Ngọc Tiên lâu kỳ thực không chỉ có năm tầng. Nó còn có tầng thứ sáu. Tuy nhiên, từ khi được xây dựng bổ sung cho đến nay, tầng thứ sáu chưa bao giờ mở cửa đón khách.
Tầng thứ sáu của Ngọc Tiên lâu không lớn, chỉ tương đương với một căn phòng nhỏ, ngang dọc mỗi bề rộng không ới ba trượng. Tầng sáu trang trí trang nhã, có giá sách, tranh chữ, tranh thủy mặc cùng với bốn bồn hoa khác loại, phân biệt phân tại bốn phương tám hướng, chẳng những cảnh sắc tươi đẹp, tỏa ra hương thơm ngát mà còn có tác dụng hội tụ linh khí. Chúng đều là linh hoa hiếm có.
Tầng sáu Ngọc Tiên lâu là nơi ưa thích của vị chủ nhân chân chính của nó. Chỗ này là nơi cao thứ hai toàn bộ Ngọc Lâm thành, cũng là vị trí có tầm nhìn tốt thứ hai của toàn bộ tòa thành này. Đứng ở đây, người ta có cảm giác hào hùng, phóng khoáng khó nói nên lời.
Giờ khắc này, trước cửa số lớn, đằng sau chiếc rèm che tinh tê khép hờ có hai đôi mắt dõi theo một nhà ba người Trần Nguyên dạo bước trên phố. Là hai vị nữ tử trẻ tuổi, dung mạo đều xuất chúng, khí chất tuyệt luân, tiên tư bồng bềnh tựa như thần nữ, chỉ là, ánh mắt nghiêm nghị và biểu cảm lạnh lùng trên gương mặt khiến cho hai người càng giống hơn là nữ hoàng băng giá chứ không phải là thần nữ trên trời. Bọn họ đứng một trước, một sau, phân rõ thứ tự cũng như thân phận chủ tớ không thể vượt qua giữa hai người.
Qua một hồi lâu, khi Trần Nguyên mang theo Thanh Uyển cùng Dược Linh Nhi đi vào góc rẽ tại cuối con đường, hai vị thiếu nữ mới thu hồi ánh mắt. Thiếu nữ đứng sau, bất mãn nói: “Tiểu thư, người xem, chúng ta đã bày ra tư thế như vậy muốn hợp tác với bọn hắn. Thế mà bọn hắn mấy ngày này làm gì? Nhàn nhã dạo chơi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Hắn đích thực không coi chúng ta ra gì.”
Đông Liên tiểu thư lại không vội. Nàng quay lại nhìn qua thuộc hạ của mình, bình tĩnh nói: “Ngươi thật sự cho là như vậy?”
Đối mặt với ánh mắt vô cảm, thâm thúy như tinh không của tiểu thư, thiếu nữ đứng sau sửng sốt một hồi, nội tâm theo bản năng nhấc lên cảm giác sợ hãi, e ngại. Qua mấy hơi thở, nàng mới lúng túng đáp: “Thuộc... thuộc... hạ nghĩ là... như thế.”
Đống Liên tiểu thư khẽ lắc đầu dời đi ánh mắt. Qua một lúc, nàng mới nói: “Hắn đang tại thăm dò chúng ta, cũng đang kiểm chứng lời nói của chúng ta. Nếu không, ngươi cho rằng, bằng vào cảnh giới của hắn có thể không phát giác ra ta và ngươi hai cái này Thiên Nhân cảnh cũng không đến tiểu tu sĩ nhìn chằm chằm?”
Thiếu nữ phía sau kinh ngạc, sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Đông Liên tiểu thư lúc này lại nói tiếp: “Bất quá, sớm thôi, hắn sẽ không còn giữ được thái độ này. Diễn Thế tháp bên kia gần đây đã điều động số lượng lớn Diễn Thế giả. Bọn chúng sắp có hành động, đã như vậy, chúng ta cũng nên có động thái của mình.”
Lời nói của nàng ngắn gọn, lạnh nhạt lại ẩn chứa sự tự tin tuyệt đối, tựa như hết thảy đều không thoát khỏi ánh mắt của nàng, không gì trốn khỏi bàn tay của nàng.
Nàng, đã từng là nhân vật thành tiên, hơn nữa, tại trên tiên đạo đi được không ngắn. Đối với cách cục của Vân giới, nàng có sự tự tin tuyệt đối chưởng khống nó.
...
Thời gian lặng lẽ mà nhãn nhã trôi qua. Trong chớp mắt, bảy ngày qua đi kể từ khi Trần Nguyên và Thanh Uyển gặp mặt Đông Liên tiểu thư.
Một ngày này, nhóm người Dược Huyên Huyên, Ngọc Huyền Vương và Lục Thiên Tuyết trở về.
Chỉ là, ai cũng không có ngờ tới, tất cả mười người trong đoàn ra ngoài tìm kiếm Linh Dược, ai nấy đều mệt mỏi, uể oải, tinh thần rã rời. Thậm chí, có ba vị tùy tùng của Ngọc Huyền Vương còn chịu đến thương thế không nhẹ.
“Có chuyện gì xảy ra? Mọi người vì sao lại thành bộ dáng như vậy?” Thanh Uyển gấp gáp và lo lắng hỏi thăm.
Vừa hỏi, nàng lại vội vàng chạy đến một bên, dò xét một lượt Dược Huyên Huyên. Đến khi đảm bảo Dược Huyên Huyên không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, nàng mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Dược Huyên Huyên cười, nắm bàn tay trắng, thon như ngọc của người tỷ muội tốt, trấn an nói: “Ta không có chuyện gì. Thanh Uyển không cần lo lắng.”
— QUẢNG CÁO —
Lục Thiên Tuyết lúc này mới trả lời, ngắn gọn mà rõ ràng: “Chúng ta bị phục kích bên ngoài Ngọc Lâm sơn mạch. Thực lực đối phương tương đối mạnh, một cái Tam phẩm tầng sáu thực lực, ba cái Tam phẩm tầng bốn, ba cái Tam phẩm tầng ba, cả thảy có bảy người.”
Ngọc Huyền Vương cũng bổ sung: “Không chỉ có thế, thủ đoạn của bọn hắn quỷ dị, pháp thuật, thần thông tương đối khó chơi. Nếu như không phải chúng ta bộc lộ toàn bộ sức mạnh, e rằng thoát không được bọn chúng.” Nói rồi, hắn thở dài một hơi, nhẹ than: “Ai, chỉ tiếc linh dược cho Linh Nhi, chúng ta lần này vì thế mà bỏ lỡ một cơ hội tốt thu thập linh dược.”
Dược Huyên Huyên lập tức nói: “Chuyện linh dược không vội; may mắn là mọi người trở lại an toàn. Đây mới là điều quan trọng nhất. Hơn nữa, đây còn là vực ngoại, ai biết linh dược tại Vân giới này có hay không đối với tu sĩ Minh Nguyệt giới chúng ta hoàn toàn tương thích. Đổi lại là chúng ta những người này trưởng thành, thân thể mạnh mẽ, tu vi không thấp thì không đáng lo ngại; nếu như để Linh Nhi phục dụng, ta thật không dám quá yên tâm.”
Ai nấy đều biết, nàng nói lời an ủi. Bất quá, tâm tình của mọi người cũng vì thế mà tốt hơn rất nhiều.
Lục Thiên Tuyết lúc này lại nói: “Những kẻ tấn công chúng ta dường như nắm giữ rất rõ hành tung của chúng ta. Thời điểm cùng vị trí bọn hắn ra tay rất xảo diệu, vừa vặn tránh đi ánh mắt của các thế lực gần đó, lại căn cứ đúng vào thời điểm chúng ta buông lỏng cảnh giác nhất.”
“Kết quả cuối cùng như thế nào?” Trần Nguyên trực tiếp hỏi.
“Hồi tiền bối, tất cả chúng ta bị ép bại lộ thực lực chân thật.” Nàng thành thật đáp: “Năm bi thương nặng, hai bị thương nhẹ, chúng ta thành công đánh đuổi bọn chúng. Đáng tiếc, chúng ta vốn muốn nỗ lực đại giới, lưu lại bọn chúng để điều tra thêm. Tuy nhiên, thủ đoạn của bọn chúng quá mức quỷ dị, chạy trốn lại càng nhanh. Chúng ta không có cách nào.”
Trần Nguyên gật đầu như đã hiểu. Sau đó, hắn và Thanh Uyển liếc nhìn nhau một chút, rồi cùng nhau khẽ gật đầu. Cả hai đều cảm giác, những kẻ tấn công nhóm người Dược Huyên Huyên hẳn là Diễn Thế giả từ Diễn Thế tháp. Không có bằng chứng cụ thể, cơ sở suy luận cũng không vững chắc. Bất quá, trực giác của cả hai mách bảo như vậy.
Trần Nguyên chậm rãi nói: “Trong quãng thời gian các ngươi rời đi, chúng ta ở bên này cũng ra không ít chuyện... “
Thế rồi, hắn dùng lời lẽ ngắn gọn mà đầy đủ, thuật lại những điều đã xảy ra trong mấy ngày gần đây, từ chuyện gặp gỡ Đông Liên tiểu thư, lai lịch của đối phương cho đến sự tình liên quan đến Diễn Thế giả, Diễn Thế tháp.
Căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng. Nhóm người Dược Huyên Huyên, Ngọc Huyền Vương mới trở về, ánh mắt trợn trừng, không để ý hình tượng mà miệng há lớn, trái tim phanh phanh nhảy, khó mà giữ nổi bình tĩnh.
Bọn hắn lại có thể như thế nào bình tĩnh?
Người luân hồi chuyển thế.
Thế lực từ vực ngoại.
Ngụy trang pháp tắc.
Đánh cắp một giới khí vận.
...
Từng cọc, từng cọc chuyện đối với bọn hắn mà nói đều quá mức kinh thế hai tục. Cho dù là đối với Ngọc Huyền Vương cái này xuất thân từ Chân Võ Vương triều, một cái đường đường chính chính Ngũ phẩm thượng đẳng thế lực mà nói, việc này cũng quá kinh hãi. Đánh cắp một giới khí vận? Loại chuyện này cho dù là Đệ Nhất lão tổ của bọn hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
— QUẢNG CÁO —
Trong lúc nhất thời, chuyện Linh dược của Linh Nhi bị ném qua một bên; chuyện bọn hắn bị tập kích cũng bị ném qua một bên, thậm chí, chuyện đánh giết Tà Ma cũng bị vứt qua một bên nốt. Trong đầu bọn họ giờ đây chỉ còn lo nghĩ về một phương thế lực vô hình duy nhất, lẩn khuất phía sau màn đen của Vân giới.
“Cái này...” Qua thật lâu, Ngọc Huyền Vương thì thầm không thốt ra lời.
Ngay cả những người còn lại đều không biết nói gì cho phải. Chuyện này đã nằm ngoài phạm vi hiểu biết và ảnh hưởng của bọn hắn. Chuyện quá lớn, không phải là bọn hắn đám này tiểu tu sĩ có thể can thiệp, càng không phải là thứ mà bọn hắn có thể tùy tiện cuốn vào. Bọn hắn vốn cho rằng, tại Vân giới đánh giết Tà Ma, đi đường tắt tăng cao tu vi là một cọc cơ duyên lớn, nào có thể ngờ, dưới đây lại ẩn chứa nội tình sâu đến như thế.
Dược Huyên Huyên dường như vẫn khó mà chấp nhận điều này, nàng khó khăn hỏi lại: “Thanh Uyển, điều này... thế nhưng là sự thực?”
Thanh Uyển không có lập tức trả lời mà hỏi lại: “Huyên Huyên tỷ thế nhưng muốn hỏi là điều gì?”
“Tất cả. Tất cả những thứ này thế nhưng là sự thật? Lời của vị kia người chuyển thế luân hồi là có thể tin?” Nàng có chút gấp gáp, lại càng nhiều là lo lắng hốt hoảng. Giờ đây, nàng có một loại xúc động, lập tức ôm Dược Linh Nhi, mang nữ nhi của nàng trở lại Minh Nguyệt giới.
...
Lại thêm tám ngày nữa trôi qua, nửa tháng kể từ ngày Trần Nguyên và Thanh Uyển gặp mặt Đông Liên tiểu thư, nửa năm kể từ khi bọn hắn đặt chân tới Vân giới.
Trong suốt thời gian này, nhóm người Trần Nguyên lâm vào bình tĩnh, ngay cả số lần ra ngoài cũng bị hạn chế tới cực điểm, tận lực không cùng ngươi ngoài tiếp xúc và né tránh các khả năng mà bọn hắn cho rằng, có thể khiến cho Diễn Thế giả có cơ hội tập kích bọn hắn.
Loại cảnh tượng bình tĩnh này của nhóm người có chút quỷ dị và nặng nề, tựa như một cỗ lực lượng vô hình nào đó kìm nén, rất nhanh chóng lan tỏa ra cả Ngọc Lâm hồ khiến cho rất nhiều người cảm thấy bất an. Lại công thêm nhiều chuyện xảy ra gần đây, bầu không khí ngột ngạt phía trên Ngọc Lâm hồ mỗi lúc lại càng dày đặc hơn.
Ngọc Lâm đ*o nhân và Đông Liên phu nhân có ý định hỏi thăm Trần Nguyên, thế nhưng sau khi suy nghĩ lại từ bỏ ý định này. Hơn nữa, bọn hắn cũng không rảnh rỗi. Ngày thứ hai sau khi trở về, Ngọc Huyền Vương liền báo lại cho Ngọc Lâm đ*o nhân chuyện bọn hắn bị phục kích. Điều này lập tức nhấc lên một phen nhốn nháo tại Ngọc Lâm hồ.
Ngọc Lâm đ*o nhân rất xem nặng chuyện này, không phải chỉ bởi vì đối phương tấn công khách từ vực ngoại, mà càng là bởi vì an toàn của chính hắn cùng con cháu. Không một ai hy vọng, ở ngay bên cạnh mình có một đám tu sĩ thần bí, mục đích không rõ, tu vi cao cường, thời thời khắc khắc có thể đe dọa đến an nguy của bản thân.
Ngay trong ngày hôm đó, một số lượng lớn tu sĩ được phái ra ngoài Ngọc Lâm sơn mạch để điều tra làm rõ tình huống. Đồng thời, an ninh cảnh giác của Ngọc Lâm thành và Ngọc Lâm hồ một lần nữa được nhấc lên cao thêm nhiều lắm, chỉ kém một bậc là bước vào trạng thái toàn diện chiến tranh. Bốn vị trưởng lão cảnh giới Nguyên Thần được điều động, tu sĩ thực lực tương đương Nhị phẩm hậu kỳ đtạ tới mười lăm vị, Nhị phẩm trung kỳ đạt tới bốn mươi vị, xuống tới thấp hơn nữa thì lại càng nhiều.
Vô số người bàng hoàng trước cử động lần này của Ngọc Lâm hồ. Một cỗ cảm giác kinh hoảng, bất an lan truyền khắp Ngọc Lâm sơn mạch. Tu sĩ, dân thường cũng vì thế mà ít ra ngoài hơn. Ngọc Lâm thành vốn đông vui, náo nhiệt thì giờ đây trở nên quạnh quẽ hơn nhiều. Hệ quả là, việc làm ăn của Ngọc Lâm hồ, tại Ngọc Lâm thành cùng các khu phường thị xung quanh giảm mạnh, thiệt hại mỗi ngày một gia tăng, tổn thất linh thạch theo thời gian dần tích lũy đến con số khổng lồ.
Ngọc Lâm đ*o nhân cũng là bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, hắn đích thực là không còn cách nào khác. So với linh thạch tổn thất, hắn càng coi trọng tính mạng và sự an toàn của người thân hơn.
Người còn, vậy cái gì cũng có thể làm lại. Người mất, vậy của cải, tài nguyên còn giữ lại làm gì?
...
— QUẢNG CÁO —
Đúng lúc này, giữa thời điểm Ngọc Lâm hồ ở trong bầu không khí căng thẳng, một tin tức khác khiến cho cả Ngọc Lâm hồ xôn xao: Sứ giả của Đạo Nguyên tông tới, đi cùng bọn hắn còn có tu sĩ đến từ vực ngoại.
Nhận được tin tức này, Ngọc Lâm đ*o nhân bối rối, cả Ngọc Lâm hồ cũng lâm vào bầu không khí khẩn trương.
Tất cả mọi người đều biết, từ chuyện của Đông Liên phu nhân ba mươi năm về trước, quan hệ của Ngọc Lâm hồ và Đạo Nguyên tông trở nên lạnh nhạt vô cùng. Không những thế, có một số đoạn thời gian, Đạo Nguyên tông sử dụng quyền lực và danh vọng, cố tình làm khó Ngọc Lâm hồ, chèn ép bọn hắn một hồi.
Đối với những chuyện này, Ngọc Lâm đ*o nhân chỉ có thể cắn răng mà nhìn. Một là vì bọn hắn là thế lực phụ thuộc, thực lực kém xa Đạo Nguyên tông. Hai lại là vì nếu như truy xét tận căn nguyên ngọn nguồn thì Ngọc Lâm hồ bọn hắn là người đuối lý trước. Đông Liên phu nhân mang thai trước hôn lễ, lại không phải là thai của hôn phu, điều này khiến cho danh dự cùng uy tín của Đạo Nguyên tông bị thiệt hại lớn. Người ta bây giờ quay lại trả thù, Ngọc Lâm đ*o nhân không có cách nào.
Đổi lại lần này cũng là như vậy.
Hơn thế nữa, đi cùng với bọn họ còn có tu sĩ đến từ vực ngoại. Người ta đều cho rằng, sự xuất hiện của sứ giả Đạo Nguyên tông lần này có liên quan mật thiết đến sự tình Ngọc Lâm hồ hưng sư động chúng gần đây. Ngọc Lâm đ*o nhân cũng cho là như vậy. Mấy ngày này, hắn đều vội vã tìm lý do để báo cáo lên Đạo Nguyên tông sự tình tu sĩ vực ngoại liên tiếp chịu tập kích bất ngờ mà Ngọc Lâm hồ bọn hắn vẫn chưa có được kết quả cụ thể nào.
“Haiz... Chỉ hy vọng Đạo Nguyên tông không quá làm khó chúng ta lần này.” Ngọc Lâm đ*o nhân thở dài.