Ngày
hôm sau, Lâm Diệu không đi làm, lại chơi trò mất tích, điện thoại của anh cũng
rơi vào trạng thái không liên lạc được.
Tôi ủ
rũ lẻn vào phòng sếp, hỏi:
- Có phải
Lâm Diệu lại xin nghỉ không sếp?
- Hai
người lại cãi nhau rồi hả? – Sếp nhìn tôi lắc đầu. – Lần này không xin nghỉ,
tôi đang định đến chỗ Tổng giám đốc Ngũ hỏi xem sao đây!
- Cái gì,
không xin nghỉ ạ? Anh ấy không gọi điện cho sếp sao? – Tôi sốt ruột hỏi.
- Không,
gọi cho anh ta thì thấy tắt máy.
- Đột
nhiên tôi nhớ lại câu nói của Lâm Diệu: “Em mà còn chọc tức anh thì anh sẽ biến
mất mãi mãi!”. Toàn thân tôi lạnh toát, tôi tự trấn an mình rằng anh chỉ đang
cần thời gian để bình tĩnh lại, tôi có thể đợi được.
Một
ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, một tuần đã trôi qua, Lâm Diệu vẫn không thấy
đi làm, máy vẫn tắt, tôi đến nhà anh tìm anh nhưng cũng không thấy, nhân viên
quản lý nói anh đã biến mất cả tuần nay rồi. Lúc ấy tôi đã nghĩ sẽ không bao
giờ có thể tìm thấy anh nữa. Lúc này tôi mới bắt đầu hoang mang. Tôi vốn cứ
tưởng chỉ cần tôi quay lại, nói với anh một câu xin lỗi, làm nũng anh một chút
thôi là anh sẽ tha thứ cho tôi ngay, sẽ lại ôm tôi vào lòng, yêu thương tôi vô
hạn. Trước đây luôn là như vậy, tại sao giờ lại thay đổi? Nhìn chỗ ngồi bỏ
trống của Lâm Diệu, tôi cười như mếu, lồng ngực đau như bị ai đó bóp nghẹt.
Hóa ra
cho dù đạo pháp của tôi có cao đến mấy cũng vẫn chưa thành tinh được.
Nhìn
đống đơn hàng trên bàn, tôi chỉ muốn xé tan tất cả, tôi hận Bầu Trời không cho
tôi biết sớm, tôi hận Lâm Diệu tuyệt tình như vậy, tôi hận sếp suy đoán bừa
bãi, càng hận bản thân mình vì đã xuống xe.
Ánh mắt
các đồng nghiệp đồng loạt đổ dồn về phía tôi, trên mặt tôi lúc này cứ như viết
rõ hai từ “Đồ ngu” vậy.
“Em có
biết có bao nhiêu cô gái muốn bước chân vào cánh cổng này không?” Lời của Lâm
Diệu cứ văng vẳng trong đầu tôi, dường như tôi có thể nhìn thấy cảnh tượng anh
dẫn người con gái khác về nhà, sau đó quay lại nhìn tôi cười đắc thắng.
Sếp ơi,
sao tôi có thể tha cho sếp được?
Vào văn
phòng của sếp, tôi đập cửa đánh rầm một cái. Sếp ngây người nhìn tôi, không
biết có chuyện gì xảy ra.
- Sếp,
chuyện Lâm Diệu là con riêng có phải do sếp tự suy diễn ra không? – Tôi kéo cái
ghế ra, thản nhiên ngồi xuống trước mặt sếp, tức tối hỏi.
- Có vấn
đề gì không? Cậu ta thừa nhận rồi à? Chẳng trách mà mấy hôm nay không đi làm mà
cũngchẳng thấy xin xỏ gì, tiền lương cũng chẳng cần nữa? – Sếp hỏi vẻ tiếc nuối.
- Sếp mau
nói đi! – Tôi đập bàn, gắt lên, làm cho sếp giật bắn người, ngã lăn xuống ghế.
Bình
tĩnh, tôi phải bình tĩnh! Không được, lúc này tôi không thể bình tĩnh được nữa!
- Cô uống
nhầm thuốc gì hả? Cô có biết giờ cô đang nói chuyện với ai không? Cái con ranh
này, không biết trên biết dưới gì hết! – Sếp vừa lồm cồm bò dậy vừa vuốt vuốt
lại mấy sợi tóc trên đầu. Một lọn tóc hiếm hoi xòa xuống trước trán ông.
Không
cần biết ông là bạn như thế nào của bố mẹ tôi, không cần biết ông là sếp hay gì,
cùng lắm thì tôi nghỉ việc! Tôi trợn mắt nhìn sếp khiến cho ông ta chột dạ. Lúc
này tôi mới thấy ông ta lôi từ trong ngăn kéo ra, run run đưa ra trước mặt tôi.
Là lý
lịch của Lâm Diệu, ngoài họ tên là thì chẳng điền cái gì hết. Tôi nhìn sếp, rốt
cuộc là chuyện gì?
- Nhìn
thấy chưa? Lúc giao phó người này cho tôi, Tổng giám đốc Ngũ đã dặn dò phải
chiếu cố đặc biệt đến anh ta, nhưng tuyệt đối không được tiết lộ bất cứ cơ mật
nào của công ty, không được phép làm khó anh ta trong công tác, cho dù anh ta có
làm sai cũng coi như không nhìn thấy. Như thế chẳng phải quá rõ rồi hay sao:
Không được biết quá nhiều, nhưng cũng không để cho anh ta chơi bời lêu lổng!
Sếp tỉ
mỉ phân tích, bàn tay cũng không run nữa, mông cũng không đau nữa, hai mắt như
phát sáng:
- Chỉ có
điều gần đây anh ta tự dưng biến mất, tôi có hỏi Tổng giám đốc Ngũ chuyện này,
tổng giám đốc bảo cứ mặc kệ. Đi cũng tốt, tôi cũng chẳng muốn phục vụ anh ta!
Lúc hay tin Tổng giám đốc Ngũ muốn cô dẫn dắt Lâm Diệu, tôi cũng thấy lo lắng
thay cô. Tôi luôn coi cô như con gái của mình, chỉ sợ cô đắc tội với người ta
sẽ gây ra hoạ nên mới âm thầm nói cho biết chuyện này. Chỉ có điều mặc dù tính
cách của cô nóng nảy nhưng Lâm Diệu lại nghe lời cô răm rắp, quả không hổ danh
học trò tôi đào tạo ra! – Sếp đang mải mê tâng bốc bản thân, hoàn toàn không để
ý đến sắc mặtLà như vậy sao? – Tôi thật sự không dám tin rằng sếp
căn cứ vào chuyện này để phán Lâm Diệu là con riêng. Một ông sếp ngờ nghệch như
vậy cũng có thể lừa được tôi, đầu óc của tôi đúng là có vấn đề thật rồi! Tôi
siết chặt cốc nước của sếp, thật muốn ném thẳng cái cốc vào mặt ông ta.
- Tôi
nghĩ chuyện này chắc không sai đâu! – Sếp nói với vẻ chắc nịch, chậm rãi lấy
cốc nước từ trong tay tôi, nhấp một ngụm.
Tôi
ngao ngán nhìn sếp, mang lọ thuốc lấy từ chỗ Doctor Hoàng ra, đưa cho ông ta:
- Tặng
cho sếp đây!
Sếp
ngẩng đầu đọc hướng dẫn trên lọ thuốc, mặt tái xanh.
- Lâm
Sảng! – Sếp nhảy dựng lên, mặt nổi đầy gân xanh.
- Nếu sếp
không có vấn đề gì về đầu óc, đã chẳng tưởng con trai của Lâm Mộc Sâm là con
riêng của Chủ tịch Ngũ.
- Lâm…
Lâm… Mộc Sâm… - Sếp ngã ngửa ra ghế.
Tôi
cười nhạt, kinh ngạc chứ gì? Cho dù có là con trai của Lâm Mộc Sâm cũng chẳng
ảnh hưởng gì đến sếp. Nhưng mà lại ảnh hưởng đến tôi. Chỉ có điều, kiểm điểm
lại bản thân, tôi đã làm được cái gì chứ? Tôi lặng lẽ đi ra khỏi phòng sếp, chỗ
ngồi trống ấy lại đập vào mắt khiến con tim tôi đau buốt.
Tiếp
theo đó là Bầu Trời, cho dù tôi có mất việc cũng không thể tha thứ cho anh
được. Trong văn phòng không thấy ai, chắc là đang ở nhà với Mạc Lãnh. Đến nhà
anh ta, chuyện này có hơi khó xử, với sức tôi e rằng không thể đối phó
lại anh ta, hơn nữa anh ta còn có người làm nữa, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể
bị bảo vệ lôi ra. Tôi phải tìm trợ thủ mới được!
Tôi
nhấc điện thoại lên, gọi về nhà.
- Mẹ à,
mẹ gọi cho con năm trăm anh em đến đây.
- … - Mẹ
tôi im lặng không nói gì.
- Thật
ngại quá, con gọi nhầm! – Lúc nhăn nhó khóc không thành tiếng, tôi biết đi
đâutrợ thủ đây? Đã thế tôi sẽ liều mạng với anh ta! Dưới con mắt kinh ngạc của
sếp, tôi lảo đảo lao ra ngoài.
Xông
đến nhà anh ta, hai ông bà già không có nhà, trời giúp tôi rồi. Nói chung là
tôi vẫn có chút e dè và kính nể hai vợ chồng Chủ tịch Ngũ, nhìn tới nhìn lui,
ngoài mấy cô giúp việc ra thì không thấy bảo vệ, trời lại giúp tôi rồi.
- Ngũ Dật
Thiên đâu? – Tôi hỏi cô người làm.
- Ở trên
lầu ạ. Cô…
Không
để họ kịp nói hết, tôi liền xông lên phòng ngủ. Tôi phải cảm thấy may mắn vì
hiện giờ Mạc Lãnh đang mang bầu, chứ nếu không lên đúng vào lúc hai vợ chồng họ
đang hành sự thì… đúng là thảm kịch!
- Mạc
Lãnh, cậu ra ngoài trước đi!
- Lâm
Sảng, cậu…
- Không
muốn nhìn thấy tớ đập ông xã cậu thì mau ra ngoài!
Mạc
Lãnh nghe thấy tôi nói vậy, mặt mày biến sắc, nhất quyết không chịu đi, không đi
chứ gì, vậy đừng trách tôi.
- Lâm
Sảng, cô định làm phản à? – Lúc này Ngũ Dật thiên mới phản ứng lại, một mặt dỗ
dành Mạc Lãnh, một mặt quát nạt tôi.
Anh còn
dám quát tôi à? Hôm nay không đánh anh tôi là đồ lợn, tôi sẽ không mang họ Lâm.
Tôi lao đến trước mặt anh ta, vung nắm đấm. Mũi anh ta cũng cứng quá chứ, khiến
tay tôi đau muốn nứt ra đến nơi.
- Cô dám
ra tay thật hả? Thật chẳng ra thể thống gì! – Ngũ Dật Thiên tức tới run lên,
không dám đánh tôi ngay trước mặt Mạc Lãnh, hơn nữa đàn ông đánh đàn bà là điều
tối kị, chỉ biết trợn mắt đứng nhìn.
- Anh là
đồ điên, tại sao tôi không dám ra tay chứ? Anh nói xem rốt cuộc anh đã làm trò
gì? Anh dẫn sói vào nhà, lại còn đi làm gian tế cho sói, anh định cho công ty
phá sản à? Ai anh cũng dám cho vào công ty là sao? Anh có làm công ty này sụp
cũng chẳng sao, tại sao anh còn lôi tôi vào cuộc? – Nói mãi nói mãi, không hiểu
sao cảnh tượng này lại giống với cảnh tượng vợ bé tìm đến tận nhà đánh ghen
ngược thế không ết.
Tôi
cũng chẳng nghĩ được nhiều như thế, đuổi việc tôi chứ gì, dù sao tôi cũng chẳng
muốn làm nữa.
- Lâm
Sảng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Mạc Lãnh sợ đến phát khóc, kéo tay tôi
hỏi.
- Cậu hỏi
chồng cậu đi!
- Có phải
vì Lâm Diệu không? – Ngũ Dật Thiên cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Vừa
nghe nhắc đến Lâm Diệu là toàn thân tôi cứng đờ, kiệt sức ngồi bệt xuống sàn
nhà, ha tay ôm lấy mặt, nước mắt trào ra qua những kẽ ngón tay nhưng âm thanh
nghẹn lại nơi cổ họng.
- Mạc
Lãnh, em dẫn Lâm Sảng ra ngoài, sau này anh sẽ nói chuyện này cho em hay. Lâm
Sảng, cô cũng đừng quá buồn, cô có đánh tôi cũng vô ích! Hồi đó là do Lâm Diệu
nhất định không cho tôi nói, tôi dám sắp xếp anh ta vài làm ở công ty vì tôi
biết chắc anh ta sẽ không gây tổn thất cho công ty, chúng tôi làm ăn rất quân
tử, không bao giờ đánh mất chữ tín. Tôi cũng không vì chút tổn thất của công ty
mà để cô, để bản thân tôi chịu thiệt thòi. Lâm Diệu là thật lòng với cô đấy! –
Ngũ Dật Thiên đã bớt nóng, nhẹ nhàng khuyên nhủ tôi.
Thật
lòng thì đã sao, thật lòng chẳng phải cũng bỏ đi rồi sao? Đáng chửi cũng chửi
rồi, đáng đánh cũng đánh rồi, không đáng khóc cũng đã khóc rồi, giờ chỉ có thể
lê lết tấm thân mệt mỏi này về nhà thôi.
Bố mẹ
tôi mặt mày chẳng chút cảm xúc ngồi ở phòng khách. Có sát khí! Tôi nhẹ nhàng
đóng cửa, định lén lút chuồn thẳng vào trong phòng
- Qua
đây! – Mẹ tôi nói. Tôi bối rối không biết làm sao, đành cười giả lả.
- A ha
ha, mẹ à, mẹ ăn cơm chưa thế, bố đang luyện khí công ạ? Trông mặt buồn cười
quá! – Tôi giả vờ như không nhận ra không khí nặng nề xung quanh, cố tỏ ra hài
hước.
- Chuyện
năm trăm anh em là sao? – Mẹ tôi lạnh lùng hỏi.
- A ha
ha, mẹ à, mẹ thấy đấy, m chỉ đẻ có mỗi mình con, thỉnh thoảng cô đơn quá, con
nghĩ mẹ nên sinh cho con một đứa em. Bố à, bố thấy sao? – Bố tôi không lên
tiếng, chắc vẫn đang luyện khí công.
- Ừm, mẹ
có thể sinh được năm trăm đứa không? – Mẹ tôi mặt không chút biểu cảm, tôi biết
đây là điềm báo của một con sóng lớn.
Tôi quỳ
phịch xuống trước mặt bố mẹ, chắp hai tay lại, nói:
- Bố, mẹ
ơi con sai rồi! Con không nên bảo mẹ sinh năm trăm đứa cho con, đến nghĩ cũng
không nên nghĩ ấy chứ!
- Lâm
Sảng! – Sắc mặt của mẹ cuối cùng cũng có chút biến đổi. – Có phải con lại gây
ra chuyện gì rồi không?
- Làm gì
có ạ! Hôm nay con chỉ đấm cho tổng giám đốc một phát vì tội hà khắc với nhân
viên, anh ta bỉ ổi vô liêm sỉ, con hi sinh thân mình để bảo vệ người khác, anh
ta dám có vợ hai trong khi Mạc Lãnh đang có bầu… - Tôi đành phải nhẫn tâm thêu
dệt tội danh, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Bầu Trời.
- Chồng
Mạc Lãnh thật chẳng ra làm sao! – Mẹ tôi do dự nhìn tôi, vẻ nuối tiếc. – Lần
trước nhìn thấy cậu ta ở đám cưới, trông bộ dạng cũng đàng hoàng lắm mà!
- Mạc
Lãnh phải làm sao bây giờ? – Mẹ tôi lại hỏi.
- Hài,
đương nhiên anh ta không chịu thừa nhận. Đợi điều tra rõ ràng mọi chuyện, con
sẽ dạy cho anh ta một bài học!
- Thôi
đứng dậy ăn cơm đi! Nếu con mà gây chuyện ở bên ngoài, mẹ quyết hông tha cho
con đâu! – Cuối cùng mẹ cũng chịu bỏ qua.
Ngày
hôm sau tôi không đi làm. Sếp rụt rè gọi điện hỏi có phải tôi xin nghỉ phép
không? Hóa ra tôi vẫn chưa bị đuổi. Ngẫm nghĩ lại thấy, người yêu mất rồi,
không thể mất nốt công việc được, tôi phải tự nuôi bản thân chứ. Hơn nữa, mất
việc thể nào mẹ cũng cho tôi biết tay. Nghĩ vậy tôi liền nói sẽ đến công ty
ngay.
Mạc
Lãnh đã biết toàn bộ sự thường xuyên đến công ty chơi với tôi, lo lắng chăm
chút cho tôi. Tôi thấy có lỗi với Mạc Lãnh lắm, vừa đánh chồng người ta, giờ
lại để người ta đến chăm sóc cho mình. Tôi bảo Mạc Lãnh: “Cậu đã sắp làm mẹ
rồi, cả ngày theo tớ làm cái gì?”. Mạc Lãnh nói lo cho tôi, nhưng không nhắc gì
đến chuyện của Lâm Diệu, chỉ ngày ngày đi làm với tôi, chỉ nói đã bảo Bầu Trời
giới thiệu bạn trai cho tôi nhưng bị Bầu Trời mắng cho một trận. Chết mất,
chẳng nhẽ tôi không thể không có bạn trai?
Nhắc
đến chuyện này tôi mới nhớ ra chuyện anh họ tôi. Dạo này đầu óc như bị ma nhập,
quên béng mất chuyện này. Nghĩ vậy tôi liền lấy máy của Mạc Lãnh gọi cho Lưu Hi
Hoa.
- Mạc
Lãnh à? – Nghe giọng Lưu Hi Hoa có vẻ ngạc nhiên và vui mừng.
- Lãnh
cái đầu cậu, là tớ đây! Điện thoại tớ hỏng rồi, đành phải dùng số của Mạc Lãnh
gọi cho cậu! – Đồ chết tiệt, chỉ thích có gái đẹp!
- Lâm
Sảng à! – Đầu dây bên kia cười giả lả. – Có chuyện gì mà nóng nảy thế?
- Chuyện
kia tớ đã nói với bên nhà anh họ tớ rồi, khi nào tiện thì hẹn nhau một buổi ra
nói chuyện là được! – Lâm Diệu mất tích rồi nhưng điều đó không có nghĩa ngày
tận thế đã đến, những chuyện cần phải làm thì vẫn phải làm.
- Ờ, lúc
nào cũng được, cậu quyết định đi! – Lưu Hi Hoa vội vàng nói.
- Chỉ có
điều, cậu đã gặp anh họ tớ rồi nhưng tớ vẫn chưa gặp em họ cậu, phải để tớ gặp
mặt trước đã!
- Ok,
không thành vấn đề!
Hẹn
thời gian, địa điểm xong, thế là tôi đã giúp anh họ qua cửa ải đầu tiên.
Đến
quán trà, tôi nhìn thấy Lưu hi Hoa ngồi một mình, em họ cậu ta vẫn chưa đến.
- Gì thế
này, lại còn chơi trò bất ngờ nữa à? – Gần đây nhìn thấy ai tôi cũng chướng
mắt, ra sức chỉ trích Lưu hi Hoa làm việc chẳng ra làm sao, còn bắt tôi phải
chờ đợi nữa. Tôi từ trước đến giờ đều để cho người ta phải đợi có phải đợi ai
bao giờ. Lưu Hi Hoa cũng không buồn cãi lại, chỉ cười và rót cho tôi một ly trà
hoa cúc. Chà, hoa cúc giúp hạ hỏa, tôi đúng là thất bại thê thảm, ai cũng nhìn
thấy tôi bây giờ giống như một bó đuốc.
Lưu Hi
Hoa lấy ra một cái điện thoại di động đưa cho tôi:
- Cậu xem
cái này có hợp với cậu không. Cũng chẳng biết con gái thích dùng kiểu gì, thấy
nó nhỏ nhắn xinh xắn nên chọn đại, chức năng cũng tàm tạm.
- Sao
thế? Chuyện này vẫn chưa thành mà đã có quà tạ lễ rồi à? Mỗi một cái điện thoại
mà định mua chuộc tớ sao? – Tôi thờ ơ nói. Cậu ta dám coi thường lòng tham của
tôi ư?
- Không
có chuyện đó đâu,chẳng phải cậu bảo điện thoại của cậu
hỏng rồi sao, thế nên tớ mua cho cậu một cái dùng tạm. Nếu không thích chúng ta
có thể đổi mà, không có điện thoại liên lạc bất tiện lắm! – Lưu Hi Hoa trở nên
tâm lý từ khi nào thế nhỉ?
Đúng là
có tiền có khác, không thích cái gì là đổi luôn, vợ không thích cũng có thể đổi
chứ gì, tôi khinh bỉ nhìn cậu ta.
- Tớ
không có tiền nên không tự mua được à? – Tôi không thèm nể mặt cậu ta.
Lưu Hi
Hoa cũng không nài ép nữa, chỉ hỏi:
- Cậu… có
chuyện gì à?
- Đúng
vậy, có chuyện rồi, bị người ta đá rồi! – Tôi cũng chẳng muốn bịa chuyện để làm
gì, đâu phải bị đá lần đầu, bị đá nhiều đến mức “thành danh” rồi ấy chứ. – Đàn
ông các người đều bị mỡ lợn làm mờ đôi mắt rồi, không nhận ra ưu điểm của tôi!
- Đâu có,
tớ vẫn nhận ra mà!
- Cậu
nhận ra thì có tác dụng quái gì đâu, cậu sẽ lấy tớ chắc? – Tôi vừa định đưa tay
ra gõ cho cậu ta một phát thì thấy cậu ta tròn mắt nhìn tôi chằm chằm, chẳng
nhẽ tôi lại nói gì sai rồi?
- Cậu…
cậu nói thật chứ?
- Sao,
lấy tớ khiến cậu khó xử đến thế sao? – Tôi nổi đóa.
- Không,
chỉ có điều tớ chưa từng nghĩ đến việc sẽ lấy cậu, ha ha!
Càng
ngày tôi càng thất bại thê thảm, ngay cả Lưu Hi Hoa cũng có thế hù dọa được
tôi.
- Em họ
tớ đến rồi! – Tôi ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ, nhìn thấy một
người, một cô gái đang đi về phía chúng tôi, dáng người cao ráo, khoảng một mét
bảy, một cảm giác sợ hãi lan tràn trong lòng tôi, chỉ có điều rất xứng với thân
hình một mét tám của anh họ tôi, cho sáu mươi điểm; số đo ba vòng: không biết,
nói chung khá thon thả, thân hình cũng không kém lắm, cộng thêm cho hai mươi
điểm. Khuôn mặt… gần đây tôi cận thị nên nhìn không rõ lắm. Tổng điểm dành cho
cô ta qua cái nhìn đầu tiên là: tám mươi điểm.
Cô ta
vừa ngồi xuống bên cạnh Lưu Hi Hoa , lấy giấy ăn lau những giọt mồ hôi lấm tấm
trên trán, lúc này tôi mới nhìn rõ mặt cô ta, nước da trắng ngần, mịn màng, chỉ
có điều dung mạo cũng bình thường, mắt hơi nhỏ, nhưng được nước da bù lại, thôi
chỉ trừ nửa điểm.
- Ngại
quá, để anh chị chờ lâu! – Cô ta mỉm cười với chúng tôi. Cô ta vừa cười là
trong tôi như sụp đổ, răng xỉn. Tính tôi ghét nhất là răng xỉn màu, trừ hẳn hai
mươi điểm, vậy là tổng thành tích: năm chín điểm rưỡi. Không đạt tiêu chuẩn.
- Không
sao đâu! - Ở trước mặt người lạ, tôi vẫn giữ được phong độ của mình, hơn nữa
biết đâu trong tương lai không xa, cô ta sẽ trở thành chị dâu của tôi. Phải thể
hiện cho tốt, tránh hậu họa về sau
- Em
không để bụng chị đòi gặp em trước chứ? Đương nhiên đây không phải là ý muốn
của anh họ chị, đây chỉ là ý của chị thôi. Chị muốn gặp em trước, nghe Lưu Hi
Hoa nói em là người rất nhẹ nhàng, không hay nói chuyện, sợ đến lúc gặp mặt anh
họ chị, em lại không dám nói nhiều nên giờ có vấn đề gì em cứ hỏi đi! – Tôi cảm
thấy hơi ngại ngùng trước hành động của mình, thế nên đành phải bày ra chiêu
này.
- Dạ
không ạ! – Cô ta đỏ mặt, bẽn lẽn lắc đầu. – Anh họ đã nói với em cả rồi ạ!
- Còn
chưa giới thiệu mà, em họ tớ tên Bạch Hi Hi. Còn đây là bạn học của anh,
Chúng
tôi mỉm cười với nhau như một lời chào hỏi. Lại nhìn thấy răng xỉn, cũng may là
màu không sậm lắm, vấn có thể chấp nhận được.
Sau đó
chúng tôi nói chuyện phiếm về các đề tài khác. Cô ta đúng là ít nói, cũng chẳng
mấy khi nói chen vào, chỉ lẳng lặng lắng nghe chúng tôi nói chuyện.
Tôi với
Lưu hi Hoa cứ như là người thân mấy chục năm không gặp lại, kể lể hết chuyện
này đến chuyện khác, từ hồi còn đi học cho đến khi tốt nghiệp. Chúng tôi đều
nuối tiếc vì hồi đó ít tiếp xúc, không biết đã mất đi bao nhiêu niềm vui. Đời
người cứ phải đến lúc mất đi rồi mới thấy nuối tiếc, đây là một chân lý mãi mãi
không bao giờ thay đổi. Khi tôi buồn bã vì trước đây đã không biết trân trọng
Lâm Diệu, tôi chẳng thấy có chút gì ngần ngại, bởi tôi biết có rất nhiều người
giống như tôi. Còn Lưu Hi Hoa nhất định không chịu nói đến chuyện tình cảm của
mình, đương nhiên tôi là người tốt bụng nên cũng chẳng ép buộc anh ta làm gì.
Bạch Hi
Hi đúng là một cô gái nhẹ nhàng và điềm tĩnh. Suốt cả buổi cô chỉ ngồi bên cạnh
rót nước cho chúng tôi, nghe tôi kể chuyện, thỉnh thoảng mỉm cười, khi thì buồn
thương, đúng là một khán giả trung thành, khiến cho một kẻ biểu diễn như tôi
cảm thấy vô cùng tự hào. Đột nhiên thiện cảm dành cho cô ta tăng vọt, cộng thêm
mười điểm. Tổng điểm cuói cùng là sáu mươi chín điểm rưỡi.
Lúc rời
khỏi quán trà, tôi tiện tay cầm cái điện thoại đặt trên bàn của Lưu Hi Hoa,
nhét vào trong túi, liếc mắt nhìn Lưu Hi Hoa thấy cậu ta đang lén cười, không
nhịn được liền chửi thầm: “Đồ chết tiệt!”.
Sau khi
lắp sim vào, người đầu tiên tôi gọi là Lâm Diệu, nhưng máy vẫn tắt. Lâm Diệu đã
hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Tôi đã
lấy được bức ảnh cũ của anh ở trong máy điện thoại, xóa số liên lạc của anh ra
khỏi sim, sau đó lưu vào trong bộ nhớ của máy tính, cất cả ảnh và số điện thoại
vào nơi bí mật nhất trong máy tính và đặt pass cho thư mục này. Tên thư mục là
“Đã từng yêu anh đến như vậy”.
Tôi vẫn
không thể giữ người đàn ông ấy lại, không thể cùng anh đi đến hết con đường, vì
vậy tất cả những kí ức đẹp cứ để sau này từ từ tôi nhớ lại.
Nếu một
mối tình không thể có kết thúc tốt đẹp, điều duy nhất có thể làm chỉ l cẩn thận
thu dọn những mẩu tàn dư, đừng để nó làm tổn thương bản thân bởi vì nỗi đau đó
là nỗi đau thấu xương. Lúc này tôi đã tha thứ cho Bầu Trời, tha thứ cho sếp,
đồng thời cũng tha thứ cho Lâm Diệu. Tôi biết anh ấy tổn thương không nhẹ hơn
tôi, anh từ bỏ người con gái đã làm anh tổn thương để đi tìm thuốc giải, cũng
giống như trước đây tôi từng tiễn Trương Hạo ra đi và sà vào lòng Lâm Diệu,
không có gì đáng xấu hổ cả, đó chẳng qua chỉ là hành động tự bảo vệ bản thân.
Tự bảo vệ mình mà không gây tổn thương cho người khác thì đó chẳng qua cũng chỉ
là một sự bất dắc dĩ. Lúc bảo vệ tình cảm của mình tôi đã vô tình làm tổn
thương Lâm Diệu, còn Lâm Diệu cũng vì bảo vệ mình mà làm tổn thương cho tôi.
Đây là cái duyên, không phải oán hận. Có dũng khí yêu thương cũng phải chuẩn bị
tâm lý chịu đau đớn, tôi đã đau đớn đến ba lần rồi, tôi chỉ hi vọng sẽ không có
lần thứ tư tiếp diễn, tôi thật sự không thể nào chịu đựng được nữa.
Qua Mạc
Lãnh tôi biết Bầu Trời đang dò hỏi tin tức của Lâm Diệu khắp nơi, nói có thể
anh ấy đã ra nước ngoài, nhưng cụ thể là đi đâu thì không biết, tôi cũng không
muốn biết, bởi vì tôi chẳng thể làm gì, tôi không có khả năng và tự tin để bay
qua đó tìm anh. Lâm Diệu luôn phải chịu đựng sự lừa dối của tôi, cố giấu giếm
sự bất mãn trong lòng để bao dung tôi, yêu chiều tôi, nếu anh đã quyết tâm bỏ
lại tôi, như vậy có nghĩa lòng anh đã nguội lạnh.
Nhận
được quà sinh nhật của “Kẻ Trộm” gửi đến, là hai con thú nhồi bông Trường Giang
Số Bảy, con to thì cao bằng nửa người tôi, con bé chỉ to hơn bàn tay tôi một
chút. Tôi đặt con nhỏ lên đầu con to, một sự tương phản quá rõ ràng, tôi bật
cười khanh khách, trong lòng vô cùng cảm kích người bạn phương xa, người bạn
chưa từng gặp mặt này. Đột nhiên tôi lại nhớ đến cái nhẫn mà Lâm Diệu tặng cho
tôi, lúc đó tôi đang mải mê chìm đắm trong hạnh phúc chờ lấy chồng nên không
mấy để tâm, giờ nó lại trở thành món quà duy nhất mà Lâm Diệu tặng tôi (bộ quần
áo không tính nhé, bởi vì mua bộ quần áo đó chẳng qua chỉ là để lấy lòng bố mẹ
anh mà thôi), cũng có thể đây chính là món quà cuối cùng. Lấy chiếc nhẫn từ
trong ngăn kéo bàn ra, tôi chăm chú ngắm nghía. Cái nhẫn được chế tác rất tinh
xảo, hạt pha lê ở trên đó to như là thật, phát ra ánh sáng chói mắt, tôi ném
cái nhẫn ra ngoài cửa sổ…
Tạm
biệt nhé, người em yêu! Em đã không thật lòng với anh, không phải vì không đủ
yêu anh mà bởi vì em quá yêu bản thân mình. Tha thứ cho em lúc đó đã không biết
trân trọng tình yêu, tha thứ cho em đã ích kỉ và tùy tiện, bởi vì em cũng tha
thứ cho anh rồi.
Kể từ
hôm tình cờ gặp lại Tiểu Phụng ở thm mĩ viện, còn bị cô ấy dụ dỗ mua một cái
thẻ làm đẹp, Tiểu Phụng liên tục gọi điện thoại bảo tôi dẫn Lâm Diệu đến cho cô
xem mặt, lại bảo cái thẻ làm mặt của tôi không dùng là lãng phí lắm. Lần nào
tôi cũng khéo léo từ chối. Ai hẳng biết trước sau gì chẳng phải ra mắt anh ấy,
nhưng giờ tôi lấy đâu ra người mà ra mắt, chưa lâu trước còn khoe khoang trước
mặt người ta, thế mà mới chớp mắt người đàn ông của tôi đã chạy mất rồi, mất
mặt quá!
Thẻ làm
đẹp bỏ phí cũng được, người yêu mất rồi, còn làm đẹp cái gì nữa chứ, có đẹp hơn
cũng chẳng ai ngắm. Trên đời này chẳng có người phụ nữ nào thê thảm như tôi
nữa. Cứ nghĩ đến Lâm Diệu là lòng tôi lại nghẹn ngào, khóe mắt lại cay cay. Mặc
dù chưa đến mức rửa mặt bằng nước mắt nhưng tôi cũng chẳng muốn ra khỏi cửa, cứ
ra ngoài là tôi lại tưởng tượng ra cảnh người ta đang cười nhạo mình. Cứ có
thời gian rảnh là tôi lại ở nhà lướt web.
Thấy
“Kẻ Trộm” gọi tôi trên yahoo, tôi lao vào nói chuyện, mừng rỡ như một kẻ chết
đuối vớ được cọc. Tôi kể cho anh nghe từ đầu đến cuối những chuyện xaỷ ra với
tôi gần đây, cuối cùng cũng tìm được người để trút bầu tâm sự , cứ nén trong
lòng mãi kiểu gì cũng gây bệnh mất.
Kể
xong, tôi yên lặng ngồi chờ “Kẻ Trộm” trả lời.
Một
phút trôi qua, hai phút trôi qua, mười phút trôi qua, vẫn không thấy động tĩnh
gì.
Tôi hỏi:
Anh đang làm gì đấy?
Kẻ
Trộm: Đang đắp mặt nạ.
Tôi
thất vọng, cố nén giận hỏi: Khi nào thì xong?
Kẻ
Trộm: Tôi đang làm đây, cô bảo làm mặt nạ bột hay mặt nạ bùn tốt hơn?
Tôi nổi
đóa, đáp: Tôi thấy anh tốt nhất đắp một lớp phân lên mặt ấy!
Kẻ Trộm:
Cô lại sao thế hả? Thấy cô tâm trạng không vui nên mới trêu cô chút thôi mà!
Tôi:
Tôi bị đàn ông đá rồi, giờ phải làm sao?
Kẻ
Trộm: Chẳng qua chỉ là một thằng đàn ông thôi mà! Tìm đứa
Tôi: Đi
đâu tìm?
Kẻ
Trộm: Tôi nói cho cô hay, cô đừng có mà rầu rĩ nữa, đấy không phải là tính cách
của cô, anh ta không thuộc về cô thì cứ để anh ta đi, còn nếu thuộc về cô trước
sau gì anh ta cũng quay lại!
Tôi:
Anh sống cảm tính quá đấy! Chẳng phải anh đang ở nước ngoài sao? Lúc nào ra
ngoài nhớ chú ý xem, biết đâu lại gặp được người đàn ông của tôi!
Kẻ
Trộm: Cô thật biết nói đùa, đừng nói giờ tôi đang không ở nước ngoài, mà kể cả
tôi có ở nước ngoài làm sao tôi biết mặt mũi người đàn ông của cô? Mà cho dù có
biết, tôi chẳng qua chỉ đến một nước nhỏ kiếm tiền, còn anh chàng của cô ra
ngoài giải sầu thì khả năng gặp mặt nhau ở một nơi là bao nhiêu? Thất tình thì
thất tình, đừng có ngốc nghếch nữa! Tôi đi đắp mặt nạ thật đây, lát nữa ra
ngoài cho happy, nghĩ thoáng ra!
Tôi:
Cặn bã, cút xéo!
Ngày
cuối tuần thứ hai, ngủ tới khi mặt trời lên tận ngọn cây mới tỉnh, không chải
đầu, không rửa mặt, mặc nguyên quần áo ngủ lên mạng lướt web. Mắt dán vào màn
hình cho đến khi có tiếng mẹ tru tréo.
- Lâm
Sảng, còn không mau dậy đi à?
- Con dậy
rồi mà!
- Thế còn
ở trong đó làm gì, mau ra đây!
Tôi
chầm chậm lê bước ra khỏi phòng, nhìn thấy mẹ đang cầm chổi, bố đang cầm đòn
gánh, mình đã làm gì sai?
Tôi vội
vàng chạy ngay vào phòng ngủ, chặn cửa hỏi:
- Bố mẹ
làm gì đấy?
- Quét
dọn phòng ốc, mau ra đây!
- Vậy bố
cầm đòn gánh làm gì?
- Tìm chỗ
cất chứ còn gì
Làm tôi
sợ hết hồn! Tôi thò đầu ra khỏi cửa, đã không thấy bố đâu rồi.
- Suốt
ngày ở lỳ trong nhà làm gì, mẹ thấy con sắp mốc người lên rồi đấy! Ra ngoài đi
dạo đi! Nhìn thấy là bực mình!
- Con có
cản trở gì mẹ đâu! – Tôi ấm ức nói.
- Lại còn
không à? Mẹ quét dọn đã không giúp đỡ được gì thì thôi còn chạy lung tung khắp
nhà!
- Vậy con
ra ngoài!
Rửa
mặt, đánh răng, chải đầu, thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
- Đứng
lại! – Lại bị mẹ gọi lại.
- Lại gì
nữa ạ?
- Trông
cứ như cái xác ý, đừng có ra ngoài hù dọa người khác, mau trang điểm cái mặt
đi!
- Dạ!
Trát
một lớp phấn lên mặt, chính thức đi ra ngoài
Xuống
lầu… nhưng biết đi đâu bây giờ?
Đi tìm
Mạc Lãnh? Người ta bụng đã lùm lùm, hơi đâu mà tiếp mình, mà cho dù có rảnh rỗi
tiếp mình đi nữa, lại bảo sẽ giới thiệu bạn trai cho mình, lúc ấy biết đối phó
ra sao? Loại bỏ đối tượng này.
Đi tìm
Lưu Hi Hoa? Dường như cũng chưa thân thiết đến nỗi dốc hết cả ruột gan ra với
cậu ta, có gặp nhau chẳng qua cũng chỉ nói chuyện của em họ cậu ta với anh họ
tôi thôi, mệt người. Loại tiếp.
Tìm
Tiểu Phụng? Nếu cậu ta lại hỏi về Lâm Diệu biết trả lời ra sao? Bắt buộc phải
loại tiếp.
Đau
đầu, đến lúc cần ngay cả một người bạn cũng không có đây. Hay ông trời cứ phải
dồn mình vào chỗ chết mới được hay sao ấy
Thơ
thẩn đi ra bến xe buýt, nhìn thấy xe thì lên vậy, mặc cho nó muốn dẫn mình đến
đâu thì đến. Thỉnh thoảng lại có người qua đường nhìn tôi. Tôi hoài nghi cúi
đầu xuống kiểm tra, quần áo không mặc trái, giày cũng đi đúng một đôi rồi. Ra
đến bến xe, phát hiện ánh mắt của một số người lại hướng về phía tôi, tôi ngạc
nhiên, rốt cuộc hôm nay tôi có gì khác lạ nhỉ? Hơn nữa tôi phát hiện có một anh
chàng đứng từ xa đang dán mắt nhìn tôi. Kể từ lúc tôi xuất hiện ở chỗ này, ánh
mắt của anh ta chưa rời tôi lấy một phút, hay là tôi lại gặp kẻ trộm rồi?
Nghĩ
đến đó là tôi lại thấy dựng tóc gáy, định bỏ chạy, nhưng sợ hắn sẽ theo tôi.
Tôi nhìn thấy ở phía xa có một chuyến xe buýt đang chạy đến, thôi cứ lên xe rồi
tính tiếp, chắc ở trên xe buýt hắn cũng không dám manh động. Tôi đi lên trước
vài bước, thầm đoán vị trí xe buýt đỗ lại để nhanh chân lên giành chỗ. Đúng lúc
đó, anh chàng cứ nhìn tôi chằm chằm kia đột nhiên sải bước về phía tôi. Tôi hoang
mang siết chặt lấy cái túi trên vai.
Anh ta
lại gần tôi, mỉm cười rồi lịch sự nói:
- Chào
cô!
Tôi
gượng gạo đáp lại:
- Chào
anh!
- Cô à,
tôi đã quan sát cô một lúc rồi – Anh chàng kia ngại ngùng gãi gãi đầu.
“Hóa ra
anh cũng biết là anh đã quan sát tôi một lúc rồi à?” Tôi lầm bầm.
- Đây là
lần đâu tiên tôi… - Anh ta đỏ mặt nói.
Ặc, lần
đầu tiên là sao? Tôi cũng là lần đầu tiên bị cướp. Tôi lại siết chặt cái túi
trên vai, nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quặc, trong lòng thấy hơi rờn rợn, cái xe
buýt chết tiệt kia sao còn chưa đến thế?
- Cô à,
tôi là nhân viên săn tìm minh tinh của công ty ảnh thị X, đây là lần đầu tiên
tôi làm việc này, cô là người đầu tiên tôi phát hiện ra! – tôi thở phào, nghe
anh ta nói tiếp. – Công ty chúng tôi đang đầu tư vào một bộ phim, có một vai mà
tôi thấy rất hợp với cô, không biết cô có hứng thú không?
Hả? Tôi
trợn mắt, Tôi ngây ra nhìn cái xe buýt đỗ lại, mở cửa, đóng cửa, rồi lái đi.
Sốt ruột chờ xe đến, thế mà lúc xe đến tôi lại không đi. Thế giới nội tâm bé
nhỏ của tôi bắt đầu bùng nổ, có phải là nhan sắc tiềm tàng hơn hai mươi năm nay
của tôi giờ mới có người phát hiện ra? Anh ta định mời tôi đi đóng vai nào
trong Tứ đại mỹ nhân đây? Dương Quý Phi chắc chắn không hợp với tôi rồi, tôi
quá gầy; Triệu Phi Yến chăng? Triệu Phi Yến cũng không tồi, rất hợp với hình
dáng của tôi. Cuối cùng tôi cũng nhận ra được giá trị của bản thân. Cảm ơn anh
nhé, chàng trai! Chỉ có điều liệu anh ta có phải một tên lừa đảo không nhỉ?
Tôi
trấn tĩnh lại, cố gắng kiềm chế cảm giác phấn khích xen lẫn hoang mang ở trong
lòng. Tôi thò tay vào túi lấy ra một cái gương nhỏ, bình thản nói: “Thế sao?”.
Nhìn vào trong gương tôi hoàn toàn sụp đổ. Giờ thì tôi dã hiểu vì sao có nhiều
người lại nhìn tôi như vậy. Hai bên lông mày chỉ kẻ có một bên. Dám mang bộ
dạng này ra đường chắc chắn phải có dũng khí và quyết tâm ghê lắm. Mẹ ơi, mẹ
hại con rồi đấy! Tôi muốn khóc mà không được. Tôi liếc nhìn anh chàng kia,
khuôn mặt anh ta vì nhịn cười mà đỏ bừng lên. Mặt tôi phút chốc sa sầm. Tôi
phải giết anh!
Tôi vội
vàng lấy một cái khắn giấy ra. Anh chàng kia rất biết điều cho tôi một chai
nước suối. Tôi lạnh lùng lườm anh ta rồi đi vào bồn cây ven đường. Sau khi chấm
hết sương đọng trên lá cây, miếng khăn giấy cũng đủ ướt để xóa đi đường kẻ long
mày chết tiệt kia.
Anh
chàng kia ngại ngùng giữ lại chai nước, nói: “Nếu cô cảm thấy hứng thú thì cứ
đến công ty chúng tôi quay thử!”
- Ok!
- Thế tôi
không làm phiền cô nữa! – Anh ta quay người định đi.
- Đợi đã!
– tôi gọi giật.
- Còn gì
thắc mắc sao?
- Tôi
muốn hỏi vai gì thích hợp với tôi?
- Một
người phụ nữ bị bỏ rơi.
Anh ta
chắc chắn không để ý đến khuôn mặt đang méo xệch đi của tôi, miệng bắt đầu bô
lô ba la kể tình tiết kịch, thế nhưng ngoài cụm từ “người phụ nữ bị bỏ rơi” ra,
tôi chẳng để lọt tai cái gì. Chẳng nhẽ Lâm Sảng này thực sự đang diễn rất tốt
vai người đ bị bỏ rơi đó sao, để đến mức ngay cả một người đi đường cũng nhận
ra.
- Câm
miệng! – tôi gào lên. Anh ta lập tức im bặt, mắt ngơ ngác nhìn tôi.
- Tại sao
anh lại nghĩ tôi thích hợp? Trên mặt tôi có viết ba từ “Bị bỏ rơi” hay sao? –
Tôi cố gắng kìm nén cơn phẫn nỗ trong lòng, điềm đạm nói.
- Sự u
uất và ai oán trong mắt cô rất có sức truyền cảm! – Anh ta chậm rãi nói.
Tôi
không thể nào bình tĩnh được nữa, gào lên:
- Cút!
Anh kia
sợ đến nỗi hồn vía lên mây, vội vàng co giò vọt lẹ
Tôi
biết mình không thể cứ thế này mãi, cho dù không có đàn ông cũng không thể giày
vò bản thân như thế này được, tôi phải tìm lại con người thực sự của mình.
Tôi bắt
một chiếc taxi, đi thẳng đến thẩm mĩ viện của Tiểu Phụng, tôi phải chỉnh lại
cái mặt ai oán của người đàn bà bị bỏ rơi này, cũng đến lúc phải đối diện với
nó rồi.
Gặp
Tiểu Phụng, chưa để cô ấy kịp mở lời, tôi đã nói trước:
- Tớ với
bạn trai chia tay rồi!
- Hả? –
Tiểu Phụng kinh ngạc thốt lên.
- Hả cái
gì mà hả? Chia tay thì chia tay, cậu đừng có hỏi gì cả, mau giúp tớ sửa sang
lại đi, tớ phải dựng cờ nổi dậy, tớ không tin mình sẽ thất bại dưới tay một
người đàn ông!
- Đúng,
gặp ai tốt tớ sẽ giới thiệu cho cậu! – Tiểu Phụng quả nhiên tâm lý, không hỏi
gì thêm mà chỉ dịu dàng giúp tôi xoa bóp thái dương. Tôi mơ màng chìm vào giấc
ngủ.
Lúc
tỉnh lại tôi nhìn thấy mắt Tiểu Phụng đỏ hoe.
- Cậu
đang làm
- Ban nãy
ngủ say cậu cứ gọi tên Lâm Diệu mãi!
Mắt tôi
cũng đỏ hoe.
Trên
đời chẳng có trắc trở nào là không thể vượt qua, tôi vẫn phải kiêu hãnh mà sống
tiếp.
Tôi cố
làm cho mình trở nên bận rộn, chẳng còn thời gian để nghĩ đến Lâm Diệu nữa.
Cuối tuần tôi thường đến chỗ Doctor Hoàng để làm việc công ích, đồng thời để
anh ta miễn phí kiểm tra sức khỏe cho tôi.
Kể từ
sau hôm chia tay Lâm Diệu và tình cờ hặp lại Doctor Hoàng, chúng tôi bỗng trở
nên thân thiết hơn. Tôi rất thích thái độ làm việc nghiêm túc, những lời hỏi
han quan tâm đến bệnh nhân, nụ cười dịu dàng và những lời dặn dò cẩn thận của
anh. Thỉnh thoảng anh cũng quay lại mỉm cười với tôi lúc tôi đang đo nhiệt độ
cơ thể cho bệnh nhân. Những khoảnh khắc rất ấm áp giúp tôi gần như quên đi Lâm
Diệu và tất cả những gì gắn với anh. Tình yêu không phải là tất cả của cuộc
đời, tôi tin không có anh tôi vẫn có thể kiên cường mà sống tiếp, bước chân
càng trở nên vững chãi hơn. Thậm chí trong lòng tôi còn thấy cảm kích anh bởi
anh đã giúp tôi học được cách yêu thương từ trong thất bại. Nếu như lúc này Lâm
Diệu xuất hiện trước mặt tôi, thờ ơ với tôi, tôi vẫn sẽ tiến về phía trước, gõ
đầu anh và nói: “Đồ đáng ghét, có phải bây giờ ngay cả làm bạn cũng không được
không hả?”. Chỉ có điều tôi biết anh ấy chắc chắn sẽ tóm lấy tay tôi, từ từ thả
ra, mắt không chớp lấy một cái. Chỉ có mắt tôi là đỏ hoe.
Đúng
lúc ấy có người kéo vạt áo của tôi, tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một bà cụ
đang chớp mắt với tôi. Hình như tôi đã gặp bà ở đâu rồi, nhưng tạm thời chưa
nhớ ra, chỉ thấy mặt rất quen.
- Cháu
chào bác, có chuyện gì thế ạ? – Tôi đến trước mặt bà, nhẹ nhàng hỏi.
- Ra
ngoài nói đi! – Bà cụ kéo tôi ra khỏi phòng khám.
- Dạ? –
Chắc chắn tôi đã gặp bà cụ ở đâu rồi, nhưng bà cụ tìm tôi có việc gì? Tôi đâu
phải là bác sĩ?
- Xem ra
cháu ít tuổi hơn bác sĩ Hoàng nhỉ? – Bà cụ nhìn tôi từ đầu đến
- Chắc là
vậy ạ! – Thực ra tôi cũng chẳng biết Doctor Hoàng bao nhiêu tuổi, chắc là
khoảng trên dưới ba mươi.
- Bác sĩ
Hoàng trông rất được, bố cậu ta chắc cũng không tồi đâu nhỉ! – Bà cụ lại hỏi.
- Chuyện
này… - Thế này bảo cháu trả lời kiểu gì? Cháu đã gặp bao giờ đâu? Nhưng mà cháu
phải nói thật với bà, bà đừng mong tán tỉnh bố Doctor Hoàng! Mà cho dù bà có
tán tỉnh được đi chăng nữa cũng đâu liên quan gì đến cháu? Cháu chịu, không
giúp được gì đâu!
- Không
sao, không phải ngại, những chuyện thế này bác gặp nhiều rồi. Chồng già vợ trẻ
thực ra cũng chẳng làm sao, chủ yếu là ông ấy đối xử tốt với mình, chỉ có điều
đàn bà mà không có con thì hơi đáng tiếc! – Bà cụ nói xong liền thở dài.
Đúng,
cháu thừa nhận bà nói đúng, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến cháu?
- Chồng
cháu, ban đêm… vẫn ổn chứ? – Bà cụ ghé vào tai tôi thì thầm.
Cuối
cùng tôi cũng nhớ ra bà cụ này là ai rồi, lần trước đến gây chuyện ở phòng khám
của Doctor Hoàng đúng lúc anh ta khám bệnh cho bệnh nhân, người đó không ai
khác chính là bà cụ này. Lúc đó tôi đã lấy danh nghĩa là mẹ Doctor Hoàng để lôi
tuốt anh ta ra ngoài. Thế là bà cụ tưởng tôi là mẹ kế Doctor Hoàng thật. Tôi
muốn khóc, nhưng cũng thấy buồn cười. Trên đời sao chuyện gì cũng có người tin
là sao?
- Bác ạ,
thực ra…
- Hầy,
đúng là đáng tiếc, cô rất xứng đôi với bác sĩ, thế mà sao lại đi lấy bố người
ta thế? Lại còn để cô đến giúp con trai làm việc, nhìn cô tủi thân kìa, mắt đỏ
hết cả rồi! – Bà cụ lắc đầu tỏ vẻ đồng cảm, nghe thấy tiếng cô y tá gọi tên
mình liền vỗ vỗ lưng tôi rồi đi vào phòng khám. Tôi nghẹn lời, cho tôi một cơ
hội giải thích được không?
Bận rộn
suốt cả ngày, đau lưng mỏi gối vô cùng. Doctor Hoàng đang thu dọn mặt bàn, hỏi
tôi muốn đi đâu ăn cơm. Không phát tiền công cho tôi nên định lấy thức ăn bịt
miệng tôi hả?
- Con
trai! – Tôi gọi
Doctor
Hoàng ngơ ngác nhìn tôi, không dám tin tôi đang nói chuyện với anh ta.
- Con
trai à, mau qua đây mát xa cho mẹ đi! Sao mà bất hiếu thế cơ chứ? – Tôi nhìn
cái mặt xanh mét của Doctor Hoàng mà không nhịn được cười.
Doctor
Hoàng đi lại chỗ tôi, ngồi xuống bên cạnh, bóp vai cho tôi, miệng thì thầm:
- Cô vừa
gọi tôi là gì?
- Con
trai! Người ta tưởng anh là con trai của tôi đấy, còn bảo tôi là mẹ kế của anh,
nói tôi với anh rất xứng đôi, sao tôi lại đi lấy bố anh nữa đấy! – Tôi thích
thú để mặc Doctor Hoàng bóp vai cho mình, cảm giác thư thái hơn nhiều.
- Là ai
thế? – Tôi không nhận ra giọng anh ta có gì bất thường.
- Anh
không cần biết. Á, đau chết đi được! – Một cơn đau ập đến, tôi kéo tay anh
xuống cắn một cái thật đau, lần này đến lượt anh ta hét lên.
- Sau này
không được gọi tôi như vậy nữa! – Mặt Doctor Hoàng sa sầm.
- Khi nào
không có người tôi sẽ gọi anh như vậy, khi có người lạ tôi sẽ gọi anh là Doctor
Hoàng! – Tôi nhảy nhót phấn khích trước mặt Doctor Hoàng, tâm trạng cực kì vui
vẻ. Đột nhiên người tôi bị ai đó kéo giật lại, cả thân hình tôi ngã vào người
anh ta. Doctor Hoàng ôm lấy tôi, mặt anh ta từ từ ghé sát lại… anh ta… anh ta,,,
không phải anh ta định hôn tôi đấy chứ? Ngay khi xác định anh ta đang định hôn
mình, tôi lập tức ngoảnh đầu đi. Môi anh ta “đậu” ngay trên má tôi. Tôi ngồi
dậy, ngại ngùng nhìn anh ta, đang định ngoác miệng ra chửi rủa thì anh ta tỉnh
bơ như không có gì xảy ra.
- Sau này
không được gọi tôi là con trai đâu đấy! – Doctor Hoàng cười tinh quái.
Trời
đất!
Tôi kể
chuyện của anh họ cho mẹ tôi nghe, nào ngờ mẹ phản ứng gay gắt, mắng tôi không
chịu bàn bạc trước với mẹ, bảo sau này nhỡ có vấn đề gì thì biết làm thế nào?
Rồi lại bảo làm mai m đến ba năm, thế thì biết khi nào tôi mới lấy được chồng?
Mẹ tôi còn chưa hết giận, bố tôi lại nhảy vào cuộc. Thế là tôi đành phải ngồi
im cho bố mẹ chỉ trích, mắng nhiếc, cảm giác như mình là một phần tử trong phe
phản động vậy.
- Tốt hay
không liên quan gì đến mình? Chẳng nhẽ còn phải đảm bảo bọn họ sẽ sinh quý tử
chắc? – Tôi dán mắt vào tivi, gặm táo nhồm nhoàm, mặc cho bố mẹ mắng!
- Con
ranh này, con muốn mẹ tức chết phải không? – Mẹ nổi cơn tam bành, bố liền chạy
ra ban công tìm kiếm cái gì đó. Bố… bố lại tìm đòn gánh phải không? Tôi
phải lẩn vào phòng ngay!
Chỉ có
điều mẹ tôi nói cũng có phần đúng. Làm mối xui xẻo đến tận ba năm, vụ mai mối
này còn chưa thành thì bạn trai tôi đã bỏ chạy mất tiêu rồi, đúng là bi kịch!
Ngồi ôm cái gối trên giường, đột nhiên tôi lại thấy hối hận vì đã ném cái nhẫn
đi, cho dù thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là món quà đầu tiên mà Lâm Diệu
tặng cho tôi, cần gì phải trút giận lên nó?
Tôi lại
nhấc máy lên, vô thức gọi điện đến số điện thoại quen thuộc, căng thẳng đến
toát mồ hôi, chỉ sợ lại là tắt máy, nhưng ngay sau đó lại lo lắng nếu gọi được
rồi thì sẽ nói những gì. Chào anh, lâu lắm rồi không gặp, gọi xem anh sống chết
ra sao? Hầy, rốt cuộc tôi đang nói cái gì chứ? Hoặc là nói: Lâu lắm rồi không
thấy anh đi làm, công việc của anh đã đổ hết lên đầu em rồi, mệt chết đi được!
Người ta là thiếu gia, đi làm gì chứ, mệt chết là đáng đời! Kết quả vẫn khiến
tôi thất vọng: Tắt máy. Lâm Diệu ơi là Lâm Diệu, rốt cuộc anh đang ở đâu? Chỉ cần
anh chịu quay lại, có bảo em làm gì em cũng đồng ý, đừng nói là đi gặp bố mẹ
anh, có đi gặp Diêm Vương em cũng đồng ý. Nhưng mà, anh có hiểu tấm lòng của em
không?
Anh họ
tôi và em họ Lưu Hi Hoa chính thức gặp mặt. Tôi với Lưu Hi Hoa là người làm mối
cũng phải xuất hiện trong cuộc gặp mặt này, đóng vai trò giúp họ tạo chủ đề nói
chuyện, bắc cây cầu dẫn đường. Trong lòng tôi thấy rất khó chịu, thế này mình
có khác gì bọn bảo kê? Nghĩ vậy tôi liền tìm một cái cớ để “té” cho nhanh. Lưu
Hi Hoa thấy tôi ngồi không yên nên cậu ta cũng có vẻ sốt ruột, cuối cùng cũng
chuồn với tôi.
- Sau này
họ mà không hợp nhau thì làm thế nào? Chúng ta liệu có trở thành đầu sỏ gây họa
không? – Tôi nhớ lại lời mẹ, trong lòng thấy có chút bất an.
- Cuộc
sống là do con người tạo ra, sống không tốt là bởi vì họ không hiểu môn nghệ
thuật này, liên quan gì đến chúng ta? – Lưu Hi Hoa nghĩ rất thoáng. – Cậu với
bạn trai đã làm hòa chưa?
- Làm hòa
ư? Làm hòa sao được, ngay cả mặt tớ còn chẳng gặp được nữa là! – Thực ra trong
lòng tôi vẫn không thoải mái, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, thế mà
đã bị người ta đá rồi.
- Chỉ có
điều tớ thấy cậu rất kiên cường, cứ như không có gì xảy ra vậy!
- Chẳng
nhẽ gặp ai tớ cũng phải khóc lóc kể lể là bị bạn trai đá hay sao? Chuyện mất
mặt như vậy không phải ai tớ cũng nói đâu! – Kiên cường ư? Nếu tôi không kiên
cường thì ngay từ lần đầu bị đá tôi đã đâm đầu vào tường chết rồi!
- À phải
rồi, cái điện thoại đó, cám ơn cậu nhé, rất dễ sử dụng! – Tôi cười ái ngại.
Lưu Hi
Hoa không nói gì, lúc đi ra bãi đỗ xe cậu ta hỏi tôi có về nhà không, cậu ta sẽ
tiễn tôi về. Tôi từ chối, bảo muốn đi dạo một chút, xem xem có ai đánh rơi cái
gì không còn nhặt.
Lưu Hi
Hoa cũng không lên xe mà đi tản bộ với tôi. Chẳng mấy chốc tôi đã nhận được điện
thoại của anh họ, nói là đã đưa em họ của Lưu Hi Hoa về nhà rồi, cảm thấy cũng
không tệ. Tôi liền kể cho Lưu Hi Hoa nghe tin này, cả hai cùng lúc thở phào. Kể
từ giờ, tôi chẳng giúp gì thêm cho họ được cả.
Trên
đường đi tôi tình cờ đụng mặt Trương Hạo và vợ anh ấy. Trương Hạo đang bế con,
vợ anh đang đứng bên cạnh nói chuyện, thỉnh thoảng hai người quay sang cười với
nhau. Tôi vội vàng tìm một nơi tránh mặt họ. Không phải vì ngại, thực ra chuyện
này cũng qua lâu rồi, nhìn thấy họ hạnh phúc như vậy, có lẽ trong lòng anh đã
quên mất một người như tôi rồi, chỉ có điều tôi không muốn bị anh hỏi về cuộc
sống của mình, bởi vì tôi không muốn họ biết trong khi họ hạnh phúc thì tôi vẫn
cô đơn.
Lưu Hi
Hoa cũng rất biết điều, không hỏi han gì hết. Đi mãi mỏi chân, tôi liền tìm một
cái ghế đá ngồi xuống. Lưu Hi Hoa cũng ngồi xuống theo.
- Tớ
không sao đâu, cậu không cần phải đi với tớ! – Nhìn cậu ta cứ ngốc nghếch đi
theo mình, tôi thấy hơi áy náy.
- Sự việc
rồi sẽ có chuyển biến, đừng nản
- Được
rồi, cậu đi đi, tớ ngồi một lát đã!
Tôi đẩy
cậu ta đi, còn mình ngồi lại đó đến tận khuya.
Bụng
Mạc Lãnh càng ngày càng to, chẳng còn thời gian ở bên cạnh tôi nữa, thỉnh
thoảng chỉ gọi điện, mới được dăm ba câu thì sợ bức xạ điện thoại ảnh hưởng đến
cái thai trong bụng nên cũng cúp máy luôn. Tôi bảo Mạc Lãnh sau này không phải
gọi nữa, nhỡ sinh ra đứa bé không có mông thì Bầu Trời sẽ xé xác tôi ra mất.
Lưu Hi
Hoa cũng không hề thất tín, nhanh chóng sắp xếp cho anh họ tôi làm việc ở quán
rượu của cậu ta, hình như là vị trí quản lí gì đó, không cần phải cúi đầu hầu
hạ khách hàng mà tiền lương cũng kha khá. Hai bác cứ hết lời khen ngợi, còn nói
sẽ mời tôi ăn cơm để cảm ơn nhưng tôi đều từ chối hết. Bao nhiêu năm nay, tôi
đã quên mất mùi vị đồ ăn của gia đình rồi.
Ngần ấy
thời gian, Lâm Diệu chẳng có chút tin tức nào.
Không
biết Bầu Trời lo tôi nghĩ quẩn hay là vì áy náy với tôi, hoặc cũng có thể cảm
thấy tôi quá hụt hẫng, quá cô đơn nên bắt đầu dẫn tôi đi tham dự các buổi tiệc
tùng của công ty với tư cách đi tiếp khách, chiếm dụng khá nhiều thơi gian
ngoài giờ làm của tôi.
Ban đầu
tôi còn cảm thấy mới mẻ, hào hứng trang điểm cho thật xinh đẹp để không làm mất
mặt công ty, nhưng tiếp khách nhiều tôi bắt đầu hoài nghi không biết có phải
Bầu Trời dẫn tôi tới chỉ để đỡ rượu cho anh ta không nữa? Đỡ rượu thì không
sao, tửu lượng của tôi cũng khá, nhưng đáng buồn nhất là đi với anh ta chủ yếu
toàn là những người ngoài năm mươi tuổi, chẳng có anh chàng nào nhìn được mắt,
một anh cũng chẳng có.
Nhân
lúc khách hàng đi rửa tay, tôi khẽ hỏi Bầu Trời:
- Tổng
giám đốc, ông Vương đã đến sáu mươi chưa?
- Chưa,
năm ngoái mới tròn năm mươi, tôi còn mua quà tặng mà!
Tôi cúi
đầu ngao ngán.
- T, lần
sau hẹn một người nào trẻ trẻ ấy, anh không cảm thấy tuổi tác chênh lệch quá
lớn khó nói chuyện sao?
- Đây là
bàn chuyện làm ăn chứ có phải xem mặt đâu!
Tôi lại
cúi đầu, tôi cũng đâu nghĩ mình đi xem mặt, chỉ cảm thấy nếu đối phương dễ nhìn
một chút, tôi uống rượu sẽ dễ hơn thôi.
- Tổng
giám đốc Ngũ, ngày nào anh cũng đi tiếp khách, Mạc Lãnh không có ý kiến gì à?
- Cô ấy
hoàn toàn có thể có ý kiến, nếu như cô ấy không ngại phải sống trong nhà tranh.
Tôi cúi
đầu lần thứ ba, tôi chỉ tiện miệng hỏi chơi, thật sự không muốn hi sinh thời
gian rảnh rỗi của mình để ra đây ngồi uống rượu với ông già này.
- Tổng
giám đốc, có bao nhiêu nhân viên theo dõi đơn hàng sao anh chỉ dẫn một mình tôi
đi? Anh không sợ mọi người trong công ty đàm tiếu à?
- Không
đâu, ai chẳng biết giữa chúng ta không thể có vấn đề.
Lần thứ
tư cúi đầu, tôi kém hấp dẫn đến thế sao?
Ông
Vương đã quay lại, bắt đầu bàn chuyện với Bầu Trời, thỉnh thoảng tôi có chêm
vài câu. Ông ta nhìn tôi chằm chằm rồi quay sang hỏi Bầu Trời:
- Cô ấy
vừa nói gì thế?
- Cô ấy
nói muốn kính ngài một ly! – Bầu Trời nheo nheo mắt nhìn tôi.
Hai
ngươi các ngươi là đồ xấu xa đểu cáng! Hôm nay tôi liều mạng với ông, để xem
ông gục trước hay là tôi gục trước!
- Nào,
tôi xin thay mặt công ty mời ông Vương một ly!
- Nào,
tôi xin thay mặt Tổng giám đốc Ngũ mời ông Vương một ly!
- Nào,
tôi xin thay tập thể nhân viên công ty mời ông Vương một ly!
- Nào,
tôi xin thay mặt mẹ tôi mời ông Vương một ly!
- Nào,
tôi xin thay mặt…
Mặt Bầu
Trời sầm sì, ông Vương đã gục rồi, tôi cũng bắt đầu không phân biệt được trời
đất rồi.
Trong
cơn mơ hồ, tôi nhìn thấy có người vào nói chuyện với Bầu Trời rồi khiêng ông
Vương kia đi. Tôi lảo đảo ra ngoài với Bầu Trời. Đồ xấu xa, còn không buồn dìu
tôi à, thật chẳng có nhân tính gì hết, hại tôi mấy lần suýt nữa nhào vào nhân
viên phục vụ.
Ra khỏi
nhà hàng, đi được mấy bước tôi liền lao vào chỗ thùng rác vệ đường, bắt đầu nôn
thốc nôn tháo, nước mắt nước mũi trào ra. Bầu Trời nhìn bộ dạng tôi thế này,
biết tôi không ổn liền dừng lại vỗ lưng cho tôi, hỏi:
- Đã đỡ
hơn chưa?
- Anh cút
đi cho tôi! – Tôi gào lên, chẳng buồn để ý đến hình tượng của mình, tại sao lại
thế này, người yêu đi mất rồi, vì công việc mà tôi phải chịu như thế này ư?
- Tôi đưa
cô về nhé! – Bầu Trời đưa tay ra dìu tôi nhưng bị tôi hất đi.
- Anh đi
đi, tôi không cần anh đưa!
- Cô cứ
thế này sao tôi yên tâm được?
- Anh yên
tâm ư? Nếu anh biết lo lắng thì anh đã không lôi tôi đi như vậy. Thấy tôi thú
vị lắm phải không, chẳng qua tôi chỉ đấm anh có một cái thôi mà, anh vẫn còn để
bụng đến bây giờ sao? Tôi đánh anh là bởi vị anh dám tính toán với tôi trước,
đàn ông mà hẹp hòi như vậy sao? – Tôi hoàn toàn mất kiểm soát, cộng thêm hơi
men làm đầu óc tôi càng không tỉnh táo, những gì muốn nói cứ thế tuôn ra, tôi
vừa khóc vừa chửi, muốn trút hết tất cả ấm ức và bất mãn ra ngoài. Dù gì cũng
phải có một kẻ làm bia đỡ đạn chứ, Bầu Trời thật xúi quẩy vì đụng vào tôi đúng
lúc tôi say mèm.
- Tỉnh
táo lại đi, cô lảm nhảm cái gì thế hả? Để tôi đưa cô về! – Bầu Trời sa sầm mặt
mày.
- Tôi
không cần anh đưa! – Tôi lấy điện thoại ra, mở danh bạ, cuối cùng gọi đến số
của Doctor Hoàng.
- Lâm
Sảng à? – Doctor Hoàng nhanh chóng nhận điện thoại.
- Tôi
uống say rồi, anh có thể đưa tôi về nhà không?
- Cô đang
ở đâu?
- Nhà
hàng A.
- Cô đợi
đó, tôi sẽ đến ngay, đừng có đi lung tung đấy!
- Ừ!
Cúp
điện thoại, tôi tìm một cái ghế đá bên đường và ngồi xuống. Bầu Trời vẫn đứng
như trời trồng, thấy tôi cúp máy liền hỏi:
- Cô gọi
ai đến đón thế?
- Bạn!
- Bạn thế
nào?
- Liên
quan gì đến anh? Giờ không phải giờ làm!
- Tôi
phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô!
- Yên
tâm, anh ta an toàn hơn anh nhiều! Người ta là bác sĩ đấy!
- Là đàn
ông à?
- Anh còn
không mau đi đi!
- Đợi anh
ta đến tôi sẽ đi!
Bực
mình, không biết Bầu Trời bắt đầu quan tâm đến tôi từ lúc nào? Cứ suy nghĩ là
đầu lại đau nhức muốn nôn. Tôi lại chạy đến chỗ thùng rác, lại nôn thốc nôn
tháo, không muốn đứng dậy nữa.
Có
người dìu tôi đứng dậy, ngoảnh đầu lại nhìn hóa ra là Doctor Hoàng đang c mày
nhìn tôi:
- Sao lại
uống ra nông nỗi này?
- Có cách
nào khác đâu, đi làm thuê cho người ta mà! – Nói rồi tôi liếc mắt nhìn Bầu
Trời, chỉ thấy anh ta đang nheo nheo mắt nhìn Doctor Hoàng.
- Về nhà
đi, có đi nổi không?
- Được
mà!
- Con
ranh này, tửu lượng kém còn học đòi người ta uống rượu! – Doctor Hoàng vừa dìu
tôi dậy vừa gõ nhẹ vào đầu tôi.
Tôi
lườm anh ta, đây là quyền của tôi chứ!
- Khoan
đã! – Bầu Trời lại gần.
- Có
chuyện gì không? –Doctor Hoàng hỏi.
- Anh là
gì của cô ấy?
- Bạn!
- Bạn thế
nào?
- Ngũ Dật
Thiên, anh uống nhầm thuốc à? Anh chỉ là ông chủ của tôi, không phải là bố tôi,
tôi làm bạn với ai liên quan gì đến anh? Đồ dở hơi! – Tôi nổi đóa, kéo tay
Doctor Hoàng đi thẳng.
Lúc ở
trên xe Doctor Hoàng hỏi:
- Người
đó là sếp của cô à?
Tôi
trợn mắt lườm anh ta:
- Sếp mà
còn có hàng giả được à?
- Quan
tâm hơi quá đến cô đấy!
- Tôi
cũng thấy rất kỳ quặc, dạo này tự nhiên anh ta lại trở nên nhiều chuyện, ngày
nào hết giờ làm cũng bắt tôi đi gặp khách hàng, còn toàn gặp lã nữa chứ. Hôm
nay còn để tôi uống ra nông nỗi này. Hết rồi, ban nãy tôi không buồn khách khí
với anh ta, ngày mai anh ta kiểu gì cũng đuổi việc tôi! – Ban nãy nôn hai lần,
giờ thấy tỉnh hơn một chút. Tôi buồn rầu, tôi dám mắng cả sếp tổng của mình. Chỉ
có điều đánh cũng đã đánh rồi, mắng dăm ba câu đã thấm vào đâu?
- Không
sao, cô đến giúp tôi là được, tôi sẽ không bắt cô đi uống rượu đâu!
- Tôi đến
giúp anh, thế anh trả tôi bao nhiêu?
- Anh ta
trả cô bao nhiêu tôi trả cô bấy nhiêu! – Doctor Hoàng cười cười.
- Nhưng
tôi có biết làm nghề của anh đâu! – Tôi bối rối ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, sao
tôi lại gọi Doctor Hoàng đến chứ?
- Làm
hành chính thì không cần kiên thức chuyên ngành!
- Đợi tôi
bị đuổi đã rồi hẵng tính tiếp.
- Đầu còn
đau không?
- Hết đau
rồi! Giờ chỉ muốn ngủ thôi!
- Vậy tôi
lái xe nhanh một chút! Nếu cô không bị đuổi việc, lần sau anh ta lại bắt cô đi
thì cô chủ động xin nghỉ nhé, làm gì có chuyện ép phụ nữ ra ngoài tiếp khách
như thế? – Doctor Hoàng bực bội nói.
- Cũng
không hẳn như thế, hôm nay chẳng qua tôi cố ý uống thôi, kết quả là hạ gục đối
phương rồi, ha ha! – Tôi cười đắc chí.
Doctor
Hoàng lắc đầu, không nói gì thêm.
Đến
dưới nhà tôi, Doctor Hoàng định dìu tôi lên nhà mới yên tâm nhưng tôi sợ mẹ nhìn
thấy lại hỏi han này nọ nên từ chối. Anh ta cũng không nài ép, chỉ dặn tôi
chú ý nghỉ ngơi, nếu như nghĩ việc thì cứ tìm đến anh ta.
Sự cảm
động tràn ngập trong lòng tôi, đột nhiên tôi rất muốn chạy đến ôm chầm lấy anh
ta, nhưng tại sao anh ta không phải là Lâm Diệu chứ?
Sáng
hôm sau tỉnh lại, giờ thì tôi oàn toàn tỉnh táo, những lời tôi mắng chửi Bầu
Trời lần lượt hiện lên trong đầu. Tôi lỳ mặt đến công ty, cẩn thận quan sát
tình hình địch, suốt cả ngày cứ len lén quan sát tình hình trong phòng sếp, cứ
thấy sếp ra ngoài là tôi lại thầm cầu khấn: đừng có tìm tôi, đừng có tìm tôi!
Khó
khắn lắm mới gượng được đến hết giờ làm, một ngày làm việc bình yên trôi qua.
Tôi đã thoát khỏi kiếp nạn này, còn về chuyện lòng quan tâm của Bầu Trời dành
cho tôi tối qua, tôi coi như đó là vị anh ta lo cho sự an toàn của tôi. Thực ra
nhìn Doctor Hoàng đâu có giống như một người xấu? Làm sếp tổng có khác, cẩn
thận quá mức!
Tiểu
Phụng sau khi biết tôi chia tay người yêu luôn sốt xình xịch tìm bạn trai cho
tôi. Chẳng bao lâu sau, Tiểu Phụng đã gọi điện thông báo sẽ giới thiệu cho tôi
một nhân vật tầm cỡ, bảo tôi đừng có thức đêm, hai ngày nữa chuẩn bị đi xem
mặt, thời gian cụ thể sẽ thông báo với tôi sau, đến lúc ấy nhớ đến sớm để cô ấy
trang điểm giúp, phải biết nắm lấy thời cơ. Tôi đồng ý, mặc kệ anh ta là người
hay là quỷ, cứ gặp mặt rồi tính tiếp, biết đâu lại đẹp trai sáng láng, Lâm Diệu
không quay lại, tôi không thể cứ chờ anh cả đời được. Chờ đợi không phải là vấn
đề, vấn đề là phải đợi đến bao giờ? Tôi gọi điện cho Mạc Lãnh, nói rằng tôi
chuẩn bị đi xem mặt, bảo cô ấy chúc tôi may mắn. Mạc Lãnh rất ủng hộ, dặn dò
tôi phải quan sát kỹ, không được nhìn nhầm người nữa.
Tối đó
tôi nhận được điện thoại của Lưu Hi Hoa, nói phải chúc mừng anh họ tôi với em
họ cậu ta. Tối đó ở quán bar của Lưu Hi Hoa, tôi đã uống rất nhiều rượu.
Cô em
họ vẫn không nói gì nhiều, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nghe chúng tôi nói chuyện
và uống rựou, thỉnh thoảng lại rót rượu cho chúng tôi, còn quan tâm khuyên
chúng tôi uống ít thôi, có thể cô ta nhận ra tâm trạng của tôi không được vui.
Đột nhiên tôi rất thích cô gái này, đàn ông cũng rất thích những người phụ nữ
dịu dàng như vậy: không tranh cãi với họ, không ngăn họ uống rượu, thậm chí khi
họ nói chuyện còn ngồi im như thóc. Nhưng tại sao tôi không làm được?
- Thôi
được, hôm nay là ngày vui, tôi sẽ hát tặng mọi người một bài. Lưu Hi Hoa kia,
mau đi chọn bài! – Tôi vỗ vai Lưu hi Hoa, ra hiệu bảo anh ta đi chọn bài cho
tôi. Ba người bọn họ nghệt mặt ra.
- Làm gì
có bài này? – Lưu Hi Hoa bê cốc rượu lên, ngây
- Quán xá
gì mà tồi tàn, ngay cả bài đó cũng không có! – Tôi đứng dậy đi chọn bài Cuộc
tình tan vỡ.
Đứng
trên bục, tiếng nhạc vang lên, Lưu Hi Hoa vỗ tay đầu tiên cỗ vũ, sau đó bên
dưới vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Chờ
đợi không khó, thời gian không dài cũng không ngắn, trong lòng có khát vọng,
muốn được cùng anh tâm sự nhẹ nhàng, nhưng tiếng sấm ở đâu vang vọng đến, làm
cho trái tim ai hoang mang. Tình em đã nguội lạnh, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã
hoang tàn. Trước khi cất tiếng, lệ đã hoen bờ mi, tình cảm của anh còn lạnh hơn
cả dòng nước mắt của em. Suy nghĩ đắn đo, né tránh anh liệu sẽ thế nào, muốn đi
mà mất phương hướng, lạc đường trong những cơn mơ. Đêm dài như vậy, em một mình
ngồi bên cạnh ngọn đèn leo lét. Đêm dài như vậy, vì vậy giấc mộng của chúng ta
đã không còn…
Kết
thúc bài hát, nước mắt đã làm mờ tầm mắt tôi, thấp thoáng phía xa, tôi nhìn
thấy ánh mắt xót xa của anh họ.
Về lại
chỗ ngồi, không khí đã trở nên căng thẳng. Anh họ và Lưu Hi Hoa không dám chủ
động nói chuyện, cũng khôg dám chủ động cười. Tôi nói một câu, họ đáp một câu,
tôi cười một tiếng, họ cũng cười theo một tiếng. Không chơi, cũng không uống
nữa, ai cũng học Bạch Hi Hi, im lặng ngồi yên trên ghế.
- Chuyện
đó… - Tôi cố tìm chủ đề, không khí này không thich hợp với chuyện vui hôm nay.
- Sao
thế?
- Sao
thế?
Lưu Hi
Hoa và anh họ cùng lúc ngẩng đầu lên đáp vẻ mặt hoang mang.
- Hai gã
điên! – Cuối cùng tôi không nhịn được nữa liền bật cười thích thú, tôi thấy
Bạch Hi Hi cũng cười.
- Ban nãy
điện thoại của em đổ chuông đấy! – Anh họ nói.
- Ờ! –
Tôi cấm điện thoại lên xem, nhưng máy lại bị tắt.
Tôi
trợn mắt lườm Lưu Hi Hoa
- Cậu mua
điện thoại đểu, lúc nào cũng thế này, đổ chuông một hồi là tắt máy, mở máy lên
cũng chẳng thấy có cuộc gọi nhỡ nào!
- Cậu mở
máy lên xem sao, không đểu đến thế chứ?
- Chả
muốn mở, dù gì có đặt điện thoại bên cạnh cả tuần cũng chẳng có một cuộc gọi
nhỡ hay một cái tin nhắn nào!
Tôi
tiện tay ném luôn điện thoại vào túi, mặc kệ nó rồi nâng cốc nói:
- Nào nào
nào, uống rượu, còn ngây ra đó làm gì? Tôi chuẩn bị đi xem mắt rồi, lần sau gặp
lại, bên cạnh tôi sẽ có một “sứ giả bảo vệ hoa” đấy!
Bọn họ
không đáp lời, chỉ lặng lẽ phối hợp với tôi. Cạn ly! Cạn ly rồi, nhưng vẫn
không say được.
Tan
cuộc, anh họ tôi vẫn phải ở lại làm việc. Lưu Hi Hoa nhìn tôi và Bạch Hi Hi,
không biết sắp xếp thế nào.
- Lưu
Hi Hoa, cậu đưa em họ về, tôi muốn đi bộ về nhà!