Sự xuất hiện của năm nữ tử xa lạ ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người có mặt tại hiện trường. Các nàng rất đẹp, tà váy bồng bềnh, tiên tư dạt dào, chân đi giày vải đạp mây mà đến, tựa như tiên nữ trên chín tầng trời giáng lâm phàm gian. Đặc biệt nổi bật nhất là nữ tử vừa lên tiếng, cũng là người dẫn đầu nhóm năm người này, bất luận là dung mạo, khí chất hay phong thái, nàng đều không yếu thế chút nào tại Ngọc Vô Tâm, đại sư tỷ của Cửu Thiên tông. Về phần tu vi, nàng bất thình lĩnh cũng là một vị Pháp Tướng cảnh tu sĩ, khí tức so với Dương la Thiên, Tiết Vân Chiêu còn phải mạnh hơn gấp mấy lần.
Chí ít, tu vi nàng đã phải là Pháp Tướng cảnh trung kỳ.
“Các nàng lại là ai?” Trần Nguyên hiếu kỳ, đối với Hắc Dạ Tán nhân, người đã sớm chết đứng với các sự việc diễn ra quá dồn dập, quá bất ngờ, mà hỏi thăm.
“A?” Hắc Dạ Tán nhân giật mình sửng sốt, thật lâu mới lấy lại tinh thần.
Một chuyện ngày hôm nay xảy ra quá mức nhanh chóng, biến đổi cũng quá gấp gáp để hắn không kịp có tâm lý chuẩn bị. Một tiểu nhân vật như hắn, liên tiếp gặp đệ tử chân truyền của Bát Đại Thế lực, hơn nữa còn là cấp bậc Đại sư huynh, Đại sư tỷ loại kia, gặp bọn hắn tranh đấu, gặp bọn hắn thất bại, từng cọc sự việc để hắn một cái Nguyên Thần tu sĩ đã hao hết tiềm lực phải rung động không thôi.
Qua thật lâu, Hắc Dạ Tán nhân mới trả lời câu hỏi của Trần Nguyên, giọng nói mang theo kích động: “Dựa vào biểu tượng trên trang phục và khí chất của các nàng, nếu như ta đoán không lầm, các nang hẳn là người của Huyền Nữ cung.”
“Huyền Nữ cung? Là một trong Bát Đại thế lực Huyền Nữ cung?” Trần Nguyên hỏi lại.
“Chính là các nàng.” Hắc Dạ Tán nhân trả lời chắc chắn: “Nếu như không phải là các nàng cũng ở một trong Bát Đai Thế lực, các nàng làm sao có thể khiến cho mấy vị này nhân vật phong vân thế hệ trẻ tuổi đối đãi trịnh trọng như vậy.”
Trầm ngâm chốc lát, Hắc Dạ Tán nhân nói tiếp: “Trần công tử, nữ tử xinh đẹp tuyệt luân dẫn đầu nhóm Huyền Nữ cung đệ tử này, rất có khả năng chính là Vân Lạc Cẩm, đại sư tỷ trong truyền thuyết của Huyền Nữ cung. Ngoài nàng ra, ta thật không nghĩ ra, nhân vật trẻ tuổi nào của Huyền Nữ cung có thể khiến cho ba vị Đại sư tỷ, Đại sư huynh của ba nhà Bát Đại Thế lực trở nên nghiêm túc như vậy.”
Trần Nguyên khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Cũng chỉ có nhân vật ở địa vị ngang hàng, thực lực ngang hàng, cấp độ ngang hàng mới khiến cho con người ta nhìn thẳng.
Đồng thời, hắn chú ý tới một chí tiết khác: “Vị này Vân tiên tử rất thần bí hay sao? Vì sao đạo hữu lại nói là trong truyền thuyết?”
Hắc Dạ Tán nhân gật gù nói: “Đích thực là rất thần bí. Nàng là tuyệt thế thiên kiêu mấy vạn năm không thấy của Huyền Nữ cung, cho nên Huyền Nữ cung cất giữ nàng rất kỹ. Thông tin tình báo về nàng cũng được che đậy rất cẩn thận. Nàng rất hiếm khi hành tẩu thế gian. Đại đa số các lưu truyền về nàng đều là lời đồn, được người ta truyền lại. Người chân chính tiếp xúc với nàng lại cực kỳ ít. Bất quá, dù thông tin về nàng có phần mù mờ, thế nhưng, có một điều mà không một ai nghi ngờ. Đó là, thực lực của vị này Vân tiên tử là cực mạnh. Thậm chí, so với nhóm thiên kiêu cùng thế hệ cũng phải đứng vào mấy người mạnh nhất.”
Dừng tạm, hắn tựa như lâm vào hồi tưởng, nói: “Một trăm năm mươi năm trước, Vân Lạc Cẩm tấn thăng Pháp Tướng cảnh, nàng tại chỗ đánh bại một vị uy tín lâu năm Pháp Tướng cảnh đại năng, khiến cho kẻ này chật vật mà chạy trốn, bản thân lại bị thương không nhẹ. Nghe nói, vị Pháp Tướng cảnh đại năng này là một vị uy tín lâu năm Pháp Tướng cảnh, tu vi chí ít đã tại Pháp Tướng cảnh trung kỳ. Rất nhiều người tận mắt chứng kiến cuộc chiến ấy, không một ai nghi ngờ thực lực của nàng. Cũng từ đó, danh tiếng của Vân tiên tử vang danh toàn thiên hạ. Bây giờ, một trăm năm mươi năm qua đi, lấy thiên tử của nàng, lấy tài nguyên của Huyền Nữ cung, tu vi của nàng tiến thêm một bước không phải là không có khả năng.”
Đừng nhìn Hắc Dạ Tán nhân nói rằng, Vân Cẩm Lạc tu hành hơn một trăm năm mới tăng lên một bước cảnh giới mà coi thường. Trên thực tế, hắn đã là rất hâm mộ, cũng lại ngưỡng vọng.
Vân giới cùng Minh Nguyệt giới vốn không thể so sánh với nhau. Phương thế giới trước nhỏ hơn, độ hoàn thiện pháp tắc cũng thấp hơn, tài nguyên nghèo nàn hơn quá nhiều. Mặt khác, áp chế quy tắc thế giới buông lỏng hơn khiến thọ nguyên của tu sĩ dài hơn quá nhiều. Không giống Minh Nguyệt giới, một vị thiên kiêu của Vân giới kẹt tại một tầng cảnh giới ở Pháp Tướng kỳ trong một ngàn năm là điều hết sức bình thường. Vân Lạc Cẩm có thể đột phá trong hơn một trăm năm, đây tuyệt đối là danh xứng với thực, thiên kiêu mạnh nhất mấy vạn năm qua của Huyền Nữ cung.
Quan sát tình huống một lúc, Hắc Dạ Tán nhân đột nhiên bổ sung một câu: “Đúng, Vân Lạc Cẩm Vân tiên tử của Huyền Nữ cung và Ngọc Vô Tâm Ngọc tiên tử của Cửu Thiên cung vẫn luôn là kình địch. Nghe nói, hai vị tiên tử này từ xưa đến nay vẫn luôn đối chọi vô cùng gay gắt.”
Trần Nguyên tỏ vẻ đã hiểu. Chỉ bất quá, loại chuyện bát quái này không phải là thứ mà hắn muốn quan tâm.
...
Trên bầu trời Thiên Trúc tông, sự xuất hiện của Vân Lạc Cẩm cùng bốn vị đệ tử thân truyền khác của Huyền Nữ cung tự nhiên gây ra một phen náo động lớn.
Trải qua mấy vị Đại sư tỷ, Đại sư huynh một phen lẫn nhau chào hỏi, thăm dò, bầu không khí vẫn chưa từng buông xuống căng thẳng.
Ngọc Vô Tâm lạnh lùng đối với Vân Lạc Cẩm lên tiếng: “Vân tiên tử, Cửu Thiên cung chúng ta làm việc như thế nào, còn chưa đến mức Vân tiên tử phí công tốn sức xen vào chỉ dạy.”
Vân Lạc Cẩm yêu kiều cười một tiếng, nói: “Ta xen vào? Chỉ e rằng Ngọc tiên tử hiểu lầm gì đó ở đây. Ta nha, nhiều nhất là nhìn không quen thái độ cường ngạnh của Ngọc tiên tử. Ngọc tiên tử ỷ vào thiên phú hơn người, tu vi mạnh mẽ, lấn ép chúng ta cái này ngươi cùng thế hệ đã quen. Bây giờ, ngươi cũng như vậy đối với tu sĩ vực ngoại quả thực có phần không nói được đi. Nên biết, tu sĩ vực ngoại bọn hắn hiện giờ còn đang trợ giúp chúng ta chống đỡ Tà Ma xâm lược đây. Ngọc tiên tử làm như vậy không e ngại làm giá lạnh tâm những đồng mình này sao?”
Lời nói này của nàng còn ẩn chứa trong đó sự bất mãn cá nhân. Mặc dù thế nhân đều nói, nàng và Ngọc Vô Tâm là kinh địch, từ xưa đến nay đối đầu, tại thành một thế cân bằng. Thế nhưng, chỉ có nàng là người trong cuộc mới biết, bất luận là thực lực hay tu vi, nàng đều thua đối phương một đầu. Tại mỗi lần hai người chạm trán, người bị chèn ép luôn là nàng.
Ngọc Vô Tâm không để ý đến đối phương khiêu khích. Nàng bình thản đáp: “Vân tiên tử không thể nói năng không có chứng cứ. Ta bất quá là mời vị đạo hữu này cùng nhau hợp tác điều tra sự tình quỷ dị mà thôi. Chuyện này như thế nào tại trong miệng Vân tiên tử biến thành cường ngạnh bá đạo rồi.”
Vừa nói, bốn vị Đại sư tỷ, Đại sư huynh đã đáp xuống đại điện của Thiên Trúc tông, riêng phần mình mỗi người tọa trấn tại một phương. Đều là nhân vật có địa vị, có danh tiếng, đã gặp nhau, bàn chuyện nghiêm túc, không thể cứ đứng giữa trời được. Chí ít, bọn hắn cũng cần một nơi đàng hoàng cho ra dáng để dừng chân.
Mà mấy vị đệ tử chân truyền cũng lập tức theo sau, phân biệt đứng nghiêm trang tại phía sau thủ lĩnh nhà mình.
Trần Nguyên mang theo Hắc Dạ Tán nhân tiến vào xem bọn hắn rốt cuộc muốn nói chuyện gì. Bốn vị thủ tịch để tử của bốn trong Bát Đại Thế lực đều tụ tập tại đây, dù là kẻ ngốc cũng biết, có chuyện không tầm thường diễn ra. Hắn không vội rời đi.
Lúc này, Ngọc Vô Tâm hướng về phía Trần Nguyên, nói: “Vị đạo hữu này, ta đích thực không có ý muốn đối địch với ngươi. Bất quá, chúng ta xác thực là điều tra ra một cọc chuyện cực kỳ quỷ dị, ảnh hưởng đến căn cớ của thế giới này. Tiến hành điều tra sâu hơn, chúng ta phát hiện chuyện này có liên hệ mật thiết tới Thiên Trúc tông. Vừa vặn, đạo hữu cũng xuất hiện tại đây, cho nên mới ngỏ ý mời đạo hữu hỗ trợ.”
Nghe lời nói này, mỗi người phản ứng không giống nhau.
Tiết Vân Chiêu thì khẽ giật mình, ánh mắt lộ ra như có điều suy nghĩ.
Dương La Thiên thì hoảng hốt, nhưng càng nhiều hơn là không tin. Thiên Trúc tông là thế lực phụ thuộc bên dưới bọn hắn, có thể nào xảy ra chuyện mà bọn hắn không hay.
Vân Lạc Cẩm thì khẽ cười, biểu thị xem thường, nhưng chỉ cần là người tinh mắt, hắn đều sẽ nhìn ra, nàng đang cố che giấu sự ngưng trọng.
Sau cùng, nàng cười cười, thanh âm như có chút mỉa mai, nói: “Ồ? Đến cùng là việc gì lại có thể khiến cho Ngọc Đại Tiên tử sử dụng từ ngữ đao to búa lớn đến như vậy? Lay động căn cơ của thế giới này? Ngọc Đại Tiên tử đến cùng có hay không ý thức được lời của mình đang nói là gì?”
Ngọc Vô Tâm liếc nhìn nữ tử đã cùng nàng đối đầu mấy trăm năm một chút, sau lại không để ý đến lời châm chọc của đối phương. Nàng hướng về một vị nữ tử đứng sau mình, nhẹ nhàng ra hiệu một chút.
Nữ tử kia hiểu ý, khẽ gật đầu đáp lại. Không biết từ đâu ra, nàng lấy ra hai con người bị phong cấm, cả thể xác lẫn ý thức bị khóa lại, không thể cử động, không thể nhận thức, như một con búp bê chết. Hai cái xác bị trình ra giữa đại điện. Tất cả mọi người dõi ánh mắt nhìn vào, thế rồi giật mình.
“Cái này....”
“Đây là cái gì?”
“Bọn hắn bị làm sao vậy?”
...
Không ít đệ tử chân truyền nhìn vào, nội tâm rùng mình, có một loại cảm giác bất an cùng sợ hãi nhấc lên trong lòng.
Hai cái thi thể đen kịt, làn da tối như mực, thô ráp như vỏ cây khô. Hốc mắt, mũi, miệng và tai của bọn hắn tràn đầy loại khí đen kịt, ô uế, bẩn thỉu và tà tính, khiến cho gương mặt bọn hắn trở nên xấu xí, sâm nghiêm mà cũng đáng sợ.
Trần Nguyên cũng không ngoại lệ. Tình trạng của hai 'người' này để hắt hốt hoảng. Nhưng càng nhiều hơn hốt hoảng là một loại cảm giác quen thuộc.
“Tà Khí nhập thân.” Hắn không hiểu nghĩ đến cụm từ này.
Tại Nam Hoàng vực, khi tới Thanh Châu, hắn đã nghe nói đến trạng Tà Khí bạo phát, cũng nghe được mô tả về phàm nhân cùng sinh linh bất nhập lưu nhiễm phải Tà Khí ăn mòn. Tuy nhiên, các mô tả đó so với hai người bị bày ra trước mặt hiện tại phải tốt hơn nhiều lắm.
Ngọc Vô Tâm thu hết biểu cảm của mọi người vào trong mắt. Lúc này, nàng mới từ tốn nói: “Trước đây một tháng, chúng ta từ Cửu Thiên tông nhận được một nhiệm vụ điều tra có số lượng lớn phàm nhân tại vùng chiến tuyến phương Bắc này mất tích bí ẩn. Ban đầu, chúng ta chỉ cho rằng, đó là phàm nhân còn sót lại không thể chạy xuống phía nam bị Tà Ma tấn công. Tuy nhiên, khi điều tra càng sâu hơn, ta càng phát giác ra trong đó sự bất thường. Thứ lỗi, sự bất thường này liên quan đến cơ mật tông môn, ta không thể nói ra. Các ngươi chỉ cần biết, trước đây không lâu, ta phát hiện ra nàng.”
Nói rồi, Ngọc Vô Tâm vươn ngón trỏ thon, dài, trắng như búp măng vào nữ tử trung niên, cũng là người mà Lục sư muội nàng tìm thấy trước đó.
“Khi chúng ta phát hiện nàng...” Ngọc Vô Tâm nói: “Tình trạng của nàng đã như vậy. Chúng ta tìm thấy, Chúng ta tìm thấy bên người nàng có vật phẩm của Thanh Trúc thành, một tòa thành trì nhỏ lệ thuộc Thiên Trúc tông. Bất quá, khi chúng ta đuổi tới Thanh Trúc thành, cả phủ thành chủ đã biến mất không rõ tung tích. Tại khu rừng nhỏ phía sau phủ thành chủ, chúng ta tìm thấy tên nam tử trẻ tuổi này.” Nàng chỉ vào cái xác thứ hai: “Tình trạng của hắn cũng nữ tử không có gì khác biệt. Căn cứ họa tiết trên trang phục, hắn có khả năng là một tên ngoại môn đệ tử của Thiên Trúc tông. Bởi vậy, chúng ta mới tìm đến đây.”
Nàng đơn giản trình bày lại đầu đuôi câu chuyện. Những người khác lặng im lắng nghe. Không một ai dám lên tiếng, e sợ đánh gãy đối phương, bỏ lỡ chi tiết quan trọng.
Cuối cùng, Ngọc Vô Tâm còn bổ sung thêm: “Nếu như các ngươi muốn hỏi bọn hắn bị làm sao, vậy thì chính ta cũng không rõ ràng. Ngược lại là các ngươi, nếu như các ngươi biết rõ, vậy thì không ngại chia sẻ. Vấn đề hiện tại đã tương đối nghiêm trọng, cũng không phải là một mình ta hay cửu Thiên tông nên đối mặt.”
Tất cả mọi người trầm lặng. Ở đây, ai không phải là nhân vật xuất chúng, bất luận là tu vi, tuổi tác, lịch duyệt đều không phải là hạng tầm thường. Chỉ từ hiện trạng của hai cỗ thân thể này, bọn hắn nhìn ra rất nhiều điều đáng ngờ, cũng rất đáng sợ trong đó.
Mà để cho bọn hắn sợ nhất, chính là cảm giác từ trên hai cỗ thi thể này để cho bọn hắn giống như đối mặt với Tà Ma.
Vậy là như thế nào? Có thể biến một người sống sờ sờ thành Tà Ma.
Trước đây, làm sao bọn hắn chưa từng nghe nói qua?
Tại tiềm thức của bọn hắn, bọn hắn chỉ biết rằng, Tà Ma là cỗ máy giết chóc điên cuồng và không có ý thức. Tà Ma giết tất cả sinh vật sống di chuyển mà chúng gặp được.
Đây còn là lần đầu bọn họ gặp phải tình huống như vậy.
Mấy chục vị đệ tử chân truyền liếc nhìn nhau, ánh mắt bên trong bao hàm lo lắng, chấn kinh, ngưng trọng. Tuy nhiên, không có một ai nhiều lời. Không có ai biết rõ ràng, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì với hai người này.
Sau thật lâu, Dương La Thiên mới nhăn nhó nói: “Hai ngươi này, thật giống như là bị Tà Khí ăn mòn vào thân thể, chịu đến Tà khí cải tạo nhục thể, thay đổi thể nội.”
Tiết Vân Chiêu nhìn hắn một chút, cười mỉa mai, nói: “Ngươi coi như chúng ta mù? Cái này ai chẳng nhìn ra? Nhưng ngươi có biết bọn hắn thật sự xảy ra chuyện gì?”
Bị giận đỗi một đợt, Dương La Thiên vốn là tâm trạng không tốt, lập tức liền nổi giận: “Ngươi? Tốt ngươi một cái Tiết Vân Chiêu. Vậy ngươi có giỏi nói cho mọi người biết, các nàng đến cùng xảy ra chuyện gì?”
“Tốt.” Vân Lạc Cẩm dịu dàng nói: “Hai vị đạo hữu không cần tranh cãi. Vấn đề này nghiêm trọng lại quỷ dị, chúng ta trong lúc nhất thời không nhìn ra manh mối là điều rất bình thường.”
Một bên khác, Ngọc Vô Tâm nhìn vào Trần Nguyên biểu lộ thần sắc chăm chú, liền hỏi: “Trần đạo hữu, đạo hữu thế nhưng có biết có chuyện gì xảy ra với hai người bọn họ?”
Trần Nguyên trầm từ, đáp: “Việc này phải nhắc đến... “
Thế mà, lời của hắn đến đây liền im bặt mà dừng. Hai đầu lông mày của hắn nhíu chặt. Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn về phía Tây Nam.
Không chỉ có hắn, bốn vị thủ tịch đệ tử khác cũng là như vậy. Sắc mặt mỗi người ngưng trọng, tầm mắt đều dõi về một phương.
Sau chưa đầy một hơi thở, Trần Nguyên gấp gáp, biểu lộ đã có lo lắng, có phẫn nộ lại có hoảng hốt. Hắn quay sáng Hắc Dạ Tán nhân, người vẫn còn biểu lộ ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, nói: “Có biến xảy ra, ta đi trước, quay trờ lại chỗ mọi người.”
Thế rồi, trong ánh mắt kinh hãi của đám người, hắn xé rách không gian, biến mất không còn tăm tích.
“Thủ đoạn thật cao minh.” Ngọc Vô Tâm vô thức lẩm bẩm, nói ra lời trong lòng.
Ba vị thủ tịch đệ tử khác không nói gì, chỉ là nhẹ gật đầu như thể biểu thị sự đồng tình.