Bảy ngày sau đó, nhóm người Trần Nguyên vẫn dừng bước tại Thôi Nguyên thành.
Trải qua sự tình liên quan đến vị kia Cửu tiểu thư của Khương gia và phủ thành chủ sau đó, hảo cảm của nhóm người đối với Thôi Nguyên thành này thẳng tắp giảm xuống. Bọn hắn vốn không nguyện ý ở lại nơi này lâu. Kế hoạch là bổ sung một số đan dược, tài nguyên thiết yếu rồi nhanh chóng lên được.
Nào có thể ngờ, tu vi của Dược Linh Nhi đúng lúc này đã tiếp cận thời điểm đột phá. Trước đó không lâu, tu vi của nàng đã tăng đến Nhất phẩm tầng hai đỉnh phong và không có một chút xu thế nào dừng lại. Qua không đến mấy ngày, nàng liền có thể bước vào Nhất phẩm tầng ba.
Sáu tuổi, Nhất phẩm tầng ba tu sĩ. Bất kể là ở đâu, tiến độ tu luyện này của nàng chắc chắn đầy đủ để xưng là thiên tài. Dù cho nàng không thể sánh bằng Ngọc Huyền Vương loại kia thiên chi kiêu tử, thế nhưng, tuyệt đối sẽ không kém hơn hạng người như Lục Thiên Tuyết. Nếu như tiến độ bảo trì đầy đủ ổn định, Dược Linh Nhi có thể tại mười tuổi thành tựu Nhị phẩm tu sĩ.
Đây vừa là tin tốt lại vừa là tin xấu.
Tin tốt là Dược Linh Nhi tu luyện có tiến bộ một bước lớn.
Mà tin xấu lại là bọn người Trần Nguyên lại phải ở lại Thôi Nguyên thành thêm một đoạn thời gian. Dược Huyên Huyên cần tìm một số loại dược liệu cùng thiên tài địa bảo để cam đoan Dược Linh Nhi an toàn đột phá.
Không có cách, vấn đề khi trẻ nhỏ đột phá cảnh giới so với người trưởng thành nghiêm trọng hơn nhiều lắm.
Nguyên do nằm ở thân thể của trẻ nhỏ chưa phát triển hoàn toàn. Kinh mạch, cơ bắp, xương khớp, da thịt, nội tạng,... đại bộ phận còn ở trạng thái tương đối yếu ớt nếu so sánh với người trưởng thành.
Mặt khác, Nhất phẩm sơ kỳ cảnh giới, ở bất kỳ hệ thống tu hành nào, đều chủ yếu nhằm vào tu luyện nhục thể.
Không phải sao?
Nhục thể là căn cơ, nguồn gốc của tất cả các loại sức mạnh. Trước không đề cập đế Võ tu vốn khai phát sức mạnh tiềm ẩn của thân thể, Thể tu nhằm cường hóa đến từng tế bào của nhục thân, chỉ là đề cập đến Đạo gia chủ tu Nguyên thần thì bước đầu tiên của bọn hắn cũng là Luyện Tinh Hóa Khí, ý nghĩa chính là lấy sức mạnh tinh hoa của thân thể chuyển hóa thành 'khí' loại năng lượng vô hình có trong vạn vật - theo cách nói của Đạo gia - hoặc chính là Linh lực nếu như diễn tả đơn thuần hơn.
Thế nhưng, trước khi có thể thực hiện được bước này, tu sĩ cần đảm bảo tinh lực của bản thân đầy đủ dồi dào, thân thể đủ khỏe mạnh để cung cấp cho quá trình Luyện Tinh Hóa Khí này.
Nói tóm lại, nhục thân chính là gốc gác và cũng là mục tiêu chính trong những cảnh giới tu hành đầu tiên.
Chỉ là, thân thể trẻ nhỏ tương đối yếu đuối, không thể sử dụng các biện pháp tu hành, đột phá mạnh mẽ như người trưởng thành có thể sử dụng. Cho nên, trong giai đoạn này, các Thế gia, Tông môn, Vương triều đối đãi thiên tài của bọn hắn cực kỳ cẩn thận. Cung cấp một số lượng lớn dược liệu, thiên tài địa bảo thuộc tính ôn hòa trợ giúp các thiên tài vượt qua giai đoạn tu hành thuở nhỏ này, giúp bọn hắn nhanh chóng đặt xuống nền móng vững chắc.
Nói như vậy không có nghĩa là thiếu đi dược liệu ôn hòa hỗ trợ thì trẻ nhỏ không thể tu hành. Chỉ là tốc độ sẽ chậm hơn mà sự nguy hiểm cũng sẽ lớn hơn một chút mà thôi so với có dược liệu hỗ trợ mà thôi.
...
Tạm thời không đề cập đến loại kiến thức sơ đẳng này, Dược Huyên đã tại Thôi Nguyên thành mấy ngày liên tục tìm kiếm dược tài phụ trợ Dược Linh Nhi đột phá. Đáng tiếc, đã mấy ngày trôi qua mà kết quả vẫn chưa được như ý. Không có cách. Mặc dù, dược tài mà Dược Huyên Huyên tìm kiếm phẩm giai không cao, đều chỉ là Nhất giai mà thôi, thế nhưng, yêu cầu của nàng là dược tính ôn hòa đến cực điểm, thích hợp cho một đứa trẻ sáu tuổi có thể luyện hóa toàn bộ mà không gặp bất cứ trở ngại gì.
Đây là điều khó khăn.
Bởi lẽ, những dược liệu như thế là thật hiếm.
Lục Thiên Tuyết đã từng nói: “Ngươi tại sao phải vất vả, hao tâm tốn sức như vậy? Ta xem ra, tiểu nữ hài này khí tức bình ổn, thể nội linh lực hùng hậu, căn cơ đánh được rất tốt. Chưa chắc đã cần dược tài phụ trợ, để nàng cứ như vậy đột phá cũng chẳng có vấn đề gì.”
Dược Huyên Huyên lắc đầu, không đồng ý. Nàng sẽ không chấp nhận, dù là một tia rủi ro nhỏ nhất có thể xảy ra với nữ nhi của nàng. Nàng muốn tất cả mọi thứ đối với Dược Linh Nhi phải hoàn hảo.
Có lẽ, bất kỳ bậc người làm mẹ nào cũng đều có suy nghĩ như vậy.
Huống chi, nàng còn có điều chưa nói. Ấy là, nàng muốn nhờ dược tính của dược tài đến kích thích, trợ giúp Dược Linh Nhi đánh xuống căn cơ tốt nhất có thể. Nàng muốn Dược Linh Nhi trên con đường tu hành có thể đi được càng xa, thậm chí so với nàng còn xa hơn.
Tứ phẩm Thượng nhân? Ngũ phẩm Chân nhân?
Không, nàng muốn Dược Linh Nhi chí ít phải đạt tới Lục phẩm Chân quân trở lên, siêu việt phương này Ngọc Hòa Châu nhỏ bé.
Trong bảy ngày này, Trần Nguyên cũng thực hiện một chuyến tiểu bế quan. Hắn liền một mạch luyện hóa toàn bộ bình mười viên Thiên Nguyên Linh Đan nhận được từ trong tay Lục Thiên Tuyết trước đó.
Đạo Cực hạn trợ giúp thể chất, thể nội linh lực và thần hồn của Trần Nguyên được tăng cường đến cực hạn. Liên đới lấy, tốc độ luyện hóa đan dược, vận chuyển linh lực tại thể nộ cũng nhanh đến không tưởng. Một viên Thiên Nguyên Linh Đan, đổi lại là Tứ phẩm Thượng nhân tầm thường, có lẽ phải mất đến hàng tháng trời mới có thể hoàn toàn tiêu hóa xong dược tính của một viên. Hắn chỉ mất bảy ngày để hoàn toàn hấp thụ cả một bình.
Tất nhiên, cái gọi là có được tất có mất không phải là để nói suông.
Hắn tu luyện đòi hỏi lượng tài nguyên so với một Tứ phẩm Thượng nhân thông thường nhiều hơn nhiều lắm.
Một bộ phân thân khác của hắn đã từng lấy Tứ phẩm tầng một tu vi đối kháng với Ngũ phẩm tầng một Chân nhân mà không rơi vào thế hạ phong. Chỉ đơn thuần luận đến độ hùng hậu của thể nội Linh lực, hắn không thua kém đối phương.
Vậy, nguồn linh lực khổng lồ này đến từ đâu?
Đương nhiên là từ hấp thu linh khí, luyện hóa thiên tài địa bảo.
Nói cách khác, hăn tại Tứ phẩm cảnh giới đã sử dụng nguồn tài nguyên không hề thua kém so với Ngũ phẩm Chân nhân sử dụng.
Mười viên Thiên Nguyên Linh Đan bị luyện hóa hoàn toàn cũng bất quá đẩy Trần Nguyên lên tới Tứ phẩm tầng một hậu kỳ mà thôi. Nên nhớ, trước đó, hắn mượn nhờ Thiên Địa Linh Tủy khiến cho tu vi bản thân đã là tầng trung kỳ, tiếp cận hậu kỳ rồi.
Lần này, tu vi của hắn bất quá là tiến lên một bước nhỏ mà thôi.
Sáng ngày thứ tám, Trần Nguyên rời khỏi mật thất tu luyện. Hắn vừa đi không được mấy bước thì đụng phải Lục Thiên Tuyết vừa ra khỏi nơi ở của nàng. Ánh mắt của đối phương lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó chắp tay nói: “Chúc mừng tiền bối tu vi có chỗ tinh tiến.”
“Đây cũng là nhờ vào đan dược của ngươi.” Trần Nguyên phất tay nói.
“Là đan dược của tiền bối.” Lục Thiên Tuyết đáp: “Đây là chúng ta giao dịch.”
Trần Nguyên hơi sững sờ. Rồi hắn cưới nói: “Ngươi nói đùng. Chúng ta là giao dịch công bằng.”
Thế rồi, hắn đi tới chiếc bàn đá nơi góc sân, bên dưới một gốc đa già.
Lục Thiên Tuyết cũng đi theo, tự nhiên ngồi xuống đối diện với hắn. Nàng lấy ra một bộ ấm trà, thuần thục pha chế rồi cẩn thận rót cho hắn một ly. Hết thảy động tác từ đầu đến cuối rất ưu mỹ, uyển chuyển, có loại một mạch mà thành. Mặc dù trà nghệ của nàng vẫn khó mà sánh bằng Thanh Uyển, thế nhưng ở trong giới tu sĩ trẻ tuổi cũng là khó được.
“Tiền bối, mời.” Lục Thiên Tuyết nói ra.
Trần Nguyên tiếp nhận chén trà, khẽ thổi hơi nóng, nhấp một ngụm. Hắn tán thưởng:
“Trà nghệ của Lục tiên tử quả thực là khó được.”
“Đa tạ tiền bối khen ngợi.” Lục Thiên Tuyết cũng tự rót cho mình một ly, ưu nhã thưởng thức.
Hai người lâm vào trầm lặng. Chỉ có hương trà thơm ngát xen lẫn mùi hoa tươi man mát quanh quẩn trong khoảng sân nhỏ. Bầu không khí đích thực không tệ.
Qua một lúc lâu, Trần Nguyên mới lên tiếng: “Lục tiên tử, ngươi nói đi, ngươi có chuyện gì cần nhờ vả đến ta?”
Tiếp xúc một đoạn thời gian, hai người dù không đến nỗi thân cận nhưng cũng là hiểu sơ tính cách của nhau. Nàng làm người thanh lãnh, lạnh lùng, không thích giao du với người khác. Bây giờ, nàng chẳng những chủ động tới bắt chuyện với hắn, còn vì hắn tận tình phá trà, thái độ hết sức thành khẩn, này tất có chuyện muốn nhờ vả.
Quả nhiên, Lục Thiên Tuyết bắt đầu nói ra: “Ba ngày sau, giờ Tý, có người hẹn gặp vãn bối trên đỉnh Thanh Sơn tại phía Đông bên ngoài Thôi Nguyên thành hai ngàn dặm.”
“Cho nên?”
“Kẻ này chưa chắc đã là kẻ thiện. Vãn bối lo nghĩ đối phương rất có thể đối với vãn bối hạ sát thủ. Vãn bối muốn nhờ tiền bối hộ tống vãn bối một chuyến đi này.”
Trần Nguyên không mặn, không nhạt đáp lại: “Nếu như ta nhớ không lầm, điều này đâu có nằm trong trách nhiệm của ta? Nhiệm vụ của ta là đưa ngươi trở lại Lục gia chứ không phải là làm bảo mẫu cho ngươi. Lục tiên tử nên phân biệt rõ khác biệt ở đây.”
Lục Thiên Tuyết bình tĩnh nói ra: “Nếu như vãn bối chết rồi trên đỉnh Thanh Sơn ba ngày sau, tiền bối cũng sẽ không hoàn thành nhiệm vụ. Giao dịch từ đó cũng tự nhiên bị phá hủy.”
“Cho nên, ngươi đây là đang bức ép ta?”
“Không. Tiền bối hiểu lầm, vãn bối không có ý bức ép gì tiền bối. Vãn bối chẳng qua là đang trình bày một sự thật mà thôi.” Lục Thiên Tuyết nhìn thẳng vào hai mắt của Trần Nguyên, lạnh nhạt đáp lại.
Trần Nguyên bỗng nhiên cười, sau đó nói: “Ta đột nhiên phát hiện ra, Lục tiên tử thực thích luồn lách khe hở.”
“Tiền bối nghĩ như thế nào, vãn bối không biết. Nhưng trên cơ bản, chúng ta vẫn đều cần tuân thủ điều ước trong giao dịch. Vãn bối chẳng qua là muốn tận dụng điều có lợi nhất cho bản thân mà thôi.“. Truyện Đông Phương
Trần Nguyên khẽ gật đầu, sau đó cười như không cười: “Cũng vậy. Bất quá, nhắc tới các điều ước, dường như, nó không có ngăn cấm, ta đối với Lục tiên tử hạ xuống thủ đoạn?”
Lục Thiên Tuyết hơi biến sắc. Trên gương mặt xinh đẹp luôn luôn lạnh lùng của nàng thoáng hiện ra vẻ hốt hoảng. “Ý tiền bối là gì?”
Nàng hơi luống cuống. Loại lời nói mập mờ này để cho nàng không biết nên suy nghĩ như thế nào. Hơn hết thảy, tu vi chênh lệch quá lớn để cho đối phương muốn nắm nàng làm như thế nào cũng được.
Trần Nguyên không trả lời. Hắn vung tay lên. Một cỗ linh lực mênh mông cuồn cuộn tràn ra, xâm nhập vào trong thân thể của Lục Thiên Tuyết, khóa chặt lấy thể nội linh lực của nàng, khiến nàng không thể vận chuyển được linh lực, cũng ngăn nàng cũng linh khí bên ngoài tiếp xúc. Không chỉ có thế, thần hồn của nàng cũng bị khóa cứng. Thân thể của nàng càng là chẳng thể cử động nổi.
Cảm nhận được thân thể không thể động đậy, Lục Thiên Tuyết càng lúc càng hoang mang.
“Tiền bối, người muốn làm gì?”
“Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây đi. Đừng có chạy lung tung. Ta đảm bảo có thể xách ngươi trơ lại Lục gia, an toàn và đầy đủ, không thiếu một cọng tóc.”
Nói rồi, hắn thi triển pháp thuật. Một làn gió nhẹ nâng lên Lục Thiên Tuyết, đưa nàng trở lại trong phòng. Cánh cửa khép lại, mặc cho nàng hô lên: “Tiền bối... tiền bối... “ không ngừng.
Trần Nguyên mới lười đi để ý đến nàng.
Hắn và Lục Thiên Tuyết có giao dịch, hắn cần đưa nàng an toàn trở lại Lục gia, điều đó là không sai. Thế nhưng, hắn là không chấp nhận nàng sử dụng lỗ hổng trong giao dịch này để không công mượn nhờ lực lượng của hắn.
Điều này nghe có vẻ ích kỷ, tuy nhiên, không phải như nàng nói sao? Dựa theo chuẩn tắc là vẫn tuân thủ các điều khoản giao ước, mỗi người chỉ lựa chọn cách làm có lợi nhất cho mình mà thôi.
Nếu như, Lục Thiên Tuyết muốn diệt trừ kẻ thù, trên đường trở lại Lục gia, nàng chủ động đi trêu chọc một cái Ngũ phẩm Chân nhân rồi muốn lấy lực lượng của hắn ra để thay nàng tru sát đối phương. Trần Nguyên không lẽ cũng phải chiều theo?
Hắn là sẽ không làm loại chuyện thay kẻ khác làm cây đao giết người như thế.
Cho nên, hắn cũng dựa theo quy củ giao ước, lựa chọn cách có lợi nhất cho bản thân: để cho Lục Thiên Tuyết yên ổn đi theo bọn hắn quay trở lại Lục gia.
...
Bỏ mặc lại Lục Thiên Tuyết trong phòng, Trần Nguyên không có bất kỳ lo nghĩ gì. Lực lượng của hắn cầm cồ nàng, nhưng đồng thời cũng bảo hộ nàng. Tam phẩm tu sĩ bình thường tuyệt đối không có năng lực làm hại đến nàng. Tứ phẩm Thượng nhân sơ kỳ muốn đánh vỡ lớp bảo hộ đó cũng không phai là chuyện trong một hay hai chiêu thức có thể làm đến.
Trần Nguyên đi ra dạo phố. Mấy ngày liền bế quan trong mật thất khiến hắn cần lắm hít thở bầu không khí bên ngoài.
Đường lớn vẫn đông vui nhộn nhịp như mọi khi. Có đủ các loại người xuất hiện. Những quầy bán hàng rong kéo dài đến hàng dặm dọc theo nơi trung tâm Thôi Nguyên thành.
Trần Nguyên đi dạo chừng nửa canh giờ thì nghe thấy thanh âm quen thuộc từ trong một cửa hàng dược liệu truyền ra.
“Cái gì? Chỉ là một gốc Nhất giai trung đẳng dược liệu các ngươi liền muốn lấy một trăm linh thạch? Các ngươi làm sao không đi ăn cướp?” Dược Huyên Huyên bất mãn nói lớn.
Đứng đối diện nàng là một vị chưởng quầy nam tử, niên kỷ khá lớn, trên mặt đã hiện nếp đôi chút nếp nhăn cùng điểm đồi mồi. Tu vi hắn không cao, chỉ là Nhị phẩm sơ kỳ. Thế mà, đối mặt với Dược Huyên Huyên cái này Tam phẩm Đại tu sĩ, hắn vẫn biểu lộ bình thản, không kiêu ngạo, không tự ti. Hắn cho ra giải thích.
“Vị tiểu thư này, ngươi có thể không biết, gần đây Vương triều chúng ta đối mặt với Tà Ma xâm lấn. Tiền tuyến cần tiêu hao đại lượng dược liệu phục vụ luyện chế đan dược, làm thuốc chữa thương. Cho nên, giá cả dược liệu trong giai đoạn này có điểm tăng vọt.”
“Nhưng đó cũng không phải là cái cớ để các ngươi tăng giá lên hai mươi lần.” Dược Huyên Huyên không thể tin được, nói: “Lúc trước, chúng ta đi qua những tòa thành trì khác, giá cả bất quá tăng lên ba, năm lần là đã quá mức.”
Viên chưởng quỹ kia nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng: “Vậy thì mời tiểu thư đến tòa thành trì khác mà mua sắm. Giá cả ở đâu, bỉ nhân không biết, bất quá, giá cả ở Thôi Nguyên thành này, là như vậy. Tiểu thư có nhiều lời hơn nữa cũng không thay đổi được sự thật. Nếu tiểu thư không muốn mua, xin mời rời khỏi cửa tiệm để chúng ta tiếp tục làm ăn.”
“Ngươi...” Dược Huyên Huyên giận dữ.
Sau cùng, nàng lại chẳng thể làm gì ngoài đè nén cơn phẫn nộ, đau lòng bỏ ra hai trăm viên linh thạch, mua xuống chỉ một gốc Nhất giai trung đẳng dược tài.
Không có cách, nàng cũng không thể trắng trợn ăn cướp của người ta đi?