Sau khi
hay tin Lâm Diệu sắp dẫn tôi đi gặp bố mẹ, những ngày sau đó tôi giống như
chuẩn bị đi đánh giặc, bắt tay vào chuẩn bị chu đáo cho ngày ra mắt bố mẹ
chồng.
Chủ
tịch Ngũ tôi chỉ gặp mới có một lần, chính là vào ngày Mạc Lãnh kết hôn. Còn về
mẹ của anh ấy, tôi thấy hơi bối rối, không biết là đi gặp mẹ đẻ hay mẹ kế ?
Chuyện này phải tìm hiểu mối quan hệ giữa mẹ đẻ của Lâm Diệu và Chủ tịch Ngũ.
Đau đầu, không biết bắt tay từ đâu.
Tôi
đang ngây người ra trước máy vi tính thì “Kẻ Trộm” gọi tôi trên mạng.
“Kẻ
Trộm” là bạn chat tôi quen biết đã nhiều năm, là đàn ông Hồ Bắc, gầy như con
mắm. Theo lời anh ta thì sống ở đời phải thoải mái một chút, đói thì mới ăn,
buồn ngủ mới ngủ; đừng vì đến giờ ăn là phải ăn, đến giờ lên giường là phải
ngủ, như vậy chẳng khác gì cái thi thể biết đi cả. Chỉ có điều mỗi người có một
cách sống khác nhau.
Tôi trả
lời : Gọi tôi có việc gì thế ?
Anh ta
: Tôi chuẩn bị đi nước ngoài rồi!
Tôi :
Đi làm gì ?
Anh :
Đi vì công việc.
Tôi :
Việc gì, Cao bồi lúc nửa đêm à?
Anh :
Chết đi, tôi nói nghiêm túc mà cô cứ đùa, công việc cụ thể là gì giờ vẫn chưa
biết, đợi làm visa xong sẽ qua đó, bạn bè tôi ở bên đó hết rồi !
Tôi :
Thế thì trước khi đi anh nhớ gửi quà sinh nhật cho tôi trước nhé !
Anh :
Chẳng phải sinh nhật cô đã qua rồi hay sao ?
Tôi :
Đúng là qua rồi, chỉ có điều quà của anh vẫn chưa thấy !
Anh :
Đúng là cầm thú !
...
Tán
chuyện một hồi, tôi liền nói dạo này gặp phải vài chuyện phiền phức, muốn anh
ta chỉ cách giải quyết giúp. Nhưng anh ta không chịu, thế là tôi đành xuống
nước nịnh nọt, một câu “Anh Trộm”, hai câu “ Trộm đại ca”, sau đó tôi kể cho
anh nghe chuyện chuẩn bị đi gặp bố mẹ Lâm Diệu, đương nhiên còn cả chi tiết Lâm
Diệu là con riêng nữa.
- Có
hơi khó khăn đấy, chỉ có điều có khó khăn đến mấy cũng là chuyện của anh chàng
đó, lúc ấy cô chỉ cần ăn nhiệt tình là được rồi. Các cụ cứ nhìn thấy ăn được là
mừng rồi, ăn được là phúc, đặc biệt là trong một gia đình như vậy. Cô mà cứ giả
vờ nhu mì, e dè là sai đấy ! Người ta sẽ nghĩ cô sức khỏe yếu ớt, chắc là có
bệnh! – “Kẻ Trộm” giúp tôi phân tích tình hình. – Còn nữa, phải cười nhiều, nói
cái gì cũng phải cười!
- Như
thế người ta lại tưởng mình đụt thì sao ? – Tôi nghi hoặc hỏi.
- Cứ để
người ta tưởng mình đụt thì đã sao. Cô nghĩ mà xem, người yêu cô chỉ là con
riêng, con trai nhà người ta mới là con chính thống, kết cục cuối cùng của gia
đình quyền quý là cái gì, cuối cùng chẳng phải là tranh giành tài sản hay sao.
Mẹ kế liệu có muốn chia tài sản cho anh ta không ? Còn về mẹ đẻ của anh ta,
nghĩ ra chắc cũng là một người đàn bà yếu đuối, nếu bà ấy mà mạnh mẽ một chút
thì người mang thân phận con riêng đã chẳng phải là anh chàng của cô rồi! Vì
vậy chỉ cần cô giả bộ ngốc nghếch, người ta mới yên tâm về cô được!
Tôi
toát mồ hôi hột, hóa ra còn có chuyện này nữa.
- Còn
gì nữa nhỉ? À phải rồi, cô vợ của anh con trai chính thống k bạn thân của tôi,
mới kết hôn chưa đến nửa năm, có giá trị lợi dụng không ? – Tôi bỉ ổi, tôi vô
liêm sỉ, tôi bán bạn cầu vinh, chỉ có điều vì hạnh phúc của mình, tôi không còn
cách nào khác.
- Còn
về cô bạn thân của cô, có thể thông qua cô ta để lấy lòng các cụ. Chỉ có điều
cứ nghĩ đến chuyện sau này hai cô đấu tranh với nhau là tôi lại thấy hào hứng!
– Đúng là đồ đểu cáng.
Nhưng
rất có thể sự việc sẽ phát triển theo hướng này.
- Có
một điểm phải nhắc nhở cô, nếu như cô yêu con người của anh ta, thế thì chẳng
cần phải để tâm quá đến chuyện gia thế của anh ta; còn nếu như cô yêu gia tài
của nhà anh ta, tôi phải buồn thay cho cô rồi!
- Tôi
yêu cả hai! Mà này, anh ra nước ngoài nhớ tán mấy em gái tây, mang vinh quang
về cho tổ quốc nhá!
- Đấy
là điểu đương nhiên rồi!
- Còn
nữa, chuyện này anh tuyệt đối đừng nói ra ngoài, không phải ai tôi cũng kể
chuyện này đâu!
- Cảm
ơn! – “Kẻ Trộm” cảm kích.
Muốn
moi ít “tài liệu” từ miệng Mạc Lãnh cũng không có gì là khó, không vào hang cọp
làm sao bắt được cọp con. Vì vậy tôi quyết định sẽ tấn công vào “nội bộ” kẻ
thù.
Khi bạn
đang vận đỏ, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đúng lúc tôi đang rầu rĩ vì không
biết làm thế nào để viếng thăm nhà Mạc Lãnh thì Mạc Lãnh gọi điện đến, nói rằng
hai tháng rồi chưa thấy cô nàng kinh nguyệt viếng thăm. Thế là chúng tôi hồi
hộp kéo nhau đến bệnh viện.
Sau khi
có kết quả kiểm tra, chúng tôi cười hớn hở. Có rồi! Đến thăm bà bầu, đây đúng
là một lý do không tồi.
- Mạc
Lãnh, nhiệm vụ hiện giờ của cậu là yên tâm dưỡng thai, có thời gian tớ sẽ tới
nhà thăm cậu! – Tôi hồ hởi nói. Từ ngày ở bên cạnh Lâm Diệu, tôi càng ngày càng
giỏi tính toán, trước đây tôi đâu có như vậy,
- Biết
rồi! – Mặt Mạc Lãnh ánh lên sự hạnh phúc.
- Nhưng
mà, bố mẹ chồng cậu, vợ chồng Chủ tịch Ngũ...có dễ tính không? Thường ngày hay
có sở thích gì? – Mặc dù trời không nóng nhưng tay tôi cứ rịn mồ hôi, tôi đúng
là không có khả năng làm việc xấu mà.
- Bố mẹ
chồng tớ rất tốt bụng, đối xử với tớ rất tốt, hồi đầu mới lấy chồng, mẹ tớ còn
lo lắng, nói rằng nhà giàu lắm phép tắc, tính tình cổ quái, cứ lo tớ bị bắt
nạt, giờ cũng yên tâm nhiều rồi. Lâm Sảng, tớ cảm thấy mình thật hạnh phúc ! –
Có thể nhận thấy rõ ràng Mạc Lãnh rất hài lòng với cuộc hôn nhân hiện tại. Nếu
là tôi thì tôi cũng hài lòng, chồng vừa giàu vừa đẹp trai, bố mẹ chồng lại dễ
tính, đây đúng là giấc mộng của mỗi người phụ nữ rồi còn gì. Chỉ có điều tôi
cũng chẳng còn cách đích đến quá xa. Mạc Lãnh, chờ tớ nhé! Chẳng bao lâu nữa
chúng ta sẽ cùng nhau tiến lên. Nhìn Mạc Lãnh, nhớ lại ngần ấy năm làm bạn với
nhau, tôi chợt phát hiện ra rằng tranh giành tài sản chẳng phải là chuyện gì
quan trọng.
-
Thường ngày bố mẹ tớ rất thích nghe kịch, xem tiểu phẩm! – Mạc Lãnh mỉm cười
hạnh phúc, chẳng hề phát hiện ra âm mưu của tôi.
Tôi
ngây người, nghe kịch và xem tiểu phẩm ư, có thể đổi sang thứ khác không ?
- À,
Lâm Sảng, cậu hỏi những điều này làm gì ?
- Đương
nhiên phải hỏi rồi, sau này lúc đến thăm cậu, tớ cũng phải biết đề tài mà nói
chuyện với họ chứ! Dù gì cũng là ông chủ công ty, có cơ hội tốt để nịnh nọt
tuyệt đối không thể bỏ lỡ!
- Ha
ha, thế thì cậu phải thường xuyên đến nhé !
- Chắc
chắn rồi! – Sau này cậu có muốn không gặp tớ cũng không được đâu.
Có lần
Lưu Hi Hoa gọi điện hỏi chuyện giữa tôi và Lâm Diệu đã giải quyết xong chưa,
thực ra tôi biết điều cậu ta quan tâm là chuyện em gái họ cậu ta với anh họ tôi
thôi. Giờ tôi làm gì còn thời gian mà nghĩ đến chuyện bọn họ, có bao nhiêu tâm
trí tôi dồn hết vào “ cuộc chiến danh gia” này rồi. Tôi bảo hiểu nhầm đã được
giải quyết rồi, chỉ có điều hiện giờ tôi đang bận chuyện của bản thân, còn
chuyện của em họ cậu ta với anh họ tôi để vài ngày nữa sẽ bàn. Lưu Hi Hoa nói
không phải vội, bảo tôi cứ lo chuyện của tôi trước. Rồi cậu ta lại hỏi tôi
chuyện của Mạc Lãnh, tôi hào hứng kể cho cậu ta nghe chuyện Mạc Lãnh có bầu,
bảo cậu ta chuẩn bị phong bao rồi bổ sung luôn cả quà cưới cho họ. Phản ứng của
cậu ta có vẻ lạnh nhạt, nói rằng phong bao chắc chắn sẽ c
Lâm
Diệu gần đây có vẻ rất vui, nói là đã nói chuyện của chúng tôi cho bố mẹ anh
ấy, bảo bố mẹ nhanh chóng chọn ngày đi gặp mặt.
- Anh
đã nói những ưu điểm gì của em cho bố mẹ anh nghe rồi ? – Tôi hồi hộp hỏi.
- Anh
nói với họ là em giống như một người qua đường vậy !
Tôi
nghiến răng bẹo Lâm Diệu.
- À tốt
hơn người qua đường một tẹo! – Lâm Diệu cười ha ha.
- Thay
đổi nhanh gớm !
- Anh
nói em thường xuyên đánh anh, mắng anh, lừa anh, còn không cho anh ăn cơm! –
Lâm Diệu thu mình vào góc ghế sôpha, vẻ mặt ấm ức.
- Có
phải họ khen em rất có cá tính không ?
- Bố mẹ
anh nói không biết ai lại sinh ra được một cô con gái như vậy nữa, phải gặp mặt
kết nghĩa mới được! – Lâm Diệu không giả bộ đáng thương nữa mà đứng dậy ôm chầm
lấy tôi, dựa đầu vào vai tôi và hít mùi hương trên tóc tôi.
- Lâm
Diệu, nếu em làm hỏng việc thì sao ? – Tôi thấy hơi lo lắng.
- Không
sao, có anh đây rồi! Hỏng thì hỏng, cùng lắm hai đứa mình bỏ trốn! – Lâm Diệu
thản nhiên như chẳng có gì đáng lo.
Trong
lòng tôi ấm áp lạ thường, tôi quay lại, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Tôi
nghĩ tôi thật sự rất yêu người đàn ông này, một người dám vì tôi mà bất chấp
tất cả.
Để tạo
ra một hình ảnh đẹp trước mặt bố mẹ Lâm Diệu, tôi đã phá lệ đi thẩm mỹ viện một
lần, mặc dù không thể khiến bản thân thành sắc nước hương trời nhưng cũng phải
dễ nhìn một chút.
Lang
thang trên đường mất mười mất phút, đủ các biển quảng cáo thẩm mỹ viện khiến
tôi rối tung lên không biết vào chỗ nào. Quảng cáo thì cái nào chả tốt, nào là
xăm mày, hút mỡ, cắt mí, nâng ngực...cái gì cũng có, tôi nhìn mà muốn hoa mắt.
Đúng
vào lúc tôi đang do dự thì thấy có ai đó gọi tên mình, ngoảnh đầu lại nhìn, là
một gương mặt khá quen thuộc, trang điểm rất dịu dàng,
- Tiểu
Phụng, là cậu à ? – Tôi nghi hoặc hỏi.
- Là tớ
đây! Bảo sao tớ cứ thấy quen quen ! – Tiểu Phụng gặp tôi thì mừng lắm, vội vàng
kéo tay tôi vào một thẩm mỹ viện gần đó.
- Đợi
đã, làm sao cậu biết tớ định đi làm mặt ? – Tôi nghi hoặc hỏi, tôi cứ tưởng
mình thông minh tuyệt đỉnh, có thể nhìn thấu tâm can người khác, nào ngờ Tiểu
Phụng cũng có khả năng này,
- Cậu
định làm mặt thật à ? Ha ha, đúng là trùng hợp, cái spa này là do tớ mới mở,
vốn định kéo cậu vào trong đó ngồi nói chuyện một lúc, nào ngờ lại tìm được
khách hàng à? – Tiểu Phụng cười tươi như hoa.
Đi vào
bên trong, đảo mắt nhìn quanh, quy mô không lớn lắm nhưng bài trí khá độc đáo,
các cô nhân viên ở đây ai nấy đều xinh đẹp, lại rất niềm nở. Nghe Tiểu Phụng
nói mới mở một năm nay, làm ăn cũng tạm được, đủ nuôi cái miệng.
Bà chủ
của spa này là hàng xóm, bạn hồi nhỏ của tôi. Lúc ấy khu chung cư cũ chưa bị
tháo dỡ, những nhà ở trong khu ấy chỉ cần có người ở nhà đều mở toang cửa, vì
vậy quan hệ hàng xóm làng giềng tương đối hòa thuận, vui vẻ chứ không giống như
hiện nay, nhà nào cũng đóng cửa im ỉm, nhà nào biết nhà nấy.
Tôi
luôn nghĩ việc Tiểu Phụng mở spa là điều đương nhiên, vì ngay từ bé lúc còn đi
học, ông bà của Tiểu Phụng đã than thở :” Hài, Tiểu Phụng nhà ta đi học thật
uổng phí, cặp sách đựng mỹ phẩm còn nhiều hơn sách vở!”.
Về sau
chung cư cũ bị phá bỏ, mỗi người chuyển đi một nơi, lúc ấy không có điện thoại
nên mất liên lạc với nhau. Thật không ngờ nhiều năm sau gặp lại, Tiêu Phụng lại
mở spa và trở thành bà chủ thật.
Tôi năm
trên giường để làm mặt, Tiểu Phụng đích thân làm cho tôi, bảo tôi nên tỉa lông
mày, uốn mi và thường xuyên đến làm mặt, rồi còn giới thiệu một loạt sản phẩm
chăm sóc a cho tôi. Tôi len lén sờ vào túi, hình như tôi không mang nhiều tiền.
- Cậu
làm việc ở đâu thế ? – Tiểu Phụng vừa mátxaừa hỏi.
- Tớ
làm việc ở công ty Dật Thiên, làm nhân viên theo dõi đơn hàng.
- Có
bạn trai chưa?
- Có
rồi, làm cùng công ty, chỉ có điều xuất thân hơi đặc biệt nên không tiện nói. À
phải rồi, tên là Lâm Diệu.
- Xuất
thân thế nào mà đặc biệt ?
- Sau
này sẽ nói cho cậu biết, nói chung là gia đình cũng khá giả, ngoại hình cũng
được! – Tôi khoe khoang.
- Thế
là cậu nhặt được vàng rồi còn gì! Khi nào dẫn đến đây cho tớ gặp mặt nhé!
- Lúc
nào cũng Ok! – Tôi chỉ mong lập tức dẫn Lâm Diệu đến đây để khoe khoang.
Sau một
hồi mátxa, cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Tiểu Phụng khá tốt bụng, ngoài tiền mỹ
phẩm ra thì không lấy tiền công làm mặt cho tôi. Tôi vui vẻ ra quầy tính tiền,
phát hiện ra người nằm làm mặt ở giường bên cũng đi ra.
Cô ta
nhìn tôi rất kì quặc, trả tiền rồi đi thẳng.
- Người
đó là ai thế ? Sao cứ nhìn tớ chằm chằm vậy ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Là
khách quen ở đây, ban nãy cậu lớn tiếng khoe khoang anh chàng của cậu, người ta
chắc muốn xem xem rốt cục mặt mũi cậu ra sao ấy mà!
- Cô ta
mà nhìn kiểu gì cũng sốc, cô ta làm sao xinh bằng tớ được! – Tôi nói rất ngông
cuồng.
- Đến
bao giờ thì cậu mới biết khiêm tốn một chút hả? – Tiểu Phụng lườm tôi một cái sắc
lẻm.
Tôi bật
cười, người gặp chuyện vui mà, không muốn thật thà cũng không được. Tôi đang
chuẩn bị đi gặp mẹ chồng, làm sao có thể không xinh đẹp cho được?
Tôi tìm
được mấy đĩa kịch và tiểu phẩm ở trên mạng, cũng không biết nhà họ Ngũ đã có
chưa, chẳng phải Mạc Lãnh nói bọn họ thích nghe kịch và xem tiểu phẩm sao,
vì vậy tôi phải đầu tư cho thật tốt. Sau đó tôi lại một ít hoa quả, bắt xe đến
nhà họ Ngũ. Trên đường đi, tâm trạng tôi vô cùng căng thẳng, trong đầu lặp đi
lặp lại những câu đối đáp mà mình đã chuẩn bị sẵn.
Ngẩng
đầu nhìn khu đô thị dành cho người giàu này, nơi nào cũng thấy những biệt thự
sang trọng, tòa này nối tiếp tòa kia, tôi thầm thở dài : Có tiền thật là thích!
Rồi tôi nhấc máy gọi cho Mạc Lãnh, nói đã đến cổng nhà cô ấy rồi. Một lát sau
có người làm ra mở cửa, tôi liền đi vào bên trong.
Chủ
tịch Ngũ và vợ đều đang ở nhà, Mạc Lãnh nhìn thấy tôi liền đứng dậy ra đón :
-Đây là
lần đầu tiên cậu đến đây nhỉ!
Tôi
cười, đưa túi hoa quả cho người làm rồi đi đến trước mặt vợ chồng Chủ tịch Ngũ,
mang mấy cái đĩa ra, cung kính đưa ra trước mặt họ và nói:
-Thưa
chủ tịch, thưa phu nhân, cháu là bạn của Mạc Lãnh, cháu cũng là nhân viên của
công ty nhà mình, cháu nghe Mạc Lãnh nói hai bác rất thích nghe kịch và xem
tiểu phẩm...đây là chút quà mọn, mong hai bác nhận cho ạ!
Bà Ngũ
vui vẻ nhận lấy:
-Đến
chơi là được rồi, còn khách sáo mang quà cáp đến nữa, cứ gọi là chú với dì được
rồi! Đều là bạn bè của con cái, cần gì phải xưng hô khách sáo vậy!
Tôi lại
cười, trong đầu con nhớ như in lời dặn của “Kẻ Trộm” : nhất định phải cười!
Chủ
tịch Ngũ thấy tôi đến cũng vui lắm, quan tâm hỏi han tôi làm việc có vật vả
không, tôi đương nhiên nói không vất vả, công ty còn ấm áp hơn cả ở nhà, nói
rồi tôi lại bật cười.
-Con bé
này thật khéo ăn khéo nói! – Bà Ngũ vui vẻ xoa đầu tôi.
- Mẹ à,
mẹ còn chưa nhìn thấy tài năng của Lâm Sảng đấy, cậu ấy nói chuyện đến người
chết cũng phải sống lại ấy chứ. Khách hàng của công ty cứ vào tay Lâm Sảng, cho
dù có nóng nảy thế nào cũng bị cậu ấy chọc cho phải cười! – Mạc Lãnh thao thao
bất tuyệt, vẻ mặt ánh lên sự sùng bái. Tôi cảm thấy vô cùng cảm kích, Mạc Lãnh
à, thường ngày tớ quý mến cậu quả không uổng!
- Hả?
Thế sao ? Ha ha ha! – bật cười.
- Đâu
có, đâu có ạ, đều là nhờ tiếng tăm của công ty mình cả, cháu chỉ sống nhờ vào
hào quang của công ty nhà mình thôi ạ! – Tôi khiêm tốn đáp.
- Lâm
Sảng, chúng ta lên gác đi, đừng làm phiền bố mẹ tớ nghe kịch! – Mạc Lãnh kéo
tay tôi.
- Thế
này....- Tôi còn chưa xong việc, lên gác làm gì chứ?
- Không
phiền đâu, con bé này thật khéo nói chuyện, tí nữa ăn cơm mẹ gọi hai đứa nhé! –
Tôi biết ngay mà, ai gặp tôi mà chẳng quý. Tôi ngoảnh đầu lại gửi đến họ một nụ
cười ngọt ngào.
Vào đến
phòng ngủ của Mạc Lãnh tôi mới thoải mái được đôi chút, các thớ thịt trên mặt
giờ mới bắt đầu giãn ra.
Trận
thứ nhất : thắng lợi nhỏ.
- Lâm
Sảng, sau này cậu nhất định thật sự phải dành thời gian rảnh rỗi đến thăm tớ
rồi, bố mẹ tớ biết tớ có rồi, không cho tớ ra ngoài đi lại, đi đâu cũng phải có
người đi cùng, chồng tớ lại đi công tác, tớ đang chán chết đây! – Mạc Lãnh đưa
tay lên xoa xoa cái bụng mình.
- Cậu
sờ cái gì mà sờ chứ ? Cậu sờ vài cái cháu nó sẽ nhảy ra ngay chắc? – nhìn vẻ
say sưa của Mạc Lãnh, tôi cũng bắt đầu thấy hào hứng.
- Nếu
nó nhảy ra thật thì đã tốt, cứ nghĩ đến việc mấy tháng nữa cái bụng to ra, lúc
đi hai tay phải chống lưng là tớ lại thấy sợ rồi ! – Mạc Lãnh giở mấy cuốn tạp
chí phụ nữ mang bầu ra, đặt trước mặt tôi, nói. – Cậu nhìn xem, quần áo bà bầu
đã chuẩn bị hết cả rồi, mấy thứ này đúng là không phải cho người mặc mà!
- Con
đẻ ra mà mặt mày nhăn nhó như con khỉ mới sợ!
- Không
đâu, con mình đẻ ra thì nhìn thế nào cũng thấy dễ thương!
Chúng
tôi tán phét cho đến tận khi có người gọi xuống ăn cơm. Mạc Lãnh than thở thời
gian trôi nhanh thế, mới chớp mắt mà mình đã sắp làm mẹ đến nơi. Nói rồi Mạc
Lãnh còn giục tôi mau mau chóng chóng đẻ một đứa con gái để gả cho con trai của
họ.
-Cậu
biết chắc cái th trong bụng là con trai à? – Tôi bật cười.
- Tớ đi
xem bói rồi, thầy bói phán rằng chắc chắn là con trai! Ông này bói đúng lắm,
hay là cậu cũng đi xem thử đi! Xem xem lúc nào thì cậu cưới! – Mạc Lãnh kéo tôi
– Tớ dẫn cậu đi!
- Không
cần đến thầy bói, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của bản cô nương rồi! – tôi
tự tin nói.
Trận
chiến thứ hai bắt đầu. Chỉ có điều ăn cơm sớm quá nhỉ, mới là mười một giờ mà
đã ăn rồi sao? Cũng may là mình đã có sự chuẩn bị trước khi đến đây, tối qua
tôi đâu có ăn cơm.
-Lâm
Sảng, ăn nhiều vào, cứ coi đây như nhà mình, đừng khách sáo nhé!
Bà Ngũ
liền gắp thức ăn cho tôi, tôi đưa bát ra nhận hết. Thường ngày thịt có dính
chút mỡ tôi cũng không ăn, thế mà giờ trong bát toàn thịt mỡ. Nhìn bát cơm mà
tôi thầm than trời. Tôi nhắm mắt cắn một miếng, miếng thịt mỡ vừa vào đến cổ
họng tôi đã thấy dạ dày mình như trào lên, miệng muốn nôn ngay ra cho rồi.Tôi
vội vàng uống một ngụm canh nuốt chửng nó xuống dạ dày. Tôi cố nén nước mắt
nuốt vào bụng, còn khó chịu hơn cả uống thuốc.
- Mẹ
ơi, Lâm Sảng không ăn thịt mỡ đâu! – Mạc Lãnh nhìn bát cơm của tôi rồi nhíu mày
nói.
- Ai bảo
tớ không ăn thịt mỡ nào, nạc mỡ gì ăn hết, thế mới đủ chất, cơ thể mới phát
triển tốt được! – Tôi vội vàng tiếp lời Mạc Lãnh.
- Ha
ha, con bé này thật hài hước! – Chủ tịch Ngũ cười lớn.
Tôi ăn
mãi, ăn mãi, ăn mãi, vừa ăn vừa nói:
- Sáng
nay cháu đã ăn một bát mỳ, hai quả trừng gà, một hộp sữa, ra ngoài còn ăn
thêm hai cái quẩy, một túi
nước đậu nành, thế mà chưa đến mười giờ đã đói rồi!
Sau đó
đứng dậy đơm bát cơm thứ tư, miệng cười nói:
-Mạc
Lãnh, cơm nhà cậu ngon quá, chẳng trách mà cậu cứ béo trắng ra!
Đúng
lúc ấy tôi ngẩng đầu lên nhìn vợ chồng Chủ tịch Ngũ và Mạc Lãnh, thấy ai nấy
đều ngây ra nhìn tôi, tôi lười đáp lại họ.
Lúc ra
về, Mạc Lãnh thì thầm hỏi :
- Cậu
vẫn ổn chứ ? Thường ngày cậu có ăn nhiều thế đâu ?
- Tớ
đói mà! – tôi nhăn nhó mặt mày.
Lúc
tiễn tôi hai vợ chồng Chủ tịch Ngũ còn dặn lần sau có thời gian rảnh lại ghé
chơi, tôi lại cười gật đầu vâng dạ rối rít. Nghĩ bụng, lần này chắc tôi đã để
lại ấn tượng một người ăn rất khỏe trong lòng họ rồi.
Trận
chiến thứ hai, tôi lại thắng.
Ra đến
ngoài cổng, tôi liền vội vàng bắt taxi, nói với lái xa:
-Đến
bệnh viện ! À thôi, về nhà thì hơn!
Tôi lê
lết bò lên tầng sáu, bò lên rồi lại lết xuống, lại bò lên, lại lết xuống...cứ
như vậy một hơi bò lên lết xuống đến năm lần. Lúc này tôi mới ngồi bệt xuống
cầu thang thở dốc, chợt nhìn thấy
mẹ tôi xách làn thức ăn đang đi lên.
- Ơ Lâm
Sảng, sao về sớm thế ? Đã cơm nước gì chưa con ? – Mẹ tôi lại chọc đúng vào nỗi
đau của tôi. Tôi kéo tay mẹ, nhăn nhó nói. – Mẹ à, từ sau mẹ đừng nhắc tới hai
chữ “cơm nước” với con nữa!
Tối đó
lên mạng chat với “Kẻ Trộm”, tôi liền thông báo tình hình ngày hôm nay cho anh
ta nghe, nói xong liền kết luận một câu :” Giờ cứ nghĩ đến nhà bếp là em muốn
nôn rồi!”.
Sau khi
“xử” vợ chồng Chủ tịch Ngũ, tôi cách thành công không còn quá xa. Giờ tôi mới
có thời gian lo chuyện của em họ Lưu Hi Hoa với anh họ tôi.
Cuối
tuần tôi đến nhà anh họ một chuyến, lúc ấy anh ấy vẫn còn chưa tỉnh. Tôi thầm
thở dài cuộc đời thật khó lường, ai mà ngờ một người đẹp trai như anh lại sống
như thế này?
Kể từ
khi tôi biết nhận thức, tôi luôn cảm thấy ông bà nội không thích tôi, chỉ thích
anh họ tôi. Tôi thường cho rằng các cụ già ai cũng vậy, tư tưởng trọng nam
khinh nữ khá nặng nề, bởi vì anh họ tôi là cháu đích tôn, lại đẹp trai nên bao
nhiêu tình cảm của người lớn đều đổ dồn cho anh hết, còn tôi có thể giả bộ như
không quan tâm, nhưng cũng may chuyện này không ảnh hưởng gì đến tính cảm của
hai anh em tôi.
Về sau
tôi mới từ từ phát hiện, hóa ra những lý do tôi không được yêu quý như anh họ
đều không phải là lý do chủ yếu, lý do chủ yếu là bởi vì nhà tôi nghèo. Bởi vì
nghèo nên không được yêu mến, bởi vì nghèo nên không được tôn trọng, thậm chí
còn không thể vì nghèo mà được ông bà chăm sóc đặc biệt. Mẹ tôi luôn nhắc nhở
tôi rằng, sau này lớn nhất định phải phấn đấu.
Đương
nhiên tôi cũng có lòng kiêu ngạo của mình. Lúc còn đi học, trong tất cả các anh
chị em trong nhà, tôi là đứa có thành tích học tập tốt nhất, chữ viết cũng đẹp
nhất. Ông nội tôi thích viết thư pháp, vì thế mỗi khi viết thường gọi tôi đến
viết cùng, chỉ có tôi mới chăm chỉ học tập, chỉ có điều có học giỏi cũng chẳng
đổi lại được chút tình thương.
Nhưng
không sao, người nghèo là như vậy đấy! Sau này tôi quay sang ghét luôn cả anh
họ.
Hoàn
toàn ngược với tôi, anh họ là người học hành kém nhất trong số tất cả các anh
chị em, cũng là đứa nghịch ngợm nhất, ngay cả cấp hai cũng không tốt nghiệp
được, có dán tiền lên người anh ấy mà cũng chẳng trường nào dám nhận. Lúc ấy
tôi hỏi anh, anh thường đứng thứ mấy trong lớp ? Anh họ lúc đó thường thản
nhiên nói : Thứ hai từ dưới lên! Tôi trêu anh, bảo sao anh không vươn lên đội
sổ đi, anh bảo cố cũng không được, vì đứa kia độc chiếm mất rồi, anh “đánh”
không lại nó. Đến tận bây giờ anh vẫn chưa đi làm chính thức ở đâu, chỉ quanh
quẩn ở nhà trông nom cửa hàng, không thì lại đến trông nom sòng bạc cho mấy
cậu.
Thực ra
đối với anh họ mà nói, một gia đình giàu có liệu là hạnh phúc hay bất hạnh?
Anh
từng hẹn hò với một cô gái, dáng không cao lắm, cũng không xinh, chẳng xứng với
anh chút nào, nhưng gia đình cô gái một mực phản đối, ngay cả khi hai người ở
chung với nhau rồi mà nhà gái cũng không đồng ý. Nghe nói là bởi vì mấy cậu của
anh họ tôi tính tình đều như xã hội đen, hơn nữa lại mở sòng bài. Về sau hai
nữa hết cách đành phải chia tay nhau. Anh họ tôi buồn lắm, nhưng tôi đâu giúp
gì được? Nếu như không phải Lưu Hi Hoa nhắc đến chuyện này, có khi tôi còn
chẳng nhớ chuyện anh tôi cần một người vợ.
Tôi bàn
bạc chuyện này với bố mẹ anh trước. Hai bác nghe nói đối phương đã có thể sắp
xếp công việc cho anh họ tôi, lại cộng thêm việc họ hàng có người làm chủ thầu
xây dựng nên đồng ý ngay, bảo tôi sớm lo liệu chuyện gặ. Tôi buồn rầu nghĩ: “
Nhà các bác cũng đâu thiếu thốn gì, thế mà đã bao giờ cháu được thơm lây tí nào
đâu?”. Nhưng giờ chẳng phải lúc tính toán so đó, chuyện này để xem ý anh họ tôi
ra sao đã.
Anh họ
tôi nghe xong liền bảo cứ gặp mặt trước đã. Nhìn bộ dạng lười nhác của anh, lửa
giận trong lòng tôi liền bùng lên. Tôi vung tay vỗ đánh bốp một cái vào đầu
anh. ( Chiêu này tôi cũng chẳng biết mình học của anh nữa.)
- Em
nói cho anh biết, nếu như không thành thì thôi; còn nếu như thành, anh biết
điều một chút cho em nhờ, có việc rồi thì làm ăn cho tử tế, có bạn gái thì đối
xử người ta cho đàng hoàng, đừng để em nhìn thấy anh vào sòng bài lần nữa, nếu
không em sẽ băm nát tay anh ra đấy!
Anh họ
bị tôi dọa cho sợ xanh mặt, xoa xoa đầu, nhăn nhó cười. Có lẽ từ trước đến giờ
chưa bao giờ tôi nói chuyện nghiệm túc với anh như vậy, thường lần nào cũng chỉ
đùa cợt cho vui thôi.
- Yên
tâm đi, anh sẽ không làm em mất mặt đâu! – Nụ cười ấm áp của anh họ khiến tôi
thấy yên tâm đôi chút.
Buổi
gặp mặt phụ huynh được định vào tối nay, điều đó có nghĩa là tôi phải chuẩn bị
bắt đầu trận chiến thứ ba, thắng hay bại đều phụ thuộc vào trận chiến này.
Lâm
Diệu liên tục cổ vũ cho tôi, bảo tôi phải yên tâm, nói rằng bố mẹ anh là người
tốt, là Phật sống. Mặc dù tôi đã gặp một lần rồi, biết hai cụ không phải là
người khó tính, nhưng lần này đi gặp với thân phận khác, tình hình thế nào khó
mà dự đoán được. Vì vậy mà tôi vẫn cứ căng thẳng đến nghẹt thở.
Tôi nên
làm gì đây ? Đầu tiên là phải trang điểm cho thật xinh đẹp, nhưng không được
trang điểm đậm quá, như vậy dễ khiến cho mẹ Lâm Diệu nghĩ tôi lẳng lơ, hết tản
tỉnh con lại chuyển sang tán tỉnh bố. Xí, còn lâu tôi mới có hứng thú này.
Trang điểm xong thì chọn một bộ quần áo thích hợp, nhất định phải là hàng hiệu,
như vậy mới không bị mất mặt. Cuối cùng là phải tập cười, phải duy trì được
trình độ như lần gặp đầu, vì vậy tôi đã không ăn cơm trưa. Còn nữa, còn gì nữa
nhỉ?
- Lâm
Diệu, anh mau giúp em nghĩ cách đi, còn gì nữa? – tôi cướp lấy tờ báo của Lâm
Diệu, mang giấy bút ra, chuẩn bị ghi chép những lời Lâm Diệu dặn dò.
- Cái
gì mà còn cái gì nữa ? Anh làm sao biết được em đang nghĩ cái gì? ngơ ngác nhìn
tôi. – Anh cũng chẳng biết em định làm gì, trưa nay cũng chẳng buồn ăn cơm, em
tưởng nhịn một bữa là có thể giảm bớt mỡ trên người ngay đấy à? Hơn nữa người
em có béo đâu mà phải giảm? Anh còn mong em béo lên thêm một chút nữa đấy,
người gì mà toàn xương!
Đúng
rồi, tôi hỏi Lâm Diệu làm gì chứ ? Có khi lúc này Lâm Diệu đang lo sốt vó lên
ấy chứ, tôi không thể làm cho mọi việc thêm rối rắm được!
- Không
có gì, anh đọc báo tiếp đi! Cứ duy trì tâm trạng thoải mái là được, mọi việc đã
có em! – Tôi dịu dàng xoa xoa ngực anh,
- Rốt
cuộc em định làm gì hả ? – Lâm Diệu lắc đầu kéo tay tôi lại. – Tối nay em sẽ
mặc như thế này sao?
Đúng
thế, mua quần áo, suýt nữa thì tôi quên mất!
- Mau,
mau lên! – Tôi kéo Lâm Diệu.
Đi mãi,
đi mãi, cũng chẳng biết là đã đến bao nhiêu gian hàng quần áo rồi, nhìn những
bộ quần áo rõ ràng rất đẹp, thế mà mặc lên người tôi lại chẳng ra làm sao. Hình
như tôi có hơi gầy thật, ngay cả nhân viên bán hàng cũng nhìn tôi bằng ánh mắt
khinh khỉnh. Nghĩ đến việc Lâm Diệu đẹp trai phong độ ngời ngời, thế mà tôi lại
“nhàu nhĩ” thế này là tôi chán nản thay ra bộ quần áo thứ mười ba.
-Thưa
anh, hay là anh cũng thử một bộ đi! Quần áo nam của cửa hàng chúng tôi toàn là
hàng cao cấp đấy ạ! – nhân viên bán hàng chạy đến lấy lòng Lâm Diệu. Tôi bực
mình chửi thầm ả ta, đúng là làm mất mặt phụ nữ, cứ thấy trai đẹp là xán vào.
- Tôi
không thử đâu, tôi đợi bạn gái thôi! – Lâm Diệu lịch sự đáp.
Tôi ở
trong phòng thay đồ, nghe câu này mà mát lòng mát dạ. Ha, thấy chưa, muốn khinh
thường tôi chứ gì, cứ thoải mái mà khinh nhé! Có khinh tôi thế nào đi nữa tôi
vẫn là bạn gái của anh ấy, còn lâu mới đến lượt cô! Thay quần áo ra tôi khoác
tay Lâm Diệu nói:
- Quần
áo ở đây tầm thường quá, mặc vào cứ như bị côn trùng cắn ấy, chúng ta đi hàng
khác đi!
Vừa nói
tôi vừa liếc nhân viên bán hàng rồi kéo Lâm Diệu đi ra. Lâm Diệu cười gượng gạo
rồi ngoan ngoãn
- Lâm
Diệu, có phải em làm anh mất mặt lắm không ? Anh nhìn anh đi, đẹp trai thế này,
thân hình lại như người mẫu, thế mà em chẳng mặc được bộ quần áo nào ra hồn,
làm sao bây giờ ? – tôi mặt mày ủ dột nói.
- Đúng
đấy, mất mặt thật đấy! – tôi giận run lên, sức mạnh toàn thân dồn hết vào nắm
tay, chuẩn bị giáng cho anh một cú đấm chí mạng.
- Nhưng
chẳng hiểu sao gần đây anh ngày càng bất thường, cứ thích bị em làm mất mặt ! –
Đúng là vừa đấm vừa xoa. Thôi được, tha cho anh đấy!
Đi lượn
suốt cả một buổi chiều, cuối cùng tôi cũng chọn được một bộ vừa ý. Nhìn mình
trong gương, tôi mỉm cười hài lòng, đứng yên nhìn Lâm Diệu trả tiền. Đi mua sắm
có người khác trả tiền cho thật là tuyệt vời!
Lên xe
Lâm Diệu nói cũng gần đến giờ hẹn rồi, còn chuyện quà cáp thì thôi đi.
- Khoan
đã, em còn chưa trang điểm mà! – tôi giật mình năn nỉ Lâm Diệu quay lại.
Lâm
Diệu dịu dàng ôm tôi vào lòng, hôn tôi và nói:
- Anh
không thích ăn son môi của em đâu! Anh thích em như thế này cơ, không cần son
phấn!
Cũng
phải, ai bảo trời sinh tôi ra xinh đẹp mỹ miều! Tôi ở yên trong lòng anh, tận
hưởng cảm giác ngọt ngào.
-Bố ơi,
đây là bạn gái con. Lâm Sảng, cũng là nhân viên công ty mình! – Lâm Diệu dắt
tay tôi, long trọng giới thiệu với Chủ tịch Ngũ.
Hai cụ
mặt mày hoang mang, bà Ngũ phản ứng nhanh hơn, vội vàng kéo tôi lại gần, nhìn
tôi nói:
- Con
bé này trước đây chúng ta đã từng gặp, là bạn của Mạc Lãnh!
Chủ
tịch Ngũ cũng sực nhớ ra, vội vảng bảo tôi ngồi xuống.
Mạc
Lãnh và Ngũ Dật Thiên xuống lầu, nhìn thấy Lâm Diệu cũng sửng sốt trợn tròn
mắt.
Thế là
một bí mật gia tộc đã l mặt nước.
Trước
kia, khi Chủ tịch Ngũ vẫn còn là tổng giám đốc, mẹ đẻ của Lâm Diệu là thư ký
của ông. Lúc ấy Chủ tịch Ngũ đã kết hôn, nhưng lại tâm đầu ý hợp với mẹ Lâm
Diệu, về sau đã sinh ra Lâm Diệu. Lúc bà Ngũ biết tin này thì Lâm Diệu đã ra
đời. Đứa trẻ là vô tội, không thể hủy hoại một sinh linh bé nhỏ, vì vậy bà Ngũ
chỉ một mực không đồng ý cho Lâm Diệu mang họ Ngũ, còn lại sẽ đáp ứng đầy đủ
mọi nhu cầu sinh hoạt của Lâm Diệu sau này, nhưng không được ở trong nhà họ
Ngũ. Bà Ngũ không hề làm khó mẹ của Lâm Diệu, thậm chí không yêu cầu Chủ tịch
Ngũ đuổi mẹ Lâm Diệu ra khỏi công ty. Chính điều này khiến cho Chủ tịch Ngũ cảm
thấy ngại ngùng, mẹ Lâm Diệu cũng vì thế mà cảm thấy vô cùng cảm kích thái độ
khoan dung của bà Ngũ nên đã âm thầm rời công ty, cắt đứt quan hệ với Chủ tịch
Ngũ. Sau khi Lâm Diệu trưởng thành, mẹ đẻ mới nói thân thế thật cho anh hay,
đồng thời bảo anh phải biết ơn Chủ tịch Ngũ, người đã đưa anh đến thế giới này,
hiểu cho hành động của bà Ngũ và tha thứ cho mình vì đã không thể cho anh một
gia đình hoàn chỉnh.
Sau đó
mẹ Lâm Diệu về quê, sống một cuộc sống bình dị, Lâm Diệu cũng từ từ chấp nhận
sự thực này. Bà Ngũ là một người phụ nữ nhân từ, không hề có thù oán với Lâm
Diệu, luôn giữ thái độ hiền hòa và sống rất thanh thản. Mãi cho đến lúc này,
buộc phải giới thiệu em trai là Lâm Diệu cho Ngũ Dật Thiên hay.
Một câu
chuyện đầy cảm động khiến cho cả tôi và Mạc Lãnh nghe đều phải rớt nước mắt, bà
Ngũ cũng nước mắt nhạt nhòa, chúng tôi ôm chầm lấy bà Ngũ, cùng nhau xưng tụng
“ Người mẹ vĩ đại”. Lâm Diệu và Ngũ Dật Thiên chưa bao giờ rơi nước mắt cũng ôm
chầm lấy nhau, tình cảm anh em dường như đang thăng hoa trong giây phút này.
Còn
tôi, nhân vật nữ chính của buổi tối ngày hôm nay, đã nhận lễ “rửa tội” dưới con
mắt thích thú của cả hai cụ. Tên tương lai của tôi sẽ là “bà Lâm”, à không phải,
là “bà Ngũ nhỏ”.
Màn
kịch kinh điển cuối cùng cũng hạ mạn. Lúc này, nhân vật nam chính của chúng ta,
Lâm Diệu đang nhìn tôi thất thần, ra sức lay gọi:
- Lâm
Sảng, Lâm Sảng! – Lâm Diệu vừa lái xa vừa gọi tôi.
- Hả ?
– tôi giật mình bừng tỉnh.
- Thật
sự không cần phải lo lắng đâu! – nụ cười của Lâm Diệu khiến cho tôi sực tỉnh.
Tôi lại tự biên tự diễn rồi. Không biết tôi có thói quen này từ
- Lâm
Sảng, nghe nói em rất biết cách đối phó với khách hàng! Nói cho anh biết thành
tích của em trước khi đến công ty nào! – Lâm Diệu thấy tôi cứ ngây người liền
tìm cách xoa dịu sự căng thẳng của tôi.
- Thôi
được rồi, em sẽ nói cho anh biết quá trình thành danh của em vậy! – tôi e hèm
vài cái rồi bắt đầu thêm mắm dặm muối cho câu chuyện.
- Có
một lần, đơn hàng của khách hàng lớn nhất công ty bị xưởng sản xuất làm hỏng,
bên kia điên cuồng quát mắng, còn chưa để em kịp làm gì thì gọi luôn cho Bầu
Trời. Bầu Trời cũng sốt ruột, đích thân xuống xưởng điều hành. Thế nhưng càng
cuống càng chết, càng cuống càng hỏng việc, lại cộng thêm tổng giám đốc ở cạnh
nữa, thành ra hàng lại hỏng. Bầu Trời cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải
tắt máy, coi như không biết gì. Trong khi đó, bao nhiêu bực tức của bên khách
hàng trút hết lên đầu em. Chỉ có điều em rất tỉnh táo. Anh nghĩ mà xem, đến
tổng giám đốc còn chịu huống hồ là em. Em hỏi anh ta rốt cuộc khi nào cần hàng,
anh ta nói ba giờ. Em hỏi anh ta giờ là mấy giờ, anh ta nói một giờ rưỡi. Em
nói ok, ba giờ sẽ chuyển hàng đến chỗ anh. Vừa đến ba giờ là điện thoại đổ chuông,
em lại hỏi anh ta khi nào cần, anh ta bảo bốn giờ. Em lại bảo ok, đến bốn giờ
sẽ có hàng. Bốn giờ chắc chắn là không kịp, điện thoại quả nhiên đổ chuông. Em
lại hỏi anh ta khi nào cần, anh ta lại bảo năm giờ. Lúc này em không hứa với
anh ta nữa, em bảo : “ Lần đầu anh bảo ba giờ, lần hai bốn giờ, lần ba năm giờ,
nếu như có lần thứ tư, thứ năm, ngày mai có cũng được chứ gì?”. Kết quả đối
phương cứng họng. Em liền nói:” Nếu có thể giao hàng chúng tôi chẳng nhẽ còn
không muốn giao, để ở trong kho, hàng có đẻ thêm ra được đâu. Xin ngài thông
cảm cho, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng làm nhanh, ngài cũng nên sắp xếp thời
gian của mình!”. Cuối cùng em đã thuyết phục được đối phương, sau đó em nổi
danh vì chuyện này, có khách hàng nào khó nhằn là em xử lý hết.
- Thực
ra lần đó đúng là rất cần hàng! – Lâm Diệu từ tốn nói.
Tôi
không hiểu anh đang nói gì, mặt nghệt ra.
- Lần
đó công ty đã hẹn rõ ràng thời gian, thế mà bọn em không thể giao hàng, có biết
làm lãng phí bao nhiêu thời gian và nhân lực không ? Nếu mang chuyện này ra
truy cứu, bọn em vi phạm hợp đồng, khả năng phải bồi thường là rất cao!
Tôi
sững người, cái gì mà hẹn rõ ràng thời gian? Cái gì mà lãng phí? Bọn em không
giao được hàng thì liên quan gì đến anh? Thế này là thế nào? Lẽ nào anh là gián
điệp nghiệp? Chính vì chuyện của mẹ anh và bà Ngũ mà anh âm mưu lật đổ công ty
à? Suy nghĩ này thật đáng sợ! Tôi trợn tròn mắt nhìn anh.
Lâm
Diệu đọc được sự ngạc nhiên trong mắt tôi liền cười xòa, nắm lấy tay tôi và
nói:
- Em
không cần phải kinh ngạc như vậy, giờ anh sẽ nói tất cả với em! Thực ra lần đó
vốn dĩ anh không biết chuyện, bởi vì sự việc bị làm ầm ĩ lên, bên dưới không
gánh vác được nên mới đến tay anh. Anh thấy có một chút chuyện vặt mà họ không
làm được nên tức lắm, gọi thẳng cho Ngũ Dật Thương, nhưng điện thoại của anh ta
tắt máy. Vì vậy anh mới gọi cho em. Lúc đó anh đâu ngờ em bình thản như vậy,
lại còn nói anh đến cứng họng. Anh thấy rất hứng thú với em, muốn tìm hiểu xem
rốt cuộc em là người thế nào. Lần đó anh không truy cứu trách nhiệm công ty em
với điều kiện là cho anh đến làm việc ở đây. Anh nói với Ngũ Dật Thiên, không
cần lo, chuyện này hoàn toàn không dính líu gì tới nghiệp vụ doanh nghiệp, anh
chỉ muốn tìm hiểu em, xem sức chịu đựng của em lớn đến đâu thôi. Còn em thì
đúng là....khiến anh thích thú. Sở dĩ anh không nói cho em chỉ vì muốn chúng ta
có thể bình đẳng qua lại, để cho em không bị áp lực về tâm lý. Em đã nghe đến
cái tên Lâm Mộc Sâm chưa?
- Nghe
rồi, công ty của ông ta là khách hàng lớn nhất của công ty em! – Tôi thành thật
đáp.
- Ông
ấy chính là bố anh!
Sau đó
xe dừng lại, ngẩng đầu nhìn, hoàn toàn không phải là địa chỉ tôi đã tưởng tượng
trong đầu. Giờ tôi mới phát hiện ra sai lầm của mình đáng sợ biết nhường nào!
Những việc tôi đã làm trước đây hoàn toàn là phí công vô ích. Tôi thông minh cả
đời, sao lại dại dột tin lời của sếp, cho rằng Lâm Diệu là con riêng chứ?
- Em
không đi đâu! – Tôi nắm chặt lấy bàn tay đang giúp tôi tháo dây an toàn của Lâm
Diệu.
- Tại
sao ? – tay Lâm Diệu khựng lại, mặt mày biến sắc.
- Em
chưa chuẩn bị xong! – Đúng là tôi chưa chuẩn bị xong, chẳng nhẽ giờ tôi vào
diễn vài vở kịch với tiểu phẩm cho họ nghe à?
- Có
phải hoàn cảnh gia đình anh làm em cảm thấy áp lực không ?Không phải lo lắng,
có anh đây rồi! – Lâm Diệu siết chặt lấy tay tôi, ánh mắt rất kiên định.
- Không
phải, thực ra em biết trước h cảnh gia đình anh chắc chắn không đơn giản, em
cũng đoán hôm nay gia đình mình bước vào cửa tuyệt đối không phải tầm thường,
chỉ có điều em vẫn chưa chuẩn bị xong! – vốn dĩ cứ tưởng vào nhà họ Ngũ, nào
ngờ phương hướng đã thay đổi hoàn toàn, cảnh tượng bên trong hoàn toàn xa lạ
với tôi, trận này bảo tôi đánh ra sao đây ?
-
Em...- sắc mặt Lâm Diệu trở nên cực kì khó coi. Bàn tay anh càng lúc càng siết
chặt tay tôi, cơn đau khiến tôi hoảng hốt giật tay mình ra.
- Lâm
Sảng, rốt cuộc em muốn thế nào? – giọng nói gần như tuyệt vọng của Lâm Diệu
thoáng qua bên tai tôi.
- Em
không muốn thế nào cả, em chỉ là...muốn hẹn sang lúc khác!- tôi cố gắng khiến
anh bình tĩnh lại.
- Có
phải em trách anh đã giấu thân thế của mình không ? – Lâm Diệu hít một hơi thật
sâu rồi châm điếu thuốc, khói thuốc làm mờ tầm mắt khiến cho tôi không nhìn rõ
vẻ mặt của Lâm Diệu lúc này. Chỉ có điều nghe Lâm Diệu nói vậy, tôi cảm thấy
đúng là đáng giận thật!
- Em...
- Còn
em thì sao ? Em đã lừa anh bao lần rồi ? Lúc anh ở dưới nhà em, em đang ở gần
đó, thế mà em lại nói em đang ở bệnh viện; em không cho anh đưa em về, cũng
không cho anh đến nhà đón em, sợ mẹ em nhìn thấy; họp lớp em cũng không cho anh
tham gia, lại còn bắt Mạc Lãnh không được dẫn theo Ngũ Dật Thiên. Em đi gặp bạn
học nam, thế mà em nói em đi với mẹ! Giờ ở trước nhà anh rồi, em đã nhấc chân
lên mà còn không định bước vào sao? – Những lời Lâm Diệu nói làm tôi trợn tròn
mắt kinh ngạc. Hóa ra anh đã biết tất cả.
- Lâm
Diệu, em chỉ là...
- Em có
biết có bao nhiêu cô gái muốn bước vào cánh cổng này không? – Lâm Diệu gắt lên.
– Lâm Sảng, em giỏi thật đấy! Em chà đạp trái tim anh như vậy, em thấy vui lắm
phải không ? Sao anh lại ngu ngốc như thế cơ chứ ?
Câu nói
này làm tôi hoàn toàn sụp đổ, tôi cố nén không cho nước mắt rơi xuống. Tôi muốn
nói với anh rằng anh đã hiểu nhầm tôi rồi, tôi muốn nói tất cả những gì mà tôi
làm đều là vì tôi không muốn mất anh, tôi muốn nói cho anh biết rằng tôi cứ
tưởng anh là con riêng của Chủ tịch Ngũ, tôi còn muốn nói với anh rằng tôi vừa
ăn vừa cười nói ở nhà Chủ tịch Ngũ đều là vì anh, thế nhưng bây giờ tôi chẳng
nói ra lời. Đột nhiên tôi cảm thấy mình thật đê tiện, hóa ra tất cả những điều
tôi làm đều tổn thương cho người tôi yêu thương nhất.
Trước
đây cái mà tôi mê ở anh chỉ là hình thức và thân thế của anh. Không phải tôi
không nhận ra tấm chân tình của anh, nhưng tôi không thể không thừa nhận tôi đã
không đối xử tốt với anh như anh đối với tôi. Thậm chí tôi còn dương dương tự
đắc rằng mình đã câu được một con cá lớn, bày ra đủ mọi kế vì những mục đích đê
tiện này...
Rốt
cuộc tôi yêu người đàn ông này được bao nhiêu ? Tôi yêu anh ấy, lúc này tôi
thật sự khao khát được chứng mình điều đó. Nhưng mà, những gì tôi đem đến cho
anh có xứng đáng với chân tình của anh không ? Người mà ngay cả tình cảm cũng
toan tính thì làm gì còn tư cách được một người đàn ông tốt như vậy yêu thương
?
- Lâm
Diệu...- tôi khẽ khàng kéo tay anh, tôi muốn nói với anh rằng kể từ nay về sau
tôi sẽ yêu thương anh,sẽ không bao giờ lừa dối anh nữa.
Nhưng
anh không cho tôi cơ hội mở miệng. Anh lạnh lùng giật tay ra khỏi tay tôi.
- Giờ
em có thể xuống xe, em đi đi! – Lâm Diệu mở cửa xe cho tôi rồi quay mặt đi chỗ
khác không buồn nhìn tôi.
Tôi
lặng lẽ xuống xe, xấu hổ không thể biện minh được gì, bởi vì tôi đáng phải nhận
hình phạt này. Nhìn xe của Lâm Diệu từ từ lái vào cổng, cánh cổng đóng sấm lại,
tôi biết, trái tim Lâm Diệu cũng đã đóng lại rồi.
Tình
tiết trong phim lúc này sẽ là một cơn mưa phùn, còn tôi, đứng lặng dưới mưa để
cho mưa thấm ướt đẫm toàn thân, tay cầm điện thoại gọi cho Lâm Diệu, nói với
anh rằng tôi muốn vào cùng anh. Anh sẽ nói:
- Em
ướt như thế này rồi còn gặp được ai ?
Khóa
òa, sao tôi có thể mở miệng nói ra điều này?
Trời
càng lúc càng u ám, tôi lang thang bước không mục đích. Mọi thứ thay đổi quá
nhanh, nhanh tới mức tôi còn không kịp nói lời tạm biệt, chỉ biết giương mắt
nhìn Lâm Diệu ra đi, còn tôi chẳng biết cứu vãn thế nào ? Tôi trân trọng người
đàn ông ấy như vậy, hối hận ngay cả tình cảm của mình còn đem ra đong đếm, giờ
anh ấy đi rồi, tôi như người mất đi trọng tâm, ngã rồi chẳng thể đứng dậy được.
Một bàn
tay trắng xanh dính đầy bụhò ra từ dưới gầm cái xe bên cạnh, ngay sát chân tôi.
Tôi giật mình thét lên, chiếc điện thoại trên tay tôi rơi xuống mặt đường. Tôi
hoang mang đứng ngây tại chỗ, hay tay ôm chặt lấy ngực, quên cả bỏ chạy. Bỗng
nhiên tôi nhìn thấy Doctor Hoàng từ dưới gầm xe chui ra.
-
Anh...- Tôi tròn mắt nhìn Doctor Hoàng, tôi làm sao có thể ngờ anh ta lại xuất
hiện đúng vào lúc này, đúng vào thời điểm này, dưới gầm cái xe này và trong bộ
dạng bẩn thỉu thế này.
- Làm
cô sợ hả ? Ha ha, xe của tôi bị hỏng rồi nên chui xuống xem sao! – Doctor Hoàng
cầm lấy giấy ăn trong xe ra, lau sạch dầu nhớt và bụi bặm trên người mình.
- Anh
là đồ điên, đồ quái thai, anh là bác sĩ chữa bệnh cho người chứ cho xe à ? –
Tôi phẫn nộ nhặt cái điện thoại dưới đất lên rồi ném vào người anh ta. – Anh
cũng chỉ biết bắt nạt tôi thôi, trước đây thì đưa thuốc kích dục cho tôi uống,
giờ lại định hù dọa tôi bán thân bất toại, rốt cuộc tôi nợ anh tiền lúc nào,
lừa gạt anh tình cảm khi nào mà kiếp này anh khắc tôi thế hả? Anh nói xem!
Tôi
xông đến trước mặt, kéo cổ áo anh ta mà gào thét, bao nhiêu ấm ức trong lòng
đều trút hết lên người anh ta. La hét chán rồi, tôi kiệt sức ngồi bệt xuống
đất, nước mắt cứ thế trào ra.
Doctor
Hoàng không lên tiếng, lặng lẽ nhặt cái điện thoại của tôi lên, đặt vào tay tôi
rồi dìu tôi lên xe, giúp tôi lau nước mắt. Vừa nhìn thấy cái điện thoại bị vỡ
nát, không bật lên được nữa, tôi càng thấy xót ruột, nước mắt ngân ngấn nhìn
doctor Hoàng:
-Anh sẽ
đền điện thoại cho tôi chứ?
Doctor
Hoàng bật cười:
- Cô
đấy, suốt ngày nghĩ đến tiền, thế mà cái chi phiếu ấy đã quá hạn lại quên không
đến lấy tiền. Rốt cuộc cô là người đàn bà thế nào hả ?
Tôi lại
khóc, mất người yêu, giờ lại thêm cả tiền bồi thường, trên đời còn nỗi đau
đớn nào lớn hơn thế này không
? Sao tôi lại thê thảm nhường này ?
- Tôi
còn chưa ăn cơm, suốt từ trưa đã không ăn rồi, anh bố thí cho tôi một bữa cơm
nhé! – Tôi nhét điện thoại vào túi,chợt nhớ ra trong đó còn có một bức ảnh của
Lâm Diệu, tôi nghĩ phải tìm cách để lấy lại. Biết đâu cả đời này đó chính là
thứ duy nhất mà anh còn để lại cho tôi.
- Thế
qua nhà tôi ăn nhé! – Doctor Hoàng chuẩn bị xuống xe.- Ở ngay phía trước rồi,
chúng ta đi bộ về đi!
- Tôi
không đi! – Tôi nhảy dựng lên như phản xạ có điều kiện, giữ chặt tay kéo cửa
của anh ta lại.
Doctor
Hoàng ngẩn người, vội vàng thả tay ra, gọi điện bảo người lái xe đến:
- Vậy
thì ra ngoài ăn vậy!
Lúc này
tôi mới thấy an tâm.
Chẳng
bao lâu sau, xe được đưa đến, Doctor Hoàng dặn dò lái xe mấy câu rồi dẫn tôi đi
ăn cơm.
Nhìn
những đĩa thức ăn trên bàn, nhớ đến món rau còn già hơn bà ngoại tôi của Lâm
Diệu, nước mắt tôi chỉ chực trào ra. Tôi chẳng thể nào nuốt nổi, Doctor Hoàng
cũng ngồi yên lặng.
- Xem
ra tôi vẫn không quen ăn các món sơn hào hải vị rồi! – tôi cười gượng gạo,
- Có
phải xảy ra chuyện gì rồi không? – Doctor Hoàng giờ mới lên tiếng.
- Có
thể xảy ra chuyện gì được chứ? Về phòng khám của anh ngồi đi!
Doctor
Hoàng không nói gì thêm, dẫn tôi về phòng khám luôn. Tôi lật những cuốn sách y
trên bàn ra, anh ta chạy đi rót cho tôi cốc nước, đặt trước mặt, ngồi xuống
nhìn tôi nhưng vẫn không nói gì. Tôi ngây người, tôi lừa tiền của anh ta, thế
mà anh ta vẫn đối xử tốt với tôi như vậy, người đàn ông này dở hơi chăng ? Tôi
tròn mắt nhìn Doctor Hoàng:
-Bác sĩ
Hoàng, anh...không phải anh thầm thích tôi đấy chứ?
Doctor
Hoàng sững người rồi toét miệng cười:
- Tôi
mà yêu cô liệu tôi có kê thứ thuốc đó cho cô không ?
- Thế
sao anh đối xử tốt với tôi thế ? Lại để cho tôi đánh, để cho tôi mắng, còn để
tôi lừa tiền, cuối cùng còn dám nhận là m của anh nữa?
Doctor
Hoàng cười như mếu:
- Thực
ra thuốc lần đó cũng không hẳn là thuốc kích dục, chỉ có điều uống vào sẽ có
phản ứng nho nhỏ. Nếu như trong lòng cô không muốn thì thuốc đó chẳng có tác
dụng gì đâu! Hai người cãi nhau à?
Tôi
không nói gì, thực sự không muốn nhắc đến chuyện của Lâm Diệu.
- Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Doctor Hoàng lại hỏi.
- Tôi
với anh ấy chia tay rồi! – Tôi dựa lưng vào ghế, ấn ấn huyệt thái dương, trong
lòng chua xót.
- Không
thể cứu vãn sao ? Cô không giống như người dễ dàng từ bỏ thứ gì đó. Hai người
yêu nhau, cãi cọ là chuyện thường! – Doctor Hoàng an ủi.
Anh thì
hiểu cái quái gì, chuyện tình cảm đâu có thể rạch ròi như các vấn đề khác.
Nhưng giờ tôi chẳng còn sức đâu mà tranh cãi với anh ta.
- Đúng
vậy đấy, biết đâu chừng ngày mai anh ta lại vẫy đuôi chạy đến tìm cô, năn nỉ cô
tha thứ đấy! – Tôi lại nhớ đến ánh mắt tổn thương của anh lúc đó. Lâm Diệu hẹp
hỏi như vậy, lần này chắc anh ấy chẳng quay lại đâu.
Tôi
càng nghĩ càng thêm đau lòng. Cứ thế này không khéo đầu óc có vấn đề mất, mình
phải sớm chuẩn bị tâm lý mới được.
-
Chuyện đó...anh có thể chữa trị bệnh tâm lý không? Có loại thuốc nào chữa bệnh
này không?
- Sao
cơ ? Cô không sao, rất bình thường mà, cần gì phải dùng đến loại thuốc đó!
- Tôi
thì không dùng đến, nhưng sếp của tôi lại xảy ra chuyện rồi. Nghĩ lại cũng tội
nghiệp, cứ mỗi lần phát bệnh là đầu lại rụng sạch tóc, trong lòng tôi thấy rất
khó chịu. Tôi khuyên ông ta đi bệnh viện nhưng ông ta không nghe! – Tôi thở
dài, chẳng hề ngần ngại mang sếp ra làm bình phong.
- Vậy
khi nào cô bớt chút thời gian dẫn ông ấy đến đây tôi khám cho! – Doctor Hoàng
ra khỏi phòng, lúc quay lại còn cầm theo một lọ thuốc nhỏ. – Không được uống
nhiều, mỗi ngày nhiều nhất là một viên. Thuốc này không có nhiều, chỉ làm ổn
định tinh thần thôi, điều quan trọng là phải tới bệnh viện kiểm tra, hiểu không
?
- Cảm
ơn anh, bác sĩ Hoàng! – tôi nhét lọ thuốc vào túi, lịch sự cảm ơn anh ta.
- Cô
cũng đừng gọi tôi là bác sĩ Hoàng nữa, gọi tên tôi thôi, Hoàng Tông Trạch.
Ngụm
nước trong miệng tôi phụt thẳng vào mặt anh ta. Hoàng Tông Trạch? Bộ dạng này
của anh mà cũng đòi gọi là Hoàng Tông Trạch sao ? Nhìn mặt anh ta nhăn lại vì
cáu, tôi biết mình lại phạm sai lầm, vội vàng lấy giấy ăn lau mặt cho anh ta.
- Có
phải cái tên của tôi cũng có vấn đề không hả? – Doctor Hoàng ngán ngẩm cầm lấy
tớ giấy ăn trên tay tôi.
- Là
Hoàng Tông Trạch trong “Sóng gió Casino” à ?
- Không
phải, là chữ đồng âm thôi! – Doctor Hoàng vội vàng giải thích.
- Đồng
âm cũng không được, anh mau mau đổi tên đi, không được gọi bằng cái tên này.
Hoàng Tông Trạch đẹp trai như thế, đâu thể mang ra gọi anh được! – Tôi đứng bật
dậy, vỗ bàn rồi khinh khỉnh nhìn anh ta.
- Tôi
cũng rất đẹp trai mà! – Doctor Hoàng cũng đứng phắt dậy, gí sát mặt vào tôi,
mỉm cười đáp.
Nhìn
khuôn mặt khôi ngô kia, toàn thân tôi như run lên. Hơ, cái này gọi là “ ra oai
bằng nhan sắc” sao ?