Cầu Đạo

Chương 360: Chương 360: Khảo nghiệm




Ánh sáng chói mắt từ trận pháp truyền tống dưới chân bốc lên, cảm giác mất trọng lượng quen thuộc đánh tới. Trần Nguyên đã không có bao nhiêu ngạc nhiên đối với điều này. Hắn đã không phải là lần đầu tiên trải nghiệm trận pháp truyền tống. Chỉ là, hắn rất nhanh phát hiện ra điều bất thường...

Mở mắt ra, Trần Nguyên phát hiện, bản thân hắn ở trong một không gian rộng lớn đến vô hạn về mọi phía. Không gian này thật sự là lớn lắm, lớn đến nỗi, tất cả tầm mắt của hắn đều bị không gian này ôm trọn lấy.

Toàn bộ không gian đều là trống rỗng. Không có trời, không có đất, không có cỏ cây, hoa lá, thậm chí là không khí, nước, lửa hay bất cứ nguyên tố cơ bản nào cũng không có. Ở trong thần thức của hắn, không gian này hoàn toàn chẳng có thứ gì. Thậm chí, ngay cả màu sắc cũng không có.

Chỉ có một màu trắng đơn nhất, chủ đạo, chiếm cứ hết thảy. Đó là một màu trắng tinh, thuần khiết, không nhiễm một tia tỳ vết, không có một chút bụi bẩn, cũng không có chút nào tạp chất. Nó tựa như là thứ màu thuần khiết nhất, sạch sẽ nhất và cũng là cao quý nhất trên đời vậy.

Đáng lẽ ra, tại một không gian mà chỉ có một màu sắc độc chiếm, choán đầy tất cả như vậy thì con người ta hẳn phải cảm thấy chói lọi mới đúng. Nhưng lúc này đây, Trần Nguyên cảm thấy vô cùng dễ chịu, cực kỳ êm dịu tựa như thân thể mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả được thả mình trong làn nước ấm, để mặc cho những dòng nước nhẹ nhàng xoa dịu đi sự mệt mỏi trong cơ bắp của hắn ta và để cho sự ấm áp của dòng nước mang đi sự căng thẳng trong tâm trí con người ta vậy. Tạp chất trong cơ thể được loại bỏ, độc tố được bài trừ. Hết thảy những gì được giữ lại chỉ là thứ tinh khiết nhất, thuần túy nhất và cũng là sạch sẽ nhất. Loại cảm giác dễ chịu đến cực đỉnh này thật giống như để con người ta quay trở lại vào bụng mẹ, trước khi bị thế giới dơ bẩn bên ngoài làm cho ô uế.

Trần Nguyên cứ trôi lơ lửng ở trong đó, không có điểm tựa, cũng không có mục đích.

Không gian này cũng không phải hoàn toàn trống rỗng. Nó còn có những dòng năng lượng tinh túy đến cực điểm, thuần khiết như chính tông màu trắng tinh khiết của không gian này vậy. Chúng chậm rãi chảy trong không gian vô định, ôm lên thân thể của Trần Nguyên, tiếp xúc với làn da của hắn, len lỏi qua lỗ chân lông rồi rót vào thể nội của hắn.

Cỗ năng lượng này rất lớn.

Trần Nguyên có thể cảm giác được, dòng năng lượng thuần túy hệt như một dòng sông khổng lồ đổ vào thân thể hắn, khó bề mà ngăn cản. Tu vi và thực lực của hắn đang mạnh lên theo mỗi một hơi thở. Rất nhanh, hắn có cảm giác, chẳng qua bao lâu, hắn có thể bước vào cảnh giới Ngũ phẩm Chân nhân, Lục phẩm Chân quân cũng không xa, tiếp đó chính là Thất phẩm Tôn giả, Bát phẩm Huyền Vương rồi Cửu phẩm Tiên Đế.

Cảm giác thoải mái chiếm cứ toàn thần giờ đây tăng lên gấp bội.

Bất kỳ là một tu sĩ nào đều sẽ khó mà cưỡng lại dụ hoặc khổng lồ như thế này.

...

Khoan đã?

Đây là lúc mà Trần Nguyên nhận ra bất thường?

Như Yên đâu?

Thiên Lan lại ở chỗ nào.

Hắn mở miệng, cố gắng gọi hai nàng. Tuy nhiên, miệng hắn mở rộng lại chẳng có âm thanh nào thoát ra từ đó.

Hắn giật mình, nhưng không loạn.

Bản năng nói cho hắn biết, không cần quan tâm đến hai nữ tử không quan trọng đó, và rằng, chỉ cần đắm chìm tại đây, trong nguồn năng lượng thuần khiết khổng lồ này, sẽ có một ngày, sớm thôi, hắn đăng đỉnh của thế giới này.

Bất quá, hắn không quan tâm. Ánh mắt của hắn liên tục đảo quanh bốn phương tám hướng trong không gian để tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.

Hắn tìm không thấy Lữ Như Yên và Thiên Lan. Không gian vẫn như vậy đồng nhất một màu trắng thuần khiết, chỉ có dòng năng lượng êm ái, rót vào cơ thể hắn mỗi lúc một nhiều hơn, cảm giác mỗi lúc một dễ chịu hơn, khiến cho cơn buồn ngủ bên trong hắn mỗi lúc một lớn. Mí mắt hắn sắp sụp xuống.

Không gian này dường như rộng vô biên vô hạn vậy. Tất cả mọi phương hướng đều giống nhau như đúc, không phân phải trái, trước sau, trên dưới. Chính xác mà nói là không có phương hướng. Người rơi vào trong này rất dễ dàng thất lạc.

Trần Nguyên không tin, hắn tiếp tục tiến lên phía trước. Rất dễ dàng. Hắn vẫn có thể bay như bình thường. Một bên, thần niềm của hắn mở ra hết sức, tìm kiếm khí tức của hai người đồng hành.

Đúng lúc này, một cỗ ý thức đến từ bản tôn vượt ngang qua hành lang ý thức, trực tiếp giáng lâm trên người hắn.

Trần Nguyên đột ngột cảm thấy toàn thân khó chịu. Không gian xung quanh hắn nứt vỡ như thủy tinh. Hết thảy sụp đổ. Màu trắng biến mất, để lộ ra phía sau là một khoảng không trắng xám. Dòng năng lượng tinh thuần biến mất không còn tăm hơi.

Trần Nguyên sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng với điều gì đang diễn ra. Lúc này, hắn mới ngỡ ra, chính bản thân hắn đang ngòi xếp bằng trên một tảng đá bằng giữa cánh đồng rộng lớn, trống trải. Cảm giác vững vàng từ mặ đất phía dưới cùng với trọng lực quen thuộc khiến hắn cảm thấy không hiểu thấu an tâm. Tiên Hiệp Hay

“Nguyên lai là ảo cảnh.” Trần Nguyên khẽ thì thầm.

Vừa rồi, ngay khi phân thân của hắn tại trong ảo cảnh hoảng hốt truy tìm Lữ Như Yên, bản tôn của hắn đã cú ý tới. Đừng từ góc nhìn bên ngoài của bản tôn, hắn ngay lập tức phát hiện ra điều bất thường trong này. Bằng một ý nghĩ liên thông từ bên ngoài, hắn dễ dàng đánh vỡ cân bằng đang mê hoặc phân thân, từ đó mang phân thân ra khỏi không gian ảo.

“Không hoàn toàn chính xác là ảo cảnh.” Đột ngột, một thanh âm êm tai, quen thuộc vang lên bên cạn hắn.

Đó là Thiên Lan. Nàng đang ngồi xếp bằng phía bên trái hắn, khoảng cách chưa đầy ba thước. Nàng mở mắt, hô hấp đều đặn, nhìn hắn chằm chằm, trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.

Trần Nguyên còn phát hiện, Lữ Như Yên cũng xếp bằng tại bên cạnh hắn, ở phía bên phải, vị trí so với Thiên Lan còn gần hơn một chút, tựa sát vào người hắn. Chỉ là hai mắt nàng nhắm hờ, nhịp thở đều đặn, thể nội linh lực lưu chuyển tuần hoàn, thật giống như nhập định tu luyện vậy.

Trần Nguyên thở ra nhẹ nhàng. Nếu đã tìm thấy nàng, vậy thì không có gì tốt hơn.

Thế rồi, hắn chú ý tới lời nói của Thiên Lan. Hắn ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói, nhưng gì ta vừa... trải qua... không phải là ảo cảnh?”

Thiên Lan lắc đầu, đáp: “Không phải là ảo cảnh, không hoàn toàn giống. So với ảo cảnh, nó cao cấp hơn nhiều. Ngươi không cảm thấy nó rất chân thật?”

Trần Nguyên vô ý thức gật đầu: “Rất chân thật.”

“Đúng vậy, những gì ngươi vừa trải qua, nó là do các pháp tắc tạo nên, tác động đến mọi tri giác của ngươi, thậm chí là toàn bộ thân thể ngươi. Thậm chí là thần niệm cũng vậy. Tại đó, có pháp tắc hoàn chỉnh vận hành, có đầy đủ mọi yếu tố để du trì nó ổn định như một thế giới thông thường. Cho nên... những gì ngươi vừa nhìn thấy, có thể coi là thật cũng không sai.”

“Vậy, thứ ta vừa trải qua, ngươi có biết, nó là gì?” Trần Nguyên đi thẳng vào vấn đề, hỏi.

“Một dạng kiểm tra.”

“Kiểm tra?”

“Phải. Là một dạng kiểm tra tâm trí, kiểm tra khả năng kháng cứ đối với dụ hoặc.”

“Giống như là kiểm tra tâm cảnh?”

“Đúng, mà cũng không đúng. Ngươi có thể xem như nó là một phần của tâm cảnh, nhưng không hoàn toàn bao trùm lên toàn bộ phạm trù tâm cảnh. Nó chỉ tra xét khả năng kháng cự dụ hoặc của bản thân ngươi mà thôi.”

Trần Nguyên khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Thiên Lan lại hỏi: “Ngươi không cảm thấy thân thể mình có gì khác thường sao?”

Trần Nguyên nhíu mày, theo lời nàng, kiểm tra thân thể một phen. Không có gì khác thường cả. Thể nội của hắn không có vật lạ. Trong thân thể không có độc tố, không có Tà khí nhiễm thân. Trong thức hải của hắn không có ý chí lạ xâm nhiễm. Toàn thân kinh mạch vận chuyển linh lực bình thường.

“Không có...”

Hắn vừa định trả lời thì hơi sửng sốt nhận ra... thể nội linh lực tựa hồ... hùng hậu hơn rất nhiều.

“Tu vi của ta... vậy mà đạt tới Tứ phẩm tầng hai cao đoạn?” Trần Nguyên ngạc nhiên.

Hắn không ngạc nhiên cũng không được. Ngay khi hắn bước vào bí cảnh, tu vi của hắn mới chỉ là Tứ phẩm tầng hai sơ đoạn mà thôi. Trong chớp mắt, hắn đạt được tiến bộ bằng ba, bốn năm khổ tu?

“Cho nên, cảm giác toàn thân ấm áp, tu vi không ngừng tăng trưởng trong không gian nọ là thật?” Trần Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Ta nghĩ, ngươi đã hiểu lầm.” Thiên Lan lên tiếng, ngắt dòng suy nghĩ của hắn

Trần Nguyên nghi hoặc nhìn nàng. Thiên Lan thong dong nói: “Bộ phân thân này của ngươi hẳn là thu hoạch được tu vi tăng lên khá nhiều đi.”

Nàng không có tra xét tu vi tại phân thân này của hắn. Với nàng, đó là một bộ phân thân yếu, quá yếu mà thôi. Tra xét là vô nghĩa, nàng cũng khinh thường làm điều đó.

Trần Nguyên cũng chẳng giấu mà thật thà nói: “Tiết kiệm cho ta chừng ba năm khổ tu.”

Hắn nói rất rõ ràng, là hắn khổ tu, hoặc đúng hơn là bộ phân thân này của hắn khổ tu chứ không phải là tu sĩ bình thường khổ tu. Giữa cả hai có sự chênh lệch rất lớn.

Thiên Lan khẽ gật đầu, giải thích: “Lúc trước, ta đã nói, thứ ngươi nhìn thấy như một bài khảo nghiệm định lực chống lại dụ hoặc cho ngươi. Ngươi vượt qua, cho nên, đây chính là phần thưởng.”

“Tu vi quán thâu?”

“Chính là như thế. Mà không giống như ngươi nghĩ là, thời gian ngươi ở trong khảo nghiệm càng lâu, phần thưởng càng nhỏ. Bởi vì ngươi thoát ra tương đối sớm, cho nên, ngươi thu hoạch mới nhiều đến như vậy.”

“Ta ở trong đó bao lâu?” Trần Nguyên theo quán tính hỏi thăm.

Bất quá, hắn hắn không mong chờ câu trả lời từ đối phương. Nàng cũng có thể kẹt tại trong khảo nghiệm, chưa chắc có thể đưa ra kết quả chính xác.

Vậy mà, ngoài ý muốn, Thiên Lan cho ra câu trả lời chắc chắn: “Không đến một hơi thở.”

Trần Nguyên giật mình: “Nhanh như vậy?”

Tại trong cảm tưởng của hắn, hắn ở lại không gian trắng xóa kia không có nửa canh giờ thì cũng có một khắc thời gian. Hắn tại đó còn di chuyển không ít, không ngừng tìm kiếm Như Yên cùng Thiên Lan. Làm sao có thể nhanh như vậy đây?

Khoan đã...

“Ngươi làm sao biết ta tại trong không gian khảo nghiệm chưa tới một hơi thở?” Trần Nguyên kinh ngạc hỏi.

Bản tôn chưa từng truyền đạt lại thông tin cho hắn biết, cơ hồ là chỉ đánh thức hắn rồi sau đó biến mất.

Ngay lập tức, hắn hiểu ra: “Ngươi không nhận khảo nghiệm ảnh hưởng?”

Thiên Lan nhẹ gật đầu: “Thủ đoạn này vô dụng với ta.”

Sau đó, nàng nhìn hắn, bổ sung: “Là ngươi quá yếu. Không đúng, là phân thân của ngươi quá yếu; nếu đổi lại là chân thân của ngươi, chút thủ đoạn này cũng không vây không được ngươi.”

Trần Nguyên từ chối cho ý kiến. Ngược lại, hắn chú ý tới một điểm khác. Bởi vì, hắn có bản tôn trợ giúp gian lận, cho nên, hắn nhanh chóng vượt qua khảo nghiệm, thu hoạch tương đối lớn. Đổi lại là trạng thái bình thường, hắn không chắc đến khi nào mới phá vỡ khảo nghiệm mà thoát ra.

Đột nhiên, lòng hắn nổi lên hiếu kỳ. Hắn đối với Thiên Lan, hỏi thăm: “Hiện tại, thực lực của ngươi mạnh đến đâu?”

Thiên Lan hiếm thấy lườm hắn một cái, nói: “Chuyện này, ngươi không cần biết.”

Trần Nguyên nhún vai: “Ngươi không nói. Vậy thôi, coi như ta chưa hỏi.”

Thiên Lan trầm ngâm một lát, sau cùng lại nói: “Về cảnh giới, ta thấp hơn ngươi một chút; nhưng nếu thật chiến đấu, ngươi tuyệt đối đánh không lại ta.”

Trần Nguyên nghe vậy, có chút ngoài ý muốn. Cảnh giới tu hành không nói đến, nhưng về thực lực, hắn cảm thấy đối phương đang xem thường hắn. Mặc dù, hắn phải thừa nhận, nàng rất mạnh, đủ mạnh để bản tôn đối mặt với nàng cũng phải e dè. Thế nhưng, hắn không cảm thấy, hắn đối mặt với nang mà ngay cả một chút cơ hội chiến thắng cũng không có. Tại hắn nghĩ, tỷ lệ thắng bại chí ít phải chia năm năm đi.

Dường như nhìn ra hắn không phục, Thiên Lan bình tĩnh nói thêm: “Ngươi có muốn thử?”

Trần Nguyên khẽ giật mình, sau đó lắc đầu, nói: “Vẫn là thôi đi. Vô nghĩa.”

Thiên Lan không bình luận mà chỉ đơn giản nói ra: “Không cần không phục. Ngươi bây giờ không phải ở trạng thái tốt nhất. Ngươi chưa bao giờ ở trạng thái tốt nhất.”

Lần này, Trần Nguyên thật sửng sốt, kinh ngạc không gì sánh bằng. Hắn cảm giác, hắn không quá hiểu lời đối phương nói.

“Thiên Lan, ý của ngươi là gì?” Trần Nguyên truy vấn.

Chỉ là, hắn vừa dứt lời, một cỗ năng lượng khủng bố ngay tại bên cạnh hắn đột ngột bộc phát. Nó không dữ dội, cũng không mãnh liệt nhưng lại nặng nề, kinh khủng để người ta vì đó mà run rẩy.

Cả Trần Nguyên và Thiên Lan đều bị diễn biến bất ngờ này dọa cho giật mình. Khi hai người nhìn lại thì bất ngờ phát hiện, giữa mi tâm của Lữ Như Yên có chùm sáng hình giọt nước phát ra thứ ánh sáng nhu hòa, ấm áp nhưng lại ẩn chứa sức mạnh kinh khủng.

Trần Nguyên khẽ run lên. Hắn nhìn cỗ sức mạnh này mà không dám tin vào mắt mình. Bởi vì, thứ này thực sự khủng bố lắm, so với bất cứ thứ gì hắn từng chứng kiến đều khủng bố hơn, vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Dù là Bạch Ngọc Thánh Liên, tàn hồn Thiên Thủy chân Thánh, hình chiếu của La Sát Đại Thánh hay ý chí của Tà Thần đều lộ ra cực kỳ nhỏ bé, tựa như một hạt bụ giữa không gian vũ trụ trước chùm sáng này. Đừng nói đến Trần Nguyên ở đây chỉ là một bộ phân thân, hắn có cảm giác, dẫu cho bản tôn của hắn đứng tại đây, ngay lúc này, đối mặt với chùm sáng hình giọt nước kia, hắn bất quá cùng một con kiến cũng không có gì khác biệt.

Thậm chí, ngay cả Thiên Lan, bình thường vẫn luôn thanh lãnh, giờ đây trên gương mặt hiện ra động rung không thể che giấu: “Thật mạnh.” Nàng cảm khái.

Thế rồi, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm bằng chất giọng không thoát ra nổi cuống họng, tựa hồ chỉ có nàng mới nghe thấy: “Thần... Không... Chỉ e nàng đã từng đi xa hơn thế, xa hơn rất nhiều. Có lẽ, nàng đã từng đạp nửa bước vào lĩnh vực cấm kỵ. Nguyên lai, nàng vì thế mà làm như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.