Trong tình huống như vậy mà còn nhịn được nữa thì cũng chỉ có thánh nhân, Quan Hạc biết mình không phải.
Anh không rút chìa khóa.
*
“Em đau...”
“Xin lỗi.” Giọng Quan Hạc rất trầm, còn khàn khàn. Sau khi thỏa mãn hiếm lắm anh mới thấy có chút áy náy.
Bởi bộ dáng Tạ Văn Tinh quá thảm.
“Là anh không đúng mực,“ Quan Hạc nhẹ nhàng thay cậu lau nước mắt: “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Tạ Văn Tinh có chút hoảng hốt cười cười, một hồi lâu sau, cậu nhỏ giọng nói: “Thật sự rất đau...”
“Đau ở đâu?”
Tạ Văn Tinh không phản ứng, Quan Hạc hỏi lại một lần. Đôi mắt mới khóc qua nhìn anh lâu thật lâu, Tạ Văn Tinh chậm rãi chỉ một chỗ.
Quan Hạc nhìn chỗ cậu chỉ, biểu cảm trên mặt thay đổi.
Cậu chỉ vết thương trên tay phải, dù kĩ thuật của bác sĩ Thẩm có tốt mấy, thì với vết thương dài như vậy vẫn để lại một vết sẹo mờ mờ, tay Tạ Văn Tinh đang để trên vết sẹo.
Quan Hạc cho là vết thương trên tay cậu nặng thêm: “Sao vậy? Bây giờ cánh tay đau?”
“Thì là... Rất đau.” Tạ Văn Tinh nở nụ cười, dường như cảm thấy câu hỏi của anh rất kì quái.
“Lúc chơi game có đau không?”
Tạ Văn Tinh ừ một tiếng, rồi lại phủ nhận. Giọng cậu quá nhỏ, Quan Hạc phải để cậu lặp lại một lần mới hiểu Tạ Văn Tinh muốn nói gì.
Cậu nói,
Lúc ở Trùng Khánh, tay em rất đau.
Quan Hạc ngơ ngác.
“Lúc thủy tinh rạch tay em, kì thực em hơi sợ khi nhìn thấy máu. Tại sao hắn lại rạch tay em? Chuyển sang chỗ khác không được hay sao? Em chỉ sợ bác sĩ nói từ giờ trở đi tay em không thể sử dụng được nữa...”
Quan Hạc đưa tay ra ôm cậu. Hóa ra Tạ Văn Tinh cũng sẽ sợ, nhưng lúc ấy Tạ Văn Tinh không có cách nào để bày tỏ. Dù chuyện giải quyết xong xuôi Tạ Văn Tinh cũng không hề đề cập với anh dù chỉ một câu.
Quá hiểu chuyện.
“Không phải sợ,“ Quan Hạc vừa nói vừa đặt ngón tay lên vết thương của Tạ Văn Tinh: “Qua cả rồi, tay em không sao cả.”
Tạ Văn Tinh lắc đầu cười một cái: “Nhưng mà... Em đau quá.”
Giọng cậu vẫn rất nhỏ, so với oán giận thì càng giống như đang làm nũng muốn được yêu thương. Như là một đứa bé sẽ gào khóc để được người lớn an ủi.
Anh ôm em một cái đi, em thấy rất khó chịu.
Quan Hạc hiểu bây giờ có nói gì cậu cũng không nghe lọt, liền chỉ vỗ lưng Tạ Văn Tinh nhè nhẹ.
Hẳn là anh đã an ủi được Tạ Văn Tinh, cậu đột nhiên hỏi: “Em có nói với anh chưa, kì thực em rất thích viết nhạc?”
Không nói thêm gì.
Quan Hạc cũng thuận theo lời của cậu nói: “Em có nói.”
“Nhưng trong mail kia mẹ em lại viết... Nếu như không có quan hệ của bà, cơ bản là sẽ chẳng tìm được việc nào có liên quan đến ngành nghề mà em học,“ Tạ Văn Tinh nói: “Em không muốn dựa vào bà, dù bà có đúng... Thì em đi chơi game, nhưng tay lại bị thương?... Làm sao bây giờ?”
Anh đã ghép mấy chuyện này lại với nhau, cảm xúc của Tạ Văn Tinh không đúng lắm, ở trong xe thêm một lúc nữa cũng không thích hợp, Quan Hạc an ủi vài câu, ôm cậu từ trong xe ra.
Lúc khóa xe, anh còn nghĩ chắc mai phải mang xe đi vệ sinh một lần...
Hơi thất thần mất mấy giây, Tạ Văn Tinh lại gần: “Xin lỗi, có phải là em rất phiền hay không?”
“Không phải...” Tại sao lại mẫn cảm đến cái độ này?
Quan Hạc sờ lưng cậu, muốn giúp cậu thả lỏng một chút, mở cửa. Vừa mới thả Tạ Văn Tinh lên ghế salon, đối phương lại kéo mạnh anh lại, nghĩ Quan Hạc cũng chưa từng nghĩ Tạ Văn Tinh say rồi lại có sức mạnh như thế.
Tạ Văn Tinh cười cười với anh, ánh mắt mềm mại dịu dàng đến đáng sợ.
Sau đó cúi đầu.
*
Tạ Văn Tinh tự nhiên mà tỉnh.
Trong đoạn thời gian này đồng hồ sinh học của cậu chạy rất đúng giờ, đến giờ dậy thì nhất định sẽ tỉnh. Cả người vô cùng khó chịu, cổ tay cũng đỏ. Lần đầu tiên cậu thấy đau như vậy, không biết cậu làm gì, mà để Quan Hạc mất khống chế như thế.
Cậu cố gắng nhớ lại, không nhớ lại được chút chuyện nào. Quan Hạc còn đang ngủ, Tạ Văn Tinh ngắm anh một chốc, khác với dáng mạnh mẽ lạnh lùng lúc tỉnh, Quan Hạc khi ngủ làm cậu cảm thấy thật tinh khiết.
Càng nhìn càng không dám đối mặt với Quan Hạc. Cậu biết mình sau khi say sẽ như thế nào, không cần nghĩ cũng biết cậu chính là tên đầu têu gây sự.
Tạ Văn Tinh đỏ mặt một chốc, hậu hít thở mấy hơi lấy lại bình tĩnh, chậm chạp ngồi từ trên giường dậy. Cũng sắp đi đến cửa phòng rồi, chắc là do vẫn còn khó chịu, chân Tạ Văn Tinh mềm nhũn, không cẩn thận làm đổ thùng rác.
Tiếng vang rất lớn, đồ ở trong cũng đổ hết ra. Cậu chột dạ nhìn lên giường, Quan Hạc còn chưa tỉnh.
Tạ Văn Tinh ngồi xổm xuống nhặt, tay cậu hơi run run, vừa mới chạm đến lớp màng trong suốt kia, sau lưng truyền đến một âm thanh biếng nhác.
“Cẩn thận chút,“ Quan Hạc nói: “Tối qua anh buộc hơi chặt...”
Tạ Văn Tinh hoang mang hoảng loạn ném đồ xuống đất, lần này cậu không còn mặt mũi nào mà nhìn Quan Hạc, ấy vậy mà người ở sau lưng cậu còn cố tình hỏi có còn khó chịu không.
“Vẫn ổn” Tạ Văn Tinh quay đầu lại có chút xoắn xuýt: “Em, hôm qua có phải em quá...?”
Tạ Văn Tinh vẫn không thể nào nói ra khỏi miệng, cậu do dự nhìn Quan Hạc một cái, anh hiểu được ý của cậu, “Rất đáng yêu.”
Tạ Văn Tinh không ngờ anh sẽ cho ra đáp án như vậy, ngẩn người, Quan Hạc tiếp tục nói: “Lúc gọi tên anh rất đáng yêu, đòi được hôn cũng đáng yêu, lúc chủ động...”
“Đừng, anh đừng nói nữa!” Tạ Văn Tinh hơi cao giọng, mới gào lên với Quan Hạc, liền cảm thấy hình như mình hơi dữ quá, vừa hối hận vừa ngượng vừa sợ, làm cho tên cầm đầu bật cười: “Lúc dâm đãng cũng rất đáng yêu.”
Tạ Văn Tinh cứng người.
Nếu như có thanh máu giống trong game, nhất định máu của cậu đã bị câu nói của Quan Hạc bạo kích đến bay sạch. Tạ Văn Tinh nhịn được kích động quay đầu qua chỗ khác chạy trốn.
Ngay khi cậu bị đùa đến nỗi não trống không, Quan Hạc mở tủ đầu giường ra lấy một cái hộp nhỏ. Quan Hạc xuống giường, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón tay Tạ Văn Tinh, “Tối qua vốn định đeo cho em, mà em lại uống xỉn trước.”
Vui sướng hòa tan mọi cảm xúc, “Cảm ơn...”
“Thích không?”
Tạ Văn Tinh gật đầu.
“Thích gì? Thích anh hay thích nhẫn?”
Tạ Văn Tinh trù trừ giây lát, nhẹ nhàng nói: “Đều thích hết.”
Chắc hẳn là Quan Hạc đã đùa đủ, nhìn cậu, ánh nhìn hết sức mềm nhẹ. Anh đưa tay ra, ra hiệu cho Tạ Văn Tinh nhìn chiếc nhẫn giống hệt của cậu trên tay anh: “Em nhìn này, đây là một đôi. Sau này chúng mình sẽ là đồng đội.”
Cái gì vậy hả?
“Có phải là chơi game thì không thể bán đồng đội?”
“Hả? Phải... Em không bán.”
Quan Hạc cong ngón tay, dùng ngón đeo nhẫn chạm vào ngón đeo nhẫn của Tạ Văn Tinh, “Vậy thì em cũng không thể bỏ lại anh.”
*
Đêm đó chơi game, Tạ Văn Tinh còn chưa chính thức phát sóng, khu bình luận đã rất náo nhiệt.
[Nghe nói hôm qua anh kết hôn...]
[Không phải kết hôn, là tổ chức hôn lễ bù, ông Sờ giấu chúng ta đi đăng kí từ 800 năm trước rồi]
Tạ Văn Tinh mở kênh livestream, chỉnh cam cho thật chuẩn, cậu thấy một đám comment: “Sao mọi người biết tôi đi làm gì?”
[Chị đại nói, chị ấy ngừng livestream là bởi muốn đi tham gia hôn lễ của anh]
[Thời Gian nói, anh ấy đi làm phù dâu cho anh]
[Sao Sờ Sờ kết hôn không livestream, lần trước chị Lục Dao Dao cũng mở mà? Sét đánh nổ bùm bùm siêu cấp vũ trụ muốn nhìn Sờ thần mặc âu phục]
“Không tiện để livestream cho lắm, chỉ tổ chức cùng bạn thôi.”
[Các người đều muốn ngắm Sờ thần, tôi lại khác, tôi muốn nhìn anh trai mà Sờ thần kết hôn cùng]
“Nhìn gì vậy, ngắm tôi chưa đủ hay sao mà còn muốn ngắm đối tượng của tôi?”
[Móe, ngọt chết rồi]
[Mọi người nhìn kìa, trên tay Sờ thần có nhẫn!]
[Sao chồng tui cũng đeo nhẫn rồi, mà tui còn gọi ổng là chồng...]
“Thiếu chút quên mất,“ Tạ Văn Tinh vừa nói vừa xếp hàng: “Sau này không thể gọi là chồng nữa, phải có trật tự, không thể gọi bừa hiểu không? Sau này mọi người phải gọi tôi là...”
Cậu đang suy nghĩ nên gọi như thế nào, khu bình luận bắt đầu spam icon sao đầy màu sắc, cả đám đều gọi cậu là ngôi sao nhỏ.
“Sao nhỏ cái gì mà sao nhỏ? Không lớn không nhỏ.”
Đã xếp được đội, Tạ Văn Tinh bấm sẵn sàng. Bình luận nói cho cậu biết vừa nãy Quan Hạc vào kênh livestream, câu ngôi sao nhỏ kia là do đối phương nói.
Lòng Tạ Văn Tinh quýnh lên.
Dù hôm qua cậu đã đến chào hỏi thân bằng hảo hữu của Quan Hạc, mà những người mà Quan Hạc tiếp xúc trong lĩnh vực kinh doanh cậu lại không hề chạm mặt. Ở trong lòng cậu lại hết sức ngây thơ và ích kỉ mong rằng ai cũng biết đến mối quan hệ của cậu và Quan Hạc.
Nhưng Quan Hạc không đề cập đến, Tạ Văn Tinh cũng không tiện nói ra chút tâm tư của bản thân. Cậu chỉ có thể chỉnh camera, làm sao cho cả cái tay đeo nhẫn của cậu cũng lọt vào trong.
Không chừng một ngày nào đó, có người sẽ phát hiện ra nhẫn của cậu và của Quan Hạc là một đôi...?
Trong lòng xoay xoay mấy vòng, ngoài mặt Tạ Văn Tinh vẫn còn bình tĩnh, khóe môi cậu có ý cười, giọng nói lười biếng: “Quan Hạc à, đàn anh của tôi, ảnh gọi vậy mọi người cũng gọi thế?”
Lúc nói chuyện, tay cậu đã nắm chặt con chuột.
Không biết vì sao, dù bình luận có nhảy rất nhanh, cậu vẫn nhận ra được ID của Quan Hạc: [Đàn anh?]
Tạ Văn Tinh tự nhiên nhìn thấy chữ run tay một cái, pick luôn Tamh Kench.
Thấy cậu chơi support, lại còn là support ít phổ biến như thế, khán giả ầm lên.
[Khoan, chuyện gì xảy ra vậy? Sao Sờ thần lại chơi ếch?]
[Bị dọa.]
[Bị ông chủ hỏi ngược một câu dọa đến khóc.]
...
[Tôi có một câu hỏi! Cái vòng màu hồng trên cổ tay ông Sờ là do ông chủ để lại sao?]
[Mọi người đừng làm quá, để lại chút mặt mũi cho ông Sờ, ổng bị dọa đến mức phải chơi support rồi kia kìa ha ha ha ha]
[Lần trước thấy ổng chơi support là do bất đắc dĩ, vừa chơi vừa chửi, tức chết ổng]
Mọi người đều đang đùa, cho dù có người thực sự thấy quái lạ, mà câu hỏi bị bình luận mới đẩy đi rất nhanh. Bắt đầu vào game.
Tạ Văn Tinh liếc nhìn vòng màu hồng trên cổ tay, quả thực rất rõ, vừa nhìn là biết không phải vết hồng bình thường.
Nhưng cậu không muốn che.
Cậu vô tình nhấc mắt một cái, nhìn bình luận.
[Tui sờ cậu cái nè]: [Lần sau anh sẽ chú ý].
[??????]
[??????]
[??????]
...
Tạ Văn Tinh cứng người trước máy tính.
Khoan, đây, đây là sao hả? Quan Hạc không để ý bị nhiều người như vậy biết? Sao lại đột nhiên nói thế, cậu còn chưa chuẩn bị chút nào...
Hơn nữa Quan Hạc... Cũng có hàm nghĩa khác.
[Cái đệch? Đậu má? Nani the fuck?]
[Tui không mù đúng không?? Cái gì là sau này sẽ chú ý?]
[Khoan, người kết hôn với Sờ thần là Quan Hạc thật? Rốt cục thì tôi nên ghen với ai đây?]
[Phải phải phải đúng trăm phần trăm không trượt đi đâu được, ánh mắt Sờ nhà mình cũng trở nên dịu dàng, ông con trai tôi thẹn thùng như vậy sao?]
Cả kênh livestream bắt đầu lái xe, Tạ Văn Tinh muốn đóng bình luận, mà lại sợ bỏ qua bình luận của Quan Hạc.
Không để ý tới Quan Hạc... Chắc là không hay lắm.
Nói gì đây...
Đầu óc Tạ Văn Tinh trống trơn, vất vả lắm mới mang lí trí quay về, lần đầu tiên cậu nói chuyện với Quan Hạc thông qua livestream: “Anh chú ý... Chú ý cái gì? Không muốn nắm sao?”
Nói xong lời cuối, lí nhí như muỗi kêu.
Không muốn nắm cái gì chứ, có phải cậu bị điên rồi hay không?
Quả nhiên, cậu vừa mới mở miệng, mọi người cười đến điên luôn, than thở sao lại ngốc như vậy.
[Tui sờ cậu cái nè]: [Muốn nắm]
[Tui sờ cậu cái nè]: [Nắm chỗ bí ẩn]
Tạ Văn Tinh có thể tưởng tượng được lúc Quan Hạc gõ dòng chữ này, ngón tay chạm vào màn hình, đôi môi hơi cong lên.
Quan Hạc... Đang nhìn cậu sao?
Đã vào game, lần này cậu support cho Jhin, lúc ra nhà chính, Tạ Văn Tinh nghe thấy thoại của Jhin:
“Các vị mỉm cười, mỉm cười.”
Cậu không nhịn được, cũng nở một nụ cười.
*U mê nghỉ lễ quá mọi người ạ, may vẫn về kịp để đăng truyện...