Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 47: Chương 47: Em gái gamer xinh đẹp




Lúc Lê Diễn ở nhờ yên tĩnh đến nỗi không thể yên tĩnh hơn được nữa, ban ngày hiếm lắm Tạ Văn Tinh mới thấy mặt hắn, ban đêm thì khỏi nói, cơ bản là chẳng thấy được bóng người.

Nói là ở nhờ, mà Lê Diễn càng giống như đang kiếm một cái cớ để trốn không phải đi xem mắt, như chính miệng hắn nói, mẹ hắn thích Quan Hạc, hắn liền lấy Quan Hạc ra làm bia đỡ đạn.

Lúc bác sĩ vật lí trị liệu đến, vừa hay Lê Diễn cũng ở nhà. Thấy bác sĩ kiểm tra tay Tạ Văn Tinh, hắn liền đem điện thoại giơ lên trước mặt Tạ Văn Tinh.

“Đây cô gái này, có đẹp không?”

Tạ Văn Tinh nhìn qua, “Chín phần.”

Lê Diễn cười khà khà, “Tôi cũng thấy thế, cuối cùng thì lần này mẹ tôi cũng tìm cho tôi một người ảnh giống với thực, cô gái này chỗ nào cũng tốt, mỗi tội là một fangirl. Tôi cảm thấy trong lòng cổ chỉ có thần tượng, không có chỗ cho tôi.”

“Fan của ai?”

“Hình như tên Hạ gì gì đó... Tôi cũng không nhớ lắm, chẳng phải idol đều na ná nhau sao?”

“Vẫn có chút khác biệt,“ Tạ Văn Tinh cười: “Anh đừng có nói vậy trước mặt người ta.”

Cậu vừa cười với Lê Diễn xong, bác sĩ vật lí trị liệu bỗng nhiên nói: “So với trước đây, tình trạng tay của cậu nghiêm trọng hơn rồi.”

Câu nói này làm cả Lê Diễn và Tạ Văn Tinh đều ngẩn người. Lê Diễn hơi nhíu mày, chậm chạp hỏi một câu, “Tay cậu ta bị sao vậy?”

“Hình như có tích dịch,“ bác sĩ vật lí trị liệu hỏi: “Gần đây cậu dùng tay nhiều đúng không?”

“Phải.”

“Nhưng tôi đã nói với cậu rồi, không dùng tay thì cố sức đừng đụng đến, cầm chuột trong thời gian dài khiến vết thương không thể hoàn toàn lành lại...” Bác sĩ cau mày, Tạ Văn Tinh có hơi lúng túng gật đầu.

Chờ bác sĩ vật lí trị liệu rời đi, Tạ Văn Tinh mới ngồi nhìn Lê Diễn, tên kia lập tức cầm điện thoại muốn gọi cho Quan Hạc, Tạ Văn Tinh nói: “Lê Diễn!”

“Tôi phải nói cho A Hạc! Ngay cả chuyện này cậu cũng gạt cậu ta.”

“Không phải, tôi chỉ là chưa nghĩ ra nên nói thế nào thôi.”

“Chưa nghĩ ra là sao?” Âm thanh của Lê Diễn hơi tăng lên mấy độ: “Hóa ra chính cậu cũng cảm nhận được?”

“Là, là đau hơn bình thường một chút.”

“Đệt, đau hơn bình thường còn không nói cho cậu ta? Vậy thì cậu đau đến chết cũng đừng có nói nữa, thỏa mãn cả cậu thỏa mãn cả cậu ta.”

“Đệch,“ Tạ Văn Tinh cũng không chịu nổi: “Sao anh mở mồm ngậm miệng là nói sang chuyện người lớn vậy?”

Lê Diễn còn chưa hiểu gì, mất nửa ngày mới phản ứng được là Tạ Văn Tinh hiểu nhầm, hắn hơi buồn cười: “Bây giờ trong đầu cậu...?”

Nửa câu tiếp theo còn chưa nói hết, nghĩ đến mình vẫn còn đang ở nhờ nhà Quan Hạc, Lê Diễn không dám cười nhạo Tạ Văn Tinh nữa.

Lê Diễn nhìn Tạ Văn Tinh, bỗng nhiên nói:

“Cậu có thể ỷ lại cậu ta nhiều thêm chút?”

*

Mấy ngày trước tay mới bắt đầu đau, cũng không phải cậu muốn gạt Quan Hạc, chỉ là nếu như nói ra, e chừng Quan Hạc sẽ không cho cậu chơi game nữa, mà chính bản thân Tạ Văn Tinh cũng mơ hồ: Không chơi game, cậu còn có thể làm gì.

Cuối cùng Lê Diễn vẫn nói chuyện này cho Quan Hạc, tên này là một tên xấu xa, vừa nói xong đã chạy, không hề tiết lộ thái độ của Quan Hạc như thế nào cho Tạ Văn Tinh biết. Tạ Văn Tinh chờ Quan Hạc về cứ thấp thỏm lo âu. Cậu đang ngồi trong phòng khách xem phim, nghe thấy có tiếng động ngoài cửa lập tức tạm dừng.

Chỉ tạm dừng chưa đủ, cậu cũng tắt luôn cả máy chiếu.

Phòng khách trở nên cực kì yên tĩnh, Quan Hạc hỏi: “Không xem nữa?”

“Không, không xem.” Tạ Văn Tinh cũng không biết tại sao, tự nhiên cảm thấy thật sốt sắng, cậu thấy Quan Hạc kéo lỏng cà vạt, áo sơ mi mở hai cúc, lộ ra một chút da thịt.

Đối phương ngồi xuống, nói với cậu: “Nói chuyện về tay em một chút nào?”

Tạ Văn Tinh kiên trì: “Thì như Lê Diễn đã nói, hai ba ngày trước mắt đầu đau, chắc mấy hôm nữa em đi kiểm tra lại?”

Càng nói càng lí nhí, nhưng Quan Hạc vẫn nghiêm túc lắng nghe, nghe xong còn ừ một tiếng.

Ừ là ý gì?

Tạ Văn Tinh rất hoảng loạn, nói thẳng: “Không phải em cố tình không nói, chỉ là em không tìm được cơ hội thích hợp. Sau lần chúng ta cãi nhau đó em đã cố gắng không chơi game nhiều... Tay em bị vậy là do bất ngờ.”

Lúc nói chuyện ánh mắt cậu lảng tránh, hoang mang hoảng loạn. Thấy mình còn chưa hỏi gì Tạ Văn Tinh đã khai hết ra, Quan Hạc có chút buồn cười.

“Nếu như đi kiểm tra mà vẫn rất nghiêm trọng, em có tính toán gì chưa?”

Anh thấy Tạ Văn Tinh trù trừ rất lâu, lắc đầu.

“Không nghĩ đến sao?”

Tạ Văn Tinh nói: “Còn chưa nghĩ ra.”

“Vậy em cảm thấy không làm gì thế nào?”

Tạ Văn Tinh sững sờ, lời của Lê Diễn đột ngột hiện lên trong đầu, phải ỷ lại Quan Hạc thế nào đây, quả thực là cá nhân cậu rất cố chấp.

Tạ Văn Tinh lắc đầu.

“Hoặc là em làm cho anh? Một tháng em kiếm được bao nhiêu tiền nhờ livestream anh cho em từng đó.”

“Vậy em...”

“Em lấy thân báo đáp.”

Câu “Vậy em làm gì” còn chưa nói xong đã bị Quan Hạc cắt ngang, ngôn ngữ thô lỗ của đối phương làm Tạ Văn Tinh cứng người, ấy thế mà Quan Hạc còn cảm thấy như vậy rất thú vị.

“Hình như em càng ngày càng trắng?” Quan Hạc nói, ngón tay vuốt nhẹ đường nét cơ thể cậu: “Còn gầy? Lạ quá, chẳng phải dạo này em ăn rất nhiều hay sao?”

Tạ Văn Tinh tự nhiên bị nhéo eo một cái, Quan Hạc trước đó còn nói câu như vậy, cậu không khỏi đỏ mặt: “Em ăn nhiều lắm, mà anh nói... Không được.”

Anh vừa định cho Tạ Văn Tinh cơ hội nói chuyện tử tế, liền dựa vào người cậu cười, căn bản không tiếp lời của cậu, chỉ tập trung trêu cậu: “Như thế cũng được, nhìn thì đẹp, nhưng ôm không thoải mái lắm... Em cảm thấy thế nào? Lúc anh ngủ với em thì là thoải mái hay không thoải mái?”

Tạ Văn Tinh có chút không chịu được anh như vậy, đỏ từ cổ lên tận bên tai.

“Anh đừng làm rộn, đây là hai chuyện khác nhau,“ Tạ Văn Tinh nói, ánh mắt có chút thất thần: “Em, chúng mình ngủ với nhau là bình thường, em cũng không lỗ.”

Cậu nói hết sức nghiêm túc, Quan Hạc muốn phì cười.

Không được, không thể trêu em ấy nữa.

“Em có muốn thử viết nhạc hay không?” Thấy Tạ Văn Tinh mở lớn đôi mắt, Quan Hạc xác định Tạ Văn Tinh không hề có chút ấn tượng nào với lời cậu nói đêm say rượu.

Sợ nhắc đến mẹ làm Tạ Văn Tinh không thoải mái, Quan Hạc biết rõ còn hỏi: “Bây giờ em còn hứng thú với nó không?”

*

Ngày hôm sau, Tạ Văn Tinh đến gặp bác sĩ Thẩm, kết quả kiểm tra cho thấy tuy tay cậu không bị tích dịch, mà tình trạng tệ hơn một chút.

Game thì vẫn chơi được, ít chơi là tốt, mà tốt nhất là nghỉ luôn.

Nghĩ đến Quan Hạc hỏi cậu có thích soạn nhạc không, Tạ Văn Tinh có hơi hoảng hốt.

Đây là bí mật mà cậu coi là bản thân mình giấu kĩ nhất, dù là đám Thời Gian cũng không biết cậu học khoa soạn nhạc lúc còn học đại học, dù đến nay không dùng. Nhưng mà sau này...

Đêm đó trước khi livestream Tạ Văn Tinh nhận được thông báo, đó là hoạt động mà Lam Kình chuẩn bị cho cậu.

Streamer chơi game với idol là một dạng tuyên truyền mới nổi lên mấy năm gần đây, streamer dựa vào idol cọ độ nổi tiếng, idol dựa vào streamer đắp nặn hình tượng “thanh niên nghiện net”, “gần gũi bình dị”, là một chuyện cả đôi bên đều có lợi.

Nhưng mà idol hợp tác với cậu có chút nổi tiếng hơi quá.

Phó Thành Hạ, cũng là center của nhóm nhạc, sau khi tách ra solo thì càng ngày càng nổi, cũng được coi là một idol hot.

Nghệ sĩ như thế, bình thường sẽ không cần sử dụng mánh này để nổi. Nhưng chơi game với Phó Thành Hạ cũng không phải chuyện xấu, Tạ Văn Tinh không nghĩ nhiều, trợ lí móc nối cậu cũng đồng ý.

Phó Thành Hạ nối mic với cậu, Tạ Văn Tinh hỏi có nghe được không. Không ngờ, Phó Thành Hạ vừa lên tiếng đã gọi cậu là anh, không hề có cái gì gọi là làm giá của một nghệ sĩ đang nổi.

“Anh Tiểu Tạ, lâu rồi em không chơi Liên Minh, có người mắng em anh cứ nói em là gái, đang kéo giúp.”

Tạ Văn Tinh cười cười: “Được, cậu là em gái gamer xinh đẹp.”

“Em thích cách gọi này, giữ cho em Soraka với.”

Nói đùa tới tới lui lui, trình độ của Phó Thành Hạ vẫn rất ổn, Tạ Văn Tinh chơi với hắn không có áp lực gì, không gặp chuyện như Flash lúc trước gánh theo idol nữ thiếu chút nữa thổ huyết.

Đánh đến cuối, Phó Thành Hạ hát ngay trong kênh livestream, trước đây trong nhóm nhạc của hắn, hắn giữ vị trí dance center. Nhưng khi hắn hát có vô số fan tặng quà. Phó Thành Hạ hát xong đột nhiên nói: “Anh Tiểu Tạ, nghe nói anh hát cũng rất hay, rất nhiều người đều nói anh chơi game làm lỡ nghiệp ca sĩ.”

Tạ Văn Tinh cười ha ha: “Đùa thôi.”

Phó Thành Hạ lại nói: “Em muốn nghe thử, anh hát một bài nhé.”

[Cái đệch Hạ Hạ của tui làm nũng, lòng mami vô cùng nhộn nhạo]

[Tại sao chơi game cũng tỏa ra được bong bóng hồng vậy mấy má? Thầy Phó ơi anh nên suy nghĩ cẩn thận lại]

[Sờ thần chắc cũng mang buff gay đúng không, ghế Sờ hoàng hậu do Quan Hạc ngồi trước rồi]

...

Khác với khu bình luận không đúng trọng tâm, Tạ Văn Tinh lờ mờ nhận ra được điều gì. Cậu tránh camera lấy điện thoại tra thử thông tin của Phó Thành Hạ, đối phương là nghệ sĩ thuộc IB chủ quản, mà IB cũng là một trong những công ty Thâm Tuyền nắm trong tay.

“Anh Tạ Văn Tinh ơi, anh ơi anh đừng không nói gì mà? Không nói gì thì hát một bài nha nha.”

Fan Phó Thành Hạ bị hắn làm nũng đến máu đầy mặt, Tạ Văn Tinh cũng không tiện làm hắn mất mặt: “Tôi đang nghĩ xem nên hát bài gì.”

“Ừm ừm ừm, từ từ suy nghĩ, dù sao cũng chưa tìm được team.”

“Vậy hát xuân thu đi.”

“Thử thách phổi sao,“ Phó Thành Hạ cười cười: “Lợi hại, ngay cả bài này cũng hát được? Có được không vậy?”

“Là đàn ông thì sao có thể thể nói không được.”

Phó Thành Hạ bị cậu chọc cho cười không ngừng: “Trong fan của em còn có những bạn gái chưa thành niên đó, anh để ý chút nào.”

Tạ Văn Tinh cười cười, bắt đầu tìm nhạc đệm.

*

Sau khi cậu livestream không lâu Lê Diễn đột nhiên gửi cho cậu một chuỗi dài chấm than:

[!!! Vất vả lắm mới mời được cô gái tôi thích đi ăn tối, ăn ở nhà hàng phải đặt trước cả nửa tháng, vừa mới ngồi xuống, đệch, cổ liền lấy điện thoại ra xem idol, ông đây liếc nhìn màn hình, tại sao cậu lại chơi game với idol của cổ hả?]

[Anh hỏi Quan Hạc đi,[ Tạ Văn Tinh nói: [Anh ấy tìm người]

[????] Cách màn hình Tạ Văn Tinh cũng có thể tượng tượng ra khuôn mặt đầy dấu hỏi của Lê Diễn: [Cậu ta muốn cho cậu debut? Lập team với cái tên Hạ Hạ gì đó?]

[Phải, anh có muốn chữ kí không?] Tạ Văn Tinh chém gió với hắn: [Hôm nay Quan Hạc là kim chủ của tôi, ngay sau tôi nhiều tiền hơn Quan Hạc, tôi bao dưỡng ngược lại ảnh, có ngầu không?]

Trả lời lại một chuỗi dấu chấm biểu thị im lặng tuyệt đối.

Tạ Văn Tinh nở nụ cười, cảm thấy thật sự rất vui, Lê Diễn nói:

[Tôi cap màn hình rồi, vừa gửi cho A Hạc xong]

[Tôi giúp cậu truyền đạt lại mong muốn được bao dưỡng cậu ta, chúc hai người hạnh phúc].

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.