Tại một dãy sơn mạch trọc lốc, kéo dài liên miên năm vạn dặm, nằm cách xa phía bắc Mạc thành, vô số Tà Ma tập hợp thành đàn, lít nha lít nhít, hợp thành một mảng màu đen che kín mặt đất. Cỗ Tà khí khổng lồ, đen kịt và ô uế, bẩn thỉu xông thẳng lên chín tầng mây, che kín trời xanh, tạo thành một cỗ áp lực nặng nề, đè nén người ta khó mà thở nổi.
Đặc biệt, nổi bật nhất giữa đàn Tà Ma là một sinh vật khổng lồ, thân cao tới mười vạn trượng. Sáu chân nó to như những ngọn núi lớn nhất xếp chồng lên nhau. Làn da nó đen kịt, sần sùi như nham thạch đông cứng mà thành. Gương mặt nó dữ tợn với hai cặp mắt đỏ lừ, ráy rực lửa và tràn đầy hung dữ. Miệng nó rộng ngoắc, tràn đầy răng nanh, mỗi một chiếc lớn như một cây cổ thụ vạn năm. Loại tồn tại này đích xác là cỗ máy hủy diệt trong ngày tận thế tồi tệ nhất mà người ta có thể nghĩ ra. Khí tức từ trên thân nó tản mát ra đã tương đương với Tứ phẩm tầng ba đỉnh phong, tiếp cận vô hạn tới Tứ phẩm tầng bốn tu sĩ.
Ở phía sau nó còn có ba sinh linh khác, nhỏ hơn, những chiều cao cũng đạt tới ba vạn trượng, lù lù như những ngọn núi khổng lồ nhất. Ba sinh vật, ba dáng vẻ khác nhau, nhưng đều có chung một đặc điểm, cực độ dữ tợn, hung tàn. Sừng, răng nanh, móng vuốt, vảy bò sát,... những chi tiết này tựa như càng tô đậm thêm nét kinh dị cho các sinh vật này. Cả ba bọn chúng đều đạt tới thực lực tương đương Tứ phẩm tầng một Thượng nhân.
Không chỉ có thế, phía sau đàn Tà Ma còn có tám cỗ khí tức hùng hậu, thuộc về cấm bậc nửa bước Tứ giai. Tam giai hậu kỳ Tà Ma càng có hơn hai mươi tôn, Tam giai trung kỳ có tiếp cận một trăm tôn, Tam giai sơ kỳ càng là có số lượng vượt quá năm trăm.
Chỉnh thể mà nói, đàn Tà Ma khổng lồ này có số lượng tiếp cận mười triệu.
Đối mặt số lượng Tà Ma khổng lồ như vậy, cơ hồ đã che đậy toàn bộ thiên địa như vậy, một bóng người lướt qua không trung, lao nhanh đến bọn chúng. Giữa thiên địa rộng lớn, hắn nhỏ bé như một con kiến đối mặt với đàn quái vật to lớn, hung tàn.
Ấy thế mà, khí tức của bóng người nhỏ bé ấy so với chỉnh thể khí tức của toàn bộ đàn quái vật hợp lại còn lớn hơn. Chỉ một mình hắn xông đến, lại ép cho mười triệu Tà Ma hoảng sợ, phải lui bước theo bản năng.
Chỉ là, mệnh lệnh tuyệt đối từ Tà Ma cấp cao hơn không để cho bọn chúng chạy trốn. Không đúng, dù là bọn chúng muốn chạy trốn cũng không có cơ hội.
“Ngụy Lĩnh vực. Mở.”
Theo thanh âm nhàn nhạt, nhẹ nhàng vọng khắp không trung, phạm vi không gian ngang dọc mỗi chiều rộng năm dặm bỗng nhiên biến đổi. Chiếm cứ khắp mọi nơi, trên trời dưới đất, là những đường sấm chớp khổng lồ, to lớn không kém gì Tứ giai Tà Ma, kéo dài hàng vạn dặm, vắt ngang chằng chịt như cành lá rậm rạp. Sức mạnh hủy diệt tuyệt đối không ừng oanh tạc thiên địa, đánh cho trời đất phải phai mờ, không gian đổ sụp, tạo nên những trận sóng nhiệt và sóng xung kích quét ngang ba vạn dặm. Mỗi hơi thở qua đi, hàng vạn Tà Ma bị đốt cháy thành tro bụi.
Không chỉ dừng lại ở đó. Thanh âm một lần nữa vang lên: “Già Thiên Hạo Thiên kiếm.”
Hạo nhiên chính khí xuất hiện đầy trời. Vô số kiếm khí nhanh chóng ngưng kết, hình thành lên hàng triệu, hàng tỷ kiếm khí lớn nhỏ khác nhau, Vô số kiếm ảnh chịu khống chế, hình thành lên dòng lũ kiếm khí, vô cùng vô tận, tấn công về hướng đàn Tà Ma.
Mười hơi thở qua đi, mười triệu Tà Ma chỉ còn lại không đến năm trăm ngàn.
Tứ giai Tà Ma không gánh nổi lực lượng của Lôi Đình Ngụy Lĩnh vực. Cứ mặc cho nó chỉ là Ngụy Lĩnh vực, nhưng đó là sức mạnh độc thuộc về Ngũ phẩm Chân nhân cấp bậc nhân vật. Chỉ là mấy tôn Tứ giai sơ kỳ Tà Ma, bọn chúng không có sức mạnh chống trả, sớm bị đánh thành tro tàn.
Tám tôn nửa bước Tứ giai Tà Ma thì bị vô cùng vô tận Hạo Nhiên kiếm khí xoắn nát, nhục thể trôn vùi, ý thức bị Hạo Nhiên chính khí phân liệt và đồng hóa, chết đến không thể chết lại. Tam giai hậu kỳ Tà Ma chỉ còn lại chừng năm tôn. Từng cái bị thương nặng nhẹ khác nhau, đều không có một tôn lành lặn.
Về phần Tam giai trung kỳ, Tam giai sơ kỳ Tà Ma ngược lại là lành lặn, không nhận hao tổn.
Tựa như hài lòng, bóng người kia cười khẽ. Sau đó, không để ý đến đám Tà Ma vẫn còn chưa hoàn hồn sau cuộc tàn sát thảm liệt, hắn phòng thẳng lên trời, đạt tới độ cao mấy vặn dặm trên không trung, tọa trấn trên mấy tầng mây, cảnh giới tứ phía. Đồng thời, hắn để lại một câu nói: “Mọi người cứ theo như đã ước định trước đó mà làm.”
Gần như đồng thời, mười chín bóng người từ nơi xa bay tới, phân làm hai nhóm trước sau, lấy tốc độ cực nhanh tấn công vào nhóm Tà Ma cong chưa định thần. Kiếm khí, pháp thuật, thần thông, sức mạnh man lực,... vô số đòn công kích giăng đầy trời, mãnh liệt như một trận bão, uy thế to lớn che phủ phiến khu bực rộng mấy trăm dặm, dồn dập đổ lên đầu lũ quái vật.
ẦM... ẦM... ẦM...
Những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Mặt bình nguyên rộng ba trăm dặm bị đánh nổ tung, hình thành lên một miệng hố khổng lồ, sâu hơn một trăm dặm, đen kịt. Trên thành hồ còn lưu lại đất đá nóng chảy, vết tích từ cỗ nhiệt lượng khổng lồ, đủ để bốc hơi bất cứ vật gì. Xung quanh là kiếm khí tàn dư tàn phá bừa bãi, cương phong gào thét và những trận dư chân khiến cho cả dãy sơn mạch run rẩy liên hồi.
Chỉ trong chớp mắt, gần ba vạn Tà Ma bị xóa sổ khỏi thế giới.
Tựa như còn chưa thỏa mãn với những gì đã đạt được, mười chín người một lần nữa bắt đầu điều động thể nội linh lực, thi triển những thủ đoạn công kích mạnh nhất. Giờ đây, chẳng có ai muốn giữ lại cái gọi là át chủ bài. Ra tay nhẹ hơn, động tác chậm hơn, có nghĩa là hiệu suất đánh giết Tà Ma giảm xuống. Vậy là thiệt hại lớn rồi.
Và khi mà mười chín người này buông tay ra toàn lực chiến đấu, thảm chiếm bắt đầu. Hoặc là nói, cuộc thảm sát một phía bắt đầu.
...
Nửa canh giờ sau, con Tà Ma cuối cùng bị chém thành mảnh nhỏ dưới hàng trăm lưỡi kiếm khí sắc bén của Ngọc Huyền vương.
Trần Nguyên từ trên không trung đáp xuống, nhìn thoáng qua nhóm người đồng hành, khẽ gật đầu, nói khẽ: “Mọi người tranh thủ thời gian chỉnh lý, bổ sung linh lực, điều chỉnh trạng thái tốt nhất. Chúng ta trước tạm thời nghỉ ngơi nửa canh giờ.”
Nhóm người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên, Ngọc Huyền vương, Lục Thiên Tuyết,... dường như đã quá quen thuộc với việc này. Bọn hắn ngay lập tức tìm lấy một vị trí thoáng đãng, linh khí nồng đậm, tọa hạ xếp bằng, cảm thụ cỗ năng lượng tinh thuần đến cực điểm từ thiên địa trả về cho thân thể. Đồng thời, các nàng tập trung cao độ, cẩn thận cảm nhận nguồn pháp tắc huyền diệu khai sáng tâm thần như rót vào não hải.
Cảnh giới của mỗi người đang tăng lên nhanh chóng.
Trải qua ba tháng đánh giết Tà Ma ở cường độ cao ngoài sức tưởng tượng, thu hoạch của các nàng cũng nhiều tương ứng như vậy.
Trước đó, Thanh Uyển và Dược Huyên Huyên vừa đột phá tại Ngọc Lâm hồ, lại có một quãng thời gian hơn một tháng tại đó vững chắc cảnh giới. Giờ đây các nàng buông tay chém giết Tà Ma, tu vi một lần nữa tăng lên như diều gặp gió, đạt tới đỉnh phong của tầng cảnh giới đó,, lần lượt là Tam phẩm tầng bảy đỉnh phong và Tam phẩm tầng bốn đỉnh phong. Các nàng chỉ cách đột phá tầng tiếp theo đúng một bước nữa.
Ngọc Huyền vương càng là tìm được cơ hội đột phá cảnh giới, thành tựu Tam phẩm tầng sau tu vi tại tháng thứ hai chiến đấu với Tà Ma. Vì để hắn đột phá, Trần Nguyên còn cố tình để hắn chiến đấu với không ít Tà Ma có thực lực tương đương. Sau khi đột phá, hắn không liều mạng chiến đấu mà dành thời gian chừng nửa tháng chậm rãi 'vận động nhẹ nhàng' quen thuộc với lực lượng của cảnh giới mới. Bởi vậy, tốc độ tăng trưởng tu vi có chậm hơn một chút, hiện tại mới đạt tới Tam phẩm tầng sáu trung đoạn.
Lục Thiên Tuyết cũng không kém. Bằng vào thủ đoạn mà Lục gia ban cho nàng trước khi tới Thanh Lạc Vương triều cùng với tự thân mãi dũa thực lực, hiệu suất đánh giết Tà Ma của nàng cũng chẳng thấp. Tu vi tăng liền ba cái tiểu cảnh giới, đạt tới Tam phẩm tầng ba đỉnh phong. Điều nàng thiếu bây giờ là chậm rãi lắng đọng cảnh giới, chỉnh lý lại tự thân cảm ngộ, tích lũy nội tình cùng đánh bóng thể nội tu vi, chờ đợi thời cơ đột phá. Hiện tại, nàng chính là đứng ở điểm đột phá giống như Thanh Uyển và Dược Huyên Huyên hơn nửa năm trước đó.
Về phần nhóm tùy tùng của Ngọc Huyền Vương, Dược Linh Nhi, và thị nữ của Lục Thiên Tuyết, mỗi người đều có lấy cho mình tiến bộ riêng biệt, tu vi tinh tiến hai hay ba cái tiểu cảnh giới.
Đối lập với nhóm người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên nhẹ nhõm và quen thuộc chấp nhận lối sinh hoạt này, nhóm tu sĩ từ Ngọc Lâm hồ cho đến bây giờ vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, tâm thần chần động.
Các nàng bị sốc.
Phải, chính là cơn sốc tinh thần quá mạnh.
Không một ai trong các nàng dám nghĩ đến, đánh giết Tà Ma còn có thể làm như vậy, dễ dàng đến như thế? Đây đâu còn là chiến đấu với Tà Ma, còn đâu đả sinh đả tử, liều mạng trong nguy hiểm. Này rõ ràng là Tà Ma chìa cổ ra cho bọn họ chém chết.
Cho nên, các nàng rốt cuộc hiểu vì sao những tu sĩ vực ngoại, không, là nhóm tu sĩ trẻ tuổi này coi Tà Ma như là tài nguyên thu gặt mà không phải là tử địch đáng sợ.
Ánh mắt nàng liếc nhìn về nam tử trẻ tuổi. Nàng biết, là hắn mang các nàng tìm đến Tà Ma, giúp các nàng loại bỏ hết chướng ngại, lưu lại cho các nàng Tà Ma phù hợp với thực lực mối người. Cách chiến đấu này quả thực để các nàng có phần không quen thuộc.
Một lần không quen thuộc này chính là ba tháng trời.
Thậm chí, cho đến bây giờ, nàng đã quên, hoặc đơn giản là không còn để ý đến việc đối phương che giấu tu vi.
Mặc kệ, so với những gì nàng đang trải qua thì chuyện bọn hắn che giấu tu vi tỏ ra không đáng chú ý đến vậy.
...
Trần Nguyên không để ý đến ánh mắt của nhóm người Đông Liên phu nhân khác thường. Ba tháng này, hắn xem như chăm sóc bọn họ tương đối chu toàn. Ấy là xem trên mặt mũi của vị kia người chuyển thế luân hồi Đông Liên tiểu thư.
Tiến bộ cũng là đáng khen. Tu vi của mỗi người tăng lên không ít.
Bất quá, so sánh với nhóm người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên thì lại lộ ra không bằng. Có lẽ, nguyên do nằm ở nhóm người Đông Liên phu nhân không phải tuyệt thế thiên kiêu giống những người trước, cả thực lực hay thủ đoạn đều không bằng, dẫn đến hiệu suất đánh giết Tà Ma không cao. Hoặc cũng có lẽ là bọn họ còn chưa thích ứng với dạng chiến đấu liên tục, không ngừng thu hoạch tu vi như vậy.
Bất luận như thế nào đi nữa, đây là vấn đề của bọn họ mà không phải của Trần Nguyên.
Hắn bây giờ đang tiếp tục sử dụng Thần niệm, dò xét xung quanh, tìm kiếm đàn Tà Ma mới.
Nói đến tinh tiến tu vi, hắn có lẽ là người chậm chạp nhất, mặc dù, tại mỗi lần đụng độ Tà Ma, hắn là người ra tay chém giết nhiều nhất, cũng đánh giết Tà Ma thực lực mạnh nhất. Tuy nhiên, ai nói cảnh giới càng cao, nhu cầu năng lượng cần thiết càng nhiều đâu? So với Thanh Uyển vị này Tam phẩm hậu kỳ tu sĩ, thân mang thể chất đặc thù, hắn còn cần nguồn năng lượng lớn hơn nàng một triệu lần để cùng tiến thêm một cái tiểu cảnh giới.
Trọn vẹn một triệu lần.
Đây là chênh lệch bao nhiêu lớn.
Ba tháng ròng rã đánh giết Tà Ma không ngừng, tu vi của hắn chỉ miễn cưỡng tăng lên Tứ phẩm tầng ba trung đoạn. Đây là dưới điều kiện tiên quyết trước đó hắn đốn ngộ một lần, tu vi tại tầng ba sơ đoạn đã đi được hơn một nửa.
Bởi vậy, hơn bất cứ ai hết, hắn là người tích cực tìm kiếm Tà Ma nhất.
Đúng lúc này, hắn nhíu mày, ánh mắt đưa về nơi xa hướng Tây.
Thanh Uyển điều tức xong, nhìn ra hắn bất thường, không khỏi đến bên cạnh, hỏi thăm: “Trần công tử, có chuyện gì vậy?”
Trần Nguyên thu hồi ánh mắt, nói: “Có kẻ vừa để mắt tới chúng ta.”
Thanh Uyển giật mình. Sau đó, nàng vội vàng sử dụng thần niệm dò xét. Nàng nhíu mày. Nàng không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường cả.
Trần Nguyên khẽ lắc đầu, nói: “Thanh Uyển cô nương không cần thử. Đối phương ở bên ngoài hơn mười vạn dặm, cô nương nhìn không tới.”
“Hơn mười vạn dặm?” Thanh Uyển kinh ngạc. Xa như vậy thì cần tu vi cỡ nào mới tới?
“Đối phương cũng không hẳn sử dụng thần niệm. Bọn hắn chỉ là 'nhìn' chúng ta bằng trực giác và khí tức thôi, không phải dò xét trực tiếp. Hơn nữa, bọn hắn đã dời đi sự chú ý.”
Dừng một lúc, Trần Nguyên lại bổ sung: “Có lẽ, lúc trước ta ra tay hơi nặng, gây nên tu sĩ xung quanh chú ý.”
Thời điểm khai chiến, hắn vì nhanh chóng đánh giết Tà Ma nên sử dụng lực lượng tương đương với Tứ phẩm hậu kỳ Thượng nhân. Cỗ năng lượng khổng lồ như vậy bạo phát, dù là người ta cách xa ngoài trăm vạn dặm cũng sẽ cảm thụ được uy hiếp rõ rệt.
Mặt khác, hắn còn chưa nói với Thanh Uyển, để mắt tới bọn hắn không phải chỉ là một nhóm người mà là tới bốn nhóm.
“Những kẻ để mắt tới chúng ta rất mạnh?” Thanh Uyển cau mày hỏi.
Có thể tại hơn mười vạn dặm giám sát lẫn nhau, nàng tự nhân tu vi xa xa không làm được.
Trần Nguyên khẽ gật đầu, lại lắc đầu: “Tương đối mạnh, đối phương có thực lực của Tứ phẩm Thượng nhân.”
Hơn nữa, đó không chỉ là một nhóm mà cả bốn nhóm. Tất nhiên, đối với hắn mà nói, Tứ phẩm Thượng nhân không tính là rất mạnh.
Thu hồi các suy nghĩ miên man, Trần Nguyên nói: “Chờ đợi mọi người điều chỉnh tốt, chúng ta tiếp tục lên đường. Phía Bắc ngoài ba mươi vạn dặm có một đàn Tà Ma khác đang xuôi hướng Đông Nam. Quy mô tương đối lớn, hơn một triệu cá thể. Có một tôn Tứ giai Tà Ma lẫn vào trong đó.”
Thanh Uyển khẽ gật đầu, đáp ứng: “Để Thanh Uyển đi thống báo với bọn họ.”
Trần Nguyên ứng tiếng đáp lại. Sau đó, ánh mắt của hắn một lần nữa dõi về bốn phía, giám sát động tĩnh xung quanh.
- -----------------------
Cũng lúc đó, bên ngoài mười vạn dặm, nữ tử váy trắng, mang theo mạng che mặt thu hồi lai tầm mắt.
“Thật mạnh.” Nàng khẽ lẩm bẩm.
Những người khác thấy nàng biểu lộ khác thường, không khỏi hốt hoảng hỏi thăm.
“Đại sư tỷ, như thế nào? Vì sao sư tỷ nhìn chăm chú về hướng đó?”
Nữ tử khẽ lắc đầu, nói: “Hắn phát hiện ra chúng ta.”
Năm người còn lại ngẩn ngơ, không hiểu ra làm sao. Bọn hắn không biết đại sư tỷ của bọn hắn vừa rồi làm gì. Khoảng cách hơn mười vạn dặm để bọn hắn 'nhìn' không tới.
Một nữ đệ tử do dự, hỏi: “Đại sư tỷ là nói tới... ai?”
“Chính là nhóm thợ săn Tà Ma vực ngoại mà các ngươi nhắc tới.”
“Lại là bọn hắn? Vì sao sư muội không thấy?” Vừa nói, nàng vừa triển khai thần niệm, ý đồ dò xét đối phương. Thế rồi, cũng như Thanh Uyển, nàng nhìn không ra thứ gì.
“Không cần tìm.” Đại sư tỷ ngăn lại nàng: “Người ta cách ngoài hơn mười vạn dặm, các ngươi tìm không tới.”
Nhóm người kinh hãi lại sửng sốt. Mười vạn dặm. Xa như vậy? Đại sư tỷ lại như thế nào nhìn tới đối phương? Còn nữa, đối phương như thế nào phát hiện ra bọn hắn?
Nữ tử váy trăng không để ý tới bọn hắn, nói thẳng: “Các ngươi không cần dò xét bọn hắn. Sau này, nếu như tiếp xúc với bọn hắn cũng cần chú ý cẩn thận. Thực lực của đối phương phỏng chừng so với ta còn mạnh hơn, có lẽ đã ngang bằng với Quy Nhất cảnh đại năng.”
Quy Nhất cảnh, đó là cảnh giới phía trên Pháp Tướng cảnh, bên dưới Thông Thiên cảnh theo hệ thống của Vân giới, thực lực tương đương với Tứ phẩm trung kỳ Thượng nhân. Quy Nhất cảnh cũng là cảnh giới phổ biến của trưởng môn, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão tại Bát Đại Thế lực.
Điều này ngay lập tức gây nên nhóm người còn lại phản ứng.
“Không thể nào?”
“Hắn như thế nào mạnh như vậy?”
“Hắn rốt cuộc đến từ thế lực nào?”
...
Đại sư tỷ ngược lại không để ý tới nhóm sư đệ, sư muội. Ánh mắt của nàng rơi vào một nữ tử phàm nhân, đứng tuổi đang nằm co quắp dưới mặt đất.
Không đúng, có lẽ thứ này đã không còn là người nữa rồi.
Làn da của nàng đen xì như mực, quanh thân tản mát ra thứ Tà khí ô uế, bẩn thỉu gây nên cho tu sĩ buồn nôn, cực kỳ đặc trưng của Tà Ma. Tròng mắt của nàng đen kịt, mũi, miệng và tai bị bít kín bởi thứ chất dịch hôi thối, đen đúa, chỉ tiếp xúc qua một lần cũng để người ta khó chịu vô cùng. Thần trí của nàng cũng không rõ ràng, hoặc nên nói là bị tẩy đi gần hết. Nàng không còn nhận ra bất cứ điều gì, sẽ chỉ tấn công tất cả sinh vật sống theo bản năng và chẳng biết sợ hãi hay đau đớn là gì.
Loại này biến đổi để cho nữ tử cùng năm vị sư đệ, sư muội, dẫu là đệ tử tinh anh của Bát Đại Thế lực, lịch duyệt phong phú, cũng phải ớn lạnh không thôi.
Đại sư tỷ cau mày, hỏi: “Có hay không tra được manh mối nào?”
Chính là nàng cũng cảm thấy sự tình lần này khó làm.
Một vị nữ tử chưa từng xuất hiện trong tửu lâu tiến lên một bước, nói: “Bẩm Đại sư tỷ, gần nữ tử này, sư muội tìm thấy một mảnh ngọc bội.”
Nói rồi, nàng lấy ra một viên ngọc bé bằng nửa lòng bàn tay, chất ngọc màu xanh lục, chạm vào cảm thấy man mát. Phía trên Ngọc bội có khắc hình hoa văn của một gốc trúc.
“Đây là...” Một người hỏi thăm.
“Là Lục Trúc ngọc. Loại ngọc bội này là sản phẩm đặc hữu chỉ được sản xuất tại Lục Trúc thành.”
“Lục Trúc thành?” Đại sư tỷ lẩm nhẩm cái tên xa lạ.
“Đó là một tòa thành trì nhỏ, lệ thuộc vào Thiên Trúc tông, cách đây mấy chục vạn dặm về phương Bắc.” Nữ tử mang ngọc trả lời.
Đại sư tỷ trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Chúng ta đi một chuyến Lục Trúc thành.”