Ba tháng sau, Mạc thành.
Mạc thành là một tòa thành nhỏ, tọa lạc tại gần vùng chiến tuyến phương Bắc, nằm lọt thỏm giữa hai dãy núi khổng lồ, cao đến vạn trượng, kéo dài miên man bất tận theo chiều Nam Bắc. Mạc thành không giàu có. Trước khi Tà Ma xuất hiện xâm chiếm Vân giới, nguồn tài nguyên nghèo nàn chỉ đủ cung cấp tòa thành này nuôi sống một vị Nguyên Thần cảnh thành chủ và khoảng chừng ba vạn tu sĩ. Đại bộ phận trong số đó đều là tiểu tu sĩ, bất luận là tu vi hay thực lực đều đứng hạng chót.
Tà Ma xuất hiện, chiến tranh tàn khốc nổ ra, cương vực luân hãm, phàm nhân điêu linh, tu sĩ tháo chạy, cả nhân gian như biến thành luyện ngục. Những tưởng, những tòa thành nhỏ phương Bắc như Mạc thành sẽ bị từ bỏ, từ đây dần lụi tàn vào dòng sông thời gian.
Thế mà, đâu có ai ngờ tời, Mạc thành chẳng những không có sa sút mà giờ đây còn phồn hoa và náo nhiệt hơn nhiều so với một trăm năm trước. Quy mô của Mạc thành hiện tại đã mở rộng ra gấp hai mươi lần so với kích thước vốn có. Phủ thành chủ luôn luôn có một vị Thiên Nhân cảnh Đại tu sĩ tọa trấn. Nguyên Thần cảnh tu sĩ, bao quát cả gia tộc thành chủ cùng với lực lượng tu sĩ cung phụng cộng lại, giờ đây có không ít hơn mười vị. Mạc thành của ngày hôm nay đã trở thành một cỗ lực lượng chẳng thua kém Ngọc Lâm hồ bao nhiêu, so với chính nó của một trăm năm trước càng là mạnh mẽ hơn không chỉ một cấp bậc.
Nguyên nhân cho sự thành công của Mạc thành chẳng phải là tòa thành này có một vị thành chủ anh minh thần võ gì, cũng chẳng phải bọn hắn tìm được một nguồn tài nguyên khổng lồ chưa khai thác. Sự thật chỉ có một. Đó là chiến tranh.
Chiến tranh không chỉ là tu sĩ cầm pháp khí, bay lên không trung và ném vào kẻ địch những pháp thuật lòe loẹt, sặc sỡ. Ngược lại, đó là một góc rất nhỏ của chiến tranh mà thôi.
Thứ thiết yếu nhất của chiến tranh là nhân lực, là tu sĩ. Tu sĩ không phải đột nhiên xuất hiện trên chiến trường. Bọn hắn cần di chuyển, cũng cần nơi trú đóng và cũng cần nơi hậu thuẫn.
Kế đến là hậu cần. Tu sĩ cần pháp khí làm vũ khí. Pháp khí chẳng những cần được rèn đúc, mà còn cần được bảo dưỡng, chữa trị. Tu sĩ cũng cần đan dược, cần các loại dược tài. Tu sĩ cần trận pháp, phù lục,... và còn cần nhiều, nhiều thứ khác nữa. Tất cả những thứ này không thể đột nhiên xuất hiện giữa chiến trường. Chúng cần được vận chuyển, cũng cần được bảo vệ an toàn trước khi được giao đến tận tay cho các tu sĩ chiến đấu trên chiến tuyến.
Cho nên, hậu cần mới là nhân tố quan trọng bậc nhất trên chiến trường. Đảm bảo lực lượng hậu cần hùng hậu và ổn định là điểm then chốt để tạo nên ưu thế trong cuộc chiến. Từ đó, một loạt những tòa thành nơi phương Bắc được chọn lựa để làm điểm chuyển tiếp để xây dựng những tuyến đường hậu cần phục vụ cho cuộc chiến chống lại Tà Ma.
Mạc thành chính là một trong số các tòa thành may mắn ấy.
Trong một tòa tửu lâu lớn giữa Mạc thành, một nhóm lớn tu sĩ đến từ nhiều nhóm người khác biệt đang sôi nổi thảo luận:
“Các ngươi có nghe nói hay không, gần đây xuất hiện một nhóm thợ săn Tà Ma, chỉ có chừng hai mươi người, thực lực khủng bố không tưởng tượng nổi.” Một nam tử trung niên, trên mặt có vết sẹo dài ngang mũi, cực kỳ dữ tợn lên tiếng.
Thợ săn Tà Ma, đó là một nghề nghiệp đặc hữu mà chỉ riêng Vân giới mới có. Từ thật lâu trước đây, để đối kháng với số lượng Tà Ma khổng lồ, cũng để khuyến khích tán tu tham gia đánh giết Tà Ma, một số thế lực phương Bắc đã trả linh thạch thu mua Tà hạch từ bất kỳ tu sĩ nào. Mà cách duy nhất thu thập Tà hạch, ấy chính là thông qua đánh giết Tà Ma.
Cho đến gần mười năm trước, hiện tượng đánh giết Tà Ma trợ giúp tăng cao tu vi xuất hiện. Giờ đây, đánh giết Tà Ma chẳng những đạt được Tà hạch, thu thập tài nguyên mà còn có lợi ích trực tiếp tới tu vi. Nghề thợ săn Tà Ma chưa bao giờ phát triển thịnh vượng tới như vậy. Thậm chí, nghề này hiện tại còn trở thành một loại trào lưu đối với tuyệt đại đa số tu sĩ muốn theo đuổi.
Bản thân nam tử mặt sẹo cũng là một tên thợ săn Tà Ma. Chỉ là, tu vi của hắn không cao, thực lực không tới đâu. Hắn rất nhanh bị lũ Tà Ma đánh tan mộng đẹp, giết cho hắn sinh ra bóng ma tâm lý đối với những tồn tại đáng sợ ấy. Vết sẹo lớn trên mặt cũng là lũ Tà Ma tặng cho tại ba năm trước. Giờ đây, hoạt động của hắn càng là thiên về tìm hiểu tin tức tinh báo về Tà Ma, bao quát số lượng, vị trí, sức mạnh, hướng đi,... của chúng cho các tu sĩ khác chứ không còn tham gia chiến đấu trực tiếp. Đó là lý do mà hắn hiện tại ngồi đây, lấy câu chuyện khơi gợi đề tài hòng tìm kiếm khách hàng thay vì xách lên pháp khí, mạo hiểm chém giết Tà Ma ngoài kia.
Rất nhanh, lời nói của hắn liền có người đáp lại: “Nguyên lai là các ngươi cũng chú ý tới nhóm thợ săn Tà Ma mới xuất hiện. Nghe nói, bọn hắn mạnh khủng khiếp. Tên thủ lĩnh của bọn chúng càng là có tu vi đạt tới Phát Tướng cảnh, những kẻ còn lại cũng là Nguyên Thần cảnh, Thiên Nhân cảnh Đại tu sĩ. Thực lực của bọn hắn đủ để nghiền ép một cái tông môn, thế gia cã trung, thậm chí là một cái Vương triều thông thường.”
“Làm sao có thể?:“ Một tên khác phản bác: “Lời đồn này cũng quá khoa trương đi. Một vị Pháp Tướng cảnh đại năng, cho dù đặt tại Bát Đại thế lực cũng là nhân vật thuộc tầng lớp cao tầng, như thế nào xuất hiện tại vùng này?”
“Phải, phải...” Lại có người khác đồng tình: “Pháp Tướng cảnh tu sĩ đi đánh giết Tà Ma không phải là không có, thế nhưng nào có Pháp Tướng cảnh tu sĩ sao mà hiếm hoi. Từng người bọn hắn cơ hồ là danh chấn một vùng đại năng, thống lĩnh một phương thế lực nhất lưu, như thế nào lại luân lạc tới đây.”
“Không sai. Theo ta thấy, lời đồn là không thể tin. Từ trước tới nay, có bao nhiêu lời đòn phóng đại, nói một con gà thành phượng hoàng? Loại này lời đồn còn ít sao? Tên thủ lĩnh kia, thực lực chết no là tại Thiên Nhân cảnh mà thôi, có lẽ chỉ là Nguyên Thần cảnh không chừng.”
“Há? Thiên Nhân cảnh? Lại còn Nguyên Thần cảnh?” Tên tu sĩ mặt sẹo ban đầu bỗng nhiên cười lạnh, khinh thường những kẻ vừa lên tiếng phản đối: “Các ngươi một đám này mới Luyện Thể, Nạp Khí, Khai Hải cảnh tiểu tu sĩ, quả thực là vô tri. Đừng để đến lúc, sự vô tri của các ngươi khiến cho mạng cũng đánh mất lúc nào không hay.”
Lời này của hắn lập tức đưa tới chúng nộ. Một tên nam tử trung niên nổi giận quát: “Vô tri? Tiểu tu sĩ? Ngươi khinh thường ai đây? Ngươi bất quá cũng chỉ là một tên Khai Hải cảnh sơ kỳ, so với chúng ta cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu. Ngươi lại có tư cách gì nói chúng ta?”
“Không sai, ngươi có tư cách gì nói chúng ta? Chúng ta chí ít còn ở ngoài đó chém giết Tà Ma. Mà người, ẩn ẩn núp núp, che giấu khí tức, trốn đông trốn tây. Hạng người nhát gan, sợ hãi Tà Ma như vậy, có tư cách gì đàm luận chúng ta?”
“Đúng, ta sợ hãi Tà Ma không sai.” Ngoài ý liệu của mọi người, tu sĩ mặt sẹo thoải mái thừa nhận: “Bất quá, ta e ngại Tà Ma thì sao? Không phải, ta vẫn sống được rất tốt? Còn có các ngươi, các ngươi có dám nói chắc, tới ngày này tháng sau, còn có bao nhiêu kẻ ở đây còn có thể tiếp tục nghe lời ta nói?”
Lời nói này khiến một số kẻ trầm lặng, không phản bác, nhưng lại càng khiến nhiều kẻ hơn không phục. Tuy nhiên, bất kể phản ứng của bọn hắn là gì, không đợi bọn hắn kịp nói ra, nam tử mặt sẹo đã lên tiếng: “Mười ngày trước, chính ta tận mắt nhìn thấy nhóm này miểu sát mười mấy cái Nguyên Thần cảnh, Thiên Nhân cảnh Tà Ma. Hừ, các ngươi nói xem? Có Thiên Nhân cảnh Đại tu sĩ nào có thực lực như vậy?”
Lúc này, một lão giả ngồi trong góc, liếc nhìn qua nam tử mặt sẹo, gật đầu nói: “Tiểu tử này nói không sai. Bọn người kia thực sự mạnh, mạnh đến không nói lẽ thường. Dù là ta nhìn thấy bọn hắn cũng phải sợ hãi không thôi.”
“Thật, là sự thật. Ngô lão cũng gặp qua bọn hắn rồi?” Một người khác cả kinh.
Vị này Ngô lão niên kỷ tương đối lớn, tu vi cũng mạnh hơn đại đa số người ở đây. Hắn đi nhiều, biết nhiều, danh vọng cũng rất lớn.
Ngô lão nhẹ gật đầu, ánh mắt lim dim như lâm vào hồi tưởng. Sau chừng mười hơi thở, hắn mới lên tiếng: “Hơn một tháng trước, ta có may mắn gặp qua bọn hắn một mặt. Rặt một lũ điên rồ. Nào có giống chúng ta, vừa thấy Tà Ma là hốt hoảng cân đo đông đếm, ước lượng này nọ. Bọn hắn tìm kiếm Tà Ma, điên cuồng xông vào chúng như một đòn sói đói thấy mồi vậy. Ta thấy qua, bọn hắn một ngày ít nhất cũng phải chiến đấu với hai, ba đàn Tà Ma, nhiều thì có thể đến bảy, tám lần. Quả thực là không muốn mạng.”
Vừa nói, giọng điệu của hắn không che giấu chút nào sự chấn kinh. Càng nói về sau, thanh âm cùng lời của hắn càng khoa trương.
“Không thể nào...”
“Làm sao có thể?”
“Như thế giả đi.”
...
Rất nhiều người khó mà chấp nhận sự thật này.
Đánh giết Tà Ma cũng như hành quân đánh trận vậy. Tìm hiểu tình báo, ước lượng sức mạnh của kẻ địch, xây dựng chiến lược tác chiến, chuẩn bị hậu cần, tình toán đường rút lui,... vố sô việc cần phải làm. Như thế nào có thể điển cuồng lao vào đánh giết Tà Ma không kiêng nể gì?
Còn một ngày đánh hai, ba, thậm chí, bảy, tám trận? Đánh giết Tà Ma nguy hiểm đến nhường nào? Hơn nữa, Tà Ma không phải cứ ra ngoài liền gặp. Bọn hắn phải truy tung, phải tìm kiếm dấu vết, lại theo dõi, thiết kế địa điểm chiến đấu,... Hoàn thành chuẩn bị nhiều đến vậy, bọn hắn phải mất ba đến năm ngày mới thành công săn giết một nhóm Tà Ma.
Lấy thường thức của tu sĩ như vậy, lời nói của Ngô lão mới càng khó tin.
Ngô lão dường như không quá để ý đến những tu sĩ này có tin hay không. Hắn nốc một ngụm rượu, chẹp chẹp nói: “Các ngươi có tin hay không, tùy các ngươi. Nhưng đó là sự thật. Mặt khắc, còn một sự thật khác, ấy là đám người đó, các ngươi trêu chọc không nổi.”
Lời này, không ai phản bác. Tại đây tụ tập một đám cấp thấp tu sĩ, thực lực cũng chỉ tương đương với Nhất phẩm Tiểu tu sĩ tại Ba Ngàn thế giới. Tại trong mắt bọn hắn, mặc kệ là Pháp Tướng cảnh đại năng, Thiên Nhân cảnh hay Nguyên Thần cảnh đại tu sĩ, đối phương đều là cấp bậc tồn tại cao cao tại thượng mà bọn hắn cả đời với không tới. Đây là sự thật.
Bỗng, lại có người lên tiếng: “Nghe nói, bọn hắn là tu sĩ vực ngoại?”
Ngô lão trầm ngâm, đánh cái gật đầu: “Không sai, bất quá không phải là tất cả. Trong những người đó, có cả tu sĩ giới chúng ta.”
Có người hừ lạnh: “Tu sĩ vực ngoại? Một đám không có ý đồ tốt. Bọn hắn chắc chắn ngấp nghé tài nguyên giới chúng ta. Năm này tu sĩ vực ngoại đến giới ta còn ít sao?”
Kẻ này, cũng với rất nhiều người khác, ôm lấy địch ý cực mạnh với tu sĩ vực ngoại.
Lời nói của hắn ngay lập tức đạt được sự đồng tình: “Không sai, những kẻ này không phải thứ tốt lành gì. Nghe nói, bọn hắn đến giới của chúng ta, bất quá là coi trọng đánh giết Tà Ma tăng cao tu vi mà thôi. Đối với giới này an nguy, bọn hắn lại có bao nhiêu để tâm?”
“Ấy, lời nói như thế là sai rồi?” Lại có người đứng lên phản bác: “Mặc kệ động cơ của bọn hắn là gì, bọn hắn trợ giúp đánh giết Tà Ma là sự thật. Đến nỗi bọn hắn vì đánh giết Tà Ma tăng lên tu vi, vậy cũng là thứ bọn hắn đáng được. Đổi lại là ngươi, chính là sinh linh của giới này, nếu như không có phúc lợi ấy, ngươi còn có trở thành thợ săn Tà Ma? Huống chi, ngươi đang nói đến tu sĩ giới khác. Đây vốn không phải trách nhiệm của bọn hắn.”
Người này trước đó từng được đệ tử của Bạch Kiếm tông cứu một lần, cho nên ôm cực lớn thiện cảm với tu sĩ vực ngoại.
...
Cứ như thế, cuộc tranh cãi về tu sĩ vực ngoại nổ ra, lôi kéo gần hết tu sĩ vào cuộc. Gian tửu lâu chưa bao giờ náo nhiệt đến thế. Ông chủ cười đến híp cả mắt khi nhìn từng vò, từng vò rượu được mang lên không ngừng.
Trong một nhã gian độc lập trên tầng hai, có một nhóm năm tu sĩ trẻ tuổi, đang lẳng lặng lắng nghe cuộc tranh luận phía dưới.
Trong năm người này, có ba nam hai nữ. Nam thì anh tuấn tiêu sái, khí chất oai hùng tuấn lãng; nữ thì xinh đẹp như hoa như ngọc, phong thái xuất chúng, tiên khí tràn đầy. Chỉ bằng vẻ bề ngoài thôi, mỗi người trong này đều đứng hàng đỉnh tiêm nhất, dễ dàng nổi bật giữa dám đông tựa như ánh trăng giữa đêm tối vậy. Trang phục của bọn hắn mặc thống nhất, bất kể là họa tiết hay màu sắc đều dựa theo một quy chuẩn tương đồng. Rất dễ dàng để nhận ra, cả năm người này đều đến từ một phương thế lực.
Càng khó được hơn là trên mỗi người tỏa ra cỗ khí tức huyền ảo tối nghĩa, thâm sâu khó dò. Nếu như Ngọc Lâm đ*o nhân có mặt tại đây, hắn sẽ kinh hãi phát hiện ra, từng kẻ nhìn như trẻ tuổi trước mắt này, tu vi đều không yếu hơn hắn.
Lúc này, một nam tử kết ấn thi pháp đơn giản. Kết giới được dựng lên, bao trùm lên căn phòng nhỏ, che lại những âm thanh ồn ào đến từ bên ngoài. Bọn hắn đã nghe được những gì muốn nghe.
Một nam tử trong đó nhíu mày, hướng về phía nữ tử ngồi tại chủ vị, lên tiếng: “Đại sư tỷ, người nói, những kẻ đến từ vực ngoại này có thật sự mạnh như lời người ta đồn thổi, trong nháy mắt liền diệt sát mười mấy cái Nguyên Thần cảnh, Thiên Nhân cảnh Tà Ma?”
Hắn nói, ấy là chỉ nhóm thợ săn Tà Ma đang khuấy gió đảo mưa trong thời gian gần đây. Không chỉ là Mạc thành, còn có rất nhiều khu vực khác đều lưu truyền những lời đồn về nhóm người này.
Đại sư tỷ là một nữ tử cực đẹp. Nàng mặc váy trắng bồng bênh, eo thắt cực nhỏ, để lộ ra thân thể kiều diễm nở nang những lại không có chút nào thô tục. Gương mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng được che lại bởi tấm lụa trắng mỏng, mờ ảo lại huyền bí khiến người ta miên man không thôi. Hai hàng lông mày lá liễu của nàng khẽ nhíu lại, tựa hồ như cũng đang suy tư vấn đề mà nam tử vừa nói.
Sau chốc lát, nàng khẽ lắc đầu, nói: “Không rõ ràng. Chúng ta chưa từng gặp bọn hắn, rất khó mà đánh giá. Lời đồn cuối cùng vẫn chỉ là lời đồn, chung quy là rất khó tin.” Dừng tạm, nàng hơi chút suy tư, nói: “Bất quá, trực giác cho ta thấy, những kẻ này chỉ sợ là rất mạnh, dù không được như lời đồn thì cũng kém không xa.”
“Không thể nào?” Nữ tử còn lại trong gian phòng lên tiếng: “Này cũng quá khoa trương đi. Pháp Tướng cảnh tu sĩ ở đâu ra nhiều đến như vậy? Nếu phải chăng có thì cũng phải là người từ các thế lực lớn mới đúng. Các thế lực lớn của vực ngoại, chúng ta không phải là không năm được hành tung. Bọn hắn vì tránh hiềm nghi nên chưa từng tránh né chúng ta thăm dò. Thời gian gần đây, không có báo cáo nào cho thấy, có thế lực lớn của vực ngoại đi đến phương Bắc cả. Bọn hắn còn đang tập kết về phương Đông kia mà?”
“Tam sư tỷ nói không sai.” Một nam tử khác sở hữu gương mặt trẻ trung lại có mấy phần kiên nghị ứng tiếng: “Theo sư đệ thấy, kẻ này nhiều nhất chỉ có thực lực Thiên Nhân cảnh mà thôi, thậm chí là nửa bước Thiên Nhân. Lời đồn bất quá là do chính bọn hắn rải ra để phô trương thanh thế mà thôi.”
Không có người phản bác. Chính là bọn hắn những cái này đệ tử tinh anh của môn phái lớn cũng có chung cảm tưởng như những tiểu tu sĩ, tán tu phía dưới kia khi nghe lời đồn về nhóm thợ săn Tà Ma mới nổi.
Cái gì một ngày chiến đấu gần mười trận. Cái gì một hơi miểu sát mười mất Thiên Nhân cảnh, Nguyên thần cảnh Tà Ma.
Quá khoa trương đi.
Nên biết, tại Vân giới, tu sĩ thành tựu Nguyên Thần cảnh là đã có đầy đủ vốn liếng để ngạo thế, xưng tung một phương cường giả chân chính.
Ngay cả bọn hắn những người ở đây, là thiên kiêu đứng đầu một thế hệ, tài năng xuất chúng hơn người, nhận được vô số tài nguyên ủng hộ, năm nay niên kỷ gần năm trăm, - ngoại trừ Đại sư tỷ - tu vi của bọn hắn bất quá mới Thiên Nhân cảnh mà thôi.
Đại sư tỷ không cho ý kiến. Hiển nhiên, nàng cũng cảm thấy, lời đồn này có quá nhiều yếu tố thổi phồng, không thể tin được.
“Được rồi.” Nàng đánh nhịp, quyết định: “Đừng quên mục đích chính của chúng ta trong chuyến này. Chúng ta là tới điều tra sự tình phàm nhân mất tích tại Mạc thành và mấy chục tòa thành trì xung quanh. Đây mới là nhiệm vụ chính của chuyến đi này.”
Dừng tạm, nàng nói tiếp: “Đến nỗi, điều tra lai lịch cùng mục đích của nhóm thơ săn Tà Ma vực ngoại kia, đó chỉ là phụ. Lại nói, mặc kệ đối phương tu vi là Nguyên Thần cảnh cũng được, Thiên Nhân cảnh cũng tốt, Phá Tướng cảnh cũng được, điều này, có khác gì nhau sao?”
Nghe lời nói lạnh nhạt mà tự tin của nữ tử tuyệt đại phong hoa này, nhóm các sư đệ, sư muội bình tĩnh trở lại, ánh mắt sáng lên.
Phải, mặc kệ đối phương tu vi là gì, lại có điều gì khác nhau sao?
Đại sư tỷ của bọn hắn là tuyệt thế thiên kiêu, tại thế hệ của nàng từng được vinh danh là nhân vật tuổi trẻ đệ nhất nhân. Chẳng những thiên phu tu luyện xuất chúng mà ngay cả chiến lực cũng khủng bố không nói lý lẽ. Chỉ cần trong cùng một Đại cảnh giới, dù là sơ kỳ đối chiến đỉnh phong, nàng chưa từng bại trận, thậm chí là chưa từng thua. Tất cả đối thủ của nàng, mặc kệ là ai, mặc kệ tài năng cỡ nào, mặc kệ thiên phú dị bẩm tới đâu, hết thảy đều chỉ có thể nhận kết quá thất bại thảm hại.
Đây chính là Đại sư tỷ của bọn hắn, một đời thiên kiêu số một, thiên tài mạnh nhất mười vạn năm qua của Cửu Thiên tông.
Vừa lúc này, miếng ngọc bội truyền tin bên hông nữ tử phong hoa tuyệt đại khẽ rung lên. Nàng bấm một đạo pháp quyết, một sợi thần thức tách ra, thâm nhập vào trong đó.
Hai hơi thở sau, nàng nhìn qua bốn người sư đệ, sư muội, nói khẽ: “Đi thôi, Lục sư muội đã tìm ra manh mối, cần chúng ta tới tương trợ.”
Lời vừa dứt, bốn người còn lại sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
“Vâng, đại sư tỷ.” Bọn hắn đáp lại.
Cả năm bóng người biến mất trong nhã gian như chưa từng xuất hiện, chỉ đệ lại giữa bàn một túi linh thạch nhỏ.