Ba người Trần Nguyên bị khối cầu lớn màu đen kéo vào bằng cỗ sức mạnh không thể chống đỡ. Trong nháy mắt, cả ba chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, không phân ro trái phải, trên dưới. Cú sốc mạnh mẽ và đôt ngột ấy so với khi người ta thực hiện truyền tống phải mạnh hơn nhiều lắm, để cả ba người chống đỡ không nổi.
Chờ cho đến khi hết thảy cảm giác trở lại bình thường, ba người Trần Nguyên phát hiện, bọn hắn đang đứng trong một tòa đại sảnh rộng lớn, khang trang.
“Đây là đâu?” Lữ Như Yên nghi ngờ hỏi thăm.
Trần Nguyên đánh giá xung quanh một lượt. Hắn luôn cảm thấy nơi này là lạ. Không nói đến tòa đại sảnh rộng lớn có kiến trúc xa hoa, bên trong chất đầy độ nội thất tinh tế và xa xỉ hoàn toàn khác biệt với tòa cung điện đổ nát bọn hắn ở lại trước đó, ánh mắt của xuyên qua cửa lớn, nhìn lên bầu trời trong xanh mây trắng dày đặc và ánh nắng ấm áp rải xuống mặt đất, hoàn cảnh nơi này cũng quá khác biệt với thế giới chỉ có màu trăng xám, yên lặng tuyệt đối mà bọn hắn mới ở trước đó không lâu.
Thế mà, trực giác nói cho hắn biết, hắn vẫn chưa hề rời đi bí cảnh.
Điều kiện hoàn cảnh khác nhau nhiều đến như vậy sao? Trần Nguyên không khỏi nghĩ thầm.
Ánh mắt hắn một lần nữa dò xét hoàn cảnh. Hai con ngươi lấp lánh, hắn vận dụng Khởi Nguyên nhãn. Rất nhanh, hắn thu được thông tin cần thiết.
“Nơi này... có lẽ là một phần khác của bí cảnh.” Trần Nguyên nói: “Một phần thí luyện khác.”
“Thí luyện? Cũng giống như lúc chúng ta vừa đi vào bí cảnh?” Lữ Như Yên hỏi. Nội tâm nàng kinh ngạc, lại đến một lần nữa thí luyện?
“Chính là như vậy. Khác biệt là, lần thí luyện này, chúng ta thực hiện cùng nhau chứ không phải đơn lẻ. Chỉ là không biết, nội dung thí luyện lần này là gì.”
Trần Nguyên vừa dứt lời, một thứ âm thanh lạnh băng, không có nhân tính vang lên trong đầu hắn.
[Hoàn tất đánh gia thực lực sơ bộ... Đang hiển thị kết quả.]
Đúng. Âm thanh này không phải vang lên bên tai mà trực tiếp rót vào trong đầu. Cảm giác rất khác biệt so với lắng nghe giọng nói thông thường.
Trần Nguyên sửng sốt một hồi. Hắn đưa ánh mắt nhìn quanh để tìm kiếm nguồn gốc âm thanh kia. Tuy nhiên, hắn không tìm được. Thay vào đó, hắn phát hiện ra, ánh mắt của Lữ Như Yên cũng đầy ngạc nhiên như hắn.
“Như Yên cô nương... ngươi... cũng nghe được âm thanh đó?” Trần Nguyên không chắc chắn hỏi.
“Ừm.” Lữ Như Yên khẽ gật đầu: “Trần công tử cũng nghe thấy?”
“Có nghe.”
Lời hắn vừa dứt, âm thanh xa lạ kia một lần nữa vang lên.
[Hiển thị kết quả...
Thí sinh thí luyện:... Không xác định.
Đánh giá tu vi: 4.2b
Đáng giá thực lực: 5.1+]
...
[Đang thực hiện quy đổi kinh nghiệm...
Hoàn tất thực hiên quy đổi kinh nghiệm.
Cần 26, 563, 311. 43 kinh nghiệm để lên cấp]
...
[Đang dò xét nhiệm vụ...
Hoàn tất dò xét nhiệm vụ.
Tiến hành ban bố nhiệm vụ:
Kháng cự Tà tộc xâm lấn, bảo vệ thành Chi Lăng.
Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: Thành công đánh lui Tà tộc, bảo hộ thành Chi Lăng an toàn vượt qua xâm lược. Căn cứ vào mức độ tổn thất cụ thể của thành để đánh giá mức độ hoàn thiện nhiệm vụ.
Ban thưởng: Căn cứ vào số lượng Tà tộc bị đánh giết và mức độ hoàn thiện nhiệm vụ...]
...
Liên tiếp là những âm thanh không ngừng vang lên trong đầu Trần Nguyên. Hắn sửng sốt một hồi lâu mà vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Hay lắm... Đây là đem việc thí luyện biến thành chơi game không bằng?
Còn kinh nghiệm, lại còn lên cấp.
Trần Nguyên đích thực là không biết nói gì cho phải.
Hắn nhìn sang Lữ Như Yên. Biểu cảm của nàng cũng không khác biệt cho lắm. Rất có thể, nàng cũng chưa hết sửng sốt khỏi những gì nghe được.
Hắn lại nhìn sang Thiên Lan. Đối phương biểu tình vẫn lạnh nhạt như thường, không thể từ biểu lộ của nàng nhìn ra bất cứ thông tin hữu dụng nào.
Thôi được rồi. Trần Nguyên nghĩ đến, trước tiên vẫn phải nghĩ cách giải quyết làm rõ những thông tin mà âm thanh lạ lẫm kia truyền đạt.
Thế mà, hắn còn chưa kịp làm ra bất kỳ hành động nào, từ bên ngoài đại sảnh, một tiếng bước chân dồn dập bỗng nhiên vang dội. Theo sau đó, một người đàn ông trung niên, vóc người trung bình, làn da ngăm đen, thân mang áo giáp, bên hông có bội kiếm gấp gáp tiến vào.
Ba người Trần Nguyên cảnh giác nhìn qua đối phương.
Kẻ này không tính là quá mạnh. Từ cường độ khí tức đến xem, hắn hẳn là thuộc về Tứ phẩm tầng thứ tồn tại, bất quá chỉ là Tứ phẩm trung kỳ mà thôi, hơn nữa, không vượt quá Tứ phẩm tầng năm.
Người đàn ông trung niên dường như không để ý tới thái độ cảnh giác của ba người Trần Nguyên mà cung kính quỳ một chân xuống, trầm giọng nói: “Khởi bẩm thành chủ, hai vị thành chủ phu nhân, phía Bắc thành, ngoài ba vạn dặm phát hiện có dấu vết Tà tộc xâm lấn, số lượng ước chừng hai triệu. Mời Thành chủ cùng hai vị Thành chủ phu nhân làm ra quyết đoán.”
Nghe lời nói này, cả ba người khẽ giật mình.
Trần Nguyên nhìn chăm chú vào đối phương, không bỏ sót chút nào, hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
“Khởi bẩm thành chủ, phía Bắc thành, ngoài ba vạn dặm phát hiện có dấu vết Tà tộc xâm lấn, số lượng ước chừng hai triệu. Mời Thành chủ cùng hai vị Thành chủ phu nhân làm ra quyết đoán.” Người đàn ông trung niên một lần nữa trầm giọng đáp lại.
Trần Nguyên hơi giật giật khóe miệng. Hắn muốn hỏi không phải là cái này. Hắn muốn biết, là đối phương vì sao xưng hô bọn hắn như vậy.
Lữ Như Yên thì gương mặt đỏ bừng một mảnh, nhịp tim rối loạn, tâm trí không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thiên Lan nhìn qua hai người họ, bình tĩnh truyền âm: “Là thí luyện ngẫu nhiên an bài cho ba người chúng ta thân phận.”
“Thì... thì... ra là thế.” Lữ Như Yên rời rạc đáp lại. Chỉ là, hai gò má của nàng vẫn còn nóng hôi hổi, ánh mắt đảo quanh không dám nhìn vào người ở giữa.
Trần Nguyên như có điều hiểu ra. Để tránh đi chủ đề thân phận lúng túng như vậy, hắn không khỏi nói: “Như vậy, đây hẳn là nhiệm vụ được ban bố cho chúng ta: đánh lui Tà Tộc xâm lược.”
“Có... có lẽ... là như vậy.” Lữ Như Yên theo sau gật đầu, ấp úng nói. Nàng tạm thời không muốn đề cập tới vấn đề thân phận. Quá xấu hổ.
Trần Nguyên hướng về nam tử trung niên, nói: “Dẫn chúng ta đi.”
Hắn cũng rất tò mò, thí luyện này đến cùng là như thế nào làm ra, cũng là như thế nào thực hiện.
“Vâng.” Nam tử trung niên nghiêm giọng đáp lại.
...
Rất nhanh, trí tò mò của Trần Nguyên được thỏa mãn.
Bọn hắn bây giờ mới biết, đại sảnh trang trí xa hoa, hoành tráng mà bọn hắn vừa mới ở là phủ thành chủ, ở vào nơi trung tâm của thành Chi Lăng. Này cũng là chỗ được thí luyện an bài là 'nhà' của ba bọn hắn.
Trải qua một phen thăm dò, Trần Nguyên lại biết, vị nam tử trung niên, dáng dấp trung bình lại là thí luyện an bài cho hắn làm phó tướng, trợ giúp hắn lãnh đạo 'tu sĩ' chống lại Tà tộc xâm lược. Bên dưới phó tướng thì còn có năm vị chỉ huy khác, thực lực đều rơi vào khoảng chừng Tứ phẩm sơ kỳ. Tam phẩm hậu kỳ tu sĩ được an bài cho hơn ba mươi vị; đến nỗi Tam phẩm sơ, trung kỳ thì phải tính bằng hàng trăm.
Từ đó có thể thấy, quy mô thành Chi Lăng vốn không nhỏ, Tổng số lượng tu sĩ mà Trần Nguyên có thể điều động để chống lại Tà tộc lên đến trên dưới một triệu, dân số thì càng là gấp mấy chục lần như thế.
Tất cả cỗ sức mạnh khổng lồ này đêu hoàn toàn nằm trong sự chưởng khống của ba người Trần Nguyên.
Có lực lượng tu sĩ đông đảo, có lực lượng chiến lực cao tầng hùng hậu, lại có trận pháp phòng ngự, phù lục, pháp khí, đan dược bổ sung,... Trần Nguyên đột nhiên cảm thấy, cái gọi là nhiệm vụ kháng cự hai triệu Tà tộc xâm lược không khó khăn đến như vậy.
Dường như hiểu được ý nghĩ của hắn, Lữ Như Yên nhẹ giọng nói: “Có thể, nhiệm vụ cũng không chỉ có một lần đánh đuổi Tà tộc.”
“Có lẽ là vậy đi.” Trần Nguyên gật đầu đồng tình: “Chúng ta đi một bước, xem một bước vậy.”
...
Thành Chi Lăng rất rộng, ước chừng ngang dọc mỗi bề có đến ngàn dặm. Trong thành thậm chí có cả núi non, sống nước, động phủ tu luyện riêng biệt. Ba người Trần Nguyên, dưới sự hướng dẫn của phó tướng, phải mất một lúc mới đi đến lầu thành phía Bắc. Nơi đây đã tập trung hàng vạn người, trong đó, lực lượng chủ lực của thành chi Lăng đều có ặt đầy đủ, bao quát năm vị chỉ huy thực lực Tứ phẩm sơ kỳ, ba mươi vị Tam phẩm hậu kỳ cùng hàng trăm vị Tam phẩm sơ, trung kỳ Đại tu sĩ.
“Cung nghênh thành chủ, hai vị thành chủ phu nhân.”
Ba người Trần Nguyên vừa đáp xuống, âm thanh hùng hậu từ hàng vạn người vang dội trời xanh chào đón bọn họ.
Đã quen thuộc với thân phận an bài, cả Trần Nguyên cùng Thiên Lan biểu hiện không có gì ngoài ý muốn. Chỉ có Lữ Như Yên là đỏ bừng mặt, vẫn chưa thể thích nghi với cách xưng hô này.
Quá đáng yêu.
Trần Nguyên nghĩ thầm. Thế rồi, hắn đột nghiên muốn trêu chọc nàng; “Phu nhân không cần kinh hoảng, có vi phu ở đây.”
Bá...
Gương mặt của nàng lại càng đỏ hơn, tim đập loạn nhịp. Thế rồi, mấy hơi thở qua đi, cố gắng đè nén nỗi lòng, Lữ Như Yên lườm hắn một cái, khẽ gắt: “Trần công tử, giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn có thể đùa được.”
Nàng bây giờ lại càng đáng yêu hơn.
Trần Nguyên thật muốn cứ tiếp tục như vậy trêu chọc nàng.
Bất quá, thí luyện đã bắt đầu, Tà tộc đã tiếp cận, cỗ Tà khí khổng lồ, trùng thiên sắp che lấp một phần ba bầu trời.
“Tình huống cụ thể của Tà tộc như thế nào?” Trần Nguyên hướng một viên chỉ huy trấn thủ phương Bắc quát hỏi.
Nếu như thí luyện yêu cầu nhập vai, vậy hắn sẽ đóng thật tốt vai diễn thành chủ này.
Viên chỉ huy nọ cúi đầu, cung kính đáp lại: “Thưa thành chủ, Tà tộc đã tiếp cận hai vạn dặm bên ngoài thành phía Bắc. Bất quá, bọn chúng tạm dừng lại tại đó, không có dấu hiệu tiến thêm một bước. Nguyên nhân thì vẫn đang được điều tra làm rõ. Mặt khác, thực lực của Tà tộc không quá mạnh. Chúng ta chỉ bắt được một cỗ khí thức thuộc về Tứ giai sơ kỳ. Nửa bước Tứ giai có năm cỗ, Tam giai hậu kỳ có hai mươi ba,... Lực lượng của chúng chia là ba nhánh quân chính, trái, giữa và phải, lần lượt phân bố tại các vị trí... Mặt khác, liên quan đến địa hình....”
Không thể không nói, viên chỉ huy này cũng là kẻ có tài cán, hoặc chí ít, thí luyện thiết lập hắn là như vậy. Thông tin hắn cung cấp rất chi tiết, cũng rất đầy đủ. Đây là tất cả những gì mà một tên thành chủ có thể mong đợi từ thuộc hạ của mình.
“Tốt. Ta cần các ngươi phân ra ba hướng, tọa trấn ba mặt khác của thành Chi Lăng, đề phòng Tà tộc tập kích.” Trần Nguyên ngay lập tức làm ra ứng đối.
Động tác của Tà tộc không quá bình thường. Hắn có không thể không đề phòng, đối phương đang sử dụng kế dương đông kích tây, hòng tập trung toàn bộ lực lương của bọn hắn tại thành Chi Lăng đến phương Bắc, sau đó tung một cú đò bất ngờ vào ba mặt còn lại. Khi đó, dù là thực lực của Trần Nguyên có nghịch thiên đi nữa, bọn hắn nhất định nhận tổn thất nặng nề.
Trần Nguyên phái ra ba viên chỉ huy thực lực Tứ phẩm sơ kỳ, mỗi người lại lần lượt mang theo năm vị Tam phẩm hậu kỳ Đại tu sĩ, mười vị Tam phẩm trung kỳ Đại tu sĩ cùng tiếp cận một vạn tu sĩ có thể điều động. Mỗi một nhóm người trên có nhiệm vụ tọa trấn một mặt khác của thành Chi Lăng.
Có bọn họ tại, dù Tà tộc muốn đánh lén thì cũng không dễ dàng. Mặt khác, nhóm người Trần Nguyên cũng sẽ có cơ hội phản ứng lại động thái của đối phương.
“Vâng. Thành chủ đại nhân.” Ba viên chỉ huy ngay lập tức đáp.
Không do dự, không chất vấn, không lưỡng lự, tuyệt đối nghe lệnh. Trần Nguyên xem như nhìn ra, đây chính là đặc tính mà thí luyện áp dụng cho những 'thuộc hạ' này. Tới cuối cùng, có hay không hoàn thành nhiệm vụ thí luyện, ấy hoàn toàn là nhờ vào năng lực lên kế hoạch, ra quyết định và thực lực của kẻ tham gia thí luyện.
Chờ cho ba nhóm người đi rồi, hắn mới quay sang Lữ Như Yên và Thiên Lan, nói: “Ta đi trước đón đầu Tà tộc. Hai người tạm thời ở lại đây, đều phòng có kẻ địch tập kích, đánh lén thành Chi Lăng. Qua chốc lát, ta sẽ trở về.'
“Trần công tử...” Lữ Như Yên bất chợt gọi hắn lại.
Nàng có chút do dự không muốn để hắn rời đi. Loại tình thế này, nhìn như thế nào cũng thấy, Tà tộc có điều không tầm thường, rất dễ có phục kích phia sau.
Trần Nguyên cười, trấn an, nói: “Như Yên cô nương yên tâm, bất quá là thí luyện mà thôi, không có bao nhiêu nguy hiểm. Lại nói, ta có nắm chắc, khí tức của đối phương không mạnh. Chúng không làm gì được ta.”
Lúc này, Lữ Như Yên mới không lại nói thêm lời nào nữa. Mặc kệ như thế nào, Trần Nguyên mang lại cho nàng cảm giác vô cùng yên tâm. Tại trước mặt nàng, hắn chưa từng làm chuyện gì mà không có nắm chắc cả.
Trần Nguyên lúc này lại hướng về phó tướng và hai vị chỉ huy còn lại, phân phó: “Các ngươi canh chừng tại cổng bắc, toàn lệnh nghe hai vị phu nhân chi huy. Đề phòng Tà tộc tập kích. Nếu có thể, tiêu diệt chúng từ bên ngoài, tránh để cho chúng có cơ hội tổn hại đến thành bên trong.”
“Vâng, thưa Thành chủ đại nhân.” Phó tướng cùng hai vị chỉ huy trầm giọng đáp lại.
Lữ Như Yên nghe được hắn xưng hô các nàng là hai vị phu nhân thì khẽ lườm hắn một cái, nhưng chưa từng nói thêm điều gì.
Có tiến triển. Trần Nguyên thấy vậy thì mừng thầm trong lòng.
Hắn tươi cười nói với hai nàng: “Ta đi trước.”
Nói rồi, hắn nhẹ phất tay, lăng không mà lên, bay thẳng về hướng đám Tà khí trùng thiên, che kín một phần ba bầu trời phương Bắc.