Lúc về
công ty, các đồng nghiệp xúm đến hỏi han này nọ, oán trách bản thân biết tin
này quá muộn, người đã ra viện rồi mới hay tin, thế nên không đến bệnh viện
thăm tôi được. Tôi ngoài miệng thì nói không sao nhưng trong bụng thì nghĩ: Giờ
cho tiền vẫn chưa muộn đâu. Sau đó tôi bị sếp gọi vào văn phòng.
- Cô làm cái gì thế hả, có tí chuyện cỏn con ấy mà cũng phải vào viện à? - Sếp
vừa nhìn thấy tôi đã đặt ngay đống tài liệu trong tay xuống, đứng dậy rót cho
tôi cốc nước.
Bê cốc nước mà chẳng hiểu sao tôi thấy lòng ấm ức suýt khóc.
- Sếp
tưởng là tôi muốn vậy à? Ai bảo mẹ tôi không cho tôi ăn thịt chứ! – Tôi vội
vàng đưa cốc nước lên miệng , cố giấu đi đôi mắt đỏ hoe.>
Sếp ái ngại lắc đầu, cúi xuống ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc đưa cho tôi. Tôi
thần mặt ra, lại là thuốc?
- Cái
này… cái này… dùng để làm gì ạ? Tôi đặt cốc nước xuống, hoang mang hỏi.
- Biết
cô bị ốm, tôi vốn định đến thăm nhưng không kịp. Sau nghe mẹ cô nói cô bị huyết
áp thấp, lại bảo cô không chịu uống thuốc. Như thế đâu có được, đừng có ngược
đãi bản thân, chẳng qua chỉ là một gã đàn ông thôi mà, cô thông minh nhanh nhẹn
như vậy, còn sợ không có người để ý sao? - Sếp bình thường rất nghiêm nghị, thế
mà hôm nay lại ngọt nhạt khuyên nhủ tôi.
Nhưng
tôi không nghe lọt tai, chỉ nghe rõ một câu “ Nghe mẹ cô nói”
Tôi thất kinh, chẳng nhẽ bị tôi đoán trúng rồi, tôi là con riêng của sếp ư? Tôi
ngây người nhìn sếp, khuôn mặt ấy, kiểu tóc ấy, đôi mắt ấy, cái mũi ấy, cái
miệng ấy… chẳng có chỗ nào khiến tôi muốn giống ông ta cả. Tôi khóc không ra
nước mắt.
- Bố cô
nói tính tình cô ương ngạnh, cũng không dám hỏi cô cái gì. Cô thử nhìn cô xem,
lớn bằng ngần ấy rồi, sao còn để bố mẹ phải lo lắng như vậy? - Sếp hoàn toàn
không nhận ra vẻ mặt bất thường của tôi, vẫn nhỏ to khuyên nhủ.
Bố tôi
cũng biết ư? Chuyện này sao mà hoang đường thế?
- Khoan
đã, sao sếp lại quen mẹ tôi?- Tôi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thế
nên quyết định hỏi cho cặn kẽ.
- Mẹ cô
không nói gì cho cô à? - Lần này đến lượt sếp ngạc nhiên.
-
Chuyện này sếp bảo mẹ tôi nói với tôi thế nào được? – Tôi hỏi vặn lại.
- Sao
không thể nói cho cô được? Tôi với bố mẹ cô là bạn học cũ mấy chục năm với
nhau, quan tâm đến cô một chút thì có gì phải ngại?
- Bạn
học cũ? Chỉ đơn giản vậy thôi sao? - Mọi chuyện đã sáng tỏ.
- Còn
có thể phức tạp đến thế nào nữa? - Sếp chìa hộp thuốc ra trước mặt tôi.
Tôi
nhận lấy hộp thuốc, vỗ vỗ ngực, cũng may chuyện này không như tôi tưởng tượng.
Sao đầu óc tôi lúc nào cũng nghĩ ba cái thức lăng nhăng thế nhỉ? Bị huyết áp
thấp là còn may đấy, chứ nếu bị tâm thần phân liệt e là nguy to.
Nhưng
mà tại sao không nghe thấy bố mẹ tôi nhắc đến chuyện này nhỉ? Lẽ nào họ sợ tôi
oán trách họ giúp tôi đi cửa sau? Thế thì xem thường tôi quá rồi, cho dù họ có
mở một cái cửa sau cho tôi lên làm giám đốc tôi cũng chẳng cảm thấy ngại chứ
đừng nói một chân nhân viên quèn.
Ra khỏi
văn phòng của sếp, tôi nhìn thấy Mạc Lãnh đang ngồi ở chỗ chờ tôi.
- Ngày
mai đi họp lớp, quy định phải dẫn đuôi theo nhớ đừng quên đấy! - Mạc Lãnh nói
nhỏ với tôi.
- Ờ,
không quên đâu! - Một năm họp lớp một lần nhưng chẳng qua đến đấy cũng chỉ là
để khoe khoang mà thôi. Đàn ông khoe sự nghiệp, đàn bà khoe người đàn ông của
mình, nói tóm lại là cái gì mang ra khoe được là họ khoe tất.
- Có
dẫn Lâm Diệu đi không?
- Ờ, để
tớ về hỏi bố mẹ tớ xem ai rảnh thì đi! – Tôi kéo Mạc Lãnh ra khỏi ghế rồi bật
máy tính lên làm việc.
- Cậu
điên à, tớ đang nói chuyện nghiêm túc mà, không dẫn Lâm Diệu, chẳng dẫn ai cả,
còn nữa, cậu cũng không được phép dẫn đàn ông theo, cậu mà dẫn theo tớ trở mặt
với cậu luôn! – Tôi nhìn thẳng vào mặt Mạc Lãnh, nghiêm túc nói.
- Anh
ấy đã biết rồi, còn cố tình bỏ vụ tiếp khách ngày mai để đi với tớ nữa! - Mạc
Lãnh cười ngọt ngào.
- Nói với anh ta, năm nay không họp lớp nữa! – Tôi đưa ra một chủ ý tồi cho Mạc
Lãnh.
- Nhưng
mà các bạn học đều biết tớ đã lấy chồng sao có thể không dẫn đi chứ? Họ nói nếu
không dẫn đi sẽ bị phạt rượu, đến lúc đó cậu đỡ hộ tớ chắc?
- Thì
cứ nói cậu ly hôn rồi!
- Lâm
Sảng! - Mạc Lãnh gắt lên, mặt đỏ bừng.
Lúc này
tôi mới ý thức được rằng mình đã phạm sai lầm, vội vàng xin lỗi. Vừa ngẩng đầu
lên đã nhìn thấy Lâm Diệu đi vào văn phòng, tôi liền đẩy Mạc Lãnh , thì thầm
nói:
- Có gì
để hết giờ nói tiếp, cậu không được nói lộ ra đâu đấy, nếu không đừng trách tớ
trở mặt!
Mạc
Lãnh tỏ vẻ không vui, hậm hực bỏ đi, lúc đi ngang qua Lâm Diệu còn trợn mắt
lườm anh. Tim tôi như thót lại.
- Cô ấy
sao thế? – Lâm Diệu ngạc nhiên trước cái lườm của Mạc Lãnh, ngơ ngác hỏi. – Em
nói xấu gì anh phải không?
- Anh
nhìn xem, em đang ngập trong đống đơn hàng, anh không giúp đỡ thì thôi còn nói
vậy, anh có còn là con người không hả? Có ai chăm sóc người ta như anh không
hả? – Tôi chỉ vào đống đơn hàng chất cao như núi, chỉ mới có ba ngày mà đã
nhiều thế này rồi, đúng là giết người mà!
- Không
sao, anh sẽ ôm về chỗ anh, em nhập viện rồi anh còn tâm trí nào mà làm việc?
Chẳng phải của anh cũng cũng chất đống kia sao? – Lâm Diệu chỉ về phía bàn
mình. - Sếp đã giải quyết hết những việc gấp rồi, những việc còn lại mình phải
làm thôi!
- Ban
nãy em chỉ trích chồng Mạc Lãnh bạc đãi nhân viên, thế là cậu ta không vui. Mới
cưới mà đã bênh chồng mình chằm chặp, không biết sau này còn thế nào nữa? – Tôi
khéo léo che giấu sự thật.
- Hoá
ra em đắc tội với người đàn ông của cô ấy, thế là cô ấy trút căm hận sang người
đàn ông của em. Em thật là, nếu Mạc Lãnh chỉ trích anh trước mặt em, em có bênh
anh không hả? – Lâm Diệu vừa thu dọn đống đơn hàng trên bàn vừa cười vừa hỏi.
- Không
bênh anh thì bênh ai hả? – Nói rồi tôi giật lại đống đơn hàng trên tay anh,
nói. – Anh cũng cả đống kia kìa, chúng ta cùng làm đi!
- Biết
xót anh rồi à? – Lâm Diệu nhìn tôi, cười mãn nguyện. – Đúng là không uổng công
yêu em
Mặt tôi
đỏ lựng lên, len lén ngoảnh sang nhìn các đồng nghiệp xung quanh. Cũng may là
mới sáng ra nên mọi người đang bận rộn gửi fax, nhận điện thoại, chẳng ai chú ý
đến chúng tôi cả.
- Hôm
qua em nói mời anh đi ăn một bữa ngon, em đã nghĩ ra chỗ nào chưa? – Lâm Diệu
đang định về bàn thì chợt nhớ ra chuyện này, liền quay lại hỏi.
Anh
nhắc đến chuyện này lại khiến tôi nhớ đế tấm chi phiếu sáng nay, tâm trạng vui
vẻ phút chốc biến mất. Tôi lấy bút viết lên một tờ giấy trắng ba chữ “Bữa ăn
ngon”, sau đó lùi ngày lại một tháng sau và đưa cho Lâm Diệu:
- Đây
là bữa ăn của anh.
Lâm
Diệu thừ người nhìn tờ giấy, dở khóc dở cười:
- Đây
là bữa ăn ngon sao?
- Đúng
thế, chi phiếu bị kéo hạn, bữa ăn ngon cũng phải lùi lại thôi!
Lâm
Diệu lắc đầu, chán nản nói:
- Em thực
dụng quá đấy!
Hết giờ
làm, tôi nói ban sáng đắc tội với Mạc Lãnh nên phải đi dỗ dành cô ấy, sau đó bỏ
lại Lâm Diệu một mình, còn mình thì kéo Mạc Lãnh về nhà tôi bàn bạc kế sách.
Mẹ tôi
nhìn thấy Mạc Lãnh đến thì vui lắm, vội vàng đi lấy hoa quả và đồ ăn vặt cho
chúng tôi, chất đầy cả lên bàn, còn bảo bố tôi đi mua thức ăn về. Tôi lườm hai
cụ:
- Hầy,
con mới là con đẻ của bố mẹ đấy ạ!
Mẹ tôi
không buồn đếm xỉa đến tôi, đi thẳng vào bếp trổ tài nghệ.
- Dì ơi,
dì làm gì cháu cũng thích ăn mà! - Mạc Lãnh nịnh nọt chắc là mẹ thôi sướng điên
lên mất. Bố mẹ bận rộn trong bếp cũng tốt, hai chúng tôi càng yêm tâm bàn
chuyện. Tôi nhét vào tay Mạc Lãnh mấy gói khoai sấy rồi cầm theo mấy quả táo và
kéo Mạc Lãnh vào trong phòng tôi, khoá trái cửa lại.
- Sao cậu
không dẫn Lâm Diệu theo, anh ấy sẽ không làm cậu mất mặt đâu! - Mạc Lãnh vứt
túi xách xuống, ném mấy gói khoai sấy lên giường rồi nằm lăn xuống giường.
- Sao cậu
biết bọn tớ đi lại với nhau? - Tôi nghi hoặc hỏi.
- Cậu vừa
nhập viện một cái là Lâm Diệu như người mất hồn, cũng may là cậu tỉnh rồi là ra
viện ngay, không có chắc ngày nào anh ấy cũng cơm nước mang vào cho cậu đấy! Về
sau chẳng phải cậu đã lên xe của anh ấy rồi đấy thôi?
Những
điều Mạc Lãnh nói khiến cho tôi nghe mà mát hết cả ruột gan.
- Tớ đang
hỏi cậu đấy, tại sao không dẫn Lâm Diệu theo? - Mạc Lãnh hỏi.
- Cậu nói
xem, lần này tớ dẫn Lâm Diệu theo, sau này bọn tớ giải tán thì làm thế nào? -
Tôi ngồi xuống giường, bóc một túi khoai sấy ra, nhét vào miệng.
Mạc
Lãnh nghe vậy liền ngồi bật dậy, tò mò hỏi:
- Cậu và
Lâm Diệu có vấn đề gì à?
- Vấn đề
thì không có, chỉ có điều phải nhìn xa một chút. Một người có tiền như Lâm
Diệu, một ngày chưa lấy được là chưa thể yên tâm. - Tôi nhét cái gối vào lòng
Mạc Lãnh, rồi ôm lấy một cái khác, tỉ mĩ phân tích tình hình cho cô ấy nghe.
- Nhà Lâm
Diệu rất giàu có à? - Mạc Lãnh hào hứng, cầm một quả táo lên gặm một miếng.
Tôi
nhìn dáng vẻ ngây thơ gặm táo của Mạc Lãnh, vẻ mặt chẳng biết chuyện gì, thầm
than: Giờ cậu không biết, sau này mà tranh giành tài sản, biết đâu chừng hai
đứa mình cũng xảy ra chiến tranh ấy chứ.
- Chắc là
vậy, nếu không sao anh ta có thể sống trong một căn nhà toàn hàng hiệu chứ? -
Tôi không nói chuyện Lâm Diệu là con riêng của chủ tịch cho Mạc Lãnh nghe, bởi
vì trên thực tế đây cũng chỉ là ý kiến phiến diện của sếp, tôi cũng không dám
chắc.
- Ừ, cứ
coi như cậu có lý. Nếu như, tớ nói là nếu như, hai đứa cậu giải tán, cậu còn sợ
cậu không tìm được người khác ư?
- Tớ
không sợ không tìm được người khác, chỉ sợ không tìm người đàn ông nào tốt hơn
Lâm Diệu! - Tôi thở dài, nằm xuống giường, những thứ mình càng trân trọng thì
càng sợ mất đi.
- Nghĩ
nhiều thế làm gì? Cứ như tớ đây này, tớ chưa bao giờ lo lắng một ngày nào đó sẽ
phải chia tay Dật Thiên, chẳng phải giờ bọn tớ đã cưới nhau rồi sao?
- Tớ làm
sao so với cậu được! - Tôi thở dài. - Tớ bị một người đàn ông đá đến hai lần,
là hai lần đấy, tâm lý vẫn còn ám ảnh, cậu hiểu không? Ám ảnh. Nói tóm lại ngày
mai cậu không được dẫn chồng theo, kiểu gì cũng phải có người đi một mình như
tớ. Ngộ nhỡ có người hỏi, cậu bảo chồng cậu đi công tác, tớ đỡ rượu giúp cậu là
được chứ gì?
- Cậu nói
đấy nhé! OK! Chỉ có điều, tớ thấy cậu nghĩ hơi nhiều, trong lòng cậu lúc nào
cũng nghĩ này nghĩ nọ trong khi ngoài mặt cứ tỏ vẻ thờ ơ như không có chuyện
gì. Tớ thấy mệt thay cho cậu đấy! - Mạc Lãnh nhíu mày.
- Thôi
được rồi, ra ngoài đi, nếu không mẹ tớ lại tưởng bọn mình bị les!
Một cái
gối bay vèo đến trước mặt tôi. Tôi đỡ được.
Kết quả
là còn chưa kịp cơm nước thì Mạc Lãnh đã bị Bầu Trời đón về. Lúc tiễn Mạc Lãnh
ra cửa, tôi lại lần nữa dặn dò Mạc Lãnh không được mang theo chồng, còn phải
cho tôi mượn quần áo mặc cho ngày mai rồi mới để cho Mạc Lãnh về.
Sau khi
ăn cơm xong, tôi gọi cho Lâm Diệu, nói rằng không dỗ được Mạc Lãnh, ngày mai
lại phải tiếp tục, ý là bảo anh tiếp tục một mình đi. Lâm Diệu bảo tôi cứ dỗ
Mạc Lãnh đi, không cần phải dỗ anh làm gì rồi cúp điện thoại. Tôi biết anh giận
nên gọi lại nhưng anh không nghe máy. Cuối cùng tôi đành gửi tin nhắn: “Em qua
tìm anh, anh có nhà không?”, một lát sau Lâm Diệu nhắn lại: “Không cần anh đến
đón em chứ gì?.
Tôi
chợt giật mình, hoá ra anh vẫn để bụng chuyện tôi không cho anh đến nhà.
Tôi lấy
cớ đi ra phòng khám đo huyết áp rồi bắt xe đến nhà Lâm Diệu.
Lâm
Diệu vừa tắm xong, tôi li lấy lòng anh bằng cách sấy tóc cho anh. Lâm Diệu
nguýt tôi một cái, không nói gì rồi ngồi xuống ghế đọc báo.
Tôi
ngồi sau lưng anh, đầu óc nghĩ ngợi mông lung.
Có phải
tình yêu đến quá nhanh khiến cho chúng tôi không dám nắm chặt.
Mới
giây trước tôi vừa mới thả tay Trương Hạo ra, khóc đến đứt ruột đứt gan, thế mà
chỉ một giây sau suýt nữa tôi đã làm chuyện đó với Lâm Diệu rồi. Tôi bản tính
lẳng lơ hay vốn dĩ tôi đã yêu anh từ lâu rồi?
Chỉ có
điều, Vi Tiểu Bảo (nhân vật nam chính trong tác
phẩm Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung) còn cùng lúc lấy bảy vợ,
tôi cùng lúc yêu hai người đàn ông cũng có gì là quá quắt? Tôi tự an ủi mình,
thấy tâm trạng cũng nhẹ nhõm đi nhiều, ít nhất nó có thể chứng mình rằng tình
cảm của tôi không thay đổi quá nhanh, cũng không phải tôi lẳng lơ, tôi chỉ hơi
đa tình thôi.
Thực ra
tôi cũng muốn dẫn Lâm Diệu đi dự họp lớp, tôi thậm chí còn mong có thể dán đầy
giấy lên người anh, trên đó có viết là: “Tôi là người đàn ông của Lâm Sảng.”
sau đó bảo anh, gặp ai cũng phải nói: “Tôi đẹp trai, tôi giàu có, tôi yêu Lâm
Sảng.”
Tôi
thừa nhận bản thân tôi rất sĩ diện, nhưng trên đời này có ai không sĩ diện chứ?
Nghĩ
tới nghĩ lui, ngoảnh sang nhìn Lâm Diệu, tôi không nhịn được bật cười, tóc anh
bị tôi sấy dựng đứng hết cả lên.
Lâm
Diệu thấy tôi cười sằng sặc thì ngơ ngác không hiểu có chuyện gì. Tôi liền cầm
điện thoại chụp cho anh một tấm ảnh rồi đưa anh xem. Lâm Diệu xem xong liền vội
vàng sửa sang lại đầu tóc rồi ôm tôi vào lòng, bàn tay siết rất chặt. Tôi ngoan
ngoãn dựa vào ngực anh, sau bao nhiêu chuyện chúng tôi vẫn có thể lặng lẽ ngồi
bên nhau như thế này khiến cho tôi chợt cảm thấy, có thể tôi được sinh ra trên
đời này chỉ là để tình cờ gặp được anh.
Buổi
họp lớp cuối cùng trở thành buổi biểu diễn của một mình anh chàng giàu xổi Lưu
Hi Hoa. Tiền cơm cậu ta trả, cuối buổi còn bao nguyên một quán rượu to nhất
thành phố, cho chúng tôi thoải mái chọn đồ. Ai nấy tỏ vẻ không được vui, chỉ có
mình tôi là vui như nhặt được vàng. Thế này mà chia đầu người không biết tôi
phải xử lý bao nhiêu đơn đặt hàng mới kiếm đủ
Tôi và
Mạc Lãnh cố tình chọn một góc tương đối tối và uống nước hoa quả. Lúc ăn cơm
tôi giúp Mạc Lãnh đỡ ba cốc, bản thân cũng phải uống ba cốc, nhưng chẳng sao
hết, hoá ra rượu ngon không làm người ta say.
- Cậu nói
xem, sao Khang Lợi lại làm hoà với Trương Hằng nhỉ? - Mạc Lãnh lúc ăn cơm đã
muốn hỏi tôi vấn đề này nhưng bị tôi nháy mắt ra hiệu stop ngay.
- Sao họ
không thể làm hoà chứ? - Tôi lườm Mạc Lãnh - Tớ với Lâm Diệu còn có thể thành
một cặp được, trên đời này còn có chuyện gì không thể xảy ra chứ?
- Tớ còn
nhớ hồi đó Khang Lợi cũng là một người rất có cá tính, dám tỏ tình với Trương
Hằng trước mặt cả lớp, lúc ấy Trương Hằng nói thế nào: “Em không thích anh điểm
nào anh sẽ sửa điểm đó!”. Năm ngoái lúc đi họp lớp, hai người họ còn thù hận
nhau lắm mà, sao giờ đã lại thế này rồi?
Mạc
Lãnh thật chẳng có đầu óc tưởng tượng gì cả. Tôi thật chỉ mong mở cái đầu cô ấy
ra để xem xem bên trong chứa não hay là bã đậu nữa.
- Cậu thì
biết cái gì? Cậu chỉ biết mỗi cái ăn no là không đói thôi! - Tôi trừng mắt nhìn
Mạc Lãnh. - Con mắt nào của cậu nhìn thấy bọn họ thù hận nhau hồi họp lớp năm
ngoái? Cậu quên rồi à, cuối cùng chẳng phải Trương Hằng vẫn đưa Khang Lợi về
đấy sao?
Tôi
uống một ngụm nước, đang chuẩn bị nói tiếp thì tên giàu xổi chạy đến chỗ chúng
tôi.
Tại sao
lại gọi cậu ta là “giàu xổi”? thế giới này là như thế này, nếu như bạn là tổng
giám đốc gì đó, bạn mở công ty. Cho dù bạn mở công ty gì, cho dù bạn có thể
kiếm ra tiền hay không, cho dù nhân viên dưới trướng bạn có bao nhiêu người,
bạn vẫn là tổng giám đốc, cái mũ hào quang trên đầu bạn vẫn là người có tiền.
Còn nếu như bạn chỉ buôn bán hay làm thuê, cho dù bạn có kiếm bao nhiêu tiền,
vòng hào quang trên đầu bạn cũng vẫn chỉ là giàu xổi thôi. Nghe nói Lưu Hi Hoa
cùng bố cậu ta làm chủ thầu xây dựng, vì có khá nhiều mối quen biết nên cũng
nhận được không ít công trình, chủ đề nói chuyện toàn là khu đất xây dựng với
vật liệu xây dựng, chẳng phù hợp với đề tài trong giới quý tộc, vì vậy bọn họ
chỉ có thể xếp vào hộ “giàu xổi”.
- Sao
không ra hát? Tớ nhớ Mạc Lãnh trước đây hát hay lắm mà! - Lưu Hi Hoa
Đồ giàu
xổi chết tiệt, chỉ nhớ mỗi người đẹp hát hay thôi, không nhớ rằng bà mày đây
hát từng đoạt giải đấy à
- Mạc
Lãnh bây giờ chỉ hát cho người đàn ông của cậu ấy nghe thôi! - Tôi đáp lại, để
xem hắn còn dám khoa trương nữa không.
- Thế thì
chồng cậu thật có phúc! Lưu Hi Hoa lại nhìn sang tôi, hỏi - Còn cậu thì sao?
Tôi chỉ
hận không cắn được vào lưỡi của mình, chuyện gì không nhắc lại đi nhắc đến chuyện
đàn ông
- Tớ toàn
ở nhà luyện hát, hát không được hay nên không được ra ngoài gặp gỡ ai cả!
- Ha ha,
cậu vẫn cá tính như vậy! - Lưu Hi Hoa cười nhạt.
Thật ra
dáng vẻ của Lưu Hi Hoa chẳng giống hộ giàu xổi chút nào, cậu ta trông rất thư
sinh, hồi ấy cũng là một trong mười hotboy của lớp tôi, nếu như cậu ta không mở
miệng ra là ống thoát nước với chả ximăng này nọ thì hoàn toàn có thể đặt vào
vị trí “có tiền”.
- Cậu xem
bạn gái của cậu sao mà kỳ quặc, suốt cả tối chẳng nói tiếng nào, hai người
trông cũng chẳng mấy thân mật, có phải không tình cảm lắm không? - Tôi tò mò
hỏi.
- Bị cậu
nhìn ra rồi à? Cô ấy chẳng qua là chỉ là nhân viên của tớ, để đối phó buổi họp
lớp này nên tớ đành phải dẫn cô ấy đi, tính tiền làm thêm giờ cho cô ấy! - Cậu
ta thì thầm.
- Cái gì?
Cậu giỏi thật đấy! Cậu là chủ thầu mà có nhân viên nữ xinh đẹp thế này cơ à?
Hơn nữa, ban nãy tớ phải uống tận sáu cốc, giờ tính sau, tính sao hả? - Tôi đập
bàn đứng dậy - Mỗi cốc một trăm tệ!
- Lâm
Sảng, cậu không thấy xấu hổ à, tớ còn ngượng thay cho cậu đấy! Cậu không được
gặp ai cũng đòi tiền như thế được - Mạc Lãnh giật giật gấu áo tôi, vẻ mặt lo
lắng.
- Ha ha,
tớ chỉ đùa với cậu ta tôi, cậu tưởng thật à? - Tôi gãi gãi đầu, ngại ngùng ngồi
xuống.
À, phải
rồi, Lâm Sảng, có phải cậu đổi số điện thoại rồi không, nếu như không phải cậu
và Mạc Lãnh thân nhau thì tớ chẳng biết tìm cậu kiểu gì nữa! - Lưu Hi Hoa lấy
điện thoại ra. - Số của cậu là bao nhiêu, để tớ ghi lại!
Tôi cầm
lấy điện thoại của cậu ta, nhập số của mình vào.
- Tôi
không đổi số, có thời gian rỗi thì đến uống nước nhé! Lúc Mạc Lãnh cưới tôi
đang ở vùng khác, không về kịp, thật ngại quá! - Lưu Hi Hoa cười ái ngại.
- Không
sao đâu, không phải ai cũng có thời gian mà! - Mạc Lãnh lúc nào cũng rất tâm
lý, về điểm này, hai đứa tôi hoàn toàn trái ngược nhau.
- Người
không đến cũng không sao, cứ tặng quà là được rồi! - Tôi đúng là hết thuốc
chữa, cứ mở miệng ra là tiền.
Cả hai
người kia bật cười.
- Lưu Hi
Hoa, không phải tớ nói cậu, nhưng hôm nay cậu làm vậy là không đúng đâu. Cậu
nhìn mọi người đi, mặt ai cũng biến sắc, cậu thật chẳng biết cái gì sất! Khoe
thì khoe, nhưng cậu có cần phải làm quá lên như vậy không?
- Sao cậu
lại nghĩ như vậy, tớ thật sự không có ý đó, chẳng qua chỉ là một bữa ăn thôi mà,
có đáng bao nhiêu đâu? - Lưu Hi Hoa thật ngây thơ, hoàn toàn không nhận thức
được tính nghiêm trọng của vấn đề.
- Thế còn
quán rượu này? - Tôi vẫn không chịu buông tha. Nếu đổi lại là Lâm Diệu nhà tôi,
tôi cũng không thể để anh ấy bỏ ra ngần đó tiền được.
- Quán
rượu này là của tớ với một người bạn cùng mở, bởi vì thường ngày tớ không có
thời gian rảnh ghé đến nên hôm nay muốn bù đắp cho người ta chút ít, thế nên đã
bao trọn gói, nhân tiện để mọi người vui vẻ một bữa! - Lưu Hi Hoa ngại ngùng
nói.
Lúc này
tôi mới ngây người ra, tốt nghiệp đã ngần ấy năm rồi, ai cũng thành yêu tinh
hết cả, muốn phát tài là phát tài được, chỉ có tôi, làm đủ mọi cách mà không
phát tài được.
Về nhà
nhất định phải thuyết phục bố đổi vị trí mộ phần của tổ tiên
Sau buổi
họp lớp hôm ấy, mấy ngày liền mặt mày Lâm Diệu cứ như đưa đám, thỉnh
thoảng nhìn tôi định nói cái gì
đó nhưng lại thôi. Lúc tôi tưởng anh định mở miệng nói chuyện thì chỉ thấy anh
thở dài, sau đó ôm tôi vào lòng.
Điều
này càng khiến tôi nhận thức rõ ràng hơn, ở bên người có tiền thật chẳng phải
chuyện thoải mái gì. Chỉ có điều Lâm Sảng này đã dính vào anh rồi, sẽ không dễ
dàng buông tay như vậy đâu. Chuyện anh là con riêng trước sau gì cũng phải nói
với tôi, tôi không thoải mái, chắc anh cũng chẳng dễ chịu hơn. Không sao, có là
bão lớn hơn nữa em cũng sẽ ở bên anh, tôi thầm thề trong lòng.
Chẳng
bao lâu sau, tôi nhận được điện thoại của Lưu Hi Hoa, cậu ta nói muốn hàn huyên
với tôi, nói rằng trước đây quan hệ giữa chúng tôi thật chẳng ra làm sao, ra
trường rồi càng thêm xa cách, có rất nhiều chuyện cậu ra chưa kịp nói với tôi,
ngay cả số điện thoại tôi cũng đổi rồi.
Tôi
thấy hơi băn khoăn, đã nói rằng quan hệ giữa chúng tôi chẳng ra làm sao, thế
thì lấy đâu ra lắm chuyện để mà nói. Tôi đồng ý và hẹn ngày mai, đúng vào cuối
tuần, bảo cậu ta mời tôi bữa cơn, nhân tiện kể cho tôi nghe “lịch sử phát tài”
của nhà cậu ta để tôi học hỏi kinh nghiệm. Lưu Hi Hoa vui vẻ nhận lời.
Lúc đến
nhà hàng, Lưu Hi Hoa vẫn chưa đến, tôi chọn một cái bàn gần cửa sổ ngồi đợi cậu
ta. Nhân viên phục vụ đi đến bảo tôi gọi món nhưng tôi nói vẫn đang chờ bạn,
chưa dám gọi. Tôi sợ đến lúc cậu ta cho tôi leo cây thì ai sẽ trả tiền đây? Một
lúc sau Lưu Hi Hoa đến, tôi vẫy tay gọi cậu ta, Lưu Hi Hoa vừa gọi nhân viên
phục vụ đến vừa luôn miệng xin lỗi, nói rằng tắc đường nên đến muộn. Tôi bảo
không sao, cũng chưa chờ lâu lắm, chỉ uống hết có hai cốc nước và đi vệ sinh
một lần mà thôi.
- Nói đi,
tìm tôi có chuyện gì, tôi nghĩ chắc không đơn giản chỉ là ôn lại chuyện xưa đâu
nhỉ? - Tôi nhấp một ngụm nước.
Lưu Hi
Hoa cười cười, bảo tôi gọi món trước rồi vừa ăn vừa nói. Tôi liền gọi vài món
đắt nhất rồi hỏi cậu ta:
- Cậu
uống rượu g
- Không
uống đâu, tôi làm sao uống lại cậu!
Tôi
cũng không nói gì thêm, thầm suy đoán chuyện cậu ta sắp nói. Thổ lộ tình cảm?
Không đời nào, bao nhiêu năm rồi, nếu yêu đã bày tỏ từ lâu rồi, cậu ta cũng
chẳng phải loại thanh niên ngây thơ chỉ biết yêu thầm. Mượn tiền ư? Càng không
thể, cậu ta giàu có như vậy, làm gì đếm lượt một kẻ nghèo kiết xác như tôi cho
cậu ta mượn tiền.
- Thực ra
chỉ đơn giản là ôn lại chuyện cũ thôi, tớ vẫn định hẹn cả Mạc Lãnh ra đây nhưng
cô ấy đã có chồng rồi, e không tiện! - Lưu Hi Hoa cười hi hi.
- Có gì
mà không tiện chứ?
- Hôm họp
lớp không thấy chồng Mạc Lãnh đến, có phải tình cảm giữa họ có vấn đề không?
- Đã bảo
là đi công tác rồi còn gì?
- Ờ!
- Này,
Lưu Hi Hoa, rốt cuộc cậu tìm tớ có chuyện gì? Không phải là để nói chuyện về
chồng của Mạc Lãnh đấy chứ?
- Đương
nhiên là không phải! Tớ chỉ tiện miệng nhắc đến thế thôi! - Lưu Hi Hoa có vẻ
căng thẳng thấy rõ:
- Thực
ra, thực ra...
Lưu Hi
hoa cứ “thực ra” cả buổi mà không nói được.
- Thực
ra... - Đột nhiên, mắt Lưu Hi Hoa loé lên, giống như vừa mới phát hiện ra một
điều gì đó. - Cậu có một người anh họ phải không? Tớ từng gặp một lần, lần ấy
anh họ cậu mang đồ tới trường cho cậu, lúc ấy đám con gái đều đờ ra nhìn như
kiểu nhìn thấy minh tinh ấy, giờ anh ấy có bạn gái chưa?
Tôi
ngây người, cậu ta ậm ừ cả buổi không nói ra được hoá ra là vì chuyện này. Cái
tên giàu xổi này không hứng thú với tôi mà là anh họ tôi sao?? Bàn tay đang gắp
thức ăn của tôi khựng lại giữa không trung, tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, hồi lâu
không nói nên lời.
chuyện
này cũng khó trách cậu ta được, ai bảo anh họ tôi đẹp trai quá cơ. Nói theo lời
của Mạc Lãnh thì anh họ tôi là sự tổng hoà giữa Giang Hoa và Trương Trí Lâm (
Diễn viên nổi tiếng Trung Quốc ). Lúc trước đài truyền hình
Đông Nam tuyển
gương mặt mới, tôi đã cổ vũ anh họ tôi đi, nhưng anh họ tôi lại hỏi tôi thế
này: “Lên đó anh biểu diễn cái gì?”. Anh họ tôi hát không hay, chân tay cứng
đờ, nhảy múa cũng chẳng giỏi, chỉ có điều chẳng có gì làm khó được Lâm Sảng
này. Tôi bảo anh họ: “Anh biểu diễn chơi mạt chược, đến lúc đó cả em và bố mẹ
em lên nữa là đủ một bàn! Để cho họ mở rộng tầm mắt!”. Sau đó tôi bị bố mắng
cho một trận.
Tôi đặt
đũa xuống, nhìn cậu ta bằng ánh mắt thương cảm, một thằng đàn ông đẹp như vậy
mà...hài...
- Cậu...
không nghĩ là tớ bị cái đó đấy chứ! - Nhìn thấy tôi ngồi ngây ra, Lưu Hi Hoa lập
tức lên tiếng giải thích. - Không phải như cậu nghĩ đâu. Thực ra tớ có một cô
em họ, tính tình hướng nội, cô tớ suốt ngày lo nó không tìm được bạn trai, bảo
tớ quen biết nhiều nên giới thiệu cho nó một người. Tớ nghĩ tới nghĩ hui, cảm
thấy con người cậu không tồi, chắc anh họ cậu cũng vậy!
Bạn nói
xem, đầu óc cậu ta có phải có vấn đề không? Giới thiệu đối tượng cho em họ mà
nhớ đến anh họ tôi à? Tôi có nghĩ thế nào cũng chẳng thể ngờ cậu ta tìm tôi hoá
ra là để giới thiệu anh họ tôi cho em họ cậu ta.
- Lâm
Sảng, tính cách cậu rất tốt. Hồi ấy trong đám con gái ở trường, tớ ngưỡng mộ
cậu nhất, cậu không chỉ lạc quan mà còn luôn khiến cho những người ở bên cạnh
cậu thấy vui vẻ. Hồi ấy tớ rất muốn làm bạn với cậu. Về sau nghe nói cậu không
ưa gì tớ, nói tớ suốt ngày bày đặt ra vẻ lạnh lùng, thực ra cậu hiểu nhầm tớ
rồi, tôi thật sự không biết cách ăn nói! - Cậu ta nhấp một ngụm nước. - Em họ
tớ cũng không biết ăn nói, lại làm công việc văn phòng nên ngoài đồng nghiệp ra
chẳng quen biết nhiều. Tớ nghĩ nếu như nó thường xuyên đi với cậu, chắc sẽ được
ảnh hưởng ít nhiều. Cậu nhìn tớ hiện giờ mà xem, bởi vì công việc thường xuyên
phải tiếp xúc với người khác, giờ cậu có còn thấy tớ lạnh nữa không?
Tôi bật
cười sằng sặc.
- Thực ra
lúc ấy tớ nghĩ cậu cao xa quá với không tới nên mới cố ý nói vậy! - Tôi múc một
bát canh cho mình rồi múc luôn cho cậu ta. - Anh họ tớ chưa có bạn gái, tớ có
thể nói chuyện này với anh ấy, chỉ có điều mặc dù điều kiện gia đình anh họ tớ
không tồi nhưng anh ấy chưa có việc là bên đó không để ý chứ?
- Không
sao đâu, về công việc tớ có thể giải quyết giúp. Chuyện này cậu cứ yên tâm! -
Lưu Hi Hoa đón lấy bát canh, vẻ mặt cảm kích.
Đúng
lúc ấy, điện thoại đổ chuông, là Lâm Diệu gọi đến. Tôi cười cáo lỗi với Lưu Hi
Hoa, ý bảo tôi ra ngoài nghe điện thoại.
- Nhớ em
rồi, em đang ở đâu thế? - Giọng nói của Lâm Diệu có vẻ buồn buồn.
Tôi
thấy trong lòng ấm áp, liền hỏi:
- Anh
đang ở đâu?
- Anh
đang ở nhà, chưa ăn cơm.
- Em
đang... - Tôi ngoảnh lại nhìn Lưu Hi Hoa, rồi thì thầm nói. - Em đang ở bệnh
viện cho mẹ uống thuốc, đợi em đưa mẹ về rồi qua nhà anh, nấu cơm cho anh ăn
nhé!
Không
hiểu sao tôi không muốn để Lâm Diệu biết tôi đi ăn riêng với đàn ông, mặc dù
chúng tôi hoàn toàn trong sáng. Tôi luôn cảm thấy phải cẩn thận bảo vệ mối tình
này.
- Thế
sao? - Giọng nói của Lâm Diệu thay đổi hẳn, không chỉ trầm mà còn lạnh tanh vô
tình. - Vậy em ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ đi!
Tôi
ngoảnh đầu lại, mặt biến sắc: Lâm Diệu, anh ấy... anh ấy đang đỗ xe ở bên
ngoài.
- Xin lỗi
cậu nhé, tôi phải đi trước đây, liên hệ sau nhé! - Tôi chào Lưu Hi Hoa một câu
rồi vội vàng cầm túi xách chạy ra ngoài.
Lúc tôi
chạy đến cửa thì xem của Lâm Diệu đã phóng đi mất rồi. Tôi đứng bên đường, bắt
mãi mà không được taxi, chỉ biết trơ mắt nhìn xe của Lâm Diệu đang ngày một xa
dần.
Gọi
điện thoại cho anh thì tắt máy.
Lưu Hi
Hoa đuổi theo, hỏi tôi:
- Có
chuyện gì vậy?
Tôi
không đáp lời anh ta, chỉ biết chỉ về hướng xe của Lâm Diệu mà nói:
- Đuổi...
đuổi theo!
Lưu Hi
Hoa mở cửa xe cho tôi rồi khởi động xe, hỏi:
- Đuổi
theo hướng nào?
Đuổi
theo hướng nào? Tôi làm sao biết được phải đuổi theo hướng nào? Tôi làm sao
biết anh ấy đang ở đâu?
- Đưa tôi
về nhà đi?
- Có
chuyện gì xảy ra thế?
- Bạn
trai tôi hình như hiểu nhầm hai chúng ta!
- Thế có
cần tôi gọi điện giải thích cho anh ta không? - Lưu Hi Hoa còn căng thẳng hơn
cả tôi nữa.
- Điện
thoại tắt máy rồi, không sao đâu! - Tôi an ủi.
Về đến
nhà, tôi nhắn cho Lâm Diệu ba tin nhắn liền.
Tin thứ
nhất: “Mở máy lên thì nhớ gọi cho em.” Mười phút sau không thấy hồi âm, tôi lại
nhắn tiếp: “Mở máy lên nhớ nhắn tin cho em.” Lại mười phút mà không thấy hồi
âm, tôi nhắn tiếp tin thứ ba: “Rốt cuộc anh có bật máy lên không hả?” Đợi cả
nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy hồi âm, tôi đành gọi đi, vẫn tắt máy.
Lâm
Diệu, anh giỏi lắm, thích tắt máy phải không? Được, đã vậy thì chúng ta cùng
tắt máy, đi ngủ!
Nhưng
lúc này rồi tôi ngủ sao nổi? Cứ cách mấy phút tôi lại mở máy, gọi thử xem Lâm
Diệu đã bật máy chưa nhưng không gọi được. Tôi bực mình lại tắt máy đi. Cứ như
vậy cứ hết mở máy lại tắt máy, cả đêm vật vã, cuối cùng Lâm Diệu cũng chịu mở
máy.
- Lâm
Diệu, Lâm Diệu! - Tôi hào hứng gọi.
Điện
thoại bên kia cúp máy luôn. Tôi gọi lại nhưng Lâm Diệu lại bình thản cúp máy.
Mẹ
kiếp, giờ thì tôi nổi điên thật rồi. Tôi nghĩ, cho dù lúc ấy tôi không nói thật
đi chăng nữa, vì chuyện này mà tôi đã vật vã từ ban ngày đến tận đêm khuya, chỉ
để xin lỗi anh. Vậy mà anh thì một mực không nhận điện thoại, dám chơi tôi à?
Đã thế tôi mặc kệ, anh tưởng anh là con riêng thì có quyền kênh kiệu à?
Lần
cuối cùng tôi tắt máy rồi không bật máy lên nữa, ngủ một mạch đến tận sáng.
Lúc đến
công ty, tôi nhìn qua chỗ Lâm Diệu theo thói quen, chưa thấy đến. Xem ra anh
chàng này cũng ghen tuông ác phết đấy! Tôi thấp thỏm chờ đợi đến mười giờ sáng,
cuối cùng cũng không nhịn được nữa liền lẻn vào văn phòng sếp.
- Sếp ơi,
Lâm Diệu xin nghỉ phép ạ - Tôi hỏi.
- Xin
nghỉ mà tại sao cô không biết? - Sếp cười đầy ẩn ý.
- Chú
thấy cháu có cần biết không ạ? - Tôi bực bội nói.
- Hai
người dạo này thân thiết nhau như vậy, đúng là tôi nghĩ cô phải biết cơ đấy!
Tôi nghĩ hai người trừ lúc ngủ ra thì về cơ bản lúc nào chả ở cạnh nhau. Thế
nào? Lại cãi nhau à?
- Không,
không có ạ! Chú tưởng anh ta cãi lại được cháu à? Nực cười! Sếp ơi, thực ra sếp
không cần nói thẳng ra như vậy đâu!
Ngay cả
sếp cũng nhận ra quan hệ của tôi và Lâm Diệu, như vậy có nghĩa là cả văn phòng
này đều biết chuyện. Nếu như tôi và Lâm Diệu vì chuyện này mà tan vỡ, chắc chắn
sẽ bị bọn họ cười thối mũi. Tôi liếc mắt quan sát đám đông, lén lút như kẻ
trộm.
Ánh mắt
vô tình chạm vào ánh mắt Dương Lệ Lệ, tôi gượng cười với cô ta, nhưng cô ta
chẳng buồn đáp lại, chỉ cúi đầu xuống làm việc tiếp.
Nếu tôi
và Lâm Diệu cứ thế này mà chia tay, tôi nghĩ người cười vui nhất chính là cô
ta, chỉ có điều, tại sao tôi phải cho cô cười chứ?
Tôi
không nhịn được lại gọi đến số của Lâm Diệu, máy vẫn tắt, sau đó tôi lại sợ nhỡ
nhìn thấy số của tôi anh ấy lại tắt máy thì sao? Cố nhịn, tôi phải nhẫn nhịn! Tôi
không tin là Lâm Diệu lại bực đến thế
Một
ngày cứ thế trôi qua, lúc hết giờ tôi còn tưởng sẽ nhìn thấy xe của Lâm Diệu đỗ
ở ngoài cổng công ty, chỉ có điều tôi lại thất vọng thêm lần nữa.
Ngày
hôm sau, Lâm Diệu vẫn không đến công ty, tôi vỗ trán, hình như hôm qua tôi quên
hỏi Lâm Diệu xin nghỉ mấy ngày. Đang định vào phòng sếp hỏi thì đột nhiên thấy
Lâm Diệu đến. Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Diệu, tôi xúc động đến mức gần như muốn
lao đến ôm chầm lấy anh mà khóc nức nở, giống như những phân cảnh trong các tác
phẩm của Quỳnh Dao. Chỉ có điều tôi vẫn phải cố kìm ném.
Lâm
Diệu mỉm cười chào hỏi các đồng nghiệp. Lúc đi đến cạnh tôi, anh dừng lại, lạnh
lùng nhìn tôi.
Tôi
thầm thở dài, đúng là đồ trẻ con, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, cũng im
lặng không nói gì.
Chúng
tôi bắt đầu xuất chiêu: địch chuyển động, tôi chuyên động; địch bất động, tôi
bất động theo. Xem ra giờ tôi vẫn đang chiếm thế thượng phong vì anh đang đứng
ở cạnh chỗ tôi. Chỉ có điều mắt tôi có hơi cay cay.
- Lâm
Diệu, Lâm Sảng, hai người mới sáng ra đừng có mà liếc mắt đưa tình như thế có
được không hả? - Một đồng nghiệp nào đó lên tiếng.
- Đúng
đấy! - Một người khác đồng tình.
Chết
mất, các người nhìn kiểu gì vậy? Thế này mà là liếc mắt đưa tình à, hai con
ngươi của tôi sắp lòi ra đến nơi rồi, chẳng nhẽ các người không thấy chúng tôi
đang đánh nhau bẳng ánh mắt sao?
- Nhìn bộ
dạng như là cãi nhau rồi! - Một đồng nghiệp khác thì thầm.
- Cũng có
hơi giống! - Người bên cạnh phụ hoạ.
Trời,
cuối cùng cũng có người nhìn ra, đáp án chính xác, cho cô mười điểm. Các người
mau qua đây mà khiêng bức tượng Lâm Diệu đi cho tôi nhờ, tôi đang muốn khóc mà
không được đây.
- Em tắt
máy à? - Lâm Diệu còn dám nói thế à, tôi tức muốn ói máu.
- Tiết
kiệm pin! - Dù sao người ta cũng mở miệng rồi, tôi đâu thể giả câm được nữa.
- Em
nghèo lắm à?
- Hai
người rảnh thế à? - Sếp không biết đến từ lúc nào, đang đứng phía sau chúng
tôi, lớn tiếng quát, sau đó thì thầm - Đang giờ làm việc, phải chú ý một chút
chứ! Lâm Diệu, về chỗ cậu ngồi đi, hai người muốn yêu đương thì để sau giờ làm
việc đi!
Lâm
Diệu lạnh lùng nhìn tôi rồi đi về bàn.
- Không
phải cãi nhau thật đấy chứ? - Hoá ra sếp không ngốc, liếc qua là biết ngay. Xem
ra sếp thật lòng đến giải vây cho tôi.
- Tự
nhiên lên cơn chứ! Chuyện quái quỷ gì thế này? Có thằng đàn ông nào lại nhỏ mọn
như anh ta không, cháu hết chịu nổi rồi! - Tôi bực bội nói.
- Cô cũng
một vừa hai phải thôi, khó khăn lắm mới tìm được một người đàn ông, đừng có để
nó chạy mất đấy! - Sếp nghiêm túc nói.
Tôi còn
chưa hết tức thì sếp lại bồi cho câu này. Sếp ơi là sếp, tôi biết là sếp muốn
tốt cho tôi, nhưng mà sếp nói gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ chứ? Cái gì mà “khó
khăn lắm mới tìm được một người đàn ông”? Không có Lâm Diệu chẳng nhẽ tôi chết
già hay sao?
Lúc gần
hết giờ làm, quản lý sản xuất hùng hổ xông vào, ngoác miệng ra mắng tôi:
- Lâm
Sảng, cô uống nhầm thuốc rồi hả? Cô xem tháng nào có 32 ngày không mà dám bảo
tôi giao hàng ngày 32. Còn cả cái này nữa, hôm nay là ngày bao nhiêu, hôm nay
là 25 rồi, thế mà cô bảo tôi giao hàng ngày 23, cô điên à?
Quản lý
sản xuất tím mặt vì tức, ném thẳng tờ đơn hàng lên bàn tôi. Nhìn bộ dạng ông ta
tôi chỉ thấy buồn cười. Tôi cầm đơn hàng lên xem, sửa lại ngày giao hàng rồi
đưa lại cho ông ta, hỏi:
- Hôm nay
ông đã giao hàng chưa?
- Cô điên
à - Ông ta trừng mắt quát tôi rồi giật phắt tờ đơn hàng, bực bội bỏ đi.
Tôi
nghe thấy Lâm Diệu đang khúkhích cười. Càng lúc tôi càng
khâm phục đôi tai của mình, ở xa thế này mà cũng nghe thấy anh ấy cười, hơn nữa
tiếng cười ấy còn cho thấy anh ấy đã hết giận tôi rồi? Lâm Diệu cả ngày chẳng
nói với tôi câu nào. Tôi giống như một con gà
chọi bại trận, ủ rũ suốt cả ngày.
Hết
giờ, Lâm Diệu đi qua chỗ tôi, tôi vẫy tay định gọi anh lại nhưng anh đã lướt
qua rồi. Tôi bĩu môi ném theo một cái nhìn khinh bỉ.
Xe của
Lâm Diệu đỗ ở bên ngoài cổng công ty, dù gì cũng phải có một người xuống nước
trước. Dù gì tôi cũng là người sai trước, lần này tôi đành xuống nước vậy.
Không cần biết là Lâm Diệu có đúng là đang chờ tôi hay không, tôi vẫn mở cửa
xe, ngồi vào bên trong. Lâm Diệu lạnh lùng nhìn tôi, tôi căng thẳng tới mức
lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Lúc này chỉ cần Lâm Diệu nói một câu: “Xuống xe!”
cũng khiến cho tôi không thể tiếp cận anh được.
Đôi
lông mày vốn nhíu chặt lại của anh từ từ giãn ra, anh thở dài rồi lái xe đi.
Tôi thở phào, cuối cùng mưa gió cũng qua đi.
Lâm
Diệu lái xe một mạch về nhà anh. Vào nhà, anh bật máy tính lên, vỗ vỗ vào ghế
bên cạnh anh, ra ý bảo tôi ngồi xuống bên cạnh. Tôi hớn hở ngồi xuống cạnh anh.
- Giờ có
phải em nên giải thích một chút về quan hệ giữa em với người đàn ông đó không?
- Lâm Diệu lạnh lùng hỏi.
- Là bạn
học của em! - Tôi thật thà khai báo.
- Anh
không thể gặp hay là không muốn để anh gặp?
- Hầy,
cưng à, em sợ cậu ta nhìn thấy sẽ đem lòng yêu anh mất! - Tôi hài hước nói.
- Nói
thật đi!
- Cậu ta
muốn giới thiệu em họ cậu ta cho anh họ em!
- Anh
không hỏi cái này, tại sao em lại dối anh? Em đi ăn với bạn học tại sao không
nói thật? - Lâm Diệu tức thật rồi, giọng anh trầm hẳn xuống.
Tôi
biết nói sao đây? Nếu tôi nói sợ anh sẽ không vui, chắc chắn anh sẽ giết tôi
mất.
- Anh đã
nhìn rõ bạn em chưa? - Tôi không đáp mà quay sang hỏi ngược lại. Vào thời khắc
quan trọng này cần phải phát huy sở trường của tôi thôi.
Lâm
Diệu ngây ra chừng nửa giây, chắc đang phân tích mục đích câu hỏi của tôi, cuối
cùng gật đầu.
- Anh nói
xem cậu ta có điểm nào bì được với anh nào?
Lần này
thì tôi nịnh đúng chỗ rồi, mặt anh từ từ giãn ra.
- Anh
biết em lo lắng cái gì, anh thật sự không phải là người nhỏ mọn như vậy, sau
này em đi ăn với bạn nhớ gọi anh đi cùng đấy! - Ánh mắt chờ đợi của anh khiến
tôi hối hận đã không dẫn anh đến buổi họp lớp hôm trước.
Tôi chu
môi phụng phịu:
- Được
rồi mà!
Lâm
Diệu mỉm cười, lúc anh không cười nhạt và cười đểu, nụ cười anh thật sự rất ấm
áp. Nụ cười ấy của anh làm tôi xích lại gần anh hơn, rồi thò tay ra bẹo lưng
anh một cái, hậm hực:
- Là kẻ
nào tức tới mức không thèm nghe điện thoại của em? Còn tắt máy, em tưởng anh
biến mất luôn rồi chứ?
- Cho em
nhớ đời, ai bảo dám nói dối anh! - Lâm Diệu vênh mặt nói. - Lần sau em mà còn
dối anh nữa, anh biến mất luôn cho em biết mặt!
- Chị
thương em nhất đấy, sao nỡ nói dối em! Nào, để chị xem xem có vì tức quá mà
xuống sắc không nào! - Tôi ôm mặt anh, cười khúc khích.
- Em đâu
có lơn hơn anh, đừng có mà một câu chị, hai câu chị có được không hả? Xem ra
anh phải sớm lấy em, tránh để em suốt ngày nghĩ bậy nghĩ bạ! - Lâm Diệu bẹo má
rồi hôn chụt lên môi tôi.
- Thật
không? - Tôi hào hứng, vội vàng đẩy anh ra, hỏi tiếp. - Thế anh có dẫn em đi
gặp bố mẹ anh không đấy?
Lâm
Diệu không nói gì, chỉ có ánh mắt lấp lánh. Lúc này tôi mới chợt nhận ra thân
phận con riêng của anh, tình hình khá phức tạp. Hơn nữa Lâm Diệu lại mạng họ
Lâm theo họ mẹ, thế này thì làm sao gặp bố mẹ anh được? Chỉ có điều nếu Lâm
Diệu đã đến công ty tôi làm việc thì chắc không có mâu thuẫn gì với Chủ tịch
Ngũ rồi, nhưng không biết Bầu Trời có biết chuyện này không?
- Chắc
chắn phải gặp bố mẹ anh rồi, nhưng mà em phải chuẩn bị tâm lý đấy!
- Chắc
chắn rồi! - Tôi trịnh trọng gật đầu.