Câu Đáp Thành Gian

Chương 17: Chương 17




Nam nhân ung dung tựa người vào tường, tay bỏ trong túi quần, khóe môi hơi cong lên, hình như hắn hơi gầy một chút, nhưng mi mục vẫn nhược họa (Công Tử Công Tử Công Tử~~~ ), đẹp đến mức đủ tiêu chuẩn làm người mẫu.

“Bảo bối.” Hắn khẽ gọi.

Tô Đình không nén được rùng mình.

Nam nhân nở nụ cười, không nhìn hắn nữa, nhẹ nhàng vỗ tay, bỗng có mấy người đàn ông cao to lạnh như tiền bước ra từ bóng tối, “Mang đại tẩu về nhà.” Nghiêm Lãng trầm giọng ra lệnh.

Tô Đình nhìn bọn họ càng lúc càng tới gần mình, càng lúc càng thấy lạnh, cuộc sống giam cầm như ác mộng kia lại đột nhiên hiện lên trong ký ức của hắn, còn có cái đêm đau như xé đó…

“Đừng tới đây…” Hắn thì thào, gần như hoảng loạn “Đừng tới đây!!!”

Nghiêm Lãng nhắm mắt làm ngơ, thản nhiên đưa mắt ý bảo những người đó bao vây hắn.

“Đừng! Tôi không muốn về đó!” Tô Đình vừa lùi về sau, vừa vung tay hoảng loạn trong không trung. “Đường Kính! Đường Kính, cứu tôi với!” Hắn quay đầu sang, hi vọng Đường Kính sẽ cứu hắn.

Dù biết mình đã bị phản bội, nhưng con người này luôn chăm sóc quan tâm hắn, khiến cho Tô Đình trong vô thức cảm thấy muốn dựa dẫm.

Đường Kính thoáng dừng lại, bước tới cầm tay hắn.

Nghiêm Lãng nhíu mày.

Tô Đình cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, hắn quay sang nhìn Đường Kính, nắm chặt tay hắn.

Sau đó, trên cổ đã bị đánh thật mạnh, trong chớp mắt trời đất đảo điên, trước mắt tối sầm, ngã xuống bất tỉnh.

Trước khi mất khi ý thức, hắn nhìn thấy gương mặt sáng sủa của Đường Kính, nói với hắn: “Tô Đình, xin lỗi, đưa cậu về bên cạnh hắn là cách duy nhất để tôi cứu cậu.”



Nghiêm Lãng bước tới cạnh Đường Kính, nhìn hắn, tiếu ý dạt dào trong đáy mắt: “Người của tôi cậu cũng dám động?”

Đường Kính hơi cúi đầu: “Nghiêm tiên sinh, tôi gửi châu về Hợp Phố.”

Nghiêm Lãng thích thú nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên vỗ vai hắn: “Không tệ.” Hắn nhẹ giọng nói, khóe môi vẫn giữ nụ cười.

“Nhưng mà, tuyệt đối không có lần thứ hai.”

Đường Kính nheo mắt, khẽ nói: “Vâng.”

xxx

Tô Đình lại thức giấc trong tiếng sóng biển.

Rèm lụa tung bay theo từng cơn gió biển thổi vào phòng, mang theo vị biển ẩm ướt, Tô Đình đảo mắt, yên lặng ngắm nhìn cái trần nhà quen thuộc, bắt đầu cos xác chết ( >.<) .

Thật lâu sau, hắn quay đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tựa như sắc trời xanh trong đang vẫy gọi hắn, Tô Đình đứng dậy, trần trụi bước về phía cửa sổ, úp người lên bệ cửa dòm ra bên ngoài.

Đột nhiên hắn nắm chặt lấy bệ cửa, làm điểm tựa nhảy lên trên, cẩn thận bắt lấy tấm rèm, lắc lư đứng thẳng người trên bệ cửa sổ.

Cạch cạch— cửa mở.

Tô Đình quay đầu nhìn lại, vừa lúc chạm vào ánh mắt Nghiêm Lãng.

Nhìn thấy tư thế của hắn, Nghiêm Lãng trông rất bình tĩnh: “Em muốn tự sát à?” Hắn hỏi.

Tô Đình trầm giọng hỏi hắn: “Tôi chết rồi, anh có tha cho tôi không?”

Nghiêm Lãng cười: “Không đâu.”

Tô Đình mấp máy môi, đôi mắt mông lung: “A.”

“… Nhưng mà, tôi vẫn muốn chết.”

Bên dưới cửa sổ là mảnh xanh biếc của sóng biển. Tiếng sóng rì rào, tựa như một điệu điệu nhảy xoay vần. Ánh mặt trời rực rỡ rọi lên mặt Tô Đình, nổi bật lên trên gương mặt ấy là vẻ tuyệt vọng khôn cùng.

Nam nhân biến sắc.

“Anh đừng tới đây! Anh bước tới một bước nữa tôi sẽ nhảy xuống!”

Nghiêm Lãng dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt trầm xuống: “Em không dám.”

Tô Đình: “Anh xem tôi có dám hay không! Mắt ông đây nhắm lại rồi, mười tám năm sau lại làm một hảo hán!”

Ánh mắt Nghiêm Lãng thay đổi liên tục, sâu trong đôi mắt đen ấy, một ngọn lửa đang điên cuồng nhảy múa, lửa dần dần lan ra, ánh lửa hừng hực, hắn nhắm mắt, khi mở mắt ra thì lại dịu dàng nói với Tô Đình: “Trên đó rất nguy hiểm, em mau xuống đi.”

Tô Đình hít sâu, khẽ nói: “Nghiêm Lãng, tôi sắp bị anh bức đến điên rồi… Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi thực sự sẽ phát điên…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.