Cầu Đạo

Chương 351: Chương 351: Nghi ngờ




Ngự Phong Phá Vân Tiễn là một trong các bí pháp bất truyền của của Lăng Phong tông. Tại tông môn, ngay cả nội môn đệ tử cũng không có tư cách tu luyện bí pháp này. Chỉ có nhân vật đạt tới cấp bậc đệ tử Chân truyền, trưởng lão hoặc làm ra cống hiến cực kỳ to lớn mới có cơ hội tiếp xúc với Ngự Phong Phá Vân Tiễn.

Tiết Vân Chiêu gặp mọi người đều chú ý, nói thêm: “Ta cùng La Thiên Dương đấu với nhau mấy trăm năm, tự nhiên không ít lần gặp qua hắn sử dụng Ngự Phong Phá Vân Tiễn. Ta dù không thể sử dụng môn bí pháp này, nhưng lại đối với nó rõ ràng như lòng bàn tay, chỉ cần nhìn qua là sẽ nhận ra ngay. Môn bí pháp này chẳng những có lực phá hoại kinh người mà nếu như thi triển thỏa đáng, tu vi của tu sĩ đầy đủ thi còn có thể đánh giết kẻ địch từ ngoài trăm vạn dặm.”

Lời nói này càng làm mọi người thêm nhìn về phía La Thiên Dương. Người sau không nói lời nào, tựa như ngầm thừa nhận, vết tích còn sót lại đúng là đến từ Ngự Phong Phá Vân Tiễn gây nên. Ai nấy đều âm thầm giật mình.

Tất cả mọi người đều biết, Phong Lăng tông có thành kiến cực nặng với tu sĩ vực ngoại, bọn hắn có hay không làm ra hành vi gì quá khích cũng không phải chuyện lạ. Ngay cả nhóm người Đông Liên phu nhân cùng Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên cũng tràn đầy cảnh giác và phẫn nộ nhìn về phía hắn.

Trái lại, Trần Nguyên càng chú ý hơn đến một điểm: có thể ngoài trăm dặm công kích kẻ địch.

“Cái gì?” Dương La Thiên nổi giận quát: “Các ngươi cho rằng ta là người ra tay?”

Sau đó, hắn trừng mắt, nhìn qua Tiết Vân Chiêu, gầm lên: “Tiết Vân Chiêu ngươi tên khốn nạn này, đừng có ngậm máu phun người. Ngươi cũng đừng quên, thời điểm công kích này phát động, ta đang ở ngay bên cạnh các ngươi tại Thiên Trúc tông, lại có thể như thế nào ra tay với những người này? Lại nói, ta đích xác nhìn những con chột vực ngoại không vừa mắt, nhưng không đến nỗi vô duyên vô cớ hạ sát thủ với bọn hắn đi.”

Ngọc Vô Tâm và Vân Lạc Cẩm khẽ gật đầu đồng tình trong lòng. Bất luận là về động cơ hay thời điểm vụ tấn công xảy ra, Dương La Thiên đều xem như có chứng cứ ngoại phạm.

Tiết Vân Chiêu cười, nói: “Dương La Thiên, ngươi gấp gáp cái gì? Ta lại không nói ngươi là thủ phạm tấn công những đạo hữu vực ngoại này. Ta chỉ nói công kích bọn hắn là Ngự Phong Phá Vân Tiễn, lại không nói chính là ngươi ra tay. Hay là... ngươi có tật giật mình?”

“Hừ.” Dương La Thiên hừ lạnh một tiếng, không để ý đến kẻ thù cũ nói gì. Hắn biết, ở thời điểm này, hắn càng nói nhiều thì lại càng lộ ra là hắn đáng ngờ. Dù là hắn không e ngại những kẻ đến từ vực ngai này, nhưng hắn không muốn dính đến phiền phức không cần thiết. Đã như vậy, chẳng bằng giữ im lặng.

Ngọc Vô Tâm trầm tư, nói: “Từ vết tích này đến xem, đòn công kích này mang theo uy lực chí ít phải có Pháp Tướng cảnh hậu kỳ. Dương đạo hữu lúc này mới...”

Thanh âm của nàng chậm lại, không nói tiếp, bất quá, ai cũng hiểu ý của nàng là gì.

Dương La Thiên có chút khó chịu, nhưng chưa từng phản bác. Đây là sự thật, để hắn đánh ra công kích kinh khủng như vậy, không phải là không được, chỉ là có phần quá tốn sức, cũng cần thời gian dài tụ lực. Nói tóm lại là không dễ dàng.

Những người khác cũng nghĩ như vậy. Ngay từ đầu, Dương La Thiên không nằm trong phạm vi nghi ngờ của bọn họ.

Lúc này, Vân Lạc Cẩm rốt cuộc hỏi: “Trần đạo hữu, như vậy, chuyện này từ đầu đến cuối là sao vậy?”

Các nàng tại Thiên Trúc tông cảm nhận được phương hướng này xảy ra động tĩnh, thế là vội vàng vượt qua hơn bốn vạn dặm đuổi tới nơi xem xét tình hình. Bất quá, cái gì cũng không thấy, thứ duy nhất còn lại là một cái hố khổng lồ, vết tích từ một đòn công kích cực mạnh mà chính nàng cũng phải e ngại.

“Chính ta cũng không rõ ràng.” Trần Nguyên đáp: “Khi ta đuổi tới thì mọi chuyện đã xảy ra. Ngay cả kẻ ra tay là ai cũng không có manh mối.”

Sau đó, hắn sơ lược kể lại cho bốn vị thủ tịch đệ tử những gì Dược Huyên Huyên và Ngọc Huyền Vương từng nói, chưa biết chừng, những người này có thể cung cấp manh mối gì đó cho hắn.

Đáng tiếc, ngoại trừ phân tích ra, công kích này có đến chín thành khả năng là Ngự Phong Phá Vân Tiễn gây ra, không ai cho ra manh mối đáng chú ý nào.

...

Nửa canh giờ sau, chờ đợi cho Thanh Uyển hồi phục hơn phân nửa linh lực, nhóm người Trần Nguyên di chuyển tới căn cứ của Thiên Trúc tông. Hiện giờ, có một kẻ địch cực mạnh, ẩn núp trong bóng tối, lúc nào cũng có thể bất thình lình nhảy ra cho bọn họ một kích, nhóm người không dám chủ quan, lại tiếp tục hướng các nơi tùy ý săn giết Tà Ma nữa. Tâm trạng người nào người nấy đều trở nên nặng nề.

Bốn vị thủ tịch đệ tử đã sớm một bước đi trước nhóm người Trần Nguyên. Cho tới lúc rời khỏi, cả bốn người dùng một loại ánh mắt khác lạ, hoặc trực tiếp, hoặc gián tiếp, đánh giá Thanh Uyển. Lấy tu vi tương đương Thiên Nhân cảnh trung kỳ, mạnh mẽ và trực diện chống cự công kích toàn lực từ một tên Pháp Tướng cảnh hậu kỳ trở nên tu sĩ. Loại chuyện này, các nàng còn là lần đầu tiên nghe được. Thậm chí, lịch đại sử sách ghi chép của Vân giới cũng chưa từng xuất hiên qua tình huống như vậy.

Cứ mặc cho trong lòng từng người có nhiều ít không tin tưởng, nhưng mỗi một người trong bọn họ đều đang có những tính toán riêng.

Trở lại Thiên Trúc tông, Hắc Dạ Tán nhân vội vàng cùng muội muội Đông Liên phu nhân có một phen hỏi han ân cần.

Đệ tử của bốn tông phái cũng hiếu kỳ đánh giá những người này nhưng rồi lại không ai hỏi thăm. Có lẽ, bốn vị thủ tịch đệ tử không để cho bọn hắn biết quá nhiều chuyện.

Ngọc Vô Tâm hỏi: “Trần đạo hữu, lúc trước, đạo hữu dường như định nói gì đó về chuyện này?”

Trần Nguyên hơi kinh ngạc. Nàng vậy mà vẫn còn nhớ? Bản thân hắn liền suýt chút nữa quên đi.

Điều chỉnh lại mạch suy nghĩ, Trần Nguyên đáp: “Tình trạng của hai.... người này, trước đây ta từng thấy qua tại Minh Nguyệt giới. Tuy nhiên, trường hợp đó không nặng như hai người này, cũng có một chút khác biệt.”

Nghe vậy, đừng đề cập đến nhóm người Ngọc Vô Tâm, Đông Liên phu nhân, cho dù là Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên các nàng cũng kinh ngạc nhìn qua hắn.

Trần Nguyên quay sang nhìn nhóm người đồng hành, giải thích: “Ta gặp qua không phải tại Thủy Linh vực, mà là Nam Hoàng vực. Tại Thanh Châu, Nam Hoàng vực, nơi đó từng xảy ra một vụ bạo phát Tà khí, có không ít phàm nhân cùng sinh linh cấp thấp bị Tà khí nhập thể, ăn mòn nhục thể cùng linh hồn. Triệu chứng của bọn hắn cũng tương đối giống những người này, chỉ có điều nhẹ hơn rất nhiều mà thôi.”

Ngọc Vô Tâm nghe vậy, ánh mắt sáng lên. Nàng nói: “Trần đạo hữu có thể miêu tả rõ ràng hơn không?”

Trần Nguyên nhẹ gật đầu, chậm rãi kể lại những điều hắn biết. Không nhiều. Chủ yếu là những điều hắn nghe được qua lời của những tu sĩ xung quanh. Đại bộ phận trường hợp xảy ra Tà khí nhập thể là những ngôi làng hẻo lánh, xa cách với trung tâm, không chịu sự che trở của tu sĩ. Hơn nữa, thời gian diễn ra quá trình này tương đối dài, quy mô thường dừng lại khoảng vài trăm người, cũng chính là một làng, cùng một lúc....

Nhóm người từ Bát Đại Thế lực chăm chú lắng nghe, chỉ sợ bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

Ngọc Vô Tâm thì nhíu chặt lông mày. Nàng nói: “Trần đạo hữu, ta cảm thấy tình huống mà đạo hữu miêu ta cùng những người này không giống nhau lắm. Không nói những cái khác, những người này được tìm thấy tại nơi không tính là vắng vẻ. Thậm chí là nam tử kia còn được chúng ta phát hiện ngay tại giữa phủ thành chủ. Dù phủ thành chủ xảy ra chuyện quỷ dị, nhưng Thanh Trúc thành lại không có vấn đề gì. Trăm vạn cư dẫn vẫn cứ sinh hoạt bình thường. Không chỉ có thế, từ các tình huống đạo hữu mô tả, quá trình xâm nhiễm này thường xảy ra tại quy mô lớn. Bất quá, tại chỗ này đây, chúng ta chỉ phát hiện ra những người đơn lẻ bị xâm nhiễm.”

Những người khác đi theo gật đầu, cùng công nhận sự khác biệt.

Trần Nguyên nhăn mày, nói: “Này thì ta cũng không rõ ràng. Ta bất quá là thuật lại những gì ta đã biết mà thôi. Cụ thể vì sao lại có sự khác biệt, ta cũng không biết nguyên nhân trong đó.”

Ngọc Vô Tâm hơi thất vọng, nhưng lại chỉ có thể gật đầu, nói lời cảm ơn với hắn.

Dương La Thiên bất chợt hỏi: “Ngọc tiên tử, những người này còn có thể hay không... cứu được?”

Hắn không phải là ngốc. Nhìn như thế nào đi nữa, hắn cũng phát giác ra chuyện đệ tử, trưởng lão, tông chủ của Thiên Trúc tông biến mất bí ẩn có liên quan đến chuyện người bị Tà Khí nhập thể này. Nói không biết chừng, toàn bộ trên dưới hơn một vạn đệ tử của Thiên Trúc tông cũng biến thành cái dạng người không ra người, ma không ra ma như thế.

Vậy thì phiến phức to.

Có thể cứu trở lại, chẳng những vãn hồi được nhân lực, còn có thể tiến thêm một bước điều tra chính xác những gì đã xảy ra.

Càng quan trọng hơn, sự kiện Tà Khí nhập thể quá mức quỷ dị. Không ai biết chắc, liệu có hay không đến lúc chính bản thân mình bị nhiễm. Có thể cứu trở lại xem như một phần thuốc an thần đối với rất nhiều người.

Có suy nghĩ như thế, không chỉ là Dương La Thiên mà hầu như tất cả những người ở đây đều chung một nhận định. Bọn hắn hướng ánh mắt mong chờ về phía Ngọc Vô Tâm.

Đáng tiếc, người sau lắc đầu, trả lời: “Không biết, chúng ta đã thử vài cách, thậm chí là dùng đan dược, nhưng không có hiệu quả rõ ràng.”

Đệ tử của Bát Đại Thế lực thất vọng ra mặt.

...

Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống.

Năm nhóm người quyết định ở lại Thiên Trúc tông nghỉ ngơi. Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, có quá nhiều thông tin xuất hiện khiến cho mạch suy nghĩ của tất cả mọi người rối tung. Nguyên thảo luận nửa ngày, không một ai đưa ra ý kiến gì có ích. Bởi vậy, tất cả mọi người quyết định nghỉ ngơi lại một đêm, sắp xếp lại suy nghĩ.

Nửa đêm, Trần Nguyên tọa trấn tại nơi cao, xếp bằng trên đỉnh một thòa tháp mười tám tầng, thực hiện vai trò cảnh giác.

Ánh trăng mờ nhạt xuyên qua tầng mây mỏng, phủ lên nhân gian một lớp màu bạc, lờ mờ như sương, huyền ào mà thần bí. Giữa cảnh sắc ấy, cả Thiên Trúc tông lộ ra phá lệ vắng lặng, yên tĩnh. Đình đài, lầu các cùng vô số công trình tráng lệ, hào nhoáng nối liền nhau liên tiếp mấy trăm dặm, giờ đây lại im ắng tắm mình trong màn đêm u tối để người ta cảm nhận được sự thê mỹ lại quỷ dị.

Đúng lúc này, một bóng người uyển chuyển, lướt qua không gian, ngự không mà đến bên người Trần Nguyên.

“Thanh Uyển cô nương không nghỉ ngơi sao?” Trần Nguyên cười, đối với nữ tử vừa đáp xuống mái tháp hỏi.

“Xảy ra quá nhiều chuyện, Thanh Uyển không có tâm trạng nghỉ ngơi.” Thanh Uyển lắc đầu, nói khẽ: “Hơn nữa, ngày hôm nay Thanh Uyển đã phục dụng ba viên Hồi Linh đan, thể nội linh lực đã hoàn toàn khôi phục. Suốt nửa ngày nghỉ ngơi trong phòng, Thanh Uyển muốn ra ngoài trong chốc lát.”

Trần Nguyên khẽ gật đầu, nói: “Đi ra ngoài cũng tốt, khai mở tinh thần, giải phóng tâm trạng, tránh phiền muộn.”

Hai người giữ im lặng không nói. Trong không gian chỉ còn lại tiếng gió nhè nhẹ thổi dưới mái hiên, đẩy đi những áng mây, khẽ vờn qua tóc ma của thiếu nữ xinh đẹp.

Qua thật lâu, Thanh Uyển mới hỏi: “Trần công tử vẫn còn lo nghĩ về kẻ đã tấn công chúng ta sao?”

“Ừm.” Trần Nguyên không che giấu, đáp: “Kẻ này thực lực không yếu, lại ẩn mình trong bóng tối. Không ai biết khi nào hắn có thể đột ngột xuất kích, đánh lén chúng ta một lần. Nếu như không tìm ra hắn, ta luôn cảm thấy không an tâm.”

“Trần công tử thế nhưng có đối tượng hoài nghi?”

Trầm ngâm giây lát, hắn đáp: “Cái này rất khó nói. Từ trực giác, ta hoài nghi rằng, đây rất có thể là tác phẩm của Diễn Thế Tháp. Mặc dù chỉ tiếp xúc với bọn hắn một lần, bất quá, chỉ một lần đó ta liền biết, bọn hắn không đơn giản.”

Thanh Uyển đồng tình, nói: “Thanh Uyển cũng nghĩ như vậy. Nếu như bọn hắn thật sự có thủ đoạn thông thiên như Đông Liên tiểu thư nói, vậy có thể sử dụng thuật pháp mô phỏng theo bí pháp của Phong Lăng tông cũng không có gì lạ. Huống chi, bọn hắn từ trước tới nay luôn nhằm vào tu sĩ vực ngoại chúng ta, bọn hắn có động cơ rõ rành rành. Chỉ là, Thanh Uyển có điểm không hiểu...”

Trần Nguyên nói: “Thanh Uyển cô nương không hiểu, nếu đây thật sự là Diễn Thế tháp gây ra, vì sao bọn hắn lại sử dụng Ngự Phong Xuyên Vân Tiễn của Phong Lăng tông?”

“Đúng là như thế.” Thanh Uyển đáp: “Chỉ cần là kẻ biết đến sự tồn tại của Diễn Thế giả cùng Diễn Thế tháp, nhất định sẽ nhìn ra, đây rõ rành rành là âm mưu gây nên tu sĩ vực ngoại và Phong Lăng tông. Giữa hai bên quan hệ vốn không tốt, có thể chỉ cần một hiểu lầm là khiến hai phe trở mặt thành thù. Thế nhưng, cái gọi là âm mưu này cũng quá đơn giản, quá thô sơ đi. Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra manh mối trong đó.”

“Này thì cũng chưa chắc.” Trần Nguyên lắc đầu cười, nói: “Ta hỏi lại một lần nữa, Thanh Uyển cô nương thật sự cảm thấy đây hẳn là cách làm của Diễn Thế tháp?”

Trần Nguyên bất chợt hỏi một câu hỏi gần như rõ ràng đáp án như vậy để cho Thanh Uyển thoáng chốc bối rối: “Hẳn là.... như thế đi.”

Trần Nguyên lại hỏi: “Vậy nếu như, kẻ ra tay thật sự là Phong Lăng tông đâu?”

“Sao có thể?” Thanh Uyển kinh ngạc: “Bọn hắn như thế nào để lộ sơ hở rõ ràng như vậy?”

“Vậy nếu như, bọn hắn muốn sử dụng tâm lý này của chúng ta thì sao?”

Thanh Uyển mở to mắt, cảm thấy khó tin. Nhưng rồi, nàng lại không biết nên phản bác như thế nào.

Qua thật lâu, nàng mới khó khăn hỏi: “Nếu thật là Phong Lăng tông muốn tấn công chúng ta, động cơ của bọn hắn đâu?”

“Động cơ sao? Bọn hắn không phải luôn có thành kiến với tu sĩ vực ngoại sao? Lấy Ngũ Đại Kiếm tông cùng với Thái Chu Vương triều thực lực, Phong Lăng tông khó mà cùng bọn hắn chính diện chống lại khi mà phải đối mặt với Tà Ma ở chiến tuyến khác. Nhưng chúng ta thì khác. Từ trước tới nay, chúng ta luôn không để lộ có thế lực lớn ủng hộ phía sau. Trong mắt Phong Lăng tông, chúng ta dễ đối phó hơn, tu vi lại không thấp. Đánh giết chúng ta đủ để chấn nhiếp rất nhiều kẻ đến từ vực ngoại khác.”

“Vậy là... Phong Lăng tông cũng có thể là kẻ đứng sau tấn công chúng ta?” Thanh Uyển mấp máy bờ môi, hỏi lại.

“Phong Lăng tông là có thể. Dương La Thiên xuất hiện tại đây có thể đánh lạc hướng chúng ta, để chúng ta không hướng về bọn hắn suy nghĩ. Dù sao, thủ tịch đệ tử đều có mặt tại đó, lại có chứng cớ ngoại phạm rõ rành rành, người ta sẽ vô ý thức loại bỏ bọn hắn khỏi vòng tình nghi. Có lẽ, nếu thật là Phong Lăng tông tấn công các ngươi, chính là bản thân Dương La Thiên cũng không biết việc này.”

Dừng tạm một chút, hắn bổ sung: “Thậm chí, không loại trừ khả năng, dù là kẻ thù đối địch của Phong Lăng tông như Bách Luyện môn ra tay để gán tội cho Phong Lăng tông cũng không chừng.... Hay thậm chí là một phe thế lực lạ hoắc nào đó mà chúng ta chưa biết, chỉ vì muốn đả kích Phong Lăng tông hoặc Diễn Thế tháp....”

“Khoan... Khoan đã, Trần công tử, tạm dừng đã.” Thanh Uyển buồn bực ngắt lời: “Trần công tử nói một hồi, ta đều cảm thấy rối bời. Ấn theo lời công tử tới nói, dường như kẻ nào cũng có thể là thủ phạm.”

Trần Nguyên bật cười, nói: “Đúng thế. Trước khi tìm được thủ phạm hay bằng chứng xa hơn, quả thực kẻ nào cũng có thể là địch nhân ẩn giấu, kẻ nào cũng đáng ngờ.”

Nói đến đây, ngữ khí của hắn trở nên nghiêm nghị: “Thanh Uyển cô nương đừng quên, chúng ta đang ở trên thế giới của người ta. Bất kỳ kẻ nào cũng phải đề phòng, thậm chí là nhóm người từ Ngọc Lâm hồ đi cùng chúng ta nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.