Câu Đáp Thành Gian

Chương 16: Chương 16




Tô Đình ngủ cho đến tận hừng đông, sáng sớm mở mắt ra đã trông thấy Đường Kính nằm trên giường hắn, rõ ràng là đã chăm sóc hắn cả một buổi tối.

Tô Đình hơi cảm động, sau khi đã trải qua một hồi bị bắt cóc và trốn chạy kinh hoàng bỗng dưng được người khác lặng lẽ quan tâm thế này, quả thực rất ấm áp.

Hắn khẽ xoay người, mệt mỏi đưa tay vỗ nhẹ lưng Đường Kính, giọng khản đặc: “Này…”

Đường Kính tỉnh dậy, mơ màng cười với hắn: “Cậu tỉnh rồi?”

Suýt tí nữa Tô Đình đã rơi nước mắt vì cảm kích, hắn tỉnh táo lại, chùi mặt: “Tớ không sao!”

Đường Kính mỉm cười, bỗng dưng nói: “Kỳ thật, thất tình cũng không sao cả… Thiên nhai hà xử vô phương thảo, có đúng không?”

Tô Đình 囧, đã đâm lao đành phải theo lao, gật gật đầu, vẻ như sâu sắc đồng tình: “Anh bạn, cậu nói quá đúng, rốt cuộc tớ đã nhìn thấy rồi! Phụ nữ mà, tất cả cũng chỉ là hư không!”

Sắc mặt Đường Kính thoáng phức tạp, một lát sau ý vị thâm trường gật gật đầu, ân cần nói: “Tớ đi mua bữa sáng cho cậu nhé.”

Chớp mắt đã qua hai tuần, sắp đến ngày khai giảng.

Tô Đình đã nơm nớp lo sợ qua ngần ấy ngày, sợ một ngày nào đó Nghiêm Lãng sẽ mang theo một đống người xuất hiện trước mặt hắn, mỉm cười dịu dàng, tao nhã vung tay lên, nói: “Bắt hắn về cho ta!”

Kỳ thực hắn đã chuẩn bị hết rồi, vừa nhìn thấy đám người Nghiêm Lãng sẽ quay lưng bỏ chạy trối chết, chạy không được sẽ liều mạng lưỡng bại câu thương với bọn họ, thà chết vinh chứ không sống nhục.

Thế nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, Nghiêm Lãng như biến mất chẳng thấy tăm hơi. Tô Đình thì ngược lại, nửa đêm thức giấc toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trong mơ đầy gương mặt của Nghiêm Lãng và giọng nói thoáng trầm thấp, hắn nói Tô Đình, lần này tôi tuyệt đối sẽ không buông tay…

Tô Đình thở hổn hển lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt hoang mang vô cùng, vẫn cảm thấy đây là sự bình yên trước cơn giông tố.

Chẳng hiểu tại sao bạn cùng phòng vẫn không có tin tức, nên khoảng thời gian này chỉ có Đường Kính ở cạnh Tô Đình.

Đường Kính rất tốt.

Một lần nọ đang ăn cơm, Tô Đình gặp phải bạn trai cũ đê tiện, “đê tiện” trông thấy Đường Kính đang giúp hắn xếp hàng lấy cơm, vẻ mặt như vừa nuốt phải một con ruồi bự: “Không thể nào! Lại một thằng bị ngu nữa!”

Vi thế Tô Đình vô tình biết được, thì ra cậu bạn cùng phòng khiêm tốn này của hắn là con cháu của một vị cán bộ rất cao cấp, gia sản phong phú, hiếm thấy hơn nữa chính là Đường Kính không quen khoe khoang ăn chơi đua đòi. Hắn cởi mở, sáng sủa, lại còn rất ân cần, biết cách chăm sóc người khác.

Mỗi lần Tô Đình giật mình dậy lúc nửa đêm, Đường Kính đều ân cần xuống giường đến hỏi hắn làm sao vậy, Tô Đình trả lời không sao đâu, Đường Kính sẽ cúi người kéo lại chăn cho hắn, khẽ nói: “Tô Đình, cậu đừng tự dày vò bản thân mình nữa, người khác sẽ lo lắng đó.”

Tô Đình nhìn gương mặt Đường Kính, trong bóng tối, gương mặt đó trông thật đẹp với những đường nét của tuổi trẻ. Trong thoáng chốc Tô Đình đã hoảng hốt, dường như trông thấy gương mặt này và vẻ mặt tươi cười dịu dàng của Nghiêm Lãng hòa vào nhau.

Hắn thở thật dài, nhắm mắt lại.

Ngày cứ như thế chầm chậm trôi đi, cuộc sống của Tô Đình vẫn gió yên biển lặng, hắn cũng từng tìm người hỏi thăm vì sao bạn cùng phòng không đến trường, nhưng không biết được gì.

Trưa, Đường Kính kéo Tô Đình đến một nhà hàng ăn cơm, Tô Đình vừa trông thấy cách bài trí xa hoa và cả hai hàng nam nữ áo mũ chỉnh tề, có chút chột dạ, vỗ Đường Kính một cái: “Này, tớ nói này… chỉ là một bữa cơm thôi, có cần phô trương như vậy không?”

Đường Kính cười thật ôn nhu: “Không sao, tôi đãi.”

Tô Đình đành phải ngồi xuống, nhưng vẫn cảm thấy dưới mông lấn cấn đến lúng túng.

“Đang yên lành sao cậu lại mời ăn?”

“Kỷ niệm 36 ngày chúng ta quen nhau.” Đường Kính khuấy cà phê trong tách, thong thả cười nói.

Vẻ ưu nhã này của Đường Kính khiến Tô Đình khó chịu, hình bóng trong ký ức sẽ hiện lên, hòa vào dáng người đoan chính tao nhã trước mắt.

Hắn tự giễu, nghĩ thầm, có lẽ cả đời này mình cũng không thoát khỏi bóng ma của người đó.

Cố gắng khống chế suy nghĩ của mình, Tô Đình giả vờ bực bội nói: “Đại ca, chúng ta không phải tình nhân, còn kỷ niệm ngày quen biết gì chứ, cậu có thấy hủ lậu lắm hay không?”

Đường Kính không trả lời, chỉ rũ mắt, mỉm cười ôn nhu.

Thức ăn được mang lên, Tô Đình vừa thấy đã mở to mắt: “Nhiều như vậy, là bữa ăn tối cuối cùng sao?”

Đường Kính nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Tô Đình, tôi đối xử với cậu có tốt không?”

Tô đình cắn cái nĩa, gật đầu: “Tốt, quá tốt! Tốt đến mức không nói nổi! Lúc tôi bị bệnh thì chăm sóc tôi, còn mời tôi ăn cơm, là huynh đệ!”

Đường Kính cong khóe môi: “Vậy cậu bằng lòng đến một nơi với tôi không?”

Tô Đình suy nghĩ một chút, hỏi: “Được, là ở đâu?”

Đường Kính nói: “Nhà tôi.”

xxx

Ra khỏi nhà hàng, Đường Kính gọi một cuộc điện thoại, chốc sau có một chiếc xe dừng lại mở cửa xe trước bọn họ, bước xuống một người mặc âu phục, cung kính nói: “Thiếu gia.”

Đường Kính gật đầu, Tô Đình lên xe theo hắn.

Suốt đường đi Đường Kính không nói gì, Tô Đình lại nghĩ hôm nay sắc mặt của hắn không được tốt lắm, cho rằng hắn không vui, trên đường lôi ra bao nhiêu chuyện đùa với hắn.

Cuối cùng xe dừng trước một căn biệt thự, Tô Đình theo Đường Kính đi vào, trông thấy cách trang trí sơn son thiếp vàng bên trong, không khỏi tán thưởng: “Chà, con ông cháu cha có khác! Nhà của cậu không khác khách sạn năm sao là bao, thật đẹp!”

Đường Kính tựa người vào cửa, hỏi: “Đẹp sao?”

Tô Đình gật đầu, giơ ngón cái lên.

Đường Kính lại hỏi: “Tô Đình, cậu nghĩ tôi rất giàu sao?”

Tô Đình nói: “Nhà cậu không phải là cổ đông bự của công ty XX sao, nhà của công tử nha, so với bọn thường dân chúng tôi rộng hơn nhiều!”

Đường Kính nhìn hắn, khẽ nói: “Chẳng có gì đáng ngưỡng mộ cả… Cậu nghĩ tôi có nhiều tiền, thích gì thì làm nấy, nhưng với tôi, có nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ…”

Tô Đình quay lại nhìn hắn, ngẩn ngơ.

Bỗng chốc bầu không khí tĩnh lại.

Có tiếng bước chân từ phòng khách, nhẹ nhàng, ưu nhã, tựa như một quý tộc thời Trung Cổ.

Là tiếng bước chân Tô Đình rất quen thuộc.

Một người chầm chậm bước về phía hắn, dáng người cao ráo thon dài, tỏa ra quý khí hòa nhã.

Tô Đình nín thở, kiềm chế chính mình không quay đầu nhìn.

Trước mắt hắn chỉ có Đường Kính.

Đường Kính nhìn hắn, trông đôi mắt lướt qua muôn vàn sắc thái phức tạp, mang theo một chút áy náy, và dịu dàng: “Tô Đình, xin lỗi.”

Hắn nhìn người nam sinh trước mặt, chậm rãi nói: “… Tôi cũng làm việc cho Nghiêm gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.