơn, giao đấu với đối thủ đã mấy lần bị đả thương, không biết có thể kiên trì bao lâu.

Tôn lão tổ cũng chẳng khá hơn. Giao đấu với một tên tiểu bối, tu vi thấp hơn mình, hắn chẳng những không cầm xuống đối phương mà còn bị người ta đè lên đánh. Hắn không có thụ thương, bất quá lại bị đối phương dùng miệng lưỡi đỗi cho không còn đường sống. Dạng này biệt khuất, hắn cả đời cũng chưa từng gặp.

Mắt thấy Tôn gia, Lư gia hai nhà chuẩn bị sụp đổ. Chiến trường một lần nữa lầm vào chuyển biến. Từ cuối chân trời vọng đến một tiếng nam tử thanh lãnh mà the thé:

“Một đám phế vật. Chút chuyện cỏn con mà cũng làm không xong.”

m thanh ấy vang vọng khắp đất trời, lọt rõ ràng vào tai mấy trăm tên tu sĩ trên chiến trường tựa như làn gió quét ngang đầu họ. Đồng thời, một cỗ linh lực như có như không xung kích qua âm thanh, khiến cho đám Nhất phẩm tu sĩ rùng mình, tim đập tình thịch, hai đầu gối run rung, mồ hôi không tự chủ được chảy ra dòng dòng.

“Tam phẩm đại tu sĩ.”

Không biết có ai khẽ lẩm bẩm. Cả chiến trường lặng ngắt như tờ. Tiến pháp khí va chạm dừng lại. Chú ngữ bị ngừng thôi động. Pháp thuật triệt tiêu. Tất cả mọi người ăn ý với nhau lui về phía sau một bước, tạm ngừng chiến.

Gần như ngay sau đó, một đạo hắc quang vạch phá qua bầu trời, xuyên thấu tầng mây, bất thình lình xuất hiện ngay phía trên đầu đám tu sĩ. Thân ảnh hiện ra, đó là một nam tử bề ngoài trẻ tuổi, gương mặt trắng xám, ánh mắt âm u, mái tóc có phần rối bời, buông phất phơ theo gió.

Vừa nhìn thấy người đến, Tôn gia, Lư gia hai vị lão tổ có mừng lại có sợ, nhao nhao vội vã kêu lên:

“Công tử cứu mạng. Chúng ta tình nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp.”

Thanh niên kia nhàn nhạt quét mắt qua chiến trường. Một lần đảo mắt này, hắn vô hình khí thế ép đến mấy vị Dương gia tộc nhân co lại, nội tâm vô ý thức nổi lên một tia kiêng dè. Càng nhiều hơn, bọn hắn sinh ra sợ hãi. Cho dù là Nhị phẩm tu sĩ đối mặt Tam phẩm đại tu sĩ cũng không nâng lên nổi ý chí chống cự, nói gì đến một đám Nhất phẩm tiểu tu sĩ?

Mà Dương Minh Thiết, bởi vì bảo trì bí mật, việc Dương Ly Tình hồi phục còn chưa được hắn truyền ra.

Thanh niên mới đến khịt mũi coi thường:

“Quả nhiên phế vật vẫn là phế vật. Chỉ là một đám Nhị phẩm sơ, trung kỳ cũng làm không xong. Phiền đến bản công tử ra tay, xong việc này, nếu như các ngươi không ra sức, đừng có trách ta vô tình.”

Nghe lời này, hai vị Tôn, Lư lão tổ trong lòng run lên. Bọn hắn tại nội tâm có bất mãn, bất quá ngoài mặt không gì sánh được hèn mọn cùng xu nịnh:

“Vâng, vâng, vâng. Công tử nói phải.”

Vị này công tử hai người bọn hắn không thể đắc tội. Bọn hắn nhưng là biết, người công tử này là đệ tử thân truyền của m Cốt tông. m Cốt tông không phải thế lực của Tô Châu, nghe nói là đến từ phương Bắc Nam Hoàng vực, thực lực mười phần cường đại, cho dù là mười cái Đại Ngu Vương triều buộc vào cùng một chỗ cũng chẳng phải đối thủ của người ta.

Vị công tử trước mắt càng là thiên phú xuất chúng, bốn mươi tuổi ra mặt, Tam phẩm tầng ba tu vi, bất kể luận tài năng, thực lực, thiên phú đề xa xa hơn nhiều bọn hắn. Người ta diệt sát mấy cái tiểu gia tộc bọn hắn, bất quá là một cái vẫy tay. Không thấy, hai vị theo hầu của hắn đều là Nhị phẩm hậu kỳ tu vi sao?

Nghĩ đến đây, hai vị lão tổ càng là yên tâm. Bọn hắn mặc dù đau lòng, bỏ ra cái giá to lớn cầu trợ vị này ma đạo đệ tử, lại bốc lên phong hiểm chống lại Vương triều, thế nhưng chỉ cần sự thành, giết chết nhân chứng lại có gì đáng ngại.

Nghĩ thế, bọn hắn yên lòng không ít.

Tôn lão tổ càng là kéo dài khoảng cách, ngón tay chỉ về Dương Minh Thiết, lớn giọng hô:

“Công tử, hắn chính là Dương Minh Thiết mà tiểu nhân đã nói với ngài. Công tử chỉ cần diệt hắn, Dương gia tất đổ.”

Lư gia lão tổ càng là cười ha ha, lớn tiếng đối với Dương gia lão tổ, thỏa lòng đắc ý nói:

“Không nghĩ tới đi, chúng ta có thể mời đến Tam phẩm đại tu sĩ. Lần này, Dương gia các ngươi tất diệt. Mặc cho các ngươi có bao nhiêu chuẩn bị, bao nhiêu thủ đoạn, đứng trước Tam phẩm đại tu sĩ, tất cả chỉ là vô nghĩa. Dương gia tất vong.”

Dương gia lão tổ tràn đầy kiêng kỵ nam tử trẻ tuổi mới xuất hiện.

Hắn biết, Dương gia phía sau còn đứng đó hai vị Tam phẩm đại tu sĩ khác. Thế nhưng, cảnh giới của hắn quá thấp, không nhìn ra những người này sâu cạn. Vạn nhất bên hắn Tam phẩm Đại tu sĩ không địch lại người ta, Dương gia là thật xong.

Nghĩ thế, hắn không khỏi lo lắng liếc nhìn Dương Minh Thiết. Hắn hạ quyết định, chỉ cần tình huống không đúng, hắn hy sinh hết thảy để lão tổ cùng gia chủ rời đi. Chỉ cần bọn hắn còn, Dương gia còn có thể giữ.

Hơn nữa, bọn hắn thoát khỏi, sự tình Tôn, Lư hai nhà cấu kết ma tu sẽ bại lộ. Khi ấy, không cần bọn hắn ra tay, hai nhà kia đều tự diệt. Đến nỗi ma tu? Chí ít, Đại Ngu Vương triều sẽ không để bọn hắn tự tung tự tác.

Tên nam tử không để ý Tôn, Lư hai nhà lão tổ, hắn trực câu nhìn về phía Dương Minh Thiết, giọng không mặn không nhạt nói ra:

“Chỉ là một cái sâu kiến mà thôi. Nhớ kỹ, ta chỉ xuất thủ một lần. Chuyện còn lại, tựu là của các ngươi. Xong việc, bản công tử sẽ không dễ dàng để cho qua các ngươi.”

“Vâng, vâng, vâng.”

Tôn, Lư hai vị lão tổ vội vã cung kính đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.