Câu Đáp Thành Gian

Chương 18: Chương 18




— Cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó anh sẽ bức hắn phát điên.

— Tôi biết, nhưng không còn cách nào khác. Người đàn ông thở dài: “Bởi vì, cả tôi cũng không khống chế được chính mình.”

xxx

“Bảo bối, em thực chẳng thông minh chút nào.” Bỗng dưng Nghiêm Lãng mỉm cười nhẹ nhàng, vẻ hoảng sợ lúc nãy đã biến mất, bây giờ hắn lại là một quý tộc ưu nhã ôn hòa và ung dung.”Em nghĩ xem, nếu em tự sát, tôi cũng không buông tha em, tôi sẽ chôn em trong nghĩa trang của gia tộc tôi, đến khi tôi chết sẽ hợp táng cả tro cốt của chúng ta lại. Tôi sẽ tìm một đám hòa thượng đạo sĩ, mỗi ngày niệm chú làm phép trước mộ em, không cho em bước nửa bước lên cầu Nại Hà, uống không được Mạnh Bà Thang, sẽ vĩnh viễn không thể quên tôi. Hằng năm vào Lễ Tình Nhân, Thất Tịch, Giáng Sinh, đêm Bình An, tất cả những ngày kỷ niệm của chúng ta, tôi sẽ đào tro cốt của em lên, không ngừng làm tình với em… Tôi sẽ mãi mãi quấn lấy em, khiến cho linh hồn của em ngay cả ở trên thiên đường cũng không được yên nghỉ…”

Hắn cho tay vào túi quần, dịu dàng nhìn Tô Đình: “Nếu như vậy, em còn muốn chết nữa không?”

Tô Đình nhìn vào đôi mắt dịu dàng của hắn, bỗng dưng cảm thấy lạnh cả người.

“Tha cho tôi đi… Nghiêm Lãng, xin anh mà, đừng đùa nữa…”

“Được thôi.” Nam nhân chân thành gật gật đầu, đáp ứng ngay lập tức. “Trừ phi tôi chết.”

Tô Đình cứng người.

Nghiêm Lãng dần dần nở nụ cười, thong thả đến bên cạnh hắn, giọng nói dịu dàng gần như mê hoặc: “Thật ra vẫn còn một biện pháp khác, em phải giết tôi trước. Nếu như vậy, em sẽ không mang tội, tôi có thể lập di chúc để em không bị pháp luật truy cứu, hơn nữa còn nhận được một khoảng thù lao rất lớn, thế nào?… Dao ở đây?” Hắn cầm một cây dao nhỏ, đưa cho Tô Đình.

Gương mặt của hắn cứ thản nhiên như vậy, nhẹ nhàng mà đem sinh mệnh của mình giao vào tay Tô Đình.

Mặt Tô Đình trắng bệch, lẩm bẩm: “Anh điên rồi…”

“Có thể là vậy.” Nghiêm Lãng khẽ nghiêng đầu, lại mỉm cười: “Cuộc sống của tôi chẳng còn gì thú vị nữa. Em xem, tôi có rất nhiều rất nhiều tiền, nhiều đến mức em không thể tưởng tượng được, nhưng có ích gì đâu, dưới mắt tôi chúng nó từ lâu đã không còn ý nghĩa gì nữa, không khác gì một đống vô dụng… Dù tôi có nhiều tiền như vậy, nhưng vẫn có thứ tôi không thể có được, ví dụ như… tình yêu.”

Vừa nói đến đây, trong đôi mắt nam nhân vụt qua một chút hoảng hốt và u buồn, nhưng khi ngẩng đầu lên, trên môi hắn lại là nụ cười thật nhẹ nhàng, thật xinh đẹp.

“Bảo bối, đến đây.”

Hắn nhét dao vào tay Tô Đình, chỉa mũi dao vào trái tim của mình, một tay nắm tay đối phương, chầm chậm ấn người về phía trước, mũi dao đâm vào da thịt. “Một đao đâm ở đây, rất nhanh, rất nhanh em sẽ được giải thoát rồi.”

“… Tay em sao lại run như vậy, sao thế, sợ à?”

Nam nhân nghiêng người về phía trước, có vẻ như muốn hôn hắn, nhưng không với tới. Mũi dao càng tiến sâu hơn. Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve cổ Tô Đình, đôi môi Nghiêm Lãng gần như chạm vào tai hắn. “Bảo bối,” Hắn mỉm cười kiều diễm, nhẹ nhàng gọi Tô Đình: “Có thể chết trong tay em, tôi rất vui.”

Tô Đình cảm thấy tay của mình chạm vào một chất lỏng, ấm ấm, hắn run rẩy, cuối cùng không chịu được hét lên: “A———–“

Chuyện kế tiếp trong ký ức Tô Đình rất mơ hồ, chỉ nhớ bên tay vang lên tiếng nói đắc ý như trẻ con: “Bắt được em rồi.”

Sau đó hắn bị lôi xuống khỏi bệ cửa sổ, ngã xuống đất với người đó. Hắn không thấy đau, vì hắn được một đôi bàn tay mạnh mẽ ôm vào lòng, bảo hộ không mảy may chịu chút thương tổn, sau đó ấm áp lan đầy tay, trước mắt chỉ còn một màu đỏ…

Trước khi ngất đi, hắn mơ màng nhìn thấy Tần Hách và Đỗ Du Lý cùng nhau xông vào phòng.

xxx

Khi tỉnh lại, Tô Đình nhìn thấy Tần Hách mang vẻ mặt rất xấu xí đứng bên cạnh giường, cúi đầu nhìn hắn.

“Hắn…” Tô Đình thử cất tiếng, nhận ra thanh âm của mình khàn đến mức đáng sợ: “Thế nào rồi?”

“Rất tệ.” Đỗ Du Lý từ ngoài đi vào, vẻ mặt có hơi mệt mỏi. “Tô Đình, chúc mừng cậu, một nhát dao đó gần như lấy mạng sếp.”

“Không… phải… tôi…”

“Tôi biết, cũng như nhau thôi.” Đỗ Du Lý ngồi xuống, lạnh lùng nhìn hắn. “Tô Đình, cậu biết không, nếu lúc đó cậu chết trước mặt sếp, cả tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì…”

Tô Đình: “Cái… gì…?”

“Những chuyện trước đây đã khiến sếp bị ám ảnh quá sâu” Đỗ Du Lý dừng một chốc, chầm chậm nói: “… Cậu còn chưa hiểu sao? Trước kia tôi thôi miên thất bại rồi, sếp, anh ấy… vẫn không quên những chuyện đó.”

Cả Tần Hách nghe thấy thế cũng đột nhiên ngẩng đầu, thất thanh: “Không phải chứ?! Sếp…sếp… trông sếp không giống như…”

“Giả vờ thôi.” Đỗ Du Lý khẽ mĩm cười.

Tần Hách: “Vậy sếp còn… sếp không sợ Tô Đình vì lời nguyền đó mà mất mạng sao?”

Đỗ Du Lý bình tĩnh nói: “Vì thế, hắn mới muốn Tô Đình chính tay giết hắn trước.”



Tô Đình nhắm mắt, hít sâu, nghĩ có lẽ mình sắp không chịu được nữa. Hắn chống tay ngồi dậy, khẽ nói: “Tôi.. đi xem… hắn.”

“Được.” Đỗ Du Lý gật đầu: “Xem xong cậu đi đi.”

Tô Đình đột nhiên mở to mắt nhìn hắn, tưởng như mình nghe nhầm rồi.

“Vị bằng hữu họ Đường kia sẽ tới đón cậu” Trên gương mặt Đỗ Du Lý không có bất cứ dao động nào, dường như hắn chỉ đang kể lại một câu chuyện rất nhỏ nhặt rất bình thường: “Cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy sếp chết, hai người ở cạnh nhau sẽ chỉ lưỡng bại câu thương. Tôi cam đoan với cậu, sinh hoạt của cậu sau này sẽ phục hồi rất nhanh, sẽ không bao giờ bị làm phiền nữa”

Đường Kính sẽ tới đây, rốt cuộc cũng được giải thoát rồi… Tô Đình im lặng thật lâu, hắn không thể nói hắn đang sợ hãi nhiều hơn vui sướng hay vui sướng nhiều hơn sợ hãi.

Giống như một tên tử tội đang lên pháp trường, đao đã kề vào cổ thì đột nhiên thánh chỉ tới, kêu một tiếng “đao hạ lưu nhân”, sau đó nói anh vô tội, anh có thể đi, không phải chết nữa.

Tiếng reo hò và khen ngợi vang lên khắp nơi, trong lòng ngươi lại hoảng hốt, gần như trống rỗng.

Hắn im lặng, xuống giường, nói với Đỗ Du Lý: “Dẫn tôi đi gặp hắn.”

xxx

Nam nhân tĩnh lặng nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt tuấn lãng dù đang yên giấc cũng khiến người người nín thở. Tô Đình ngắm nhìn hắn, bỗng dưng lại nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy người này, đã sợ hãi thán phục trong một chốc. Khoảnh khắc đó, đã tưởng rằng nhận lầm người nhưng trong lòng lại nghĩ: nếu lần đầu tiên cho một người đàn ông đẹp như vậy, hình như cũng không tệ chút nào.

Trong phòng rất yên tĩnh, dường như nghe được cả tiếng hít thở.

Nghiêm Lãng một tay đặt ở trên chăn, tay còn lại cắm một ống truyền dịch thật dài, hắn cũng không yên giấc, vẻ mặt như kinh hoảng, đôi môi mím chặt lại.

Tô Đình vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái nhợt của hắn, khóe mắt, đuôi mày, cánh mũi thật thẳng, lại vòng đến môi. Trong lúc ngủ hắn vô hại tựa như một cậu bé con, phần sợ hãi trong lòng với hắn, trong phút chốc cũng phai nhạt đi rất nhiều.

Cẩn thận hơi dịch góc chăn phía trên, liền nhìn thấy vết thương đã được băng bó: một màu đỏ tươi, ngang nhiên khảm vào bên ngực trái. Chẳng biết hắn lấy ở đâu ra quyết tâm như vậy, tàn nhẫn đẩy bản thân vào chỗ chết.

“Nếu như lúc đó tôi mạnh tay một chút, vậy anh sẽ chết đúng không ?” Tô Đình khẽ nói, không biết nói cho Nghiêm Lãng nghe hay đang tự nói với mình.

Bỗng dưng tay bị nắm chặt, nam nhân vẫn đang mắt nhắm kêu lên: “Tô Đình!!”

Tô Đình hoảng sợ, vội vàng bật dậy muốn chạy trốn, tay lại bị nắm càng chặt, tránh cũng không được.

“Tô Đình!” Người trên giường nhắm mắt kêu lên, giọng gần như hoảng loạn.

Đỗ Du Lý bước vào, nói với hắn: “Đừng sợ, sếp chỉ đang mơ.”

Tô Đình thấy hắn vẫn đang nhắm mắt, không có dấu hiệu tỉnh dậy, mới yên lòng trở về, nhìn Đỗ Du Lý: “Hắn…”

Đỗ Du Lý mỉm cười trấn an hắn, nói: “Trả lời hắn, gọi tên hắn, cho hắn biết cậu còn đang ở đây.”

Tô Đình hít sâu, thầm thì gọi: “Nghiêm Lãng.”

“Tôi ở đây…”

Tô Đình đánh bạo cầm lấy tay hắn.

Người trên giường dần dần bình tĩnh, “Tô Đình.” Nam nhân khẽ gọi.

“Ừ, tôi ở đây.”

“Tô Đình.”

“Tôi ở đây.”

… …

Nam nhân trên giường chầm chậm thả lỏng, vẻ mặt của hắn thật an bình, tựa như một cậu bé con đã tìm thấy nơi ấm áp, bên môi khẽ mỉm cười, nụ cười đó hoàn toàn khác với nét cong cong ưu nhã thường ngày, đó là một nụ cười thật sự vui vẻ, khóe môi hơi nhếch lên, mang một chút ngốc nghếch, nhưng tay hắn vẫn gắt gao nắm chặt lấy nam sinh, không chịu buông ra.

Tô Đình một lần rồi lại một lần trả lời hắn. Lần đầu tiên trong rất rất nhiều năm qua hắn cảm thấy lòng đau đến khó có thể nói thành lời, chỉ vì nam nhân điên cuồng mà ngây ngô này. Đã bao lâu rồi hắn không được ngủ một giấc yên lành, có lẽ là từ sau những chuyện tựa cơn ác mộng đó xảy ra ? Nếu như hắn vẫn còn giữ những ký ức đó thế thì, phải có một trái tim quyết tuyệt đến nhường nào mới có thể gạt được tất cả mọi người kể cả bác sĩ, không cho bất cứ ai nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình?

“Nghiêm Lãng, anh thật đáng sợ… rốt cuộc tôi cũng sợ anh rồi, tôi…” Nam sinh mở miệng ra rồi khép lại, tựa như có muôn vàn điều muốn nói, nhưng không thể nói thành lời, chỉ thở thật dài như tự giễu bản thân, nhè nhẹ gối đầu lên ngực hắn.

Thình thịch— thình thịch—

Trái tim đập những nhịp mạnh mẽ, làn da ấm áp, hắn vẫn đang khỏe mạnh.

Vậy là tốt rồi, mình cũng không còn nợ hắn nữa.

“Nếu có kiếp sau, trước khi anh gặp tất cả những chuyện kia, đến lượt tôi theo đuổi anh đó…” Lời thầm thì khe khẽ cùng với tiếng thở dài xa xăm như có như không tan vào không khí.

Bàn tay đang nắm tay nam sinh gắng sức nắm chặt hơn một chút, tựa như muốn níu lấy, cuối cùng, lại dần dần buông ra.

… …

Khi Tô Đình bước ra khỏi biệt thự của Nghiêm Gia, ánh mặt trời thật rạng rỡ, đằng xa là xe Đường Kính đang chờ hắn. Hắn quay lại nhìn tòa biệt thự nguy nga đó một lần nữa, bỗng dưng nhẹ nhàng nở một nụ cười, hít thật sâu, bước thẳng về phía trước.



Ngày xưa có một tòa thành rất xinh đẹp, trong tòa thành có một hoàng tử, hoàng tử có rất nhiều rất nhiều tiền, thế nhưng hắn cũng rất cô đơn. Bỗng dưng một ngày nọ, hoàng tử phát hiện có một thường dân xông vào cuộc sống của hắn. Hắn vô cùng vui sướng, giữ lấy thường dân giống như bắt được phao cứu mạng, ép buộc hắn bước vào thế giới của mình. Hoàng tử cho thường dân đó những thứ xa hoa nhất trên đời, thậm chí còn không tiếc tự thương tổn bản thân mình, chỉ vì muốn có được trái tim người nọ. Thế nhưng, thường dân đó không muốn sống cuộc sống của hoàng tử, hơn cả tiền tài, hắn càng muốn được tự do. Vì thế, đến cuối cùng, người đó rời khỏi hoàng tử, rời khỏi tòa thành lộng lẫy nọ, về với thế giới của mình. Chỉ còn lại một mình hoàng tử, sau khi bị thương bèn ngủ một giấc thật sâu trong thành, vương tử thành người đẹp say ngủ, nhưng mà, đến bao giờ hắn mới có thể tỉnh giấc đây?

Lúc hắn tỉnh dậy thì, hẳn câu chuyện này cũng nên kết thúc rồi nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.