Vân giới, Ngọc Lâm sơn mạch, Ngọc Lâm thành, Ngọc Tiên Lâu.
Trần Nguyên bị cỗ lực lượng tinh thần bất ngờ tập kích khiến toàn thân choáng váng, lùi về phía sau ba bước mới dừng lại. Mắt hắn tối sấm, đầu óc quay cuồng. Chỉ là thân thể trải qua không ít trận chiến, hình thành nên bản năng giữ thế cân bằng mới miễn cưỡng để hắn còn đứng được trên hai chân.
“Trần công tử... Trần công tử... công tử không sao chứ?” Thanh Uyển thấy thế thì kinh hoảng, vội vàng lao tới bên người hắn, một bên đỡ lấy hắn, một bên gấp gáp hô lớn.
Đông Liên tiểu thư chưa từng nói lời nào. Ánh mắt của nàng chỉ chăm chú nhìn vào nam tử trẻ tuổi, tu vi cao tuyệt không dời lấy một khắc. Hai con ngươi sáng láng, lấp lóe tựa như phản ánh vô số suy nghĩ trong đầu nàng chạy qua.
“Thanh Uyển cô nương, ta không sao.” Sau chừng ba hơi thở, Trần Nguyên mới lên tiếng. Hắn lặng lẽ không một tiếng độc tách ra khỏi Thanh Uyển, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, đã để Thanh Uyển cô nương lo lắng.”
Mà lúc này, Thanh Uyển cũng chú ý tới nàng và Trần Nguyên có bao nhiêu thân mật. Hai gò má nàng ráng hồng như trời chiều, cúi mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Trần... Trần... công tử... không... không sao thì tốt rồi.”
Thế rồi, tựa như cảm thấy lời nói không rành mạch của mình dễ khiến cho người khác có suy nghĩ hiểu lầm, hoặc cũng có thể là không muốn tiếp tục bầu không khí trầm mặc, Thanh Uyển vội vàng nói thêm: “Trần công tử thật không làm sao chứ?”
Trần Nguyên một lần nữa kiểm tra lại thân thể, khí tức và đặc biệt là thần hồn. Sau chừng năm hơi thở, trải qua trên dưới mười lượt kiểm tra toàn diện, chắc chắn hắn không nhận được ám tật, hắn mới nói: “Ta không làm sao. Ta bất quá chỉ là bị choáng một chút mà thôi. Điều tức mấy lần là hoàn toàn bình phục.”
Lời hắn nói hoàn toàn là sự thực. Đây cũng là điều may mắn, bởi vì, hầu như toàn bộ sức mạnh công kích tinh thần kia đều vượt qua hành lang ý thức, tấn công bản tôn của hắn. Nếu không phải như vậy, phân hồn tại phân thân này của hắn chỉ e đã bị xóa bỏ hoàn toàn rồi.
Ở một bên khác, Đông Liên tiểu thư nghe lời nói này của hắn, ánh mắt càng lấp lóe nhiều hơn. Nàng chưa từng nói, trước đó, một thuộc hạ của nàng cũng từng làm điều tương tự khi bắt được một tên Diễn Thế giả. Ngay sau đó, thuộc hạ của nàng liền không có. Thân xác còn nguyên vẹn. Thậm chí thể nội linh lực vẫn còn đó. Duy nhất chỉ có thần hồn là bị xóa bỏ hoàn toàn, một tia cũng không còn sót lại. Có thể nói là trạng thái này cũng hình thân câu diệt không có gì khác nhau. Mà tên thuộc hạ đó của nàng là một trong những kẻ mạnh nhất mà nàng có, tu vi đạt tới nửa bước Thiên Nhân cảnh.
Đông Liên tiểu thư từng ước đoán, dù là tu sĩ Thiên Nhân cảnh đỉnh phong tu vi, thậm chí là nửa bước Pháp Tướng, nếu như trực diện công kích tinh thần kia, đoán chừng kết cục cũng không khác biệt so với thuoocjhaj của nàng.
Vậy mà lúc này, Trần Nguyên lãnh trọn công kích đó, một điểm thương tổn cũng không có?
Điều này là thứ đáng để nàng suy ngẫm, cũng là thứ để nàng phải một lần nữa đánh giá lại giá trị của đối phương.
Thanh Uyển không biết vị kia Đông Liên tiểu thư đã suy nghĩ bao nhiêu. Nàng bây giờ vẫn còn lo lắng Trần Nguyên ở trước mắt. Nói như thế nào, hắn cũng là thủ lĩnh của nhóm nàng tại Vân giới, cũng là chỗ dựa, cả về tinh thần lẫn thực tiễn lớn nhất của các nàng tại đây. Hắn như xảy ra chuyện, điều này chẳng hề tốt đẹp chút nào.
Trầm tĩnh chốc lát, nàng rốt cuộc hỏi: “Trần công tử, vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Là ta thăm dò quy tắc ngụy trang thần hồn của nữ tử này, sau đó chịu đến phản phệ.” Trần Nguyên đơn giản kể lại những gì hắn trải nghiệm. Bất quá, hắn không thể nói thẳng ra rằng, công kích tinh thần mà hắn vừa trực diện đã thuộc về cấp bậc Thất phẩm Tôn giả trở lên.
Thanh Uyển thế mới biết, ẩn chứa tại thần hồn của Diễn Thế giả là một loại quy tắc nguy hiểm như vậy. Đồng thời, cảnh giác của nàng đối với Diễn Thế tháp lại nhấc lên cao thêm một cấp độ.
“Trần công tử, về sau, công tử đừng lại như vậy liều lĩnh.” Thanh Uyển quan tâm, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Cảm ơn Thanh Uyển cô nương nhắc nhở. Ta đã có nắm chắc.” Trần Nguyên cười, đáp lại.
Đông Liên tiểu thư nào có thời gian nhìn hai người nam nữ bọn hắn thủ thỉ. Nàng thấy Trần Nguyên không chịu thương tổn nào, liền nói thẳng: “Trần công tử, ngươi hẳn là nhìn ra, thực lực của Diễn Thế tháp phía sau đi.”
Nhấc lên chuyện này, lời nói của Đông Liên tiểu thử đã ngưng trọng còn mang theo sự kiêng kỵ.
Trần Nguyên nghiêm túc gật đầu. Chỉ là một Diễn Thế giả, chỉ là một bộ phận quy tắc phân tán ra bao nhiêu cá nhân liền có thể tạo thành phản kích mãnh liệt như vậy. Từ đây, hắn có thể lờ mờ nhìn ra, thực lực của Diễn Thế tháp phía sau hùng hậu nhường nào.
“Vậy, công tử có muốn biết, mục đích của Diễn Thế tháp là gì?” Đông Liên tiểu thư tiến thêm một bước, truy vấn.
“Nói như vậy, tiểu thư hẳn là biết đến.”
“Ta xác thực có hiểu một chút.”
“Vậy mục đích của bọn hắn lại là gì, mong Đông Liên tiểu thư chỉ giáo cho.”
“Mục đích tồn tại của bon hắn... là đánh cắp khí vận của các phương thiên địa trong hỗn độn.” Đông Liên tiểu thư nhìn Trần Nguyên chằm chằm, thanh âm lạnh lẽo vô cảm, gằn ra từng chữ một.
...
Trần Nguyên cùng Thanh Uyển ở lại Ngọc Tiên lâu chừng nửa canh giờ thì trở về.
Phố xá vẫn đông vui và náo nhiệt như vậy. Tiến người nói cười đùa, tiếng người bán hàng rong rao hàng, tiếng trẻ con cười nghịch,... hết thảy vẫn rõ ràng và sống động như trước. Dọc hai bên đường đi, cờ hoa, đèn lồng, dải lụa vẫn sặc sỡ như trước.
Thế nhưng, tâm tình của hai người trở nên nặng nề, nghiêm trọng, chẳng có chút nào ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh.
Thảo luận với Đông Liên tiểu thư nửa canh giờ để hai người có cái nhìn hoàn toàn khác biệt về Vân giới và cũng về Diễn Thế tháp. Như thế nói đến, muốn tại Vân giới vớt chỗ tốt cũng chẳng hê dễ dàng như vậy.
Thanh Uyển chợt nói: “Trần công tử, vị Đông Liên tiểu thư này điểm đáng ngờ chùng chùng. Chẳng nói những cái khác, chỉ riêng hiểu biết của nàng cùng một nhánh thế lực không tầm thường dưới tay đã đầy đủ khiến cho người ta tắc lưỡi không thôi. Chúng ta tiếp xúc với nàng đã là sự tình nguy hiểm.”
Lời nói này của nàng không sai chút nào. Trên người Đông Liên tiểu thư mang theo một loại khí chất đặc thù, thâm sâu khó lường, để người ta khó mà lần ra đầu cuối, cũng để người ta vì thế mà kiêng kỵ, ôm lòng e ngại.
Chẳng những thế, cả hắn và Thanh Uyển đều nhìn ra, vị Đông Liên tiểu thư này có quá nhiều bí mật, đến nỗi, chính là mẫu thân nàng, Đông Liên phu nhân cùng ngoại công nàng, Ngọc Lâm đ*o nhân cũng không biết đến. Nàng che giấu bọn họ quá nhiều, làm quá nhiều việc ngoài sức tưởng tượng. Không nói đâu xa, chỉ riêng việc nàng tiếp xúc đến Diễn Thế tháp, có năng lực đối mặt với bọn hắn, đã đầy đủ để nhìn ra, thế lực dưới tay nàng, chỉ e còn có thực lực vượt qua cả Ngọc Lâm hồ.
Trần Nguyên trầm ngâm trong giây lát, nói ra: “Vị này Đông Liên tiểu thư là người chuyển thế luân hồi.”
“Người chuyển thể luân hồi?” Thanh Uyển giật mình, kinh ngạc nhìn Trần Nguyên.
“Chính là người chuyển thế luân hồi.” Trần Nguyên khẳng định chắc chắn: “Hơn nữa, tu vi của nàng trước khi chuyển thế phải siêu việt phương này thế giới.”
Thanh Uyển nghe hắn nói vậy, sự kinh ngạc càng lớn, trong lúc nhất thời, không biết nói gì cho phải. Bất quá, nàng chưa từng hỏi Trần Nguyên dùng thủ đoạn gì để nhìn ra điều này. Bất kỳ ai cũng có những bí mật cho riêng mình. Nàng cũng như vậy, huống chí là nam tử này còn so với nàng thần bí, kinh khủng hơn nhiều lần.
Nàng lựa chọn tin tưởng lời Trần Nguyên nói.
Trần Nguyên tiếp tục nói: “Lời của nàng nói, chúng ta không thể tin hoàn toàn; càng không thể cứ như vậy nghe theo an bài của nàng hành động. Mặt khác, tu vi của nàng hiện tại hẳn là Thiên Nhân cảnh trung kỳ, thực lực tương đương với Tam phẩm tầng hai tu sĩ, không phải là Nhị phẩm trung kỳ như bề ngoài. Bất quá, nàng có thủ đoạn che giấu; Tứ phẩm sơ, trung kỳ tu sĩ thông thường chỉ sợ là dò xét không ra.”
Hắn có thể nhìn ra, Đông Liên tiểu thư ôm theo một loại địch ý rất lớn đối với Diễn Thế giả cùng Diễn Thế tháp; đồng thời, nàng cũng vô cùng kiêng kỵ khi đối mắt với phương thế lực này.
Đơn độc đối đầu với bọn hắn, nàng không có cơ hội là không lớn. Ngọc Lâm hồ không mang lại trợ giúp cho nàng. Về phần Đạo Nguyên tông hay cùng các nhà thế lực khác trong Bát Đại Thế lực, hắn không rõ ràng nàng có hay không liên hệ với bọn hắn. Vậy giờ thì vừa hay rồi, bọn người Trần Nguyên tới. Nàng tính lôi kéo bọn hắn.
Đây là những gì Trần Nguyên hiểu sau cuộc gặp gỡ này.
Hiểu được như vậy, hắn liền lưỡng lự. Chuyện này vốn không liên quan tới hắn. Hắn thực không muốn vướng vào vòng xoáy rắc rối lớn như vậy. Tuy nhiên, cứ như thế từ bỏ lợi ích khổng lồ từ Vân giới thì hắn không nỡ. Không phải là hắn nhìn trúng chút ích lợi gia tăng tu vi đường tắt, mà là hắn để tâm tới cảm giác thiên địa quy tắc đột nhiên rộng mở, chân lý áo nghĩa cứ như thế quán chú, rót vào trong đầu sau khi đánh giết Tà Ma. Ngôn Tình Tổng Tài
Điều này có phải có nghĩa là chỉ cần đánh giết Tà Ma đủ nhiều, hắn liền có thể xem thấu triệt toàn bộ quy tắc của thế giới này?
...
Trở lại động phủ, Trần Nguyên và Thanh Uyển ăn ý với nhau, đều coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Đây là điều mà hai người bọn họ thảo luận với nhau lúc trước. Mặc kệ Đông Liên tiểu thư nói gì, trong thời gian ngắn, ha người tạm thời không thể đáp ứng nàng. Chuyện này quá hệ trọng, chỉ hơi không cẩn thận có lẽ sẽ phải trả cái giá thật đắt. Có lẽ, với Trần Nguyên, đó chỉ là một bộ phân thân, nhưng với người xung quanh, cùng hắn đi vào Vân giới, thì không đơn giản như vậy.
Cả hai người cần thời gian cân nhắc thật cẩn thận.
Những ngày sau đó, Trần Nguyên ngược lại là rảnh rỗi. Kể từ thời điểm đến Ngọc Lâm hồ trước đó, Trần Nguyên luôn luôn bận rộng, nếu như hắn không phải là mài luyện cảnh giới, chuẩn bị đột phá thì cũng là bế quan cảm ngộ kinh thư, công pháp, bí tịch trao đổi được với Ngọc Lâm đ*o nhân. Cho tới thời điểm này, hắn quyết định buông lỏng bản thân mấy ngày.
Vừa vặn, mấy ngày này, Dược Huyên Huyên vẫn chưa trở lại, Trần Nguyên mang theo Dược Linh Nhi đi khắp Ngọc Lâm thành. Cô bé vui lắm, nói cười không ngừng. Có lẽ bởi vì ngày thường Dược Huyên Huyên quản giáo cô bé tương đối nghiêm khắc, đối với hành vi và cách cư xử của cô bé có hạn chế nghiêm khắc, cho nên, tới thời điểm được Trần Nguyên nuông chiều, Dược Linh Nhi chơi vui đến quên cả tời đất.
Thanh Uyển đồng hành cùng hai người. Căn đúng thời gian Dược Linh Nhi bị những chiếc đèn lồng năm màu hấp dẫn lực chú ý, nàng hướng về Trần Nguyên, nói nhỏ: “Mấy ngày này, Thanh Uyển nghe ngóng tin tức về vị này Đông Liên tiểu thư từ người hầu trong Ngọc Lâm hồ cùng tu sĩ, chúng bình dân tại Ngọc Lâm thành, Trần công tử, ngươi đoán xem, ta nghe được cái gì?”
Trần Nguyên ngạc nhiên nhìn qua nữ tử xinh đẹp bên cạnh. Hắn không nghĩ tới, mấy ngày này, nàng năng động như vậy. Hắn không khỏi hỏi: “Thanh Uyển cô nương biết được cái gì rồi?”
Thanh Uyển liếc nhìn xung quanh, đảm bảo không người chú ý tới nàng, không có một kẻ khả nghi nghe lén, nàng mới thần thần bí bí nói: “Trần công tử thế nhưng có biết, Đông Liên phu nhân không có đạo lữ?”
Trần Nguyên kinh ngạc. Như thế nào đang nói chuyện về Đông Liên tiểu thư, giờ lại nói đến Đông Liên phu nhân rồi?
Thế rồi, hắn rất nhanh phản ứng kịp.
“Ý của Thanh Uyển cô nương là thân phận của cha Đông Liên tiểu thư rất thần bí?” Trần Nguyên hỏi.
“Điều này Thanh Uyển không rõ. Bất quá, Thanh Uyển trước đó nghe được một lời đồn. Lời đồn nói rằng, hơn ba mươi năm trước, Đông Liên phu nhân có một mối hôn ước. Đối tượng dường như là đệ tử thân truyền của Đạo Nguyên tông, sư phụ của đối phương là kẻ tương đối có thực quyền, địa vị của đối phương cũng bởi vậy mà tương đối tôn quý.”
Trần Nguyên khẽ gật đâu, nói: “Điều này không phải là không thể. Đông Liên phu nhân dung mạo xuất chúng, khuynh quốc khuynh thánh. Thiên phú tu luyện cùng tu vi của nàng tại người trong cùng thế hệ cũng là xuất chúng, danh tiếng lại vô cùng tốt. Lấy quan hệ phụ thuộc của Ngọc Lâm hồ với Đạo Nguyên tông, Đông Liên phu nhân có mối hôn ước này là điều dễ hiểu.”
Đồng thời, liên kết với sự tình Đông Liên tiểu thư không có phụ thân, hắn không khỏi nghĩ đến tình tiết máu chó quen thuộc: tiểu thư đài các, gia thế xuất chúng, bất luận là dung mạo, khí chất, thiên phú, tu vi hay nhân phẩm đều là đỉnh tiêm. Nàng bất mãn với hôn sự cha mẹ sắp đặt, quyết định cùng tình lang bỏ trốn và có con trước ngày thành thân.
Tuy nhiên, Thanh Uyển ngay lập tức phủ nhận suy nghĩ này của hắn. Nàng nói: “Ba mươi năm trước, hôn kỳ của Đông Liên phu nhân tới gần. Đúng lúc này, bụng nàng bỗng nhiên lớn lên. Rất nhanh, sự tình không che giấu được. Người ta đều biết nàng mang thai. Một tháng sau đó, sứ giả của Đạo Nguyên tông tới Ngọc Lâm hồ, phán định nàng thất tiết, từ đó hủy đi hôn ước của nàng với vị thiên kiêu nọ. Đồng thời, quan hệ giữa Ngọc Lâm hồ và Đạo Nguyên tông cũng trở nên lạnh nhạt. Mà Đông Liên phu nhân cũng bởi vậy mà mang một thân tai tiếng suốt ba mươi năm nay.”
Dừng tạm một lát, nàng nói tiếp: “Khi đó, người của Đạo Nguyên tông tra hỏi Đông Liên phu nhân rất gắt gao rằng cha của Đông Liên tiểu thư là ai. Đông Liên phu nhân rất mê mang. Nàng một mực khẳng định là không có.”
“Không có?” Trần Nguyên sững sờ.
“Chính là không có.” Thanh Uyển cũng không biết nên diễn đạt như thế nào cho phải: “Lúc đó, Đông Liên phu nhân nói rằng, nàng lần đó ra ngoài du ngoạn một chuyến, gặp một tảng tiên thạch kỳ lạ, nhặt lên xem xét một hồi, gặp không có gì đặc biệt liền vứt xuống. Ngay đêm đó trở lại, nàng liền có thai như vậy.”
“Lại còn có chuyện này? Người của Ngọc Lâm hồ cùng Đạo Nguyên tông không đi tìm viên đá này chứ?”
“Tìm là có tìm, hơn nữa tìm rất nhiều lần. Bất quá, người ta nói rằng, khối tiên thạch đó biến mất một cách bí ẩn. Mặc dù Đông Liên phu nhân chỉ ra vị trí của nó một cách cực kỳ tỉ mỉ, thế mà, vẫn không có một ai nhìn thấy khối tiên thạch lần thứ hai. Rất nhiều người càng cho rằng, việc này bất quá là Đông Liên phu nhân và Ngọc Lâm hồ dựng lên để vớt vát danh tiếng đã xuống đến đáy vực của vị đã từng là hòn ngọc quý của Ngọc Lâm hồ. Dần dà, chẳng ai tin vào câu chuyện khối tiên thạch ấy nữa. Bây giờ càng là không có nhiều người nhắc lại.”
Nói đến đây, Thanh Uyển lộ ra biểu cảm quái lạ: “Lúc trước, khi lần đầu Thanh Uyển nghe điều này, Thanh Uyển cũng cho rằng đó là thứ mà Đông Liên phu nhân bịa đặt. Thế nhưng, bây giờ nghe công tử nói Đông Liên tiểu thư là người chuyển thế; vậy thì không phải không có khả năng... Đông Liên phu nhân chịu oan ức đi.”