Cùng lúc, nữ tử yêu diễm, quyến rũ động lòng người ở bên cạnh nam tử chất phác cũng đi tới bên cạnh Tà khí. Mỗi bước đi, mỗi chuyển động của nàng, dù thản nhiên như hành động thường ngày, lại tản mát ra cỗ mị lực mê hồn. Đây không phải là công pháp tu luyện, mà là nàng trời sinh chính là như thế. Trần Nguyên có chút hoài nghi, nàng có phải hay không là Hồ Ly biến thành. Có thể lắm chứ.
“Mộng Yểm, cẩn thận.” Nam tử chất phác mở miệng nhắc nhở.
Nữ tử gọi Mộng Yểm khẽ xoay người trở lại, ánh mắt quyến rũ hiện ra nhu tình, lặng lẽ cho hắn một cái biểu lộ an tâm. Nàng đến bên cạnh khu vực Tà khí, bàn tay thon, dài, trắng như ngọc khẽ xòe ra. Từ đó, ba khối hỏa cầu, đỏ rực tựa như ba viên Hỏa Minh châu chậm rãi bay ra. Dẫu cho mỗi khối hỏa cầu chỉ nhỏ như quả trứng gà, thế nhưng, nhiệt lượng nóng hừng hực cùng cỗ năng lượng khủng bố mà khối hỏa cầu tạo ra, đầy đủ để cho cả vị hộ đạo tu vi Tam phẩm tầng sáu ở đó giật mình sợ hãi.
Đây đâu phải là Hỏa cầu. Đây rõ ràng là mặt trời thu nhỏ.
Ba viên mặt trời thu nhỏ lơ lửng trong không gian, chậm rãi xoay tròn, từ từ dẫn dắt lấy Tà khí, cuốn vào bên trong mặt trời, thiêu đốt hết thảy phần Tà tính, trả lại năng lượng tinh thuần đến cực điểm, nuôi dưỡng ngược lại ba khỏa mặt trời.
“Nàng bản thể lại là Nguyên Hỏa Thiên hồ.” Thiên Lan nhìn qua, khẽ lầm bầm nói.
“Nguyên Hỏa Thiên Hồ? Là một chủng tộc hồ ly?” Trần Nguyên ngạc nhiên. Trước đó hắn nghi ngờ nàng là hồ ly, hết thảy chỉ là đoán bừa, thật không nghĩ tới lại là thật.
Còn nữa, hồ ly? Trần Nguyên không khỏi thoáng nhìn qua Bạch Tiểu Vũ một cái. Bạch Tiểu Vũ cảm nhận được ánh mắt của hắn, lăng lăng đối mắt lại, bên trong hai con người lộ ra ngây thơ khó hiểu. Trần Nguyên khẽ lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp được hồ ly hóa hình thành người.
“Không phải hồ ly mà là Thiên hồ.” Thiên Lan chỉnh sửa.
“Có gì khác nhau sao?”
“Có.” Nàng khẽ gật đầu: “Khác biệt tương đối lớn. Hồ ly là ý chỉ chung rất nhiều yêu tộc thuộc họ nhà Hồ ly. Còn Thiên hồ là chỉ riêng một nhóm chủng tộc Hồ ly đặc thù.”
“Đặc thù như thế nào?”
“Là xuất sắc nhất, mạnh mẽ nhất và huyết mạch thuần khiết nhất loại kia.”
Trần Nguyên gật gù, tỏ vẻ đã hiểu. Thiên Lan nói tiếp: “Thông thường, Hồ ly tu luyện tới mỗi một cảnh giới, bản thể hồ ly sẽ mọc thêm một cái đuôi. Nhất phẩm liền là một đuôi, không khác biệt so với hồ ly hoang dã; Nhị phẩm có hai đuôi mà Tam phẩm chính là Tam vĩ Hồ ly. Huyết mạch, chủng tộc, truyền thừa chính là giới hạn tự nhiên số đuôi hồ ly có thể mọc ra, cũng là giới hạn tự nhiên cảnh giới mà chúng có thể đạt tới. Nếu như đời này không có nghịch thiên cơ duyên cải thiện huyết mạch, chúng không thể phá vỡ giới hạn này.”
“Cho nên, Thiên hồ là nhóm chủng tộc hồ ly có giới hạn tu luyện cao nhất?”
“Ngươi có thể hiểu như vậy. Thông thường, Hồ ly tối đa chỉ có thể mọc ra năm đuôi, đối ứng tu luyện tới cảnh giới Ngũ phẩm Chân nhân.” Thiên Lan bình tĩnh nói.
Kỳ thực, Ngũ phẩm Chân nhân đã tương đối mạnh., tại bất cứ đâu đều có sức tự vệ, đặt tại Tiểu thế giới còn có năng lực sáng tạo ra một Vương triều sừng sững vạn năm. Về phần trung thế giới trở lên? Này thì khó. Không phải là Trung thế giới không có Vương triều, mà chính là trung thế giới quá giàu có, pháp tắc hoàn chỉnh, truyền thừa lại quá lâu đời, tu sĩ đại năng nhiều cực kỳ; muốn chen chân vào đó, chiếm một khoảnh đất của họ, lập nên cho riêng phần mình thế lực là cực kỳ khó khăn.
Thiên Lan lúc này vẫn tiếp tục giảng giải: “Một nhóm chủng tộc hồ ly khác được xưng là Địa hồ. Địa hồ có tiềm lực tối đa là bảy đuổi, hay chính là Thất Vĩ Hồ ly. Thành tựu tối đa của chúng chính là Thất phẩm Tôn giả; tại đạo giáo liền tương đương với Chân Tiên tầng thứ. Thiên hồ, trong hết thảy tất cả chủng tộc họ Hồ ly, là xuất chúng nhất, ưu tú nhất, huyết mạch mạnh mẽ nhất một nhóm kia. Bọn chúng có khả năng đi đến cuối cùng con đường tu hành của hồ ly, mọc ra chín đuôi. Lúc này, chúng cũng được xưng là Cửu Vĩ Hồ ly, tu vi liền thành tựu Cửu phẩm Đại năng. Cửu phẩm, đổi thành hệ thống tu luyện tiên đạo cổ, chính là Kim Tiên; Kim Tiên, cho dù đặt tại Đại thế giới cũng có thể xưng là một phương đại năng.” Dừng tạm, nàng nói: “Cửu vĩ Hồ Ly khi tu luyện tới chín đuôi viên mãn, cũng chính là Cửu phẩm viên mãn, chúng liền có cơ hội Cửu Vĩ hợp nhất, bước vào Hợp Đạo cảnh giới tầng thứ.”
Trần Nguyên khẽ giật mình: “Nói như vậy, nữ tử gọi Mộng Yểm kia tương lai chẳng phải là một phương đại năng?”
Ai ngờ, Thiên Lan lại khẽ lắc đầu: “Này thì cũng chưa chắc. Có tiềm năng tu luyện là một chuyện, còn chân chính có thể đạt tới cảnh giới đó lại là một chuyện khác. Ngay cả bên trong các bộ tộc Thiên hồ, số lượng kẻ có thể tu luyện đến Cửu phẩm cảnh giới chỉ là lác đác không có mấy. Thiên hồ trời sinh tư chất, so với các bộ tộc hồ ly khác, ưu tú hơn không có xa như vậy, đổi lại so sánh với con người, cũng liền chính là tương đương với tầng lớp tiểu thiên kiêu, khá xuất sắc một chút. Chỉ có chân chính Thiên hồ thực sự nổi bật mới có năng lực thức tỉnh cả chín đuôi, hóa thân thành Cửu Vĩ Hồ ly. Đến nỗi Hợp Đạo? Vậy thì lại càng khó. Mười cái Cửu Vĩ Hồ ly chưa chắc đã lấy ra được một cái thành công tiến vào cảnh giới Hợp Đạo. Nếu chúng dễ dàng Hợp Đạo như vậy, Hồ ly đã sớm độc bá Ba ngàn thế giới.”
Trần Nguyên gật đầu, ngẫm lại cảm giác liền cũng thế. Ba ngàn thế giới sao mà rộng lớn, hắn chưa từng thấy qua, có thư tịch nào ghi chép rằng Tiên giới từng bị một thế lực độc đoán, một tay che trời. Bất kể là khi nào, không có ngoại lệ, một khi xuất hiện tuyệt thế đại năng, trấn áp một thời đại, liền sẽ xuất hiện tồn tại, làm đối trọng tương xứng với hắn. Một cái không đủ, vậy liền nhiều cái. Tựa như La Sát Đại Thánh hiện nay, tu vi Cửu Kiếp Thánh vị, nhìn như cực kỳ khủng bố; thế nhưng theo lời Thiên Lan nói, có rất nhiều tồn tại trong Ba ngàn thế giới không yếu hơn nàng. Bọn hắn chỉ là không cao điệu mà thôi.
Có một quyển sách cổ từng kết luận rằng: “Ngươi sẽ không biết, Ba ngàn thế giới rốt cuộc ẩn giấu đi những tồn tại khủng bố ngoài sức tưởng tượng đến mức nào. Ngươi cũng sẽ không biết Ba ngàn thế giới nước sâu đến bao nhiêu. Chỉ khi bánh xe của vận mệnh thực sự đi chệch khỏi quỹ đạo, những tồn tại kinh khủng, lặng lẽ ngồi trong bóng tối, áp đảo phía trên hết thảy, mới lộ ra chân diện mục của chúng.”
Tạm không đề cập tới vấn đề này. Thiên Lan giải thích: “Mộng Yểm người này thuộc về Nguyên Hỏa Thiên Hồ, một chủng tộc cực giỏi về khống chế, điều khiển và tu luyện Hỏa thuộc tính. Nguyên Hỏa của bọn hắn ngưng tụ ra không có chút nào thua kém với Thái Dương Chân Hỏa của Kim Ô tộc. Nàng có thể ngưng tụ ra ba khỏa Nguyên Hỏa, cũng tương tự như dưỡng ra ba đuôi, điều này nói rõ, nàng thuộc vào Tam phẩm cảnh giới.”
Trần Nguyên âm thầm ghi nhớ lấy điều này, đồng thời cũng ghi nhớ lấy Mộng Yểm nữ nhân này. Không giống như con người, Hồ Ly có ý thức hệ về chủng tộc cực kỳ mạnh mẽ. Là đồng tộc, Hồ Ly sẽ triệt để làm mọi cách để bảo vệ lẫn nhau. Cho nên, Mộng Yểm liền là có sau lưng một chỗ dựa cực kỳ khổng lồ và vững chắc. Thiên Lan nói, gần như bất cứ bộ tộc Thiên Hồ nào đều có đại năng phóng ra một bước Hợp Đạo kia. Nguyên Hỏa Thiên hồ càng là bộ tộc hùng mạnh bên trong các bộ tộc Thiên Hồ.
Tạm thời không đề cập đến vấn đề liên quan đến các bộ tộc Thiên hồ. Tại thời điểm Mộng Yểm bước lên một bước, thiêu cháy Tà khí, Lữ Như Yên cũng thực hiện trách nhiệm thuộc về nàng. Trần Nguyên an tĩnh đứng tại một bên, tinh thần tập trung, theo dõi từng chuyển biến của nàng. Chỉ cần hắn thấy không thích hợp, hắn sẽ mang nàng ra bằng mọi giá.
Lần đầu tiên để nàng tịnh hòa nhiều như vậy Tà khí, hắn không lo lắng là không thể nào.
Sự thật chứng minh, hắn lo lắng vẫn là thừa thãi. Lữ Như Yên không gặp chút bất kỳ khó khăn nào tịnh hóa Tà khí. Có những lúc, Trần Nguyên nghĩ rằng, Nhược Thủy Thần thể của nàng là tồn tại vi phạm quy định của thế giới này… cũng như ngộ tính của hắn vậy. Tốc độ Lữ Như Yên tịnh hóa Tà khí, so với cả ba người còn lại cộng lại đều nhanh hơn. Mọi người đối với việc này xem ra ghé mắt mà nhìn.
Bất quá, cảm thụ tu vi Tam phẩm tầng bốn nàng tản mát ra, không ai lại cảm thấy ngoài ý muốn. Tại Tam phẩm cảnh giới, tu vi tăng mỗi một tầng, đơn thuần lực lượng mạnh lên gần bốn lần. Chênh lệch lực lượng lớn đến như vậy, tốc độ luyện hóa khác biệt là điều dễ hiểu.
Chỉ bất quá, kinh hãi với điều này vẫn là ba người còn lại. Bởi vì chỉ có bọn hắn mới biết, chính bọn hắn sử dụng thủ đoạn có bao nhiêu đặc thù. Loại thủ đoạn này, cùng tu vi không có quá nhiều quan hệ, cho nên, bọn hắn không nghĩ sẽ thua kém với người khác. Thế nhưng rồi, vì bảo trì bí mật tự thân, không một ai nói lời nào.
Cứ như vậy, bốn người Lữ Như Yên lâm vào tĩnh lặng, tập trung với công việc thanh tẩy Tà khí. Bọn hắn rất có ăn ý, vị trí chọn lựa thanh tây cũng cách nhau tương đối xa. Làm như vậy, quá trình thực hiện đại khái sẽ không ảnh hưởng lẫn nhau. Về phần đám người Trần Nguyên, bọn hắn riêng phần mình thủ hộ bên cạnh đồng bạn, đảm bảo không có bất kỳ sơ sót gì xảy ra.
Tà khí vây quanh bí cảnh cực kỳ nồng đậm. Theo dự kiến ban đầu, cần đến thời gian bảy ngày thanh tẩy liên tục, đám người Lữ Như Yên mới có thể làm cho nồng độ Tà khí đủ phai nhạt, đủ đệ Nhị phẩm Tu sĩ an toàn vượt qua. Thế nhưng, bọn hắn rất nhanh sau đó phát hiện ra, Tà khí có một nguồn không ngừng bổ sung. Nguồn gốc không rõ. Tốc độ không nhanh, so với tốc độ thanh tẩy của đám người Lữ Như Yên chậm hơn mấy lần. Rốt cuộc, mất đến mười ngày bốn người Lữ Như Yên mới hoàn thành nhiệm vụ.
Trong mười ngày này, Lữ Như Yên phát hiện ra, nàng thanh tẩy Tà khí thành năng lượng tinh thuần, dạng năng lượng tinh thuần này hoàn toàn có thể hấp thu vào thể nội, luyện hóa trở thành tu vi. Hơn thế nữa, vì là năng lượng tinh thuần, cho nên tốc độ luyện hóa so với linh khí nhanh hơn rất nhiều lần, liên đới lấy quá trình này trở thành trợ giúp nàng tu luyện. Bất quá, mười ngày không tính là dài. Tu vi của nàng tinh tiến không đáng kể bao nhiêu, nhiều nhất xem như tiết kiệm ba, năm tháng khổ tu đi, ngay cả tầng bảy trung đoạn nàng còn xa chưa chạm tới.
Cũng trong mười ngày này, Trần Nguyên biết đến một tin tức khác.
“Thanh huynh nói, Ngũ Diệp bí cảnh thời gian mở ra bị lùi lại nửa năm?”
“Đúng vậy.” Thanh Mộc Hạo nghiêm túc gật đầu: “Bởi vì sự xuất hiện của Tà vật, rất nhiều thế lực lớn nhỏ của Đại Càn Vương triều đều đầu nhập đại lượng nhân lực và tinh lực vào việc trấn áp Tà vật. Bí cảnh mở ra cũng bởi vậy mà bị hoãn lại.”
Hắn thân là thiếu chủ của Thanh gia, một trong mấy cái gia tộc hàng đầu của Đại Càn Vương triều, tin tức của hắn tự nhiên là cực kỳ đáng tin cậy. Trần Nguyên không nghi ngờ hắn có nói dối hay không. Đối phương không có lý do. Hơn nữa, loại tin tức này cực kỳ dễ xác nhận độ chính xác.
Mười ngày thành tẩy Tà khí kết thúc, nguyên một vùng địa vực rộng gần ba mươi trượng, vắt dài xung quanh bí cảnh như một tấm khăn quàng cổ đen kịt, quỷ dị thì nay chỉ còn sót lại những tia Tà khí mỏng manh, lờ mờ, phiêu đãng không có mục đích trong không khí. Loại Tà khí mờ nhạt đến mức độ này, cho dù là Nhất phẩm Tiểu tu sĩ đều có thể an toàn vượt qua.
Từ Tuyết Nguyệt không biết từ khi nào đã xuất hiện phía trước lối vào bí cảnh. Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đại đa số đám tiểu bối, nàng ánh mắt lăng lăng nhìn vào trận pháp thủ hộ lối vào. Có phòng ngự trận pháp, có huyễn trận, …thậm chí có cả trận pháp công kích và phản sát.
Đáng lẽ, những trận pháp này không nên xuất hiện, và rằng lối vào hiện giờ nên mở rộng cửa chào đón bọn họ. Thế nhưng, vì tiểu đồ đệ của nàng kích hoạt cấm chế, bí cảnh tự động nhấc lên trạng thái phòng ngự. Cũng là thế, trước đó nàng mới phải mạnh mẽ công kích lối vào, dẫn đến bản thân gặp phải trận pháp phản sát, không cẩn thận thụ thương rồi nhiễm phải Tà khí… sau đó mới sinh ra một hệ liệt những chuyện sau này. Vừa nghĩ đến đây, Từ Tuyết Nguyệt cảm thấy, bản thân còn cần giáo dục tiểu đồ nhi một phen. Lần này, nếu có thể xách nha đầu kia trở về, nửa năm, không, không có một năm treo lên đánh nàng liền cảm thấy không thoải mái.
Mặc dù trong lòng suy nghĩ rất nhiều, Từ Tuyết Nguyệt mặt ngoài vẫn duy trì lạnh nhạt. Nàng bình tĩnh nói: “Trận pháp này không tầm thường, bất quá lấy các ngươi thực lực, phá vỡ không phải là vấn đề. Chỉ cần phối hợp chính xác, rất nhanh liền sẽ mở ra lối vào.”
Đúng thế, trận pháp lại không phải là một cánh cửa thép. Nó có các phương vị, có những vị trí đặc thù khác nhau, độ phòng ngự mạnh, yếu khác nhau. Lần trước, Từ Tuyết Nguyệt thất bại vì nàng phải chịu đựng tà khí ăn mòn, lại lấy sức một mình chống lại cả tòa trận pháp, tự nhiên chịu trọng thương mà lui.
Lần này thì khác, hết thảy mọi điều kiện đều thuận lợi.
Bốn người Lữ Như Yên đã hoàn thành nhiệm vụ của họ, lần này đến phiên mười lăm người còn lại ra sức. Phân bố đến mười lăm vị trí yếu điểm khác nhau của trận pháp, bọn hắn, dưới sự chỉ huy của Từ Tuyết Nguyệt, phối hợp nhịp nhàng công kích khu vực phía trước lối vào bí cảnh. Sự phối hợp này, không chỉ đòi hỏi sự ăn ý về thời gian mà ngay cả cường độ mạnh yếu của công kích cũng phải điều chỉnh hợp lý.
Vậy mà, bọn hắn vẫn mất hai ngày trời mười lăm người Từ Tuyết Nguyệt mới thành công mở ra lối vào.
Lúc này, trên gương mặt mười chín người, ai nấy đều tỏ ra mừng rỡ không thôi. Sau mười mấy ngày vất vả, bọn họ cuối cùng cũng mở ra một lối đi tiến vào bí cảnh. Cơ duyên đang nằm ngay trong tầm với của bọn hắn.
“Tiến vào.” Từ Tuyết Nguyệt dứt khoát ra lệnh.
Không có một ai dám chậm trễ, tựa như chỉ lỡ đi một hơi thở thôi, cơ duyên trong mắt họ liền sẽ chắp cánh bay đi.
Thế nhưng, ngay tại khoảnh khắc mười chín người vừa đặt chân vượt qua cổng đá, một cỗ khí thế khủng bố tuyệt luân, tựa như cả bầu trời sụp đổ, đầy đủ nặng nề để trăm vạn dặm sơn mạch sụp đổ, vô tận đại dương sôi trào, cứ như thế đè nén lên vai những kẻ xâm nhập.
Một khoảnh khắc, cả mười chín người Từ Tuyết Nguyệt dừng lại ngay tại chỗ, ngay cả ngón tay cũng không dám động, trên trán, sau lưng, mồ hôi chảy dòng dòng. Xương cốt, bắp thịt trong cơ thể kêu lên kèn kẹt.
Một cỗ sát ý ngút trời cùng với ý niệm ác độc, tha hóa, tăm tối, xấu xa, tà ác đến cùng cực từ nơi sâu thẳm bên trong di tích xông thẳng vào mặt đám người.