Nhìn đến hàng chữ, Trần Nguyễn khẽ giật mình. Tay của hắn cũng vì thế mà hơn run một chút, linh lực bao quanh cuốn sách cũ sinh ra ba động nho nhỏ, tựa như một sợi lông vũ nhẹ nhàng điểm trên mặt hồ mùa thu. Thế nhưng, chỉ dao động tưởng chừng nhỏ như không đáng kể ấy cũng đánh vỡ sự cân bằng. Cuốn sách, hay nói đúng hơn là những gì còn lại của cuốn sách tan vỡ thành tro bụi, tiêu tán trong không khí.
Lữ Như Yên có chút bận tâm đưa mắt về phía hắn, hỏi thăm: “Trần công tử không có chuyện gì chứ?”
Trần Nguyên trả về cho nàng một cái ánh mắt yên tâm, nhẹ giọng nói: “Không có gì, chỉ là ta thiết tưởng có thu hoạch, ai ngờ lại sớm phải thất vọng.”
Lữ Như Yên cười nói: “Không có chuyện gì. Bí cảnh rộng lớn vô cùng, nơi này không có thu hoạch không có nghĩa là những nơi khác cũng khiến chúng ta tay trắng. Nói không chừng chỗ sâu của bí cảnh còn có thiên đại tạo hóa đây.”
“Lữ cô nương nói phải.” Trần Nguyên gật đầu đồng tình. Cỗ khí thế khủng bố và sát ý cùng ác niệm vô biên bao phủ bọn hắn khi vừa đặt chân vào bí cảnh cho thấy, bí cảnh này không tầm thường chút nào. Nếu bọn hắn toàn lực đi thăm dò, hẳn thu hoạch là sẽ không thấp. Bất quá, Trần Nguyên đồng thời cũng lo lắng, bên trong này cất giấu tồn tại không tầm thường. Sai sót xảy ra, có thể cả bọn đều gặp nguy hiểm. Hắn một lần nữa câu thông lại bản thể, đảm bảo liên kết vẫn còn, lực lượng của bản tôn tùy thời có thể giáng lâm, hắn lúc này mới triệt để an tâm.
Gác lại tâm tư này, Trần Nguyên một lần nữa nhớ tới những con chữ rời rạc trên trang sách không toàn vẹn khi nãy: Bóng tối, thế giới, chư thần, sinh linh… Đều là các danh từ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Lại kết hợp với những động từ: hàng lâm, diệt…
Kỳ thực, cảm nghĩ đầu tiên của hắn khi thấy những con chữ này là: Có cần thiết khoa trương như vậy không? Câu từ, ngôn ngữ như thế không khỏi để hắn liên tưởng đến một vài loại ý nghĩ phổ biến. Bất quá, hắn sau đó rất nhanh lắc đầu từ bỏ. Thế giới thực tế có lẽ không có đơn giản như vậy. Lại nói, chỉ bằng một quyển sách và vài chữ đơn giản bắt hắn suy nghĩ quá nhiều, việc này liền không có khả năng. Thế giới nếu như có thật sập xuống thì cũng có người cao hơn đến đỡ. Thế giới rộng lớn như vậy, đâu phải chỉ có mình hắn là tồn tại. Bất quá, hắn sau đó nếu có thấy thông tin hay tình báo tương tự thì sẽ lưu tâm một chút.
Ba người Trần Nguyên ở lại phân nhánh Tàng Kinh các tìm kiếm một hồi lâu cuối cùng cũng có một chút thu hoạch. Đó là một viên ngọc giản nằm xốc xếch tại trong góc sâu, bị che khuất bởi chân giá sách. Đoán chừng, khi di dời nơi này, người ta quá vội vàng mà bỏ lỡ một miếng ngọc giản.
Trần Nguyên thử xem qua. Là một môn pháp thuật hỗ trợ: Đoạt Khí Quang. Tu sĩ thi triển môn pháp thuật này có thể phóng ra một chùm sáng bảy màu, nếu chiếu chùm sáng này vào pháp khí của đối phương liền có thể cơ hội nhất định tước đoạt được pháp khí của đối phương.
Tất nhiên, môn pháp thuật này không phải là toàn năng. Thi triển ra chỉ là có cơ hội tước đoạt pháp khí mà không phải chắc chắn sẽ đoạt được đến tay. Hơn thế nữa, hiệu quả của môn pháp thuật này còn phục thuộc vào tương quan lực lượng tinh thần giữa người thi triển và đối thủ. Lực lượng đối phương tinh thần quá mạnh, pháp thuật không có khả năng đánh nhiễu liên kết ấn ký giữa tu sĩ đối phương và pháp khí, tự nhiên không có khả năng tước đoạt. Từ ngọc giản giới thiệu đến xem, ở trong ngang nhau cảnh giới, vậy liền có bảy phần mười cơ hội thi pháp thành công. Đối phương thấp hơn ba cái tiểu cảnh giới, vậy liền có mười phần nắm chắc tước đoạt được đến pháp khí. Đối phương cảnh giới cao hơn, vậy khả năng liền giảm mạnh.
Bên ngoài Đoạt Khí Quang, bọn họ còn tìm thấy một miếng ngọc bội cũ, chất liệu chế tác cùng với Ngọc giản là cùng loại, bởi vậy qua vô số năm tháng mà không bị hao tổn. Trần Nguyên một phen hào hứng kiểm tra, sau đó lại thất vọng bỏ đi. Rốt cuộc, chỉ là một một Nhị phẩm pháp thuật, Đại Vũ pháp, một loại pháp thuật tạo mưa trên diện rộng, có thể bao trùm lên khu vực rộng vài dặm. Hắn thật khó mà nghĩ tới, tại sao lại có người khắc họa môn Pháp thuật cấp bậc thấp như thế lên một mảnh ngọc bội.
Tìm tòi bên trong cung điện nửa ngày trời, lật tung từng viên gạch một, thẩm thấu thần thức qua từng vách tường, kiểm tra từng cây cột, đảm bảo không còn bỏ sót một gian mật thất hay một mảnh da thú, cổ ngọc nào, ba người Trần Nguyên mới rời đi. Thu hoạch lần này để Trần Nguyên cảm thấy không quá vui vẻ.
“Quả nhiên, tìm tòi di tích không phải như trong tiểu thuyết huyền huyễn mô tả, dễ dàng như vậy mò tời thần công cái thế.” Hắn khẽ lắc đầu, thở dài: “Hoặc cũng có thể là các tác giả ưa thích lược bỏ phân đoạn rườm rà.”
Hắn không nghĩ nhiều nữa, cùng với Lữ Như Yên và Thiên Lan cẩn thận dò xét di tích. Bí cảnh này diện tích lớn cực kỳ, giữa các cung điện là vô biên vô tận sơn mạch, thậm chí mây trời, sông hồ đều hiện diện đầy đủ. Thất phẩm Tôn giả, cảnh giới này tại Đạo Tông chính là cấp bậc Chân Tiên tồn tại, ở Phật Môn là đã sử dụng công đức, đúc thành Kim Thân; năng lực của bọn hắn không phải là đám tiểu tu sĩ có thể hình dung ra, một phen trở tay, địa vực rộng lớn hàng trăm triệu dặm như Thanh Châu đều có thể bị hủy diệt trong nháy mắt.
ĐÙNG…
Đúng lúc này, từ nơi phương xa phía bên phải, khoảng cách nằm ngoài năm ngàn dặm xảy ra một vụ nổ long trời lở đất. Trong vòng trăm dặm, hơn mạch bị lật ngược lên một lần, rừng cây bị thổi bay, sông hồ bị rút cạn, đất đá hất ra xa gần nghìn dặm, khói bụi xuyên thủng chín tầng mây. Ngay cả phía xa vài nghìn dặm, ba người Trần Nguyên vẫn cảm nhận được cương phong mãnh liệt thổi qua nhưng một trận bão táp kinh khủng.
“Là Từ tông chủ Từ tiền bối.” Lữ Như Yên dõi ánh mắt về phía xa, giọng nói ngạc nhiên.
“Lực lượng như vậy đã tương đương với Tam phẩm tầng chín tu sĩ một đòn toàn lực.” Trần Nguyên đưa ra phán đoán. Khí tức của Từ Tuyết Nguyệt, cả ba người ở đây đều quen thuộc, bọn họ không khó nhận ra là nàng ra tay. Hơn thế nữa, căn cứ tình huống hiện tại, có rất lớn khả năng, nàng đang xuất thủ đánh tan cấm chế giam cầm đồ nhi.
Mặt khác, Trần Nguyên không phải ở cảm thán đối phương ra tay mạnh bao nhiêu mà ý của hắn là ở, người này đã hồi phục đến mức nào. Nên biết rằng, một tu sĩ thân thụ trong trương, đang ở trong giai đoạn hồi phục, là không thể nào tùy tiện tung ra toàn lực, bởi như thế, thương thế rất có thể chồng chất, dẫn đến thực lực đại giảm, căn cơ hảo tổn, thậm chí vĩnh viễn khó lòng hồi phục.
Đồ nhi của Từ Tuyết Nguyệt là bị vây khốn chứ không phải vây giết, nàng không có lý do gì để hy sinh căn cơ bản thân nhiều như vậy. Điều này cũng tương đương với, thực lực của nàng đã viễn siêu Tam phẩm tầng chín thông thường.
Thiên Lan hiểu ý hắn, nhận xét: “Thực lực của nàng hẳn là đã khôi phục đến Chuẩn Tứ phẩm. Tứ phẩm, đối với nàng mà nói, không có dễ dàng như thế quay trở lại.”
Trần Nguyên khẽ gật đầu: “Dù sao cũng là một đại cảnh giới, chênh lệch có thể tương đối lớn. Đạo hạnh của nàng trước đó cũng không phải là cao, tốc độ khôi phục chậm một chút cũng là bình thường.”
Tiếp đó, cả ba người không tiếp tục đề cập đến vấn đề này nữa. Bọn hắn càng không có ý định trợ giúp Từ Tuyết Nguyệt, ba người giúp nàng đã đủ nhiều. Hơn thế nữa, ở trong bí cảnh, cùng người khác đụng phải cơ duyên, tình huống sẽ tương đối lúng túng.
Ba người tiếp tục chậm rãi di chuyển, vừa đi vừa cẩn thận dò xét. Không thể không đề cập, bọn hắn cẩn thận không phải là thừa thãi. Dọc đường đi, bọn hắn bị tấn công không ít hơn ba lần. Hết thảy đều là hung thú cấp thấp. Người ta nói, bất kể thứ gì sống lâu đều có thể thành tinh. Tiểu thế giới này tồn tại lâu đến như vậy, hoàn cảnh linh khí lại tốt như thế, một số sinh vật tầm thường bị bỏ sót lại, tiến hóa thành hung thú, linh thú là điều dễ hiểu.
Chỉ là, tiểu thiên địa quy tắc không hoàn thiện, phẩm giai và huyết mạch của chúng không cao. Ba người Trần Nguyên sau khi đánh gục hung thú cũng lười thu hoạch chiến lợi phẩm.
Di chuyển chừng một canh giờ, bọn hắn rốt cuộc đến tòa cung điện thứa hai.
Đan Các.
So với tòa Tàng kinh các mà bọn người Trần Nguyên gặp phải lúc trước, Đan các được bảo trì tốt hơn nhiều lắm. Chí ít, cả tòa cung điện vẫn còn nguyên vẹn chưa bị sụp đổ. Sân trước, lan can, cầu đá,... và các công trình phụ cận đều không có dấu hiệu hư hại. Duy chỉ có vết tích của vô tận năm tháng là in hằn lên từng phiến gạch, từng đường nét, đến nỗi, ngay cả những trận pháp phòng ngự cũng dần mất đi tác dụng.
“Xem ra, trận pháp bảo tồn của nơi này so với tòa Tàng Kinh các lúc trước tốt hơn nhiều lắm.” Trần Nguyên khẽ nói.
Thiên Lan nhàn nhạt bình luận: “Có lẽ nơi này quan trọng hơn, hoặc là nói, phẩm cấp cao hơn không chừng.”
Trần Nguyên âm thầm gật đầu. Công trình kiến trúc quan trọng hơn, nhận ưu tiên bảo hộ tốt hơn, như vậy chẳng có gì là kỳ lạ.
“Chỉ tiếc, nơi này lại là đan các.” Lữ Như Yên khẽ thở dài.
Đúng thế, truyền thừa có thể bảo lưu, lưu truyền qua vô số kỷ nguyên, bảo vật cũng có thể; thế nhưng, đan dược muốn bảo lưu dược tính qua thời gian hàng chục vạn năm là điều cực kỳ khó, chứ chưa nói đến hàng kỷ nguyên. Ấy là chưa nói đến, đan dược để qua thời gian quá lâu, dược tính rất có thể sinh ra biến dị, cuối cùng trở thành độc tính, đan dược liền biến thành độc đan, hơn nữa còn là loại cực độc, vô phương cứu chữa nữa kia.
Muốn bảo lưu dược tính đan dược? Có rất nhiều thủ đoạn. Thế nhưng, để tồn lưu dược tính qua hàng kỷ nguyên mà không bị xói mòn, thủ đoạn như vậy cực kỳ tinh vi và yêu cầu cái giá phải trả cực cao, cơ hồ cao hơn quá nhiều so với giá trị của đan dược thông thường. Cho nên, đối với đan dược phẩm giai không vượt quá Lục phẩm, hiếm khi nào tồn tại quá mười vạn năm.
Đan các nơi này, đã định trước là thu hoạch gần như bằng không, trừ phi là sở hữu khí vận nghịch thiên, không nhìn lý lẽ thông thường để hình dung.
Ôm tâm lý không bỏ sót, Trần Nguyên vẫn đi vào Đan các tìm tòi một lượt. Sự thật chứng minh, khí vận của hắn lúc này không có tốt đến như thế. Đừng nói đến đan dược, ngay cả đan lô cũng bị dời đi sạch sẽ, mạch địa hỏa dưới lòng đất cũng bị phong ấn. Cả một tòa cung điện rộng lớn, ngoài trừ bụi bặm thì chỉ còn là trống không.
Rời Đan các, ba người Trần Nguyên tiếp tục tìm tòi hai ngày sau đó. Trong khoảng thời gian này, bọn hắn một lần ghé thăm một phân xưởng luyện khí. Chỉ bất quá, trong nơi này đã không còn một cái pháp khí nào. Ngay cả đại đa số tài liệu luyện khí cũng bị dời đi. Những gì còn sót lại, trải qua vô số thời gian ăn mòn, đã mất đi linh tính của chúng, trở thành một đống phế liệu không ai cần. Bọn hắn cũng một lần ghé thăm một tòa Linh Thú viên. Thế nhưng, không có một dấu tích nào cho thấy Linh thú còn tồn tại ở đây. Không rõ là do Linh thú đã sớm thoát đi bởi trận pháp mất đi tác dụng hay chúng được tu sĩ di dời trước khi từ bỏ tòa Tiểu thế giới này. Trần Nguyên càng thiên về khả năng thứ hai hơn.
Để cho bọn hắn gặp được an ủi là sự phát hiện của một cây Linh quả bị còn sót lại trong mảnh vườn trước của một tòa cung điện. Nói chính xác thì đây là một cây Linh Táo. Cây này lớn lắm, chiều cao đã vượt hơn ba trăm trượng, thân cây to đến độ một trăm người ôm không hết, những càng cây to lớn như những cánh tay khổng lồ, vắt ngang không gian, chống đỡ lên tán lá rậm rạp, bao phủ cả khu vực rộng hàng dặm. Vỏ cây sần sùi, in hằn lên vết tích của vô tận năm tháng.
Phẩm giai của cây Linh Táo vậy mà đạt đến Tam giai thượng đẳng. Bất quá, đây cũng là giới hạn của nó. Nó đã quá già nua, quá cằn cỗi để có thể tiến thêm một bước nữa. Tam giai Linh Thụ không thể tồn tại quá mười vạn năm. Trần Nguyên đoán, nó có lẽ là hậu duệ của một một cây Linh Táo nào đó, khi mà Tiểu thế giới này còn phồn thịnh.
Bất kể nói thế nào đi chăng nữa, bọn hắn cũng gặp may. Thời điểm bọn hắn đến đây, vừa vặn gặp phải thời gian Linh Táo thành thục. Tam giai thượng phẩm Linh táo, đối với Tam phẩm tu sĩ đều có chỗ tốt vô cùng to lớn. Dành ra hơn một ngày thời gian, ba người mới thu hoạch toàn bộ Linh táo trên cây. Cả thảy hơn ba vạn quả, mỗi người đều chất đầy nhẫn trữ vật Linh táo. Đây quả thực là một bút tài phú khổng lồ.
Nếu như luyện hóa toàn bộ số Linh táo trên, dù là Lữ Như Yên, sở hữu Thần thể, cũng đầy đủ năng lượng để tiến thêm một hay hai tầng cảnh giới.
Đến mức Trần Nguyên? Thôi được rồi, hắn còn nguyên một khỏa Đào Tiên còn chưa luyện hóa xong đây.
Đúng lúc này, Lữ Như Yên vốn đang phi hành bỗng nhiên dừng lại giữa không trung. Hai hàng lông mày lá liễu của nàng bỗng cau chặt, thể nội linh lực không tự chủ tuôn trào, tinh thần lực phóng ra bốn phương tám hướng. Ánh mắt của nàng chợt trở nên hoảng hốt, lại có mê mang.
Biến động bất ngờ của nàng ngay lập tức đưa tới Trần Nguyên cùng Thiên Lan chú ý.