Ánh trăng mờ, các vì sao ảm đạm, gió đêm se lạnh, bầu không khí lâm vào trầm mặc.
Thanh Uyển kinh ngạc nhìn chằm chằm nam tử vẫn luôn đồng hành cùng các nàng gần một năm qua. Thật lâu, nàng mới kinh ngạc hỏi: “Nếu Trần công tử đã thấy, kẻ nào cũng đáng ngờ, vì sao công tử lại chấp nhận ở lại đây với bọn hắn?”
Trần Nguyên hỏi lại: “Thanh Uyển cô nương cảm thấy, chúng ta còn nơi nào để đi sao?”
Thanh Uyển trầm lặng.
Trần Nguyên lại nói tiếp: “Nếu như chúng ta đã bị để mắt tới, vậy cả vùng phía Bắc này đều nguy hiểm như nhau. Cùng là nguy hiểm, vậy chẳng bằng chúng ta ở lại nơi đây. Chỗ này nhiều người, tình thế phưc tạp, trước mắt kẻ địch của chúng ta, dù là bất cứ người nào, đều không dám làm bừa.”
Trầm ngâm chốc lát, Trần Nguyên lại hỏi: “Dược cô nương có ý muốn rời khỏi Vân giới phải không?”
Thanh Uyển kinh ngạc trong hốc lát, sau đó nàng khẽ gật đầu, không nhìn hắn, đáp: “Ừm. Dược tỷ tỷ vốn còn muốn tiếp tục kiên trì. Bất quá, sự kiện tập kích ngày hôm nay để nàng cực kỳ lo lắng. Dược tỷ tỷ cho rằng, nơi này quá nguy hiểm, đã không còn thích hợp để Dược Linh Nhi ở lại.”
Nghĩ đến cô bé vừa mới tròn sáu tuổi, hắn không cảm thấy kinh ngạc. Tại Trái Đất, có đứa trẻ sáu tuổi nào mà phải ngày ngày đi theo bọn hắn một đám người lớn, đối mặt hàng triệu sinh vật hung thần ác sát, làm bạn với pháp khí, bùa chú, lửa, sắt, máu và thịt? Dược Linh Nhi còn có thể kiên trì đến ngày hôm nay đã tính là vô cùng tốt.
“Nếu đã như vậy, chúng ta tìm cơ hội quay trở lại đường hầm không gian, đi về Minh Nguyệt giới.” Trần Nguyên không nhanh, không chậm nói.
Không chỉ là vì Dược Linh Nhi, mà chính hắn cũng cảm thấy, ở lại Vân giới chém giết Tà Ma đã không còn nhiều ý nghĩa. Tu vi của bộ phân thân này tương đối cao, hiện tại, mượn nhờ chém giết Tà Ma, tăng cường cảnh giới đã không mang lại trợ giúp hiệu quả cho hắn. Ba tháng qua, hắn một mực chém giết với Tà Ma ở cường độ cao, vậy mà khó khăn lắm mới miễn cưỡng đẩy tu vi tới Tứ phẩm tầng ba trung đoạn.
Nên biết, ở thời điểm hắn rời Ngọc Lâm hồ, tu vu của hắn tại tầng ba sơ đoạn đã đi được phân nửa.
Ấn lấy tốc độ này, hắn muốn bước vào Tứ phẩm tầng bốn còn cần chí ít ba năm nữa. Tốc độ tăng trưởng tu vi chậm lại để Trần Nguyên phải một lần nữa đánh giá lại kế hoạch tại Vân giới.
Tốc độ tu luyện này có lẽ so với khổ tu phải nhanh hơn, nhưng không phải là nhiều đến mức hắn mong đợi. Thay vào đó, hắn dành thời gian đánh giết Tà Ma để đi tìm truyền thừa, cảm ngộ chân lý đại đạo còn tốt hơn.
Thế nhưng, Trần Nguyên không thể ngờ, Thanh Uyển lại vội vàng cắt ngang lời hắn, đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Không cần. Không cần trở lại Minh Nguyệt giới.”
“Thế nào, Thanh Uyển cô nương?” Trần Nguyên kinh ngạc. Hắn không nghĩ ra, phản ứng của nữ tử này lớn đến như vậy.
“Không... Không có gì... Trần công tử... thứ lỗi.” Tựa hồ như phát giác chính mình thất thố, Thanh Uyển lúng túng nói, gương mặt đỏ bừng, không dám đón ánh mắt của nam tử bên cạnh.
Mất một lúc, nàng ổn định lại tinh thần, nàng mới lặp lại: “Trước không cần trở lại Minh Nguyệt giới. Tại Vân giới rất tốt, đánh giết Tà Ma, nhanh chóng tăng cao tu vi; mọi người đều không muốn bỏ lỡ cơ duyên như vậy. Đối với Linh Nhi cũng vậy. Nếu như nàng có thể bước vào cảnh giới Nhị phẩm trước chín tuổi, con đường tu hành tương lai của nàng sẽ được lợi rất nhiều. Còn về kẻ địch, có hạn chế tu vi tại Vân giới, cảnh giới của hắn chắc chắn không vượt quá Tứ phẩm, chúng ta không phải là không có thủ đoạn chống đỡ.”
Lời nàng nói chúng ta tại đây không phải để chỉ tất cả mọi người mà là ám chỉ hai người các nàng mà thôi. Ý tứ của nàng rất đơn giản, chỉ cần có hai người tại, nhóm người tự nhiên là an toàn. Thậm chí, dẫu cho Trần Nguyên có rời đi như ngày hôm nay, Thanh Uyển nàng vẫn làm được chuyện bảo hộ nhóm người.
Tựa như cảm thấy lời nói còn chưa đủ, Thanh Uyển nói tiếp: “Về phẩn Huyên Huyên tỷ, Thanh Uyển sẽ khuyên giải tỷ ấy. Trước mắt, Vân giới là tạo hóa to lớn. Chúng ta không thể cứ như vậy bỏ đi. Quá đáng tiếc.”
Trần Nguyên luôn cảm thấy, Thanh Uyển lúc này có điểm là lạ. Bất quá, hắn trong lúc nhất thời không nhìn ra lạ ở chỗ nào, lại cũng không có tâm tư đi suy nghĩ.
Không phải là ai cũng đáng giá hắn phí hết tâm tư đi phỏng đoán suy nghĩ của đối phương.
Đột nhiên, Thanh Uyển chuyển lời, hỏi: “Trần công tử, công tử nói trước đây đã từng gặp người bị nhiễm Tà khí tại Nam Hoàng vực giống như hai người nằm trong tay đệ tử của Cửu Thiên tông, điều này cũng là sự thật?”
Nhắc tới vấn đề này, sắc mặt của Trần Nguyên trở nên nghiêm nghị, so với thời điểm nhắc tới kẻ tấn công bọn hắn còn phải nghiệm nghị hơn nhiều lắm.
“Đã từng gặp qua...” Hắn đáp: “... nhưng lại có phần không giống nhau?”
“Không giống nhau?” Thanh Uyển nghi hoặc: “Vậy khác nhau ở chỗ nào?”
Trần Nguyên khẽ lắc đầu: “Ta cũng không nói rõ được. Bất quá, ta có cảm giác, khác biệt nằm tại cách thức Tà khí xâm nhiễm vào cơ thể.”
“Ý của Trần công tử là?”
“Nói như thế này: là người bị Tà Khí xâm nhiễm mà ta gặp phải tại Nam Hoàng vực, Tà Khí nhiễm vào thân thể, trước sẽ ăn mòn da thịt, sau đó nhiễm vào xương tủy, cuối cùng mới tới thức hải, tấn công linh hồn. Trong đại đa số trường hợp, Tà khí chỉ là chạm đến da thịt mà thôi. Ý thức và linh hồn đại khái vẫn sẽ bảo trì tỉnh táo. Bất quá, ơ trường hợp này, ta lại thấy hai người này, dường như là ngay cả linh hồn, ý thức đều đã biến đổi., sau đó mới gây nên nhục thể chịu Tà khí cải tạo.”
Thanh Uyển bừng tỉnh, nói: “Cho nên, ý của Trần công tử là, người nhiễm Tà Khí tại Nam Hoàng vực là Tà khí xâm nhiễm từ ngoài vào, nguyên nhân rất có thể là do tiếp xúc với Tà khí một thời gian dài, còn trong trường hợp này, nạn nhân chịu Tà khí ăn mòn từ trong ra?”
“Đại ý chính là như vậy.” Trần Nguyên đồng tình, nói.
Thanh Uyển trầm ngâm suy tư, sắc mặt càng lúc càng trở nên lo lắng: “Nếu thật sự là như thế, vậy thì bọn hắn lại bị nhiễm Tà khí như thế nào, quả thực là điều đáng lo lắng.”
“Đây cũng là điều ta đang suy ngẫm. Vấn đề này tuyệt không đơn giản. Chỉ e, điều này cùng với việc hơn một vạn đệ tử của Thiên Trúc tông mất tích là có liên quan.” Vừa nói, Trần Nguyên liền vừa thở dài.
Bỗng nhiên, Thanh Uyển hỏi: “Trần công tử, vậy hai người nọ ban sáng, có hay không khả năng cứu?”
Trần Nguyên suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Ta nghĩ... hẳn là có thể đi.”
“Có thể? Trần công tử nói là thật? Cứu bọn họ như thế nào?”
Trần Nguyên thành thật nói ra: “Ta có một vị bằng hữu, nàng sở hữu thể chất đặc thù thuộc tính Thủy, nhờ đó có thể thanh tẩy Tà khí, biến nó trở thành năng lượng thuần khiết nhất. Theo ta suy đoán, có thể mượn vào năng lực của nàng, tẩy đi Tà khí nhiễm ở trong người nạn nhân, bài trừ đi năng lượng tiêu cực, sau đó mới chậm rãi khôi phục lại thân thể nạn nhân. Làm như vậy, có lẽ còn có cơ hội cứu lại người bị nhiễm Tà khí.”
Hắn không dám nói chắc, vì đây chỉ là suy đoán của hắn mà thôi. Không ai dám khẳng định, nạn nhân sau khi nhiễm Tà khí, thân thể có còn hay không lưu lại di chứng hoặc vấn nạn không thể nghịch chuyển nào. Điều ày rất khó nói, đặc biệt là đối với các tổn thương liên quan đến thức hải và linh hồn.
Thanh Uyển trừng mắt, kinh ngạc. Nàng nhìn chằm chằm Trần Nguyên hồi lâu rồi mới lên tiếng.
Thế mà, lời đầu tiên nàng nói lại để Trần Nguyên có chút phản ứng không kịp: “Vị bằng hữu kia của Trần công tử... là nữ tử sao?”
Trần Nguyên sửng sốt nhìn qua nữ tử xinh đẹp bên cạnh. Hắn ngạc nhiên, không hiểu vì sao nàng lại hỏi vấn đề này. Hai chuyện có liên quan sao? Hay là, lời nói của hắn không rõ ràng?
Bất quá, nghi ngờ về nghi ngờ trong lòng, hắn vẫn trả lời: “Đúng vậy, nàng là nữ tử, một nữ tử rát trẻ.”
Nhớ đến Lữ Như Yên, gương mặt hắn không tự chủ giãn ra, ánh mắt trở nên nhu hòa, khóe miệng giương lên, hình thành nụ cười nhàn nhạt nhưng cực kỳ tự nhiên, cũng rất vui vẻ, tựa như phát ra từ đáy lòng.
Đây là lần đầu tiên, Thanh Uyển nhìn thấy người nam tử này lại có một mặt biểu lộ như vậy, không phải là sự nghiêm nghị thường gặp khi giải quyết vấn đề, cũng chẳng phải là lạnh lùng khi đối mặt kẻ địch, càng chẳng phải la nét trầm tư sâu sa khi chìm vào dòng suy ngẫm. Giờ đây, hắn biểu hiện ra một mặt mềm mỏng, ôn nhu lại ẩn chứa vô tận yêu thương cùng hạnh phúc.
Gió tựa như ngừng thổi. Đầy trời sao sáng tựa như thêm màu sắc. Ánh trăng bỗng chốc sáng lên mấy lần, rải xuống gương mặt thường thường không có gì lạ của Trần Nguyên, để hắn càng thêm phần thần thánh, thần bí. Lúc này, giọng nói của hắn nhè nhẹ mà ấm áp truyền ra: “Nàng cũng là nữ tử đẹp nhất thế gian.”
Tại một khoảnh khắc này, thời gian đọng lại. Trái tim của Thanh Uyển đập mạnh, nhảy loạn như con hươu nhỏ hoảng sợ. Cổ họng của nàng nghẹn lại, hai bàn tay gắt gao nắm chặt mép váy.
Sau cùng, nàng không nói lời nào.
...
Sáng hôm sau, các đệ tử thân truyền của Bát Đại thế lực cùng nhóm người Trần Nguyên một lần nữa lại tập trung tại đại sảnh Thiên Trúc tông. Ai nấy đều mang trên mình vẻ mặt nghi hoặc, chấn kinh, khó tin cùng một chút... hy vọng.
“Nàng thật sự có thể làm được?”
“Làm sao có thể? Đây là Tà khí nha.... Cho dù là Chưởng môn sư bá bọn hắn đụng vào cũng phải thúc thủ vô sách. Nàng mới bao lớn, tu vi bao nhiêu cao?”
“Ai... trên đời này không thiếu cái lạ... Huống chi, nàng còn la tu sĩ vực ngoại, sao không thử lại nhìn một chút?”
“Đúng vậy. Trước nhìn qua một hồi lại nói sau.”
...
Những tiếng nghị luận rầm rầm giữa nhóm đệ tử thân truyền của Bát Đại Thế lực nhấc lên không ngừng. Bọn hắn đủ ý tứ để chỉ giới hạn trong truyền âm mà không nói ra khỏi miệng. Chỉ là, lấy tu vi của Trần Nguyên, muốn nghe đến đều không phải là việc khó.
Không chỉ có những người này mà cả đoàn người Dược Huyên Huyên, Ngọc Huyền Vương, Lục Thiên Tuyết, Đông Liên phu nhân cũng mang theo biểu lộ mê mang, mờ mịt, khó tin và mọt chút tựa như... ta đã sớm biết nàng lợi hại như vậy.
Nguyên nhân của tất cả ồn ào này bắt nguồn từ một chuyện: Thanh Uyển muốn thử giúp hai người nhiễm Tà khí thanh tẩy Tà khí trong cơ thể của họ.
Cho đến tận bây giờ, Trần Nguyên vẫn không hiểu, nàng vì sao lại đưa ra quyết định đột ngột như vậy. Hắn chỉ biết rằng, ngày hôm qua vốn còn nói chuyện rất tốt, nhưng tới khi hắn kể về Lữ Như Yên xong, nữ tử này liền cũng muốn giúp hai nạn nhân thanh tẩy Tà khí.
Thanh Uyển nói, thể chất của nàng cũng đặc thù, mặc dù nó không phải là Thủy thuộc tính nhưng đối với tinh luyện Tà khí, thanh tẩy ô uế, nàng có mấy phần nắm chắc.
Lúc đó, Trần Nguyên hơi cau mày suy tư. Thể chất của nàng đặc thù, hắn không phải là không biết đến, hơn nữa, cấp độ còn cực cao, so với Hoàng thể còn cao hơn; là Đạo thể, đường đường chính chính Đạo thể, dù tại Ba ngàn thế giới cũng vang dội vô cùng, cực kỳ hiếm thấy, cũng xem như gần đỉnh tiêm nhất một nhóm.
Tuy nhiên, Trần Nguyên cảm thấy, trợ giúp hai người xa lạ thanh tẩy Tà khí là việc làm đương đối nông nổi, có thể rước lấy chú ý, thậm chí phiền phức không cần thiết tại thế giới xa lạ này.
Hắn đã từng khuyên can qua nàng, để nàng suy nghĩ lại, thế nhưng Thanh Uyển không nghe. Nàng cảm thấy, nàng hẳn có thể làm được gì đó. Hắn hết cách. Cho nên, mới có cảnh tượng ngày hôm nay.
...
“Thanh Uyển... tiên tử, ngươi có nắm chắc?” Ngọc Vô Tâm một lần nữa hỏi lại. Trong giọng nói không che giấu chút nào sự nghi ngờ.
Không phải là nàng xem thườn đối phương. Bản thân nàng đã nhiều lần tìm cách giải quyết đối với hai người nhiễm Tà khí: đan dược, phù lục, pháp thuật, bí pháp,... cảnh giới của nàng còn đó, bất luận là lịch duyệt hay kiến thức đều không phải là nữ tử trẻ tuổi này có thể so sánh.
Vậy mà, nàng vẫn là thất bại.
Tại nàng xem ra, nàng thất bại rất là điều rất bình thường. Dù sao, Tà Ma xuất hiện tại Vân giới đã có trăm năm. Đâu chỉ là nàng, bao nhiều đời tiền bối khác đã dành thật nhiều công sức nghiên cứu Tà khí, Chưởng môn sư tôn, các trưởng lão, thái thượng trưởng lão, thậm chí là các đời lão tổ đều cố gắng qua. Tuy nhiên, tiến triển của bọn họ là hết sức nhỏ bé.
“Ta sẽ cố hết sức.” Thanh Uyển không cho ra câu trả lời chắc chắn, nhưng ánh mắt lại kiên định vô cùng, phảng phất trên đời này, không một thứ gì có thể làm khó được nàng.
Ngọc Vô Tâm không nói gì thêm, quay đầu ra hiệu cho một vị sư đệ mang ra hai người nhiễm Tà Khí vẫn còn chịu phong cấm.
Thanh Uyển đi đến bên người nữ tử. Trong ánh mắt khẩn trương cùng mong chờ của mấy chục người, nàng cẩn thận kiểm tra tình trạng thân thể của đối phương. Sau chừng nửa khắc đồng hồ, nàng khẽ nhíu mày.
Ngọc Vô Tâm hỏi thăm: “Thanh Uyển tiên tử... có gì không ổn sao?”
Thanh Uyển khẽ lắc đầu, không có đáp lại cụ thể. Hai tay nàng bấm pháp quyết, bờ môi son hé mở, nhẹ nhàng nhiệm chú ngữ. Cỗ lực lượng tinh thần nhu hòa của nàng bao trùm lên thân nữ tử.
Không qua bao lâu, một tia khí đen kịt như mực, ô uế, bẩn thỉu chứa đầy sự tà ác, xấu xí khiến người ta theo bản năng sinh lòng chán ghét từ giữa trán nữ tử bị kéo ra ngoài. Tia khí này cực mảnh, so với sợi tóc còn mảnh hơn, kéo dài đến hai thước. Nó bị dẫn dắt tới trước ngón tay thon, dài như ngọc của Thanh Uyển, dần cuộn tròn lại thành một khối cầu lớn bằng đầu ngón tay rối rắm như cuộn len, đan xen lẫn nhau.
Từ đây, một cỗ lực lượng tinh thần khác, mang theo linh lực của Thanh Uyển, bao trùm lên khối cầu Tà khí, chậm rãi thâm nhập vào nó, đồng hóa, biến đổi nó. Bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể trông thấy, màu đen của Tà Khí phai nhạt dần, chuyển sang màu xám rồi trắng xám, trắng đục,...
Sau chừng ba mươi hơi thở, cỗ khí ấy hoàn toàn trở nên trong suốt. Phần ô uế, bẩn thỉu, tá ác, xấu xí bị gột bỏ, chỉ để lại một tia năng lượng tinh khiết đến cực điểm bị Thanh Uyển hấp thu thể nội, biến thành một phần tu vi của nàng.
Quan sát từ một bên, mấy người như dừng cả hô hấp lại, ánh mắt trừng lớn khó có thể tin, biểu lô trở nên cực kỳ kích động. Thậm chí, ngay cả bốn vị thủ tịch đệ tử cũng hưng phấn, gương mặt đỏ bừng, dáng vẻ để lộ ra thất thố chẳng kém gì các đệ tử khác.
“Thật... thật... thật có... thể... tinh lọc Tà Khí?”
Qua thật lâu, Tiết Vân Chiêu ấp a ấp úng nói, dường như cho đến lúc này, hắn vẫn không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt.