Ánh mặt trời chiếu rọi vào cửa sổ, trong phòng một mảnh trong suốt
Một đôi mắt đẹp nhấp nháy , Đinh Vũ Du có chút mở mắt không ra
Bây giờ là,............
Trời ạ, đã trễ thế này......
Khi cô miễn cưỡng liếc nhìn về phía đồng hồ mới biết bây giờ đã là 9h 30, không khỏi ngay lập tức ngồi thẳng dậy
A
Giật mình vì trên người cô không có quần áo, cùng với thân thể đau nhức khiến cô lảo đảo ngồi lại về phía giường, trí nhớ về tối hôm qua nhất thời ùa về trong tâm trí cô.
Chẳng lẽ là thật.............. Cô cùng anh lên giường.
Cho tới giờ phút này cô vẫn còn hoàn nghi mình đang ảo tưởng , nhưng nhìn vết máu trên giường cùng vết máu giữa chân , cùng với đau nhức trên thân thể khiến cô rõ ràng tất cả.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không che dấu được niềm vui mừng, nét mặt cô ửng hồng. Nhưng niềm vui sướng của cô không kép dài được bao lâu
Anh trai đâu? Anh ấy đi đâu rồi?
Tối hôm qua mệt mỏi kiệt sức, khi cô ngủ mê man cô có cảm giác thân thể ấm áp của anh, lúc nửa đêm cô còn cảm nhận anh đang ôm cô vào lòng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Anh bây giờ ở đâu?
Hôm nay là chủ nhật, chẳng lẽ anh còn đến công ty làm thêm giờ?
Thấy hỗn độn cùng trống không ở trên giường , trong lòng cô mơ hồ cảm thấy bất an.
Tại sao anh không chờ cô tỉnh lại?
Tại sao anh lại để cô một mình trên giường?
Chỉ vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô sao?
Trong lòng cô tràn đày nghi ngờ , cô nhanh chóng mặc quần áo , thật nhanh đi xuống phòng.
Khi cô phát hiện anh cũng không có trong phòng mình, cô nhanh chóng đi xuống lầu, sau đó nhìn thấy anh mặc quần áo chỉnh tề, đang cúi đầu ngồi trước ghế sofa.
Ừm, không tồi.
Ít nhất anh còn đang ở trong nhà , không trốn cô, cũng không để cô tìm không thấy người.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô , Đinh Tử Hạo ngẩng đầu lên , khi ánh mắt hai người giao nhau, anh hơi sững sờ.
" Em.....đã dậy......." mấy giây sau, anh mới thốt ra mấy tiếng hỏi thăm bình thản.
Trên mặt anh viết lên sự lúng túng cùng nghiêm túc, không có sự vui mừng, trong khoảng khắc đó, trong lòng cô lập tức nguội lạnh
Cô hiểu người đàn ông này, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra hiện tại trong lòng anh tràn đầy hối hận.
" Tiểu Du, anh..................." Đinh Tử Hạo muốn nói lại thôi
" Anh..... Muốn nói cái gì?" cô đi tới trước sofa.
" Thật xin lỗi".
" Em nói rồi, em không cần anh xin lỗi". Cô lạnh lùng nói
" Nhưng mà, anh có lỗi nên phải nhận lỗi với em". Anh đau khổ nói: " tất cả đều là lỗi của anh, tối hôm qua là do anh mất khống chế".
" Mất khống chế?"
" Đúng vậy, mất khống chế". Anh thừa nhận gật đầu.
Sáng hôm nay, khi đầu anh đau muốn nổ tung, anh giật mình tỉnh giấc, lại nhìn thấy cơ thể trắng nõn mềm mại của cô rúc trong ngực mình thì anh hoảng sợ cùng kinh ngạc, không thể hình dung cảm xúc lúc đó của anh là gì, chân tay luống cuống suýt chút nữa là anh ngã xuống giường.
Trời ạ! Anh điên rồi sao? Làm sao lại gay ra chuyện này?
Anh thật sự đã nhúng chàm em gái của mình , đồng thời lấy đi lần đầu tiên quý giá của em gái.
Đây là chuyện một người anh trai nên làm sao?
Một cảm giác tội ác mãnh liệt trào dâng trong lòng anh.
Nhất định là do tối qua anh uống quá nhiều rượu, nên mới có thể dao động khi thấy tiếng khóc của cô, nhất thời ý loạn tình mê , rốt cuộc cũng xảy ra một sai lầm không thể cứu vãn.
Sai lầm đã tạo ra,, bây giờ anh phải làm sao?
Một tội ác vô cùng nghiêm trọng, Đinh Tử Hạo ngồi trầm tư trên ghế sofa, trong lòng rốt cuộc đã có quyết địn.
" Chúng ta không thể tiếp tục như vậy" . Anh chậm rãi nói ra quyết định của bản thân :" Anh sẽ thay em tìm phòng ở gần trường học, sau đó em dọc qua đó ở đi.
Anh không thể ở gần cô được nữa, với tâm trạng không ổn định như hiện nay anh sợ mình mất đi khống chế, anh sợ hai người sẽ tiếp tục cướp cò , anh nghĩ 2 người nên giữ một khoảng cách nhất định.
" Anh tính đuổi em đi?" Đinh Vũ Du ngước cặp mắt trống rỗng nhìn anh.
" Anh không phải đuổi em đi". Anh vội vàng giải thích:" anh chỉ là muốn mình tránh khỏi không phậm sai lầm ần nữa".
" Sai lầm?" cô dường như sắp khóc:" Đối với anh mà nói, tối qua chỉ là sai lầm thôi sao?"
Cô không nhịn được nghẹn ngào nói:" Chẳng lẽ trong lòng anh không yêu em chút nào sao? Nếu như vậy thì tại sao lại làm chuyện như vậy với em?"
Anh thừa nhận tối hôm qua mình bá đạo yêu cầu cô, muốn cô khắc sâu trải nghiệm tình cảm của anh dành cho cô là mãnh liệt yêu thương. Nhưng chẳng qua là do cô tình nguyện, chứ không phải điều anh muốn.
" Tối hôm qua anh uống nhiều rượu quá". Cho đến bây giờ anh vẫn không thể tin được, lại càng không muốn thừa nhận sẽ có thể yêu em gái của mình". Anh là người đàn ông đã trưởng thành, em là cô gái xinh đẹp, anh hi vọng em hiểu rõ ràng chẳng qua là do nhất thời xúc động mới nảy ra phản ứng sinh lý".
Nhất thời xúc động xảy ra phản ứng sinh lý..............
Đây chính là lời giải thích cho những hành động tối qua mà anh đã làm.
" Là do anh lo lắng cho ba mẹ nên anh mới nói như vậy phải không?". Cô nắm lấy cây bè gỗ cuối cùng hi vọng anh có thể thay đổi :" Nếu như vậy, em sẽ giải thích với họ.............."
Anh ôm đầu nhìn về phía sàn nhà:" chúng ta chỉ có thể là anh em, anh không muốn điều gì khác".
Anh em, anh em, anh em,............
Khi anh hôn cô, chiếm đoạt cô, vẫn khăng khăng nói quan hệ của 2 người trước sau như một, không muốn cùng cô nói chuyện tình cảm, thậm chí còn nhanh chóng muốn đuổi cô ra khỏi nhà,............
Anh đáng giận! Người đàn ông đáng giận!
" Vậy anh coi em là cái gì?" Đinh Vũ Du tức giận keu gào:" Chỉ là công cụ thỏa mãn tình dục? Anh dùng xong thì vứt qua một bên, sau đó mặc kệ?"
" Không phải như em nghĩ..............". Anh sẽ không bỏ cô lại một mình, anh vẫn yêu thương cô, chăm sóc cô, nhưng trên danh nghĩa là em gái, không có bất kì gì khác.
Cô tiện tay nắm lấy cái gối ôm, hướng về anh mà đập:" Anh là tên xấu xa! Hèn nhát không dám chịu trách nhiệm! Không dám đối mặt với thực tế! Anh là đồ nhát gan!"
" Coi như là vậy đi!" Đinh Tử Hạo ngồi ngơ ngác, không phản kháng chút nào, ngồi im cho cô đánh:" Em nói đúng, anh thực sự xin lỗi em......"
" Em hận anh, em ghét anh". Cô vừa khóc vừa lấy gối ôm hung hăng ném về phía anh:" Từ giờ trở đi, anh không phải là anh trai của em nữa, em khôn có một người anh trai như vậy"
Cô khóc rất lâu, nhốt mình và phòng, để lại Đinh Tử Hạo trong phòng khách, gặm nhấm nỗi đau khổ.
Tiếng nước sôi vang vọng trong phòng bếp, đánh thức cô khỏi sự trầm tư.
Cô kéo ngăn tủ ra lấy 1 ít trà pha vào đó, sau đó lại trở về bàn ăn đọc sách, bắt đầu đọc những quyển tạp chí mà ngày hôm qua mới mua.
Đây là nhà trọ bốn tầng và cô đang ở tầng cao nhất , nơi này mặc dù không lớn, bên trong chỉ có một phòng và một nhà vệ sinh, tuy nhiên quang cảnh xung quanh khá đẹp , trọ ở đây thì tương đối thoải mái.
Một tháng trước cô cùng Đinh Tử Hạo cãi nhau, ngay sau đó cô về phòng thu dọn hành lý , nhân lúc Đinh Tử Hạo lái xe ra ngoài ngay lập tức cô đi khỏi, cô không chờ đến khi anh tìm nhà cho mình nữa.
Cả đời này cô không muốn dựa vào anh nữa, không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.
Lúc đầu cô tìm được một nhà trọ ở gần trường sau đó nhò Trình Sùng Ngạn giúp đỡ cô mới tìm được chỗ ở này.
Đối với việc cô dọn ra ngoài, Trình Sùng Ngạn không có hỏi mà cô cũng không muốn nói.
Cái gì cô cũng không muốn nói ra, vì đó là vết thương là nỗi đau trong lòng cô, nhắc đến nó cô lại cảm thấy ngực đau đớn.
Mà Trình Sùng Ngạn đúng là một người bạn tốt, cậu ta vô cùng tốt với cô, không có việc gì sẽ đến nhà cô cùng nhau đọc sách không thì nói chuyện, thỉnh thoảng hai người cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, cùng cô nấu ăn.
Quan trọng là cậu ấy không bao giờ giận giữ, không vì suốt ngày cô bám lấy àm giận dỗi, cậu ấy lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc, khi nào cô cần sự giúp đỡ cậu sẵn sàng chìa tay giúp đỡ.
Đối với tình bạn này, cô vô cùng cảm kích nhưng nhiều khi cô cũng cảm thấy vô cùng áy náy.
" Sùng Ngạn, tớ........................."
Hôm nay Trình Sùng Ngạn lại cùng cô đi siêu thị mua thức ăn, nhìn cậu ta hứng thú dồi dào đẩy xe shopping, trong lòng cô không tránh khỏi cảm động.
" Sao vậy?" thấy cô muốn nói lại thôi, Trình Sùng Ngạn hỏi
" Tớ đang suy nghĩ..............". Cô nhất thời dừng lại, :" Trong lòng cậu có chút nào oán giận tớ không?"
" Oán cậu? " Cậu không hiểu nhìn cô, :" tại sao nói như vậy?"
" Tớ.........giống như đang làm phiền cậu". Đinh Vũ Du ngượng ngùng nói:" Có chuyện gì cậu là người cuối cùng tớ nghĩ đến, mà cậu thì luôn luôn giúp tớ,..."
Cô ngượng ngùng cúi đầu :" Nhưng tớ lại không thể tiếp nhận tình cảm của cậu".
" Cho nên?" Trình Sùng Ngạn bình tĩnh nhìn cô
Cô thở dài nhè nhẹ:" Cậu có bao giờ cảm thấy....giống như tớ đang lợi dụng cậu".
" Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Cậu lạnh nhạt nói:" Cho dù không phải người yêu, cũng còn có thể làm bạn bè mà, giữa bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau không phải sao?"
" Cậu thật sựu không trách tớ?" cô có chút không dám tin.
" Cậu xem bộ dạng tớ là đang trách móc cậu sao?" cậu ta chỉ chỉ vào lỗ mũi mình, cùng với đó là nhíu mày.
Nhìn bộ dạng kì lạ của cậu, Đinh Vũ Du không nhịn được mà cười lên:" cậu luôn luôn hiểu và an ủi tớ"
" Tối hôm nay muốn ăn món gì?" thấy trên mặt cô xuất hiện nụ cười , cậu nhanh chóng nói sang chuyện khác.
" Chúng ta nấu cháo gà có được không?" cô tiện aty cầm lên bịch gà đã được làm sạch.
" Ừ, thuận tiện chúng ta mua thêm ít cà rốt cho vào, sẽ tương đối ngọt".
" Ưm......" vừa đem thịt gà bỏ vào giỏ mua sắm, Đinh Vũ Du sau khi ngửi được mùi thịt gà tanh, không nhịn được buồn nôn.
" Tiểu Du, cậu làm sao vậy?" nhìn thấy dáng vẻ cô không thoải mái, Trình Sùng Ngạn quan tâm hỏi
" Không sao, không sao". Bịt lấy miệng thở dốc một lúc, cô miễn cưỡng cười cười:" Có thể là do bị cảm nhẹ, nên dạ dày có chút không thoải mái".
" Vậy sao?" cậu đề nghị :" cậu có muốn tớ chở cậu đi khám bác sĩ không?"
" Không cần chỉ là bệnh nhẹ, xíu tớ mua thuốc là hết thôi". Cô lắc đầu
" Cũng sắp vào năm học mới, cậu phải chăm lo bản thân tốt đó". Cậu không yên tâm dặn dò cô.
" Ừ, tớ hiểu rõ". Đinh Vũ Du gật đàu một cái, trong bụng không khỏi bất an.
Gần đây mỗi khi cô tỉnh giấc đều luôn cảm thấy buồn nôn, bình thường chỉ cần ngửi thấy mùi tanh là muốn ói, kinh nguyệt của cô đã qua nhiều ngày nhưng vẫn chưa thấy đến, đủ mọi dấu hiệu khiến cô kinh sợ ( kinh ngạc và sợ hãi)
Chẳng lẽ, chẳng lẽ.............ông trời nhẫn tâm với cô vậy sao?
Nội tâm cô không ngừng cầu nguyện, chỉ mong sao là do gần đây tâm trạng cô không tốt nên mới như vậy.
Dĩ nhiên Đinh Vũ Du không phải là đà điểu là con người không dám đối mặt với thực tại, sau khi đi siêu thị xong, cô nói Trình Sùng Ngạn lái xe đến hiệu thuốc .
" Tự tớ đi mua là được rồi". Khi Trình Sùng Ngạn định gửi xe theo cô xuống mua, cô lại cự tuyệt cậu
" Không sao, tớ đi cùng cậu".
" Thật không cần đâu". Cô vội vàng lấy cớ:"Ngoại trừ mua thuốc cảm, tớ còn mua một ít vật dụng hàng ngày, nếu cậu đi cùng tớ, tớ sẽ nói không dễ dàng nha".
" Như vậy sao?" Trình Sùng Ngạn có chút ngạc nhiên nhưng cũng không đi cùng nữa.
Sau khi thuyết phục cậu ở lại , cô thở phào nhẹ nhõm,một mình đi vào tiệm thuốc, để tránh kết quả không chính xác, cô mua một lúc 3 que thử tha.
Cô nhanh chóng tính tiền, đang chuẩn bị đem đồ nhét vào balo của mình thì bất thình lình từ sau lưng nghe thấy tiếng gọi
" Tiểu Du là em sao?"
Nghe giọng nói quen thuộc, máu trong thân thể cô như muốn ngừng chảy.
Đúng, đúng là anh? Không thể nào?
Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Nhưng đúng là giọng nói của anh, giọng nói mà cả đời này cô không thể nào quên.
Nhưng vấn đề là, cô một chút cũng không muốn thấy anh.
Không chần chờ nữa, cô thật nhanh đem đồ nhét vào balo sau lưng, giả vờ như chưa từng nghe thấy giọng nói ở phía sau, nhanh chóng ra khỏi tiệm thuốc.
" Tiểu Du! Đợi một chút". Thấy cô không để ý đến mình, Đinh Tử Hạo nhanh chóng đuổi theo.
Kể từ ngày cô lặng lẽ rời nhà, suốt một tháng anh không thấy cô, thậm chí anh không biết cô đang ở đâu, nếu không phải hôm nay anh tới đây mua thuốc nhức đầu, không biết đến bao giờ mới có thể gặp được cô
Đinh Vũ Du cắn răng tăng nhanh bước chân của mình , muốn thoát khỏi anh, nhưng thân hình cao lớn của anh đuổi theo rất nhanh, thậm chí kéo được cánh tay của cô.
Bất đắc dĩ, cô phải dừng bước chân, cũng không quay đầu lại liếc anh một cái.
Đinh Tử Hạo không thể làm gì khác là chủ động đi vòng qua lên phía trước
" Tiểu Du, em gần đây thế nào?" nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh không nhịn được lo lắng hỏi,
" Anh à, anh nhận lầm người". Đinh Vũ Du lạnh lùng quay mặt đi.
" Tiểu Du, em đừng như vậy............". Nhìn cô nối được làm được, một lòng không muốn nhận người anh trai này, Đinh Tử Hạo đau lòng cực kì.
" Tôi thế nào hả?" cô cười lạnh:" hung hăng đẩy tôi ra xa, không bao giờ muốn gặp lại tôi, đó không phải đều là ý muốn của anh hay sao? Hiện tại tôi đã chủ động cách xa anh, anh nên hài lòng, cần gì phải giả vờ, làm như anh quan tâm tôi lắm?"
" Dường như em đã hiểu lầm ý của anh"
" Tùy anh nói gì, tất cả đều không còn là quan trọng". Cô đi qua anh, trực tiếp đi ra ngoài.
" Tiểu Du, em hãy nghe anh nói được không?". Anh nắm lấy tay cô, ngăn cản cô rời đi, cố gắng đem mọi chuyện giải thích rõ ràng.
" Anh à, mời anh buông tay". Đinh Vũ Du lạnh lùng trừng mắt nhìn anh
" ít nhất thì em cũng nói cho anh biết bây giờ em đang ở đâu?" dĩ nhiên Đinh Tử Hạo không dễ dàng buông cô ra.
Cô cáu kỉnh cảnh cáo:" Buông tay, nếu không tôi gọi cảnh sát!"
" Em....." anh không bao giờ ngờ tới cô sẽ quyết liệt như vậy.
Thừa dịp Đinh Tử Hạo đang phân tâm, Đinh Vũ Du dùng sức rút tay về , nhanh chóng chạy lại chỗ để xe trên đường
" Sùng Ngạn, mau lái xe". Đóng lại cửa xe, cô vội vàng yêu cầu, đồng thời quay đầu nhìn về phía sau.
" Đã xảy ra chuyện gì?" nhìn thấy Đinh Vũ Du thở hổn hển, giống như bị người nào đuổi theo, Trình Sùng Ngạn nhìn theo ánh mắt của cô nhìn về phía sau.
Ngoại trừ thấy nguời qua lại trên đường, cậu cái gì cũng không nhìn thấy
" Cậu có thể nhanh chóng lái xe được không?" cô gầm nhẹ, làn đầu đối với Trình Sùng Ngạn phát hỏa
Cậu hơi sững sờ, nhưng cũng không cùng cô nói thêm gì, nhanh chóng lái xe rời đi.
Cô vẫn như cũ nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, cho đến khi xe đi xa khỏi tiệm thuốc, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Đinh Tử Hạo nữa cô mới thở dài .
Cô không muốn thấy anh, cả đời này cô cũng không muốn gặp lại anh.
" Tiểu Du..............". Một lúc sau, Trình Sùng Ngạn, thấy hơi thở của cô dần ổn định mới mở miệng hỏi:" Lúc nãy có chuyện gì vậy? Tớ thấy cậu rất khẩn trương".
" Không có, không có chuyện gì". Cô vẫn không muốn tiết lộ chuyện mình gặp Đinh Tử Hạo:" Mới vừa rồi tớ gặp một người quái dị ở trên đường, anh ta vẫn luôn đi theo tớ, tớ cảm thấy sợ nên mới nói cậu lái xe nhanh lên".
Nhớ lại thái độ mình hung hãn, cô thấy cực kì có lỗi:" thật xin lỗi cậu, tớ vừa rồi quá sợ, cho nên giọng điệu không được tốt lắm, cậu đừng để bụng".
" Đồ ngốc, đây chỉ là chuyện nhỏ". Cậu tất nhiên sẽ không để trong lòng.
Chỉ là cô nói thật sao? Có thật là có người quái dị theo cô?
Trình Sùng Ngạn nghi ngờ cũng không hỏi thêm gì nữa.
Chuyện cô không muốn nói, cậu tuyệt đối sẽ không ép cô.