Cầu Đạo

Chương 359: Chương 359: Lối vào bí cảnh




Quay trở lại tiểu thế giới, Thanh Châu, Nam Hoàng vực, nhiều tháng trước.

Sau nhiều ngày chằn chọc, rốt cuộc, Trần Nguyên, Lữ Như Yên cùng Thiên Lan cũng tham gia cùng Thái Linh học viện khai phá bí cảnh. Cho đến tận lúc này, Trần Nguyên mới ý thức rõ ràng, Thái Linh học viện, hoặc nói là Thanh Châu Thái Linh học viện, có bao nhiêu để ý đối với bí cảnh này.

Vì một chuyến đi này, Thanh Châu Thái Linh học viện phái tới đâ nhiều học sinh lắm. Trần Nguyên làm một phép ước tính đớn giản thì phát hiện, số lượng học sinh của học viện tham gia khai phá bí cảnh tuyệt đối không ít hơn năm trăm. Tất cả những người này đều có niên kỷ không quá năm mươi, tu vi không yếu, đều từ Nhị phẩm hậu kỳ trở lên, đặt tại Thanh Châu chính là nhân vật xuất chúng trong thế hệ trẻ tuổi.

Mà dẫn đầu những đệ tử này, vị trí lúc nào cũng nổi bật, hấp dẫn ánh mắt là các vị đệ tử thân truyền trẻ tuổi, tu vi đã sớm bước vào Tam phẩm tầng thứ. Bên ngoài ba người Sở Thiên Thiến mà Trần Nguyên đã từng gặp, còn sáu vị khác, cả thảy chín vị đệ tử thân truyền.

Để hộ tống tất cả những đệ tử trẻ tuổi này, Thanh Châu Thái Linh học viện phái ra đội ngũ đạo sư cũng hoành tráng chẳng kém. Có chín vị Tứ phẩm trung kỳ Thượng nhân làm lực lượng trung kiên, phô diễn sức mạnh bên ngoài, bốn vị Tứ phẩm hậu kỳ Thượng nhân đóng vai trò làm đội ngũ chỉ huy và hai vị Ngũ phẩm sơ kỳ Chân nhân ẩn mình trong bóng tối đề phòng tình huống bất trắc.

Trước khi lên đường, Khinh Vũ Chân quân cùng Liên Tuyết Chân quân cũng truyền âm cho Trần Nguyên rằng, các nàng sẽ tùy thời nhìn chằm chằm bọn hắn, nói hắn không cần cố kỵ điều gì. Chỉ là, các nàng lúc này có nhiệm vụ đặc thù, không thể tùy tiện lộ mặt mà thôi.

...

Lối vào bí cảnh nằm trên một cánh đồng bằng phẳng, trải rộng ba ngàn dặm, khắp nơi đều là cỏ xanh tươi tốt, sức sống tràn đầy. Khoảng cách từ nơi này cho đến Càn Nguyên thành tương đối xa. Dù lấy Tứ giai pháp khí phi thuyền, vận hành dưới sự điều khiển của ba vị Tứ phẩm Thượng nhân thi cúng mất nửa ngày phi hành hết tốc lực mới tới nơi.

Vừa đến, Trần Nguyên liền có chút bất ngờ với những gì hắn được chứng kiến.

Đông.

Quá đông.

Nếu như nói, Thanh Châu Thái Linh học viện phái ra hơn năm trăm học sinh đã khiến cho hắn bất ngờ, vậy thì, Đại Càn Vương triều, Đại Nguyên vương triều phái ra tu sĩ trẻ tuổi phải lên đến hàng ngàn. Ấy là chưa kể đến các tông môn, thế gia phụ thuộc hai Vương triều cũng riêng phần mình phái đệ tử tới thăm dò.

Trần Nguyên có thể nhìn thấy riêng một nhóm người đứng độc lập, duyên dáng yêu kiều, cực kỳ bắt mắt của Hoa Vận tông do tông chủ Từ Tuyết Nguyệt dẫn đầu.

Hắn cũng có thể nhìn thấy một đám đệ tử, thân mạc áo bào tím, trước ngực có biểu tượng một cột sấm sét, tiêu ký đặc trưng của Lôi gia, đệ nhất gia tộc của Đại Càn vương triều. Tất cả hơn một trăm đệ tử trẻ tuổi đang đứng vây quanh một tên nam tử trẻ tuổi tại trung tâm, Lôi Minh Vũ, công tử hoàn khố, vô dụng nổi tiếng toàn bộ kinh thành Đại Càn Vương triều.

Hắn cũng có thể nhìn thấy một nhóm đệ tử của Phương gia, mặc dù không bắt mắt bằng Lôi gia, nhưng cũng chiếm riêng được một vị trí nổi bật giữa đám đông. Tại trên dưới một trăm tu sĩ trẻ tuổi trong tộc, Phương Thải Hà nổi bật và kiêu ngạo đứng ở đó như một con phượng hoàng sặc sỡ và lóa mắt. Tại bên cạnh nàng còn có Đại Khí Vận giả Tô Thần đứng xen lẫn, chịu ánh mắt nghi hoặc, bất mãn và trào phúng của đệ tử Phương gia. Chỉ là, gương mặt hắn kiên nghị, biểu lộ lạnh lùng lại xen lẫn tự tin, chưa từng để tâm đến những ánh mắt xung quanh.

...

Còn nhiều, còn nhiều những nhóm tu sĩ trẻ tuổi khác, có xuất thân từ tán tu, có xuất thân từ các thế lực nhỏ, cũng có xuất thân từ các thế lực lớn bên ngoài hai Vương triều, tỷ như...

Thanh Châu Vũ gia, Trần Nguyên thấy được vị kia Vũ Ninh Hạ dẫn đầu chừng mười tên đệ tử trẻ tuổi.

Lại có Ngọc La tông, một cái tông môn xa lạ đã thần phục với Trần Nguyên Bá cũng phái tới không ít đệ tử tinh anh.

Thậm chí, Thái Linh nội viện cũng có học sinh đến. Trong đó, Trần Nguyên thấy được một số gương mặt quen thuộc, tựa như vị kia Công Tôn Hoằng cùng hắn đồng hành từ Tô Châu tới nội viện. Bên cạnh hắn còn có vị Đại Khí Vận giả Kiếm tu, người từng tại trước Tàng Kinh các ngộ kiếm. Từ vị trí đứng đến xem, không khó để nhìn ra, hai người này đã đi chung một nhóm. Và còn không ít các đệ tử khác nữa. Chỉ có điều, những người này làm sao đều không cùng đồng hành với Thanh Châu Thái Linh học viện.

...

Chỉ xét riêng tu sĩ niên kỷ dưới năm mươi mà nói, nơi này đã có không ít hơn ba vạn người.

“Nguyên lai, bí cảnh nơi này hấp dẫn sự chú ý đến như vậy.” Trần Nguyên âm thầm nghĩ đến.

Không phải sao, Thái Linh nội viện học sinh cũng bị hấp dẫn? Việc này quả thực khiến cho Trần Nguyên thật sâu sắc ngoài ý muốn.

Người của Thái Linh học viện đến lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Là một trong ba phương thế lực nắm giữ quyền kiểm soát phương này tiểu thế giới, hơn nữa còn là phương nắm quyền chủ đạo, thực lực mạnh nhất, người ta không muốn chú ý tới Thái Linh học viện cũng không được.

“Nguyên lai là các vị đạo hữu từ Thái Linh học viện. Hoan nghênh các vị đã tới.” Một vị Thân Vương từ Đại Càn Vương triều hòa ái cười, cực kỳ thân cận bay ra khỏi phi thuyền, lên tiếng chào hỏi với mấy vị đạo sư Thái Linh học viện.

“Phong thái của Thái Linh học viện so với khi xưa lại càng thêm nổi bật, càng thêm oanh liệt. Nhớ lại năm đó bản Vương từng cầu học tại học viện năm mươi năm, cho đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ không thôi.” Lần này là một vị Thân Vương từ đội ngũ của Đại Nguyên vương triều lôi kéo làm quen.

“Thanh Trúc đạo hữu, hai trăm năm trước chia tay đến giờ, đạo hữu vẫn còn tốt chứ?”

“Khải Kiếm đạo hữu, nhớ năm đó đạo hữu cùng bần đạo một bên luận kiếm, một bên đàm tửu, cho tới bây giờ, bần đạo vẫn còn nhớ rõ như ngày hôm qua. Thời gian trôi qua sao mà thật nhanh.”

...

Lại lần lượt có từng bóng người bay ra, riêng phần mình đối với các đạo sư Thái Linh học viện chào hỏi, thể hiện các mối quan hệ cá nhân.

Đó là chuyện của các trưởng bối.

Các đệ tử trẻ tuổi của từng cái thế lực cũng hướng ánh mắt về phía học sinh của Thái Linh học viện. Đại đa số là ngưỡng mộ, hâm mộ; có một số nhỏ là ghen ghét, một số khác lại là khiêu khích, không phục, thậm chí là khinh thường, hờ hững,... đủ loại màu sắc cảm xúc.

Mà đón nhận những ánh mắt này, các học sinh Thái Linh học viện thản nhiên như không. Không ít người trong số bọn họ càng là ưỡn ngực, ngẩn cao đầu một cách đầy tự tin.

Trần Nguyên chú ý tới Công Tôn Hoằng, đối phương cũng chú ý tới hắn, khẽ mỉm cười, gật đầu đáp chào hỏi. Trần Nguyên cách không đáp lại. Hai bên tốt xấu là từ cùng một châu tới nội viện, xem như người quen biết cũ.

Thiên Lan đón lấy ánh mắt của hắn, nhìn qua một phương Công Tôn Hoằng, nàng thản nhiên nói: “Kẻ này tự thân khí vận không cạn.”

“Ngươi biết hắn?” Trần Nguyên hiếu kỳ hỏi.

Lữ Như Yên cũng ngạc nhiên. Cùng nhau đồng hành thời gian dài, nàng rất hiếm khi thấy nữ tử này chủ động bình luận người khác.

“Không biết.” Thiên Lan nhẹ lắc đầu, đáp. Dừng tạm, nàng bổ sung: “Bất quá, mệnh số cùng khí vận của hắn là vậy.”

Trần Nguyên có chút ngoài ý muốn. Hắn không nhìn thấy từ trên thân đối phương danh hiệu Đại Khí Vận giả.

Là do đối phương không phải là sinh linh bản thổ của Minh Nguyệt giới?

Không nên.

Ba ngàn thế giới vốn là đồng căn đồng nguyên, không nên phân biệt mới đúng. Nếu không, hắn cũng sẽ không nhìn thấy danh hiệu Đại Khí Vận giả từ trên người Thanh Uyển.

Cho nên, vấn đề xuất hiện tại trên thân Công Tôn Hoằng?

Hắn không rõ ràng, cũng không lại đi suy nghĩ nhiều. Hắn đâu có nhiều tinh lực đến như vậy.

Cùng ngạc nhiên còn có Lữ Như Yên. Nàng làm sao cũng không nghĩ đến, Thiên Lan cho ra đáp án như vậy. Thế là, nàng không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Thiên Lan cô nương biết xem mệnh số?”

Thiên Lan ngây người một lát, hơi trầm tư, sau đó khẽ gật đầu: “Có thể coi là như vậy. Ta có thể xem một chút.”

“Vậy sao? Vậy có thể...” Lữ Như Yên vui mừng.

Sau đó, nàng hơi ngập ngừng một chút, hai gò má đỏ lên.

“Vậy cô nương có thể...” Vừa nói, nàng hơi liếc nhìn Trần Nguyên một chút, sau đó một bên lôi kéo Thiên Lan, thần thần bí bí đi tới một bên.

'Nha, thật đáng yêu.' Trần Nguyên nghĩ thầm.

Chẳng cần suy nghĩ, hắn cũng biết, nữ tử đáng yêu này muốn hỏi gì.

Thế mà, để hắn ngoài ý muốn là, khi hai người quay trở lại, biểu lộ của Như Yên không cao hứng cho lắm. Nàng không buồn rầu, nhưng cũng không vui vẻ.

Trần Nguyên nhíu mày, truyền âm với Thiên Lan, hỏi: “Ngươi nói với Như Yên cái gì?”

“Không có gì.”

“Không có gì?”

“Là chính xác không có gì.”

“Nếu là không có gì, vì sao nàng biểu lộ mất hứng như vậy?”

“Là không cao hứng, nhưng cũng không buồn. Là vì không có gì, cho nên nàng mới biểu lộ như vậy.” Thiên Lan bình tĩnh đáp.

Trần Nguyên cau mày. Hắn luôn cảm thấy, lời này không ổn, nhưng lại không biết nên điểm phá như thế nào.

...

Thời gian qua không bao lâu, từng nhóm tu sĩ khác lục tục kéo tới. Có tán tu, có đến từ các Thế gia, có đến từ Tông môn, thậm chí cũng có từ các Vương triều lân cận tiến về tìm kiếm vận may.

Lúc này, một vị Thân Vương mặc áo mãng bào màu đen, vóc người cao lớn, khí chất cao quý, phong thái uy nghĩ từ phi thuyền của Đại Càn vương triều bay lên giữa không trung. Hắn cất tiếng, giọng nói xen lẫn linh lực hùng hậu vang vọng khắp mấy ngàn dặm không gian, choán đầy khoảng không phía trên cánh đồng: “Thời điểm đã tới, các đệ tử từ các phương thế lực riêng phần mình tiến vào theo thứ tự đã sắp xếp trước. Tối đa là mười người một nhóm. Bắt đầu đi.”

Lời nói vừa ra, hơn ba vạn đệ tử trẻ tuổi bất đầu rục rịch.

Đối với cơ duyên, bất kỳ ai cũng mong muốn. Đặc biệt là các đệ tử trẻ tuổi, lại càng có khát vọng chứng tỏ bản thân hơn bất cứ ai.

Đi vào sớm một bước, có lẽ nguy hiểm lớn hơn, nhưng đồng nghĩa với việc sớm một bước chiếm được tiên cơ. Đây là suy nghĩ chung của đại bộ phận đệ trẻ tuổi.

Bất quá, lối vào bí cảnh không cho phép tất cả ba vạn người cùng một lúc tiến vào.

Lối vào bí cảnh được tạo dựng lên từ những cột đá lớn, cao đến mười trượng, rất cổ kính, lộ rõ dấu vết ăn mòn của năm tháng. Bên trên mỗi cột đá này có hàng trăm những họa tiết kỳ dị, lạ lẫm mà ngay cả Thái Linh học viện cho đến bây giờ vân chưa nhận ra.

Có cả thảy hơn một ngàn cột đá như vậy, xếp thành chín vòng tròn đồng tâm, từ trong ra ngoài. chiếm khu vực rộng đến bốn dặm. Tại trên đỉnh mỗi cột đá lại có một phương trận pháp truyền tống, cực kỳ phức tạp tối nghĩa, rộng chừng một trượng, có thể vận chuyển tối đa mười người một lúc.

Đây mới là lối vào chính xác của bí cảnh này. Và đó cũng là lý do vì sao vị Thân Vương nọ của Đại Càn Vương triều lại nói, tu sĩ đi vào bí cảnh phân thành theo nhóm, tối đa là mười người.

Bởi vì thời gian tồn tại quá dài lại không có người bảo dưỡng, số lượng trận pháp truyền tống trận pháp còn có thể sử dụng chỉ có khoảng chừng tám trăm.

Để tránh xảy ra tình trạng chen lấn, tranh giành, thứ tự đi vào bí cảnh được sắp xếp dựa theo các thế lực mà các tu sĩ thuộc về.

Tới những thời điểm như lúc này, chỗ tốt của việc có một nơi dựa dẫm vững vàng mới hoàn mỹ lộ ra. Làm một trong ba phương thế lực lớn kiểm soát tiểu thế giới, Thái Linh học viện độc chiếm trong đó một trăm tòa truyền tống trận được ưu tiên sử dụng đầu tiên.

Đại Càn Vương triều cùng Đại Nguyên Vương triều yếu thế hơn, tuy nhiên, cũng có quyền sử dụng trước bảy mươi tòa truyền tống trận, không nhiều, nhưng cũng đầy đủ cung cấp bọn hắn vận chuyển năm trăm đến bảy trăm tên đệ tử trẻ tuổi cùng một lúc.

Những tòa truyền tống trận còn lại lần lượt được phân chia cho các thế lực khác như Hoa Vận tông, Lôi gia, Phương gia, Thanh Châu Vũ gia,... Đến nỗi các thế lực nhỏ hơn, phẩm giai chỉ từ Tam phẩm trở xuống, hoặc tu sĩ tán tu, vậy bọn hắn chỉ có thể chờ đợi các phương thế lực lớn sử dụng xong truyền tống trận rồi mới đến lượt.

Lấy thân phận của nhóm người Trần Nguyên tại Thái Linh học viện, lại cộng thêm việc bọn hắn là những người đầu tiên phát hiện ra tiểu thế giới, không ai có tư cách bước vào bí cảnh trước bọn hắn.

Mười người một nhóm là con số tối đa cho một tòa truyền tống trận. Đệ tử trẻ tuổi cũng có thể lựa chọn đơn thương độc mã tiến vào, chỉ là hệ số nguy hiểm sẽ cao hơn nhiều mà thôi.

Ba người Trần Nguyên, Lữ Như Yên và Thiên Lan lựa chọn đơn độc tiến lên. Cùng nhau đi đến nơi này, bọn hắn hình thành lẫn nhau sự ăn ý trong cả phối hợp nhóm lẫn hoạt động thường ngày. Cử động giữa ba người cứ như thế nhịp nhàng mà thành, cực kỳ hài hòa và tự nhiên.

Trước đó, đã có không ít học sinh của học viện đề nghị muốn gia nhập với bọn hắn. Đối phương hẳn là xem trúng tu vi cùng thực lực của ba người. Bất quá, Trần Nguyên nhã nhặn từ chối.

Để thêm người lạ vào nhóm, sự tình sẽ phức tạp hơn rất nhiều, đặc biệt là khi cả ba người bọn hắn đều mang bí mật không nhỏ trên thân.

Cuối cùng, dưới sư theo dõi của hàng chục vạn ánh mắt, mấy ngàn đệ tự trẻ tuổi thôi động pháp khí phi hành, lướt thân lên trên từng tòa trận pháp truyền tống tại mỗi cột đá.

Ba người Trần Nguyên, biểu hiện Tam phẩm tu vi, ngự kiếm phi hành lộ ra thật nổi bật trong mấy nghìn đệ tử trẻ tuổi mặc dù, ngoại hình cùng khí chất chân thật của cả ba đều bị pháp thuật che đậy. Bất quá, khi người ta nhìn thấy huy hiệu của Thái Linh nội viện, rất nhiều người không còn thấy kinh ngạc như vậy nữa.

Đáp xuống tòa trận pháp trống trải, Trần Nguyên nhẹ giọng hỏi thăm hai nữ tử đồng hành: “Đã sẵn sàng?”

Hai nàng nhẹ gật đầu đáp lại.

“Vậy thì đi thôi.” Hắn nói.

Đồng thời, hai tay hắn bắt đầu kết ấn thi pháp, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Đây là phương thức khởi động trận pháp được Thái Linh học viện thăm dò ra từ nhiều tháng trước.

Giữa đồng bằng, hàng trăm cột sáng bắt đầu lấp lóe, vươn thẳng lên trời cao, soi rọi giữa mây trời. Dù thời gian là ban ngày, giữa lúc ánh nắng đang thịnh, những cột sáng này vẫn là thật chói mắt.

Chớp mắt qua đi, mấy ngàn người biến mất khỏi tiểu thế giới, khí tức tiêu thất. Không một ai còn cảm nhận được sự hiện diện của bọn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.