Cỗ khí thế khủng bố tuyệt luân bao trùm lên toàn bộ bí cảnh vừa xuất hiện lập tức khiến cho mười chín người Từ Tuyết Nguyệt không dám động đậy một ly, thần thức cũng không dám đưa ra ngoài dò xét, linh lực trong cơ thể như bị đông cứng lại, vận chuyển không nổi. Trên gương mặt của vị tông chủ Hoa Vận tông đã thật lâu không có lộ ra sự hoảng loạn, sợ hãi. Đây không phải là sự sợ hãi khi đối mặt cái chết. Mấy trăm năm tu hành để nàng đối với cái chết không còn như thế e dè. Đây là sự kính sợ đối với tu sĩ cảnh giới cao hơn, là sự tôn trọng và sợ sệt ăn sâu vào bản năng, so với cái chết còn muốn sâu đậm hơn nhiều.
Thế nhưng, để bọn người Từ Tuyết Nguyệt không hiểu là: cỗ khí thể khủng bố tuyệt luân như cả bầu trời sụp xuống như vậy lại biến mất trong nháy mắt. Tốc độ nó tan biến cũng nhanh và đột ngột như thời điểm nó xuất hiện vậy. Cùng với sự biến mất của khí thế kinh khủng còn có sát ý, ý niệm tà ác, xấu xa, đen tối, độc ác đến cùng cực. Hết thảy đều không còn tăm tích, mọi thứ trở về trạng thái vốn có của nó như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Qua thật lâu, đám người Từ Tuyết Nguyệt vẫn còn đứng yên tại chỗ. Không một ai dám động. Luồng khí thế kinh thiên và sát ý vô biên vừa rồi thật sự để bọn hắn sợ hãi đến tận tâm can. Từ Tuyết Nguyệt lúc này mới khôi phục bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng. Khí thế và sát ý, ý niệm tà ác vừa rồi chỉ là tàn dư khí thế bị di tích, dựa vào thủ đoạn đặc thù bảo toàn từ chỉ nhân của nó qua vô tận năm tháng mà thôi. Bên trong bí cảnh sẽ không thật sự có tồn tại kinh khủng như vậy.”
Không ai biết, Từ Tuyết Nguyệt nói lời này là trấn an đám tu sĩ trẻ tuổi hay là chính nàng nữa. Bất quá, lời của nàng không phải là không có lý. Dạng này ý chí tồn tại và khí thế được bảo lưu hoàn hảo trên bí cảnh được rất nhiều thư tịch nhắc qua. Khi tu sĩ chết đi, pháp khí, bảo vật hay thậm chí chỉ là mật thất tu luyện, dưới thời gian cực lâu được tu sĩ đó uẩn dưỡng bằng đạo uẩn cùng khí, lại cộng thêm môi trường phong bế đặc thù, đề sẽ lưu lại khí thế của chủ nhân cũ. Loại khí thế này một khi bộc phát, liền sẽ lóe lên như một tia chớp, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, hết thảy chỉ trong nháy mắt. Ứng với trường hợp này rất tương tự, cho nên, đám người không có bao nhiêu nghi ngờ.
Chỉ là để bọn hắn nghi ngờ, vị chủ nhân kia tọa hóa đã lâu, rốt cuộc là dạng gì tồn tại mới sinh ra sát ý và ác niệm ngút trời, giống như có thể nuốt trọn thiên địa như vậy.
“Được rồi, chúng ta như đã thảo luận trước đó tiến hành thăm dò.” Từ Tuyết Nguyệt giò đây khôi phục dáng vẻ thanh lãnh ban đầu, bình tĩnh nói: “Chia ra theo nhóm, muốn đến cơ duyên vậy thì xem bản sự. Tại trong bí cảnh, hạn chế tối đa nổi lên xung đột. Không ai biết trong này còn có thể nổi lên cái gì bất ngờ.”
“Vâng.” Không một ai phản đối. Trên thực tế, mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau việc này. Bọn họ đến là để mò cơ duyên. Nếu như cùng đụng phải cơ duyên, tình huống lúc đó sẽ khá lúng túng.
Từ Tuyết Nguyệt khẽ gật đầu hài lòng. Sau đó, nàng lập tức đạp không rời đi. Mục đích nàng đến bí cảnh này là để giải cứu tiểu đồ đệ của nàng, tự nhiên không có tâm tư lo nghĩ cho những người xa lạ; ngay cả truy tìm cơ duyên, đối với nàng cũng chỉ là thứ yếu mà thôi.
Trước khi đi, nàng còn không quên giao ra tín vật của tông chủ Hoa Vận tông cho Trần Nguyên. Người sở hữu tín vật này, tại Hoa Vận tông sẽ đạt được quy cách đối đãi cao quý nhất, cũng có quyền yêu cầu Hoa Vận tông trên dưới toàn lực trợ giúp bọn hắn một yêu cầu nằm trong khả năng thực hiện. Đưa ra tín vật tông chủ, điều này đại biểu Từ Tuyết Nguyệt đối với ân tình của bọn người Trần Nguyên là không quên và có như thế, nàng mới yên tâm rời đi, tránh bị đối phương hiểu nhầm rằng ôm nợ bỏ chạy.
Cùng với Từ Tuyết Nguyệt rời đi còn có nhóm người Thu Vân, Lạc Huyền Quân. Người trước đã đáp ứng bọn họ sẽ che chở, đây là lời hứa của nàng, cho đến giờ nàng vẫn không quên.
“Các vị đạo hữu, bảo trọng.” Thanh Mộc Hạo đối với đám người chắp tay nói ra, sau đó theo một phương hướng khác rời đi.
Những người khác cũng riêng phần mình, tổ chức lại đội ngũ rồi lựa chọn một phương hướng tiến hành thám hiểm. Vẻ hắng hái và sốt sắng trên gương mặt của bọn họ trước đó đã thu liễm rất nhiều. Một đợt bạo phát khí thế cùng sát ý khủng bố như một gáo nước lạnh dội lên đầu tất cả mọi người.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Trần Nguyên khẽ nói với hai người bạn đồng hành trong khi dẫn đầu phi hành về phía bên trái.
Hắn cũng không ngoại lệ. Một trận khí thế kinh khủng lúc nãy để hắn sinh ra kiêng kỵ với nơi sâu của bí cảnh. Hắn phải không ngừng kiểm tra liên kết hành lang tinh thần với bản tôn, đảm bảo lực lượng của bản tôn lúc nào cũng có thể giáng lâm nơi này.
Bí cảnh, hoặc giả nói là di tích, nơi bọn người Trần Nguyên xông vào cực kỳ rộng lớn. Nếu như phải nói chính xác, nơi này có thể coi là một vùng tiểu thế giới riêng biệt được ti sĩ đại năng mở ra từ thời thượng cổ, nhờ có trận pháp và nguồn năng lượng hạch tâm không ngừng cung cấp mới có thể tồn tại cho đến ngày nay.
Tiểu thế giới, chỉ cần tu vi đạt đến Ngũ phẩm Chân nhân, có riêng cho mình lĩnh vực liền có thể nếm thử mở ra. Thế nhưng, mở ra tiểu thế giới lớn và hoàn thiện đến như bí cảnh này, vậy thì ngay cả tầng thứ Lục phẩm Chân quân cũng chưa chắc làm được ra đến.
Quả nhiên, Thiên Lan cũng tán thán: “Tiểu thế giới này pháp tắc tương đối hoàn thiện. Cần ít nhất bảy vị Thất phẩm Tôn giả liên thủ, lại hai phí trăm năm mới có khả năng mở ra.”
Lữ Như Yên nghe vậy thì kinh ngac không thôi. Tu vi của nàng còn thấp, tầm mắt hiện tại bất quá chỉ dừng lại ở Khinh Vũ Chân quân dàng này Lục phẩm hậu kỳ là cao nhất. Mà Trần Nguyên thì âm thầm gật đầu. Hắn chưa bao giờ nghi ngờ ánh mắt của Thiên Lan.
Ba người Trần Nguyên phi hành rất chậm. Mỗi thời mỗi khắc đều không quên dò xét cảnh vật xung quanh. Một là bọn hắn cẩn thận đề phòng nguy hiểm, hai là bọn hắn không muốn bỏ lỡ cơ duyên.
Đáng tiếc, bọn hắn vượt qua liên miên mấy dãy sơn mạch, thứ gì đặc biệt đều không có thấy. Mặc dù nồng độ linh khí bên trong tiểu thế giới tương đối nồng đậm, gần như không thua Thái Linh nội viện là bao, thế nhưng có thể đản sinh ra linh quả, linh sâm, tiên thảo, … các loại hình tài nguyên trợ giúp cho tu sĩ không phải là dễ dàng như vậy.
Công bằng mà nói, tài vật không phải là không có. Bất quá, đại đa số bọn chúng chân chính phẩm cấp chỉ có thể coi như bán linh, cao nhất liền là Nhất giai hạ đẳng. Phẩm giai này tài nguyên, đám người Trần Nguyên liền là chướng mắt.
Mặt khác, một điều để đám người Trần Nguyên ngoài ý muốn chính là, bên trong tiểu thế giới, vậy mà cũng có Tà khí xâm nhập. Nồng độ của Tà khí nơi này không dày, miễn cưỡng cũng chỉ có thể tác động đến Nhất phẩm Tiểu tu sĩ, bất quá không thể gây thương tổn chí mạng.
Rốt cuộc, sau chừng nửa canh giờ tìm tòi và vượt ngang qua mấy con đèo, ba người Trần Nguyên bắt gặp một tòa cung điện nhỏ. Nói là cung điện, thế nhưng tòa kiến trúc trước mặt thật không có bao nhiêu giống kiến trúc cung điện của thời đại hiện tại: Mái vòm xây cao hơn, phần đuôi uyển chuyển cong lên với những đường nét tinh tế và duy mỹ. Người ta không thể thấy được các hình tượng Thánh thú uy phong lẫm liệt tọa trấn tại bốn phương, mà thay vào đó là hình hoa hoa cỏ cỏ đắp lên, sống động như thật, vươn mình uốn éo trong gió. Cung điện tương đối cao, không phải chống lên từ những cột trụ thô, to như cây cổ thụ vạn năm mà là loại cột đá bạch ngọc, ôn nhuận, hơi nhỏ nhưng mật độ tương đối dày, bố trí theo phong cách cực kỳ hài hòa về thị giác. Và cứ mặc cho vô số năm đã trôi qua, phân nửa phần mái vòm đã sụp xuống, một một ba khu vực cung điện bị sụp đổ, người ta vẫn nhìn ra cái đẹp từ nét thẩm mỹ của từ sự uyển chuyển duyên dáng trên từng đường nét. Thu đây hết thảy vào tầm mắt, Trần Nguyên như có cảm giác quay trở lại thời kỳ nhà Lý, khi mà nghệ thuật đề cao nét tinh tế, mềm mại còn đang hưng thịnh.
Vượt qua chừng nửa dặm đất bằng gồm một khoảng bãi cỏ mọc cao đến nửa ống chân, đi qua chiếc cầu đá rộng mười trượng đã vỡ nát lan can, rêu xanh đen chiếm phân nửa diện tích bề mặt vắt ngang con sông nhân tạo, lại tiến vào khoảng sân rộng bị tàn phá nặng nề không còn hình dáng với vô số những hố lớn, mảnh đá vụn cùng những bụi cây dại chen mình qua các khe hở hẹp, bọn hắn rốt cuộc đứng trước cung điện.
Cung điện không qua lớn nếu như tính theo quy mô kiến trúc của lầu các thế giới này hiện nay. Đổi lại Trái đất, có lẽ tòa cung điện này đầy đủ sánh ngang với những trung tâm thương mại sầm uất nhất thế giới đi. Tấm hoành phi khổng lồ gác trên cao bị phá vỡ hơn phân nửa, phần còn sót lại lủng lẳng giữa không trung, phủ đầy bụi, chỉ bị cố định lại bởi một điểm chốt duy nhất. Từ đó, bọn hắn vẫn có thể nhìn ra một chữ ‘Các’. Bất quá, là cái gì các lại không có manh mối. Cửa trước đóng chặt, bản thể cửa làm từ một loại Linh mộc nào đó, đoán chừng chất lượng có trăm vạn năm không hủ bại. Thế nhưng, di tích này đã tồn tại bao nhiêu kỷ nguyên thì không ai nói được.
Trần Nguyên đi đầu, cẩn thận bước qua đống đổ nát cùng với những tàn tích đã sớm vỡ vụn dưới chân. Ngoại trừ những khối chất liệu to dùng, đẽo nguyên khối từ cương thạch hay các phần công trình được gia cố bằng những loại phù lạ lẫm, cổ xưa khắc nổi trên bề mặt, đa phần các mảnh vỡ đều sẽ dễ dàng tan rã chỉ bằng một cái chạm nhẹ.
Đúng lúc hắn vừa đặt một bước chân lên thềm đại điện, từ hai bên cột quang mang bỗng lóe lên. Pháp thuật công kích. Là một đóa Hỏa Liên, lớn chừng một trượng, bao trùm lên người hắn. Ở phía còn lại là ba mũi thương kết tinh từ băng, dài gần một trượng, thân thô như cổ chân, nhìn qua cực kỳ rắn chắc xoay tròn rất nhanh trong không khí trước khi phóng về phía hắn.
Trần Nguyên không nhìn công kích. Ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải của hắn khép lại, khẽ vạch qua không khí. Lấy chỉ làm kiếm. Chỉ cần lĩnh ngộ kiếm đạo đạt đến trình độ đủ sâu liền có thể mượn nhờ bất kỳ bộ phận nào trên thân thể để thi triển ra kiếm khí. Mà ngón tay liền là bộ phận đơn giản nhất. Ở mức độ này, Kiếm tu đạt đến cảnh giới Tam phẩm liền có có thể thi triển ra lấy chỉ làm kiếm. Trần Nguyên không phải kiếm tu, bất quá cảnh giới của hắn vẫn còn đó, thông qua cảm ngộ Bạo Lôi Đình kiếm, hắn đối với kiếm đạo lý giải tương đối sâu.
Hai đạo Lôi Đình kiếm khí vừa ra, vạch phá không gian, chính diện ngăn lại hai công kích bất ngờ. Pháp thuật va chạm, nổ tung giữa không trung, nhấc lên sóng xung kích tàn phá khắp bốn phương tám hướng, khiến cho rất nhiều tàn tích còn sót lại theo năm tháng của công trình bị nhấn chìm dưới đợt oanh kích cuồng bạo, bị đánh nát thành mảnh vụn, bay đi theo gió. Cánh cửa khổng lồ, ghép từ cổ mộc, nặng nề và cổ xưa cũng đổ sụp xuống bởi chấn động vừa rồi. Có lẽ, vô tận năm tháng đã đặt lên nó gánh vác quá lớn.
“Trần công tử, không sao chứ?” Lữ Như Yên ở phía sau lo lắng hỏi.
“Không có chuyện gì.” Trần Nguyên lắc đầu nói: “Có lẽ là chế độ tự động công kích chống lại kẻ xâm nhập, gặp chúng ta tiến đến nên kích hoạt. Bất quá, thời gian đi qua quá lâu, lực lượng công kích nhiều nhất liền tương đương với Nhị phẩm sơ kỳ tu sĩ mà thôi.”
Quả nhiên, theo lời hắn vừa dứt, phía trên vách tường, nguồn gốc phát ra công kích có quang mang toát ra từ phù văn đang ảm đạm dần rồi biến mất sau ba hơi thở, triệt để mất đi tác dụng. Trần Nguyên suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là nhắc nhở: “Mọi người chú ý cẩn thận, dù trận pháp, bẫy rập qua thời gian bị ăn mòn, thoái hóa, thế nhưng chưa chắc đã không nguy hiểm. Chú ý một chút vẫn là tốt nhất.”
Hắn nói là lời thật lòng. Trước đó, tiểu đồ đệ của Từ Tuyết Nguyệt chẳng phải là quá chủ quan mới dẫn đến kích hoạt cấm chế? Cũng vì nàng mà từ đó dẫn tới một loạt hệ liệt, đến nỗi sư tôn của nàng cũng kém chút nữa bỏ mạng.
Bước vào cung điện, hiện lên trước mắt ba người Trần Nguyên là những hàng giá sách, cao như một tòa nhà mười tầng, rộng hai trượng, kéo dài đến cuối tầm mắt. Chỉ bất quá, qua vô tận năm tháng không được chăm sóc, vị trí của chúng đã không được nghiêm chỉnh, phía trên bề mặt càng là phủ một lớp bụi dày đến hàng đốt ngón tay.
“Là nơi cất giữ thư tịch.” Lữ Như Yên khẽ nói.
Trần Nguyên gật đầu: “Có thể là một phân nhánh của Tàng Kinh các.”
Đồng thời, trong lòng hắn sinh ra chút hy vọng. Nếu như tại đây có thể tìm ra truyền thừa, thuật pháp, bí thuật thất truyền nào đó, vậy chuyến đi này tuyệt đối là thu hoạch dồi dào.
“Đáng tiếc.” Thiên Lan lắc đầu khẽ nói: “Nơi này đã bị người dọn đi hầu như không còn.”
Trần Nguyên nghe vậy, niềm vui lập tức giảm đi phân nửa. Đi dạo một vòng, bọn hắn xem ra quá chín phần mười các giá là trống không. Chủ nhân của nơi này dường như đã từ bỏ tiểu thế giới, cho nên đã đem những thư tịch có giá trị dời đi.
Bất quá, hắn không từ bỏ. Nhìn xem các giá sách khổng lồ xộc xệch, một vài pho sách cũ vương vãi nơi chân tường, hắn nói: “Lại tìm kiếm một hồi, có lẽ sẽ có thu hoạch. Nhìn đến, thời điểm chủ nhân nơi này di dời kinh thư hẳn là rất vội vã. Không loại trừ khả năng, hắn bỏ sót điều gì.”
Hai người còn lại khẽ gật đầu. Bọn họ cũng nhìn ra điều này. Tuy nhiên, khi Lữ Như Yên vừa chạm vào một cuốn sách nằm dưới đất, cách nàng không xa, cả cuốn sách bỗng chốc biến thành bụi bặm, phiêu tán trong gió. Nàng khẽ giật mình, lại không tin tưởng, thử chạm đến cuốn thứ hai cách đó gần ba trượng. Kết quả không thay đổi. Lần này, nàng thay đổi phương thức, sử dụng linh lực, nhẹ nhàng nâng đỡ cuốn sách, nhu hòa đến cực điểm. Nàng làm được.Thế nhưng, nàng vừa thử mở ra trang bìa, lực lượng vận dụng mạnh hơn một chút, cuốn sách liền biến thành cát bụi. Nàng thử lại ba lần nữa, không có một ngoại lệ.
Cuối cùng, Lữ Như Yên bất đắc dĩ lắc đầu: “Không được, thời gian quá xa xưa. Hết thảy thư tịch đều đã bị phong hóa, không còn dùng được.”
Trần Nguyên thử qua mấy lần, kết quả đều không khác so với Lữ Như Yên. Thư tịch ở đây đã không thể coi là thư tịch. Thời gian đã biến chúng thành một đống bụi bặm mang hình dáng của thư tịch mà thôi, chỉ một tác động nhẹ nhất liền khiến chúng tan rã. Hắn muốn thử dùng thần thức dò xét bên trong cuốn thư tịch, bất quá, nội bộ bên trong cuốn thư tịch cũng đã biến thành một đoàn lộn xộn bụi bặm không ra hình dạng, dò xét đi vào cũng là vô nghĩa.
Thiên Lan lắc đầu: “Cũng không cần phí tinh lực với những sách vở này. Nếu như chỉ được ghi trên chất liệu dễ bị phong hóa như vậy, nói rõ nội dung bên trong không đáng giá.”
Hai người Trần Nguyên và Lữ Như Yên nghe vậy, cảm thấy có lý bèn từ bỏ tìm kiếm cơ duyên trên những đống bụi bặm này. Bọn họ tìm kiếm thêm chừng nửa canh giờ, Trần Nguyên rốt cuộc phát hiện một cuốn thư tịch lạ, hình dáng của nó so với những thư tịch bình thường có vẻ tùy ý và xấu xí hơn một chút, bìa quyển sách được bọc lại thô ráp bằng da thú, nhìn qua không có bao nhiêu giá trị thẩm mỹ với quan điểm cái đẹp hiện tại. Bất quá, cuốn sách này nhìn đến trụ vững được lâu hơn so với phần đông kinh thư sót lại trong cung điện.
Trần Nguyên hiếu kỳ, dùng linh lực, nhẹ nhàng nhấc cuốn sách lên. Hắn mở ra. Lập tức, phần lớn cuốn sách tan rã thành những mảnh nhỏ, rơi vãi trên đất như bột mì. May mắn, vẫn còn một góc nhỏ quyển sách còn sót lại. So với những lần trước, hắn lần này đại khái gặp may hơn một chút. Hiếu kỳ, hắn nhìn vào dòng chữ nguệch ngoạc, bị ngắt quãng trên đó. Vừa nhìn, hắn không khỏi cau mày. Nguyên lai, những chữ đó là:
Bóng tối… hàng lâm… sinh linh… chư thế… diệt… các… thần… hoàng hôn...