Rời khỏi buổi tiệc, Lâm Dục Trung lấy xe của anh ta mang cô đến bãi biển vắng vẻ.
Bên ngoài trời thì tối đen, nhưng cũng thấy được ánh đèn trong thành phố chiếu lên những ngọn sóng lăn tăn, không khí có vẻ hiền hòa và lãng mạn
" Tại sao lại đưa em đến đây?" nhìn bốn phía không người trong lòng cô hơi sợ.
" Em không thấy không khí ở đây rất tốt sao?" Lâm Dục Trung mỉm cười nói:" rất thích hợp cho đôi tình nhân hẹn hò"
" Chỗ , này..............." anh ta nói làm cô có chút khẩn trương
" Cho nên...." thân thể anh bỗng quay ngang hướng về phía cô:" chẳng lẽ em không mong đợi quan hệ của chúng ta có chút phát triển sao?"
" Phát triển............" trừng mắt nhìn khuôn mặt anh cách mình không quá 5 centimet. Đinh Vũ Du không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.
" Anh, anh muốn phát triển như thế nào?"
Nghe vậy, anh không khỏi cười lớn
" Anh muốn .............hôn em". Anh nhẹ nhàng nâng cằm nhỏ của cô lên:" Sau đó ..............Làm em trở thành bạn gái chân chính của anh.............."
Cái gì? Đinh Vũ Du ngẩn người
Bạn gái chân chính?
Đó không phải là, cô trở thành............ Ách........... Phụ nữ!
Nhưng mà, nhưng mà..........
Bất luận là nụ hôn đầu, hay lần đầu tiên của người con gái cô chỉ muốn dành cho anh Đinh Tử Hạo , chưa bao giờ cô nghĩ đến người khác, cho dù lúc nãy khi cô cùng Lâm Dục Trung rời khỏi buổi tiệc cô có nghĩ đến, nhưng bây giờ cô lại vô cùng do dự
Chẳng lẽ cô thật sự muốn giao bản thân cho người đàn ông trước mắt này sao?
Vô cùng chần chừ, trong đầu cô lại hiện lên bóng dáng của anh, đó là người đàn ông cô đã yêu thật lâu, thật lâu.
Ai, thôi! Dù sao thì anh chẳng cần cô, như vậy giao bản thân cho người khác, thì có khác biệt gì đâu?
Người đàn ông trước mắt này ít nhất cũng đẹp trai lại còn khôi hài, cũng không khiến người ta chán ghét.
Nghĩ đến đây Đinh Vũ Du chấp nhận nhắm mắt lại, chờ đợi đối phương tiến thêm 1 bước.
Này? Có chuyện gì vậy?
Qua một lúc, vẫn không thấy đối phương không có động tĩnh gì, lại không có ôm cô, cũng không hôn cô.
Cô nhịn không được mở mắt ra, lại phát hiện Lâm Dục Trung cười híp mắt nhìn cô.
Nét mặt cô tràn đầy nghi ngờ nhìn anh.
" Em thật hi vọng anh hôn em sao?" Lâm Dục Trung cười đáng sợ nói.
" Em............." Đinh Vũ Du cắn môi im lặng.
" Anh nhìn ra Đinh Tử Hạo đã bị em chọc cho tức muốn điên lên rồi".
Buông cằm cô ra, anh ngồi trở lại vị trí của mình:" nhờ tài biểu diễn xuất sắc của em, em nhất định có thể đoạt giải Oscar nữ diễn viên chính xuất sắc".
" Anh, anh biết.................." không nghĩ tới Lâm Dục Trung đã nhìn ra mục đích cô cùng anh tham dự , không khỏi trừng mắt nhìn anh.
Lâm Dục Trung trừng mắt nhìn:" Nếu như anh mà là loại người có thể để cô gái nhỏ đùa giỡn, thật không xứng với lâu nay anh lăn lộn trên tình trường".
" Đúng, đúng, đúng, em không phải cố ý..............." nghĩ đến mình lợi dụng người ta, trong lòng cô không khỏi băn khoăn.
" Không sao, anh rất vu lòng cùng một mĩ nữ như em diễn kịch". Lâm Dục Trung không bận tâm chút nào.
" Anh biết rõ, tại sao vẫn............."
" Cùng em diễn kịch vui này?" anh thay lời cô nói
Đúng vậy, cô không hiểu.
Đối với người đàn ông này mà nói, diễn kịch cùng cô thì vô cùng phí sức lại chẳng có kết quả gì, anh lại còn tốn đống tiền để mua quần áo cho cô, lại chọc giận bạn tốt của mình, cuối cùng lại không ăn được gì.
Nếu như lúc đầu đã biết mục đích của cô, anh căn bản không cần làm như vậy
Đinh Vũ Du sững sờ nhìn anh, chờ đợi đáp án của anh .
" Khi thời điểm Đinh Tử Hạo khó khăn nhất, ủng hộ của em khích lệ cậu ấy rất nhiều ". Lâm Dục Trung nhìn cô cười một cái , đột nhiên nói sang chuyện khác.
Nghe vậy, trong lòng cô giật mình:" Làm sao anh biết? Là anh ấy nói cho anh biết sao?"
" Cậu ta sẽ không nói với anh những chuyện như vậy". Anh bĩu môi:" Khi đó cậu ta ngẫu nhiên đi công tác, sẽ gọi anh xử lý một chút email..................."
" Cho nên anh nhìn lén email của em viết cho anh ấy". Đinh Vũ Du không nhịn được hét ầm lên.
" Cái gì mà nhìn lén?" anh cười hì hì một tiếng:" anh quang minh chính đại giúp cậu ta xem thư, phân loai thư , anh đương nhiên cũng phải xem qua xem thư nào quan trọng chứ".
" Làm sao anh có thể................". Không nghĩ tới việc mình viết cho Đinh Tử Hạo thư tình cư nhiên lại bị người khác nhìn lén, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng lên.
" Ôi trời, em viết vừa khó vừa dài, cũng chẳng có kích tình, cũng chẳng có lãng mạn, thế nên anh chỉ lướt qua thôi". Anh cười nói:" Chie là, theo như anh biết cậu ấy luôn giữ lại những thư em gửi, 1 bức cũng không xóa đi, đối với cậu ấy mà nói, những thứ đó chắc là rất quan trọng trong lòng cậu ấy đi".
" Đó cũng không có nghĩa gì....................." Cô thở dài
" Cõ lẽ...........". Lâm Dục Trung nhún nhún vai:" Chẳng qua anh hi vọng cậu ấycó thể thấy rõ tình cảm của chính mình". Ngừng một lúc, anh lại nói:" Cậu ấy giống như anh em của anh, anh hy vọng cậu ấy có thể tìm được hạnh phúc của chính mình".
Trái tim cô chảy ra 1 dòng nước ấm, cho tới giờ này Đinh Vũ Du mới biết rõ hơn về Lâm Dục Trung
" Khuya lắm rồi, anh phải nhanh chóng đưa em trở về mới được". Lâm Dục Trung nhìn đồng hồ:" nếu về trễ chút nữa, ta sợ có người nghĩ an làm gì với em, đến lúc đó cầm dao chém anh, coi như xong".
" Người ta nói chết dưới hoa mẫu đơn cũng thành quỷ phong lưu". Anh le lưỡi 1 cái:" Dù anh phong lưu cũng biết chỗ nào không nên dính vào, nếu không lai biết thành oan hồn thì xong".
Nói đến đó, anh nhanh chóng khởi động xe
Nhìn thấy vẻ mặt thú vị của anh, Đinh Vũ Du nhanh chóng mỉm cười.
Buổi tiệc kết thúc, Đinh Tử Hạo đưa tất cả các khách quan trọng, sau đó lập tức lái xe về nhà
Dọc đường đi, hình ảnh cô cùng Lâm Dục Trung rời đi không ngừng hiện lên trong đầu anh, mặc cho anh làm mọi cách cũng không thể nào xua đi được
Cô................. Bây giờ đang làm gì?
Có hay không bị người đàn ông xâm phạm?
Vừa nghĩ đến hình ảnh bạn tốt đè cô ở phía dưới muốn làm gì thì làm, ngực anh không khỏi một trận co rút, và thống khổ, anh kìm lòng không được đạp chân ga, xe bất chợt tăng tốc, suýt chút nữa thì đụng trúng một chiếc xe đang đi.
Chợt lấy lại tinh thần, anh vội vàng thu xếp tình huống trước mắt, nhưng cả người cũng toát ra mồ hôi lạnh
Anh đang làm gì đây? Đinh Tử Hạo không khỏi tức giận nghĩ
Giống như lời cô nói, cô là người đã trưởng thành rồi, là người có chủ kiến riêng, anh không cần phải lo lắng cho cô nhiều như vậy? Nếu như cô thích ở cùng Lâm Dục Trung, đó là sự lựa chọn của cô, dù sao đi 1 ngày học 1 sàng khôn, với lại có người nào trên con đường tình cảm chưa từng chịu những tổn thương và biến cố.
Vậy thì tại sao anh lại phải lo lắng cho cô?
Huống chi khi cô thích đối tượng khác, liền có thể quên đi đoạn tình cảm không nên có với anh, đó không phải là chuyện tốt sao? Vì vậy anh không cần phải suy nghĩ nữa.
Nghĩ đến đây, anh thả lỏng tâm tình, nhưng lại có một cảm giác buồn bực đang đè nén ở trong lòng.
Tại sao anh lại như vậy?
Là do anh yêu mến cô quá mức, cho nên mới như vậy sao?
Dù sao từ lúc anh bắt đầu hiểu chuyện, đã yêu thương cô gần 20 năm............
Mang theo một bụng nghi ngờ, anh rốt cuộc trở về nhà, bước đi nặng nề trở về phòng nghỉ ngơi.
Khi anh đi đến cửa phòng của cô thì thấy có ánh đèn hắt ra.
Này? Cô đã trở về?
Anh vội vàng nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ mới là 11 h đúng
Ừ, như vậy không coi là trễ, như vậy Lâm Dục Trung chưa ra tay với cô.
Nghĩ đến đây anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng tức giận kìm nén bây giờ lại bùng lên
Cốc ! Cốc ! Cốc
Anh dùng lực gõ mạnh vào cửa phòng cô, cánh cửa nhanh chóng phát ra tiếng vang kinh người
" Vào đi"
Anh không nói hai lời lập tức đẩy cửa bước vào, chỉ thấy cô đang đứng trước bàn trang điểm chải lại tóc, cô đã thay bộ lễ phục chướng mắt kia thay vào đó là áo ngủ trắng như tuyết.
Nhìn thấy cơn giận của anh, cô không cảm thấy sợ hãi, cô hiểu tất cả đều là kiệt tác tối nay của cô, vì vậy trên tay cô không có gì ảnh hưởng mà tiếp tục chải tóc.
" Em............còn biết đường trở về?". Anh cười lạnh
Biết rõ là cô đã về đến nhà, nhưng anh không thể khống chế được cơn giận của mình.
" Chẳng lẽ anh không muốn em trở lại, tiếp tục bên ngoài cùng người đàn ông khác chơi bời?" nghe thấy anh tức giận lên án, cô không khách khí đáp trả.
" Nếu như em muốn như vậy, thì anh cũng không có cách nào". có lẽ là do đã uống nhiều rượu , mặc dù chưa đạt đến trình độ say rượu nhưng anh bắt đầu không lựa lời mà nói.
" Em làm sao không biết?" cô ngừng chải đầu, kích động phản bác:" Chẳng lẽ anh có thể mang phụ nữ về nhà, còn em không thể lên giường với đàn ông khác".
" Đó là hai việc khác nhau". Anh quát:" Em cũng không nhìn lại mình đi, cùng loại đàn ông như thế nào qua lại? Nếu lần sau em tùy tiện cùng người đàn ông khác ra ngoài chơi bời, em có tin sẽ giám sát em 24h?"
Anh hoàn toàn quên mất mới vừa rồi mình ở trên xe đã quyết định không quan tâm đến cô
" Anh................" cô tức giận:" Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Đừng nói với em là anh đang ghen?"
Ghen? Trong lòng anh giật mình
Trời, làm sao có thể? Anh nhanh chóng gạt bay cái ý nghĩ này.
" Đừng ở đây nói bậy." anh tức giận cảnh cáo cô :" Bất kể có chuyện gì, em cũng vẫn là em gái anh, anh phải có trách nhiệm chăm lo cho em, chỉ cần em còn ở Mĩ một ngày, anh không thể bỏ mặc em muốn làm gì thì làm. Về sau không cho em cùng Lâm Dục Trung gặp nhau, càng không cho phép cùng cậu ta ra ngoài, có nghe rõ không?"
Giờ phút này, anh đã quên mất quyết định sẽ không can thiệp vào chuyện của cô , cũng không can thiệp vào hành động của cô.
" Anh, anh thật quá đáng........................"
Đinh Vũ Du giận đến phát khóc lên:" anh không muốn quan tâm đến em thì thôi, tại sao lại không cho phép em cùng người khác, làm sao anh có thể bá đạo như vậy? Anh coi em là cái gì...................?"
Vào lúc này anh giật mình vì lời nói của mình, vội vàng lắc lắc một đống hỗn loạn trong đầu, vì hành động của mình mà giải thích:" Anh không phải là như vậy, anh chỉ không muốn em ở chung một chỗ với Lâm Dục Trung mà thôi".
Vậy sao? Thật sự là như vậy sao?
Cô chỉ mong rằng những suy nghĩ của mình chính là sự thật.
" Anh................" Đinh Tử Hạo ngây ngẩn cả người.
Có khả năng sao?
Là nguyên nhân đó nên anh mới không dứt bỏ cô sao?
" Trong lòng anh chẳng lẽ không yêu em một chút nào sao?" Cô chậm rãi đi tới trước mặt anh, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh:" Đem em cho người đàn ông khác, anh...............chẳng lẽ không có một chút đau lòng sao?"
Tim anh đập mạnh, loạn nhịp không nói thành lời.
Trong đầu anh là một mảnh hỗn loạn, cái gì cũng không rõ, cũng chẳng nói thành lời.
" Nói cho em biết, anh đối với em không phải là không có cảm giác................." cô lai gần áp hai bàn tay anh lên má mình. " trong lòng anh có hình bóng của em không?"
" Anh........." có lẽ là do uống nhiều rượu, anh dần dần thổ lộ tâm sự:" Bất kể như thế nào cũng không thể...........ba mẹ , hai người sẽ không chấp nhận".
Rất nhiều chuyện lúc nãy anh không thể nghĩ ra , nhưng ngay lúc này mọi thứ lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết:" Nếu họ biết anh tổn thương em, họ sẽ đau lòng như thế nào? Anh không thể nào làm tổn thương hai người ấy được".
" Đó không phải là tổn thương". Cô lắc đầu phủ nhận:" Em thích anh, đó không phải là anh cưỡng bức em".
" Không được..........phải nghĩ đến cảm thận của bọn họ được không? " Anh tàn nhẫn rút tay mình về.
" Em hiểu rõ, trong lòng anh chỉ muốn làm một đứa con trai ngoan của ba mẹ". Cô hận trừng mắt nhìn anh:" Anh sợ tổn thương họ, phụ sự kì vọng của bọn họ , nhưng anh có nghĩ cho em không?"
Nước mắt cô tràn ra:" Em yêu anh lâu như vậy, yêu đến mức trái tim vì anh mà tan nát mất rồi, anh sợ bọn họ đau lòng tại sao lại không sợ em đau? Anh nhẫn tâm nhìn em thống khổ, vì anh mà rơi lệ, vì anh mà đau đớn cả đời sao? Sau đó anh vẫn giữ hình tượng người con trai ngoan trong lòng ba mẹ."
" Tiểu Du, anh............"
Nhìn thân thể mảnh khảnh, mềm mại của cô không ngừng run rẩy, một cảm giác xúc động khiến anh không kìm nén không nổi những yêu thương trong lòng, tất cả cứ thể tuôn ra, anh ôm cô vào lòng.
" Thật xin lỗi, thật xin lỗi..............." Anh thống khổ nói:" Tha thứ cho anh cái gì cũng không thể vì em, tha thứ cho anh, xin hãy tha thứ cho anh................"
" Đừng nói lời xin lỗi, em không cần lời xin lỗi của anh................". Hai mắt cô đẫm lệ, vuốt ve khuôn mặt anh:" Đừng coi em là em gái, chỉ cần em coi em là một người phụ nữ anh yêu,................"
Đôi môi cô từ từ hướng về phía anh:" Anh đừng lấy người khác, chúng ta yêu nhau âm thầm được không anh? Cũng chỉ có em và anh................"
"Tiểu Du..............."
Hơi nóng cùng hương thơm mê người của cô không ngừng thôi thúc Đinh Tử Hạo, tình cảm cùng đau đớn hòa quyện nhau, trong tâm trí anh tràn ngập áy náy cùng sự lý trí vững vàng trước đây của mình.
Anh run rẩy hôn lên đôi môi của cô.
Đinh Vũ Du không nói gì đáp lại anh.
Lửa nóng vây quanh hai người cộng men rượu làm chất xúc tác , môi hai người nhanh chóng liền kề nhau, kích tình cùng dây dưa , lửa nóng nhanh chóng lan tràn khắp nơi, thiêu đốt lý trí của hai người, không còn bất kì sự chần chừ, hai người cùng nhau cuốn vào vòng lóc xoáy.
Đinh Tử Hạo thuần thục cởi bỏ tất cả ràng buộc của hai người, say rượu khiến anh không trở nên dịu dàng, tất cả như bản năng nguyên thủy, anh mãnh liệt yêu cầu và đòi hỏi người con gái ở phía dưới.
Là người chưa bao giờ trải qua đây là lần đầu tiên của cô , Đinh Vũ Du vô lực cho anh tất cả, cho đến khi anh không hề báo động trước mà chen vào động hoa, cô mới đau khẽ kêu ra tiếng.
" Đau không?" Cô khẽ kêu, làm anh dừng lai động tác.
" Không............." Cô cắn môi, khẽ nhích lắc đầu:" Em rất vui, có thể giao bản thân............... Cho anh"
" Tiểu Du...........". Lời nói của cô càng khiến anh cuồng nhiệt hơn, đó cũng chính là liều thuốc trợ tình cao nhất.
Không hề nhẫn nại,cả người anh như phát điên, Đinh Tử Hạo điên cuồng hôn cô, hưng phấn trong cơ thể cô rút ra đâm vào
" A.............."
Đinh Vũ Du đau đến rơi nước mắt, tất cả những lời nói muốn thốt ra đều bị nụ hôn của anh nhanh chóng chặn lại, mà anh vẫn như cũ chìm trong bể tình, không phát hiện ra sự khó chịu của cô.
Không có kháng cự, không có ngăn cản, đau đớn vì bị xé rách kịch liệt hành hạ cô, nhưng cô vẫn để cho anh tiếp tục
Cô cầu xin anh yêu cô, muốn cô, đừng cự tuyệt cô, cho dù đau đớn có nhiều hơn nữa, cô cũng có thể nhịn
Đã chờ đợi nhiều năm, tình yêu cay đắng nhiều năm, hôm nay nguyện vọng của cô đã được đền bù, trở thành người phụ nữ của anh.
Nhắm mắt, hòa cùng với luật động của người đàn ông phía trên, cô cố gắng cảm nhận lúc này đây anh đang ở trong cô_ cô là người phụ nữ của anh.
p/s: ôi trời ta phải nói là ngược , ngược và ngược thôi. Tội chị nữ chính của ta * chấm chấm nước mắt* tội chị quá a~.