Đêm
thu, trời rất lạnh. Tôi đi bộ về nhà, toàn thân lạnh đến run cầm cập. Còn chưa
vào đến khu chung cư tôi đã giật mình đứng sững lại. Nhìn từ xa, tôi thấy có
một cái bóng quen thuộc.
Tôi
đứng ngây ra bên đường, mặc cho gió lạnh táp vào mặt, từng cơn đau rát lan tràn
trên má. Tôi không dám đi tiếp, chỉ sợ mình nhìn không rõ, sợ đi tiếp bóng
người trước mặt sẽ biến mất, sợ anh sẽ lái xe lướt qua tôi như chưa từng quen
biết. Tôi chỉ biết đứng ngây ra trong gió lạnh. Nhìn thấy tôi đứng ngây ra anh
liền ngồi vào trong xe. Tôi sợ đến thót tim, anh định bỏ đi sao? Bởi vì anh
nhìn thấy tôi rồi nên muốn trốn tôi sao? Nước mắt tôi bỗng chốc trào ra.
Xe anh
đỗ lại ngay sát cạnh tôi.
Cửa xe
mở ra:
- Le!
Là Lâm
Diệu, đã lâu lắm không gặp, anh có vẻ gầy đi. Sống mũi tôi chợt cay cay, run
run ngồi vào xe anh.
Đến nhà
anh, cửa vừa đóng lại, anh đã ôm chầm lấy tôi rồi hôn tôi như điên dại. Cũng
không biết là vì xúc động hay là vì lạnh mà toàn thân tôi như run lên. Ban đầu
anh hôn tôi, về sau tôi bình tĩnh hơn, liền vòng tay siết chặt lấy anh không
muốn buông ra. - Lâm Diệu, Lâm Diệu! - Tôi gọi tên anh, bật khóc nức nở.
Anh
không nói gì, ôm tôi lên giường, nằm đè lên người tôi. Tôi không phản kháng.
Được gặp lại anh như thế này tôi phải cảm ơn ông trời rất nhiều, lúc này đây
tôi có thể cho anh mọi thứ...
- Em
đổi điện thoại rồi à? Ban nãy tại sao không nghe điện thoại của anh, còn tắt
máy nữa chứ? - Lâm Diệu đưa tay ra móc lấy cái điện thoại của tôi, bật máy lên,
mở danh sách cuộc gọi và tin nhắn, sau khi không phát hiện ra đối tượng nào khả
nghi mới hỏi.
-
À, tối đó lúc về nhà bị rơi vỡ điện thoại! - Tôi thành thực trả lời, còn chủ
động bổ sung.
- Cái
điện thoại này là của người ta tặng em, chính là cậu bạn học lần trước đấy!
Hình như nó bị hỏng rồi, thường xuyên không nhận được điện thoại, làm sao em
biết anh gọi chứ?
- Hắn
ta tặng em điện thoại làm gì? - Lâm Diệu lập tức cảnh giác hỏi.
- Nói
là để tiện cho việc liên lạc. À phải rồi, chuyện của em họ của cậu ta với anh
họ em thành công rồi, tối nay bọn em đi chúc mừng họ!
- Chẳng
trách mà người em toàn mùi rượu, sau này không được dùng cái điện thoại này
nữa, cũng không được uống rượu! Ngày mai đi mua cái mới!
- Tại
sao? Đây không phải là tiền chắc?
- Anh
sẽ mua cho em!
- Thế
còn nghe được! - Tôi rời khỏi vòng tay anh, ngồi dậy, cúi xuống nhìn anh, hỏi.
- Lâm Diệu, anh đã đi đâu vậy? Suýt chút nữa thì em hẹn hò với người khác rồi?
- Em
dám! - Lâm Diệu ngồi bật dậy, lại ôm tôi vào
lòng
- Sao
em không dám chứ? Anh đi biền biệt không có tin tức gì, ai mà biết anh có tìm
được ai khác rồi hay không? Chẳng nhẽ em phải chờ anh đến già
chắc?
- Muốn
hẹn hò với người khác à, em không có cơ hội đâu! Anh có tai mắt cả đấy, nếu
không anh đâu có về kịp lúc thế? Em còn định đi xem mặt nữa, muốn chết phải
không? - Lâm Diệu ghé sát mặt vào tôi.
- Ai
nói với anh là em chuẩn bị đi xem mặt? - Tôi kinh ngạc, hay là anh gài tai mắt
ở bên cạnh tôi thật?
- Ngũ
Dật Thiên nói cho anh biết đấy, anh vẫn liên lạc với anh ta mà, chỉ có điều
không cho anh ta nói với em thôi. Nghe được tin này là anh chạy về đây ngay! -
Lâm Diệu đắc chí nói.
- Hai
người thông đồng với nhau phải không? Chẳng trách gần đây em cứ tưởng Bầu Trời
uống nhầm thuốc, tự nhiên quay sang quan tâm em, ngày nào cũng bắt em đi uống
rượu tiếp khách, hóa ra là kế hoạch của bọn anh! Lâm Diệu, anh giỏi lắm, anh
cút đi cho em! - Tôi tức tối đẩy anh ra.
- Cái
gì? Ngũ Dật Thiên dám dẫn em đi uống rượu à? Có phải anh ta hết muốn làm ăn với
công ty anh rồi không? - Lâm Diệu phẫn nộ, cầm điện thoại định gọi cho Ngũ Dật
Thiên.
- Thôi
đi, anh đừng có giả vờ vô tội! Ngoài việc lôi em đi tiếp khách ra, anh nghĩ Ngũ
Dật Thiên còn cách nào giám sát em nữa không hả? Anh thì giỏi rồi, một mình tự
do tự tại bên ngoài, lại còn nhờ người đàn ông khác giám sát người yêu mình.
Lâm Diệu, sao em không nhận ra anh lại thông minh thế nhỉ? - Tôi hừ giọng, hai
tên khốn, sao mình lại bị bọn họ trêu đùa như thế này cơ chứ?
- Thôi
đừng giận nữa, chẳng nhẽ em thì được chọc giận anh còn anh thì không được trêu
chọc em sao? Hầy, anh thật sự rất nhớ em! - Lâm Diệu ném điện thoại sang một
bên, cười hi hi làm nũng tôi, nhân lúc tôi chưa kịp định thần lại liền ôm chầm
lấy tôi.
- Nhớ
em sao không biết đường mà về cho sớm? Đúng là mất hết nhân tính!
- Anh
cố ý đấy! Ai bảo em giày vò anh lâu thế? Chúng ta làm hòa nhé. À phải rồi, ngày
mai đeo cái nhẫn anh tặng em vào nhé!
- Ném
đi rồi! Lúc không tìm thấy anh em đã ném đi rồi!
Lâm
Diệu sững người rồi ghé vào tai tôi, thì thầm:
- Em có
biết cái nhẫn ấy đáng giá bao nhiêu không?
- Có
thể đáng giá bao nhiêu chứ, chắc chỉ là đồ giả giá vài chục tệ chứ gì? Nhiều
lắm cũng không quá một trăm tệ. Cái thứ rẻ tiền như vậy mà anh cũng dám bảo em
đeo vào tay à? - Nghe Lâm Diệu cười khúc khích, tôi mới ý thức được có gì đó
hơi bất thường. Lâm Diệu là con trai của Lâm Mộc Sâm, có thế nào cũng không thể
tặng thứ đồ rẻ tiền cho tôi được.
Tôi
quay phắt lại, nhìn thẳng vào mặt Lâm Diệu, hỏi:
- Anh
đừng có bảo em nó là thật nhé!
- Là
thật đấy!
-
Không, anh mau nói với em là giả đi, là đồ giả anh mua có mấy chục tệ ở sạp
hàng ven đường, mau nói đi!
- Là
thật đấy! - Anh chậm rãi nói từng tiếng vào tai tôi.
Sét
đánh ngang tai. Dường như tôi đang nhìn thấy một tập nhân dân tệ cháy bùng lên
trước mặt mình. Tôi muốn lao đến dập lửa, dùng nước cũng không được, úp vung
cũng không được, thậm chí dùng bình cứu hỏa cũng không được, càng chữa cháy nó
càng cháy to, cuối cùng cháy rụi trước mắt tôi. Tôi òa khóc.
Tôi
nhảy xuống giường, phát hiện ra mình không mặc gì, vội vàng cầm quần áo lao vào
nhà vệ sinh. Thay quần áo xong, tôi lại chạy ra, nhảy lên giường, bóp cổ Lâm
Diệu.
- Anh
là đồ lợn, anh sống bằng cám heo phải không? Anh là đồ coi tiền như cỏ rác, sao
anh có thể? Sao anh có thể tặng em một món đồ quý giá như vậy hả? Óc anh bị
gián gặm rồi à, hay là đầu bị đập vào tàu hỏa hả? - Mặt tôi đỏ bừng lên, chỉ
muốn bóp chết cái gã con nhà giàu phung phí này.
-
Lâm... Lâm Sảng, thả anh ra!
Thấy
Lâm Diệu bị tôi bóp cổ đến trợn trắng mắt ra, tôi mới hoảng hốt thả tay ra.
Nhưng nỗi tức giận trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai, tôi trợn mắt lườm Lâm Diệu,
muốn dùng ánh mắt tóe lửa để thiêu cháy
- Người
nổi giận phải là anh mới đúng chứ! - Lâm Diệu ngồi dậy mặc quần áo, nhưng anh
không nổi cáu mà ôm tôi vào lòng.
- Mất
rồi thì mua cái khác.
Tôi gõ
đầu anh, nói:
- Nhân
lúc tay em chưa cầm dao thì tránh xa em ra, em không dám chắc là mình giữ được
bình tĩnh đâu đấy!
- Đừng
cáu nữa, anh vừa mới xuống máy bay, lại phải lao lực, mệt lắm! Đi ngủ đi! - Lâm
Diệu cứ ôm riết lấy tôi.
- Ngủ,
ngủ cái đầu anh ấy! - Tôi đẩy anh ra, đứng dậy định đi.
Lâm
Diệu kéo tôi lại:
- Em
làm gì thế?
- Em về
nhà, tìm cái nhẫn! - Tôi lao đi với vận tốc của tên lửa, mở cửa rồi xuống lầu,
bắt taxi về nhà.
Xuống
xe, đứng ở dưới lầu, tôi cố gắng quan sát vị trí cửa sổ nhà mình.
Không
nằm ngoài suy đoán, từ cửa sổ nhìn dóng xuống đúng vị trí vườn hoa bên dưới.
Chỉ có điều vườn hoa to thế này, muốn tìm thấy đâu có dễ, phải nghĩ cách mới
được.
Tôi về
nhà, điều chỉnh chuông điện thoại lên mức to nhất, lấy một cái khăn mặt bọc
lấy. Nhẫn và điện thoại có thể tích và trọng lượng tương đương nên chắc sẽ bay
xa như nhau. Lúc đó tôi ngồi trên giường và vứt đi, vị trí chắc là sẽ gần nhau.
Tôi đi
ra ngoài cửa sổ, cố gắng nhớ lại vị trí và độ lớn của lực ném cái nhẫn đi rồi
ném điện thoại xuống. Sau đó tôi cầm lấy cái điện thoại của mẹ đặt ở trên bàn
và chạy xuống lầu.
Men
theo tiếng chuông, chẳng mấy chốc tôi đã tìm được cái điện thoại, xem ra cái
nhẫn chỉ ở quanh đây thôi. Nhờ ánh đèn điện thoại, tôi tìm kĩ từng tấc đất. Tôi
không tin là cái nhẫn có thể bốc hơi
Nghe
thấy tiếng lầm rầm ở đằng sau, tôi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy hai ông bà già
đang chỉ trỏ về phía tôi và xì xầm cái gì đó. Thấy tôi nhìn, bà lão liền hỏi:
- Cháu
à, cháu tìm cái gì đấy? Tối thế này liệu có nhìn rõ không? Cẩn thận kẻo bị
thương đấy!
Tôi
định thần lại, thành thật đáp:
- Cháu
tìm lại tình yêu của cháu!
Hai ông
bà cụ nhìn nhau hồi lâu rồi bỏ đi.
Tôi lại
bắt đầu tìm. Mắt như hoa lên, côn trùng trong đống cỏ cắn tôi khắp người, đầu
gối quỳ xuống đất lâu quá cũng mất đi cảm giác. Cuối cùng tôi cũng tìm thấy.
Tôi cầm cái nhẫn lên, lau cho sạch bùn đất rồi đưa lên miệng hôn một cái,
ngoảnh đầu lại đã thấy Lâm Diệu đứng bên cạnh.
Tôi mặc
kệ bùn đất đầy người, lao đến ôm chầm lấy Lâm Diệu.
- Em
tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!
Lâm
Diệu ôm lấy tôi, hôn lên tóc tôi.
- Sao
em ngốc thế! - Mắt anh lấp lánh trong đêm, còn đẹp hơn cả chiếc nhẫn tôi cầm
trên tay nữa.
Lâm
Diệu đã quay lại, Bầu Trời chủ động đề xuất cho tôi nghỉ một tuần, còn khẳng
định sẽ không trừ lương của tôi.
Đương
nhiên tôi rất vui mừng chấp nhận lời đề nghị này. Lâm Diệu dẫn tôi đi chọn điện
thoại, vốn dĩ tôi không muốn anh phí tiền, điện thoại nào chả để dùng, nhưng
anh một mực bắt tôi phải đổi điện thoại, thế nên tôi đành phải đi theo anh. Tôi
cũng chủ động nói với mẹ sẽ dẫn bạn trai về nhà, mẹ tôi biết tôi có bạn trai
thì mừng ra mặt, luôn miệng hỏi tôi về Lâm Diệu. Tôi bảo mẹ: Cứ đợi anh ấy đến
là mẹ sẽ biết thôi mà, đảm bảo mẹ sẽ hài lòng.
Tôi
tình cờ gặp Doctor Hoàng ở quầy bán điện thoại. Lúc này đáng ra anh ta phải ở
trong phòng khám chứ?
- Ơ,
Doctor Hoàng, trùng hợp nhỉ, điện thoại của anh cũng bị hỏng à? - Tôi vẫy tay
chào hỏi
Doctor
Hoàng ngoảnh đầu lại, nhìn thấy tôi, lại nhìn thấy Lâm Diệu đang ở bên cạnh
tôi, ái ngại nói:
- Chẳng
phải lần trước cô bảo tôi đền điện thoại cho cô sao?
Hả? Tôi
ngoảnh đầu lại nhìn Lâm Diệu, thấy mặt anh biến sắc. Sao tôi lại xúi quẩy thế
cơ chứ?
- À
không cần nữa đâu, ai dám để anh tốn kém thế, bạn trai tôi nói sẽ đền cho tôi
rồi! - Tôi nắm lấy tay Lâm Diệu, giới thiệu với Doctor Hoàng. Lâm Diệu lườm tôi
một cái rồi mới mỉm cười.
Doctor
Hoàng và Lâm Diệu gật đầu chào nhau. Anh ta bảo nhân viên bán hàng cất điện
thoại rồi rời đi luôn.
- Lần
trước suýt chút nữa em hẹn hò với người ta, chính là anh ta hả? - Lâm Diệu vừa
chọn điện thoại vừa thờ ơ hỏi.
- Chọn
điện thoại đi, lát nữa hãy nói! - Tôi biết anh lại ghen rồi.
Hai
chúng tôi ai nấy đều có tâm sự, làm gì còn tâm trạng mà chọn điện thoại. Cuối
cùng chúng tôi lấy đại một cái rồi trả tiền.
Lúc
quay lại xe, tôi mới hỏi Lâm Diệu:
- Lâm
Diệu, nếu như anh không quay lại, anh sẽ lấy một cô gái nước ngoài và sinh con
với cô ta chứ?
- Anh
không thể nào không quay lại! - Lâm Diệu trả lời chẳng chút do dự. Tôi mỉm cười
thích thú.
- Nhưng
làm sao em biết được anh có quay lại hay không chứ?
- Em
không tin anh đến thế cơ à? - Lâm Diệu chau mày, tỏ vẻ không vui.
-
Không, nhưng làm người không thể tin tưởng mù quáng. Bản thân mình thế nào em
tự biết. Em cũng nói với anh rồi, em không xinh đẹp, tính tình nóng nảy, thích
đánh người, bị một người đàn ông đá đến hai lần, em tham tiền, em hút thuốc...
Lâm Diệu, em không muốn lừa anh, nếu như anh không quay lại, chắc chắn em sẽ
hẹn hò với người khác, còn về việc người đó có phải bác sĩ Hoàng hay không thì
em không biết! - Tôi thật thà nhìn Lâm Diệu. Lúc này nếu tôi nó: "Nếu anh
không về, em sẽ chờ anh cả đời", chắc chắn anh sẽ rất vui, nhưng ai chẳng
biết đó chỉ là một câu nói dối.
Lâm
Diệu không nói gì, bắt đầu dỗi, tay siết chặt vào vôlăng, quay ngoắt xe lại
khiến tôi chóng cả mặt. Tôi biết những điều tôi nói làm Lâm Diệu không vui,
nhưng làm người phải biết đối diện với hiện thực, cuộc sống là như vậy, tình
yêu cũng vậy!
Cuối
cùng Lâm Diệu cũng thả vôlăng, dừng xe lại, chán nản ngoảnh đầu sang nhìn tôi:
- Em
không biết nói dối một câu để anh vui hay sao?
- Em có
thể, nhưng anh có tin không?
- Anh
tin, chỉ cần em nói anh sẽ tin! - Lâm Diệu nói.
- Vậy
em sẽ nói, chỉ cần anh ở bên em, em sẽ không bao giờ để ý đến người khác!
- Câu
này mới giống là tiếng người nói! - Lâm Diệu hài lòng gật đầu.
Lâm
Diệu ơi, em thật hạnh phúc khi anh quay trở lại.
Trên
đường ngang qua quảng trường trung tâm, không biết ảnh viện áo cưới nào đã dựng
sân khấu ngoài trời và đang trưng bày tác phẩm của họ. Người đứng xem rất đông,
các cô người mẫu mặc đủ loại áo cưới đi đi lại lại trên sân khấu biểu diễn.
- Chúng
ta cũng xuống xem đi! - Lâm Diệu đỗ xe vào lề đường, dắt tay tôi hòa vào đám
đông tham quan.
Đẹp
thật! Trên khuôn mặt của mỗi cô dâu trong các bức ảnh đều tươi tắn, ánh lên vẻ
hạnh phúc. Có lẽ con gái cả đời chỉ mong chờ có giây phút này, giây phút được
đứng bên cạnh chàng trai mình yêu thương, đón nhận lời chúc phúc của họ hàng và
bạn bè, trong lòng thầm nguyện ước được sống bên nhau trọn đời.
Một
nhân viên của ảnh viện lại gần tôi, lịch sự nói:
- Hai
anh chị chuẩn bị chụp ảnh phải không? Nếu bây giờ đăng ký có thể giảm giá hai
mươi phần trăm, bình thường chúng tôi không bao giờ giảm giá cả
Tôi
liếc Lâm Diệu, rồi lại nhìn ra đằng sau sân khấu, quả nhiên có không ít đôi
tình nhân đang xếp hàng đăng ký.
- Bây
giờ đăng ký thì bao giờ chụp được? - Lâm Diệu hỏi.
-
Khoảng một tuần sau ạ!
- Em
muốn chụp không? - Lâm Diệu hỏi tôi.
- Chụp
cái gì chứ? Ai thèm chụp với anh? - Tôi miệng thì phản đối nhưng trong lòng lại
không kìm nén được niềm hạnh phúc dâng trào.
Lâm
Diệu mỉm cười, nói với anh nhân viên kia:
- Tôi
muốn chụp đấy, nhưng chỗ các anh ngoài cung cấp dịch vụ chụp ảnh, có cung cấp
luôn cô dâu không?
- Hả? -
Anh kia nghệt mặt ra.
- Anh
nghe thấy rồi đấy, cô ấy không chịu chụp. Nếu anh thuyết phục được cô ấy, tôi
sẽ đăng ký ngay tức khắc!
- Hai
anh chị có thể cho tôi biết tên họ không ạ? - Anh nhân viên kia tỏ thái độ hợp
tác.
- Tôi
là Lâm Diệu, cô ấy là Lâm Sảng.
Anh ta
ghi lại rồi dẫn tôi đến ngồi xuống một cái ghế, sau đó nói:
- Hai
anh chị chờ cho một chút ạ!
Sau đó
anh ta thì thầm gì đó với mấy nhân viên khác, thỉnh thoảng lại quay ra nhìn
chúng tôi.
- Để
xem bọn họ có thể giở trò gì, nếu có thể làm bản cô nương cảm động, hôm nay em
sẽ chấp nhận anh! - Tôi thích thú nói.
Lần này
có kịch hay để xem rồi, hơn nữa lại trước đám đông như thế này. Nói thực là tôi
rất thích những tình huống như thế này.
Âm nhạc
đã dừng lại, một nhân viên tay cầm micro đi về phía sân khấu, các cô người mẫu
áo cưới từ từ rút xuống khỏi
- Hôm
nay chúng ta gặp được một đôi hết sức đặc biệt. Chàng trai muốn chụp ảnh cưới
nhưng cô gái lại không đồng ý. Để có thể nhận được đơn đặt hàng này, tôi hy
vọng mọi người sẽ đưa ra vài ý kiến cho chúng tôi, làm sao để cô gái gật đầu
đồng ý! - Anh chàng MC ném câu hỏi cho quần chúng, không được lãng mạn cho lắm!
- Bảo
chàng trai qùy xuống cầu hôn đi! - Một người lên tiếng.
- Nhàm
quá rồi! - MC lại lắc đầu.
- Bảo
chàng trai cắt cổ tay, không đồng ý sẽ chết trước mặt cô ấy! - Một người khác
nói.
- Máu
me quá! - MC lại lắc đầu.
- Đánh,
không đồng ý thì đánh đến khi nào đồng ý thì thôi! - Một ý kiến khác
"Ồn
ào..." câu trả lời của người nào đó khiến cho cả đám đông bật cười ầm ĩ,
ngay cả MC cũng cười đến mức không nói ra lời.
Tôi
toát mồ hôi, bọn họ hết người nọ đến người kia, ai cũng hung hăng cả. Tôi nhìn
sang Lâm Diệu, thấy anh cũng cười lăn cười lộn.
- Thế
này thì bạo lực quá! - MC cười xong liền lắc đầu.
Không
ai lên tiếng nữa, ai cũng chờ đợi để xem kịch hay.
- Thế
này đi, chúng ta chơi một trò chơi nhé! Đương sự đang ngồi ở bên dưới sân khấu,
trong các bạn, nếu ai đoán trúng là hai người nào sẽ lập tức được giảm giá ba
mươi phần trăm, hai đương sự cũng như vậy, giảm giá ba mươi phần trăm, có được
không ạ? - MC nói xong liền nhìn sang tôi trưng cầu ý kiến, tôi liền gật đầu
đồng ý.
- Oa,
em đoán ra rồi, là anh chị! - Cô gái đứng gần chúng tôi chỉ vào tôi và hào hứng
nhảy cẫng lên.
Lâm
Diêu cười lăn lộn, còn tôi thì nhăn nhó. Tôi còn tưởng là tiếp theo đó vở kịch
sẽ càng thêm lãng mạn, ai dè tôi bị lừa rồi!
- Chúc
mừng anh ch
Tôi còn
đang thất thần thì chợt nghe thấy một giọng nữ rất quen vang lên bên tai, ngước
mắt nhìn, hóa ra là Dương Lệ Lệ.
- Sao cô
không đi làm à? - Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Hôm
nay có chút việc nên xin nghỉ nửa ngày, nào ngờ gặp hai người ở đây. Lâm Diệu,
lâu lắm không gặp anh! - Dương Lệ Lệ chẳng hề tỏ vẻ ngại ngùng trước mặt Lâm
Diệu, thậm chí còn thản nhiên hơn cả tôi. Trong khi đó tôi lại thấy ngại ngùng,
cứ như thể mình có lỗi với cô ta. Vốn dĩ tôi cũng chẳng làm gì có lỗi với cô ta
cả, chẳng qua sức quyến rũ của tôi lớn hơn cô ta một chút mà thôi, thế nên
người Lâm Diệu chọn mới không phải là cô ta.
- Ừ,
lâu lắm không gặp! - Lâm Diệu đưa tay ra, bắt tay xã giao với Lệ Lệ.
- Tôi
phải đi trước đây, không làm phiền hai người nữa!
Sau khi
ký hợp đồng, trả tiền đặt cọc, nhân viên ảnh viện rất biết điều, sắp xếp luôn
cho chúng tôi chụp ảnh vào ngày mai. Nói như vậy có nghĩa là chúng tôi sẽ chen
chân vào trước cả một đoàn người đang xếp hàng kia.
Quay
trở lại xe, tôi hỏi Lâm Diệu:
- Hồi
trước Lệ Lệ theo đuổi anh, anh biết chứ?
- Sao
lại không biết? Cô ta thật là to gan, tặng hoa đến tận văn phòng đấy! Làm anh
chẳng biết phải làm sao. Thật không ngờ ngay lập tức em lại nhận được hoa, làm
anh tức gần chết!
À, hóa
ra người gửi tặng hoa cho "Cô Lâm Diệu" lúc ấy chính là Dương Lệ Lệ,
giờ tôi mới biết đấy.
- Thế
về sau thì sao?
- Về
sau chẳng phải anh với em qua lại với nhau rồi sao?
- Đúng,
qua lại rồi, qua lại đến tận bây giờ! - Tôi không nén được hạnh phúc trong
lòng, ngày mai sẽ chụp ảnh, điều đó nghĩa là gì? Nghĩa là tôi đã tu thành chính
quả rồi? Tôi không thể bình tĩnh được nữa, tôi phải thông báo tin vui này cho
mẹ biết. Nghĩ vậy tôi liền hỏi Lâm Diệu. -Tối nay có chuyện gì khác
- Còn
làm gì nữa ngoài việc ngủ với em? - Lâm Diệu cười nói.
- Anh
chết đi, tối nay về nhà em ăn cơm, có đi không thì bảo?
- Bố mẹ
em không có nhà à? - Lâm Diệu ngạc nhiên hỏi.
Cái
chàng ngốc này, tôi nghẹn họng, vùng ra khỏi vòng tay anh, định gõ đầu anh một
cái nhưng lại thôi, anh ấy đã không thông minh rồi, còn đánh nữa sẽ thành đần
độn mất!
- Anh
sợ à? Bố mẹ em ở nhà, anh sợ thì đừng đến!
Lúc này
Lâm Diệu mới hiểu ý của tôi, mặt lập tức tươi rói:
- Không
sợ, không sợ!
Tôi
liền gọi điện về thông báo cho mẹ, nói hôm nay sẽ dẫn bạn trai về nhà. Tôi nghe
thấy mẹ dặn dò bố: "Ông ơi, mau trải thảm đỏ đi!", ôi mẹ tôi thật
đáng yêu!
- Bố mẹ
em thích cái gì, em mau nghĩ đi, nên mua gì làm quà ra mắt đây? À phải rồi, anh
còn phải về nhà tắm rửa một cái, mặc quần áo vest vào, không thể ăn mặc tùy
tiện thế này được! Nếu không bố mẹ em lại tưởng anh là dân đầu đường xó chợ,
còn phải lấy cả danh thiếp nữa, để chứng minh là anh có nghề nghiệp đàng hoàng,
không phải dân ăn bám! Còn gì nữa nhỉ? Lâm Sảng, em cười gì thế? - Lâm Diệu vừa
biết sẽ gặp bố mẹ tôi là cuống hết cả lên, thậm chí còn căng thẳng hơn cả tôi
lúc chuẩn bị đi gặp bố mẹ anh.
- Mẹ em
thích nhất là tiền, anh cứ vung tay ném ra một xấp tiền rồi quỳ xuống trước mặt
họ mà nói: Thưa hai bác, hãy bán con gái của hai bác cho cháu đi! Em đảm bảo bố
mẹ em sẽ lập tức giúp em thu dọn hành lý! - Tôi nói đùa.
- Đừng
có nói bậy! - Lâm Diệu trợn mắt dọa.
- Ai
dà, giờ anh bảo phải nghĩ thế nào, dù gì họ mà gặp được anh còn vui hơn bất cứ
cái gì, anh tin em đi! Hơn nữa chẳng phải bố mẹ em đã nhìn thấy anh rồi sao,
hôm sinh nhật em anh chẳng đến rồi đấy thôi, mặc dù không ngồi lại lâu lắm!
Tôi
thực sự không nghĩ ra bố mẹ tôi thích cái gì, thường ngày ngoài đánh mạt chược
ra thì họ chẳng có s thích gì khác, chẳng nhẽ lại để Lâm Diệu xách một bộ bài
mạt chược đến?
- Lần
đó bố mẹ em chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, chỉ dán mắt vào Trương Hạo, có khi
đã quên bộ dạng của anh rồi cũng nên! A, anh nhớ ra rồi, mẹ anh còn một hộp
nhân sâm, lát nữa em về nhà lấy với anh nhé!
Tôi
ngây người, lại về nhà anh sao?
- Thôi,
em cứ ở nhà anh đợi anh, khi nào em chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ về ra mắt bố
mẹ anh! - Lâm Diệu nhìn thấy tôi có vẻ không thoải mái liền bỏ ý định.
- Lâm
Diệu, lần trước... - Tôi định nói cho anh biết chuyện tôi hiểu nhầm anh là con
riêng.
- Không
cần phải nói nữa, anh có thể đợi mà! Giờ chuyện gặp bố mẹ em quan trọng hơn. Mẹ
em có hung dữ như em không? Còn cả bố em nữa, có uống rượu hút thuốc không? - Hả?
Căng thẳng đến mức nói lộn mà cũng không biết. Suốt đường đi Lâm Diệu hỏi luôn
miệng, sau đó để tôi ở nhà, một mình quay về nhà lấy nhân sâm.
Nhìn bộ
dạng căng thẳng của Lâm Diệu, trong lòng tôi thấy ấm áp lạ thường, cuối cùng
thì tôi cũng tìm được một người đàn ông coi mình là báu vật. Thế là mẹ tôi
không phí công hương khói bao nhiêu năm nay rồi!
Đến nhà
tôi, mẹ tôi đang lúi húi ở trong bếp, bố tôi đi chợ vẫn chưa về. Tôi kéo Lâm
Diệu vào bếp.
- Mẹ
ơi, con về rồi đây, đây là bạn trai của con! - Cái bát trên tay mẹ tôi rơi
xoảng xuống đất, nụ cười trên môi Lâm Diệu như cứng lại, tôi cũng sững người.
- Mẹ,
anh ấy là con đẻ của mẹ thất lạc nhiều năm nay à? - Tôi chạy đến kéo tay mẹ,
căng thẳng hỏi.
- Cái
con ranh này, con nhìn bộ dạng con kìa, mẹ làm sao đẻ ra được một thằng con
trai đẹp trai thế này? - Mẹ đẩy tay tôi ra, đi đến trước mặt Lâm Diệu, nhìn anh
chằm chằm.
Lâm
Diệu bị nhìn đến mức sởn gai ốc, vội vàng đưa hộp nhân sâm trong tay ra:
- Dì à,
đây là nhân sâm
Hơ hơ,
cái gì mà “Đây là nhân sâm ạ?”. Chẳng nhẽ mẹ tôi lại không biết đây là nhân
sâm?
Mẹ tôi
đón lấy, liếc qua rồi đặt lên bàn, nói: “Ờ, nhân sâm thật!”. Hơ, lại cả mẹ tôi
nữa chứ!
Thấy
hai người cứ ngây ra nhìn nhau, tôi liền đẩy Lâm Diệu ra ngoài, bảo anh ngồi
xuống ghế phòng khách còn mình thì đi rót nước. Thấy mẹ tôi đang đánh mắt ra
hiệu, tôi liền đi vào bếp, hỏi:
-
Chuyện gì thế ạ?
Có là
đồ ngu cũng nhận ra được là mẹ rất thích. Tôi bảo mẹ tôi đừng có nhìn người ta
chòng chọc như vậy nữa, đừng để mới lần đầu gặp mặt mà người ta đã sợ mất dép.
- Bao
nhiêu tuổi? - Mẹ tôi thôi cười.
- Bằng
tuổi con.
- Được,
bằng cũng được!
- Lần
trước sinh nhật con anh ấy cũng đến đấy, bố mẹ đã gặp anh ấy rồi mà, giờ mới
phát hiện anh ấy đẹp trai à?
- Ờ, mẹ
không nhớ nữa, chẳng trách thấy quen quen. Lớn tuổi rồi, trí nhớ kém lắm! - Mẹ
vỗ vỗ trán.
Tôi bùi
ngùi, mẹ tôi già thật rồi!
Nghe
thấy tiếng mở cửa, Lâm Diệu liền đứng phắt dậy, nhìn thấy bố tôi liền chạy đến
đỡ túi đồ trên tay bố tôi, lại còn nịnh nọt:
- Cháu
chào chú ạ! Cháu là bạn trai của Lâm Sảng, chú khỏe thật đấy!
- À,
bạn trai của Lâm Sảng à, ngồi, ngồi đi! Đừng đứng mãi thế! - Bố tôi cười tươi
như hoa.
Không
khí rất vui vẻ. Tôi biết ngay là bố mẹ tôi sẽ rất thích Lâm Diệu mà.
Lúc ăn
cơm bố mẹ tôi liền hỏi về công việc của Lâm Diệu. Lâm Diệu vội vàng lấy danh
thiếp đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, kính cẩn đưa cho bố mẹ tôi bằng hai t
liếc qua, thấy chức vụ là tổng giám đốc liền bật cười thành tiếng.
- Con
ranh con, cười gì mà cười? - Mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt sắc như dao.
- Mẹ,
người ta là thiếu gia đấy! - Lâm Diệu nghe vậy liền đá chân tôi. Tối nay sao
lắm người làm ám hiệu với tôi thế nhỉ?
Nhưng
mà sao mặt mẹ tôi lại biến sắc thế kia, ban nãy vẫn còn cười tươi rói cơ mà,
sao vừa nhìn thấy danh thiếp của Lâm Diệu mặt đã biến sắc rồi? Lâm Diệu sợ quá
không dám ăn cơm nữa, ngoảnh sang nhìn tôi ngơ ngác, tôi cũng đâu biết gì đâu.
Mẹ tôi
không nói gì thêm, bố tôi cũng không hỏi thêm chuyện của Lâm Diệu, lúc này tôi
làm sao nuốt nổi cơm nữa, định mở miệng hỏi mẹ nhưng sợ mẹ nói ra sẽ khiến Lâm
Diệu khó xử. Khó khăn lắm mới chịu được đến hết bữa ăn. Mẹ tôi thu dọn bàn ăn,
tôi muốn giúp một tay nhưng mẹ tôi đánh mắt bảo tôi đưa Lâm Diệu về trước.
Ôi
trời, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Ngoài Lâm Diệu, tôi còn có thể đi đâu tìm
cho mẹ tôi một người con rể tốt như vậy chứ?
Ra khỏi
cửa, chân Lâm Diệu như mềm nhũn ra, anh bám lấy tay tôi, hỏi:
- Sao
thế? Sao mẹ em lại vui buồn thất thường vậy? Anh tự thấy mình không làm gì sai,
cũng không nói gì sai, sao chớp mắt đã thay đổi kỳ quặc thế? Lâm Sảng, làm sao
bây giờ? Có phải mẹ em không thích anh không?
- Không
sao đâu, chắc chắn là có vấn đề gì đó, em đi nghe ngóng một chút, lát nữa sẽ
gọi cho anh, anh về nhà trước đi! Nếu mẹ em mà không thích anh, em sẽ liều mạng
với mẹ! - Tôi bảo Lâm Diệu cứ yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách.
Lâm
Diệu ngập ngừng không muốn đi. Lưỡng lự mãi, anh liền kéo tay tôi dặn:
- Nhớ
gọi cho anh đấy, hay không tí nữa em qua anh, nếu không anh không ngủ được mất!
- Được
rồi, anh mau đi đi! - Xem ra mẹ tôi đã khiến cho Lâm Diệu sợ phát khiếp rồi.
Vào
nhà, thấy mẹ tôi đang rửa bát, bố tôi đang ngồi hút thuốc trong phòng khách-
Mẹ, mẹ ra đây đi, còn rửa dọn gì chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Tôi nôn
nóng muốn biết nguyên nhân.
Mẹ tôi
từ trong nhà bếp đi ra, trợn mắt
gắt:
- Tại
sao lại cùng họ?
Ôi trời
ơi, hóa ra là vì cái này.
- Cùng
họ thì đã làm sao? - Tôi không sao hiểu nổi, cùng họ là chuyện thường, chỉ cần
không phải là họ hàng thì có gì không được?
- Cùng
họ là có vấn đề, nhỡ có họ hàng thì sao? - Mẹ tôi thở dài.
Tôi cầm
danh thiếp của Lâm Diệu lên, đưa cho mẹ, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ à,
mẹ nhìn cho kỹ đi, Tổng giám đốc Tập đoàn Mộc Sâm. Là Tập đoàn Mộc Sâm đấy, nếu
như có họ hàng với nhà ta, mẹ đã đến đó làm thân từ lâu rồi, nếu thế thì bây
giờ mẹ có còn ngồi đây không?
Mặt mẹ
tôi hơi giãn ra, nhưng vẫn không chịu chấp nhận:
- Không
được là không được, ngày mai con đi nói với thằng nhóc đó là nhà chúng ta không
ưng nó. Có tiền thì đã sao? Là bố nó có tiền chứ có phải tiền nó kiếm đâu!
Mẹ trở
nên cứng đầu như thế từ bao giờ không biết? Con gái mẹ phục mẹ sát đất rồi. Tôi
ngoảnh sang nhìn bố, hi vọng bố nói có lý hơn. Nhưng bố tôi lại chẳng nói gì,
chỉ dán mắt vào tivi.
- Mẹ,
mẹ thử nghĩ đi, lúc con gái mẹ lấy chồng, khách khứa có hỏi điều kiện nhà trai
thế nào, mẹ có thể ngẩng cao đầu, sau đó nói với họ rằng: Là con trai của ông
chủ Tập đoàn Mộc Sâm, con trai độc nhất. Đến lúc đó, có phải mẹ được nở mày nở
mặt không nào? Hoặc giả đi trên đường, tình cờ gặp một người bạn lâu năm không
gặp, người ta hỏi con gái mẹ lấy chồng chưa, mẹ bảo lấy rồi, sau đó người ta
hỏi gả con cho ai, mẹ nói gả cho con trai một gia đình có tiền. Đấy, thế có
phải mẹ được ngẩng cao đầu trước mặt người ta không? Giả sử anh ấy có đưa mẹ đi
phố, chủ cửa hàng có hỏi mẹ anh chàng này là ai mà đẹp trai thế, mẹ có thể ưỡn
ngực mà nói: Đây là con rể tôi. Đến lúc ấy có phải mẹ được mát mặt không nào?
Sau này mẹ có cháu, ai ai nhìn thấy cũng khen dễ thương, người ta hỏi mẹ ôm con
cho nhà ai, mẹ nói là con của con g
Thế có
phải là thích không? Mẹ à, mẹ đừng nói với con là mẹ không thích những thứ này
nhé! - Tôi khích mẹ tôi. Có vẻ hiệu quả, sắc mặt mẹ tôi đã thay đổi đôi chút.
- Nếu
người ta hỏi mẹ con rể họ gì, mẹ nói họ Lâm, người ta nói: Ơ, đã thân càng thêm
thân, thế thì tức chết đi được! - Mẹ tôi vẫn không chịu.
- Mẹ à,
người phải hiện thực một chút, đừng có để ý đến miệng lưỡi và ánh mắt của thiên
hạ làm gì. Chỉ cần bản thân mẹ biết không có họ hàng gì là được rồi, cần gì để
ý thiên hạ nói ra sao?
- Con
cũng biết là không cần để ý đến miệng lưỡi và ánh mắt của thiên hạ à? Thế những
gì con vừa nói có câu nào không nhắc đến người khác không?
- Mẹ! -
Tôi sà vào lòng mẹ, khóc lóc năn nỉ. - Mẹ là mẹ đẻ của con, con gái mẹ đời này kiếp
này chỉ lấy anh ấy thôi, cho dù anh ấy có là con riêng của mẹ con cũng phải lấy
anh ấy cho bằng được!
- Cái
gì mà con riêng với con chung? - Bố tôi chẳng nghe thấy gì khác, chỉ nghe thấy
mỗi từ "con riêng".
- Con
ranh con, chẳng nói được câu nào tử tế. Thằng cu đấy thực sự không tồi, tính
tình nhanh nhẹn. Cùng họ cũng chẳng có gì không tốt cả, sau này sinh con đẻ cái
có thể mang họ Lâm nhà mình! - Cuối cùng mẹ cũng chịu chấp nhận. Chỉ có điều
không biết ban nãy có làm nó sợ chết khiếp không nữa?
- Mẹ
còn nói nữa, chả sợ chết khiếp đi rồi! - Tôi đã yên tâm nên bắt đầu trách mẹ.
- Lâm
Sảng à, bố thấy bản thân con thấy được là được, không cần phải để ý đến những
vấn đề khác! - Bố tôi giờ mới lên tiếng.
Bố, bố
đúng là người biết "lựa gió đẩy thuyền", hóa ra con được di truyền từ
bố đấy!
- Con
cảm thấy tốt lắm ạ! Con phải gọi điện cho anh ấy ngay không anh ấy lại lo! -
Tiếng chuông cửa vang lên. Tôi kinh ngạc mở cửa ra, Lâm Diệu!
Hóa ra
anh vẫn chưa đi, vẫn cứ đứng chờ ở ngoài cửa, toàn thân như đông cứng lại vì
lạnh, thật tội nghiệp. Nhìn thấy tôi xuất hiện liền kéo tôi ra ngoài, đóng cửa
lại rồi hỏi:
- Thế
nào rồi?
- Anh
vẫn đứng đây từ nãy giờ đấy à? Chẳng phải em bảo anh về trước sao?
- Em
bảo anh về sao được? Chẳng phải cũng vì anh sợ em không giải quyết nổi việc này
sao? - Lâm Diệu nhìn tôi nôn nóng, rất muốn hỏi tình hình nhưng lại không dám
hỏi.
Hừ, dám
khinh thường tôi à, đã vậy sẽ cho anh biết tay!
- Về
nhà anh đi, ở đây không tiện nói! - Tôi cố ý hạ thấp giọng.
Suốt
dọc đường, Lâm Diệu trầm ngâm không nói năng gì, thỉnh thoảng lại len lén nhìn
tôi. Tôi trong bụng buồn cười lắm nhưng ngoài mặt vẫn phải cố tỏ vẻ bi đát;
miệng chỉ chực ngoác ra cười nhưng phải cố kiềm nén lại; cuối cùng tôi đành
phải ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ: Ôi chết cười mất!
Về nhà
đến nhà Lâm Diệu, tôi cúi đầu, buồn bã nói:
- Lâm
Diệu, mẹ em không đồng ý, nói vì anh cùng họ!
Lâm
Diệu thừ người, anh làm sao ngờ được việc cùng họ lại có thể gây ảnh hưởng lớn
đến thế.
- Làm
sao bây giờ? Phải làm sao đây? - Lâm Diệu đi đi lại lại trước mặt tôi. Tôi
không nhịn được đành phải lấy tay bịt chặt miệng. Lâm Diệu lại tưởng là tôi
khóc nên càng hoang mang hơn.
- Em
cũng chẳng biết phải làm sao nữa, em đâu ngờ mẹ em lại cổ hủ như vậy, thường
ngày đâu có như vậy.
- Vậy
ngày mai anh đi đổi họ vậy! - Lâm Diệu dừng bước, ngồi xuống bên cạnh tôi. Thật
không ngờ anh lại nghĩ ra một phương pháp chẳng logic chút nào như vậy.
- Anh
theo họ mẹ, chắc chắn mẹ anh sẽ đồng ý, chỉ có điều làm sao qua được cửa ải của
bố anh nhỉ? - Lâm Diệu lại xịu mặt xuống, hai tay vò đầu bứt tai. Mẹ ơi, mẹ làm
cho anh ấy sợ chết khiếp lên rồi!
Nhìn vẻ
mặt nhăn nhó khổ sở của Lâm Diệu, tôi không đành lòng tiếp tục trêu chọc anh,
liền chồm đến h anh. Lâm Diệu đẩy tôi ra, nói:
- Em
đừng phá nữa, mau nghĩ cách đi!
- Anh
không muốn em chứ gì? - Tôi hỏi Lâm Diệu.
- Giờ
anh không có tâm trạng nào mà...
- Mẹ em
còn hung dữ hơn em gấp trăm ngàn lần, nếu mẹ sống chết gì cũng không đồng ý, có
lẽ cả đời này, cả đời này chúng ta không thể ở bên nhau. Anh còn không nhân cơ
hội này mà quấn quýt em à? - Cuối cùng tôi cũng không thể nhịn cười được nữa.
- Lâm
Sảng, anh sẽ không để chuyện này xảy ra đâu!
- Thực
ra mẹ em vốn không vui, nhưng dưới sự tấn công mãnh liệt của em, nói rằng cùng
họ cũng không sao, chỉ cần anh đối xử tốt với em là được. Anh nói đi, có phải
anh đối xử với em không tốt không?
- Em...
em dám giỡn anh à? - Lâm Diệu chớp chớp mắt, nhìn tôi vẻ không đáng tin, mãi
cho đến lúc tôi gật đầu khẳng định, anh mới ôm chầm lấy tôi quay vòng tròn.
- Ối
chóng mặt quá! - Tôi la lên.
- Đấy
là cái giá cho việc dám giỡn mặt anh! - Lâm Diệu cười tinh quái rồi ném tôi lên
giường. - Nào, lại đây, chẳng phải em muốn quấn quýt với anh sao?
- Á...
- Tôi hét lên rồi lăn sang một bên giường.
Đúng
lúc ấy có tiếng chuông điện thoại vang lên, vừa nhìn thì thấy là số của Tiểu
Phụng gọi đến. Tôi vội vàng bảo Lâm Diệu thả tôi xuống.
- Nói
đi! - Tôi nghe điện.
- Ngày
mai nghỉ một ngày, đến chỗ tớ sớm nhé!
- Làm
gì? Tớ đang nghỉ mà!
- Xem
mặt chứ làm gì? Chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao?
- Xem
mặt? - Ối, tôi quên mất chuyện này rồi. Giờ người đã quay trở lại, tôi còn đi
xem mặt
-
Chuyện đó, chuyện đó... Lâm Diệu về rồi, cậu từ chối đi nhé - Tôi ho khan vài
tiếng rồi len lén nhìn Lâm Diệu.
- Hai
người giỡn mặt với tớ hả? - Tiểu Phụng nổi cáu.
- Đâu,
ai dám!
- Ngày
mai dẫn người qua chỗ tớ, tớ phải kiểm hàng!
- Ok,
mai nhé!
Cúp
điện thoại, thấy mặt Lâm Diệu sầm sì, đôi mắt trừng trừng nhìn tôi.
- Ái
chà, mặt trời tối nay tròn thật đấy! - Tôi đánh trống lảng.
Lâm
Diệu trợn mắt lườm tôi, vẻ mặt sầm sì, tôi biết anh vẫn để bụng chuyện này. Tôi
không muốn nhìn thấy ánh mắt tổn thương của anh, nó khiến tôi đau lòng.
Đầu tôi
chợt nóng lên, tôi chạy ra ban công, ngẩng mặt lên trời, hét thật to:
- Lâm
Diệu, em yêu anh!
Ngoảnh
đầu lại nhìn, thấy Lâm Diệu ngây ra, đờ đẫn nhìn tôi mất ba giây. Ba giây sau
anh mới đứng dậy, ôm lấy tôi từ phía sau, thì thầm vào tai tôi:
- Anh
cũng yêu em!
Một thứ
gì đó ấm nóng đang chảy trong lòng tôi, một cảm giác ngọt ngào đến tuyệt diệu.
Khoảnh khắc này đây, tôi sẵn sàng tan chảy vì anh.
- Lâm
Diệu, em bảo này, cửa ải của bố mẹ em đã qua rồi, ngày mai còn phải qua cửa ải
của bạn em nữa! Anh có thấy áp lực không? - Nằm bên cạnh anh, tôi thì thầm
hỏi.
- Anh
thì áp lực cái mẹ gì?
- Anh
dám nói tục à? Bất lịch sự!
- Anh
học của em đấy!
- Ha ha
ha! - Tôi bật cười, hài lòng nhắ mắt lại.
Ngày
hôm sau dẫn Lâm Diệu đến gặp Tiểu Phụng, cô ấy liền ném tôi cho người khác, bảo
là phải nói chuyện riêng với Lâm Diệu. Đến lúc tôi làm mặt xong và đi ra, Lâm
Diệu đã chẳng biết chạy đi
đằng nào rồi, đối tượng nói chuyện với Tiểu Phụng giờ là một người phụ nữ. Tôi
thất kinh, Tiểu Phụng dám biến đổi giới tính cho Lâm Diệu à, tôi phải giết cả
nhà cô!
- Người
đâu rồi? - Tôi hỏi Tiểu Phụng.
- Đi vệ
sinh rồi!
À, hóa
ra là đi vệ sinh, thế mà tôi cứ tưởng...
- Thế
nào, hàng có đạt chất lượng không? - Tôi hỏi Tiểu Phụng.
- Tương
đối hài lòng, ha ha! - Mắt Tiểu Phụng sáng lên, "anh mỳ" nhà tôi khiến
cho cô ấy thích thú lắm. Tôi thầm tự hào.
- Còn
phải nói, hồi đầu suýt chút nữa thì tớ đẩy anh ấy cho người khác đấy!
- Oa,
cậu có tinh thần hi sinh như vậy sao? Sao cậu không đẩy anh ấy cho tớ?
- Lúc
đó anh ấy còn là người mới mà, hơn nữa chẳng phải tớ đã nói anh ấy có thân thế
đặc biệt sao, ai dám nghĩ ngợi xa xôi. Thế mà cái cô Dương Lệ Lệ ở phòng tớ
không sợ chết mà liều mạng theo đuổi, tớ còn định giúp cô ấy, chỉ có điều lại
phản tác dụng. Tớ tuyệt đối không cố ý! Hôm qua lúc đi dạo phố tình cờ gặp Lệ
Lệ, tớ thấy áy náy quá! Hài, mọi thứ cứ như chưa từng xảy ra vậy!
- Chỉ
có điều Lâm Diệu cũng được đấy, theo đến tận công ty cậu để tán tỉnh, đường
đường là một ông chủ lớn mà lại tán tỉnh một cô nhân viên theo dõi đơn hàng,
anh ấy nói suốt ngày cậu đánh mắng anh ấy!
- Cậu
thì biết cái gì, tớ đánh yêu mắng yêu đấy! - Tôi cười thầm. Anh chàng này, dám
nói xấu tôi trước mặt người khác, về nhà nhất định sẽ biết tay tôi. Đột nhiên
tôi phát hiện ra người phụ nữ ban nãy nói chuyện với Tiểu Phụng vẫn chưa đi,
hình như cũng rất hứng thú với câu chuyện của chúng tôi.
- Tiểu
Phụng, cậu xem người ta ch lâu như vậy rồi, còn không mau tiếp khách trước đi!
- Tôi
cười ái ngại, cảm thấy khuôn mặt này quen quen.
- Không
sao, nghe hai người nói chuyện cũng rất thú vị. Chỉ có điều dường như mỗi lần
tôi gặp cô ở đây, cô đều nói về đàn ông! - Người phụ nữ đó mỉm cười với tôi.
Tôi thừ
người ra, mặc dù đây là sự thật nhưng đâu cần phải nói thẳng như vậy, dù gì
chúng tôi cũng đâu có thân thiết? Tôi lục tung bộ nhớ của mình, cuối cùng cũng
nhớ ra được người phụ nữ này là ai. Lần đầu tiên đến đây, tôi đã hết lời khoe
khoang về Lâm Diệu, và người phụ nữ nằm ở giường bên cạnh giường tôi chính là
người phụ nữ này. Tôi quay sang nhìn Tiểu Phụng, ra hiệu bảo cô ấy mau mau đuổi
người đàn bà này đi.
- Cô
còn cần gì không ạ? - Tiểu Phụng hỏi.
- Mấy
sản phẩm làm đẹp ban nãy mà cô giới thiệu cho tôi nhưng vẫn chưa đưa cho tôi,
tôi đang đợi đây! - Người phụ nữ ấy đáp.
Hóa ra
là vậy, chẳng trách mà bà ta nhìn tôi bằng ánh mắt bất mãn, hóa ra là tôi chen
chân vào khiến bà ta khó chịu. Bà cần cái gì thì phải mở miệng, không mở miệng
thì Chúa biết được bà cần cái gì.
Nhưng
mà sao Lâm Diệu đi vệ sinh mãi mà chưa thấy ra. Người phụ nữ kia đã lấy được mỹ
phẩm và về rồi, thế mà anh ấy còn chưa ra, chẳng nhẽ Lâm Diệu bị Tào Tháo đuổi?
Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. Sắc mặt anh có vẻ khó coi, chắc là vì đi
ngoài nên mất nước.
- Anh
sao thế? - Tôi hỏi.
- Bụng
khó chịu quá, em làm xong chưa? - Lâm Diệu hỏi.
- Đợi
anh một lúc rồi, đi thôi, mau đi chụp ảnh thôi!
- Ừ đi!
- Hôm
nào cưới nhớ đến tớ trang điểm nhé, bảo đảm cậu hài lòng! - Tiểu Phụng nói chen
vào.
- Chắc
chắn rồi!
Kể từ
sau khi đi vệ sinh, Lâm Diệu bỗng trở nên là lạ, cứ nhìn tôi định nhưng lại
thôi. Điều này khiến tôi nghi ngờ anh ấy không muốn chụp ảnh cưới với tôi nữa.
Giờ hối hận rồi chứ gì? Đừng mơ! Để khiến anh nói ra vấn đề, tôi đành phải im
lặng không hỏi anh có chuyện gì. Cả hai chúng tôi ai nấy đều có tâm sự, thờ ơ
phối hợp với thợ chụp ảnh chụp cho xong.
Lúc xem
lại kết quả ở trên máy tính, tôi cảm động đến rơi lệ, nắm chặt lấy tay Lâm
Diệu, sau này chúng tôi sẽ không bao giờ chia lìa nữa!
Một
tuần nghỉ phép trôi qua rất nhanh, tôi lại bắt đầu vùi đầu vào công việc. Lâm
Diệu từng có ý bảo tôi không cần đi làm, nhưng bị tôi từ chối. Tôi cảm thấy phụ
nữ nhất định phải có sự nghiệp của mình, cho dù không thể làm rạng danh tổ tiên
nhưng ít nhất cũng có thể nuôi lấy bản thân, cho dù sống trong một gia đình ra
sao, cho dù bên cạnh là người đàn ông thế nào. Hoặc nói như thế này đi, công
việc đôi khi là cái cần câu cơm nuôi miệng, đôi khi lại là một công cụ để bạn
bớt thấy cô đơn.
Chẳng
bao lâu, Mạc Lãnh đã sinh con trong sự chờ đợi của mọi người. Đúng như cô ấy
nói, con đầu là con trai. Nhìn đứa con vừa mới sinh ra mà Mạc Lãnh xúc động
muốn rơi nước mắt. Cả đời người phụ nữ có bốn chuyện trọng đại nhất: ra đời,
lấy chồng, sinh con và chết. Mạc Lãnh đã thuận lợi đi qua ba cửa, nếu như có
thể duy trì hôn nhân đến cuối cùng, nếu sau này con cái lớn lên thành tài, cho
dù có đau ốm mà ra đi thì kiếp này cũng coi như sống không uổng phí.
Bầu
Trời mặt tươi rói, nói phải bày tiệc ăn mừng, mời tất cả nhân viên trong công
ty đến tham dự, đúng là một ông chủ hào phóng! Tôi gọi điện thoại thông báo cho
Lưu Hi Hoa thời gian và địa điểm, nhắc nhở cậu ta đã bỏ lỡ đám cưới thì tiệc
mừng em bé chào đời không thể vắng mặt.
Lưu Hi
Hoa có hơi do dự, cuối cùng vẫn nhận lời sẽ bớt chút thời gian đến tham dự. Cậu
ta không phải vì sợ phải tặng quà mà không muốn đến đấy chứ? Sao người giàu mà
lại ki bo thế không biết? Cũng may là Lâm Diệu nhà tôi không thế.
Còn về
phần tôi và Lâm Diệu, bố mẹ tôi đã đồng ý, tiếp theo sẽ là ông bà Lâm. Chỉ có
điều giờ tôi đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, trước đây vì phải tính toán này nọ nên
thấy lo lắng, giờ cứ thoải mái mà đối mặt với vấn đề, với tài ăn nói và trí
thông minh của tôi, tôi tin không có gì là quá khó với mình.
Mặc dù
Lâm Diệu không nhắc đến chuyện này nhưng nhìn Bầu Trời đứa bé mỉm cười hạnh
phúc, anh lại không nén được mắng tôi kém, sao chẳng thấy có tin mừng gì cả.
Bó tay,
chuyện này một mình tôi quyết định được chắc?
Hôm bày
tiệc, Lưu Hi Hoa đến rất muộn, ngồi một lúc rồi nói phải đi luôn. Tôi luôn cảm
thấy cứ nói về Mạc Lãnh là Lưu Hi Hoa lại tỏ vẻ bất thường. Chuyện này chắc có
uẩn khúc gì đây. Tôi kéo tay cậu ta, nói ăn cơm xong rồi cùng về luôn thể, qua
quán rượu của cậu ta ngồi, nhân tiện tôi giới thiệu bạn trai tôi cho anh họ tôi
biết. Lưu Hi Hoa không thoái thác được đành phải ngồi lại.
Thấy
tôi và Lưu Hi Hoa cứ lôi lôi kéo kéo, Lâm Diệu tỏ vẻ không vui, liên tục đá
chân tôi dưới gầm bàn. Tôi trợn mắt lườm anh, ghé vào tai anh thì thầm:
- Cậu
ta là ông chủ của anh họ em! Lát nữa em dẫn anh đi gặp anh họ em, anh họ em còn
đẹp trai hơn anh, đến lúc ấy anh chỉ có thể trốn vào nhà vệ sinh mà khóc!
- Em có
gặp ai mà không bảo đẹp trai hơn anh đâu? Trước đây là cái tên Trương Hạo kia,
giờ là anh họ em! - Lâm Diệu bẹo tay tôi, vẻ mặt ấm ức.
Mẹ tôi
thấy hai đứa tôi cứ chành chọe nhau không chịu ngồi yên liền vung tay gõ đầu
tôi, gắt:
- Ngồi
ngoan đi!
Sao lại
thế? Tôi ngồi không ngoan bao giờ? Tôi định quay sang cầu cứu bố nhưng bố lại
bắt đầu tỏ vẻ không quen biết tôi.
Không
nhắc đến Trương Hạo thì thôi, nhắc đến Trương Hạo tôi mới nhớ ra, Lâm Diệu sao
lại quen với Trương Hạo nhỉ?
- Trước
đây anh nói Trương Hạo kết hôn anh cũng đến tham dự, anh là họ hàng theo đằng
nào hay là bạn của anh ấy?
- Anh
đến đám cưới của Trương Hạo bao giờ? - Lâm Diệu ngơ ngác hỏi.
Tôi đá
chân anh một phát thật đau, Lâm Diệu la lên, mấy chục con mắt của những người
ngoài xung quanh đều đổ dồn về phía chúng tôi. Mẹ tôi sầm mặt. Nhưng tôi phớt
lờ.
- Lúc
em lừa anh là Trương Hạo định đi làm phẫu thuật thay đổi giới tính, anh đã nói
thế m Tôi nhắc lại.
- À,
cái đó à? - Lâm Diệu bàng hoàng sực tỉnh. - Anh lừa em đấy, nếu anh mà đến đám
cưới của anh ta, với tướng mạo xuất chúng của anh, lẽ nào lúc ấy em lại không
chú ý đến? Hóa ra em cũng dễ lừa phết!
Lâm
Diệu thích thú trong khi tôi tức phát điên lên.
- Này,
chớ có động tay động chân! - Anh né người tránh bàn tay của tôi. - Lúc ấy chẳng
phải em cũng lừa anh còn gì?
Anh giữ
chặt lấy tay tôi. Tôi không dùng tay được, định dùng chân lén tấn công anh,
nhưng lại bị anh đoán biết trước. Ở dưới gầm bàn, bốn cái chân quấn chặt lấy
nhau. Ở trên mặt bàn, bốn con mắt chằm chằm nhìn vào nhau, hoàn toàn không đếm
xỉa gì đến các cô chú đang ngồi xung quanh.
Mẹ tôi
cuối cùng không nhịn được nữa liền vỗ vai Lâm Diệu, nói:
- Để dì
đổi chỗ cho cháu!
Mẹ thật
là, biết không nói được con liền ra tay với Lâm Diệu. Lâm Diệu không dám làm
trái ý mẹ, đành phải dứng dậy ngồi sang cạnh bố tôi.
Trên
sân khấu, Bầu Trời dìu Mạc Lãnh chưa hoàn toàn hồi phục đứng chào hỏi và cảm ơn
mọi người, đặc biệt còn cảm ơn bố mẹ mình, cảm ơn bố mẹ Mạc Lãnh, cảm ơn trời
đất, cảm ơn cái gỉ cái gì nữa... Mạc Lãnh hạnh phúc nhìn nụ cười của Bầu Trời,
bên dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. Tôi bỗng nhiên cảm động
trước mấy lời lẽ "siêu sến" của Bầu Trời, không biết có phải là do thời
tiết không mà dạo này tôi cảm thấy mình rất nhạy cảm.
Sau khi
tiệc tàn, chúng tôi đến quán rượu với Lưu Hi Hoa. Em họ cậu ta cũng có mặt. Vừa
nhìn thấy tôi cô ấy đã đỏ mặt, nói:
- Em
vừa hết giờ làm, tiện đường qua đây xem sao! Để em đi gọi anh ấy!
Tôi mỉm
cười, càng lúc càng thích cô gái này.
Anh họ
ra và gọi chúng tôi vào ngồi, mang rượu đến, nói qua loa với Lưu Hi Hoa về công
việc. Lưu Hi Hoa cười gượng gạo.
- Anh,
công việc vẫn ổn chứ? Ông chủ anh có hà khắc với anh không? - Thấy tinh thần
anh họ tôi không được tốt lắm, tôi có hơi lo lắng. Bao nhiêu năm nay, anh sung
sướng quen rồi, làm công việc này phải thức đêm, tôi sợ anh ấy khó mà thích
nghi được.
- Quen
rồi là ổn thôi mà, cậu ấy là bạn trai em à?
- Đúng
vậy! Anh chưa gặp bao giờ đúng không. Tên anh ấy là Lâm Diệu. Lâm Diệu, đây là
anh họ em, Lâm Xướng Du. Cô gái ngồi bên cạnh anh ấy là em họ Lưu Hi Hoa, Bạch
Hi Hi, cũng là bạn gái của anh họ em! - Quan hệ đúng là lằng nhằng phết.
Lâm
Diệu lần lượt gật đầu chào mọi người. Nhân lúc bọn họ nói chuyện, anh ghé tai
tôi thì thầm:
- Anh
họ em đẹp trai thật!
Xí,
đương nhiên rồi, từ nhỏ đến lớn anh họ chính là tài sản có thể khoe khoang của
tôi mà.
Thấy
Lưu Hi Hoa không nói năng gì, chỉ ngồi lẳng lặng uống rượu, tôi không nén được
liền hỏi:
- Này
Lưu Hi Hoa, rốt cuộc có chuyện gì hả?
Tôi dám
chắc chuyện này có liên quan đến Mạc Lãnh. Nói cũng phải, kể từ lúc Mạc Lãnh
vào trường tôi, cô ấy đã trở thành mục tiêu săn đón của lũ con trai, nếu đổi
lại là tôi, tôi cũng thích ấy chứ.
- Lâm Sảng,
tớ đang nghĩ, nếu ngày xưa tớ mạnh dạn hơn một chút, có khi bây giờ Mạc Lãnh đã
là vợ của tớ rồi! - Quả nhiên là vậy.
- Cậu
thích Mạc Lãnh à? Vẫn thích đến tận giờ?
Anh họ
và Bạch Hi Hi ngồi bên cạnh, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, hơn nữa Bạch Hi Hi
vốn dĩ ít nói nên cho dù có thắc mắc cũng chẳng dám hỏi. Giờ chỉ có tôi mới cứu
được cậu ra khỏi vực thẳm.
- Đúng
thế, thích bao nhiêu năm rồi! Lần trước hẹn cậu ra ôn lại chuyện cũ thực ra là
vì hôm họp lớp thấy cô ấy đi một mình, tớ còn tưởng tình cảm giữa cô ấy và
chồng không được tốt, vì vậy mới tìm cậu thăm dò, vừa hay lúc ấy dì tớ bảo tớ
tìm đối tượng cho Hi Hi. Lúc đó tớ rất sợ cậu nghi ngờ động cơ của tớ, lại sực
nhớ ra anh họ cậu nên mới tiện miệng nói ra, nào ngờ anh họ cậu chưa lấy vợ thật,
đúng là nhân duyên! Thật không ngờ lần đó lại hại cậu với Lâm Diệu xích mích
với nhau, tớ còn nợ cậu một lời xin lỗi!
Bạch Hi
Hi và anh họ tôi nghe Lưu Hi Hoa nói vậy liền quay sang nhìn nhau mỉm cười,
siết chặt lấy tay nhau.
- Không
sao, không trách cậu được! Chỉ tại Lâm Sảng, cô ấy không thành thật! - Lâm Diệu
nói vẻ đại lượng. Đồ đáng ghét, anh độ lượng với người khác, thế mà lại hẹp hòi
với tôi, đã vậy còn chơi trò mất tích.
- Lúc
đó tớ thấy cậu cứ kỳ quặc thế nào ấy, nói năng thì ấp ấp úng úng, tớ còn tưởng
cậu tìm tớ vay tiền, làm tớ sợ suýt chết! - Tôi nói vui.
- Lúc
còn đi học đã không có dũng khí nói ra, ra trường muốn tỏ tình nhưng cô ấy đã
là của người khác mất rồi. Lúc đó tớ muốn cướp cô ấy lại nhưng vì công việc,
phải bôn ba khắp nơi, mãi cho đến khi cô ấy kết hôn mà tớ vẫn còn ở vùng khác.
Lúc đó nghe tin cô ấy lấy chồng, tớ đau đớn không muốn sống nữa, vì vậy lúc
nhìn thấy cậu, bạn trai mất tích mà vẫn kiên cường như vậy, trong lòng tớ rất
khâm phục, cảm thấy cậu không phải là một người con gái bình thường! - Lưu Hi
Hoa nói, cậu đừng có hại tôi, nhìn sắc mặt của Lâm Diệu mà xem! Tôi đánh mắt ra
hiệu với Lưu Hi Hoa, nhưng cậu ta vẫn không hiểu, vẫn mải mê đắm chìm trong nỗi
đau của bản thân, hoàn toàn không đếm xỉa đến tôi. Tôi điên tiết.
- Lưu
Hi Hoa, đồ ngốc, sao cậu cố chấp thế? Cậu tự xem xem mình có điểm nào bằng được
chồng của Mạc Lãnh? Cậu đẹp trai hơn anh ta? Nhiều tiền hơn anh ta? Hay là cậu
yêu Mạc Lãnh hơn? Thôi được rồi, cứ cho hồi đầu cậu tán được Mạc Lãnh, một khi
chồng cô ấy xuất hiện, chẳng phải Mạc Lãnh vẫn có thể chạy trốn với anh ta hay
sao? Đồ ngốc, cậu còn không bỏ cuộc đi, mau tìm một người khác mà yên bề gia
thất đi! - Tôi càng nói càng xúc động, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của
Lâm Diệu.
Nhưng
Lưu Hi Hoa đã chú ý đến, anh họ tôi cũng chú ý đến, cả Bạch Hi Hi cũng chú ý
đến. Bạch Hi Hi ra sức kéo tay tôi, tôi ngoảnh đầu lại nhìn Lâm Diệu, thấy anh
đang nhìn tôi chằm chằm. Thế này là thế nào? Không lẽ tôi nói sai?
Trầm
lắng, một sự trầm lắng đáng sợ. Mãi cho đến khi Lâm Diệu mở miệng nói đi về tôi
mới dám thở phào. Thấy Lâm Diệu định thanh toán, tôi kéo tay anh nói:
- Có
ông chủ ở đây, anh còn thanh toán gì chứ?
Lâm
Diệu bẹo tay tôi một cái đau điếng, suýt nữa thì tôi bật kêu thành tiếng. Nhưng
thấy anh trợn mắt nhìn tôi, tôi lại cố nén lại. Lưu Hi Hoa vốn định mở miệng
bảo thôi, nhưng thấy vẻ mặt của tôi và Lâm Diệu liền thôi không nói nữa.
Anh họ,
tại sao anh không chịu mở miệng? Tại sao anh không bảo đưa em về nhà? Nhìn vẻ
mặt muốn giúp nhưng không được của anh họ, giờ tôi mới biết mình hoàn toàn bị
cô lập, đành lủi thủi đi theo Lâm Diệu ra về.
- Nhà
em rất gần, không cần đưa em về nữa đâu! - Tôi tìm cách đánh bài chuồn.
- Giờ
em còn muốn về nhà à? - Lâm Diệu đẩy tôi vào xe, im lặng cho đến tận khi về nhà
anh ấy.
Nghiệp
chướng, còn chưa biết anh ấy sẽ hành hạ tôi ra sao nữa! Không được, đây không
phải là tính cách của tôi, tôi tuyệt đối không để anh ấy bắt nạt! Còn chưa kết
hôn đã vậy, kết hôn rồi thì phải làm sao? Tôi phải lên mặt cho biết. Nhưng vừa
nhìn thấy ánh mắt của Lâm Diệu, hào khí trong tôi hoàn toàn tan biến. Tôi đành
phải an ủi bản thân: đàn bà phải để cho đàn ông thể hiện địa vị của mình. Tôi
ngồi xuống ghế, đợi Lâm Diệu trút giận.
Lâm
Diệu không nói gì mà đi thẳng vào phòng tắm, tôi ngồi không được, đứng cũng
chẳng xong, đành đi vào phòng ngủ.
Lâm
Diệu tắm xong đi ra, bảo tôi đi tắm. Tôi định nói không tắm, tí về nhà tắm
nhưng nhìn vẻ mặt không chấp nhận bất cứ phản kháng nào, tôi đành ngoan ngoãn
đi tắm. Đây có còn là tôi nữa không?
Ngoan
ngoãn đi tắm, tắm xong thấy Lâm Diệu nằm trên giường đọc báo, tôi cũng nằm
xuống bên cạnh.
- Lúc
anh ra nước ngoài em vui lắm phải không? - Lâm Diệu chúi mắt vào tạp chí, chẳng
buồn nhìn tôi, lạnh lùng hỏi.
- Hả?
Lâm Diệu không vui là vì chuyện này ư? Tôi bối rối đáp: “Đâu có!”. Có dùng ngón
chân để nghĩ cũng biết rằng tôi không thể vui nổi.
- Nếu
như có người đẹp trai hơn anh, nhiều tiền hơn anh theo đuổi em, em sẽ bỏ trốn
theo anh ta chứ gì? - Lâm Diệu vẫn nhìn vào tờ báo, giọng điệu lạnh lùng.
Hóa ra
đây mới là trọng tâm vấn đề, xem ra những lời tôi giáo huấn Lưu Hi Hoa đã khiến
anh không vui, khiến anh không thể bình tĩnh được, nhưng anh vẫn coi tôi là bạn
gái chứ? Chẳng nhẽ anh không tin tưởng vào cảm giác của tôi đến thế? Tôi có hơi
giận, lạnh lùng đáp:
-
Không.
-
Vậy...
Tôi gạt
tờ tạp chí trong tay Lâm Diệu ra, ngắt lời anh, còn hỏi nữa tôi sẽ xé xác anh
ra mất!
Tôi
quay đầu anh nhìn thẳng vào mặt mình, điềm đạm hỏi:
- Lâm
Diệu, anh coi em là loại con gái nào? Anh cảm thấy em vẫn đang đợi một người
đàn ông tốt hơn anh sao? Anh coi nhẹ tình yêu quá đấy!
- Lâm
Sảng, anh không có ý này! - Giọng điệu Lâm Diệu đã mềm mỏng hơn. - Hầy, em cứ
nhất định phải bướng bỉnh thế sao? Người nghĩ rằng tình cảm không thể chịu nổi
trắc trở hình như là em thì phải. Em mà nghĩ không thể không có anh thì tốt
biết mấy!
Lâm
Diệu à, nếu em là loại con gái đó, liệu anh có thích em không?
- Lâm
Diệu, chỉ cần anh còn ở bên em, em tuyệt đối không bỏ theo người khác!
Vẫn là
câu nói đó, là lời hứa của tôi dành riêng cho mình anh, cũng là lời hứa chân
thành nhất. Tôi cũng chưa bao giờ bắt anh phải hứa với mình điều gì, lời hứa
thật sự không thể thể hiện điều gì, đặc biệt là lời hứa của những người đàn ông
có tiền. Cho dù hôm nay Bầu Trời có cảm ơn anh, cảm ơn em... tình cảm dạt dào
nhưng ai dám đảm bảo anh ta cả đời này sẽ đối xử tốt với Mạc Lãnh? Có thể tôi
không thể nói ra những lời ngọt ngào trước mặt anh nhưng chúng ta đâu còn là
trẻ con, ai chẳng biết những lời bùi tai dễ thay đổi. Tôi chỉ biết lúc này đây
tôi thực sự yêu anh, hơn nữa anh đang ở bên cạnh tôi, tôi hoàn toàn không động
lòng với bất kỳ người đàn ông nào khác.
Lâm
Diệu không nói gì thêm, liền bế tôi lên giường, hôn tôi, luồn tay vào trong áo
tôi...
Đây là
cách thức giải quyết vấn đề đơn giản nhất và cũng hiệu quả nhất giữa nam và n
Lúc gặp
lại Doctor Hoàng, tôi khó tránh khỏi cảm thấy ngại ngùng. Trong lòng tôi luôn
cảm thấy Doctor Hoàng có ý với mình, mặc dù đây không phải là điều mà tôi trông
đợi ngay từ đầu, nhưng là đàn bà, ai chẳng ham hư danh, ai chẳng ích kỷ, mặc dù
đã có một người đàn ông yêu mình, ở bên mình, cho dù bạn chưa bao giờ nghĩ sẽ
bỏ người đàn ông này nhưng ai cũng muốn được nhiều người dành tình cảm cho.
Tôi
biết tôi nói ra những lời như vậy sẽ bị rất nhiều người ném cà chua, nhổ nước
bọt, chỉ có điều đây là sự thật, mặc dù không phải tất cả, nhưng đa số phụ nữ
đều như vậy.
- Thế
nào, còn tưởng cô quên tôi rồi chứ? Bạn trai tìm thấy rồi, công việc tình
nguyện cũng bỏ luôn, chỗ này của tôi đúng là trại tị nạn của cô mà! - Doctor
Hoàng vẫn như thường ngày, giọng nói chẳng nóng cũng chẳng lạnh.
- Làm
gì có chuyện đó, dù gì đây cũng là một cơ sở từ thiện, một nơi cứu vớt bá tánh
mà!
- Tôi
từ tốn nói, bảo anh ta bán thuốc cho mẹ tôi.
- Tình
hình sếp cô thế nào rồi? Đã đi khám bệnh chưa? - Doctor Hoàng hỏi.
-
Chuyện gì vậy? - Tôi không hiểu sếp mình bị bệnh gì mà phải đi khám.
- Lần
trước cô lấy thuốc ở chỗ tôi, nói rằng sếp có vấn đề đấy thôi! Doctor Hoàng chỉ
vào đầu mình.
A, thế
mà anh ta cũng tin! Đúng là buồn cười, mặt mũi thế kia mà ngốc!
- Hết
thuốc chữa, phải đưa vào nhà thương điên rồi! Nghe các bác sĩ bên đó nói sếp
tôi gặp vấn đề đặc biệt, chuẩn bị tiến hành nghiên cứu, anh có hứng thú không?
- Tôi cũng chỉ tay vào đầu Doctor Hoàng.
- Cái cô
này, sếp cô rốt cuộc đắc tội gì với cô mà cô lại rủa xả ông ta như vậy? -
Doctor Hoàng cười cười, chỉ tay vào đầu tôi.
Hóa ra
là chưa ngốc lắm!
- Anh
chàng nhà cô... - Sau khi thông báo cho cô y tá mang thuốc vào, Doctor Hoàng
Ôi
trời, chờ anh hỏi đến anh ấy, cổ tôi đã dài cả tấc rồi đây, giờ đến lượt tôi
lên mặt rồi!
- Anh
ấy á, chỉ là một tổng giám đốc nhỏ của Tập đoàn Mộc Sâm, bố anh ấy là chủ tịch
tập đoàn đó! - Tôi đắc chí nói.
- À, ra
là con trai gia đình giàu có! - Doctor Hoàng tỏ vẻ khinh thường.
- Cái
gì mà con trai gia đình giàu có, anh chẳng phải cũng là con trai gia đình giàu
có sao? Nếu nhà anh không có tiền, anh mở được phòng khám này chắc? - Tôi tỏ vẻ
không vui, đúng là chó chê mèo lắm lông!
Doctor
Hoàng nhìn tôi:
- Bố mẹ
tôi là người bình thường. Tôi có được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ sự phấn đấu
của bản thân. Tôi may mắn, học xong liền lên sàn chứng khoán, kiếm được không
ít, sau đó mới mở phòng khám này! Không phải ai cũng nhờ vào bố mẹ mới thành
công được, hơn nữa anh chàng đó nhà cô không đáng để cô mang ra khoe khoang
đâu!
Tôi hơi
kinh ngạc, cũng có chút chấn động, nhiều hơn vẫn là khâm phục. Trẻ tuổi mà tài
cao. Đúng lúc ấy, cô y tá mang thuốc vào, tôi cầm lấy thuốc rồi vội vàng chuẩn
bị đi.
- Xin
lỗi, tôi hơi kích động! - Doctor Hoàng đứng dậy kéo tôi lại.
-
Không, không sao!
- Đến
nhà cô ăn cơm đi! - Doctor Hoàng vô duyên vô cớ nói câu này.
- Sao
tôi phải mời anh đến nhà ăn cơm? - Tôi đề phòng hỏi, chỉ sợ anh ta lại xổ ra
một tràng những lời lẽ sướt mướt tình cảm, tôi không gánh nổi.
- Ăn
một bữa cơm mà cũng cần có lý do sao? - Doctor Hoàng thu dọn bàn, tỏ vẻ định
đến nhà tôi ăn cơm thật.
- Nhà
tôi không có gạo! - Tôi buột miệng.
Doctor
Hoàng bật cười:
- Vậy
tôi đi mua gạo đến
- Nhà
tôi hết ga! - Tôi kiếm cớ khác.
- Để
tôi mua cái bếp từ đến!
Anh ta
liền hất hàm về phía cửa:
- Có
người đến đón cô rồi kìa!
Ngoảnh
đầu lại nhìn, ra là Lâm Diệu.
- Sao
anh lại đến đây? - Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Anh
đến đón em! - Lâm Diệu mỉm cười.
- Lại
gặp mặt nhau rồi! - Doctor Hoàng đứng dậy, đến bên cạnh Lâm Diệu. Hai người cao
tương đương nhau, thân hình đều cân đối, tướng mạo mỗi người mỗi vẻ. Hai người
đàn ông tuyệt vời thế này, không kết hôn cũng nên kết nghĩa anh em.
- Đúng
vậy, Lâm Sảng thường xuyên đến đây làm phiền anh nhỉ! - Lâm Diệu liếc tôi.
- Phiền
phức gì đâu, tốt lắm mà! - Doctor Hoàng cũng liếc tôi rồi quay sang Lâm Diệu
cười.
Cái gì
mà tốt lắm mà? Tôi nghẹn họng, chuyện quái gì thế này?
- Có
người đến đón cô rồi, để lần sau đến nhà cô ăn cơm vậy! - Đầu tôi nổ bùm một
tiếng. Doctor Hoàng, anh cố tình gây chuyện phải không?
- Ai
cho anh đến nhà tôi ăn cơm? Nhà anh không có gạo chắc? - Tôi giận dữ trợn mắt
quát Doctor Hoàng rồi kéo tay Lâm Diệu ra khỏi phòng khám.
- Anh
ta thích em thật à? - Mặt Lâm Diệu không hề sa sầm như bình thường.
- Không
thích! - Đã nói thích tôi bao giờ đâu? Chỉ có điều không thích anh cho lắm là
thật! Chỉ có điều nửa câu sau tôi không dám nói ra.
Điều
này không thể trách ai được, đàn bà ai cũng thích đàn ông con nhà giàu sang,
nhưng đàn ông lại không thích nhất là những gã đàn ông con nhà giàu sang, chẳng
có một chút điểm chung nào c
Lâm
Diệu nhìn tôi, vẻ do dự, cảm giác như anh có gì muốn nói với tôi. Tôi khích lệ
anh bằng ánh mắt: nói đi, nói anh yêu em đi! Nhưng anh lại chẳng nói gì nữa.