Cầu Mà Không Được

Chương 63: Chương 63: Cô Lang 62




“Chị có thể theo đuổi em lần nữa không?”

Chớp mắt đã đến cuối tháng ba.

Đầu năm, Hoàng Tiểu Dật xin nghỉ đông để đi du lịch với bạn bè. Chu Phá Quang thì lâu lâu lại đi công tác, văn phòng của Tinh Nguyệt bình thường vẫn rất náo động, không khác năm ngoái là bao.

Diệp Thanh Linh đã bắt đầu chuẩn bị cho album đầu tay. Kế hoạch này đã có ý tưởng từ trước Tết Âm Lịch, cũng đã làm được một phần. Nhưng do bỗng nhiên Diệp Thanh Linh lại khôi phục trí nhớ nên có thêm ý tưởng mới, thừa dịp thời gian này cô cũng tương đối rảnh, cuối cùng quyết định làm lại toàn bộ.

Những ngày đầu năm mới, video Diệp Thanh Linh đứng hát ở trạm dừng chân cũng trở nên viral, có rất nhiều lời mời hợp tác được gửi đến. Người đại diện mới cũng rất tinh tế, cô ấy giúp Diệp Thanh Linh từ chối những lời mời hợp tác không quá quan trọng để cho Diệp Thanh Linh có đủ thời gian để sáng tác.

Diệp Thanh Linh vùi đầu vào sáng tác, bất kể ngày đêm, có khi trễ quá thì ngủ lại công ty. Viết nhạc suốt cả đêm, ngày hôm sau lại mơ mơ màng màng đắp chăn ngủ trên sô pha của phòng nghỉ. Diệp Thanh Linh rất thích cảm giác được bận rộn và có nhiều ý tưởng như thế này, cứ mỗi lần có linh cảm, cô sẽ đắm chìm trong phòng thu âm, tâm trạng cũng trở nên hưng phấn.

Đôi khi, Diệp Thanh Linh nhớ đến Thời Vũ, mở Wechat ra thì lại không thấy được chấm đỏ của khung chat từng ghim đầu trang nữa, cô cũng sẽ cảm thấy có chút gì đó không quen như một loại bản năng. Bỗng nhiên Diệp Thanh Linh lại nhớ về khoảng thời gian hai tháng trước khi cô khôi phục trí nhớ, cô dường như cũng đã dần dần quen với chuyện mình và Thời Vũ đang yêu nhau, quen với chuyện mỗi ngày chào nhau buổi sáng, chúc nhau buổi tối, chia sẻ những chuyện vặt vãnh thường ngày, còn cả ảnh chụp nữa.

Khoảng thời gian đó, cách mà hai người ở cạnh nhau, đúng là có hơi ngọt ngào thật.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu quen rồi thì sửa, Diệp Thanh Linh cũng chỉ lơ đãng trong chớp mắt, rồi lại quên phắt nó đi, tiếp tục đắm chìm vào việc sáng tác mặc ngày kệ đêm, linh cảm nhiều như niêu cơm của Thạch Sanh.

Thời gian trôi qua, dần dà, Diệp Thanh Linh cũng đã quen với những tháng ngày không có Thời Vũ.

.......

Sau một đêm thức trắng để làm, Diệp Thanh Linh lại vùi mình lên chiếc sô pha, đánh một giấc tới ba giờ chiều.

Cô ngáp ngắn ngáp dài, ra cửa để mua đồ ăn, vừa khéo lại đụng mặt với Chu Phá Quang mới đi công tác về.

Diệp Thanh Linh trưng ra gương mặt còn ngái ngủ, chào Chu Phá Quang một tiếng.

“Thanh Linh, mới dậy hả em?” Chu Phá Quang gãi gãi đầu, “Gì đây, trước lúc anh đi công tác em cũng cắm đầu vô em làm, anh đi công tác về, cũng mấy ngày trời rồi, mà em cũng y hệt như lúc đó thế? Album không gấp, anh cũng có phải tư bản hút máu nhân viên đâu, em cũng thấy rồi mà.”

“Thừa dịp em có linh cảm nên em tranh thủ viết nhiều tí ạ.” Diệp Thanh Linh ngáp một cái, ồm oàm nói, “Em nỗ lực làm việc như vậy mà anh Chu không thấy vui ạ?”

“Vui, vui lắm, nhưng mà em cũng đừng để mình mệt quá, năm mới mà còn không chịu đi chơi với ấy ơi nhà em luôn cơ mà, có rảnh thì đi hẹn hò đồ, thư giãn chút cũng được.” Chu Phá Quang cười chọc ghẹo.

Diệp Thanh Linh lại ngáp, nụ cười cũng nhạt đi nhiều, trong mắt lại hiện lên một chút bất đắc dĩ.

Không khí giữa hai người hình như cũng trở nên rất vi diệu.

Chu Phá Quang rất tinh ý, anh nhận ra gì đó, hỏi nhỏ: “Thanh Linh, em với chị đó...”

“Dạ.” Diệp Thanh Linh gật đầu, nhẹ nhàng cười, “Bọn em ly hôn rồi ạ.”

“Chia tay cũng được, Thanh Linh, đừng buồn quá hen, sau này anh sẽ không nhắc đến chị đấy nữa...” Chu Phá Quang gật đầu, từ lâu, anh đã cảm nhận được Thời Vũ không quan tâm quá nhiều tới Diệp Thanh Linh rồi, chia tay hay không cũng là chuyện sớm muộn, nhưng sau khi não kịp nhảy số lời mà Diệp Thanh Linh nói, Chu Phá Quang lập tức đứng chết trân, “Từ từ, ly hôn á? Không phải chia tay hả?”

Diệp Thanh Linh cười bất lực, liếm liếm môi, gật đầu: “Trước lúc ký với Tinh Nguyệt thì em với chị ấy có kết hôn ạ.”

Chu Phá Quang giật mình tại chỗ, chớp chớp mắt, thêm một lần nữa, Chu Phá Quang cảm thấy được quan hệ giữa Diệp Thanh Linh và Thời Vũ, có lẽ là phức tạp hơn những tin đồn trong giới nhiều, anh quan tâm hỏi: “Vậy em...?”

“Em ổn mà, anh Chu.” Diệp Thanh Linh ôm ôm bụng, cười nói, “Nhưng mà bây giờ em thấy hơi đói. Anh Chu, em đi ăn cơm trước nha.”

“Được rồi, đi thôi.” Chu Phá Quang nhìn theo bóng lưng của Diệp Thanh Linh, cười khẽ rồi thở dài.

.......

Diệp Thanh Linh chọn bừa một quán bán đồ ăn nhanh ở gần công ty, ai ngờ không để ý, chỗ mà cô ngồi, ngẩng đầu lên là có thể thấy ngay tòa nhà của Thời Thị ở phía đằng xa. Theo thói quen, không mất bao lâu thì Diệp Thanh Linh đã tìm được vị trí của văn phòng tổng giám đốc, chỉ là do xa quá nên cũng chẳng thấy được gì.

Bỗng nhiên Diệp Thanh Linh lại nhớ đến chuyện của nhiều năm trước, thời điểm mà cô mới mười bảy mười tám, cô cũng hay đến đó để chờ Thời Vũ tan làm. Ban đầu, cô không dám bước vào trong tòa nhà, chỉ biết ngồi đợi ở một cửa hàng nho nhỏ ở dưới lầu, lặng lẽ nhìn văn phòng của Thời Vũ từ xa. Sau đó, Thời Vũ biết chuyện ngày nào cô cũng ngồi ngẩn ngơ chờ ở dưới lầu, Thời Vũ còn tức giận dẫn cô vào văn phòng để mắng cho một trận. Từ đó về sau thì cô luôn đi thẳng vào văn phòng của Thời Vũ để đợi.

Thời Vũ nhìn vào màn hình máy tính, góc nghiêng rất sắc bén. Khi còn nhỏ, Diệp Thanh Linh cứ như một chú chó con vậy, ghé mặt lên bàn, cẩn thận mà nhìn Thời Vũ vô cùng chăm chú, ánh sáng trong mắt lấp la lấp lánh.

Bây giờ nhớ lại những câu chuyện năm nào, Diệp Thanh Linh cũng chẳng còn cảm giác gì. Chỉ là... Đã bên cạnh nhau nhiều năm đến vậy, đúng thật là phải cần một khoảng thời gian dài, rất dài để mà chậm rãi quên nó đi.

Ánh mắt của Diệp Thanh Linh dừng lại trên tấm kính phản quang một hồi, lặng lẽ cúi đầu tiếp tục ăn đồ ăn.

.......

Cùng lúc đó, tại tập đoàn Thời Thị.

Thời Vũ đang ngồi ở bàn làm việc, vùi đầu vào xem số liệu trong bản báo cáo, sắc mặt tối sầm trông rất đáng sợ. Một vài giám đốc bộ phận đứng bên cạnh, run bần bần chờ bị ăn mắng.

Cả công ty đều biết tâm trạng của Thời Vũ gần đây không tốt cho lắm, chỉ cần cấp dưới xảy ra sai sót thì toàn bộ liên đới từ trên xuống dưới không ai thoát nổi. Quả nhiên, Thời Vũ xem báo cáo xong, dựa người vào lưng ghế, khoanh tay, sau đó là một trận mắng, không khí trong văn phòng vô cùng áp lực.

Vất vả chịu đựng ăn mắng xong, bọn họ đều cúi đầu ra khỏi văn phòng, Trương Y thấy thế cũng chỉ biết thở dài bất lực.

Khi những người đó vừa đi, ánh mắt của Thời Vũ lại dán chặt vào màn hình máy tính, ngón tay không ngừng gõ lạch cạch trên bàn phím. Có đôi khi cũng dừng lại để nghe điện thoại, nhưng vẫn có liên quan đến công việc.

“Sếp Thời,“ Trương Y pha một ly sữa ấm, gõ cửa, bưng đến đưa cho Thời Vũ, “Cô nghỉ ngơi một chút đi?”

Trương Y cũng không dám ở lại lâu, đưa sữa ấm xong liền đi ra ngoài.

Kể từ ngày ly hôn với Diệp Thanh Linh, Thời Vũ luôn rơi vào trạng thái như vậy. Ngay cả chính Thời Vũ cũng không hình dung nổi tại sao mình có thể chịu đựng được. Ngày nào cũng mơ mơ màng màng mà trôi qua ở công ty, từ sáng đến tối đều cắm đầu cắm cổ vào công việc. Nhưng mà cho dù là thế, chỉ cần rảnh tay một chút thì trong đầu cô lại nhớ đến gương mặt của Diệp Thanh Linh.

Sau khi Diệp Thanh Linh dọn đi, Thời Vũ không thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình để đối mặt với bà ngoại nên cũng đành ra ngoài ở khách sạn.

Có những đêm, Thời Vũ từ trong mơ bừng tỉnh giấc, Thời Vũ đều nghẹn giọng mà gọi “A Linh”, cô cứ nghĩ rằng Diệp Thanh Linh còn nằm bên cạnh.

Khi mở đèn rồi mới chợt nhận ra bên cạnh mình trống, chỉ còn lại sự lạnh lẽo, chẳng còn gì khác.

Gửi tin nhắn Wechat đi, thứ nhận về lại là một dấu chấm than màu đỏ.

Diệp Thanh Linh đã thực sự bỏ cô mà đi, giống hệt như cảnh trong những giấc mơ cô gặp, thực sự đã bước đi mà chẳng hề ngoảnh mặt.

Đối với Thời Vũ mà nói, lựa chọn tuyệt tình rời khỏi của Diệp Thanh, tựa như một cơn ác mộng, nhưng cô lại không thể tỉnh giấc.

Có những đêm đen tĩnh lặng. Thời Vũ nằm một mình trên chiếc giường trống trãi, ôm lấy mặt mình, cảm nhận sự hối hận dày vò đang tràn ngập trong từng tế bào của cơ thể, lặng lẽ mà rơi nước mắt. Một lát sau, Thời Vũ lại chết lặng đến không còn chút biểu cảm, rời giường, tiếp tục vùi đầu vào làm việc.

Cho đến tận bây giờ, Thời Vũ mới cảm nhận được một cách rõ rệt, tháng bảy năm trước, lúc Diệp Thanh Linh đồng ý với cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sau đó lại làm việc như một con robot suốt một tháng, cuối cùng là có cảm giác như thế nào.

Nói đến cũng cũng buồn cười, khi Diệp Thanh Linh còn ở bên cạnh cô, cô chưa bao giờ biết thông cảm hay thấu hiểu cho cảm xúc của Diệp Thanh Linh. Bây giờ Diệp Thanh Linh bỏ đi rồi, cô mới ngẫm lại, mới thấu hiểu cho cô ấy.

Nhưng mà làm vậy thì còn ích lợi gì đâu?

.......

Hiếm hoi lắm Thời Vũ mới tạm ngừng làm việc, cô cầm ly sữa ấm, bước đến trước cửa sổ, ánh mắt vô hồn mà dừng trên quảng trường dưới mặt đất.

Bỗng nhiên, cô thấy được một bóng hình quen thuộc đang đi từ trong siêu thị phía đối diện ra, dáng người cao gầy mảnh khảnh, tóc đuôi ngựa được buộc gọn ra phía sau, khí chất vừa cao ngạo lại vừa phóng khoáng. Rõ ràng là cách một khoảng rất xa nhưng Thời Vũ lại lập tức nhận ra được đó là Diệp Thanh Linh.

“A Linh...!” Thời Vũ gần như là buông ly sữa ra ngay lập tức, lao ra khỏi văn phòng, chạy thật nhanh về hướng của Diệp Thanh Linh.

Nhưng khi xuống thang máy, ra khỏi tòa nhà, nơi đó có vô vàn người đến người đi, thế rồi lại không hề có bóng hình của Diệp Thanh Linh.

Thời Vũ vịn tường, cánh môi run nhè nhẹ, dần trở nên trắng bệch.

Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện như hôm nay, có đôi khi, thậm chí cô còn nghi ngờ, không biết có phải do mình quá mong muốn được nhìn thấy Diệp Thanh Linh nên mới sinh ra ảo giác hay không.

Thời Vũ đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới xoay người về lại công ty, cô đổ sữa đi, tiếp tục bán mạng cho công việc.

.......

Cuối tuần, Thời Vũ tham gia một buổi party cùng bạn bè trong giới.

Trên tầng bốn của tòa hội quán là một không gian vô cùng xa xỉ. Tuy là danh tiếng của Thời Vũ ở trong ngành không tốt, nhưng cô vẫn có một vài người bạn, có những lúc rảnh rỗi cũng sẽ hẹn nhau đến đây để chơi, chủ yếu cũng để bàn chuyện làm ăn.

Sau khi bàn chuyện làm ăn xong, Thời Vũ ngồi vào một góc, nhấp môi một vài ngụm rượu, tuy xung quanh không đông người nhưng cũng đủ khiến nơi đây trở nên ầm ĩ, Thời Vũ định đứng dậy đi về.

Thời Vũ nghe loáng thoáng, không biết tại sao mà mấy người này lại chuyển chủ đề sang chuyện “tình nhân“. Mấy người đang độc thân thì không nghe tiếng, ngược lại, những người đã thành gia lập thất lại bàn tán rất hăng say.

“Chồng thì làm gì mà thơm ngon được như mấy sugar baby? Chồng tôi cũng chỉ là chạn vương bám váy thôi, cái gì cũng không có mà còn đòi so với mấy em trai ấy à? Chậc chậc.”

“Giám đốc Lý nói đúng đó, cô xem tôi cũng chẳng khác là mấy, không phải sao? Nếu không phải vì công ty thì làm gì có chuyện tôi chịu cưới cái bà đấy về? Hai người cứ ông ăn chả bà ăn nem, tôi đi cặp bồ, bà ấy thì đi kiếm mấy em trai mới lớn, nhưng về nhà thì lại tương kính như tân, ai mà không sống vậy.”

Những người khác đều cười khinh khỉnh, chọc ghẹo bảo hắn ta nhớ giữ tài sản trong nhà cho kỹ, coi chừng sau này lại bị đứa con ngoài giá thú nào đó cuỗm mất như chơi.

Khi nói đến đề tài này, không khí trong phòng trở nên rất hưng phấn.

Trên gương mặt của Thời Vũ xuất hiện nụ cười mỉa mai, lắc đầu, cô đang tự mỉa mai chính mình. Trước kia, cô cứ nghĩ bạn bè của Diệp Thanh Linh toàn này những người không ra gì, đầu đường xó chợ. Nhưng mà nhóm bạn của cô thì sao, tốt hơn được bao nhiêu?

Không biết ai lại đột nhiên hỏi một câu: “Việt Việt, cái cô bé nhà cô đâu? Không phải mấy lần đi party trước Việt Việt đều dẫn cô bé đấy theo à? Sao hôm nay không đến?”

Lưu Việt và Thời Vũ tuổi sêm sêm nhau, bởi vì cô ấy có gương mặt bầu bĩnh đáng yêu nên mọi người cứ hay gọi là Việt Việt.

Lưu Việt hớp một ngụm rượu, lắc đầu cười khổ: “Chia tay rồi.”

“Thế em bé sau sẽ ngoan ngoãn hơn, cụng ly đê.” Những người bên cạnh an ủi mấy câu rồi cũng không để trong lòng. Những chuyện như thế này, trong giới có rất nhiều, nhất là cô bé kia của Lưu Việt còn là sinh viên, không cùng một thế giới với bọn họ, tuy mỗi lần hẹn gặp thì Lưu Việt luôn dắt cô bé đó theo, nhưng tất cả mọi người cảm thấy chuyện họ chia tay cũng là chuyện sớm muộn.

Lưu Việt không có tiếp lời, chỉ lắc đầu rầu rĩ.

Có người phát hiện được tâm trạng của Lưu Việt không tốt, hỏi: “Không phải chứ? Việt Việt nhà mình thế mà lại động chân tình rồi à?”

Lưu Việt đã ngà ngà say, đầu óc quay cuồng mà gật gật đầu, cảm xúc chợt rơi xuống đáy cốc.

“Thế thì có gì đâu, theo đuổi ẻm lại là được chứ gì?” Những người khác an ủi, “Mấy cô bé ấy mà, cứ mua chút quà để dỗ dành thì sẽ mềm lòng thôi.”

“Theo đuổi mà em ấy chịu quay lại thì đã quay lại từ lâu rồi.” Lưu Việt chỉ biết cười khổ, sau đó lại ngẩng đầu uống hết ly này lại đến ly khác.

Bỗng nhiên có người lại nhắc tên Thời Vũ, hỏi cô một tiếng: “Tôi nhớ hình như giám đốc Thời cũng có một bé phải không? Nuôi chắc cũng được sáu bảy năm rồi đấy. Lúc trước, để theo đuổi cô bé đó, giám đốc Thời còn chịu khó chạy đến nông thôn để tham gia gameshow nữa cơ.”

“Đúng đấy, giám đốc Thời, không thôi thì cô dạy Việt Việt nhà mình cách để theo đuổi mấy em gái đi?”

Thời Vũ rũ nắm, ngón tay gõ tách tách vào ly rượu.

“Em bé nhà tôi...” Thời Vũ cười khẽ, “Cũng chạy mất rồi.”

Trong phòng vang lên mấy tiếc cười tiếc rẻ.

Ý của Thời Vũ là do cô không tốt cho nên mới đánh mất Diệp Thanh Linh, những người trong phòng này có vẻ đã hiểu lầm. Rõ ràng là một nụ cười chua chát, nhưng qua ánh mắt người đời lại hóa thành nụ cười vô tâm.

Lúc này, Thời Vũ cũng chẳng thể ngờ, mình chỉ vô tình nói ra một câu thôi, nhưng ngày hôm sau, trong vòng quan hệ của những người có tiền ở Hải Thành lại đồn thổi ra câu chuyện “Giám đốc Thời đuổi Diệp Thanh Linh ra khỏi cửa“.

Thời Vũ nghe những người khác an ủi Lưu Việt: “Việt Việt, cô cắp sách vở ra mà học giám đốc Thời kìa. Cô xem sếp Thời nhà người ta đi, cái cô bé mà cô ấy nuôi chắc cũng phải sáu bảy năm rồi mà nói đá là đá luôn, ngay cả mắt còn không thèm chớp lấy một cái. Ai mà giống cô, cô quen con bé kia bao lâu rồi? Được một năm chưa? Chưa gì đã đau khổ tới nổi này rồi, chả có tí quyết đoán nào.”

Thời - “Nói đá là đá luôn”, “ngay cả mắt còn không thèm chớp lấy một cái” - Vũ, siết chặt ly rượu: “...”

Ngoại trừ chọc ghẹo Lưu Việt, cũng có người nghiêm túc chỉ chiêu cho Lưu Việt: “Việt Việt, cậu còn không chịu theo đuổi lại người ta, thì làm sao mà biết con gái nhà người ta không thích cậu? Hai người cũng quen nhau một năm rồi mà, cũng đâu ngắn, nói không chừng là bây giờ cô bé đó còn đang thấy đau khổ trong lòng, đang ngồi chờ cậu theo đuổi lại đó.”

Nếu là lúc trước, Thời Vũ nghe được những câu này thì chắc sẽ cười khinh miệt bọn họ. Nhưng bây giờ, Thời Vũ nghe, bỗng nhiên cô cảm thấy trái tim mịt mờ tăm tối của mình bất thình lình có một chiếc đèn vừa bật sáng—— Đúng vậy, nếu Diệp Thanh Linh bỏ đi rồi, dỗ dành không được, mình có thể thử một lần, thử một lần theo đuổi em ấy.

“Đúng vậy Việt Việt, chuyện tình cảm khó nói lắm. Con gái nhà người ta tuổi còn bé nên da mặt mỏng mà, không chịu bước xuống thang để quay đầu lại tìm cô, thế thì cô phải chơi chiêu da mặt dày mới được, cứ ôm một bó hồng to, đi đến chỗ cô bé ấy, lì lợm vào, nói sao thì cũng tốt hơn là cứ ngồi đây mượn rượu giải sầu. Nhớ đừng có bỏ cuộc sớm nha, cô cứ theo đuổi dữ dằn lên, đảm bảo cô bé ấy sẽ quay lại luôn.” Có người nói thêm.

Thời Vũ lặng lẽ nhích từng chút một để đến gần bọn họ, lắng tai nghe đám bạn không ra gì của cô chỉ chiêu cua gái cho Việt Việt, mỗi một câu nói cô đều khắc sâu vào trí óc.

Ba chữ “cô bé ấy” trong miệng của bọn họ, khi lọt vào lỗ tai của Thời Vũ thì sẽ tự động được đổi thành “Diệp Thanh Linh“.

Thời Vũ càng nghe thì càng thấy bọn họ nói cũng có lý.

Hơn một tháng nay, Diệp Thanh Linh không có mình bên cạnh, có phải em ấy cũng sẽ vì nhớ nhung mà thức giấc giữa đêm không? Có phải em ấy cũng đang cố kìm nén tình cảm dành cho mình không? Diệp Thanh Linh đã yêu mình nhiều năm như vậy, cho dù đột nhiên không còn yêu nữa, thật sự em ấy sẽ không cảm thấy tiếc nuối sao?

Nói không chừng, Diệp Thanh Linh cũng đang chờ mình theo đuổi em ấy lại thì sao?

Những người kia cứ ngồi nói ra nói vào, bàn tán không ngừng: “Tặng hoa nè, mua mấy món ăn đắt tiền cho cô bé ấy nè, còn có cả mấy cái đồ ăn vặt nè, càng mắc càng tốt, cứ nhờ ship thẳng đến chỗ công ty mà cô bé ấy thực tập. Đến lúc đó thì đồng nghiệp của cô bé ấy có khi còn dỗ phụ, nói không chừng cô bé ấy sẽ mềm lòng ngay thì sao?”

“Còn viết thiệp nữa, nhét vào trong mấy món quà, tốt nhất là tự gói quà luôn. Tuy là hơi mất thời gian, nhưng mà mấy cô bé bây giờ hay thích trò này lắm.”

“Tặng hoa thì lỗi thời quá rồi, tặng nhà tặng xe luôn đi cho máu...”

“...”

“...”

.......

Đêm đó, Thời Vũ liền đặt mua hoa, còn đặc biệt chọn ra một chiếc xe thể thao màu đỏ, đậu ngay dưới khu chung cư của Diệp Thanh Linh. Chiếc xe thể thao này là phiên bản giới hạn, mua từ ba năm trước, Thời Vũ không thích màu này nên cũng chẳng mấy khi lái.

Mấy lần dùng tới chiếc này thì cũng là mấy lúc cô dẫn Diệp Thanh Linh đi tham gia tiệc rượu, Diệp Thanh Linh lái xe. Trước khi bắt đầu đi, Thời Vũ đùa đùa hỏi Diệp Thanh Linh muốn chạy chiếc nào, lần nào hỏi thì Diệp Thanh Linh cũng sẽ chỉ chiếc này, thế là Thời Vũ cười cười rồi đưa chìa khóa cho Diệp Thanh Linh.

Thời Vũ nghĩ... chắc là Diệp Thanh Linh thích chiếc này?

Lấy xe làm quà, chắc là cũng được gọi là theo đuổi có tâm rồi phải không?

Từ lúc Diệp Thanh Linh trả lại thẻ ngân hàng cho Thời Vũ, Thời Vũ có kiểm tra thử lịch sử giao dịch nên mới biết sơ sơ về số tiền mà Diệp Thanh Linh kiếm được. Nếu so với người bình thường thì Diệp Thanh Linh kiếm được rất nhiều, về mặt tài chính sẽ không cần dựa vào cô. Nhưng mà trước mắt, nếu Diệp Thanh Linh có ý định mua chiếc xe thể thao như này thì vẫn còn hơi khó một tí.

.......

Thời Vũ có nhờ Trương Y hỏi thăm về lịch trình hôm nay của Diệp Thanh Linh, hôm nay cô ấy không có đi sự kiện, cả ngày đều ở công ty để tập hát, theo lý thuyết thì chắc là tầm chiều tối đã đã về đến nhà. Nhưng mà Thời Vũ ngồi trong xe đợi hai tiếng đồng hồ mới thấy được Diệp Thanh Linh đang bước xuống từ xe công ty, vẫy tay chào người ngồi trong đó.

Thời Vũ hạ cửa sổ xuống, ấn ấn kèn.

Xe của Thời Vũ đậu gần cửa ra vào khu chung cư, một chiếc xe thể thao màu nổi bật như vậy thì Diệp Thanh Linh không thể nào không thấy được.

Quả nhiên, Diệp Thanh Linh mới đi có mấy bước đã đứng lại tại chỗ, lập tức nhìn ngay về phía Thời Vũ.

Ánh mắt của Diệp Thanh Linh ngừng trên chiếc xe này trong chốc lát, có vẻ là quá kinh nhạc nên hơi mím mím môi, lông mày cau lại. Thời Vũ vừa lòng mà nhướng mày, ngay lúc cô cho rằng Diệp Thanh Linh sẽ bước đến đây để nói chuyện, Diệp Thanh Linh chỉ lặng lẽ nhìn qua chỗ khác, đi thẳng vào trong khu chung cư mà không thèm quay đầu lại nhìn.

Thời Vũ bất ngờ tròn xoe mắt.

Giây tiếp theo, cô nhanh chóng bấm mở cửa xe, ôm bó hoa hồng chạy theo: “... A Linh!”

Giày cao góc đập dồn dập vào trên nền đất.

Diệp Thanh Linh nghe được giọng của Thời Vũ, bóng lưng hơi khựng lại nhưng không hề quay đầu.

.......

Diệp Thanh Linh vào thang máy để lên tầng, về đến nhà, cô kéo bức màn của ban công ra, không biết Thời Vũ đã lái xe vào trong khu chung cư từ bao giờ, đang đậu trước lầu nhà cô. Cửa xe bên phía ghế phụ được mở ra, có một bó hoa hồng rất to ở trong đó, to đến độ làm người ta lóe mắt.

Thời Vũ đứng ở cạnh xe, cách tận ba mươi tầng, đối mắt với Diệp Thanh Linh.

“Xoạch” một tiếng, Diệp Thanh Linh lui về sau, kéo màn lại mà không hề do dự.

Vừa rồi, lúc ở ngoài khu chung cư, Diệp Thanh Linh liếc mắt một cái đã nhận ra chiếc xe này. Đây là chiếc có màu chói nhất trong số xe của Thời Vũ, còn những chiếc khác đa phần đều là màu đen. Trước kia, Diệp Thanh Linh cảm thấy màu đỏ này hợp với khí chất của Thời Vũ hơn, nó không mang cảm giác u ám như những chiếc màu đen kia, vì thế mà mỗi lần đi dự tiệc rượu với Thời Vũ, nếu hôm đó tâm trạng của Thời Vũ tốt, hỏi cô muốn đi chiếc nào, thì cô sẽ trả lời chiếc này không chút đắn đo.

Cũng không biết tại sao mà đột nhiên Thời Vũ lại lái chiếc này đến dưới nhà cô.

Sự hoảng loạn lẫn xao xuyến bỗng nhiên lại dâng lên dưới đáy lòng, sau đó lại tắt ngúm trong khoảnh khắc.

Đến mười một giờ đêm, Diệp Thanh Linh tắm rửa xong, chuẩn bị ngủ, cô đứng từ ban công phòng nhìn xuống dưới vẫn còn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đậu ở đó. Diệp Thanh Linh mở điện thoại ra xem, Thời Vũ không có nhắn tin hay gọi điện gì cả, Diệp Thanh Linh rũ mắt suy nghĩ, tắt đèn.

Qua một lát, Diệp Thanh Linh lại ra nhìn thử thì đã không còn thấy chiếc xe đó nữa.

Sáng sớm hôm sau, lúc Diệp Thanh Linh chuẩn bị đến công ty thì ngay cửa đã có một bó hoa hồng tươi tắn ở đó. Bên trên có một tấm card nhỏ, Diệp Thanh Linh cau mày, dùng ngón tay đẩy nhẹ nó ra thì thấy được một hàng chữ uyển chuyển như rồng bay phượng múa:

“Chị có thể theo đuổi em lần nữa không?”

Không có ký tên, nhưng Diệp Thanh Linh liếc sơ thôi cũng nhận ra ngay đây là chữ của Thời Vũ.

Bình thường, chữ mà Thời Vũ viết rất cứng cáp, chữ viết như là đao chém, từng nét bút đều lộ ra vẻ sắc bén. Nhưng khi chịu thu liễm lại thì chữ viết lại rất nhẹ nhàng nho nhã, trông khá ngoan ngoãn.

Lần đầu mà Diệp Thanh Linh thấy được nét bút uyển chuyển như thế này là lúc cô mười sáu tuổi.

Mới vừa lên cấp ba không lâu, có lần Thời Vũ giúp Diệp Thanh Linh kiểm tra lại bài vở, khi cô ấy thấy đống chữ như cua bò của Diệp Thanh Linh, nhém tí nữa đã tức xì khói, bật cười một tiếng.

Diệp Thanh Linh viết chữ theo kiểu ngoáy ngoáy, nhưng mà do hồi trước ở trên núi không có tập viết nhiều, những chữ như thế đáng lẽ là phải giống như rồng bay phượng múa, nhưng qua tay Diệp Thanh Linh lại y như gà bới. Thời Vũ giận quá nên nhét quyển tập vào lòng Diệp Linh, ngoắc ngoắc tay.

Lúc Diệp Thanh Linh nghiêng người sang, Thời Vũ lấy bút ra, viết ba chữ vô cùng uyển chuyển, tinh tế tên giấy nhãn—— Diệp Thanh Linh, tên của cô.

“Sau này cứ luyện theo kiểu chữ này.” Thời Vũ xoa xoa đầu Diệp Thanh Linh, hiếm lắm mới thấy Thời Vũ kiên nhẫn như vậy, cô ấy ngồi viết lại hết tất cả tên trên giấy nhãn dán trên sách cho Diệp Thanh Linh.

Nhưng mà về sau, Diệp Thanh Linh cũng không viết được kiểu chữ uyển chuyển như thế, ngược lại là càng viết lại càng ngoáy, miễn không khó coi là được.

Còn những quyển sách giáo khoa được Thời Vũ tự tay đề tên cho thì Diệp Thanh Linh vẫn bảo quản rất kỹ, giấu trong tủ quần áo trong phòng riêng ở bên biệt thự của Thời Vũ.

Bây giờ ngẫm lại, Diệp Thanh Linh cũng chẳng có cảm giác gì, cô chỉ thở dài, định bao giờ rảnh thì sẽ về bên đó để ném hết mấy quyển sách đã cất trong tủ quần áo đi.

Mặt trái của tấm card còn có một hàng chữ nhỏ: “Chìa khóa xe chị để ở bên dưới miếng lót giày.”

Diệp Thanh Linh nhíu mày, cô nhấc miếng lót giày lên, quả nhiên là trong đó có chiếc chìa khóa xe Lamborghini. Cô nhặt chìa khóa lên rồi lại nhìn chằm chằm vào hàng chữ “Chị có thể theo đuổi em lần nữa không?”, càng nhìn thì đôi mày lại càng cau chặt.

Theo đuổi lần nữa?

Nếu là trước đây, Diệp Thanh Linh nhìn thấy những dòng chữ này, có lẽ cô còn thấy xao xuyến, nhưng bây giờ cô đã không thích Thời Vũ nữa, trong lòng chỉ còn xót lại sự bình tĩnh mảy may, còn có cả một chút bất đắc dĩ.

Cô đã dần quen với nhịp sống bình đạm của hiện tại, tuy mệt nhưng đổi lại được sống rất sung sướng.

Cô đã dần quen với một cuộc sống không có Thời Vũ.

Nếu nhịp sống như vậy đột nhiên lại bị quấy rầy, cô sẽ cảm thấy rất bức bối.

Diệp Thanh Linh tạm thời cất chìa khóa ở trong nhà, vừa bước đến gara thì đã thấy chiếc xe thể thao đó đậu ở chỗ đậu xe của cô. Cô vừa cảm thấy bất đắc dĩ lại vừa cảm thấy rất phiền lòng, lần đầu tiên mà cô chủ động nhắn tin cho Thời Vũ kể từ lúc chia tay:

“Thời Vũ, tôi thấy tấm card mà Thời Vũ viết. Tôi nói rồi, tôi không thích Thời Vũ. Tôi không chấp nhận chuyện Thời Vũ theo đuổi tôi.”

“Chúng ta không còn cơ hội.”

- ------

Lời của editor:

Huhu, nghĩ tới cảnh Vũ gặp ác mộng xong hoảng loạn nhắn tin cho Diệp Thanh Linh mà lại thấy mình bị bé iu block rồi là tui lại thấy lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.