Chín cỗ khí thế mạnh mẽ khóa chặt hai người Trần Nguyên và Hắc Dạ Tán nhân. Giọng nói của nam tử to lớn và rõ ràng, vang vọng trong không khí, cuồn cuộn không ngừng như tiếng sấm dội xuống từ chín tầng trời. Khí thế mạnh mẽ của hắn tỏa ra bao phủ khu vực bán kính rộng ngàn dặm, dường như lúc nào cũng có thể đè sập vạn vật.
Hắc Dạ Tán nhân run lên. Gương mặt hắn trắng bệch, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng. Thực lực mà chủ nhân giọng nói phô bày ra quá mạnh, khiến cho hắn không nhấc lên nổi tâm chống cự.
Trái ngược lại đồng bạn, Trần Nguyên bình tĩnh hơn nhiều. Hắn mang theo Hắc Dạ Tán nhân, phi thân lên ba ngàn trượng giữa không trung, đối mặt với chín kẻ mới đến. Đều là nam tử. Bề ngoài của bọn hắn tương đối trẻ tuổi, niên kỷ cũng không quá năm trăm. Từng người trong chín kẻ này đều rất cao lớn. Thân thể như đúc từ những khối cơ bắp bằng thép, gồ lên căng tràn bên dưới lớp áo bào chật ních. Gương mặt bọn hắn vuông vức, kiên nghị, nhưng lại không có cái dáng của kẻ mãng phu, mà càng nổi bật lên bởi ánh mắt sắc bén, quyết đoán của một nam tử quả quyết. Dù là đặt ở thế giới này với lối văn hóa tương đối cổ điển hay là một Trái Đất hiện đại năng động, cả chín kẻ này đều có thể được coi là mỹ nam tử.
Tất nhiên, thay vì để ý đến dáng vẻ bề ngoài, Trần Nguyên càng chú ý hơn đến thực lực của những kẻ này.
Tứ phẩm tầng một. Ấy là thực lực của nam tử vừa mới lên tiếng, cũng là kẻ có vai trò như thủ lính của những người này. Ứng lấy hệ thống tu hành của Vân giới, tu vi của hắn chính là Pháp Tướng cảnh sơ kỳ.
Tám kẻ còn lại không có thực lực cao đến như vậy, đại đa số rơi vào khoảng Tam phẩm tầng sáu đến Tam phẩm tầng tám, cũng là tương ứng Thiên Nhân cảnh sơ kỳ đến hậu kỳ. Có một kẻ cá biệt như là phụ tá của nhóm sở hữu tu vi Thiên Nhân cảnh đỉnh phong.
Chỉ là chừng này thực lực, còn xa xa không đủ để uy hiếp đến hắn. Trần Nguyên nghĩ vậy. Đồng thời, cảm nhận khí tức của đối phương, hắn suy đoán, hẳn nam tử này là một trong bốn kẻ từng để mắt đến bọn hắn nửa ngày trước.
Thu lại các suy nghĩ, Trần Nguyên bình tĩnh nói: “Tại hạ Trần Nguyên, đến từ vực ngoại. Mấy canh giờ trước, ta đánh giết Tà Ma gần đây thì phát hiện nơi này có một cái tông môn biểu hiện ra khác thường cho nên tới đây kiểm tra. Nào ngờ khi đến nơi thì nhìn thấy cả tông môn trống vắng không một bóng người, thậm chí cả một cái động vật cũng không có. Chính là như các vị đạo hữu thấy trước mắt vậy.”
Nhóm người hồ nghi đánh giá Trần Nguyên, sau đó lại cẩn thận sử dụng thần niệm kiểm tra Thiên Trúc tông mấy lần. Sắc mặt tất cả đều biến đổi, lộ ra kinh hãi, lộ ra chấn kinh, lại lộ ra không thể tin và còn cả nghi ngờ, e dè, kiêng kỵ.
Chín nam tử này ngay lập tức truyền âm với nhau, thảo luận gì đó. Sắc mặt của bọn hắn thay đổi không ngừng. Có mấy lúc, bọn hắn không tự chủ đưa ánh mắt đánh giá hai người Trần Nguyên, sau đó lại nhìn xuống sơn môn của Thiên Trúc tông. Bọn hắn thảo luận mỗi lúc một sôi nổi hơn. Thậm chí, nam tử dẫn đầu kia còn có khi như có như không đưa ánh mắt nhìn về phương hướng nơi nhóm người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên đang nghỉ ngơi.
Trần Nguyên không có quá nhiều để ý. Ngược lại, nếu như những người này là kẻ đã từng quan sát hắn trước đó, vậy thì đối phương hẳn nắm rõ hành tung của bọn hắn. Như thế cũng tốt. Bọn hắn có thể tránh đi hiểu lầm không cần thiết đối với Thiên Trúc tông.
Trần Nguyên không muốn độ nhiên bị người ta ném cho cái tội danh đồ tông diệt tộc để rồi trở thành cả thế giới là địch.
Quả nhiên, sau thời gian chừng nửa chén trà kịch liệt tranh luận, ánh mắt của những người này đối với Trần Nguyên có mấy phần hòa hoãn. Nam tử dẫn đầu nhìn về phía Trần Nguyên, trịnh trọng nói: “Gặp qua Trần đạo hữu, ta là Tiết Vân Chiêu, đại sư huynh của Bách Luyện môn. Chúng ta có nhiệm vụ tại thân, vừa vặn đi ngang qua đây thì cũng gặp tông môn này có điểm bất thường, gấp gáp vào thăm dò thì gặp được hai vị. Lúc trước, chúng ta có chỗ đắc tội, mong Trần đạo hữu thứ lỗi.”
Ngữ điệu của hắn chân thành. Lời nói của hắn khai báo đầy đủ nguyên do đầu cuối vì sao có mặt ở đây. Đó là sự tôn trọng của hắn dành cho Trần Nguyên, hoặc nói đúng hơn là danh cho thực lực của Trần Nguyên.
Đừng nhìn nam tử này thân thể cơ bắp cuồn cuộn, dáng người cao lớn mà cho rằng hắn là loại ngay thẳng thô kệch. Sai. Có thể trở thành Đại sư huynh một tôn môn, thống lĩnh thế hệ đệ tử trẻ tuổi, chỉ bằng thiên phú tu luyện là không đủ. Bất kể là tư duy, cách ứng xử hay nhân cách mị lực đều có yêu cầu không thấp.
Hắn nhìn ra, tu vi của Trần Nguyên phải cao hơn hắn nhiều lắm, thái độ cũng phải tùy cơ thay đổi. Rất thực dụng, nhưng cũng rất hiệu quả.
Trần Nguyên không để ý điều này. Hắn bình tĩnh đáp lại: “Chuyện có thể hiểu, Tiết đạo hữu không cần quá để tâm.”
Trần Nguyên thì thong dong rồi. Bất quá, Hắc Dạ Tán nhân đứng ở bên cạnh hắn vẫn chưa hoàn hồn bởi sự kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Thật vất vả hồi phục lại tâm tình, hắn vội vã truyền âm cho Trần Nguyên: “Trần công tử, những người này lai lịch không bình thường.”
“Lai lịch không bình thường?” Trần Nguyên hỏi lại: “Lại là như thế nào không bình thường? Là một trong Bát Đại Thế lực?”
Sở dĩ, hắn nói như vậy, ấy cũng là căn cứ trên tu vi và địa vị của đối phương đến phán đoán. Tại Vân giới phương này thế giới nhỏ bé, thực lực của thể tu luyện đến tầng thứ Tứ phẩm Thượng nhân đã không dễ dàng, số lượng đã ít lại càng thêm ít. Loại nhân vật cỡ này, dù là Nhất lưu tông môn, thế gia cũng sẽ trở thành trưởng môn, gia chủ hay chí ít là loại cấp bậc nhân vật chiến lược của tông môn, nào có thể vẫn còn là tầng thứ đệ tử như vậy. Cũng chỉ có Bát Đại Thế lực mới xuất hiện loại tình huống này.
Quả nhiên, Hắc Dạ Tán nhân gật đầu đồng tình:
“Trần công tử ánh mắt tinh tường. Bách Luyện môn đích thực là một trong Bát Đại Thế lực, lấy năng lực luyện khí làm nổi danh. Trên thế giới này, nếu như nói đến đỉnh cấp Pháp khí, như vậy có đến một nửa là xuất phát từ Bách Luyện môn. Mà vị kia Tiết Vân Chiêu thế nhưng là đệ tử xuất chúng nhất đời này của Bách Luyện môn, niên kỷ không tới năm trăm đã là Pháp Tướng cảnh Đại tu sĩ; thiên phu tu hành của hắn là xuất chúng nhất Bách Luyện môn một vạn năm qua, cực kỳ được Bách Luyện môn cao tầng coi trọng. Lấy thiên phú của hắn, đời này vấn đỉnh cảnh giới Thôn Thiên không phải là điều gì ngoài ý muốn.
Càng khó được hơn, thiên phú luyện khí của hắn cực mạnh. Đây mới là nguyên nhân chủ yếu mà hắn được Bách Luyện môn cao tầng coi trọng. Nghe đồn rằng, tại mộ trăm năm mươi năm trước, khi tu vi của hắn mới là Thiên Nhân cảnh hậu kỳ, hắn đã có thể rèn ra Pháp Tướng cảnh pháp khí, dù chỉ là hạ phẩm Pháp Tướng cảnh pháp khí, nhưng đó chân chân thật thật là Pháp Tướng cảnh pháp khí. Sự tình lần đó truyền ra, cả thế giới này chấn động không thôi. Thậm chí, bảy nhà thế lực còn lại trong Bát Đại Thế lực cũng cực độ quan tâm vấn đề này.”
Trần Nguyên lặng lẽ lắng nghe, âm thầm tiếp thu thông tin về người nam tử này.
Cùng thời gian, đệ tử của Bách Luyện môn bắt đầu đổ bộ xuống Thiên Trúc tông điều tra tình hình. Tuy nhiên, thu hoạch của bọn hắn chẳng khá hơn Trần Nguyên và Hắc Dạ Tán nhân là bao.
Trần Nguyên và Tiết Vân Chiêu lẫn nhau trao đổi tình báo, cùng nói ra nghi hoặc trong lòng và các suy đoán. Vậy mà, cho đến cuối cùng, vẫn chẳng có ai biết, Thiên Trúc tông rốt cuộc xảy ra chuyện gì, các đệ tử của nó biến mất đi đâu.
Vừa lúc này, lại có tám cỗ khí tức mạnh mẽ khác, đột ngột xuất hiện, bao trùm lên thiên địa, che đậy hết thảy vạn vật. Tám đường ánh sáng bay vọt ngang qua bầu trời, lấy tốc độ cực nhanh, xé rách tầng tầng mây trắng, để lại phía sau một vết cắt kéo dài hàng vạn dặm, hướng thẳng đến Thiên Trúc tông mà đi. Tốc độ của bọn hắn nhanh lắm, chỉ trong nháy mắt đã vượt ngang qua khoảng cách nghìn dặm, dừng lại phía trên bâu trời Thiên Trúc tông.
Một giọng nói của nam tử, trẻ trung, sáng rõ nhưng lạnh lẽo vang lên: “Lũ chuột nhắt thật to gan, dám xâm phạm lãnh địa của bản tông. Các ngươi có biết, Thiên Trúc tông là thế lực phụ thuộc của chúng ta? Ngày hôm nay, bản công tử phải dạy cho các ngươi một bài học mới được.”
Vừa nói, cỗ khí thế này vừa bạo phát. Áp lực nặng nề ngay lập tức tăng vọt như một triệu ngọn núi khổng lồ đè nặng lên khuôn viên Thanh Trúc tông. Tại bầu trời, cỗ linh lực trùng thiên xông thẳng lên mấy ngàn dặm, xé toạc cả không gian, khiến cho không khí vặn vẹo không ngừng.
Phía sau hắn, bảy người khác cũng lần lượt xuất hiện. Bọn hắn có bốn nam ba nữ, đều vô cùng trẻ tuổi, dung mạo cũng rất xuất chúng. Nam tử thì phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn tiêu sái, nữ thì yểu điệu quyến rũ, xinh đẹp rạng ngời. Từng người, từng người đều mang khí chất xuất thần khó gặp. Bảy người này vừa đến, ngay lập tức làm theo nam tử dẫn đầu, bạo phát khí thế, uy hiếp những kẻ đang lục lọi phía bên dưới.
Hắc Dạ Tán nhân lập tức cảm thấy không ổn. Căn cứ lời nói của đối phương, lại công thêm tiên váy, áo bào màu xanh lâm đặc trưng và họa tiết trang trí trên trang phục, hắn rất nhanh liền đoán ra thân phận của đối phương. Hắn lo lắng nói: “Trần công tử, chúng ta xem như gặp rắc rối to rồi.”
“Rắc rối?” Trần Nguyên cau mày: “Đạo hữu nhận ra những người này?”
“Nhận ra.” Hắc Dạ Tán nhân cau có mặt mày, nói: “Bọn hắn đến từ Phong Lăng tông, cũng là một trong Bát Đại Thế lực. Nếu như nói, Ngọc Lâm hồ chúng ta là thế lực phụ thuộc vào Đạo Nguyên tông, vậy thì Thiên Túc tông là thế lực dưới trướng của Phong Lăng tông.”
Trần Nguyên như có điều hiểu ra, khẽ gật đầu: “Thì ra là thế. Thiên Trúc tông bây giờ xảy ra chuyện, người của Phong Lăng tông đến điều tra không có gì thích hợp hơn.”
Hắc Dạ Tán nhân buồn bực nói: “Bọn hắn là thích hợp thì không có vấn đề gì. Nhưng vấn đề là, Phong Lăng tông xưa nay nổi tiếng là ôm thái độ thù địch đối với tu sĩ vực ngoại. Người xem, Trần công tử, ngươi đã là tu sĩ vực ngoại, nay lại xuất hiện trên chính địa bàn của bọn hắn, lại vừa vặn trùng khớp thế lực dưới trướng bọn hắn xảy ra chuyện không rõ, ai biết bọn hắn sẽ làm ra cái gì cử động quá đáng?”
Không thể không nói, Hắc Dạ Tán nhân là người sống lâu, dù bị khí thế của rất nhiều kẻ lạ mặt chấn nhiếp tinh thần không yên thế nhưng, chỉ từ một sự kiện mà ngay lập tức có thể nghĩ đến rất nhiều việc sau đó.
Bất quá, không cần Trần Nguyên ra mặt, đã có người khác thay hắn ứng đối thay. Một cái bóng màu đỏ cấp tốc từ dưới đất phi thân lên trời, sừng sững giữa không trung, đối lập với tám cỗ khí thế áp bách kia. Một mình hắn bạo phát ra khí tức chẳng kém gì đối phương, cùng đối phương đối chọi gay gắt.
Là Tiết Vân Chiêu. Hắn đứng trước tám kẻ mới đến, khoảng cách chưa tới trăm trượng, khinh miệt cười một tiếng: “Ta còn tưởng là ai lớn lối như vậy, nguyên lai là Dương La Thiên Dương công tử, cao đồ của của Phong Lăng tông nha? Như thế nào? Dương công tử đây cũng định dạy dỗ ta một bài học hay sao? Hay là, năm mươi năm qua đi, vết thương lành để ngươi quên đau rồi?”
Tên nam tử đứng đầu gọi Dương La Thiên nhìn thấy kẻ đến thì giật mình sững sờ. Thế rồi, khi nghe tới lời nói khinh thương của đối phương thì hắn giận dữ. Biểu cảm gương mặt hắn biến đổi không ngừng, lúc xanh, lúc trắng. Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì đối phương nhắc lại chỗ đau của hắn.
Phong Lăng tông và Bách Luyện môn không hợp nhau. Đây là điều mà tất cả mọi người đều biết.
Tiết Vân Chiêu và Dương La Thiên, thân là đệ tử trẻ tuổi xuất chúng của mỗi tông môn, tự nhiên nhiều lần đụng mặt va chạm, cũng nhiều lần đánh cho ra lửa, quan hệ giữa hai bên chưa bao giờ là tốt.
Chỉ là, từ chiến tích quá khứ đến xem, Tiết Vân Chiêu vẫn luôn ổn định áp chế Dương La Thiên một đầu. Đỉnh điểm là năm mươi năm trước, khi mà cả Tiết Vân Chiêu và Dương La Thiên đều còn là Thiên Nhân cảnh đỉnh phong, bọn hắn có một trận chiến tranh giàn chí bảo.
Lần đó, Tiết Vân Chiêu thắng. Hơn nữa, hắn chẳng những thắng, mà còn thắng cho vang dội, lấy tư thế nghiền ép, hoàn toàn hủy diệt Dương La Thiên, đánh cho đối phương trọng thương trầm trọng. Nếu như không phải là trưởng lão của Phong Lăng tông sớm can thiệp, chỉ e Dương La thiên đã sớm tại thời điểm đó vẫn lạc.
Tiết Vân Chiêu một trận chiến thành công, nhất cử đột phá, thành tựu cảnh giới Pháp Tướng. Danh tiếng của hắn từ đó tăng thêm một tầng cao mới, chính thức đặt chân vào hàng ngũ đỉnh tiêm thiên kiêu của toàn bộ Vân giới. Không đến năm năm sau, hắn càng là trở thành Đại sư huynh của Bách Luyện môn, thanh thế lớn chưa từng có.
Có thể nói, hết thảy những gì Tiết Vân Chiêu có được ngày hôm nay, một phần lớn công lao trong đó là nhờ đạp lên Dương La Thiên mà trèo lên.
Mà Dương La Thiên đâu?
Một trận chiến bại, trọng thương ba năm mới lành. Hắn điên cuồng bế quan khổ tu, hai mươi năm sau thuận lợi đột phá, thành tựu Pháp Tướng cảnh, cũng tranh thủ đến vị trí Phong Lăng tông Đại sư huynh. Thế nhưng, thanh danh của hắn hao tổn nặng nề. Thậm chí, bởi vì trận thua trước đó, danh vọng của hắn ở trong Phong Lăng tông cũng không phải rất lớn. Thậm chí, có một vài vị trưởng lão đã âm thầm biểu đạt bất mãn đối với vị trí Đại sư huynh của hắn.
Hết thảy những điều này đều bắt nguồn từ Tiết Vân Chiêu.
Cho nên, muốn nói Dương La Thiên hận ai, Tiết Vân Chiêu tuyệt đối đứng vào hàng năm người đầu.
Cừu nhân gặp mặt tất nhiên đỏ mắt. Không khí trở nên cực kỳ nặng nề.
Những đệ tử khác của Bách Luyện môn cũng kịp hời đuổi tới, đối kháng với đệ tử của Phong Lăng tông. Nhân số hai bên không sai lệch quá nhiều, thực lực cũng không chênh lệch là bao. Sự kiềm chế bao trùm lên không khí, tựa như một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể bạo phát.
May mắn, Dương La Thiên không bị cừu hận che mờ mắt. Sau thật lâu, hắn nặng nề thở ra một hơi, nhìn chằm chằm Tiết Vân Chiêu, lạnh lùng nói: “Tiết Vân Chiêu, ngươi đến giải thích cho ta, ngươi xuất hiện tại địa bàn của chúng ta có mục đích gì?”
Sau đó, không chờ đợi đối phương trả lời, ánh mắt của hắn tràn đầy địch ý chuyển hướng sang hai người Trần Nguyên, nói: “Còn cả ngươi, con chuột vực ngoại? Các ngươi đã làm gì với Thiên Trúc tông?”