Nhờ sự "cày cấy" cần mẫn của Đinh Tử Hạo cuối cùng Đinh Vũ Du cũng mang thai.
Sau khi hai người gọi điện về báo tin cho ông bà Đinh hai người vô cùng
mừng rỡ. Hai ông bà đã già , cũng không mong gì hơn là con cái sống hạnh phúc và có thêm nhiều cháu chắt bế.
Vì lần mang thai trước , Vũ
Du giấu hai ông bà,lại thêm hồi đấy có nhiều truyện xảy ra ông bà không
thể ở bên chăm sóc cho con được , khiến ông bà rất buồn lòng
Lại
thêm đã gần 6 tháng rồi ông bà chưa được gặp đứa cháu Lập Phong đáng yêu kia. Mà ông bà đã già không thể đi lại nhiều được nữa
Vì vậy ông Đinh đã quyết tâm gọi điện thoại đến, đề xuất ý định của hai ông bà là
mang con cùng cháu về Đài Loan vừa tiện chăm sóc lại được chơi cùng
cháu
Vũ Du sau khi biết tin này tất nhiên là gật đầu đồng ý rồi,
lâu rồi cô cũng chưa về Đài Loan chơi, lần này về gặp mặt mấy chị em ,
cùng với bảo bối cũng muốn về gặp ông bà nội, gặp các cô các dì,.. Thế
nên cô cũng chẳng xem ông xã mình có đồng ý hay không mà gật đầu đồng ý
theo ba về nước
Bạn nhỏ Lập Phong sau khi biết tin này thì xung
sướng vô cùng, cậu rất thích Đài Loan, ở đó có thật nhiều món ăn ngon,
lại còn có các cô dì, cậu,...cả ông bà nữa rất thương yêu cậu, chiều cậu vô cùng, ...vì thế cậu rất muốn cùng mẹ đi về Đài Loan chơi
Sau
khi biết tin hai ngày nữa mình sẽ cùng mẹ đi về Đài Loan cậu bé hưng
phấn không thôi, cứ ríu rít bên mẹ cười nói nào là mẹ ơi bao giờ mình đi hả mẹ? Mẹ ơi ba có đi cùng mình không? Hay là mẹ ơi về đó mẹ dẫn con đi ăn lẩu như lần trước nhé?..... Nhiều câu hỏi khiến mẹ cậu dở khóc dở
cười . Hai mẹ con cứ cười nói vui vẻ , không hề quan tâm tới một anh
chàng lớn tuổi trong phòng
Trái với tâm trạng vui vẻ của vợ và
con Đinh Tử Hạo vô cùng rầu rĩ, ba mẹ đã có lệnh sao anh dám cãi lời. Mà quan trọng là , anh cũng muốn về cùng vợ nhưng mà, công ty anh vừa ký
kết một hợp đồng lớn vô cùng quan trọng, mấy hôm nay anh bận vô cùng, để cái hợp đồng này có thể hoạt động lâu dài, anh cần mất ít nhất cả
tháng trời mới xong. Ôi trời ơi 1 tháng không có vợ bên cạnh làm sao anh sống nổi cơ chứ.
Liếc nhìn về phía vợ và con trai cô cười nói vui vẻ vậy, không nghĩ là nhớ anh sao?
Nhưng lệnh cha mẹ khó cãi anh cũng chẳng còn cách nào là hai ngày tới đưa cô
ra sân bay . Cô mới mang thai làm cũng chẳng làm được vì còn có 1 cục
cưng nhỏ trong bụng cô, anh chỉ có thể hôn cô cho thỏa nỗi nhớ trong 1
tháng sắp tới mà thôi
.....
Cô và con đã về được hai
ngày, hai ngày này tuy anh vô cùng bận rộn nhưng vẫn không quên gọi điện về nhà ba mẹ hỏi cô. Nhưng điện thoại di động có chất bức xạ ba mẹ đều
không cho cô dùng nhiều, chỉ còn cách gọi điện thoại bàn về
Nhưng gọi điện thoại bàn thì sao chứ? Ở đây chênh lệch giờ nhưng anh lúc nào cũng gọi điện về nhà hỏi thăm vợ , nhưng chẳng thấy vợ bắt máy đâu mà
toàn là quản gia, cô người giúp việc, có đôi khi là ba, hoặc mẹ. Thường
anh đều nhận được câu trả lời cũng gần giống nhau: cậu chủ, cô chủ đang
đi mua sắm với bà chủ. Hay cậu chủ mấy cô chủ đến chơi, mang cô chủ ra
ngoài chơi rồi. Hay Vũ Du với mẹ và mấy chị gái đi ăn cơm ở ngoài....
....... 2 ngày liên tục anh không được nghe giọng nói ngọt ngào của vợ
2 ngày rồi anh nhớ cô muốn chết!
Trời ơi , nếu 1 tháng không gặp được cô thì anh sống làm sao đây? Mới hai ngày mà anh đã giống như bị bức điên lên rồi
Cơm chẳng muốn ăn, anh chỉ muốn nhanh chóng giải quyết công việc rồi bay nhanh sang với vợ yêu của mình
1 tuần liên tiếp anh ép mình làm xong công việc cho kịp tiến độ , và giải quyết hết đống công việc giành cho cả tháng kia
1 tuần anh ép nỗi nhớ cô lại, thay vào đó để công việc làm chủ.
Giờ anh mới biết xa cô đau khổ thế nào, giờ anh mới nhận ra nếu một ngày không có cô anh sẽ chết mất
Mà cô vợ anh cũng thật vô tâm vô phế mà, đi cả 1 tuần liền, chỉ có duy
nhất được 1 cuộc điện thoại hỏi thăm anh, mà cuộc điện thoại ấy chỉ kéo
dài chưa đến 1 phút với nội dung đơn giản là ông xã em và con ở đây rất
vui anh đừng lo cho em.
" Em vui còn anh đang buồn đây". Anh
chưa kịp nói câu đó thì cô đã nói thế nhé anh có gì từ từ nói anh rể và
chị cả đến thăm em, em đi đây. Nói rồi cô cúp máy để anh lại anh đang
chuẩn bị mở miệng nói ra đống lời nhớ thương.
Còn thằng nhóc chết tiệt kia, ba nó ở bên này nó cũng không chịu gọi điện về nhớ thương
anh gì hết, hừ hừ chờ đấy mai một ba qua sẽ xử cho nhóc con ấy biết ta
Vợ à em nhớ đấy, chờ anh , khi nào anh qua sẽ cho em một trận. Không hề quan tâm chồng gì hết
Nói như vậy thôi nhưng anh chỉ có thể chăm chỉ làm việc mong sớm được gặp vợ mình .
... ...... ........
Cuối cùng sau 1 tuần 4 ngày anh cũng đã giải quyết xong công việc, nhanh
chóng gọi thư ký đặt cho anh chuyến bay về Đài Loan sớm nhất để được gặp vợ mình, anh muốn cho cô một bất ngờ nho nhỏ
Nhanh chóng bắt tắc xi về đến nhà, nhưng lại chẳng thấy cô và con đâu, nghe người giúp việc trong nhà nói cả đại gia đình đã đi dã ngoại đến tối mới về. Anh đành
lên phòng của cô và anh ở nhà, nằm ngủ một giấc chờ cô về
Trên
giường còn lưu lại mùi hương quen thuộc của cô, ngửi mùi hương đã khắc
sâu vào tâm trí của anh, anh nhanh chóng nở nụ cười, an ổn chìm vào
trong giấc ngủ say sau một tuần dài chưa có được
... ........
Sau khi đại gia đình đi chơi về. Nghe quản gia báo anh đã về cô vô cùng
ngạc nhiên, không phải anh nói bận việc tới cả tháng trời sao , bây giờ
mới hơn 1 tuần mà anh đã về rồi, nhưng nỗi thắc mắc ấy chẳng cần được
giải đáp cô nhanh chóng đi lên phòng, nhìn anh đang chìm vào giấc ngủ
say. Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh.
Anh gầy đi nhiều, nhìn đầu
tóc rối bù, gương mặt gầy sọt, quầng thâm đen thui dưới mắt, lại còn mọc râu nữa chứ, ôi trời rốt cuộc mấy ngày qua anh đã sống như thế nào có
chăm sóc bản thân mình tốt không?
Cô thừa nhận là mấy ngày qua
mình vui vẻ quá nên nhiều lúc cũng không nhớ mà quan tâm anh, cùng ba
mẹ, bảo bối, và các anh chị đi chơi cả ngày tối đến cô nhanh chóng mệt
mỏi chìm vào giấc ngủ cho nên cô cũng không gọi điện thoại nhiều cho anh được. Khẽ vuốt mặt chồng, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi anh:" chồng
ơi, em nhớ anh"
Khi cô chuẩn bị rời khỏi môi anh, thì một cánh
tay của ai đó cầm lấy cổ cô khẽ ấn cô xuống, thay thế vào đó là một nụ
hôn ngọt ngào. Nụ hôn kéo dài tới mức khiến cô gần như gạt thở lúc ấy
anh mới nhẹ nhàng tha cho cô, môi anh kề sát môi cô, và hỏi:" bà xã nhớ
anh không"
Cô khẽ đỏ mặt, gật đầu:" em nhớ anh lắm, ông xã"
Chỉ cần nghe giọng nói ngọt ngào của cô mọi bực tức và ấm ức gần như xua đi hết. Tiếp tục hôn cô một nụ hôn nồng cháy khác, chỉ có cách này mới
thỏa mãn được nỗi nhớ nhung giày vò anh đã bao lâu thôi. Trong lúc mơ
màng Đinh Vũ Du dường như nghe được tiếng anh thì thầm:" bà xã, anh yêu
em nhiều lắm"