Lữ Như Yên thăng cấp. Đây là chuyện quan trọng. Cả Trần Nguyên và Lữ Như Yên đều không biết, thăng cấp phía sau sẽ có chuyện gì xảy ra, cho nên, tinh thần của mỗi người đêu tập trung cao độ.
“Như Yên cô nương, có cần hay không điều kiện hay địa điểm đặc thù nào để thăng cấp?” Trần Nguyên hỏi thăm.
Lúc này, hắn không khỏi nhớ tới một vài trò chơi điện tử tại thế giới trước. Ở đó, nhân vật muốn thăng cấp chẳng những đòi hỏi điểm kinh nghiệm đầy đủ mà còn thực hiện nhiệm vụ thăng cấp hoặc yêu cầu tiến nhấp tháp thăng cấp. Có đối khi, những yêu cầu phụ tưởng chừng như chẳng có gì này lại trở thành rắc rối không nhỏ đối với người chơi.
May mắn, thí luyện này dường như không phức tạp đến như vậy.
Lữ Như Yên khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không cần. Như Yên cảm thấy, có thể tiến hành thăng cấp tại bất cứ đâu, bất cứ khi nào.”
Dừng một chút, nàng bổ sung: “Kỳ thực, thăng cấp ngay tại đây đều có thể.”
Trần Nguyên kinh ngạc.
Lữ Như Yên đã bắt đầu tiến hành thăng cấp. Nàng ngồi xếp bằng tại chỗ, hai mắt nhắm hờ, ngũ tâm hướng đỉnh. Một cỗ năng lượng khổng lồ đột nhiên xuất hiện giữa hư không, tinh thuần và tường hòa đến cực điểm, theo không gian bắt đầu quán thâu vào trong thân thể nữ tử xinh đẹp tuyệt trần. Khí tức của Lữ Như Yên đang tăng lên bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể trông thấy.
Cùng một lúc, thế giới thí luyện dường như ngưng đọng lại. Tất cả phó tướng, binh sĩ, dân chúng và sinh vật trong thành Chi Lăng dừng lại hoạt động của họ, biểu cảm cứng ngắc. Gió ngừng thổi, nước ngừng chảy. Ngay cả những con chim đang bay lượn cũng đứng im giữa không trung. Thời gian của cả thế giới này như ngưng đọng lại vậy.
Trần Nguyên không để ý đến điều đó. Sự tập trung của hắn đang dồn toàn bộ vào Lữ Như Yên. Nguồn năng lượng tinh thuần khổng lồ vẫn đang không ngừng rót vào thể nội của nàng, gột rửa nhục thân của nàng, khiến nó càng trở nên mạnh mẽ, càng trở nên bền bỉ. Linh hồn của nàng đang không ngừng dẫn dắt một phần năng lượng tinh túy, từng chút, từng chút một lớn mạnh tự than trong khi thể nội linh lực đang tăng trưởng ở tốc độ cực nhanh.
Cảnh giới Tứ phẩm là một cảnh giới đặc biệt.
Phật tu tại cảnh giới này, tu sĩ đúc lên Kim Thân, biến nhục thân thành hoàn mỹ vô khuyết, mạnh mẽ vô song.
Võ tu tại cảnh giới này cần khai phát đến cực hạn tiềm năng của thân thể, mỗi một giọt máu, mỗi một dây thần kinh, mỗi một thớ cơ, một khúc xương hay cơ quan nội tạng đều đạt tới sự thuế biến đến cực hạn, đi tới trạng thái mạnh mẽ nhất mà một nhục thể phàm thai có thể khai thác được.
Đạo tu tại cảnh giới này, nguyên thần cần tu luyện đến cực hạn, đạt tới trình độ hoàn mỹ để có thể tiến vào thăm dò hư không, tìm kiếm Tiên môn.
Mà Nho tu ở cảnh giới Tứ phẩm, Hạo nhiên chính khí tích lũy tới giới hạn. Mỗi một lời nói, mỗi một cử động đều ẩn chứa vô cùng vô tận chính khí, bàng bạc không dứt.
...
Bất kể là hệ thống tu luyện nào, cảnh giới Tứ phẩm là cảnh giới cực kỳ quan trọng. Bởi, tại cảnh giới này, tinh, khí, thần, toàn diện ba phương diện của một sinh linh cần được rèn luyện đến cực hạn của nhục thể phàm thai. Khi tu sĩ rèn luyện tinh, khí, thần tới cực hạn, đó chính là lúc cảnh giới của hắn đạt tới Tứ phẩm tầng chín đỉnh phong.
Bước tiếp theo mà tu sĩ cần là một cơ hội, một cơ hội để đạt được thăng hoa. Phật Môn tu sĩ đúc thành Kim Thân hoàn mỹ, Nho gia tu sĩ đạt tới Hiển Thánh, Võ tu tu sĩ lột xác nhục thể phàm thai, trong khi Đạo tu tu sĩ bước vào Tiên Nhân. Chỉ có lột xác nhục thể phàm thai, đạt được thuế biến cực đỉnh, đúc thành thân thể càng kinh khủng hơn, tu sĩ lúc đó mới có khả năng gánh chịu được pháp tắc của thiên địa chảy xuôi trong thân thể, cũng vì đó thần hồn mới đủ mạnh để có khả năng vận dụng pháp tắc của thiên địa.
Tất nhiên, có một số thiên kiêu, sở hữu thể chất đặc thù hay thiên phú đặc biệt, thân thể cùng thần hồn mạnh mẽ hơn quá nhiều so với tu sĩ thông thường, sớm đã có thể tại cảnh giới Tứ phẩm vận dụng Pháp tắc, mở ra Ngụy Lĩnh vực tựa như Trần Nguyên trước đó vậy.
Tuy nhiên, dạng này thiên kiêu làm sao mà hiếm, làm sao mà khó tìm. Cơ hồ, cả một cái tiểu thế giới Minh Nguyệt giới, nếu như không phải là khí vận biến động bất thường, thì e là khó mà tìm ra một thiên kiêu có thể mở ra Ngụy Lĩnh vực tại cảnh giới Tứ phẩm. Dù là trung đẳng thế giới, may mắn lắm mới có thể tìm ra một, hai cái.
Tất nhiên, bất kể là Lữ Như Yên hay bộ phân thân này của Trần Nguyên, cả hai còn cách một đoạn đường rất xa cho tới khi rèn luyện tinh, khí, thần tới cực hạn, đạt được trạng thái hoàn mỹ của nhục thể phàm thai trước khi sẵn sàng thăng hoa, tiến vào cảnh giới Ngũ phẩm.
Quá trình tấn thăng của Lữ Như Yên chỉ kéo dài chừng hai khắc đồng hồ thì dừng lại. Nàng đột phá là một cái tiểu cảnh giới, ngay cả một tầng cảnh giới cũng không phải, khó khăn là không có, ngay cả nguy hiểm cũng không, từ đầu đến cuối thuận lợi tiến hành, một mạch nước chảy thành sông.
Bấy giờ, Lữ Như Yên mở ra hai mắt. Hai con ngươi của nàng lưu chuyển tựa như một dòng nước êm ả nhưng mênh mông vô tận, ẩn chứa sức mạnh vô cùng. Cỗ sức mạnh thuần khiết mà vô hình quán thâu vào thể nội của nàng lúc trước cũng biến mất. Dòng chảy thời gian của thế giới thí luyện quay trở lại trạng thái thông thường.
Trần Nguyên quan tâm hỏi: “Phu nhân, cảm thấy thế nào?”
Lữ Như Yên khẽ lườm hắn một cái. Nàng không có đi phản bác, bởi vì hắn nói nhiều quá, nàng phản bác, hắn vẫn cứ nói. Lữ Như Yên đỏ mặt, đáp lại: “Rất tốt, nguyên lai, thăng cấp chính thực sự là đột phá.”
Nói đến đây, nàng vui mừng như một đứa trẻ làm việc tốt, hướng hắn khoe khoang: “Ta bây giờ thế nhưng là tầng hai cao đoạn, tu vi cùng với Trần công tử không sai biệt lắm.”
Trần Nguyên cười, nói: “Vậy phải thật chúc mừng phu nhân có tiến bộ.”
Thế rồi, hắn như có điều suy nghĩ, nói ra: “Có khi nào, linh lực tăng trưởng chỉ là ảo giác do thí luyện tạo ra thôi không?”
Lữ Như Yến khẽ lắc đầu, nói: “Có lẽ là không, cảm giác lực lượng chảy xuôi trong thân thể rất chân thật, không hề giống như thí luyện ngụy tạo. Hơn nữa, cho dù là linh lực trong thân thể là do thí luyện ngụy tạo ra, nhưng đạo hạnh cũng không thể đi? Ta có thể cảm thấy rất rõ ràng, đạo hạnh của bản thân có đột phá?”
Ý của nàng rất đơn giản, cho dù tu vi linh lực là do thí luyện ngụy tạo thì đạo hạnh cũng không thể đi. Bọn hắn rời khỏi thí luyện, linh lực có thể bị tước mất, nhưng đạo hạnh, gần giống như kiến thức, đã hiểu, vậy liền hiểu, làm sao có thể bị tước bỏ?
Mà với các nàng loại này thiên tài, tích lũy tu vi chẳng phải là điều khó khăn gì, khác biệt chỉ là hai, ba năm khổ tu, thì đạo hạnh có thể tăng tiến mới là điều đáng quý.
Trần Nguyên kinh ngạc: “Thăng cấp không chỉ có thể tăng lên tu vi mà cả đạo hạnh cũng vậy?”
Hắn không hiểu nghĩ đến Vân giới. Thời điểm này, một bộ phân thân khác của hắn cũng vừa đặt chân tới Vân giới. Tại đó, đánh giết Tà Ma cũng có thể tinh tiến tu vi, lại vừa có thể tăng trưởng đạo hạnh.
Khác biệt duy nhất là, tại Vân giới, ngay khi đánh giết Tà Ma xong thì tu sĩ nhận được thu hoạch; mà tại đây, tu sĩ có quyền tự do chọn thời điểm 'thăng cấp'.
...
Sau khi biết rằng, thăng cấp có thể tăng cường cả đạo hạnh, nhóm người Trần Nguyên càng phát ra nỗ lực đối với việc đánh giết Tà Ma.
Ngày tiếp theo, thủ lĩnh của mỗi Đàn Tà Ma đã có thực lực đạt tới cấp bậc của Tứ phẩm tầng sáu Thượng nhân. Quy mô của mỗi đàn cũng đạt tới bảy mươi, tám mươi triệu cá thể. Quả thực là một con số khổng lồ.
Mỗi một đợt tấn công, sẽ có từ mười đến mười lăm đàn Tà Ma hợp thành, từ bốn phương tám hướng bao vây lấy thành Chi Linh. Đó là trên dưới một tỷ cá thể, đông nghìn nghìn, đen xì như một biển đầy những sinh vật kỳ dị, gớm ghiếc và báng bổ. Tòa thành nho nhỏ này chẳng khác gì một phiến lá nhỏ trôi nổi giữa đại dương giông bão.
Mỗi một lần như vậy, Trần Nguyên không có lựa chọn nào khác ngoài xuất kích sớm, đánh tan các đàn Ta Ma trước khi chúng có cơ hội khép lại vòng vây, tấn công tòa thành từ cả bốn phía.
Sự thật chứng minh, chỉ cần xử lý đúng cách, những đợt tấn công này cũng không thể tạo thành khó khăn cho bọn hắn. Tứ giai trung kỳ Tà Ma tại trước mặt Trần Nguyên và Lữ Như Yên, đơn giản là không chịu được một đòn. Hai người dùng chiến thuật chớp nhoáng, đánh tan từng đợt Tà Ma xâm lược.
Một ngày này, có cả thảy bảy đợt như vậy. Trần Nguyên thu hoạch được hơn hai triệu điểm kinh nghiệm, nhiều bằng toàn bộ năm ngày đánh gần nhất, đánh Tà Ma cộng lại.
Không có cách. Số lượng Tà Ma so với trước đó đông hơn gấp đôi, trong khi Tà Ma thực lực Tứ phẩm tầng sáu cho số kinh nghiệm nhiều gấp bốn lần Tà Ma thực lực Tứ phẩm tầng năm, so với Tà Ma thực lực Tứ phẩm tầng một càng là nhiều gấp hơn một ngàn lần.
Đáng tiếc, tổng số điểm kinh nghiệm của hắn bất quá mới hơn bốn triệu, cách con số hai mươi sáu triệu quá xa vời.
Trần Nguyên tính toán, hắn cần phải chiến đấu với Tà Ma Tứ giai hậu kỳ mới có thể đạt được nguồn cung cấp kinh nghiệm hiệu quả.
Trái ngược lại, Lữ Như Yên chỉ cần một triệu tám trăm ngàn điểm kinh nghiệm để tấn thăng từ Tứ phẩm tầng hai cao đoạn đến đỉnh phong.
Trong một ngày này, nàng thu hoạch hơn một triệu sáu trăm ngàn điểm kinh nghiệm, cộng thêm số điểm kinh nghiệm còn dư sau lần thăng cấp lúc trước, nàng thỏa mãn yêu cầu.
Thế là, trong hai ngày liên tiếp, Lữ Như Yên tấn thăng liền hai cấp, đạt tới Tứ phẩm tầng hai đỉnh phong. Tu vi của nàng một lần nữa dẫn trước Trần Nguyên.
...
Năm ngày tiếp theo nữa, tình huống vẫn không thay đổi nhiều. Thủ lĩnh của mỗi đàn Tà Ma vẫn chỉ thuộc cấp đọ Tứ phẩm tầng sáu Thượng nhân.
Có chăng khác biệt chính là thực lực của bọn chúng tăng dần đều, cuối cùng đạt tới Tứ phẩm tầng sáu đỉnh phong, nhưng tuyệt không thoát ra phạm trù Tứ giai trung kỳ. Số lượng Tà Ma trong mỗi đàn cũng tăng lên, cuối cùng tiếp cận con số một trăm triệu mỗi đàn. Thực lực của kẻ địch tăng cường, thu hoạch điểm kinh nghiệm cũng tăng lên.
Kết thúc năm ngày này, Trần Nguyên đạt thêm mười bốn triệu điểm kinh nghiệm nữa, nâng tổng số tổng số điểm kinh nghiệm của hắn lên hơn mười tám triệu. Vẫn chưa đủ để đột phá.
Trái ngược lại, năm ngày này, Lữ Như Yên thu hoạch hơn chín triệu điểm kinh nghiệm, vừa vặn để đạt được lần thăng cấp thứ ba.
So sánh với lần trước đột phá chỉ là một tiểu cảnh giới, lần này đột phá một tầng cảnh giới, bất luận là độ khó, thời gian hay tiêu hao điểm kinh nghiệm cũng lớn hơn nhiều lần.
Rốt cuộc, qua thời gian nửa ngày, Lữ Như Yên dẫn trước Trần Nguyên, đạt tới cảnh giới Tứ phẩm tầng ba.
Trần Nguyên ước đoán, thực lực của nàng lúc này đã có thể cùng Ngũ phẩm Chân nhân chân chính chống lại. Tất nhiên, đó chỉ là Ngũ phẩm tầng một sơ đoạn mà thối, và nếu đánh đến tận cùng, có lẽ, Lữ Như Yên sẽ thua.
...
Một ngày này, Tứ giai hậu kỳ Tà Ma rốt cuộc xuất hiện. Mặc dù, đó chỉ là Tà Ma thực lực yếu nhất bên trong Tứ giai hậu kỳ mà thôi nhưng tuyệt đối, nó không phải là những Tà Ma thủ lĩnh mấy ngày trước có thể chống lại. Cả hai không ở cùng một cấp độ.
Quy mô của mỗi một đàn Tà Ma lên tới hơn hai trăm triệu. Trong đó, Tứ giai trung kỳ Tà Ma có tới hai mươi, ba mươi đầu đầu.
Mười mấy đàn Tà Ma hợp thành một đợt tấn công, quân số lên đến ba tỷ, thực lực hùng mạnh không gì sánh được.
Trần Nguyên phấn khởi. Thời cơ của hắn rốt cuộc cũng đến.
Lữ Như Yên lại có chút lo lắng. Lấy thực lực của nàng, đối đầu với một, hai đàn Tà Ma cỡ này đã là hết sức. Nếu như nàng mạnh mẽ chống lại bốn, năm đàn Tà Ma cỡ này, như thế, khả năng thất thủ là tương đối cao.
Vậy cũng không phải là nói, một đàn Tà Ma hai trăm triệu cá thể do Tà Ma thực lực Tứ phẩm tầng bảy sơ đoạn dẫn đầu có thể gây nguy hiểm cho nàng. Lấy thực lực của Lữ Như Yên hiện tại, nàng tùy tiện một đòn có thể đánh chết một cái thủ lĩnh mỗi đàn Tà Ma.
Tuy nhiên, số lượng của chúng quá nhiều. Tốc độ đánh giết của nàng không đủ nhanh. Sức một mình nàng che không được thành Chi Lăng phía sau.
Mãi cho đến khi Thiên Lan ra tay, một chỉ điểm ra, bốn trăm triệu Tà Ma, bao quát hai cái Tứ giai hậu kỳ Tà Ma, hóa thành tro bụi trong nháy mắt, Lữ Như Yên mới yên tâm trở lại.
“Chẳng trách, Trần công tử nói, khi nào cảm thấy quá áp lực thì gọi Thiên Lan cô nương tới trợ giúp.” Lữ Như Yên đám xuống đầu thành Chi Lăng, nhẹ giọng thì thầm.
Đồng thời, ánh mắt của nàng nhìn về phía Thiên Lan cũng thay đổi hoàn toàn. Có chấn kinh, có kinh ngạc, có tò mò, có hâm mộ...
Nàng vẫn luôn biết, Thiên Lan rất mạnh, so với nàng tưởng tượng còn mạnh hơn nhiều. Thế nhưng, dẫu thế nào đi nữa, nàng cũng không thể ngờ rằng, nữ tử này mạnh đến cấp độ khủng bố như vậy.
Cấp độ này chỉ e...
Lữ Như Yên khẽ lắc đầu, không dám nghĩ nữa.
Nàng cũng tò mò, rất muốn biết: “Thiên Lan cô nương, ngươi vì sao từ đầu đến bây giờ vẫn chưa hề ra tay? Cô nương không muốn mượn nhờ thí luyện gia tăng đạo hạnh?”
Thiên Lan bình thản lắc đầu, vô cảm nói: “Không đủ. Thí Luyện này vốn không bao giờ đủ để ta thăng cấp.”
Lữ Như Yên hoàn toàn rung động.
Không lẽ...
...
Ngày thứ nhất đối đầu với Tứ giai hậu kỳ Tà Ma qua đi, Trần Nguyên đánh đến thỏa thuê sung sướng. Lấy thể nội linh lực hùng hồn đã tương đương với Ngũ phẩm tầng hai Thượng nhân, hắn chỉ cần phất tay là hủy diệt số lượng lớn Tứ giai sơ kỳ, trung kỳ Tà Ma.
Đến nỗi vấn đề số lượng Tà Ma quá nhiều, không tiêu diệt kịp? Vậy thì không có. Hắn không giống Lữ Như Yên, hắn đã mở ra Ngụy Lĩnh vực. Chỉ cần sử dụng Ngụy Lĩnh vực bao trùm lên hết thảy, không một Tà Ma nào, dù nhỏ nhất có thể thoát khỏi.
Một ngày này, Trần Nguyên thu hoạch được hơn mười hai triệu điểm kinh nghiệm. Hắn rốt cuộc có thể thăng cấp.
Không do dự chút nào, hắn ngay lập tức nếm thử.
Cỗ lực lượng mênh mông như một dòng lú tràn vào thể nội, cường hóa nhục thân của hắn, gột rửa linh hồn hắn rồi cuối cùng tích lũy thành tu vi của hắn. Khí tức của hắn dâng lên theo tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Cùng lúc, vô số đại đạo huyền diệu, chân lý áo nghĩa ở trong đầu hắn trở nên sáng tỏ. Đạo hạnh của hắn cũng đi theo tăng trưởng tương ứng cùng với tu vi, không hề bị tụt lại phía sau.
“Chờ đã, cảm giác này...” Trần Nguyên bỗng nhiên giật mình thốt lên.
Hắn phát giác ra một điểm điểm bất thường.