Cầu Đạo

Chương 350: Chương 350: Bị tấn công




Trần Nguyên xé rách không gian, trong nháy mắt đã rời đi Thiên Trúc tông, vượt qua khoảng cách hơn bốn vạn dặm, xuất hiện phía trên bầu trời nơi nhóm người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên, các nàng lúc trước nghỉ ngơi. Ánh mắt hắn nhìn xuống. Sắc mặt hắn ngay lập tức trở nên âm trầm.

Tại mảnh sơn mạch phía dưới... không... đã làm gì còn cái nào sơn mạch. Dải đất mênh mông nơi này đã bị thay thế bởi một miệng hố khổng lồ, sâu không thấy đáy, đường kín lên đến ngàn dặm. Khu vực xung quanh miệng hố còn lưu lại vô số vết rách, kéo dài hàng trăm dặm, lan tỏa ra xung quanh, chằng chịt như mạng nhện. Khắp không gian tràn ngập một loại 'ý cảnh' sắc bén vương vẩn chưa tan, hòa cùng những trận cuồng phong gào thét, Nhất phẩm tu sĩ nếu như vô ý đi lạc vào đều sẽ bị ý cảnh này xoắn nát thân thể, đánh thành thịt vụn, dù là Nhị phẩm tu sĩ bước vào mà không toàn lực chống đỡ cũng sẽ chịu tổn thương. Cho đến bây giờ, khói bụi, đất đá vẫn vẫn còn bốc lên cao ngùn ngụt, hình thành lên cột khói cao đến mấy ngàn dặm che kín bầu trời.

“Tán đi.”

Trần Nguyên khẽ quát. Thể nội linh lực tuôn trào thành dòng lúc, thoát ra bàn tay, biến thành cuồng phong phô thiên cái địa đánh tan khói bụi đang tích tụ mỗi lúc một dày đặc giữa không trung. Cùng bị đánh tan với khói bụi còn có ý cảnh tàn dư trong không gian cũng bị hắn tiện xóa đi.

Quang cảnh lộ ra.

Trần Nguyên giật mình phát hiện, ngay tại chính giữa miệng hộ khổng lồ có một khối đất nhỏ, đường kính rộng chừng năm trượng, được chống đỡ bởi một cột đất nhỏ mọc lên từ đáy cái hố sâu không đáy, là còn nguyên vẹn. Xung quanh chỏm đất nhỏ cô độc có một lồng ánh sáng mỏng tang, yếu ớt vẫn còn kiên cường trụ vững lấy, chống đỡ hết thảy 'ý cảnh' cùng công kích bên ngoài. Ở trong đó, Thanh Uyển một mình đứng lấy, hai tay kết ấn, cỗ linh lực trong người nàng cuồn cuộn thoát ra ngoài, tận lực duy trì kết giới nguyên vẹn. Chỉ đến khi Trần Nguyên xua tan khói bụi cùng ý cảnh còn sót lại, lồng ánh sáng bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt, cuối cùng vỡ vụn như thể đã đi đến tới hạn chịu đựng của nó.

Trần Nguyên vội vàng đáp xuống.

Những người khác vừa thấy hắn thì gương mặt hốt hoảng, lo lắng lập tức chuyển mừng rỡ, an tâm, vội vàng lên chào đón. Trần Nguyên khoát tay, ra hiệu cho nhóm người tạm thời dừng lại, còn hắn thì hướng về phía Thanh Uyển đi tới.

“Trần công tử.... ngươi... cuối cùng cũng đã trở lại.” Thanh Uyển khó khăn nói.

Gương mặt nàng trắng bệch, tái nhợt không còn một giọt máu. Thể nội khí tức của nàng hỗn loạn, tay chân mềm oặt, thân thể hư thoát không có lực. Rõ ràng, duy trì kết giới chống đỡ một đòn công kích vừa rồi đối với nàng mà nói là có phần quá sức.

Trần Nguyên đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi: “Thanh Uyển cô nương, ngươi không sao chứ.” Vừa nói, hắn vừa đưa một dòng linh lực nhỏ vào trong thể nội của nàng, trợ giúp nàng điều hòa khí tức, gia tốc hồi phục.

Quả nhiên, sắc mặt của nàng nhanh chóng hồng hào, nhịp thở cấp tốc ổn định lại. Không đến thời gian mười hơi thở, Thanh Uyển đã hồi phục được bảy, tám phần.

Lúc này, nàng uyển chuyển nói: “Đa tạ Trần công tử, Thanh Uyển không sao. Vừa rồi chẳng qua là thoát lực do đột ngột hao tốn quá nhiều linh lực mà thôi, chỉ cần bổ sung một chút linh lực là khôi phục.”

Trần Nguyên khẽ gật đầu. Trong khi truyền vào thể nội linh lực, hắn thuận tiện dò xét thân thể của nàng. Không có thương thế. Nàng đích xác là tiêu hao quá nhiều linh lực mới thành ra như vậy, tựa như một phàm nhân vừa hoàn thành chạy đường dài xong vậy, thể lực tiêu hao quá nhiều dẫn đến hoa mắt chóng mặt, thân thể lảo đảo, cần vài phút nghỉ ngơi mới có thể khôi phục. Có điều, Thanh Uyển cần bổ sung là linh lực chứ không phải thể lực.

Đã tình trạng của Thanh Uyển không có vấn đề, vậy thì hắn không lo lắng.

Hắn đỡ nàng đến một bên sạch sẽ, lấy ra một viên Tam giai Thượng đẳng Hồi Linh đan đưa cho nàng, nói: “Thanh Uyển cô nương, ngươi an tâm nghỉ ngơi trước. Chuyện bên này có chúng ta lo.”

“Ừm.” Thanh Uyển nhẹ gật đầu. Giọng nói của của nàng nhẹ nhàng cho thấy, nội tâm nàng buông lỏng rất nhiều.

Xác thực la như vậy, tại thế giới xa lạ này, chỉ cần có Trần Nguyên tọa trấn, không chỉ là nàng mà bất cứ người nào khác trong nhóm đều cảm thấy an tâm rất nhiều. Đây là cảm xúc và cũng là trực giác mà Trần Nguyên gây nên cho các nàng bằng năng lực lãnh đạo trong gần một năm trời và thực lực khủng bố vô song mà hắn phô bày ra qua trăm trận chiến lớn nhỏ với Tà Ma.

Chờ cho đến khi Thanh Uyển an toàn nhập định, luyện hóa đan dược hồi phục linh lực, Trần Nguyên mới hướng về phía Ngọc Huyền Vương, hỏi thăm: “Vương gia, đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy?”

Hắn dò xét pạm vi mấy vạn dặm xung quanh nhưng chẳng phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường cả. Không có dấu tích của kẻ địch. Thậm chí, dù là vết tích của sinh linh có thể gây nên công kích bực này cũng không phát hiện.

Ngọc Huyền Vương lúc này rất bình tĩnh. Lúc trước bị một đợt tấn công bất ngờ để hắn có mấy phần hốt hoảng. Tuy nhiên, định lực của một vị Vương gia trẻ tuổi nhất trong lịch sử Chân Võ Vương tiều nhanh chóng giúp hắn lấy được tỉnh táo.

Ngọc Huyền Vương rất nghiêm túc, lắc đầu, đáp: “Ta không biết.”

“Không biết?” Trần Nguyên hơi nhướn mày: “Ngoại trừ Thanh Uyển cô nương, Vương gia là người có tu vi cao nhất ở đây. Xảy ra chuyện lớn như vậy, Vương gia lại không biết?”

Ngọc Huyền Vương cười khổ, lắc đầu, lòng cảm thấy áy náy, lại không có biện hộ cho bản thân.

Đây là chuyện của nam nhân, cũng là trách nhiệm của nam nhân.

Thế mà, những gì vừa rồi diễn ra quá nhanh. Hắn chẳng những không biết, mà còn phản ứng không kịp. Cho đến khi hắn nhận ra thì xung quanh đã tràn ngập cỗ lực lượng khủng bố đi kèm với ý cảnh thâm ảo, phá hủy và đánh tan hết thảy. Trời đất như lật ngược. Vạn vật như sụp đổ. Hết thảy mọi thứ như bị đánh tan, nghiền nát, thổi bay hoàn toàn.

Mà duy nhất chỉ có Thanh Uyển vẫn còn ở đó, thay bọn hắn chống đỡ hết thảy, ngăn cản lại thứ công kích khủng bố đó.

Ngọc Huyền Vương tự nhận, đây là thất bại của hắn.

Thanh Uyển cảm thấy Trần Nguyên có chút năng lời với Ngọc Huyền Vương. Nàng vội vàng thay hắn nói: “Trần công tử, chuyện lúc đó xảy đến quá nhanh, không thể hoàn toàn trách hắn được. Ngoại trừ Thanh Uyển muội muội, khi đó, không có một ai trong chúng ta kịp phản ứng cả.”

Trần Nguyên tựa hồ phát hiện ra lời nói của hắn có phần quá gấp gáp. Hắn nhẹ gật đầu với Dược Huyên Huyên, sau lại đối với Ngọc Huyền Vương, nói: “Vương gia, xin thứ lỗi, là ta quá vội vàng.”

Chân thành ầm nói, Trần Nguyên đói với Thanh Uyển không phải có nhiều bao nhiêu tình cảm sâu đậm. Lần đầu tiên chứng kiến nàng chật vật như vậy, cảm xúc đầu tiên mà hắn nghĩ đến là áy náy đối với Thái Nhạc Chân nhân. Đối phương để cho Thanh Uyển đi cùng hắn tới đây, vậy chứng tỏ đối phương hoặc ít hoặc nhiều đối với hắn có tín nhiệm, Hiện tại, nếu hắn để nàng bị thương mà về, này thật khó để hắn đối mặt với 'ông bạn già'.

Ngọc Huyền Vương trầm ngâm một lát, sau đó kể lại: “Trần công tử, nếu như miễn cưỡng muốn ta phải kể lại những gì diễn ra, vậy thì lúc đó, tất cả chúng ta vẫn đang nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái chờ ngươi quay trở lại. Sau đó, Thanh Uyển cô nương bỗng nhiên động. Nàng chỉ kịp nói với chúng ta: Mọi người cẩn thận. Thế rồi, thể nội linh lực của nàng bùng nổ, nàng thi triển thủ đoạn, dựng lên kết giới phòng thủ. Gần như trong nháy mắt, một cỗ lực lượng khủng bố siêu việt Tam phẩm Đại tu sĩ đột ngột giáng lâm, che kín trời đất, khóa chặt lấy chúng ta. Cuối cùng, vẫn là Thanh Uyển cô nương gắng gượng chống đỡ tới, cứu thoát chúng ta một mạng. Ngay sau đó, Trần công tử ngươi quay trở lại.”

Trần Nguyên trầm lặng. Không có quá nhiều thông tin có thể khai thác được từ lời nói của Ngọc Huyền Vương.

Thực lực của kẻ tấn công tương đối mạnh. Chỉ nhìn hiện trường còn dư lại vết tích là đủ nhìn ra vấn đề này. Một cái hố có đường kính đến ngàn dặm, sâu không kém chiều rộng, bị đào lên. Lực phá hoại cỡ này đòi hỏi một vị Tứ phẩm tầng ba Thượng nhân ra đòn nghiêm túc mới có thể làm được.

Nghĩ đến đây, Trần Nguyên cũng phải nhìn Thanh Uyển bằng một con mắt khác. Lấy Tam phẩm tầng bảy đỉnh phong tu vi, mạnh mẽ chống đỡ công kích của Tứ phẩm tầng ba Thượng nhân, bảo hộ an toàn cho gần hai mươi người mà không chịu bất kỳ thương tích nào. Hắn đã sớm biết thể chất của nàng kinh khủng, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, nàng có thể vận dụng vào chiến đấu kinh khủng như thế.

Suy nghĩ chốc lại, Trần Nguyên lại hỏi: “Vương gia có thể biết phương hướng của công kích?”

“Cái này...” Ngọc Huyền vương trầm tư, sau đó lắc đầu: “Cỗ khí thế kia quá kinh khủng, bao trùm lên mọi phía, ta không thể làm ra phán đoán chuẩn xác. Bất quá, ta cho rằng, nó khả năng đến từ phía Tây tương đối cao.”

Trần Nguyên lại có ý thăm dò, nhìn sang Dược Huyên Huyên cùng Lục Thiên Tuyết. Cả hai đều lắc đầu, biểu thị không rõ ràng. Hai nàng đều không có tu vi cao như Ngọc Huyền Vương, linh giác cùng thần thức không nhạy bén bằng, tự nhiên không có năng lực cảm ứng và phán đoán chính xác như Ngọc Huyền Vương.

Đúng lúc này, Đông Liên tiểu thư lên tiếng, giọng nói phi thường bình tĩnh: “Từ phía Tây Bắc. Công kích của kẻ địch đến từ hướng Tây Bắc.”

Đông Liên phu nhân kinh dị đưa mắt nhìn qua nữ nhi của mình, bờ môi mấp máy như muốn nói gì đó.

Trần Nguyên vượt lên trước, hỏi thăm: “Đông Liên tiểu thư chắc chắn?”

“Không thể sai được.” Thiếu nữ nhẹ gật đầu, bình thản đáp.

“Tốt.” Trần Nguyên đáp.

Sau đó, hắn hướng về phía Tây Bắc, sử dụng toàn lực thần thức, vươn ra xa hết sức có thể để tìm kiếm.

Khoảng cách dò xét thần thức của một người không phải là cố định. Hoặc là nói, phạm vi bao phủ của thần thức không phải chịu hạn chế của khoảng cách mà là diện tích. Tinh thần lực càng mạnh, diện tích chịu thần thức bao trùm lên càng rộng.

Trong tình huống thông thường, tu sĩ dàn trải đều tinh thần lực ra mọi phương hướng, bao trùm lên khu vực hình tròn, tự nhiên là khoảng cách bao phủ không xa. Tuy nhiên, nếu như chỉ tập trung kéo dài tinh thần lực về một hướng nhất định, tựa như cách người ta thu hẹp bề rộng của một cạnh hình vuông để kéo dài cạnh còn lại của nó mà giữ cho diện tích không đổi, như vậy khoảng cách mà thần thức có thể chạm tới là cực kỳ xa.

Trần Nguyên chính là làm như thế.

Hắn chỉ chăm chú vào một phương hướng. Một nháy mắt, thần thức của hắn đã vươn xa mười vạn dặm, hai mươi vạn dặm, ba mươi vạn dặm,... mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Năm mươi vạn dặm... bảy mươi vạn dặm... một trăm vạn dặm.

Đáng tiếc, Trần Nguyên vẫn chẳng phát hiện ra bất cứ kẻ nào khả nghi. Không phải là hắn không bắt được khí tức của sinh linh nào, chỉ là khí tức của những sinh linh này quá yếu, xa xa không đủ khả năng để gây nên công kích khủng bố như trước đó tấn công nhóm người Thanh Uyển.

Tất nhiên, ở trong đó không loại trừ khả năng có kẻ ẩn mình che giấu tu vi. Bất quá, Trần Nguyên không có thời gian đi kiểm chứng từng kẻ một được. Một nguyên do là vì số lượng sinh linh có nhiều lắm, hắn không có nhiều thời gian đến như vậy để hoàn toàn kiểm tra từng kẻ một. Hai là hắn không dám rời đi. Cuộc tập kích bất ngờ vừa rồi gõ một đòn cảnh cáo cho hắn. Thanh Uyển hiện tại đang bận biệu khôi phục linh lực, nếu lại đến một đòn tấn công mạnh mẽ như vậy nữa, hắn dám nói chắc, liệu có nổi một nửa số người ở đây có thủ đoạn bảo toàn tính mạng hay không.

Khẽ thở dài tiếc nuối, Trần Nguyên nói với mọi người: “Các ngươi trước tiếp tục nghỉ ngơi. Từ đây, để ta canh chừng kẻ địch.”

Đám người liếc nhìn nhau. Không có ai phản đối, trong lòng thì sinh ra cảm giác xấu hổ.

Nếu như phải đối mặt cấp bậc công kích như vừa rồi, đừng nói là chống lại, ngay cả thời gian phản ứng bọn hắn cũng không có. Từ đây, giao lại việc cảnh giác cho Trần Nguyên là lựa chọn sáng suốt nhất. Bọn hắn ngược lại là không trợ giúp được gì.

Thời gian ước chừng bằng uống cạn một chén trà nhỏ sau, có bốn cỗ khí tức kinh khủng giáng lâm. Khí thế của bọn hắn lớn lắm, xa xa siêu việt Tam phẩm tầng thứ tu sĩ.

Lần này rất rõ ràng, đối phương là đến từ hướng Đông Bắc.

Có lần trước giáo huấn, nhóm người Ngọc Huyền Vương gấp gáp lại lo lắng nhìn về nơi phương xa. Ngay cả Thanh Uyển ở một bên điều dưỡng, hồi phục linh lực cũng mở ra đôi mắt đẹp, khẩn trương quan sát. Bất quá, khi bọn hắn nhìn thấy Trần Nguyên trấn định tự nhiên, nội tâm cũng theo đó bình tĩnh.

Rất nhanh, bốn vị thủ tịch đệ tử từ Thiên Trúc tông đuổi tới. Bọn hắn không ẩn giấu khí tức, cũng chẳng che giấu thân phận, quang minh chính đại hiện thân trước mặt nhóm người Trần Nguyên.

Đảo mắt qua nhóm người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên, bọn hắn không có quá nhiều để tâm. Tu vi của những người này không đủ cao.

Bất quá, khi đánh giá cái hố khổng lồ còn sót lại trên mặt đất cùng cỗ lực lượng quanh quẩn chưa tán đi hoàn toàn, ai nấy đều nhíu chặt lông mày, trong long sinh ra suy nghĩ khác biệt.

Công kích thật mạnh.

Ngọc Vô Tâm lên tiếng hỏi: “Đạo hữu, ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là ai ra tay?”

Trần Nguyên còn chưa trả lời, Tiết Vân Chiếu đánh giá miệng hố do đòn tấn công tạo thành, khẽ lẩm bẩm: “Đây không phải là Ngự Phong Phá Vân tiễn của Phong Lăng tông các ngươi sao, Dương La Thiên? Vết tích này còn rất mới, nói rõ kẻ ra tay còn chưa đến một khắc đồng hồ. Ngươi nói xem, là người của Phong Lăng tông các ngươi tấn công các vị đạo hữu này?”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía Dương La Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.