Bốn người Trần Nguyên cùng với mười lăm người mới tới, hết thảy có mười chín người cộng đồng chung mục đích thăm dò bí cảnh lần này. Số lượng người không nhiều. Mặc dù giữa các nhóm người ở giữa vẫn có đề phòng, nghi kỵ lẫn nhau, thế nhưng, tình huống chưa đến độ vạch mặt, càng không nói đến chuyện tranh giành phần chia tài nguyên bên trong bí cảnh. Hiện tại, cửa còn chưa vào được, ai biết ở bên trong có thứ gì, cơ duyên hay nguy hiểm? Muốn bây giờ bắt đầu tranh giành, vậy không phải là trò hề?
Mỗi người đều là người thông minh. Nếu như không thật sự cần thiết, không ai muốn tìm thêm cho mình một tên địch nhân tiềm tàng. Lợi thì chẳng thấy mà hại thì sớm tối.
Thanh Mộc Hạo, đầu lĩnh của nhóm đệ tử Thanh gia nói rằng, nhóm người bọn họ tương đối gặp may. Bí cảnh này xuất thế, bởi vì Tà khí quấn lấy, cho nên không có thanh âm oanh minh hay dị tượng hiển lộ. Cuối cùng, không có bao nhiêu người biết lấy sự tồn tại của nó. Theo lời của hắn, một bí cảnh lạ thông thường mở ra, tại bên trong Đại Càn Vương triều đầy đủ nhấc lên một đợt oanh động tương đối lớn. Không dám chắc những nhân vật cấp bậc Tứ phẩm Thượng nhân có xuất động hay không, thế nhưng, Tam phẩm, Nhị phẩm tu sĩ chắc chắn là phải có, số lượng cực kỳ nhiều, có thể lên đến hàng ngàn, thậm chí hàng vạn. Đến lúc đó, cạnh tranh bên trong bí cảnh cực kỳ khắc nghiệt.
Tất nhiên, như vậy không phải nói, thám hiểm một bi cảnh, đặc biệt là bí cảnh mới lạ, cứ ít người là chuyện tốt. Đối mặt với nguy hiểm không biết, không rõ ràng cùng những nguy cơ rình rập tứ phía, ít người, cũng có nghĩa là bọn hắn ít lực lượng hơn, áp lực và nguy hiểm lên mỗi người là lớn hơn.
Thỏa thuận thống nhất, cả nhóm người quyết định lấy Từ Tuyết Nguyệt là người lãnh đạo tạm thời. Không có ai thích hợp hơn nàng cho vị trí này. Bất luận là tu vi, tầm mắt, danh tiếng hay kinh nghiệm, lịch duyệt, nàng đều đứng hàng đầu. Kỳ thực thời điểm làm ra quyết định này, Từ Tuyết Nguyệt có chút bận tâm nhìn về phía Trần Nguyên. Trước đó, nàng hành động vẫn luôn là dựa theo hắn, thực lực cũng kiêng dè hắn. Chỉ khi thấy hắn không có ý kiến gì khác, nàng mới dứt khoát tiếp nhận vị trí này.
Lối vào của bí cảnh là một tòa cổng xây bằng đá, cao mười trượng, họa tiết cực kỳ đơn giản, trên hai bên cây cột làm bằng Ngọc thạch, lớn chừng ba người ôm, có những đồ án hình một đóa Bạch Liên. Bởi vì sự tồn tại của trận pháp và cổng đá này, tại trước mắt người thường, lộ ra không có gì khác biệt với một vùng phế tích bị ăn mòn qua vô tận năm tháng hàng khối đá lớn nhiễm lên rêu xanh và những mảnh vụn phế tích rải khắp phương viên trăm trượng.
Thế nhưng là, chỉ khi trận pháp che đậy và bảo hộ suy yếu xuống, thần thức tu sĩ đủ nhạy bén sẽ phát giác ra đủ các đặc điểm khác thường: tỷ như, dấu hiệu của vết tích trận pháp không gian, hư ảnh về một vùng công trình kiến trúc nội bộ, cực kỳ rộng lớn, nguy nga mà bên ngoài không thấy được, hay những chấn động linh lực nho nhỏ, lan truyền ra ngoài không quá phạm vi một dặm,...
Xông vào bí cảnh không có dễ dàng như vậy. Bên ngoài cấm chế và trận pháp đã bảo hộ bí cảnh qua vô số năm tháng mà hiện tại đã có dấu hiệu suy yếu, còn có một tầng Tà khí dày đặc, vây quanh bên ngoài cổng đá, chặt chẽ ôm lấy lối vào, tựa như một con sống nhỏ, hoàn toàn kín kẽ bao bọc lấy mô đất, không để lộ ra một chút sơ hở nào. Muốn xông vào bí cảnh, việc bắt buộc phải phá giải Tà khí.
Nhìn đến dải Tà khí đen kịt, dày đặc, để cho người đối diện có loại cảm xúc rờn rợn không hiểu thấu, Từ Tuyết Nguyệt khẽ lẩm bẩm: “Làm sao Tà khí mật độ tăng lên nhanh đến như vậy?”
Nàng còn nhớ rõ, thời gian trước đó, Tà khí còn không nồng nặc bằng một nửa như vậy. Thời gian đó, nàng không có cách giải quyết Tà khí, nhưng vẫn có năng lực sử dụng linh lực, bảo hộ toàn thân, miễn cưỡng xông đi qua lớp khí đen kịt phía trước, xung kích kết giới bên ngoài bí cảnh. Hiện tại, cho dù khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh, thực lực của nàng cũng không đủ để duy trì linh lực hộ thể bao lâu trước sức ăn mòn khủng khiếp của Tà khí.
Lúc này, nam tử chất phác khẽ vươn bàn tay, linh lực trong cơ thể mạnh mẽ điều động. Giữa lòng bàn tay hắn, một khối nham thạch, nóng hừng hực khiến cho cả không khí phạm vi mấy trượng quanh đều phải rung động. Không ít người phải ghé mắt vào mà nhìn, hai con ngươi lộ ra tràn đầy kiêng kỵ. Ngay cả Từ Tuyết Nguyệt cũng phải thận trọng đánh giá. Chỉ là một khối cầu nham thạch, to bằng nắm tay người lớn thôi, thế nhưng lực lượng cuồng bạo bên trong lại đầy đủ sánh ngang một vị Tam phẩm tầng bốn nghiêm túc ra một đòn.
“Có thể dễ dàng ngưng tụ ra pháp thuật mạnh mẽ như vậy, luận độ về độ hùng hậu của linh lực, kẻ này chỉ e đã không kém hơn một tôn Tam phẩm tầng sáu, thậm chí còn cao hơn.” Những người tu vi đủ cao, ánh mắt đủ cay độc âm thầm đánh gia.
Nam tử chất phác không để ý tới bọn họ. Khối nham thạch trong tay hắn bắn đi như một viên đạn pháo, xuyên phá không gian bằng thứ tốc độ gấp hàng trăm lần tốc độ âm thanh. Dọc theo quỹ đạo di chuyển của nọ, mặt đất bị nhiệt độ ma sát khủng khiếp đốt cháy thành một vệt đen, dài, thậm chí còn có vết tích hóa dung nham, Một chớp mắt, nhiệt độ môi trường xung quanh bị nhấc lên cao mười mấy độ.
Không ai ngăn cản hành vi của nam tử. Chính bọn hắn cũng muốn xem Tà khí này rốt cuộc có thể hay không ngăn cản pháp thuật, nếu có, phản ứng lại là như thế nào. Bọn hắn đều biết tương đối rằng, Tà khí có thể phân rã linh lực, thế nhưng, nồng độ Tà khí đậm đặc khác nhau sẽ có tốc độ phân rã linh lực khác nhau, thời gian khác biệt cũng có thể sinh ra hiệu ứng và kết quả khác nhau rất lớn.
Kết quả để mọi người trố mắt chính là, viên cầu dung nham lớn như nắm tay, bị bắn đi với tốc độ kinh khủng, mang theo năng lượng kinh người kia, chỉ có thể xuyên qua chừng hai phần ba Tà khí, liền bị phân rã hầu như không còn. Rốt cuộc, tác dụng gì cũng không thấy.
Từ Tuyết Nguyệt nhắc nhở: “Các ngươi cẩn thận, linh lực và pháp thuật thông thường, thậm chí là nhục thể và linh hồn đều bị Tà khí này hòa tan, tốc độ so với bất kỳ nơi nào chúng ta thấy qua Tà khí đều nhanh hơn. Cho nên, không cần thiết loạn đụng chạm hay vươn thần thức đi qua. Chính ngay cả ta, Tứ phẩm tu vi, đối với Tà khí này cũng thúc thủ vô sách.”
Đám người nghe vậy, tinh thần chấn động một phen. Nên biết, đối với tu sĩ thông thường, Tứ phẩm Thượng nhân và Tam phẩm Đại tu sĩ là hai cấp bậc tồn tại hoàn toàn khác nhau. Ngay cả Tứ phẩm thượng nhân đối với Tà khí đều thúc thủ vô sách, bọn hắn những người này tiểu bối lại càng phải cẩn trọng hơn nhiều.
Từ Tuyết Nguyệt nhìn thấy đám người lộ ra hoang mang, liền không nhanh không chậm trấn an: “Không cần quá lo lắng. Cứ dựa theo những gì đã bàn bạc tiến hành là được. Ta sẽ ở một bên lược trận. Chỉ cần các ngươi không làm ra cử động gì liều lĩnh liền sẽ không có bai nhiêu ngoài ý muốn.”
Uy nghiêm của một vị Tứ Phẩm Thượng nhân toàn bộ triển khai. Cứ mặc cho nàng bị thương, khí tràng của nàng không phải là thứ mà một đám Tam phẩm trung kỳ trở xuống có thể đón đỡ. Bất quá, trong trường hợp này, cỗ khí tràng ấy để cho đám người an tâm rất nhiều.
“Được rồi, bắt đầu đi.” Từ Tuyết Nguyệt khẽ vung tay lên, ra hiệu cho nhóm người. Bản thân nàng thì lằn không mà lên, tọa hạ trên đỉnh một ngọn núi nhỏ gần đó, hai mắt khép hờ, một phần thần thức lan tỏa ra, bao phủ phương viên mấy trăm dặm, giám sát mọi động tĩnh xảy ra trong đó. Đồng thời, nàng cũng âm thầm vận chuyển linh lực, hồi phục thương thế. Lấy tình huống hiện tại của nàng, trong thời gian ngắn là không thể nào khôi phục đỉnh phong. Bất quá, khôi phục một phần là thêm một phần lực lượng, có thêm một phần nắm chắc.
“Các vị đạo hữu, tiên tử, chúng ta cứ theo kế hoạch phía trước mà làm.” Thanh Mộc Hạo, chắp tay, phong độ nhẹ nhàng nói ra.
Những người khác khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý.
Ngoại trừ Lữ Như Yên, mười lăm người kia vậy mà mang đến ba kẻ có thủ đoạn thanh tẩy Tà khí. Điểm này để cho Trần Nguyên có chút ngoài ý muốn. Tuy nói, thủ đoạn của một tu sĩ cao minh bao nhiêu không nhất thiết phải tương xứng với tu vi; thế nhưng, tu sĩ tu vi càng cao, thông thường thấy được càng nhiều, gặp càng nhiều sự việc, kiến thức, hiểu biết và lý giải với đồ vật càng sâu; cho nên, tu sĩ tu vi càng cao thông thường sở hữu thủ đoạn lại càng khó lường.
Không phải ai cũng là Lữ Như Yên. Nàng đặc thù, đặc thù đến độ Trần Nguyên cũng phải thận trọng đối đãi với bất kỳ thứ gì lạ lẫm, không rõ nguồn gốc xuất hiện bên cạnh nàng.
Thế nhưng những người kia? Tu vi không cao, vậy mà có thể giải quyết vấn đề mà ngay cả Tứ phẩm Thượng nhân, tông chủ một tông đều thúc thủ vô sách.
Nam tử gọi là Lạc Huyền Quân tế ra một kiện pháp khí cổ lão có hình dáng một cây gậy trúc, dài chừng năm thước, thoạt nhìn không có bao nhiêu đặc biệt, cũng không có bao nhiêu uy lực, phẩm giai có lẽ chỉ dừng lại tại Nhị giai Thượng cấp. Thế nhưng, theo hắn rót linh lực vào Pháp khí, cây pháp khí khẽ run lên, phát ra thứ ánh sáng nhè nhẹ, dần dần trôi lơ lửng giữa không trung ở độ cao gần nửa trượng. Cây gậy trúc cổ lão từ từ di chuyển đến biên giới tiếp giáp với Tà khí. Dừng lại. Thế rồi, dường như có một cỗ sức mạnh vô hình bắt đầu dẫn sắt lấy từng tia Tà khí, mỏng như sợi chỉ, dài không đến một thước, kéo chúng vào một đầu của cây gậy trúc, ở trong đó tiến hành thanh tẩy.
“Thứ này lai lịch không đơn giản.” Trần Nguyên nhìn đây, trong đầu tự nhủ. Những người khác cũng là có chung một ý nghĩ như vậy. Bất quá, không có một ai lên tiếng, không có ai ra tay đánh gãy Lạc Huyền Quân. Trong lòng bọn hắn nghĩ gì, vậy thì chỉ có một mình bọn hắn nhận biết.
“Cũng là lúc ta nên ra tay.” Thiếu niên trẻ tuổi nói khẽ. Hắn thuộc về nhóm người cuối cùng, đi cùng một vị thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp và một người phụ nữ trung niên, tu vi Tam phẩm tầng sáu hộ đạo.
Trần Nguyên có chút ngạc nhiên, đối phương chỉ có tu vi Nhị phẩm tầng năm, lại không thấy xuất ra pháp khí đặc thù nào, thế nhưng dựa theo biểu hiện của hắn, người này có cực độ tự tin. Những người khác cũng là ghé mắt lại quan sát. Bọn hắn chưa tận mắt nhìn thấy phương pháp thanh tẩy Tà khí của thiếu niên, tự nhiên là tò mò.
Dưới mười mấy cặp mặt tò mò nhìn chăm chú, thiếu niên bình thản, thong dong bước đến gần biên giới Tà khí, dường như hết thảy Tà khí nguy hiểm kia không gì hơn một đám sương mù thường thường.
“Trác Phàm, cẩn thận.” Thiếu nữ đồng hành cùng hắn lộ ra gương mặt lo âu.
Đáp lại nàng, thiếu niên gọi Trác Phàm xoay người lại, nhẹ gật đầu, lộ ra ánh mắt không gì sánh được tự tin: “Yên tâm đi Thanh Thanh, xử lý Tà khí, việc này ta đã làm quen.”
Vị nữ nhân trung niên hộ đạo cho Thanh Thanh nhìn thấy một màn này, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại. Bất quá, nàng vẫn là không nói gì, chỉ âm thầm tản mát ra thần thức, tinh thần đề phong nhấc lên cao, tùy thời bảo hộ thiếu nữ. Ai cũng không biết rõ, những người này tác động vào Tà khí, liệu có kích hoạt cấm chế nào hay không.
Trác Phàm đến gần Tà khí. Ở khoảng cách chưa đầy một trượng, hắn tọa hạ xếp bằng, ngũ tâm hướng đỉnh. Tại đây, hai tay Trác Phàm liên tục thi triển những pháp ấn phức tạp. Đám người xung quanh xem không hiểu. Quá phức tạp, quá cao thâm. Đây chắc chắn không thể nào là Nhị phẩm tu sĩ có thể biết đến. Không, thậm chí Tam phẩm cũng chưa chắc học được.
Hắn lại là như thế nào làm được?
Ngay cả ở nơi xa, Từ Tuyết Nguyệt cũng hơi mở ra hai mắt, nhìn thoáng qua Trác Phàm một chút. Kẻ này không tầm thường. Biết rằng mỗi người đều có tạo hóa của riêng mình, nhưng tạo hóa đến mức này thì có chút quá mức.
Không đúng. Nàng chợt nhận ra, có quá nhiều kẻ không tầm thường ở đây.
Trác Phàm không có để ý đến ánh mắt của người bên ngoài, động tác của hắn không có chút nào chậm lại. Ngược lại, tốc độ kết ấn mỗi lúc một nhanh. Theo hắn không ngừng thi triển ấn, đánh những đạo phù văn phức tạp vào hư không, trước mặt hắn hiện ra một tòa trận pháp trôi nổi giữa không gian, rộng chừng gần một trượng tản mát ra ánh sáng óng ánh, cực kỳ huyền diệu. Đừng nói là đám người Thanh Mộc Hạo vẫn còn là tu sĩ trẻ tuổi tại Thanh Châu, dù là Lữ Như Yên kiến thức kinh người hay Từ Tuyết Nguyệt ánh mắt rộng rãi, cũng đều chưa thấy qua.
Lấy trận pháp làm trung tâm, một cỗ lực lượng vô hình, chầm chậm dẫn dắt Tà khí đi qua theo lộ tuyến cực kỳ phức tạp của trận pháp, hết bảy vòng ngoài lại tới bảy vòng trong, cho đến khi hoàn toàn dừng lại tại trung tâm của trận pháp. Cho tới đây, Tà khí liệt triệt để bị thanh tẩy, trở thành năng lượng tinh thuần cực kỳ.