Trần Nguyên nhìn vào gương mặt xa lạ phản chiếu trong mặt nước, trong lòng nổi lên suy nghĩ kỳ lạ. Hắn không nhận ra gương mặt này, một trương gương mặt phổ thông đến cực điểm, tuy không nói là xấu, nhưng chắc chắn không thể nào coi là tuấn tú. Đến mức miêu tả chính xác? Đó là thường thường không có gì lạ loại kia.
Trần Nguyên không hiểu, hướng Lữ Như Yên hỏi: “Lữ cô nương, đây là như thế nào?”
“Một loại pháp thuật nhỏ mà thôi. Là Khinh Vũ Chân quân dạy cho Như Yên.” Nàng cười, nhẹ nhàng nói: “Trần công tử, ngươi quá nổi bật. Dạng này sẽ bớt đi rất nhiều rắc rối.”
Trần Nguyên hơi ngẩn người ra. Lữ Như Yên lúc này dường như vẫn còn chưa thỏa mãn. Hai bàn tay ngọc của nàng đan lại vào nhau, pháp quyết kết thành ấn, môi son khẽ lẩm bẩm. Lúc này, một đoàn linh lực, êm ái như bông, mềm mại như nước, nhẹ nhàng khẽ bao bọc lấy Trần Nguyên. Tiếp đến, khí chất trên thân hắn theo đó biến đổi ở tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Hắn, từ một người thanh niên nho nhã, ôn nhuận như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, liền biến trở thành một tên thanh niên khí chất tầm thường mà người ta ở bất cứ đâu cũng có thể tìm ra một nắm lớn.
Trần Nguyên cũng không phản kháng. Nếu đã hiểu nguyên do, vậy liền tùy ý bồi tiếp theo nàng là được. Ngắm nhìn một chính mình khác trong gương, Trần Nguyên luôn có cảm giác không quen thuộc.
Lại nhìn sang một bên, thấy Lữ Như Yên vẫn còn dùng loại ánh mắt hiếu kỳ đánh giá hắn, Trần Nguyên không khỏi nói ra: “Lữ cô nương, ta nghĩ Khinh Vũ Chân quân truyền cho cô nương pháp này, trước là muốn thi triển lên chính mình.”
Hắn đây là nói chân thật ý nghĩ trong lòng. Lấy dung nhan đẹp đến siêu việt hết thảy định nghĩa của Lữ Như Yên, nàng đi đến đâu, nơi đó liền sẽ náo loạn tới đó. Khinh Vũ Chân quân ý đồ ban đầu liền muốn truyền thụ pháp môn này chỉ để che đi sự ưu tú quá mức của nàng mà thôi.
Mà Lữ Như Yên nghe được ý khen trong lời nói của hắn, khóe miệng không tự chủ vểnh lên, hai núm đồng tiền xinh xắn hơi hiện.
“Tốt, Như Yên nghe Trần công tử.”
Nói rồi, nàng nhẹ nhàng trên mặt mình thi pháp. Không đến ba mươi hơi thở, một trương gương mặt hoàn toàn xa lạ, phổ thông đến không thể phổ thông hơn hiện lên trước mắt hắn. Ấy là loại dung nhan tầm thường mà người ta sẽ vô ý thức quên đi nếu như chỉ rời mắt trong chốc lát. Và như không phải loại kia khí chất như thần nữ, siêu thoát toàn bộ vạn vật thế gian; cùng với cỗ khí tức quen thuộc của nàng còn tại, Trần Nguyên có lẽ tưởng rằng đứng trước mặt hắn đã đổi thành một người khác.
“Trần công tử thấy thế nào?” Lữ Như Yên ngòn ngọt cười.
“Thuật pháp này quả thực tinh diệu.” Trần Nguyên tán thưởng. Đây là sự thật, nếu như không sử dụng tinh thần lực cực kỳ hùng mạnh, cỡ Lục phẩm Chân quân loại kia, rất khó mà nhìn ra biến đổi của cơ và cấu trúc xương trên gương mặt đối phương. Người đối diện sẽ không cho rằng, kẻ thi pháp đang ngụy trang mà chỉ cho rằng, hắn trời sinh vốn là như vậy. Với tư cách là một môn pháp thuật ngụy trang, pháp môn này tuyệt đối là nhất đẳng.
Thế nhưng, Lữ Như Yên dường như không hài lòng. Nàng hơi bĩu môi, khẽ nói: “Như Yên lại không phải nói thuật pháp.”
Trần Nguyên nghe lời này, hơi ngẩn người kinh ngạc. Nàng không nói thuật pháp? Hắn suy nghĩ giây lát, trong lòng bỗng sáng tỏ. Trần Nguyên lúc này hơi lắc đầu, tiếc nuối nói: “Lữ cô nương thi triển pháp thuật này chưa đầy đủ.”
“Vì sao Trần công tử lại nói như vậy?”
“Lữ cô nương ngươi xem, gương mặt cô nương che đi là che đi, thế nhưng dáng người cô nương đẹp đến như vậy, chỉ che đi gương mặt thì lại có tác dụng gì?”
Lữ Như Yên gương mặt đỏ lên. Rất nhanh, nàng liền bĩu môi, nói khẽ: “Trần công tử có phải muốn ta vừa tròn, vừa béo, nặng ba trăm cân giống như vị đạo sư tại Nhiệm Vụ điện?”
“ y…”
…
Hai người cứ như vậy, không kiêng nể gì cả, bắt đầu bày tỏ thân mật giữa ban ngày ban mặt. Thiên Lan đứng tại một bên, mặt không biểu tình, dường như đã vô cùng quen thuộc tình cảnh như vậy.
Rốt cuộc, nửa khắc đồng hồ qua đi, Trần Nguyên và Lữ Như Yên cũng hoàn thành khâu hóa trang. Hai người bọn hắn thay đổi hoàn toàn dáng vẻ bề ngoài, từ gương mặt, dáng người cho đến khí chất, toàn bộ đều biến thành tầm thường đến không thể tầm thường hơn. Nếu như tu sĩ không phải thực sự quen thuộc với khí tức của hai người bọn hắn, chắc chắn sẽ không thể nhận ra đứng trước mặt họ là Trần Nguyên cùng Lữ Như Yên.
Đồng thời, Trần Nguyên cũng biết thuật pháp mà Lữ Như Yên sử dụng gọi là Giả Hình, truyền thừa từ Đạo gia. Hắn liền học theo. Một lần học này hắn liền biết, phép Giả Hình này có bao nhiêu tinh diệu, cơ hồ là so với Tung Địa Kim Quang mà hắn lĩnh ngộ chẳng hề có thua kém chút nào.
Lữ Như Yến lúc này nhìn sang Thiên Lan đứng tại một bên, biểu lộ như muốn nói lại thôi. Trần Nguyên hiểu ý, nói ra: “Ngươi có muốn hay không thay đổi một chút ngoại hình. Váy và khí chất của ngươi… nói thế nào đâu… quá lóa mắt.”
Hắn không đề cập đến dung nhan, bởi vì gương mặt của nàng thật sự so với hai người bọn hắn sau khi thi pháp còn tầm thường hơn. Đây có lẽ cũng là lý do mà Lữ Như Yên không có ý tứ nói thẳng.
Thiên Lan nhìn liếc qua hai người, gật đầu: “Tốt.”
Kế đến, hai tay nàng bấm pháp quyết, miệng nhẩm chú ngữ. Một cỗ lực lượng vô hình, thần bí mà hùng hậu bao trùm lên toàn bộ thân thể nàng. Chớp mắt qua đi, Thiên Lan không còn mang trên mình loại kia khí chất đặc trưng, cực kỳ sặc sỡ; ngay cả chiếc váy bồng bềnh màu đỏ rực cũng bị thay thế bởi bộ quần áo hơi bạc màu, có chút cũ kỹ.
“Như vậy được chưa?” Nàng hỏi.
“Không tệ.” Trần Nguyên tán thưởng.
Cùng lúc, trong lòng hắn không khỏi nổi lên nghi vấn: nàng động tác vì sao thành thục như vậy, so với Lữ Như Yên khác biệt một trời một vực? Có lẽ, nàng đã từng sử dụng qua rất nhiều lần rồi đi.
Còn nữa, phải chăng gương mặt phổ thông đến cực hạn của nàng lại chính là dung nhan thật sự của nàng. Nghĩ đến vấn đề này, hắn liền là khó hiểu. Gương mặt ấy, đối với dáng dấp cùng khí chất của nàng, để cho người ta có loại cảm giác cực độ mâu thuẫn.
Trần Nguyên không có nhiều lời hỏi thêm. Ba người bọn hắn yên lặng chờ cho đến khi trận pháp truyền tống khởi động.
Cứ mặc cho sự thật rằng, hắn đã không phải là lần đầu tiên sử dụng trận pháp truyền tống, có thể mỗi lần chờ đợi trận pháp khởi động, Trần Nguyên luôn mang một loại cảm giác kỳ lạ.
Vị đạo sư chủ trì trận pháp thực hiện một loạt những pháp quyết phức tạp. Quang mang bên trên bệ đá bắt đầu sáng rõ, lực lượng lưu chuyển dưới chân đang lấy tốc độ khủng khiếp gia tốc.
Cảm giác hụt hẫng kia lại đến, cứ như bên dưới chân đột ngột mất đi điểm tựa. Ba hơi thở chớp mắt mà qua, ánh sáng chói mắt cũng từ từ tán đi. Hiện lên trước mắt ba người Trần Nguyên cùng hơn một trăm vị đồng hành khác là khung cảnh hoàn toàn xa lạ.
Những con đường lớn, lát bằng đá phẳng lỳ kéo dài đến tận chân trời. Che khuất tầm mắt là những tòa lầu, tháp cao, cung điện với mái cong vút, hoa lệ, và sang trọng mọc lên như những ngọn núi nhỏ, đứng thành hàng đều tăm tắp. Khắp bốn phía là những dòng người đông nghịt, nối đuôi nhau thành hàng dài, qua lại không ngớt trên các tuyến phố xa hoa sầm uất. Dọc theo các con phố là những cửa hàng tráng lệ, những quầy bán hàng rong náo nhiệt cùng hàng trăm, hàng ngàn thứ vật phẩm đa dạng, phong phú đổ về từ khắp mọi nơi trong phạm vi hàng trăm vạn dặm cương vực quanh đây. Hết thảy, tụ hồi thành một tòa thành trì rực rỡ phồn hoa, muôn màu mà so với Kinh đô Vương triều còn muốn tráng lệ hơn nhiều.
Bắc thành.
Tương tự như Thái Linh thành lưng tựa Tô Châu Thái Linh học viện, nội viện cũng có bốn tòa thành mang chức năng như vậy. Phân biệt tại bốn phía, Đông, Tây, Nam, Bắc, lần lượt kết nối với bốn tòa truyền tống trận cỡ lớn, bốn tòa thành tương ứng sở hữu bốn cái tên giản dị: Đông thành, Tây thành, Nam thành, Bắc thành. Mỗi một tòa trong bốn tòa thành trên kích thước và độ phồn hoa đều không thua kém so với Thái Linh thành. Mỗi thời mỗi khắc, trung tâm của tòa thành luôn luôn có một vị đạo sư cấp cao, tu vi Lục phẩm Chân quân lâu dài bế quan. Nếu như thần thức đủ nhạy bén, người ta sẽ còn phát hiện, có không ít hơn mười cỗ khí tức của Ngũ phẩm Chân quân như ẩn như hiện, bao trùm lên toan bộ phương viên mấy trăm dặm thành trì.
Ba người Trần Nguyên không có dành thời gian ở lại Bắc thành. Bọn hắn một đường đi nhanh ra cửa thành phía Bắc, lại rời khỏi phạm vi trăm trượng bên ngoài. Tại đây mới là phạm vi cho phép phi hành.
Trần Nguyên thả ra ba chỉ Linh thú đã sớm nhọn nhạo không chịu được. Hơn năm năm Trần Nguyên tiến vào nội viện, ba chỉ Linh thú này một mực bồi tiếp hắn tu hành. Hơn năm năm này, bọn chúng chẳng có bao nhiêu cơ hội rời khỏi động phủ. Đối với bọn chúng, như vậy liền là khổ cực. Trần Nguyên không nỡ, nên tranh thủ chuyến này đi xa, mang theo bọn chúng cùng một đoạn đường.
“Chít… Chít… Chít…”
“Xì… Xì… Xì…”
“Chiếc… Chiếc… Chiếc…”
Ba chỉ Linh thú rốt cuộc nếm được hương vị tự do, cao hứng không thôi, không ngừng chuyển động quanh thân Trần Nguyên.
Lữ Như Yên nhìn đến bọn chúng, môi son khẽ cười, nói ra: “Thật lâu rồi chưa thấy bọn chúng. Như Yên còn nhớ, tiểu sư muội lần trước gặp mặt, còn nhớ mãi tiểu hồ ly này đâu.”
Nói rồi, nàng vươn bàn tay ngọc, muốn khẽ chạm lên bộ lông êm ái, trắng như tuyết của Bạch Tiểu Vũ. Đáng tiếc, hồ ly vẫn là tính tình cũ. Ngoại trừ Trần Nguyên, nó không thích bất kỳ một ai chạm lên người nó.
“Chít… Chít… Chít…” Nó xù lông, dựng đứng ba cây đuôi dài, ngạo kiều, lông trắng toát, một bộ sẵn sàng sống mái với Lữ Như Yên.
Người khác có thể không biết, thế nhưng Trần Nguyên rõ ràng, nếu như Bạch Tiểu Vũ thật ra tay tấn công Lữ Như Yên, nàng phải chết không nghi ngờ. Trải qua mấy năm ở bên cạnh Trần Nguyên, không ngừng hấp thu đạo uẩn của hắn, chỉ hồ ly này đã một đường tu hành đến Cảnh giới thứ Ba đệ Ngũ trọng; thực lực của nó so với Lữ Như Yên một cái Tam phẩm tu sĩ, chênh lệch một trời một vực. Chỉ là, hết thảy ba chỉ Linh thú đều bị Trần Nguyên dùng thủ pháp đặc biệt, phong ấn lai khí thế của nó mà thôi. Từ người ngoài nhìn vào, cả ba chỉ Linh thú đều không có bao nhiêu nổi bật.
Lữ Như Yên nhìn bộ dáng hung hung của Bạch Tiểu Vũ, chẳng những không có sợ hãi mà còn lấy làm đáng yêu. Uy thế kinh khủng của một tồn tại bước vào Cảnh giới thứ Ba đều đã bị thủ ấn của Trần Nguyên che giấu hoàn toàn, những gì lộ ra trước mắt nàng chỉ là một chỉ Linh thú ngạo kiều mà thôi.
Bất quá, nguy hiểm là vẫn tồn tại. Trần Nguyên vội vã ôm lên Bạch Tiểu Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông dày, êm ả trên lưng, xoa dịu đi tâm tình của nó. Một mặt, hắn đối với Lữ Như Yên lấy làm xin lỗi, nói ra: “Xin lỗi Lữ cô nương, Bạch Tiểu Vũ tính tình vẫn còn trẻ con. Nó không quen với người khác.”
Lữ Như Yên lắc đầu cười nói: “Không sao, Trần công tử. Tiểu nha đầu này vẫn còn rất đáng yêu đâu. Kỳ thực, Như Yên vẫn luôn muốn có một chỉ Linh thú như vậy ở bên người.”
“Nếu như Lữ cô nương mong muốn, sau khi trở về, ta bồi tiếp Lữ cô nương đi một chuyến Ngự Thú phong.”
Lữ Như Yên vui vẻ cười: “Vậy liền làm phiền Trần công tử.”
Trong khi hai người đối thoại, Bạch Tiểu Vũ đã toàn thân co tròn, rúc lại bên trong ngực Trần Nguyên, mí mắt hơi khép lại, bộ dáng cực độ hưởng thụ bàn tay của hắn vuốt ve. Hai chỉ Linh thú còn lại cũng không chịu yếu thế, không ngừng xoay quanh người hắn, đòi hỏi quyền lời.
Trần Nguyên hết cách, đành tại trên thân chúng, an ủi một vòng. Sau đó, hắn mới nói: “Tốt, cũng là thời điểm lên đường.”
Trần Nguyên một tay ôm Bạch Hồ, một tay nâng Hắc Xà, ra hiệu cho Thanh Loan. Chỉ Thanh Loan kia, bên trong ánh mắt tràn đầy linh trí dường như hiểu ý của hắn, khẽ lắc mình một cái, thân thể vốn chỉ cao chừng ba thước, trong nháy mắt mở rộng ra mười mấy trượng. Lớp lông vũ màu xanh lam, bóng bẩy, điểm thêm những hoa văn màu đỏ tươi, vàng rực, tím nhạt,... sặc sỡ và lộng lẫy vô cùng dưới ánh mặt trời. Cái cổ nó ngạo kiều, thon dài, cong hoàn hảo vươn lên cao mấy trượng trong gió, đón lấy mấy chiếc lông mao rực rỡ phất phơ trong gió.
Thanh Loan đã trưởng thành.
Tu vi của nó cũng một mực tăng trưởng trong mấy năm nay, cách đây không lâu đã bước vào Cảnh giới thứ Ba Đệ Tam trọng, chỉ chậm hơn Hắc Xà nửa năm mà thôi. Cùng với tu vi gia tăng, bản thể của nó cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất. Trước kia, Thanh Loan có lẽ chỉ như như một tiểu công chúa dễ thương, đáng yêu, người người đều yêu thích, thì hiện giờ, nó chính là một vị Nữ Hoàng, bá khí vô song, bễ nghễ thiên hạ, khinh thường chúng sinh.
Trần Nguyên yêu thích ngắm nhìn Thanh Loan, có chút không lỡ đạp chân lên bộ lông vũ hoàn mỹ của nó. Cuối cùng, hắn vẫn là vượt qua suy nghĩ ấy. Thanh Loan đối với hắn ngồi trên lưng, tỏ ra cực kỳ hưng phấn, dường như chỉ mong hắn một mực cưỡi trên người.
Tuy nhiên, vấn đề lúc này cũng nảy sinh.