Cầu Đạo

Chương 348: Chương 348: Tụ hợp




Đối mặt với nhóm đệ tử Phong Lăng tông bày ra thái độ hung hắng, Trần Nguyên bình tĩnh đối diện với bọn hắn, nói: “Những gì xảy ra với Thiên Trúc tông, cùng chúng ta không có liên quan.”

Tiết Vân Chiêu vẫn luôn đối đầu cùng Dương La Thiên, bây giờ không từ bỏ cơ hội. Hắn ngay lập tức gật đầu, phụ họa nói: “Trần đạo hữu nói không sai. Ngay khi chúng ta tới nơi này, tình huống của Thiên Trúc tông đã là như vậy. Ngươi không thể vô duyên vô cớ vu an giám họa cho người tốt.”

“Người tốt?” Dương La Thiên cười lạnh một tiếng, nói: “Một đám chuột nhắt vực ngoại lòng tham không đáy mà thôi, vậy cũng xứng làm người tốt?”

Thế rồi, hắn truyền âm cho nhóm sư đệ xuống điều tra tình huống của Thiên Trúc tông, bản thân thì tọa trấn tại giữa không trung, giám sát tinh hình, đồng thời cũng trông chừng cả Tiết Vân Chiêu và Trần Nguyên. Người trước thì không tính, hắn cũng nhìn ra, cảnh giới của Trần Nguyên đã không thua gì với hắn. Đây là điều đang lưu tâm. Ngoại trừ hắn, các vị sư đệ, sư muội của hắn, không có một ai có cơ hội giữ chân được hai kẻ này.

Bảy tên đệ tử chân truyền của Phong Lăng tông lĩnh mệnh mà đi, vội vàng đáp xuống lầu các của Thiên Trúc tông.

Tiết Vân Chiêu ra lệnh cho các đệ tử của Bách Luyện môn không cần ngăn cản. Đây là lãnh địa của đối phương, bọn hắn không có lý do ngăn cản. Huống chi, tất cả những gì bọn hắn cần tìm hiểu đều đã tìm hiểu ra tới. Hiện tại có tìm tòi thêm cũng là vô nghĩa.

Qua không bao lâu, bảy tên đệ tử của Phong Lăng tông trở lại, báo cáo cho Dương La Thiên tình huống thực sự. Đến lúc này, hắn cau mày, lâm vào trầm tư thật lâu. Tình huống quỷ dị như thế xảy ra với Thiên Trúc tông, chính là hắn cũng cảm thấy khó tin, không mò ra đầu mối nào để bắt đầu suy luận. Sắc mặt hắn mỗi lúc trở nên một kém. Chính là nội tâm của hắn cũng trở nên bối rối cực kỳ, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Chân thành mà nói, hiện trạng của Thiên Trúc tông, hắn đã sớm sử dụng thần niệm dò xét từ xa. Bởi thế, hắn nên nắm rõ tình huống thực tế từ trước đó rồi.

Tuy nhiên, cả tông trên dưới hơn một vạn đệ tử, cao cho đến Thiên Nhân cảnh Thái Thượng trưởng lão, thấp cho đến Luyện Thể cảnh tạp dịch đệ tử, hết thảy biến mất không để lại dấu vết; loại tình huống đáng sợ như thế để cho hắn không thể nào tin được. Hắn vẫn còn ôm một tia may mắn, hoặc là lý trí nói cho hắn biết, trên đời không có một chuyện nào diễn ra sạch sẽ như vậy mà không để lại dấu vết. Nhất định phả còn sót lại manh mối nào đó, khơi gợi lời giải thích cho sự kiện này. Hắn cần các sư đệ sư muội tìm kiếm dấu vết.

Chỉ là, hắn không thể ngờ tới, cả một tòa Thiên Trúc tông rộng lớn, cung đình, lâu đài, lầu các xây dựng trên tòa sơn mạch kéo dài mấy trăm dặm to lớn như thế, vậy mà một điểm bất thường cũng không tìm ra.

“Một lũ vô dụng.” Dương La Thiên âm thầm mắng một tiếng. Hắn đang băn khoăn, có nên hay không tự mình hạ xuống kiểm tra một chuyến. Dù sao, các sư đệ, sư muội của hắn chỉ là Thiên Nhân cảnh tu sĩ, bất luận là thần niệm, độ nhạy cảm của giác quan hay trực giác đều kém hơn hắn một tôn chân chính Pháp Tướng cảnh.

Vừa lúc này, Trần Nguyên lên tiếng: “Vị này đạo hữu, nếu như không còn chuyện gì nữa, chúng ta xin cáo lui trước. Ngày sau gặp lại.”

Nơi đây đã không còn có chuyện gì của hắn, hiện tại có ở lại cũng là vô dụng.

Tiết Vân Chiêu gặp tình huống như vậy, cũng ứng thanh nói: “Dương La Thiên, ta thì không phụng bồi ngươi chơi rồi, bản thân ta còn có nhiệm vụ tại thân, không có thời gian cùng ngươi tôn bại tướng này vui đùa. Thuộc hạ của các ngươi ra chuyện, các ngươi chậm rãi ở lại điều tra. Chúng ta đi trước.”

Nói rồi, hắn đối với Trần Nguyên khẽ gật đầu, xem như chào hỏi. Sau đó, cả hai người ăn ý, muốn cất bước phi hành rời khỏi. Ai ngờ, cả hai còn chưa đi được mấy chục trượng thì một cỗ lực lượng khổng lồ bất chợt bạo phát, uy thế to lớn đủ để che đậy ba trăm dặm trời đất, bỗng nhiên chặn lại hai người.

Dương La Thiên lạnh lùng nói: “Chờ đã, hai người các ngươi chưa thể đi.”

Tiết Vân Chiêu cau mày, không vui nói: “Thế nào, Dương bại tướng? Ngươi đây là muốn làm gì? Ngươi thật sự cho là Tiết Vân Chiêu là người dễ bắt nạt, hay là vết thương năm mươi năm trước của ngươi đã hết đau, cần ta nhắc lại cho ngươi một lần nữa để nhớ, Dương bại tướng?”

Trần Nguyên không nói lời nào mà nhìn chằm chằm đối phương, đòi hỏi một lời giải thích cho hành động của hắn.

Lời nói của Tiết Vân Chiêu chọc vào nỗi đau của Dương La Thiên. Người sau phẫn nộ, gương mặt hắn khó coi dị thượng, đã đến độ vặn vẹo để hình dung. Bất kỳ một đệ tử nào tại Phong Lăng tông đều biết, trận chiến bại năm mươi năm trước của Dương La Thiên là vảy ngược của hắn. Ngày thường, chính là một số hộ pháp, ngoại môn trưởng lão cũng không dám vuốt râu hùm của hắn.

Cố đè nén phẫn nộ trong lòng, hắn gầm lên: “Thiên Trúc tông xảy ra vụ án lớn đến như vậy, các ngươi lại ở tại hiện trường, chúng ta hoài nghi chuyện này có quan hệ với hai người các ngươi, cần các ngươi ở lại phối hợp điều tra. Các ngươi không thể cứ như vậy đi được.”

“Ở lại?” Tiết Vân Chiêu khinh thường cười một tiếng: “Dương La Thiên, ngươi bất quá chỉ là một tên đệ tử của Phong Lăng tông mà thôi, địa vị chẳng hơn ta, ngươi có quyền gì mà giữ lại chúng ta? Quan trọng hơn, ngươi có thực lực này hay không? Đừng để lại một lần nữa nằm trên giường dưỡng thương ba năm. Thế giới đang ở thời khắc tồn vong đối đầu với Tà Ma, ngươi một nằm trên giướng ba năm, Phong Lăng tông liệu có chứa một tên Đại sư huynh vô dụng như vậy?”

Lời nói của kẻ này tràn đầy trào phúng. Càng đáng ghét hơn, từng câu từng chữ của hắn đều phải xát muối lên nỗi đau của Dương La Thiên khiến người sau giận dữ cực điểm.

“Ngươi...” Dương La Thiên thở hổn hển, phẫn nộ quát.

Nhưng mà, một chút ý chí còn lại để hắn không thể động thủ. Trước đó, hắn đã thua một trận tại cùng cảnh giới. Hiện tại, đối phương sớm trước hắn mấy chục năm đột phá, tu vi phải mạnh hơn hắn một đoạn. Động thủ mà nói, đối với hắn không có lợi. Quan trọng hơn, còn có một tên cảnh giới không kém hắn ở một bên nhìn chằm chằm. Không đến bước đường cùng, hắn không muốn động thủ.

Hết cách, hắn phải dời ra uy danh của Phong Lăng tông: “Tiết Vân Chiêu, chuyện này liên quan hệ trọng đến Phong Lăng tông, ngươi đây là muốn cùng Phong Lăng tông là địch hay sao?”

Vậy mà, Tiết Vân Chiêu không ăn bộ này. Hắn khinh thường nói: “Ta đường đường là Đại sư huynh của Bách Luyện môn, há lại các ngươi Phong Lăng tông nói muốn bắt giữ liền bắt giữ. Mặt mũi của Dương La Thiên ngươi thật lớn? Nếu ta thật đi theo ngươi thì Bách Luyện môn chúng ta để nơi nào? Muốn để Tiết Vân Chiêu ta ngoan ngoãn đi theo, chí ít để sư tôn của ngươi tự mình đến.”

Dương La Thiên thực cảm thấy khó làm.

“Xem ra, chỉ có thể nghĩ biện pháp thông tri tiền bối trong tông môn tình huống hiện tại, tìm kiếm sự trợ giúp của bọn hắn.” Hắn âm thầm nghĩ đến. Hắn bất lực nhận ra, hắn đã không chấn áp được tràng diện.

Hắn biết, một khi hắn phải cầu cứu tiền bối trong tông môn, điều đó có nghĩa là, hắn thừa nhận, năng lực của hắn tại trong cùng thế hệ đệ tử trẻ tuổi không được. Điều này sẽ tạo thành đả kích rất lớn đối với vị trí Đại sư huynh vốn đã chẳng vững chắc bao nhiêu của hắn tại Phong Lăng tông.

Tuy nhiên, nếu hắn không giữ được hai người này lại, không tra ra được sự tình của Thiên Trúc tông, vậy hắn sẽ có nguy cơ chịu tội danh làm việc bất lực, những phe phái đối lập sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy đả kích địa vị của hắn.

Dương La Thiên rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Sau cùng, hắn quyết định, phải bằng mọi giá giữ hai kẻ này lại. Bởi, còn một điều hắn chưa từng điểm ra, Thiên Trúc tông bị dọn dẹp quá sạch sẽ. Hắn nghi ngờ, trong tay hai kẻ này có nắm giữ không ít tài bảo của Thiên Trúc tông. Tông môn này phụ thuộc vào Phong Lăng tông, tài bảo của nó đúng lý phải được thu hồi lại Phong Lăng tông mới là.

Âm thầm cắn chặt răng, hắn quyết tâm ý định của mình.

Cùng lúc, Trần Nguyên dần mất kiên nhẫn với kẻ này.

Ấn lý thuyết tới nói, đối phương tới Thiên Trúc tông, bắt gặp tông môn đệ tử biến mất, lại thấy bọn hắn ở tại hiện trường, muốn bọn hắn phối hợp điều tra thì không phải là không hiểu được. Bất quá, Hắc Dạ Tán nhân nhắc nhở, Phong Lăng tông ôm thái độ thù địch cực lớn đối với tu sĩ vực ngoại. Thân phận của Trần Nguyên còn đó, hắn không thể không đề phòng Phong Lăng tông sẽ có thủ đoạn ngầm nào đó đối phó với hắn. Thậm chí, đối phương có thể mượn cớ này, vu oan giám họa cho hắn, nhờ vào đó bôi đen tu sĩ từ Minh Nguyệt giới.

Đây là điều cực kỳ nghiêm trọng.

Đừng quên, đi cùng với hắn còn có mười mấy người khác. Nhóm người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên, Ngọc Huyền Vương không có thực lực quét ngang cảnh giới Tứ phẩm giống như hắn. Một khi để họ lẫn vào chuyện này, sự tình sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Cho nên, hắn muốn rời đi.

Dương La Thiên lập tức ngăn lại. Hắn lớn tiếng nói, ngữ khí cao cao tại thượng, tựa như bề trên ra lệnh: “Ta nói, ngươi không thể đi.”

Đồng thời, hắn bạo phát khí thế, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. Một cái Tiết Vân Chiêu, hắn không thể bắt làm gì được, hắn không tin một cái tu sĩ vực ngoại hắn còn không thể làm gì.

Trần Nguyên vô cảm, nhìn qua đối phương, lạnh nhạt nói: “Ngươi quá yếu, ngăn không được ta.”

Hắn ngại phiền phức, nhưng điều đó không có nghĩa là người ta có thể nhào nặn hắn như thế nào cũng được. Nếu kẻ này làm quá phận, hắn sẽ không do dự dạy cho đối phương một bài học.

Mà đổi lại một bên, ngữ khí hời hợt tựa như coi thường của Trần Nguyên triệt để chọc giận Dương La Thiên. Ngày hôm nay, đủ mọi việc không thuận cùng với việc Tiết Vân Chiêu không ngừng khiêu khích đã khiến cho tâm tính hắn táo bạo hơn bình thường rất nhiều. Giờ khắc này, ngữ điệu của Trần Nguyên giống như giọt nước tràn ly, đánh vỡ giới hạn nín nhịn của hắn.

Đối phương mạnh thì sao? Hắn cũng không phải kẻ yếu. Đường đường là Đại sư huynh của Phong Lăng tông, thủ đoạn cùng thực lực của hắn không thấp, tại cùng cảnh giới, hắn là kẻ nội bật hàng đầu. Càng quan trọng hơn, hắn không tin, trên địa bàn của Phong Lăng tông hắn, một con chuột vực ngoại còn có thể đối với hắn làm cái gì.

Bây giờ, hắn còn không ra tay, uy tín của hắn để đi nơi nào, hắn còn như thế nào hiệu triệu sư đệ, sư muội.

Đủ mọi lý do tập hợp, hắn ra tay với Trần Nguyên.

“Ngươi đi chết đi.”

Theo tiếng quát nổi giận chấn cho trăm dặm sơn mạch rung chuyển như động đất, tầng tầng mây trời bị đánh tan trước cỗ sóng linh lực kinh khủng bạo phát, một cái chưởng hư ảnh xuất hiện giữa hư không, vỗ thẳng về phía Trần Nguyên. Cái chưởng hư ảnh này lớn lắm, kích thước cao đến trăm dặm, phía trên lưu chuyển vô số phù văn liên hệ với pháp tắc của thiên địa, khóa chặt lấy vị trí của Trần Nguyên, không để hắn trốn thoát. Tại nơi bàn tay khổng lồ đi qua, không gian bị đánh tan, núi đá sụp đổ, cuồng phong gào thét, uy thế to lớn khủng bố.

Trần Nguyên cũng ra tay. Hắn đấm ra một quyền.

Minh Không quyền.

Cỗ năng lượng khổng lồ trong thân thể hắn lưu chuyển, hóa thành lực lượng thoát ra khỏi nắm đấm, hình thành lên nắm đấm hư ảnh khổng lồ, hiển hiện giữa không trung.

Nắm đấm và bàn tay đối chọi với nhau. Hai cỗ lực lượng khổng lồ tranh đấu gay gắt, tạo ra vụ nổ khủng khiếp oanh tạc bầu không khí. Không gian độ sụp. Trời đất xoay chuyển. Sóng xung kích bạo phát lật tung đất đá trong bán kinh ba trăm dặm.

Phía dưới, Thiên Trúc tông may mắn vẫn còn lưu lại hộ tông đại trận. Hứng chịu lấy dư ba công kích, hộ tông đại trận tự động nhấc lên phòng thủ, dù không mạnh nhưng đầy đủ bảo vệ tám phần mười công trình kiến trúc khỏi dư âm càn quét.

Ngược lại, Dương La Thiên không may mắn như thế. Minh Không quyền của Trần Nguyên mạnh hơn, sau khi phá diệt chưởng pháp, đối thủ, trực diện công kích đối phương, đánh bay hắn gần một ngàn dặm, va đổ sập mấy chục ngọn núi lớn, vạch ra trên đất một đường rãnh dài mấy trăm dặm mới dưng lại.

Chỉ một chiêu, thắng bại đã phân.

Trần Nguyên không còn chú ý đến bại tướng, muốn rời đi. Sự tình diễn ra quá nhanh, cũng có quá nhiều điểm ngoài ý muốn để hắn có dự cảm bất an đối với nhóm người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên. hắn muốn quay trở lại nơi các nàng.

Dương La Thiên lúc này xông ra từ chồng đất đá, dáng người chật vật, vẻ mặt hoảng sợ. Hắn xem như nhìn ra rồi, thực lực của đối phương mạnh hơn xa hắn. Chỉ là tiện tay một quyền liền có thể đánh hắn thua tan tác. Điều này như một gáo nước lạnh dội lên hắn khiến cơn nóng trong đầu bị dập tắt hoàn toàn.

Nhưng đồng thời, hắn cũng nhận ra, đối phương không xuất toàn lực. Hắn nhìn như chật vật, nhưng lại thực tế không có thương tổn. Dương La Thiên cho rằng, kẻ này vì kiêng kỵ Phong Lăng tông nên mới nương tay.

Con người ta thường suy nghĩ theo chiều hướng mà hắn mong đợi.

Dương La Thiên cũng không ngoại lệ. Hắn muốn suy nghĩ như vậỵ, bởi vì, ngoài cách đó ra, hắn đích thực không còn cách nào để giữ lại được kẻ này.

Dùng tốc độ nhanh nhất, Dương La Thiên một lần nữa chặn lại đường đi của Trần Nguyên. Hắn quát: “Ngươi có nghĩ hay không, một khi ngươi rời khỏi đây thì sẽ đón nhận hậu quả gì?”

“Hậu quả gì?” Trần Nguyên hỏi.

“Ngươi sẽ triệt để đắc tội Phong Lăng tông.” Dương La Thiên nói: “Chuyện này liên quan trực tiếp tới an ninh của Phong Lăng tông, tính nghiêm trọng cực nặng, tin rằng ngươi cũng hiểu. Tốt nhất ngươi nên ở lại cho ta.”

Trần Nguyên khẽ lắc đầu: “Một cái Phong Lăng tông không dọa được ta.”

Nói rồi, hắn muốn rời đi.

Dương La Thiên triệt để nổi giận. Hắn không màng đến chênh lệch thực lực nữa, muốn làm mọi cách để dây dưa người này.

Thể nội linh lực trong cơ thể hắn vận chuyển đến tối đa. Tinh thân lực của hắn căng tràn. Bất tri bất giác, trên đầu hắn hiện lên một bóng người nam tử trẻ tuổi hư ảnh, thân khoác áo bào xanh nhạt, mặt mày mờ nhạt, không thấy rõ mắt mũi, nhưng từ tổng thể hình dáng tới xem cũng là một nam tử anh tuấn. Bóng người hư ảnh này cao đến vạn trượng, sừng sững trong hư không, tay cầm một chiếc đỉnh so với thân thể cũng to lớn chẳng kém. Khí thế của hư ảnh phải mạnh gấp năm lần bản thân Dương La Thiên.

Pháp tướng.

Hắn mở ra pháp tướng, cũng đại biểu hắn sử dụng hết sức.

Pháp tướng của Dương La Thiên hướng về phía Trần Nguyên, sử dụng cái đỉnh đập tới, uy thế khủng bố che đậy mấy trăm dặm sơn mạch, áp sập cả trận pháp phòng hộ của Thiên Trúc tông. Cả đất trời như tối sầm lại bởi kích thước khổng lồ của chiếc đỉnh. Cuồng phong gào thét, linh khí tán loạn. Mặt đất nứt toác ra thành những vết rách kéo dài gần trăm dặm, sâu không thấy đáy bởi áp lực kinh hồn.

Từ xa quan sát, Tiết Vân Chiêu cũng phải giật mình, hắn không nghĩ rằng, đối thủ cũ lại có thực lực tinh tiến nhanh đến như vậy. Bất quá nghĩ đến gần mười năm nay, đánh giết Tà Ma thu được lợi ích khổng lồ, hắn liền bình tĩnh trở lại. Chính là hắn cũng có thu hoạch không nhỏ.

Một bên khác, đối mặt với công kích đánh đến, Trần Nguyên nhẹ lắc đầu. Lần này, hắn không nương tay nữa. Hắn muốn đối phương trọng thương.

Từ trong tay hắn đột ngột xuất hiện một thanh trường kiếm, bản rộng, dài đến bốn thước sáu tấc. Đây là một cây Tứ giai hạ cấp pháp khí, không đủ mạnh để chịu được hắn sử dụng toàn lực, nhưng ứng đối tình huống này thì đã đủ.

Linh lực trong cơ thể hắn điên cuồng rót vào thân kiếm. Từng sợi lôi đình xuất hiện trên lưỡi kiếm, không ngừng nhảy nhót như những con rắn nhỏ sống động. Kiếm ý tung hoành xé rách không gian, cây cối, đất đá trong phạm vi ba mươi trượng xung quanh Trần Nguyên.

Bạo Lôi Đình Kiếm.

Trần Nguyên một kiếm chém ra. Kiếm khí nở rộ ra kích thước ba vạn trượng trong chớp mắt. Lực lượng lôi đình mang theo sức mạnh hủy diệt tuyệt đối bao trùm lên hết thảy, đánh tan bất cứ thứ gì nó gặp dọc đường.

Chiếc đỉnh hư ảnh chịu công kích đầu tiên, trực tiếp bị chôn vùi dưới lưỡi kiếm khí khổng lồ, bị đánh tan trong một khoảnh khắc.

Kiếm khí không dừng lại, hướng thẳng đến pháp tướng mà đánh.

Dướng La Thiên vội vã kết ấn, thi triển thủ đoạn phong thủ.

Vô dụng.

Lực lượng hủy diệt tuyệt đối đánh tan tầng tầng phòng ngự của hắn như xuyên qua lớp giấy mỏng rồi ầm ầm đổ ập lên đầu pháp tướng hư ảnh.

Pháp tướng nộ hống một tiếng, thanh âm trầm thấp, vọng khắp trời đất trước khi bị kiếm khí xé đôi thân thể, rồi lại bị lực lượng lôi đình đánh tan rã, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Dương La Thiên chịu phản phệ, bản thân bị thương. Miệng hắn phun ra một ngụm máu, khí tức trên thân ảm đạm xuống, thể nội linh lực hỗn loạn. Hắn thụ thương không nhẹ.

Thế mà, đường kiếm khí kia vẫn chưa dừng lại. Lưỡi kiếm khí khủng bố che kín tầm mắt của hắn, vắt ngang qua dải sơn mạch tựa như đường kiếm phán định từ chín tầng trời giáng xuống phàm gian.

“Không...”

Dương La Thiên không cam lòng thét lên. Hắn biết, một kiếm này chém xuống, hắn tuyệt đối sẽ trọng thương trầm trọng.

Vậy mà, đúng lúc này, một lưới kiếm mang trắng xóa, mang theo khí tức thuần khiết bỗng nhiên xuất hiện, vượt qua khoảng cách không gian gần hơn vạn dặm, trực tiếp chém tan đường kiếm khí của Trần Nguyên, cứu thoát Dương La Thiên trong gang tấc.

Trần Nguyên nhíu mày, nhìn về người từ nơi phương xa.

Tiết Vân Chiêu vẫn còn chưa hết giật mình vì tình thế diễn biến quá nhanh. Giờ đây, ánh mắt hắn lăng lăng nhìn về nơi đầu nguồn của lưỡi kiếm mang kia. Cho đến khi hắn thấy chủ nhân của nó, hai con người không khỏi co rụt lại.

Dương La Thiên dường như vẫn còn hoảng sợ khi trực diện công kích của Trần Nguyên, hắn còn chưa nhận ra những gì đang diễn ra.

Lúc này, một nhóm sáu người, ba nam, ba nữ thân mang áo bào hoặc tiên váy trắng tinh, cao quý và thuần khiết như trích tiên, thiên nữ giáng trần. Người dẫn đầu là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, dáng người yểu diệu quyến rũ, gương mặt khuynh quốc khuynh thành được tấm lụa mỏng che lại khiến cho người ta vô tận mơ màng. Trên tay của nàng vẫn còn giữ lấy một thanh bảo kiếm. Thân kiếm mảnh, lưỡi kiếm dài ba thước, phía trên còn vương lại kiếm ý chưa tan.

Rõ ràng, ngươi vừa xuất thủ cứu Dương La Thiên từ ngoài vạn dặm chính là nàng.

Trần Nguyên nhìn chằm chằm nữ tử, từ tốn nói: “Đạo hữu đây là cũng muốn ngăn cản ta rời đi?”

Nữ tử kia đối diện Trần Nguyên, lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Đạo hữu muốn ở hay đi, ta không quản được. Thế nhưng, đạo hữu đến giới của chúng ta, trọng thương thiên kiêu giới chúng ta, này thì lại nói không được.”

Trần Nguyên nhẹ gật đầu, vừa định nói gì thì Tiết Vân Chiêu đã vượt lên trước: “Thì ra là Ngọc tiên tử của Cửu Thiên cung. Đã lâu không gặp. Mới ba mươi năm không thấy, Ngọc tiên tử chẳng những tiên nhan càng thêm khuynh quốc khuynh thành mà thực lực càng tiến một bước dài.”

Nói rồi, hắn liếc nhìn Trần Nguyên một chút, mới nói ra: “Bất quá, chuyện lần này, Ngọc tiên tử ra tay như vậy là không đúng. Dương La Thiên tên này ỷ vào thân phận, chẳng những muốn cưỡng ép bắt chúng ta về Phong Lăng tông chịu bọn hắn tra khảo mà còn cường thế ra tay với chúng ta. Ngọc tiên tử xem, hắn người như vậy, làm sao xứng đáng với hai chữ thiên kiêu?”

Dương La Thiên giờ đây mới hồi phục lại tinh thần. Hắn theo bản năng sờ soạng khắp người, khi thấy trên thân không nhận vết chém nào mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Sau đó, như nhớ đến điều gì, hắn vội vã phóng lên trời, hướng về phía nhóm người Cửu Thiên tông, thành khẩn mà tha thiết nói lớn: “Vinh hạnh được gặp Ngọc tiên tử tại đây. Tại hạ là Dương La Thiên, đại sư huynh của Phong Lăng tông. Tại hạ nhận được tông môn nhiệm vụ, tới đây điều tra sự tình Thiên Trúc tông, lại phát hiện ra kẻ vực ngoại này đáng ngờ loanh quanh bên trong Thiên Trúc tông. Ta nghi ngờ hắn dính líu đến sự tình đệ tử Thiên Trúc tông mất tích bí ẩn, muốn mang hắn về tông môn điều tra. Nào ngờ, hắn chẳng những không đi, còn muốn đánh trọng thương ta. Mong Ngọc Tiên tử vì Thiên Trúc tông, vì giới ta lấy lại công đạo.”

Theo lý mà nói, Dương La Thiên là Đại sư huynh của Phong Lăng tông, Ngọc tiên tử là Đại sư tỷ của Cửu Thiên tông, cả hai địa vị ngang hàng. Bây giờ, Dương La Thiên bày ra tư thái như người dưới vậy, lại nhờ cậy đối phương rợ giú 'việc nhà' thì quả thực là mất mặt.

Bất quá, hôm nay hắn đã mất mặt đủ nhiều. Một chút tiểu tiết này, hắn không ngại. Hắn càng để tâm hơn đến nhiệm vụ có hay không hoàn thành. Hắn đã không thể để danh dự đã hao tổn mà việc thì không xong.

Ngọc tiên tử nghe vậy thì nhíu nhíu lông mày. Thần niệm của nàng đảo qua, kiểm tra một hồi Thiên Trúc tông. Lúc nàng, nàng mới giật mình phát hiện ra tình huống bất thường của tông môn này. Không. Phải là quá quỷ dị mới đúng.

Suy nghĩ trong chốc lát, nàng nói với Trần Nguyên: “Vị đạo hữu này, vừa vặn, chúng ta đang điều tra một sự kiện quỷ dị có dính líu tới Tà Ma lại liên quan đến Thiên Trúc tông. Bây giờ, Thiên Trúc tông xảy ra sự kiện dị thường như vậy. Nói đến, mọi chuyện trong này thật không đơn giản. Mong đạo hữu phối hợp chúng ta điều tra làm rõ điều bí ẩn trong này.”

Trần Nguyên không vui, đáp: “Tiên tử đây là nhất định phải lưu ta lại.”

Hắn là không rõ, vị này Ngọc tiên tử cùng với Cửu Thiên tông phía sau nàng có thái độ như thế nào với tu sĩ vực ngoại. Bởi thế, hắn không thể tùy tiện đi theo người ta được.

Ngọc Tiên tử không mảy may dao động cảm xúc, nhẹ giọng nói: “Mong công tử hiểu cho. Chuyện này liên quan trực tiếp tới an nguy của giới chúng ta, ta không thể làm ngơ.”

Trần Nguyên âm thầm rót linh lực vào trường kiếm, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Hắn sẽ không ngại chém xuống thêm một vị tiên tử.

Đối phương dường như cũng đề phòng hắn động thủ.

Bầu không khí trở nên nặng nề và áp bức dị thường. Dù là Dương La Thiên cùng Tiết Vân Chiêu cũng phải nuốt nước bọt, nội tâm bất an.

Đúng lúc này, một tiếng cười của nữ tử trong trẻo, cực kỳ dễ nghe, tựa như tiên âm đột nhiên vọng lại từ cuối chân trời.

“Khanh khách... Ngọc Vô Tâm, bao nhiêu năm qua đi, ngươi vẫn là làm việc bá đạo như vậy sao?”

Thanh âm vừa dứt, năm bóng hình cực kỳ xinh đẹp đạp không mà tới. Đó là năm nữ tử trẻ tuổi, thân mang váy vàng nhạt, dung mạo tuyệt sắc như thiên nữ, tiên khí bồng bềnh, khí chất cao quý, thành khiết tựa như cách biệt thật lâu với khói bụi trần gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.