Vụ ồn ào mà Dược Huyên Huyên gây ra tại quán dược tài thu hút không ít tu sĩ cùng người dân qua đường vây lại xem chuyện. Có người nói thế này, có người nói thế kia, bất quá, đại đa số kẻ có mặt đều đồng tình với Dược Huyên Huyên.
Lại có người tiếc hận nói: “Ai, đáng tiếc vị tiên tử xinh đẹp kia. Tại nơi này mua dược tài, chịu đến Chu chưởng quỹ bóp chẹt.”
Lại có người khác nói: “Nào chỉ riêng nơi này. Tại Thôi Nguyên thành, có chỗ nào mà dược tài không bị bán đắt hơn đến mấy lần đâu? Bất quá, vị Tiên tử kia có lẽ là lần đầu đến Thôi Nguyên thành đi, nàng không biết dược tài nơi đây đắt như thế nào nên mới chịu mua.”
Một người khác nữa lên tiếng tán đồng: “Đâu chỉ dược tài, pháp khí, phù lục, trận pháp, đan dược,... có thứ nào mà giá cả không bị tăng lên mấy lần đâu? Chúng ta những cái này tán tu, tu vi yếu kém, thấp cổ bé họng, sau cùng chỉ có thể cắn răng nhắm mắt mà chịu đựng.”
“Ai... Chung quy vẫn là vị tiên tử kia chịu một cái thiệt thòi lớn. Đáng tiếc, đứng sau Chu chưởng quỹ thế lớn. Nếu không ta cũng không ngại lên giúp một phen tiên tử, chưa biết chừng còn nhận được tiên tử ưu ái đâu. Hắc... hắc...”
“Dừng. Dừng ngay. Bằng ngươi cũng xứng. Ngươi lại không nhìn, bên cạnh vị tiên tử kia có vị nam tử phong thần tuấn lãng như vậy. Nàng mắt mù mới không đi xem hắn mà tới nhìn ngươi.”
...
Trần Nguyên nghe được không ít thanh âm bàn tán. Hắn hơi nhíu mày, quyết định không vội vào cửa gặp bọn người Dược Huyên Huyên mà ở bên ngoài hỏi thăm một chút.
“Vị huynh đệ này, xin dừng lại một chút.” Hắn đối với người vừa lên tiếng đầu tiên chào hỏi, thái độ tương đối khách khí. “Tại hạ là người mới đến Thôi Nguyên thành, chưa kịp quen thuộc với phong thổ tại đây, tại hạ có chuyện muốn hỏi thăm.”
Người kia là một nam tử ngoài ba mươi, nước da ngăm đen, trên gương mặt có một cái sẹo lớn, dữ tợn, vừa nhìn là biết dấu vết do hung thú để lại. Ngoài ý muốn là, hắn tương đối gần gũi, dễ nói chuyện. Hoặc cũng có thể là, đối mặt với một Trần Nguyên khí tức sâu không lường được, hắn không dám làm kiêu.
“Vị huynh đài này, có việc, xin cứ nói. Tại hạ nhất định biết gì nói nấy?” Nam tử mặt sẹo khách khí đáp lại.
“Tại Thôi Nguyên thành này, giá cả Dược tài có đắt đó đến như vậy sao? Giá cả này so với nơi khác đều cao hơn nhiều lần rồi.”
“Nói như vậy là huynh đài có chỗ không biết. Gần đây, Thái Chu Vương triều chúng ta chịu đến Tà Ma xâm lấn. Nhu cầu dược tài, đan dược, tài nguyên, phù lục, pháp khí,... tăng vọt. Thậm chí, rất nhiều đồ vật chịu cưỡng chế trưng thu. Tài nguyên trở nên khan hiếm, cho nên giá cả tăng lên là rất bình thường.”
Có thể là chịu người nghiêm túc hỏi thăm, cho nên, nam tử mặt sẹo trả lời tương đối nghiêm chỉnh, không giống như khi hùa với đám đông nói trời nói đất như khi nãy.
Lúc này, hắn dừng lời một chút. Ánh mắt của hắn đảo quanh như đề phòng điều gì, sau đó mới thấp giọng nói: “Bất quá, huynh đài, nếu huynh đài tạm thời chưa cần gấp đan dược, pháp khí,... các loại tài nguyên, vậy thì huynh đài tạm thời đừng mua tại Thôi Nguyên thành này.”
“Ồ. Vì sao?” Trần Nguyên hiếu kỳ hỏi lại.
— QUẢNG CÁO —
“Bởi vì, dù không có khoa trương như những kẻ đầu đường xó chợ kia nói nhảm, thế nhưng, đích thực là tài nguyên tại Thôi Nguyên thành bán đắt hơn các thành trì phụ cận ba đến năm thành.” Dừng một chút, hắn tiếp lời: “Huynh đài có chỗ không biết, một bình mười viên Nhất giai trung đảng đan dược, Hồi Khí đan, bình thường giá cả chỉ khoảng mười đến mười hai viên linh thạch. Một vị bằng hữu của tại hạ nói tại Thanh Sơn thành bây giờ đã bị đẩy lên giá năm mươi Linh thạch một bình. Mà ở đây nha, thấp hơn bảy mươi Linh thạch là không thể mua được.”
Trần Nguyên khẽ gật đầu, xem như có điều hiểu ra.
Hắn lại hỏi: “Tất cả các quán dược tài đều bán với cái giá như vậy?”
“Đều là như vậy.” Nam tử mặt sẹo gật đầu khẳng định: “Không chỉ quán dược tài, pháp khí, phù lục, đan dược, trận pháp,... tất cả các loại tài nguyên đều đồng loạt tăng giá, so với bất kỳ nơi nào khác đều đắt hơn ba đến năm thành giá tiền.”
Trần Nguyên kinh ngac: “Bọn hắn ăn ý như vậy? Bọn hắn không sợ, đột nhiên có một cỗ thế lực bên ngoài nhảy vào, lấy giá đại trà bán tài nguyên, chiếm đoạt hết thị trường của bọn hắn?”
Nam tử kia lại cười lạnh liên tục. Hắn nói: “Thế lực bên ngoài nhảy vào, bán ra hàng của bọn hắn tại Thôi Nguyên thành này? Vậy thì bọn hắn cũng phải có cái lá gan ấy mới được. Bọn hắn cũng không xem, đứng sau những cửa hàng dược tài, những cửa hàng pháp khí,... này là ai?”
“Là Khương gia?” Trần Nguyên theo mạch suy nghĩ suy đoán.
“Chính là Khương gia. Tất cả những cửa hiệu cung cấp tài nguyên, bao quát đan dược, dược tài, pháp khí, phù lục,... phía sau đều là bọn hắn điều phối. Giá cả cũng là do Khương gia định ra. Ta đảm bảo với huynh đài, chỉ cần có một cửa hiệu dám không tuân theo, chưa đầy ba ngày sau, huynh sẽ thấy bọn hắn đóng cửa.”
Trần Nguyên kinh ngạc: “Phủ thành chủ mặc kệ như vậy không quản sao?”
Mặc dù hắn biết, Khương gia là thổ hoàng đế nơi này, thế lớn khiến cho phủ thành chủ phải nhún nhường ba phần. Thế nhưng tự mình điều tiết giá cả, này ảnh hưởng nặng tới nền kinh tế Vương triều. Vương triều cho phép điều này xảy ra?
Nam tử kia lại cười lạnh, đáp: “Không mặc kệ, bọn hắn còn có thể làm sao? Tại Thôi Nguyên thành, Khương gia chính là một tay che trời. Bọn hắn nói trắng, không ai dám nói đen, dù là phủ thành chủ đi nữa.”
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên tử dài: “Ai. Làm như vậy, ta lại nhớ đến mười mấy năm trước. Thôi Nguyên thành, ngoài Khương gia, còn có hai đại gia tộc khác. Ba đại gia tộc quanh năm suốt tháng minh tranh ám đấu. Khương gia cũng bị hai nhà còn lại kiềm chế, không đến mức như bây giờ, phách lối, muốn làm gì thì làm. Khi đó, bọn hắn vì lẫn nhau cạnh tranh, có lúc cùng nhau không cần mạng hạ giá tài nguyên để thu hút tu sĩ, được lợi lại chính là chúng ta những cái này tán tu. Bây giờ hai nhà kia diệt đi rồi, Thôi Nguyên thành có Khương gia một nhà độc đại, chúng ta chẳng những không chịu được ưu đãi mà giá cả so với nơi khác còn tăng lên. Ngẫm lại, chúng ta có khác gì nô lệ cho Khương gia?”
“Thôi Nguyên thành còn có hai đại gia tộc khác?”
“Đó cũng là chuyện của mười mấy năm trước.” Đề cập tới đây, nam tử mặt sẹo kia lóe lên một vòng khác lạ. Hắn tiếp lời: “Nói đến cũng kỳ lạ. Tại mười mấy năm trước, Khương gia kỳ thực rất yếu, so với hai đại gia tộc kia còn yếu hơn nhiều. Bọn hắn chỉ có một vị lão tổ Tam phẩm tầng một tu vi, thân chịu ám thương, thọ nguyên sắp hết. Thậm chí, hai đại gia tộc còn lại đã ngầm lên kế hoạch, kết minh với nhau, chiếm đoạt địa bàn của Khương gia. Nào có thể ngờ, trong lúc nước sôi lửa bỏng, Khương gia Tam thiếu gia quật khởi mạnh mẽ, tu vi đột nhiên tăng mạnh, một tiếng hót làm kinh người, lại không biết kẻo ở đâu đến không ít bằng hữu mạnh mẽ, đánh lui hai đại gia tộc còn lại. Hắn từ một trận chiến này vang danh thiên hạ.”
Trần Nguyên kinh ngạc. Tình tiết này không khỏi cũng quá quen thuộc đi.
— QUẢNG CÁO —
Thế mà, lời của nam tử kia càng nói lại càng để cho hắn ngạc nhiên hơn nữa.
“Khương gia Tam thiếu gia tiếp sau đó liên kết minh hữu, tiến hành trả thù. Trong ba ngày ba đêm, bọn hắn huyết tẩy toàn bộ Thôi Nguyên thành. Đó là những ngày máu chảy thành sông, xương chất thành núi. Bọn tu sĩ tầm thường chúng ta run sợ lẩy bẩy, không dám ra khỏi nhà. Cho đến ngày thứ tư, Thôi Nguyên thành đã không lại có Tam Đại gia tộc. Kể từ đây, Khương gia một nhà độc đại. Về phần hai gia tộc kia, chính là gà chó không tha. Thậm chí, chính là hậu nhân, trẻ con tuổi nhỏ, người già cũng bị chém giết không tha. Gần hai vạn nhân mạng cứ như vậy bị diệt tuyệt toàn bộ. Mà đáng nói tới là, vị kia Khương gia Tam thiếu gia trước đó tu vi không thể nào cao, thậm chí bị rất nhiều kẻ trào phúng, chê cười, coi là nỗi nhục của Khương gia. Thế mà, ai có thể ngờ,... Ai....”
Vị nam tử này lắc đầu, bùi ngùi mãi không thôi.
“Chuyện sau đó thì sao?” Trần Nguyên hỏi.
“Vị kia Khương gia Tam thiếu gia trợ giúp Khương gia nuốt vào toàn bộ địa bàn của hai đại gia tộc còn lại. Khương gia độc chiếm toàn bộ Thôi Nguyên thành, tài phú tăng mạnh. Khương gia Tam thiếu gia lại trợ giúp lão tổ trong tộc chữa trị ám thương, lợi dụng dược vật kéo dài thọ nguyên. Vị này lão tổ cũng là nhân họa đắc phúc, tu vi lại tiến thêm một tầng, trở thành Tam phẩm tầng hai tu sĩ. Khi đó, Khương gia tại Thôi Nguyên thành thiết yến, có thể nói là hoành tráng lắm đâu.
Mặt khác, Khương gia Tam thiếu gia lại trợ giúp phụ thân hắn cùng hai vị trưởng lão trong tộc, trở thành Tam phẩm Đại tu sĩ. Từ đây, Khương gia có bốn vị Tam phẩm Đại tu sĩ, thanh thế lớn chưa từng có.
Sắp xếp xong hết thảy, Khương gia Tam thiếu gia lên đường rời khỏi Thôi Nguyên thành, tiến về kinh thành Thái Chu Vương triều chúng ta. Nghe nói, hắn ở tại đó đánh ra danh tiếng không nhỏ đâu, còn được vinh danh là một trong thập đại thiên kiêu của Thái Chu Vương triều. Đích thực là cho Thôi Nguyên thành tu sĩ chúng ta không ít mặt mũi. “
...
Trần Nguyên lại hỏi thăm thêm không ít chuyện. Nam tử mặt sẹo đều thành thành thật thật trả lời.
Cho đến khi hắn gặp nhóm người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyê chuẩn bị ra khỏi cửa tiệm dược tài, hắn mới cho đối phương hai viên Nhị phẩm Linh thạch xem như cảm ơn.
Nam tử mặt sẹo rối rít cảm ơn hắn. Kẻ này còn vỗ ngực đảm bảo: chỉ cần là tại Thôi Nguyên thành này, nếu như Trần Nguyên cần bất cứ việc gì giúp đỡ đều có thể tìm tới hắn bất cứ lúc nào. Nếu hắn không làm được thì còn có huynh đệ của hắn. Ở Thôi Nguyên thành này, không có mấy ai hiểu rõ địa bàn này nhiều hơn hắn.
Quả nhiên, có lợi ích ở trước mặt, làm bất cứ chuyện gì đều dễ dàng và thuận tiện hơn nhiều.
Thanh Uyển dẫn đầu ra ngoài, vừa nhìn thấy Trần Nguyên thì sửng sốt, ngạc nhiên thốt lên: “Trần công tử, ngươi bế quan kết thúc?”
“Vừa hoàn thành.” Trần Nguyên gật đầu, cười đáp: “Ta ra ngoài phố đi dạo một lúc, vừa vặn đụng tới mọi người.”
Thế rồi, hắn nhìn vào trong cửa hàng dược tài, nói: “Các vị không đến nỗi gặp phiền phức chứ?”
— QUẢNG CÁO —
Dược Huyên Huyên cười gượng nói: “Để cho Trần công tử chê cười. Chẳng qua là một chút rắc rối nhỏ mà thôi. Không đáng để tâm.”
Thanh Uyển khẽ hừ nhẹ một tiếng bằng giọng mũi, hai hàng lông mày của nàng hơi nhăn lại, có chút đáng yêu: “Hừ, rắc rối. Thanh Uyển xem ra là Khương gia bọn hắn cố tình gây khó dễ cho chúng ta. Bọn hắn còn nhớ lấy chuyện mấy ngày trước, muốn tìm chúng ta gây sự. Nếu không, mấy ngày hôm nay, chúng ta tại Thôi Nguyên thành này nào gặp đủ các loại phiền phức.”
Nàng xem như nhìn rõ ràng, các cửa hàng dược liệu tại Thôi Nguyên thành này bán đắt hơn những thành trì khác. Nhưng nào chỉ có thế. Bọn hắn bán dược liệu cho mấy người Dược Huyên Huyên, Thanh Uyển các nàng lại còn muốn đắt gấp hai, gấp ba lần những khách hàng bình thường.
Dược Huyên Huyên khẽ lắc đầu, nói: “Khương gia tại Thôi Nguyên thành thế lớn, một tay che trời, hoành hành bá đạo cũng đã quen. Chúng ta tại trên địa bàn người ta, chịu một ít thiệt thòi là điều không thể tránh khỏi.”
Mấy ngày này nàng đi tìm mua dược tài khắp nơi. Đối với tình thế của Thôi Nguyên thành, Dược Huyên Huyên có thể hiểu rõ hơn Trần Nguyên chỉ được nghe qua vài ba lời thoại nhiều lắm.
Nói tới đây, nàng áy náy lên tiếng: “Xin lỗi để mọi người mấy ngày nay chịu ấm ức. Lần này dược tài đã gom đủ. Chờ Linh Nhi thành công đột phá, chúng ta sẽ ngay lập tức rời khỏi đây.”
“Huyên Huyên tỷ không cần vội vã. Linh Nhi đột phá là chuyện quan trọng, không nên làm ẩu.” Thanh Uyển đáp lại.
Ngọc Huyền Vương ở bên cạnh cũng đồng tình: “Thanh Uyển tiên tử nói không sai. Hết thảy nên lấy Linh Nhi an toàn nên làm đầu.”
Dược tài đã tập hợp đầy đủ, Dược Huyên Huyên không còn muốn ra ngoài nữa mà có ý định quay trở về điều chế thuốc trợ giúp Dược Linh Nhi.
Thế mà, đúng lúc này, Trần Nguyên hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về nơi phương xa như có điều suy nghĩ.
Thanh Uyển chú ý đến biểu cảm của hắn, không khỏi bận tâm hỏi: “Trần công tử, có chuyện gì không ổn sao?”
Những người khác cũng kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Không đợi Trần Nguyên trả lời, một cỗ khí thế mạnh mẽ từ trong phủ thành chủ bỗng nhiên bộc phát, bao phủ lên toàn bộ Thôi Nguyên thành. Bọn người Trần Nguyên lập tức nhận ra, đây là khí tức của vị kia thành chủ Thôi Nguyên thành.
Đồng thời, một giọng nói băng lãnh và uy nghiêm vang vọng suốt trăm trăm dặm không trung: “Bên ngoài ngàn dặm xuất hiện tung tích của một số lượng lớn Tà Ma đang tiến về Thôi Nguyên thành. Tất cả tu sĩ có mặt trong thành lập tức tập kết về bốn phía cổng thành, chuẩn bị nghênh chiến Tà Ma. Kẻ không đến, lập tức lấy quân pháp xử trí.”