Dưới ánh mắt chăm chú của Trần Nguyên và Thiên Lan, vệt sáng hình giọt nước giữa trán Lữ Như Yên chỉ kéo dài trong giây lát rồi vụt tắt. Cùng đi theo biến mất còn có còn cố năng lượng khủng bố, đáng sợ đến cực điểm bao trùm lên hai người.
Cùng lúc, đôi mắt của Lữ Như Yên chậm rãi mở ra, mang theo trong đó là mờ mịt, lo lắng và hoảng hốt. Mãi cho đến khi nhìn thấy Trần Nguyên, nàng mới an tâm một chút, trên gương mặt biểu lộ ra ý cười.
“Trần... “
Nàng vừa muốn mở miệng, Trần Nguyên đã trấn an nàng: “Yên tâm, đó chỉ là khảo nghiệm mà thôi. Bây giờ Như Yên cô nương đã quay trở về.”
“Khảo nghiệm?” Lữ Như Yên nghi ngờ hỏi thăm.
“Là khảo nghiệm định lực của chúng ta. Đoán chừng, tất cả những người tiến vào bí cảnh này đều sẽ trải qua một phen khảo nghiệm như vậy...” Trần Nguyên chậm rãi nói. Hắn giải thích cho nàng những gì hắn nghe được từ Thiên Lan, bao quát cả việc kháng cự lại dụ hoặc và cả thu hoạch ban thưởng từ sau khảo nghiệm đó.
“Nguyên lai là như vậy.” Lữ Như Yên nhẹ giọng nói. Sau đó, thử kiểm tra tình trạng thân thể.
“Không có dấu hiệu bất thường, kinh mạch thông thuận, không có dấu hiệu độc tố, vật thể lạ nhiễm vào thể nội. Tu vi... vậy mà đã đạt tới Tứ phẩm tầng hai trung đoạn.”
Lữ Như Yên kinh ngạc không thôi. Trước khi đặt chân vào bí cảnh, tu vi của nàng cùng với bộ phân thân này của Trần Nguyên là không sai biệt lắm, đều là Tứ phẩm tầng hai sơ đoạn. Vậy mà không bao lâu qua đi, tu vi của nàng tăng mạnh.
Lại nói, thể chất của nàng đặc thù, trong thể nội lại mang Bạch Ngọc Thánh Liên dạng này Thánh giai cấp bậc bảo vật, thực lực của nàng cao đã chẳng kém gì với 'Đạo Cực hạn'. Mỗi một cảnh giới nàng cần tích lũy là một con số khổng lồ tài nguyên đến khó bề tưởng tượng.
Này làm sao có thể khiến nàng không kinh ngạc cho được?
Vui mừng qua đến trong nháy mắt, Lữ Như Yên lại đối với Trần Nguyên cười, nói: “Bất quá, Trần công tử mới thật sự là tài năng, có thể trong vòng nháy mắt vượt qua khảo nghiệm, thu hoạch được ban thưởng càng lớn, tu vi bây giờ lại dẫn trước Như Yên.”
Nàng cười rất vui vẻ, là chân tâm thật lòng vui vẻ vì hắn đạt được bước tiến lớn. Với nàng, cảnh giới của hắn càng cao, nàng sẽ càng vì hắn vui mừng, không xen lẫn một chút đô kỵ. Thực lực của hắn càng mạnh, như vậy lại càng dễ dàng bảo hộ nàng. Nàng ưa thích cảm giác đó.
Tất nhiên, hắn không thể mạnh hơn nàng quá nhiều. Nếu hắn thật bỏ xa nàng, vậy chẳng phải lộ ra, nàng quá vô dụng?. Đam Mỹ Sắc
Trần Nguyên không biết Lữ Như Yên đang suy nghĩ cái gì. Hắn cười ha ha, không phản bác, coi như tán đồng cách nói của nàng.
Lấy tính cách của hắn, trong tình huống bình thường, hắn là khinh thường nghe loại lời tán dương này. Với hắn, lời ấy chỉ như gió bên tai mà thôi, có cũng được mà không có thì thôi. Huống chi, hắn có thể nhanh như vậy vượt qua khảo nghiệm, ấy là nhờ hắn có bản tôn gian lân mà không phải năng lực thực của hắn.
Bất quá, lời này lại là của Lữ Như Yên nói ra. Hắn ưa thích nghe nàng tán dương. Có nam nhân nào không thích nữ tử trong lòng tán thưởng cơ chứ?
Tất nhiên, nếu như có cả cha mẹ vợ tán thưởng nữa thì không có gì tuyệt vời bằng.
Nghĩ nghĩ trong chốc lát, hắn lại nói: “Như Yên cô nương cũng rất tài năng. Có thể trong vòng ba mươi hơi thở thoát ra khảo nghiệm, thiên tài bình thường khó có thể so sánh.”
Thiên Lan ở một bên khinh bỉ nhìn Trần Nguyên một chút. Sau đó, nàng lại nhìn về phía Lữ Như Yên. Đột nhiên, nàng cảm thấy phát ngán khi nghe hai người này khen ngược lẫn nhau.
...
Mất chừng một khắc đồng hồ, ba người Trần Nguyên điều chỉnh lại trạng thái, kiểm tra tình huống của bản thân. Trong thời gian này, Trần Nguyên từng thử gián tiếp hỏi thăm qua Lữ Như Yên, xem nàng có rõ ràng chuyện ấn ký hình giọt nước giữa mi tâm cùng nguồn gốc cỗ năng lượng khủng bố kia không. Đáng tiếc, nàng dường như chẳng biết gì cả, thậm chí, ngay cả cảm thấy một chút bất thường cũng không, cứ như nó chưa từng tồn tại vậy.
Thậm chí, hắn thử dùng Khởi Nguyên nhãn thăm dò cũng không nhìn ra khác biệt nào của Lữ Như Yên so với ngày thường.
Thiên Lan truyền âm cho hắn, nhắc nhở: “Giờ không phải là lúc ngươi lo lắng chuyện đó. Lại nói, dù ngươi có muốn tìm hiểu, cảnh giới của ngươi vẫn xa xa không đủ. Tìm hiểu cũng là phí công vô ích.”
Trần Nguyên nghe vậy mới tạm gác lại chuyện này trong lòng, chờ ngày sau lại tiếp tục điều tra.
“Trần công tử, kế đến, chúng ta nên đi về hướng nào?” Lữ Như Yên dịu dàng hỏi thăm.
Đi hướng nào?
Đây cũng là vấn đề mà Trần Nguyên đang băn khoăn. Hắn ngắm nhìn nơi này. Hoàn cảnh nơi đây quá u ám. Một dải đất đồng bằng, bằng phẳng không có chút sức sống nào, một ngọn cây, cọng cỏ cũng không có. Trên trời không có trăng sao, cũng không có mây trời, thứ còn lại chỉ là một khoảng không trắng xám.
Trần Nguyên thử vươn thần thức dò xét phạm vi mấy chục vạn dặm, sau đó hắn khẽ lắc đầu, hoàn toàn chẳng tìm ra thứ gì hữu ích cả. Trong phạm vi mấy chục dặm từ chỗ của hắn, tất cả thế giới đều xám ngắt, tẻ nhạt như nhau. Không có một vật thể nào chuyển động, cũng chẳng có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy từng có một nền văn minh hay sinh vật có trí khôn từng tồn tại ở nơi này.
Tuy nhiên, bọn hắn cũng không thể mãi đứng lại nơi này đi?
“Nếu đã không biết nên đi đâu...” Thiên Lan đột ngột lên tiếng: “Đã như vậy, không bằng tùy ý chọn một hướng rồi đi.”
Trần Nguyên khẽ gật đầu: “Xem ra, chỉ có cách như vậy.”
Không giống với phàm nhân, tu sĩ cảm ngộ đại đạo quy tắc cấu tạo nên thế giới, đối với quy luật vận chuyển của thế giới tự nhiên sẽ có liên hệ tại trong cõi u minh. Bởi vậy, rất nhiều tu sĩ thường sẽ nghe theo trực giác mỗi khi không thể làm ra quyết định giữa nhiều lựa chọn.
Tất nhiên, một điều cũng phải nói trước, đó là nghe theo trực giác không phải lúc nào cũng là lựa chọn chính xác nhất. Có đôi khi, đó còn là con đường dẫn đến cái chết. Những lúc như vậy, tu sĩ chỉ có thể nói: Mệnh ta vậy.
Suy nghĩ một chút, Trần Nguyên thứ nói với Lữ Như Yên: “Như Yên cô nương, nếu không, ngươi chọn một phương hướng cho chúng ta.”
Hắn còn nhớ rõ, tại tiểu thế giới này, cũng là nàng nhận được dẫn dắt từ Bạch Ngọc Thánh Liên mới đem đến một hồi tạo hóa lớn cho bọn hắn. Bí cảnh này gắn liền với tiểu thế giới, chưa biết chừng với Bạch Ngọc Thánh Liên hoặc Lữ Như Yên có liên hệ gì đó. Không nói trước được, đằng sau cánh cửa sẽ có bất ngờ gì.
Lữ Như Yên không có đưa đẩy. Nàng trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Như Yên cảm thấy, đi về hướng đông hẳn tương đối tốt.”
“Tốt. Vậy chúng ta đi về hướng đông.” Trần Nguyên đánh nhịp quyết định.
...
Ba người Trần Nguyên đạp không mà lên, một đường hướng về phía Đông phi hành.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Áp chế tại bí cảnh này yếu nhự vậy?” Lữ Như Yên kinh ngạc hô.
Rất nhanh, ba người các nàng phát hiện ra, quy tắc áp chế tại bí cảnh này dường như nhỏ hơn rất nhiều so với Minh Nguyệt giới. Không cần tu vi đạt tới Tứ phẩm, chỉ cần Tam phẩm Đại tu sĩ là có thể đạp không mà đi, Nhị phẩm tu sĩ cũng có thể ngự kiếm phi hành. Tốc độ so với bình thường cũng nhanh hơn rất nhiều tại Minh Nguyệt giới.
“Không hẳn.” Trần Nguyên đáp: “Ta không cảm thấy pháp tắc nơi này cũng thế giới bên ngoài có gì khác biệt, đoán chừng hẳn vẫn thuộc về một giới. Chỉ có điều, nơi đây có lẽ có một loại cấm chế đặc thù nào đó làm giảm đi gánh nặng lên thân tu sĩ.”
Hắn còn nhớ rõ, niên kỷ hạn chế đặt chân vào bí cảnh là không quá năm mươi. Rất có khả năng, bí cảnh này đã từng là một nơi được chủ nhân của phương tiểu thế giới này sử dụng để thí luyện đệ tử trẻ tuổi. Giảm đi áp chế pháp tắc trên thân tu sĩ có thể là một loại trợ giúp nho nhỏ đối với các tu sĩ trẻ tuổi tham gia thí luyện.
Nhóm ba người không còn xoắn xuýt ở đề tài này lâu mà tiếp tục phi hành. Tốc độ của bọn hắn nhanh lắm. Đã không cần giữ lại thực lực, không cần che giấu lại có quy tắc áp chế giảm bớt, cơ hồ, mỗi một hơi thở, bọn hắn băng qua quãng đường ngàn dặm.
Thế mà, phi hành một ngày một đêm, ba người Trần Nguyên vẫn không phát hiện ra bất cứ điều gì. Thế giới này yên tĩnh một cách đáng sơ. Không có bất cứ một âm thanh, một tiếng động nào. Thậm chí, dù là gió, nước chảy hay cát rơi cũng không. Thậm chí, ba người bọn hắn có lẽ là vật di chuyển di nhất trong thế giới này. Bao trùm lên vạn vật vẫn là một tông màu xám ngắt, đơn điệu và ảm đảm. Nhưng chính là cái tông màu xám ngắt ấy, cùng với sự yên lặng tuyệt đối lại càng khiến cho người ta có cảm giác thần bí cùng kinh dị.
Ba người tiếp tục tiến lên.
Bí cảnh này, dù hoang tàn, không có một tia sức sống, thế nhưng, linh khí lại tràn đầy, tựa như vô cùng vô tận vậy, so với động thiên phúc địa thông thường tại ngoại giới còn nhiều hơn nhiều.
Rốt cuộc, đến ngày thứ tư, Trần Nguyên bắt được thứ gì đó tại rìa của phạm vi thần thức.
“Hướng đông. Nơi đó giống như có... một công trình hay thứ gì đó giống vậy.” Hắn kinh ngạc nói.
Hai nữ tử nghe vậy, ánh mắt đều sáng lên. Bọn hắn đã phi hành ba ngày ba đêm đều tăm tắp mà không bắt gặp bất cứ thứ gì.
“Chúng ta tăng tốc.” Thiên Lan khẽ nói.
Hai người còn lại khẽ gật đầu đáp lại. Một chớp mắt, ba người hóa thành ba hùm sáng rực rỡ, cắt ngang bầu trời như là màu sắc duy nhất của thế giới u ám này.
Không đến nửa canh giờ, bọn hắn đi vào đỉnh một ngọn núi nhỏ, chiều cao không đền ngàn trượng.
“Nơi này vậy mà thật có một tòa cung điện.” Lữ Như Yên nói ra.
Đỉnh của ngọn núi cụt ngủn, phẳng lì tựa như nó bị một thanh kiếm khổng lồ mạnh mẽ chém ngang qua vậy. Cung điện nằm chễm trệ giữa đỉnh núi, mặt hướng về phía Đông Nam. Tòa cung điện này không lớn, chiều cao chỉ có mười trượng, phương viện rộng chừng ba mươi, bốn mươi trượng. Nó có một cửa chính cao đến ba trượng, hai bên cạnh cùng phía hông và phía sau đều có cửa nhỏ hơn. Phần mái vòm được lá bằng đá, cong một cách hoàn hảo, lại có hình thù như một cái bát lật úp chứ không giống kiến trúc thường thấy ngày nay.
“Không có khí tức của sự sống.” Trần Nguyên đưa ra kết luận sau khi cẩn thận kiểm tra mấy lượt.
Ba người đáp xuống trước cửa chính của kiến trúc. Nơi này bị tàn phá thực nặng nề. Một phần ba bức tường phía trước công trình đã sụp đổ hoàn toàn. Phân nửa phần mãi vòm đã biến mất. Ngay cả cửa lớn phía trước cũng trống rỗng. Cánh cửa lớn phía trước không đã tan biến từ khi nào. Có lẽ, nó đã hóa thành tro bụi trước sức mạnh của năm tháng đi.
“Tiến vào?” Thiên Lan hỏi thăm.
“Ừm. Nếu đã đến rồi thì tiến vào thử xem.” Trần Nguyên đáp lại.
Ba người vượt qua cửa lớn, đi qua dãy hành lang dài bảy trượng rải đầy đá cùng mảnh gạch vỡ. Chuyển động bất ngờ của bọn hắn khiến cho lớp bụi dày tích tụ vô số năm bạo loạn. Cuối cùng, Lữ Như Yên phải sj dụng một pháp thuật đơn giản để xua tan đi hết thảy bụi bặm. Chỉ là, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, cùng bị nàng thổi đi còn có một góc của bức tường và không ít chi tiết nhỏ của công trình. Nơi này thật sự đã quá xưa cũ, cũng bị thời gian ăn mòn quá nhiều.
Vượt qua dãy hành lang, qua hai lần cửa lớn, thứ đã hư hao nghiêm trọng trong quãng thời gian tồn tại dài dằng dặc, ba người Trần Nguyên tới gian đại điện chính. Đây cũng là gian phòng lành lặn nhất còn sót lại trong cả tòa công trình này.
Không ra ngoài ý muốn của bọn họ, nơi này trống rỗng. Khắp nơi trên nền đá xưa cũ là những mảnh vỡ rơi xuống từ trần nhà. Các bức tường bốn phía đều có dấu hiệu sụp đổ. Duy nhất, chỉ có một khối cầu bằng thủy tinh đen nhánh, lớn chừng nửa trượng, phủ một ít bụi nằm tại chính giữa gian đại sảnh.
Trần Nguyên cảnh giác nhìn bốn phía. Vẫn không có dấu hiệu nào của sự sống, cũng không có bất ức chuyển động bất thường nào. Trực giác của hắn chưa hề báo động qua bất cứ nguy hiểm nào.
Theo bản năng, ba người thận trọng tiến lên từng bước một, tiếp cận thứ duy nhất có thể còn có ích tại căn phòng.
Vẫn không có phản ứng nào.
Ngay cả khi đã tiếp cận phạm vi một trượng bên ngoài khối cầu kỳ dị, không có điều gì bất thường xảy ra.
Nhóm người lại tử tiến thêm ấy bước.
Vậy mà, ngay khi ba người chỉ còn cách khối cầu chừng ba thước, khối cầu bắt đầu phát ra thứ ánh sáng màu tím lập lòe, sâm nghiêm và kinh dị. Đồng thời, một cỗ lực hút khủng bố bao trùm lên ba người, mạnh mẽ kéo cả ba trở lại.
“Lùi lại.” Trần Nguyên vội quát.
Nhưng đã muộn. Cỗ lực hút khủng bố kia đã bắt được bọn họ. Ngay cả lấy Tứ phẩm Thượng nhân tu vi của bọn hắn vẫn chẳng có một chút sức chống cự nào trước lực hấp dẫn của khối cầu kỳ dị.
Trần Nguyên càng là phản ứng chậm một nhịp. Bởi vì, từ đầu đến cuối, hắn hoàn toàn không phát giác ra bất kỳ nguy hiểm hay địch ý gì cả. Hắn thậm chí còn không kịp liên lạc với bản tôn. Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Chỉ một chớp mắt, cả tòa cung điện trở lại dáng vẻ yên ắng vốn có như chưa hề có chuyện gì xảy ra.