Bạch Tiểu Vũ có chứng bệnh, đó là không thể để bất cứ ai bên ngoài Trần Nguyên chạm vào người của nó. Trái ngược, nó lại cực kỳ hưởng thụ cảm giác khi lòng bàn tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve trên bộ lông mềm mượt, nhẹ bẫng như mây trắng trên thân.
Không riêng gì Bạch Tiểu Vũ mà ngay cả Hắc Xà và Thanh Loan đều có chung dạng chướng ngại tâm lý này.
Trần Nguyên không rõ ràng, ba chỉ Linh thú có biểu hiện như vậy là do di chứng tâm lý vì bị con người đả thương nhiều năm trước đây hay là nguyên do ở bên cạnh hắn quá lâu, lâu dài thời gian tắm mình trong đạo vận của hắn mà sinh ra một loại cảm giác ỷ lạu vào hắn và xa cách với thế giới bên ngoài. Bất luận là như thế nào, đây đều không phải là chuyện tốt.
Vấn đề ở chỗ này liền xuất hiện. Nguyên bản Trần Nguyên dự định cưỡi Thanh Loan phi hành. Điều này không có chỗ khó khăn. Cho đến khi hắn muốn cùng một chỗ với Lữ Như Yên cưỡi trên Thanh Loan, Thanh Loan liền nồi giận. Mặc kệ cho Trần Nguyên ra sức khuyên can, an ủi, nịnh nọt, đe dọa,... nó chính là nhất quyết không chịu để cho Lữ Như Yên lei lên lưng. Thậm chí, hắn còn có thể nhìn ra, Thanh Loan vì việc này mà sinh ra nhàn nhạt địch ý với Lữ Như Yên.
Trần Nguyên phát giác ra không ổn. Hắn đành phải thu hồi lại tâm tư, sau đó dành ra không ít thòi gian đến an ủi Thanh Loan. Có như vậy, nàng mới ngoan ngoãn bỏ qua cho Lữ Như Yên.
“Thật có lỗi, Lữ cô nương, Thanh Loan không quen thuộc với tu sĩ. Có thể do trước đây, nàng từng bị con người trọng thương nên sinh ra tâm lý bài xích.”
Lữ Như Yên cười nhẹ nhàng, tựa như không quá để ý, nói ra: “Không có gì, Trần công tử. Như Yên liền có pháp khí phi hành.”
Nói rồi, nàng liền lấy ra một chiếc thuyền nhỏ, dài chừng ba trượng, thân thon, dài, trên mạn thuyền còn có các đường nét trang trí tinh tế, tinh xảo, điển hình của các pháp khí thuộc về nữ tính tu sĩ. Tam phẩm tu sĩ có thể ngự kiếm phi hành, Tứ phẩm tu sĩ có thể đạp không mà đi; bất quá, phi hành đường xa, tu sĩ thông thường sẽ không sử dụng năng lực như vậy.
Quá hao tổn linh lực.
Thay vào đó, bọn hắn sử dụng pháp khí chuyên dụng, xưng là phi hành pháp khí. Mỗi một cảnh giới, đối với pháp khí phi hành sử dụng lại có phẩm giai chuyên chế riêng biệt. Khác biệt này là bởi vì chênh lệch về chất lượng linh lực, lượng linh lượng có thể điều động cùng khả năng khống chế tinh chuẩn của tinh thần lực. Một Nhị phẩm tu sĩ, nếu như miễn cưỡng điều động một kiện Tam phẩm phi hành pháp khí, không qua bao lâu, cả tinh thần và linh lực đều sẽ bị rút cạn.
Lữ Như Yên phi hành pháp khí liền đã đạt đến Tam giai đỉnh tiêm, thậm chí có thể coi như là chuẩn Tứ giai phi hành pháp khí. Đây là món quà mà sư phụ, sư nương nàng tặng cho nàng khi nàng thành công thức tỉnh thể chất, tu vi một đường tăng mạnh đến Tam phẩm hậu kỳ. Lấy nàng tu vi như vậy, lại cộng thêm Nhược Thủy thần thể đặc thù, điều khiển Tam giai đỉnh cấp phi hành pháp khí lộ ra nhẹ nhõm vô cùng.
Cuối cùng, Trần Nguyên đành phải đơn độc cưỡi Thanh Loan, trong khí Lữ Như Yên và Thiên Lan riêng phần mình sử dụng pháp khí phi hành. Trần Nguyên không phải không nghĩ đến cùng Lữ Như Yên chung một pháp khí phi hành. Thế nhưng hắn nhanh chóng xóa bỏ loại ý định này. Cùng một chỗ cưỡi Thanh Loan, bọn hắn còn có thể lãng mạn sóng vai mà đứng; cùng một chỗ cưỡi pháp khí phi hành, thời thời khắc khắc cần phân ra một người điều khiển pháp khí, như thế lãng mãn còn ở đâu?
Nghĩ đến điều này, Trần Nguyên không khỏi tiếc nuối. Mà hắn tiếc nuối, hắn liền dùng ánh mắt hận hận nhìn qua Thanh Loan giương lên cái cổ ngạo kiều trong gió. Thế nhưng Thanh Loan làm ngơ với ánh mắt của hắn, thỉnh thoảng còn phân ra một sợi tâm thần đùa nghịch cùng Linh Hồ và Hắc Xà. Hai chỉ Linh thú sau cũng rất phối hợp, cùng một chỗ nô đùa với Thanh Loan.
Hay lắm, ba chỉ Linh thú bây giờ đã học được cách liên hợp đồng mình chống lại hắn.
Trần Nguyên càng nghĩ càng bực bội.
- -----------------------
Một tháng trong nháy mắt qua đi.
Trần Nguyên, Lữ Như Yên và Thiên Lan trong quãng thời gian này vẫn một mực hướng phía Bắc mà đi.
Sự thật, phi hành là một kiện sự tình tương đối nhàm chán. Nếu như quãng thời gian mấy canh giờ ban đầu, người ta còn có thể bị choáng ngợp bởi cảnh núi non, sông nước hùng vĩ mà cảm thán, thiên hạ này sao mà rộng lớn. Hùng tâm tráng chí của tu sĩ theo đó mà lên, nội tâm bừng bừng phấn khởi ngắm nhìn trăm vạn dặm sơn mạch trải dài đến tận chân trời, những cánh rừng nguyên sinh dày đặc những cây cổ mộc cao đến hàng trăm trượng, hay những hoang mạc cát vàng óng ánh, trải đầy những cồn cát đều tăm tắp, hình thành qua những trận phong bạo dữ dội, và những mặt hồ kéo dài hàng trăm dặm, mặt nước phẳng lặng như gương, nuôi sống những mảnh địa vực sinh cơ bừng bừng.
Thế nhưng, nhiều nhất là một ngày qua đi, người ta dần quen với những cảnh tượng hùng vĩ đến nhàm chán ấy. Có gì đáng để ngắm nhìn cơ chứ? Hoang mạc nơi nào mà chẳng giống nhau? Những cánh rừng rậm nhìn từ trên cao xuống thì lại có bao nhiêu khác biệt? Cho đến khi, việc ngắm nhìn những áng mây lượn lờ với đủ hình dáng khác nhau cũng đủ để cho người ta phát ngán, và hàng tỷ ngôi sao trên trời không còn hấp dẫn như văn thơ miêu tả nữa; thì đó là khi, con người ta đã thực sự nhàm chán với việc phi hành.
Trần Nguyên có cảm giác rằng, các Luyện Khí sư chưa từng muốn chế tạo pháp khí có không gian khép kín như khoang xe ngựa hay thùng hàng, ấy là vì bọn họ e ngại, các tu sĩ cũng có thể bị hội chứng không gian khép kín bức đến điên loạn.
Nếu như quãng đường này không có Lữ Như Yên bồi tiếp, Trần Nguyên thật sự liền nảy sinh suy nghĩ trực tiếp quay trở về học viện, yêu cầu bản tôn mở ra cổng không gian để đi đường tắt. Bất quá, bởi vì Lữ Như Yên tại, hắn cảm giác, bản thân có thể một mực như vậy đi đến tận cùng của thế giới cùng với nàng.
Cũng là trong một tháng này, Trần Nguyên phát giác, ánh mắt của Thiên Lan mỗi khi nhìn về phía ba chỉ Linh Thú thì luôn luôn mang theo một tia nghiền ngẫm, tựa như đang lâm vào trong suy tư sâu sắc. Trần Nguyên đã mấy lần dò hỏi, thế nhưng, nàng chưa một lần trả lời.
Đồng thời, ba chỉ Linh Thú tỏ ra tương đối e ngại Thiên Lan. Đây là lần đầu tiên hắn quan sát được hiện tượng này trên ba chỉ Linh Thú. Trước đây mỗi lúc được hắn thả ra, cả ba chỉ Linh thú, tuy không nói hoành hành ngang ngược, nhưng quả thật chưa từng lộ ra kiêng dè trước bất kỳ tu sĩ nào. Cức mặc cho dạng này e ngại không phải loại kia sợ hãi khi đối đầu với thiên địch, tựa như con thỏ đối đầu loài sói, mà càng giống hơn quan dưới đối mặt quan trên; Trần Nguyên vẫn có chút để tâm tới điều này.
Một ngày này, ba người Trần Nguyên đang theo lộ tuyến cũ phi hành liền cảm nhận được từng đợt sóng xung kích mãnh liệt từ phương xa ào ạt quét tới, mắt đật bị lật tung thành mảng lớn, những đỉnh núi cao bị quét ngang trong chớp mắt, đá lớn cùng cây cổ thụ từ phương xa mà đến, bay đầy trời. Trần Nguyên phản ứng cực nhanh. Hắn ngay lập tức để Thanh Loan bay lên phía trước Lữ Như Yên. Linh lực bên trong thân thể hắn như dòng lũ tuôn trào đi ra, hình thành lên một lớp phòng ngự vô hình, che chắn hết thảy.
Lữ Như Yên nhìn xem một màn này, môi son khẽ cười, say mê ngắm nhìn hắn, chưa từng có bất kỳ động tác gì dư thừa. Nam nhân nha. Nàng đã từng hỏi thăm qua sư huynh của nàng, sư huynh nàng đáp, nam nhân luôn luôn ưa thích tại trước mặt nữ nhân trong lòng của hắn biểu lộ bất phàm. Vậy bây giờ, nàng cũng liền giao lại tất cả cho Trần Nguyên.
Đợt tập kích này đến cũng rất nhanh mà qua đi cũng rất nhanh. Trong vòng mười mấy hơi thở, vạn vật xung quanh quay trở lại yên tĩnh ban đầu vốn có. Duy chỉ có sơn mạch bị tàn phá bừa bãi, mặt đất bị cày lên một mảnh bừa bộn cùng mây trời bị đánh dạt ra một mảng lớn là còn nguyên minh chứng cho những gì vừa xảy ra.
Ba người Trần Nguyên giao hội ánh mắt, trong lòng từng người dấy lên suy nghĩ. Lữ Như Yên đi đầu hỏi: “Là có kẻ địch tập kích chúng ta?”
“Hẳn là không phải.” Thiên Lan lắc đầu: “Trung tâm công kích cách chúng ta quá xa. Hơn nữa qua công kích lâu như vậy lại không có động tĩnh, hẳn không phải là nhắm vào chúng ta.”
Trần Nguyên tán thành: “Công kích bạo phát cách chúng ta không dưới trăm dặm. Này chỉ là dư ba lan truyền đến mà thôi.”
“Muốn làm sao?” Thiên Lan vô cảm hỏi.
“Tránh đi.” Trần Nguyên thốt ra: “Một đòn công kích vừa rồi, chí ít đã có thể sánh ngang với Tam phẩm đỉnh phong, thậm chí Chuẩn Tứ phẩm một đòn toàn lực. Chúng ta vẫn là tận lực không dây dưa vào thì tốt hơn.”
Chỉ là, hắn vừa dứt lời, một vệt bóng đen từ phía chân trời lao nhanh về phía ba người. Trần Nguyên nheo mắt lại, khóe miệng không tự chủ thốt ra: “Cái gì…”
Thế nhưng, lời hắn còn chưa dứt, vật đên kia đã lộ rõ ra dưới con mắt bọn hắn. Là một bóng người, thân hình yểu điệu thướt tha giấu phía dưới một bộ váy màu xanh nhạt. Vật lao đến trước mắt lại là một nữ nhân.
Trạng thái thân thể của nàng không được tốt lắm. Gương mặt tái nhợt, khóe miệng có vết máu, một bàn tay không rõ bởi trúng loại độc nào mà làn ra đã đen xì như than củi. Tóc nàng buông xõa, hơi rối, bay loạn để người ta có loại cảm giác không hiểu thương tiếc. Hơn thế nữa, từ cách nàng bị đánh bay; đúng, là bị đánh bay chật vât chứ không phải bay; rõ ràng là một thân thương thế cực kỳ nặng, ngay cả khống chế phi hành cũng không nổi.
Trần Nguyên gặp nàng hướng thẳng vị trí bản thân mà tới, hắn theo bản năng nâng lên hai tay, đỡ lấy nữ nhân này, thuận thế ôm nàng vào lòng. Tại trong gang tấc, hắn nhận ra, dung nhan của nữ nhân cũng cực kỳ xinh đẹp: gương mặt trứng ngỗng, lông mày lá liễu, dài miê man, sống mũi thẳng, cao đầy ngạo kiều, môi nhỏ đỏ son,... cơ hồ sử dụng chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn để miêu tả nhan sắc của nàng cũng không hề khoa trương.
Đồng thời, trong đầu Trần Nguyên ông ông suy nghĩ: “Ngày hôm nay, ta thành kịch bản vai chính rồi?”
- ------------------------
Thái Linh nội viện, Thần Luyện phong, trong động phủ, cùng thời gian.
Bản tôn Trần Nguyên hơi vươn hai vai mỏi mệt. Hai tháng liên tục, đồng thời trợ giúp chín bộ phân thân cùng một lúc luyện hóa linh lực khiến cho hắn có chút rã rời. May mắn, việc này đã làm qua một lần, chính là quen tay, xe nhẹ đường quen, tốc độ nhanh hơn trước nhiều lần; cảm ngộ với đại đạo liền là có sẵn, chỉ cần sử dụng lại. Chính là nguyên do như thế, Trần Nguyên có thể trong vòng hai tháng trợ giúp tu vi của chín bộ phân thân tăng lên đến Tứ phẩm tầng một.
“Quyết định dừng tại đây.” Trần Nguyên nói khẽ.
Lấy hắn đạo hạnh, trợ giúp phân thân tu vi tăng lên Ngũ phẩm, thậm chí Lục phẩm đều là chuyện dễ dàng. Thế nhưng quá hao phí thời gian, có lẽ cần mất hàng năm, thậm chí hàng chục năm trời cùng không xong.
Đã như vậy, chẳng bằng dành đến thời gian vào việc cảm ngộ. Lấy Tứ phẩm tu vi tại Minh Nguyệt giới này, tuy không thể xưng vương, xưng bá một phương, nhưng tự về lại đầy đủ.
Trần Nguyên ngắm nhìn chín bộ phân thân giống bản tôn như đúc, trong lòng bỗng sinh ra loại cảm giác nao nao. Ấy là hắn còn chưa phân ý thức đi vào chín bộ phân thân này. Nếu như phân ra ý thức rồi, thử tưởng tượng tràng cảnh, mười cái ‘mình’ tự nhìn nhau cùng một lúc, ngẫm lại liền thấy lạ lẫm.
Trần Nguyên hơi suy nghĩ một chút. Sau đó,hắn thi triển phép Giả Hình lên cả chín bộ phân thân. Tương lai, chín bộ phân thân này sẽ được hắn gửi đến chín vực Minh Nguyệt giới. Mà mỗi một cỗ Huyết Thần phân thân này, đã chú định trước đi con đường không tầm thường. Nếu như Minh Nguyệt giới cùng một lúc xuất hiện mười cái Trần Nguyên, náo ra đại sự không giống nhau trên cả cửu vực; nhân quả này có thể lớn lắm, Trần Nguyên không nhất định muốn cứ như vậy liền gánh hết.