Hơn một canh giờ sau, nhóm người Trần Nguyên đuổi tới phía Bắc gần ba mươi vạn dặm, đánh đón đầu nhóm Tà Ma mà hắn phát hiện ra trước đó.
Đông Liên phu nhân tắc lưỡi không thôi. Nhị ca của nàng, Hắc Dạ Tán nhân, sớm đã kinh ngạc không nói nên lời. Loại hiệu suất đánh giết Tà Ma này, quả thực là khó có thể tưởng tượng đến. Bọn hắn tìm và diệt Tà Ma, dễ dàng và nhanh gọn như chơi một trò chơi vậy.
Tuy nhiên, bọn hắn lại không biết, để dò xét đến Tà Ma nhanh tới như vậy, Trần Nguyên bỏ ra bao nhiêu sức lực?
Phương Bắc cố nhiên là nhiều Tà Ma hơn phương Nam. Lũ Tà Ma cố nhiên là đều hướng về tiền tuyến phương Đông di chuyển nên dễ dàng đánh chặn hơn. Tuy nhiên, chỉ bằng ngần ấy lý do là chưa đủ để bọn hắn nhanh như vậy tìm đến đàn Tà Ma quy mô lớn tiếp theo.
Nguyên nhân càng nhiều hơn nằm ở trên thân Trần Nguyên. Thần niệm của hắn mạnh hơn quá nhiều so với một Tứ phẩm Thượng nhân thông thường, diện tích dò xét lớn hơn, tốc độ thăm dò cũng nhanh hơn quá nhiều. Không chỉ có thế, hắn có một thời gian cảm ngộ Tà pháp tắc trên Tà hạch khi ở Thôi Nguyên thành thuộc Thái Chu Vương triều. Đối với khí tức của Tà Ma, Trần Nguyên rất mẫn cảm.
Tổng hợp lại hết thảy nguyên do, Trần Nguyên mới nhanh như vậy tìm kiếm đến những đàn Tà Ma lớn đang vội vã hướng về chiến tuyến phía Đông.
Nhưng hãy khoan tạm thời không đề cập đến vấn đề tìm kiếm Tà Ma, đối đầu với kẻ địch lần này, nhóm người Trần Nguyên giải quyết nhẹ nhõm hơn nhiều. Xét về số lượng tổng thể, đàn Tà Ma này chỉ nhỉnh hơn một phần mười trước đó. Xét về thực lực đỉnh tiêm, đàn Tà Ma này chỉ có một tôn Tứ giai sơ kỳ Tà Ma thủ lĩnh, phía dưới có bốn tôn nửa bước Tứ giai Tà Ma. Thực lực tổng hợp so với đàn Tà Ma nhóm người Trần Nguyên tiêu diệt hai canh giờ kém đến quá nhiều.
Cuộc chiến chỉ kéo dài chưa đầy hai khắc đồng hồ cho đến khi hơn một triệu Tà Ma bị tiêu diệt toàn bộ. Đoàn người thuần thục xếp bằng tọa hạ, chậm rãi điều tiết cỗ năng lượng tinh thuần tràn vào thể nội, tiêu hóa cảm ngộ pháp tắc huyền diệu mà thiên địa quán thâu vào thức hải của bọn hắn. Trong khi đó, Trần Nguyễn vẫn giữ vững vai trò cảnh giới bốn phía.
Qua chừng một khắc đồng hồ, Hắc Dạ Tán nhân đi vào bên cạnh hắn, nói nhỏ: “Trần công tử, công tử có thời gian rảnh?”
“Đạo hữu có điều gì muốn nói sao?” Trần Nguyên nhẹ gật đầu, đáp lại.
“Có.” Hắc Dạ Tán nhân nói: “Ta cảm thấy một sự kiện rất kỳ lạ, không biết có hay không nên nói cho công tử.”
Trần Nguyên cau mày. Hắn hỏi: “Điều gì? Đạo hữu cứ nói thẳng.”
Hắc Dạ Tán nhân chỉ về hướng Đông Bắc, nói ra: “Theo phương hướng đó, khoảng cạch hơn bốn vạn dặm có một cái tông môn, gọi là Thiên Trúc tông.”
“Thiên Trúc tông? Đó là tông môn nào?” Trần Nguyên hỏi lại.
Hơn bốn vạn dặm. Đừng nói là hắn cái này Tứ phẩm Thượng nhân tu sĩ, cho dù đổi lại là Lục Thiên Tuyết một cái Tam phẩm sơ kỳ Đại tu sĩ, khoảng cách này cũng coi như là tương đối gần. Trần Nguyên ẩn ẩn đoán ra ý tứ của đối phương.
Quả nhiên, Hắc Dạ tán nhân trả lời: “Thiên trúc tông là một cái Nhị Lưu thế lực tại phương này thế giới, so với Ngọc Lâm hồ chúng ta không chênh lệch bao nhiêu. Nghe nói, trong tông có một vị Thái Thượng trưởng lão, tu vi đạt tới Thiên Nhân cảnh trung kỳ, thực lực cùng với phụ thân của ta không phân cao thấp. Xét đến thế lực chỉnh thể, địa bàn của Thiên Trúc tông chiếm cứ lãnh địa rộng ngang dọc mỗi chiều gần mười vạn dặm. Chính là vị trí của chúng ta hiện tại cũng nằm trên lãnh địa của bọn hắn.”
Nói tới đây, hắn trở nên nghiêm nghị, nói ra nghi hoặc: “Vấn đề là ở chỗ, chúng ta tại trên địa bàn của bọn hắn chiến đấu lâu đến như vậy, bọn hắn vậy mà một điểm dộng tĩnh cũng không có. Không thể có chuyện bọn hắn không ý thức được sự tồn tại của chúng ta, không một thế lực nào tồn tại mà ngay cả tu sĩ lạ mặt đi vào lãnh địa của mình cũng không biết. Đằng này đây? Một điểm phản ứng với chúng ta cũng không có?”
Trần Nguyên khẽ gật đầu. Sự tình xác thực là như thế. Ấn lý lẽ thông thường, Thiên Trúc tông hẳn là phái người tiếp xúc với bọn hắn, thăm dò lai lịch của bọn hắn cùng mục đích bọn hắn xuất hiện tại đây. Nếu không, chí ít cũng phải có một, hai cái mật thám qua lại, âm thầm quan sát bọn hắn.
Vừa nghĩ, hắn vừa hướng ánh mắt về phương hướng Hắc Dạ Tán nhân chỉ đến. Khoảng cách hơn bốn vạn dặm đường đối với một Tứ phẩm sơ kỳ Thượng nhân tới nói quả thực không là gì.
Thế mà, hắn vừa nhìn liền giật mình, nói nhỏ: “A? Sao lại như vậy? Kỳ quái, kỳ quái.”
— QUẢNG CÁO —
Hắc Dạ Tán nhân tại bê cạnh, nghe đôi phương lẩm bẩm, kinh ngạc hỏi: “Trần công tử, có chuyện gì bất thường xảy ra sao?”
Trần Nguyên thu hồi ánh mắt, đáp: “Đích thực là có chuyện bất thường.” Dừng tạm một chút, hắn lựa chọn ngôn ngữ cẩn thận, nói tiếp: “Ta dò xét qua một hồi. Đích thực là có một tông môn tại hướng Đông Bắc, khoảng cách chừng bốn vạn ba ngàn dặm. Tông môn quy mô không nhỏ, kiến trúc hoành tráng, đình đài lầu các liên miên không ngớt. Nhưng mà... như thế nào, ta không có cảm ứng được bất cứ sinh cơ nào?”
“Bốn... bốn vạn... ba ngàn dặm.” Hắc Dạ Tán nhân khiếp sợ lẩm bẩm.
Hơn bốn vạn dặm, với Tứ phẩm Thượng nhân không là cái gì, tuy nhiên, với hắn một cái Nguyên Thần cảnh tu sĩ, thực lực tương đương với Tam phẩm sơ kỳ Đại tu sĩ thì đích thực là có chút xa xôi.
Bất quá, hắn rất nhanh bị một chi tiết khác hấp dẫn lực chú ý.
“Trần công tử nói là không cảm ứng được sinh cơ, này là có ý gì?”
“Ý nghĩa như lời nói.” Trần Nguyên đáp: “Ta không cảm nhận được bất kỳ một tia khí tức nào tại vị trí tông môn nọ. Không. Không chỉ là khí tức, dù là một tia sinh cơ của một sinh vật sống cũng không có.”
“Điều này làm sao có thể?” Hắc Dạ Tán nhân trừng lớn đối mắt, cả kinh thốt lên: “Thiên Trúc tông là Nhị lưu thế lực, trong tông có Thiên Nhân cảnh đại tu sĩ tọa trấn, phía dưới Nguyên Thẩn cảnh cũng có mười mấy vị, đệ tử càng là lên tới hơn một vạn. Một tông môn lớn như thế, làm sao lại không còn một sinh vật sống rồi?”
Trần Nguyên cũng khó hiểu: “Sự tình này, ta không rõ ràng. Bất quá, từ ta cả nhận được chính là như vậy.”
“Lẽ nào là bị Tà Ma tấn công?” Hắc Dạ Tán nhân nghi ngờ hỏi thăm. Vừa rồi, bọn hắn đụng chạm một đàn Tà Ma không lồ, khoảng cách tới Thiên Trúc tông cũng không xa. Nếu như tông môn này bị một chi Tà Ma tương tự hủy diệt, vậy điều này cũng không quá ngạc nhiên.
Thế mà, câu trả lời của Trần Nguyên để cho hắn ngạc nhiên: “Không giống. Kiến trúc trong tông môn vẫn còn nguyên vẹn. Thậm chí, ta nhìn hộ tông đại trận cũng không chịu hao tổn. Chỉ là, người... cứ như vậy không còn.”
“Cứ như vậy không còn? Cứ như vậy không còn? Cứ như vậy không còn?...” Hắc Dạ tán nhân không hiểu ra sao, lặp lại lẩm bẩm: “Không được, chuyện này tất có kỳ quặc.”
“Đích thực là có kỳ quặc.” Trần Nguyên ứng tiếng: “Vừa vặn, Thiên Trúc tông khoảng cách chúng ta gần như vậy, để ta qua đó điều tra một phen. Đạo hữu ở lại trấn an mọi người. Ta đi trong chốc lát rồi về.”
“Trần công tử, chờ đã.” Trần Nguyên còn chưa kịp cất bước thì Hắc Dạ tán nhân gọi hắn lại: “Vùng này Trần công tử không quá quen thuộc. Vừa vặn, đối với Thiên Trúc tông, ta có hiểu một số. Đã như thế, để ta đi cùng Trần công tử. Chưa biết chừng, lúc nào đó, ta có thể trợ giúp công tử một hai.”
“Như vậy cũng tốt.” Trần Nguyên cảm thấy có lý, không phản đối ý kiến của đối phương.
Hai người bàn giao lại một chút với nhóm người Thanh Uyển và Đông Liên phu nhân, để họ an tâm ở lại tiêu hóa thu hoạch, điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất, sau đó mới rời đi.
...
Trên bầu trời Thiên Trúc tông, trời trong, mấy trắng, gió mát nhè nhẹ thổi qua. Giữa không trung, tại độ cao chừng một ngàn trượng, hai bóng người bất thình lình xé rách không gian xuất hiện.
Là Trần Nguyên và Hắc Dạ Tán nhân.
— QUẢNG CÁO —
Cho đến lúc này, mặt mũi Hắc Dạ Tán nhân vẫn còn tràn đầy ngạc nhiên. Vừa mới mấy hơi thở trước, hắn vẫn còn ở bên cạnh muội muội hắn, chỉ mấy hơi thở sau liền xuất hiện trên bầu trời Thiên Trúc tông bên ngoài bốn vạn ba ngàn dặm rồi. Đây là bực nào tốc độ?
“Xé... xé rách không gian?” Hắc Dạ Tán nhân kinh hãi lẩm bẩm.
Lấy tầm nhìn của hắn đến xem, đây không phải là phi hành. Đây là xé rách không gian mà đi. Hắn biết rằng, tu sĩ chỉ cần đạt tới cảnh giới đủ cao liền co thể làm được điều này, nhưng hắn nào có ngờ, Trần Nguyên cũng có thể làm được.
Quả thực là như thế. Trần Nguyên vừa rồi xé rách không gian xuyên qua.
Ấn lý thông thường mà nói, Vân giới pháp tắc áp chế không mạnh như Minh Nguyệt giới, tu sĩ chỉ cần tu luyện tới Quy Nhất cảnh, cũng tức là tương đương với Tứ phẩm trung kỳ Thượng nhân là có thực lực xé rách không gian. Về mặt tu vi, Trần Nguyên đích thực là còn kém một chút. Tuy nhiên, đối với lĩnh hội pháp tắc huyền diệu, hắn lại vượt qua một tên Quy Nhất cảnh tu sĩ quá nhiều. Hắn đây chính là vượt cấp mà làm.
Trần Nguyên không có nhiều thời gian giải thích với đối phương. Hắn khẽ nói: “Chúng ta điều tra sự tình Thiên Trúc tông trước.”
“A? Phải. Phải... Chúng ta trước điều tra.” Hắc Dạ Tán nhân giật mình, sau đó tỉnh hồn lại.
Lúc trước, lời của Trần Nguyên nói còn chưa tính, bây giờ hắn tận mắt nhìn thấy hiện trạng của Thiên Trúc tông, đây mới là chân chính chấn kinh.
Trống vắng. Hoang sơ. Tịch liêu. Không có sức sống.
Đó là ấn tượng đầu tiên của Hắc Dạ Tán nhân về nơi này.
Cả tông môn vẫn còn đó.: cửa chính, trường luyện võ, đại sảnh, tháp thí luyện, đan các, vườn linh thú, vườn linh thực, luyện khí các,... hết thảy mọi công trình kiến trúc vẫn còn. Hộ tông đại trận không có bất cứ dấu vết hư hao, kết giới, bảo vệ từng khu vực vẫn còn hoạt động. Thậm chí là từng cái cây, ngọn cỏ, viên đá không nhận bất cứ hao tổn nào.
Ở đâu ra dấu vết chiến đấu? Lại ở đâu ra dấu tích kháng cự Tà Ma?
Chỉ là, nơi này quá tĩnh lặng, quá thiếu sức sống. Dù rằng, linh khí vẫn nồng đậm như vậy, cây cối, hoa cỏ vẫn xanh tốt như thế, tuy nhiên, lại chẳng có bất cứ một dấu hiệu nào của động vật, càng đứng nói tới tu sĩ. Một tiếng công trung kêu, một tiếng vượn khiếu hay chim hót cũng chẳng có.
Cả một cái tông môn to lớn như vậy lại trống trơn, không có lấy một bóng người.
Đây là có chuyện gì xảy ra? Hơn một vạn đệ tử đi đâu? Vị kia Thái Thượng trưởng lão, Thiên Nhân cảnh Đại tu sĩ cùng với mười mấy vị Nguyên Thần cảnh Đại tu sĩ lại đi nơi nào rồi?
Liên tục sử dụng thần niệm điều tra từng ngóc ngách của Thiên Trúc tông, cả Trần Nguyên và Hắc Dạ Tán nhân đều không tìm được câu trả lời. Hai người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt trở nên trầm trọng. truyện xuyên nhanh
Đây tuyệt đối không phải là dấu hiệu gì tốt.
Đổi lại là Thiên Trúc tông bị Tà Ma tấn công dẫn đến hủy diệt, vậy còn dễ nói. Thế nhưng, bọn hắn đột nhiên biến mất quỷ dị như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ lo lắng. Con người chính là như vậy, càng là thứ không biết, người ta càng e ngại, càng lo lắng, dù là tu sĩ cũng sẽ không ngoại lệ.
Đắn đo một lát, Trần Nguyên nói ra: “Đạo hữu, chúng ta xuống điều tra một hồi.”
Loại chuyện này không làm rõ, hắn cảm thấy không an tâm. Một cái Diễn Thế tháp cùng với Diễn Thế giả đã để hắn cảm thấy Vân giới khó lường. Bây giờ lại ra sự tình này, nếu như còn không làm rõ, hắn sao có thể an bình mang người ở Vân giới đánh quái cày cấp?
— QUẢNG CÁO —
Suy nghĩ một chút, Trần Nguyên lại bổ sung: “Hắc Dạ đạo hữu, lát nữa đạo hữu đi sát bên người ta. Nếu như có biến, ta thuận tiện ứng phó, cũng kịp thời rút lui.”
“Tốt.” Hắc Dạ Tán nhân đáp ứng: “Vậy ta phải nhờ Trần công tử chiếu cố.”
Hắc Dạ Tán nhân vốn nghe phải xuống điều tra một phen, trong lòng còn có e ngại. Thế nhưng, biết được Trần Nguyên sẽ bảo vệ hắn, lòng hắn yên tâm hơn rất nhiều. Thực lực của Trần Nguyên, hắn được chứng kiến, cũng công nhận là mạnh không lời để nói. Giao cho đối phương trông nom, hắn an tâm rất nhiều. Thời điểm này đã không phải là lúc để hắn sính mạnh, nói cái gì là hắn tự lo được. Nên cẩn thận thì cần phải hết sức cẩn thận.
Hai người Trần Nguyên và Hắc Dạ Tán nhân dễ dàng đi xuyên qua sơn môn, đáp xuống quảng trường lớn. Hộ tông đại trân vẫn còn, nhưng không có người chủ trì, cũng chẳng có người thi triển, vậy có cũng như không.
Hai người dọc theo lối đi chính, đi đến đại sảnh.
Vân lã trống vắng. Tất cả kiến trúc không gian nội bộ không chịu thiệt hại, cũng chẳng có dấu vết lạ thường nào cả.
Chỉ là, không có người.
Trần Nguyên tiếp tục mang theo Hắc Dạ Tán nhân tiến đến các nơi khác kiểm tra: phòng luyện công, sân diễn võ, đan các, luyện khí các, tầng kinh các, vườn linh thú, vườn linh dược,... Bọn hắn cẩn thận kiểm tra từng góc tường, lật từng viên đá, xem xét từng góc nhỏ nhất.
Ba canh giờ qua đi trong nháy mắt. Cả hai người vẫn miệt mài kiểm tra. Đáng tiếc, bọn họ chẳng tìm ra bất cứ ai, cũng không nhìn thấy dấu vết hữu ích nào. Ngoại trừ...
“Không có bất kỳ vật có giá trị nào được lưu lai. Đan dược, pháp khí, công pháp bí tịch, linh thú, linh dược, vật phẩm, linh thạch, báu vật,... Tất cả đều bị dời đi. Quá sạch sẽ.” Hắc Dạ Tán nhân nói ra.
“Là sạch sẽ đến bất thường.” Trần Nguyên đồng tình: “Dù là bị người diệt môn, đánh cướp bảo vật cũng sẽ không sạch sẽ đến một viên linh thạch cũng không bỏ sót như vậy. Huống chi, ở đây lại không có dấu vết tranh đấu, cũng chẳng có dấu vết thi pháp đột phá kết giới. Nhìn thế nào cũng không giống như Thiên Trúc tông bị người đánh cướp.”
“Có khi nào là do chính người của Thiên Trúc tông dọn đi?” Hắc Dạ Đạo nhân nghi hoặc. Đây là câu trả lời hợp lý duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
Vấn đề là...
“Chẳng có ai chuyển dời tông môn lại để lại địa bàn cũ ở trạng thái quỷ dị như vậy cả.” Trần Nguyên nghi hoặc nói.
Đúng lúc này, có chín cỗ khí tức mạnh mẽ từ nơi xa ầm ầm lao đến. Bọn hắn không che giấu chút nào sự hiện diện của mình, lấy tốc độ cực nhanh vượt qua khoảng cạc mấy ngàn dặm trong thời gian cực ngắn.
Chín cỗ khí thế mạnh mẽ nhanh chóng bao vây lại Thiên Trúc tông, khóa chặt lấy khí tức của Trần Nguyên cùng Hắc Dạ Tán nhân.
Hắc Dạ Tán nhân khẽ run lên, bàn chân không tự chủ được nhích lại gần bên người Trần Nguyên. Chín cỗ khí tức này, chín kẻ này, từng người đều quá mạnh, mạnh để hắn ngạt thở, cơ hồ chỉ một ngón tay liền có thể ấn chết hắn.
Vừa lúc, một giọng nói nam tử hùng hồn, mạnh mẽ vang vọng khắp không trung ngàn dặm: “Các ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện ở đây?”